Tôi Bị Nhân Thiết Bắt Cóc

Chương 7




Tuy Quý Thanh Thanh đã từng chứng kiến nhiều chuyện, nhưng cũng không khỏi hô lên một tiếng kinh ngạc. 

“Tổng giám đốc Thịnh, so với việc trêu ghẹo tôi, bây giờ ra ngoài kiểu gì mới là vấn đề lớn nhỉ?” Quý Thanh Thanh cau mày.

Thịnh Đình An nhìn thoáng qua cửa, đột nhiên tìm chiếc ghế dựa ngồi xuống.

“Thứ ký Quý, vốn dĩ tôi cũng là đàn ông, cái cửa này chẳng tính là gì, nhưng mấy ngày trước có kẻ khiến chân tôi bị thương, nếu như mạnh mẽ đá văng cánh cửa này, chỉ sợ chân tôi…”

Thịnh Đình An nghiêm túc đấm vào chân mình.

“Tổng giám đốc Thịnh, chân trái của anh mới là chân bị thương, anh đấm đùi phải làm gì thế?”

“Ồ, ngại quá.” Mặt Thịnh Đình An không đổi sắc đấm sang chân khác.

Thịnh Khanh thích thú nhìn vào màn hình.

Không nghĩ tới, không nghĩ tới, đã từng thấy nhiều Thịnh Đình An trưởng thành bình tĩnh, hiếm khi thấy Thịnh Đình An còn có thể như vậy trước mặt Quý Thanh Thanh.

“Cốc cốc, tổng giám đốc Thịnh có ở trong không?”

“…”

“Kỳ quái, không có ai sao?”

Cửa bị đẩy ra.

Thịnh Khanh bảo 001 thu hồi video.

“Anh là?”

Người đến là một người đàn ông, thân trên mặc áo sơ mi màu đỏ với một chiếc túi cẩu thả, thân dưới là quần tây đen thông thường.

Tóc được chải lệch đến ngôi giữa, trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính gọng vàng.

Thịnh Khanh nhìn thoáng áo sơ mi của anh ta, yên lặng cúi đầu nhìn con chó ngốc Hứa Mặc Vân ăn mặc đỏ rực đang chảy nước miếng.

Đẹp thì đẹp đấy, chỉ là…

Giống một đôi với con chó này…

Nhất thời Thịnh Khanh không biết nên nói lời cợt nhả gì. 

Đành phải tiếp tục đánh giá người đàn ông trước mặt này.

Thịnh Khanh phân tích ——

Xem giá trị nhan sắc này…

Hẳn là một nam phụ đáng để kết hôn.

Thịnh Khanh nhìn chằm chằm anh ta thật lâu, nhưng cô lại không tìm ra một chút ký ức nào về việc ghép đôi với nhân vật nào đó trong cốt truyện từ vẻ bề ngoài đặc biệt của anh ta.

“Tôi là ông chủ của công ty Khinh Thiển, tôi tìm tổng giám đốc Thịnh, cô là?”

“À, tôi là em gái của người anh muốn tìm.” Khuôn mặt Thịnh Khanh vô cảm trả lời, sau đó cúi đầu tiếp tục vuốt ve Hứa Mặc Vân.

“Ồ ~ không phải cô là Thịnh Khanh sao?”

Thịnh Khanh không nâng mí mắt, thấp giọng đáp: “Ừm”.

Người nọ đột nhiên ngậm miệng, nhìn chằm chằm vào Thịnh Khanh.

Thịnh Khanh bị anh ta nhìn cho cả người nổi da gà, chỗ nào cũng thấy khó chịu.

“Cô cũng khá xinh đẹp đấy ~ không nghĩ tới Tư… Xì ~” Lại tốt số như vậy.

Thịnh Khanh nghe thấy người này đột nhiên phát ra tiếng kêu kỳ quái như vậy, lập tức dùng vẻ mặt phức tạp nhìn anh ta.

“Tiểu mỹ nhân à, cô đã có người mình thích chưa?” Người đàn ông ngồi xổm xuống.

Thịnh Khanh yên lặng cúi đầu, ôm chó lui về phía sau ba bước.

“Anh trai tôi không có ở đây, anh về trước đi.” Thịnh Khanh lùi về phía bàn làm việc của Thịnh Đình An, tiện tay cầm lấy một vật trang trí bằng kim loại, để trên tay ước lượng, vung trên không từ trái qua phải hai lần để thử cảm giác.

Cô còn muốn xem Thịnh Đình An và Quý Thanh Thanh nữa, không có thời gian để chăm sóc con công hoa này đâu.

Thịnh Khanh đuổi con công mặc đồ đỏ ra, nhìn thoáng qua đồng hồ.

Mười một giờ chín phút.

Mặc dù thời gian ăn trưa hơi ngắn một chút, nhưng ——

Đột nhiên cảm thấy miệng và dạ dày có chút cô đơn.

Ừm, đến giờ ăn rồi.

Thịnh Khanh đứng lên, nhìn con chó nép bên chân mình.

Cô cũng không thể ôm con chó lớn như vậy đi ăn cơm, nhưng nếu gọi cơm đến… 

Nó sẽ không đoạt với cô chứ?

Một tay Thịnh Khanh vuốt cằm, nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt đen tròn trịa của Hứa Mặc Vân, nghĩ mình cũng không thể tranh giành với con chó này, lâm vào trầm tư trong vô thức.

Một con chó lông xù hay là đồ ăn thơm ngào ngạt…

Chậc, rất khó lựa chọn.

Mười phút sau ——

Thịnh Khanh ngồi vào chỗ, giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn nghiêm chỉnh.

Người đàn ông ngồi đối diện cô là Tư Thiên.

Tư Thiên cầm kẹp nướng BBQ, thuần thục lật miếng thịt nướng rắc gia vị lên.

“Đây.” Tư Thiên đặt chiếc bát sứ chất đầy thịt nướng xuống trước mặt Thịnh Khanh.

Thịnh Khanh cầm đũa lên: “Cái kia, Tư Thiên, sao anh lại đột nhiên tới đây thế?”

Tư Thiên tiếp tục lật thịt nướng: “Tiện đường, vừa hay em cũng ở đây thì gọi em ra ăn cơm.”

“Ồ.”

Thịnh Khanh nhai thịt, nhìn Tư Thiên trước mặt.

Một khuôn mặt ưu tú như vậy, làm gì không làm lại đi làm một vai đại gian ác điên cuồng.

Có điều, cho đến bây giờ anh vẫn chưa làm chuyện gì xấu nhỉ? À, trừ buổi tối ngày hôm đó.

“Leng keng! Hoàn thành nhiệm vụ,+50 điểm chữa trị.”

Ừm, hoàn thành rồi.

Thịnh Khanh ôm đầu, Tư Thiên ở phía đối diện đột nhiên mở miệng dò hỏi.

“Hôm nay em có gặp người nào kỳ quái không?” Tư Thiên không chút để ý nhắc tới.

“Không, em chỉ chơi với Hứa Mặc Vân trong văn phòng của anh trai thôi.” Thịnh Khanh xử lý chỗ thịt mà Tư Thiên đưa cho nhanh như bay.

“Chơi vui lắm sao?” Khó trách vết mực trên người Hứa Mặc Vân lâu như vậy…

Thịnh Khanh cảm nhận được lúc Tư Thiên nói lời này, không khí xung quanh cô lạnh hẳn đi.

Đây là sức mạnh của vai ác ——

Nghệ thuật điều khiển nhiệt độ phòng!

Thịnh Khanh cầm đũa, nghĩ trăm lần cũng không ra, rốt cuộc cô nên trả lời là vui hay không vui đây?

Theo lý mà nói, hẳn là người làm cha đều hi vọng nhìn thấy con gái mình vui vẻ nhỉ?

“Vui chứ!” Thịnh Khanh trả lời giòn giã.

“Ồ? Vui như thế nào?” Trên mặt Tư Thiên chẳng có biểu cảm gì.

Chỉ là bầu không khí quen thuộc này…

Xong rồi!

Suýt nữa thì quên thân phận của vai ác.

Vai ác vai ác, vừa nói ra hai chữ này đã định sẵn anh không thể nhìn người khác vui vẻ rồi.

Cho dù là con gái anh cũng không ngoại lệ…

Đôi mắt Thịnh Khanh trông mong nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng chín mềm, lắng nghe tiếng dầu xèo xèo…

Thịnh Khanh cầm đũa, trong mắt trong lòng tất cả đều là hình ảnh miếng thịt nướng có độ béo nạc vừa phải, mép thịt hơi cong lên, tỏa ra mùi thơm mê người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.