Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 11




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit - beta: Axianbuxian12

Hai mươi phút sau, Kỷ Kiêu tìm được một cái hang động ở chân núi, sau khi xác định bên trong sạch sẽ an toàn, không phải hang của dị thú, đưa Lộ Nhậm vào nghỉ tạm.

Lúc Kỷ Kiêu tới sau lưng đeo cái túi, bên trong có các loại đồ dùng khẩn cấp.

Rất nhanh, bên trong hang động lạnh lẽo bốc lên ngọn lửa màu cam ấm ấp. Một cái nồi đặt trên cái bệ bếp được xếp đơn giản bằng mấy cục đá, bên trong đang nấu nước sôi.

Còn Lộ Nhậm, vẫn luôn ngồi nghỉ trên cái đệm cỏ.

Sau khi làm xong hết, Kỷ Kiêu đi tới, nói: "Tôi xử lý vết thương giúp cậu."

Lộ Nhậm có chút ghét bỏ: "Cậu đem theo thuốc gì, không phải là loại rẻ tiền mà trường học thống nhất phát cho đấy chứ?"

"Là thuốc hôm cậu mua ở Tiềm Long Các."

Không thể bắt bẻ, Lộ Nhậm an phận lại, chờ Kỷ Kiêu động tay.

Kỷ Kiêu cởi áo ra, thấy ngực Lộ Nhậm bị lõm nhẹ xuống, trên vai là mấy cái hố máu me be bét. Nhìn từ hình dáng không bình thường của bả vai, xương bả vai chắc chắn là đã gãy rồi.

"Cậu bị thương nặng! Không được, tôi đưa cậu đi tìm đường về doanh địa."

Ngữ khí Kỷ Kiêu có hơi sốt ruột, Lộ Nhậm là người thường, năng lực hồi phục không thể so cổ võ giả, nếu không nhanh chóng đưa về doanh địa chữa trị, rất có thể bị nhiễm trùng dẫn tới nguy hiểm đến tính mạng.

Lộ Nhậm không muốn đi ra ngoài chịu chết, hai con Độc Giác Lang vừa nãy không được bình thường lắm, khiến cậu có một cảm giác nguy cơ.

Cậu lựa chọn thẳng thắn: "Ban nãy, tôi đã đả thông khối tích tụ trong đan điền, bây giờ có thể hấp thu linh khí để trị thương."

Kết đan điền, được coi là đã bước vào con đường võ đạo, vết thương này không được coi là nghiêm trọng lắm.

Kỷ Kiêu hơi sửng sốt, hỏi: "Cậu, biết tu luyện tu luyện thế nào không?"

Lộ Nhậm trợn mắt, nói: "Dù sao tôi cũng là người nhà Lộ gia, không cần cậu nhọc lòng."

Kỷ Kiêu bị dỗi, cũng không nói thêm gì, chỉ trong lúc Lộ Nhậm bôi thuốc lên ngực, lại dùng chân khí hóa khai. Hắn là thuộc tính thuỷ thuần tuý, ôn nhuận nhu hòa, thích hợp để chữa thương.

Lộ Nhậm cảm nhận được hơi thở lành lạnh từ từ thẩm thấu dọc theo kinh mạch, trợ giúp thuốc đi vào bên trong kinh mạch. Đối với cổ võ giả, chỉ cần kinh mạch thông suốt, gãy xương linh tinh đều chỉ là vết thương ngoài da, rất nhanh là có thể khỏi hẳn.

Sau khi xử lý xong, Kỷ Kiêu rời đi.

Lộ Nhậm cảm nhận được thuốc trên miệng vết thương bắt đầu có tác dụng, đau đớn từ từ tiêu giảm. Cậu đợi một lúc mới mở mắt ra, vừa mở mắt đã bị doạ cho một phát.

Hoá ra Kỷ Kiêu cũng không có rời đi, mà ở một chỗ cách rất gần nhìn cậu

"Cậu làm gì thế?"

Kỷ Kiêu liếc nhìn Lộ Nhậm, muốn nói lại thôi.

"Có gì thì cứ nói thẳng."

Kỷ Kiêu hỏi: "Kinh mạch của cậu, hình như có chút vấn đề, chỗ bị tắc nghẽn, có dấu vết của việc dùng thuốc."

Lộ Nhậm trong lòng cả kinh, thật không nghĩ tới Kỷ Kiêu lại nhạy bén như vậy, có thể phát hiện vấn đề tắc nghẽn của kinh mạch.

Cậu đang định nói, trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói.

【 Đừng nói! Kỷ Kiêu là khí vận chi tử, tuyến cốt truyện theo dõi hắn vô cùng chặt chẽ, dưới cái nhìn của Kỷ Kiêu cậu không thể làm ra bất cứ hành vi, lời nói không phù hợp với tính cách trong thời gian này của Lộ Nhậm, nếu không sẽ làm tuyến cốt truyện khởi động lại! 】

Xem ra sự việc nghiêm trọng, Tiểu Quân chưa qua đồng ý đã trực tiếp tiến vào ý thức nói chuyện với cậu, tốc độ nói còn cực nhanh, sợ nói chậm Lộ Nhậm sẽ nói ra lời không nên nói.

Lộ Nhậm nheo nheo mắt, lông mày nhếch lên, nói: "Cậu có ý gì, Lộ gia tôi có nhiều chuyên gia tốt nghiệp hệ Y Đạo như vậy, còn có thể mắc sai lầm?"

"......"

Kỷ Kiêu bị dỗi một cái, lông mày hơi nhíu lại, trầm mặc đứng dậy, đi đến trước bệ bếp rót nước.

Đồ hắn luôn mang theo người chính là cơm ăn liền mà cổ võ giả thường ăn tại dã ngoại, bên trong có túi tự sủi, sau khi thêm nước liền từ lương khô biến thành cơm chiên nóng hổi.

Lộ Nhậm nhìn Kỷ Kiêu, nghĩ thầm vừa rồi mình dỗi hắn như vậy, Kỷ Kiêu sẽ không vì trả thù mà không cho mình ăn cơm chứ.

Sự thật chứng minh, Kỷ Kiêu là người có hết thảy phẩm chất tốt đẹp nhất trong bốn người trong sách, căn bản sẽ không làm ra chuyện không nhỏ nhen này.

Lộ Nhậm bóp bóp cái hộp, múc một thìa cơm chiên thịt bò lên ăn, ghét bỏ nói: "Mùi vị thật kém, mềm như bông vậy, đây mà cũng gọi là cơm chiên?"

Kỷ Kiêu liếc cậu một cái, không nói thêm gì, trong lòng đang tính toán nếu đối phương cáu kỉnh không ăn, hắn có thể đi hái mấy quả vừa rồi nhìn thấy ở trên

đường về.

Không ngờ, Lộ Nhậm ghét bỏ xong, lại ăn hết sạch cơm chiên.

Kỷ Kiêu nhìn cậu một cái, muốn hỏi chút gì đó, lại cảm thấy lấy tính cách của Lộ Nhậm sẽ không trả lời đâu.

"Có chuyện gì thì trực tiếp hỏi, tôi ghét nhất là phải đoán tới đoán lui." Lộ Nhậm ăn no, chỗ đan điền cảm nhận được linh khí tự do trong không khí, tâm tình rất tốt.

"Không phải cậu không thích ăn sao?"

Lộ Nhậm nhấc mí mắt, liếc Kỷ Kiêu một cái.

"Tôi lại không ngốc, lúc này mà còn kén ăn vậy không phải tìm chết à." Lộ Nhậm xua xua tay, "Đừng nói chuyện với tôi, tôi muốn nghỉ ngơi, cậu đi gác đi."

Lời cậu nói vô cùng ngang ngược, Kỷ Kiêu lại nhìn chằm chằm cậu một cái, lúc này mới đứng dậy đi ra bên ngoài động.

Kỷ Kiêu có chút ngoài ý muốn, Lộ Nhậm hình như cũng không giống vẻ ngoài không có kiến thức cơ bản như vậy.

Lộ Nhậm biết đồ ăn của võ giả có chất dinh dưỡng đẩy nhanh tốc độ hoạt động của tế bào giúp vết thương nhanh khép miệng, cũng biết nằm im có thể đẩy tốc độ khôi phục miệng vết thương lên cao nhất và không làm cho mùi máu tươi tản ra.

Buổi tối ở vùng dã ngoại, bị thương kỵ nhất là tùy tiện lộn xộn làm mùi máu tươi tản ra, dẫn tới từng đợt dị thú không dứt. Còn về đuổi hắn ra ngoài, cũng là vì phòng ngừa dị thú bất ngờ đánh tới.

Kỷ Kiêu nhìn thoáng qua hướng hang động, nhớ tới khi mới tìm thấy Lộ Nhậm, ánh mắt của đối phương. Khát máu, cương quyết, ánh mắt có thể bộc phát ra sức mạnh to lớn trong nháy mắt.

Tiểu thiếu gia Lộ gia, không phải là thể chất bỏ đi không thể tập võ sao?

Kỷ Kiêu cảm giác được nguyên tố ngũ hành chuyển động bên người mình có hơi xao động.

Hắn nhắm mắt lại, một mảnh thế giới đen tối, hiện ra ánh sáng ngũ sắc. Đây là nguyên tố ngũ hành sau khi linh khí khôi phục, đột nhiên xuất hiện ở trong không khí, tất cả cổ võ giả cùng dị thú đặc biệt khác, đều có quan hệ với nguyên tố ngũ hành.

Sức mạnh của họ, đến từ nguyên tố ngũ hành, tu hành sẽ mở rộng kinh mạch, cũng là để có thể hấp thụ càng nhiều nguyên tố ngũ hành.

Lộ Nhậm vừa kết đan điền, đã có thể thuận lợi hấp thụ nguyên tố ngũ hành, có thể thấy được thiên phú của cậu trong võ đạo.

Chỉ là, nguyên tố ngũ hành vậy mà lại cùng nhau tiến nhanh vào bên trong hang động.

Kỷ Kiêu mở to mắt, không khỏi có chút tiếc nuối, xem ra Lộ Nhậm là thể chất ngũ hành hỗn độn. Nói đơn giản, đây là thể chất tốt nhất, cũng là thể chất kém nhất.

Thể ngũ hành hỗn độn, trên con đường võ đạo vô cùng gian khổ, nhưng sức mạnh đạt được cũng cực kỳ mạnh mẽ. Nếu ý chí kiên định, lòng hướng võ đạo trong sáng, có được thể chất này liền có thể vấn đỉnh[1] đỉnh cao võ đạo, nhưng giai đoạn trước đó lại y như thể chất phế vật.

Phần lớn người, đều ngã dưới chân núi.

Kỷ Kiêu cũng không cảm thấy tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé Lộ Nhậm kia, là người có thể chịu được sự thống khổ cực hạn khi rèn luyện với thể chất ngũ hành hỗn độn này.

Hắn thở dài một hơi, mặt hồ phẳng lặng trong lòng chợt nổi lên cơn sóng, thể chất hiếm có như vậy.

Đáng tiếc.

Lộ Nhậm cũng không biết bí mật về thể chất của mình, cậu chỉ cảm thấy lúc hấp thu nguyên tố ngũ hành vô cùng gian nan, qua một lúc lâu, cũng chẳng qua là làm vết thương không đến mức ảnh hưởng tới hành động.

Cậu móc di động ra, bắt đầu chất vấn Tiểu Quân: "Pháo hôi chính là pháo hôi, đã nói là thẻ SSR đâu, ngoài cái ngũ cảm rõ ràng ra chẳng có tí tác dụng nào khác cả?"

Tiểu Quân vì chứng minh bản thân, chạy nhanh ra mở miệng: 【Vừa rồi không có thời gian, có cái tin tốt muốn nói cho cậu, thẻ SSR lên một sao rồi. 】

"Một sao? Thứ đồ chơi gì?"

Lộ Nhậm lúc này đã vô cùng không tin tưởng thẻ SSR gì đó, càng không tin phúc lợi mà Tiểu Quân nói.

Có điều cũng là rảnh, không bằng nghe một chút.

"Nói."

【Cậu đã kết đan điền, năng lượng của việc thay đổi cốt truyện mang đến đã khiến tấm thẻ thăng cấp, quà khen thưởng thăng cấp là một bộ công pháp đặc biệt......】

Lời Tiểu Quân còn chưa dứt, Kỷ Kiêu đột nhiên đi đến, một chân đá đổ bếp đất, dập tắt đám lửa.

Lộ Nhậm đứng dậy, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Bên ngoài có bầy sói, chúng đang đi vào sâu trong hang động."

Dị thú khác với dã thú bình thường, chúng nó không sợ hãi ánh lửa, ngược lại, còn sẽ bị ánh lửa hấp dẫn, biết nơi này có con người tồn tại.

Kỷ Kiêu đi tới, chuẩn bị đưa Lộ Nhậm tiến vào sâu trong động để tránh bầy sói. Không ngờ, Lộ Nhậm giơ lên cánh tay.

"?"Kỷ Kiêu không hiểu, "Cái gì?"

"Ôm tôi." Lộ Nhậm đúng lý hợp tình nói.

"......, vết thương của cậu hẳn là đã không ảnh hưởng tới hành động rồi."

Lộ Nhậm không phục: "Không ảnh hưởng tới hành động, nhưng tôi vừa động liền đau, đau tôi liền không đi nổi."

"......" Kỷ Kiêu nhắm mắt, tiếp đó liền vác Lộ Nhậm lên.

"!"

Lộ Nhậm còn chưa kịp nói gì, chỉ cảm thấy một trận xóc nảy, sau đó đã bị bả vai cứng rắn của Kỷ Kiêu cộm đến suýt chút nữa nôn hết cơm chiên thịt bò vừa ăn ra.

Cậu há miệng muốn mắng người, lại bị nhét cho một miệng gió lạnh, cuối cùng chỉ có thể duy trì tư thế này, giống một túi đồ bị vác đi một lúc lâu.

Hang động rất dài, hơn nữa càng đi càng xuống thấp.

"Này, Kỷ Kiêu, cậu có cảm thấy khoá thực tiễn lần này không thích hợp lắm không, sao lại xuất hiện bầy sói chứ." Lộ Nhậm cảm thấy nhàm chán, bắt đầu tìm chuyện nói.

"Ừ, không bình thường."

"Cậu nói có phải là bởi vì tôi không, suy cho cùng làm tiểu thiếu gia Lộ gia, chắc chắn có không ít người muốn ám hại tôi." Cái miệng nhỏ của Lộ Nhậm nói không ngừng, "Ê, đổi tư thế đi, nói chuyện kiểu này dễ thiếu oxy lắm."

Kỷ Kiêu: "Cậu có thể im lặng."

Lộ Nhậm phát hiện kế dụ dỗ không có hiệu quả, giận dữ: "Cậu to gan lắm! Dám như vậy với ông chủ, tôi muốn trừ lương của cậu."

Chưa dứt lời, Lộ Nhậm đã được thả xuống.

"Hừ, nhìn cậu mày rậm mắt to, vậy mà lại khuất phục trước tiền tài." Lộ Nhậm tiếp tục trào phúng.

Kỷ Kiêu chỉ cảm thấy giữa mày giật giật, nói: "Đủ an toàn rồi."

Lộ Nhậm nhún vai: "Ô kê, câu nói cái gì thì là cái đó, không cần tự mình phủ nhận, mị lực của tiền tài không có mấy người có thể chống lại được."

Thấy Kỷ Kiêu không hề hé răng, Lộ Nhậm định nhìn thử tình huống xung quanh.

Không đoán được chính là, duy trì tư thế chúc đầu xuống dưới hơi lâu, cảm giác cân bằng của Lộ Nhậm xảy ra chút vấn đề, lúc đứng còn không cảm thấy, vừa bước một cái liền thấy cả người choáng váng.

Chân cậu mềm nhũn, lảo đảo một cái, theo bản năng bắt lấy thứ gần nhất.

Lộ Nhậm không thấy gì cả, qua xúc cảm ấm áp có thể nhận ra thứ cậu bắt lấy là người Kỷ Kiêu. Bộ phận dưới lòng bàn tay mềm mại lại cứng cỏi, xúc cảm rất tốt, Lộ Nhậm theo bản năng nhéo một cái.

(X: mọi người đoán là anh nắm vào đâu nào:>)

"......, buông tay."

Giọng nói Kỷ Kiêu có chút không kiên nhẫn, lại cũng không đẩy cậu ra.

Gậy chiếu sáng[2] sáng lên, Lộ Nhậm mới thấy rõ, hoá ra chỗ cậu nhéo chính là eo của Kỷ Kiêu. Cậu ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Kỷ Kiêu có hơi méo mó.

"Buông ra." Kỷ Kiêu lặp lại một lần nữa, trên mặt lộ ra chút biểu tình nhẫn nại.

Ngoan ngoãn nghe lời thì không phải là Lộ Nhậm, cậu chơi ác lại nhéo một cái, trong nháy mắt khi Kỷ Kiêu giơ tay liền lui một bước.

"Cậu sợ nhột à?" Lộ Nhậm cười không có ý tốt, "Không nhìn ra nha."

Kỷ Kiêu không phản ứng cậu, cầm gậy chiếu sáng soi khắp nơi: "Nơi này có mạch nước ngầm, từ hình dáng của đá, xem ra phía trước có hang động đá vôi."

Lộ Nhậm hơi sửng sốt một chút.

Mạch nước ngầm, hang động đá vôi? Đây còn không phải là nơi Kỷ Kiêu gặp phải Băng Hỏa Vinh Nguyên sao?

***

Chuyên mục giải nghĩa

[1] Vấn đỉnh 问鼎 [wéndǐng] có điển tích là: Vào thời xuân thu mùa xuân năm 606 trước công nguyên Sở Trang Vương dẫn quân thảo phạt nước Lục Hồn của người Nhung. Đến sông Lạc trong địa phận triều Chu dàn binh thị uy. Chu Định Vương sai đại phu Vương Tôn Mãn đi hỏi thăm Sở Trang Vương. Sở Trang Vương hỏi về 9 chiếc đỉnh lớn nhỏ nặng nhẹ như thế nào. Vương Tôn Mãn đáp rằng: "Sự lớn nhỏ nặng nhẹ của đỉnh là ở tại đức chứ không phải ở tại bản thân chiếc đỉnh.(quá dài nên mình lược bỏ) Đó là mệnh trời. Đức hạnh triều Chu tuy có suy giảm, nhưng mệnh trời chưa thay đổi. Đỉnh nặng hay nhẹ không thể hỏi đến."

Sở Trang Vương nghe mấy lời của Vương Tôn Mãn, biết nhà Chu vẫn còn có ảnh hưởng đối với các chư hầu, nên không dám khinh suất đánh nhà Chu, đã dẫn quân quay về.

Thời cổ, đỉnh tượng trưng cho quyền lực quốc gia. Sở Trang Vương hỏi đỉnh là có ý muốn thay thế nhà Chu. Thành ngữ "vấn đỉnh trung nguyên" bắt nguồn từ đây".

- Tác giả dùng 'vấn đỉnh' ở đây có thể hiểu là Lộ Nhậm có thể chất ngũ hành hỗn độn có thể đi đến đỉnh cao võ đạo, giành được vị trí cao.

[2] Gậy chiếu sáng 冷光棒 [lěngguāng bàng] kiểu như lightstick ý, như hình dưới


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.