Tôi Bị Nhân Thiết Bắt Cóc

Chương 14




Thịnh Khanh mau chóng trả lời.

“Rất tốt.” Tư Thiên không giận mà cười, lạnh lùng cười một tiếng rồi đóng cửa sổ xe, ngăn cách anh và Thịnh Khanh lại, lái xe rời đi.

“Này này, Tư Thiên!”

Lúc ngàn cân treo sợi tóc thì mãi không hết thời gian, lúc Tư Thiên tức giận rời đi thì vừa hay hết thời gian.

Cậu được lắm 001.

Thịnh Khanh âm thầm nghiến răng, cảm thấy vô cùng bất lực.

Ngốc nghếch đứng im tại chỗ.

Sầu chết cô rồi.

Sao lại trả lời! Sao lại thuận miệng như vậy!

Thịnh Khanh quả thực muốn đánh chết mình.

Còn không bằng liệt nửa thân trên…

Cũng không được, nếu Tư Thiên tức giận lâu hơn chút nữa thì cô sẽ phải chấp nhận cái vận mệnh này mất…

Thịnh Khanh ủ rũ cụp đuôi quay trở về nhà họ Thịnh, cố gắng liên lạc với Tư Thiên.

Nhưng tin nhắn gửi đi đều giống như đá chìm đáy biển, không hề nhận được phản hồi dù là nhỏ nhất.

Thịnh Khanh dựa vào điểm nhiệm vụ lần này loại bỏ ba kỹ năng khẩu nghiệp, gây chuyện và kéo bè kéo cánh.

Trong tuần tiếp theo, ngoại trừ Trịnh Tu thường chạy tới để cô quật ngã thì không còn vấn đề gì khác.

Trịnh Tu bị quật ngã trong một tuần cuối cùng cũng biết an phận, từ đây nhìn thấy Thịnh Khanh đều phải đi đường vòng.

Thật vất vả mới tới cuối tuần, Thịnh Khanh đứng trên ban công nhón chân mong chờ Tư Thiên đến.

Tư Thiên đến rất đúng giờ.

Thịnh Khanh nhìn thấy anh thì lập tức chạy đến bên cạnh.

Cô ân cần tiếp nhận cặp sách trên vai anh, ôm vào trong ngực: “Tư Thiên, Tư Thiên, thực xin lỗi.”

Tư Thiên cao hơn Thịnh Khanh rất nhiều, tốc độ đi đường so với cô cũng nhanh hơn.

Thịnh Khanh đành phải nhấc đôi chân ngắn chạy chậm theo sau Tư Thiên.

Anh không có nửa phần ý định muốn dừng lại chờ Thịnh Khanh, lập tức đi đến phòng cô.

Thịnh Khanh đi đến trước bàn, kéo ghế dựa ngồi xuống, trong ngực vẫn còn ôm cặp sách của Tư Thiên.

“Tư Thiên, em thật sự biết sai rồi, anh tha thứ cho em được không?” Thịnh Khanh vươn tay thử lắc lắc cánh tay anh.

“Lấy sách vở và giấy nháp ra.” Tư Thiên lạnh lùng vô tình rút tay ra, thuận tiện lấy luôn cặp sách ra khỏi lòng Thịnh Khanh, tỉ mỉ lấy sách từ bên trong ra, việc công xử theo phép công đặt sách lên bàn.

“Anh đừng như vậy mà, em sợ anh như vậy lắm…”

“Đến giờ học rồi, nếu em không muốn học thì anh về đây.” Tư Thiên không thèm liếc nhìn Thịnh Khanh một cái, lấy ra một xấp bài tập từ trong cặp sách đặt trước mặt cô.

Thịnh Khanh đành phải yên lặng ngậm miệng lại.

Trong vài giờ tiếp theo, Tư Thiên chỉ lạnh nhạt kết thúc bài giảng cho Thịnh Khanh.

Sau khi kết thúc, anh lãnh đạm thu dọn đồ đạc rồi đeo cặp sách rời đi.

Thịnh Khanh thấy vậy thì lập tức hoảng sợ, một đường chạy theo Tư Thiên đến cổng lớn nhà họ Thịnh.

“Về đi.” Tư Thiên mở cửa xe.

“Em không về!”

Cũng không biết Thịnh Khanh lấy dũng khí từ đâu, đứng chắn phía trước: “Anh không được đi.”

“Anh không muốn nói chuyện với em.” Tư Thiên đẩy Thịnh Khanh ra, đóng cửa lại, lái xe rời đi.

Tư Thiên ngồi trên xe, một tay đỡ tay lái, tay còn lại bực bội kéo chiếc nơ trên cổ.

Thịnh Khanh ngây ngốc đứng tại chỗ: “001, làm sao bây giờ, dỗ dành Tư Thiên kiểu gì đây…”

“… Nếu có chí nhất định sẽ thành.”

Thịnh Khanh thất hồn lạc phách trở về phòng, đóng cửa lại: “001, cậu nói xem liệu Tư Thiên có thật sự làm thịt tôi không?”

“Sẽ không đâu.”

Kiên định ngoài dự đoán.

“Tiếp theo tôi nên làm gì bây giờ…” Thịnh Khanh bổ nhào lên giường, chui vào trong chiếc chăn bông mềm mại trắng tinh.

“Nếu thật sự không được thì chúng ta cứ đi theo cốt truyện thôi! Vừa nãy hệ thống tự động tuyên bố một nhiệm vụ, sau khi hoàn thành có thể nhận được hai mươi điểm chữa trị đấy.”

“Gì cơ.” Thịnh Khanh cũng không ngẩng đầu lên, có hai mươi điểm chữa trị thì làm được gì, số điểm nhỏ nhoi như vậy đã không còn dụ dỗ được cô nữa rồi.

001: “[Thúc đẩy buổi hẹn hò đầu tiên của Đoạn Vũ Từ và Dịch Linh Linh].”

Cuối cùng Thịnh Khanh cũng chịu bỏ mặt ra khỏi chăn bông, cô kéo một cái gối rồi ấn nó xuống dưới cằm: “Chậc, cái này mà gọi là đi theo cốt truyện?”

“Nếu không phải do cô khiến Dịch Linh Linh thích mình thì đã không có nhiệm vụ này rồi.” 001 có chút oán trách nói.

“Hơ, lúc ấy tôi cũng cơ trí thật.”

“Cô mạnh mẽ bóp méo cốt truyện khiến Dịch Linh Linh yêu cô một cách khó hiểu, CP từ ngược luyến tình thâm biến thành một mình Đoạn Vũ Từ liếm cẩu (*), làm tuyến cốt truyện vẫn luôn giậm chân tại chỗ không thể động đậy.”

(*) Liếm cẩu: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Thịnh Khanh nghe 001 nói vậy thì không vui: “001, cậu nói chuyện cái kiểu gì đấy, cái gì gọi là “mạnh mẽ bóp méo cốt truyện” hả, chẳng qua tôi chỉ khiến Dịch Linh Linh thưởng thức cái nhan sắc xinh đẹp đến cực đại thôi mà.”

“Leng keng! Đạt được thành tựu [Che giấu nhan cẩu], +15 điểm chữa trị.”

Thịnh Khanh nghe thấy âm thanh nhắc nhở thì nhướng mày: “Lần này hào phóng quá nhỉ.”

“Thảo nào chủ hệ thống lại cho phép cô sử dụng điểm chữa trị như thế, ra là vậy…”

“Thân làm hệ thống như cậu mà cũng không biết quy tắc tiềm ẩn này à.” Thịnh Khanh lắc đầu.

“Tôi thấy cậu cứ luôn mồm nhắc đến chủ hệ thống, nói như vậy cậu chính là một hệ thống nhỏ do chủ hệ thống quản lý sao, chẳng lẽ ở thế giới này cũng có người tồn tại giống tôi hả?” Thịnh Khanh nằm trên giường hỏi.

“… Không phải.” Chủ hệ thống chỉ phục vụ một mình cô thôi!

“Vậy các cậu phân thành bao nhiêu loại?” Thịnh Khanh nghe thấy 001 trả lời nhàm chán như vậy thì bĩu môi.

“Chúng tôi là một hệ thống hoàn chỉnh, phân thứ bậc là để hoạt động tốt hơn chứ không phải như cô nghĩ đâu, cô như vậy là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử đấy.” 001 không cam lòng yếu thế, nhanh chóng đáp trả.

(*) Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử: Ám chỉ việc dùng lòng dạ tiểu nhân bỉ ổi để phỏng đoán người đạo đức cao thượng.

“Vậy cậu gọi chủ hệ thống ra đây chơi đi, để tôi tâm sự với nó.”

“Cô cho rằng chủ hệ thống là con mèo con chó hử? Tùy tiện kêu một tiếng là có mặt chắc?”

“Chuyện gì?” Một âm thanh lạnh nhạt xa lạ vang lên.

“Đậu ——” 001 bị cưỡng chế im lặng.

Từ phản ứng của nó, chủ nhân của giọng nói này hẳn là chủ hệ thống rồi.

“Xin chào chủ hệ thống, xưng hô thế nào đây nhỉ?”

“Số hiệu 111.”

Thịnh Khanh nghe thấy dãy số này, khóe mắt giật giật: “111, có phải đằng trước còn có một hệ thống gọi là 109 không?”

111 im lặng hồi lâu, máy móc mở miệng nói: “Không có.”

“Vậy tại sao lại có con số này?”

“Chúng tôi cũng không biết, chắc là do người sáng chế thích.” 111 trả lời.

“111, 001…”

“… Không phải người sáng chế của các cậu là người theo chủ nghĩa độc thân chứ?” Thịnh Khanh vuốt cằm.

“Vì sao lại nói như vậy?” 111 không hiểu hỏi.

“Cậu nghĩ xem, cậu là ba số 1, 001 là một số 1, thêm một số 1 nữa không phải là bốn số 1 sao?” Thịnh Khanh hướng dẫn từng bước, kéo suy nghĩ của 111 tới đáp án của mình.

“Không sai, thế thì sao?” 111 vẫn không hiểu.

Thịnh Khanh nghe vậy thì thở dài lắc đầu: “Bốn số 1, ngày 11 tháng 11, ngày độc thân đó!”

111: “…”

Thịnh Khanh ngồi dậy khoanh chân trên giường, âm thầm nghĩ cái người sáng chế này đúng là kẻ tùy tiện.

001 đã sớm bị sự xuất hiện của 111 làm cho kinh ngạc, bây giờ mới kết nối được tín hiệu.

“Nó tên là 111.” 001 chậm chạp nói.

Thịnh Khanh: “…”

111: “…”

Ngày hôm sau, dựa theo địa chỉ 001 cho, Thịnh Khanh nhanh chóng đụng phải Đoạn Vũ Từ và Dịch Linh Linh.

“001, nếu như hoàn thành nhiệm vụ này, 20 cộng 15 là 35 điểm chữa trị, cho tôi một cái giá hữu nghị nha, tôi muốn loại bỏ ba kỹ năng ~” Thịnh Khanh cò kè mặc cả.

“Không được!” 001 từ chối vô cùng dứt khoát.

“Được.”

Đây là 111 nói.

“Chậc, quyết định vậy đi.” Thịnh Khanh biết rõ, 001 chỉ dám nhảy nhót trước mặt cô, nhưng ở trước mặt 111, nó chính là một đứa em trai.

“Tới rồi tới rồi!” 001 nhìn thấy Đoạn Vũ Từ và Dịch Linh Linh gặp nhau thì còn kích động hơn cả Thịnh Khanh.

Thịnh Khanh giống như con mèo nấp sau góc, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.

“001, tôi có thể sử dụng điểm chữa trị để chữa trị tuyến tình cảm của bọn họ không?”

001: “… Có thể chữa trị bằng cách đấy thì còn cần cô làm gì?”

Thịnh Khanh suy nghĩ, đúng là như vậy thật…

Đến cả hệ thống còn không thể can thiệp vào CP, rốt cuộc bọn họ có thâm cừu đại hận gì vậy?

“Linh Linh, tớ sai rồi, lúc trước tớ không nên đối xử với cậu như vậy, nhưng bây giờ tớ rất thích cậu, cậu có thể đừng làm ngơ tớ không?” Đoạn Vũ Từ một đường đuổi theo Dịch Linh Linh.

Dịch Linh Linh đứng trước cửa tức giận nhìn Đoạn Vũ Từ: “Coi như tôi cầu xin cậu đấy Đoạn Vũ Từ, bây giờ tôi không còn thích cậu nữa, cậu không thể cách xa tôi một chút sao?”

“Còn nữa, con người tôi chỉ nhìn mặt thôi, phiền cậu xử lý tốt gương mặt của mình rồi hãy đến trước mặt tôi nói chuyện, nhé? Đi thong thả không tiễn.”

“Rầm ——”

“Linh Linh!”

Đoạn Vũ Từ nhìn cánh cửa đóng lại, sờ sờ mũi, thở dài một hơi.

Thịnh Khanh trông thấy dáng vẻ thấp hèn của Đoạn Vũ Từ, trong lúc nhất thời có chút đồng cảm như thể bản thân mình cũng bị.

Liên tưởng đến thái độ ngày hôm qua của Tư Thiên, cô không khỏi có chút tang thương.

“111, tôi muốn bàn bạc với cậu chuyện tăng phần thưởng nhiệm vụ.”

“Không thể!” 001 kịp thời hồi phục, định ngăn cản Thịnh Khanh hét giá.

Tuy rằng giọng nói của 111 lạnh nhạt hơn 001, nhưng Thịnh Khanh lại càng vui vẻ hơn khi nghe thấy 111 nói chuyện.

“Có thể, cô muốn bao nhiêu?”

Haizz, hệ thống hào phóng thế này có phải tốt hơn không, đâu như 001, vừa lắm mồm lại còn dầu muối không ăn.

“Hừm, 30 được không?” Thịnh Khanh cẩn thận tăng giá.

“Được.” 111 sảng khoái đồng ý.

Thịnh Khanh ngạc nhiên, 111 sảng khoái đồng ý như vậy, có phải là hơi thấp không?

Cô nhéo cằm xoay người lại, hiển nhiên là Đoạn Vũ Từ cũng chú ý tới cô, nhưng chỉ nhìn thoáng qua rồi thất hồn lạc phách rời đi.

Đúng là không biết cố gắng mà…

Thịnh Khanh thấy dáng vẻ muốn chết của cậu ta thì vô cùng đau đầu.

Nhưng sao trên mặt cậu ta lại có nhiều vết thương như vậy?

Nghĩ vậy, Thịnh Khanh cũng hỏi ra.

111: “Đoạn Vũ Từ vì bảo về Dịch Linh Linh mà bị thương, sợ cô ấy áy náy sợ hãi nên không dám nói ra, ai ngờ Dịch Linh Linh lại cho rằng cậu ta tính xấu không đổi, đi tìm người đánh nhau.”

“Thế thì dễ dàng rồi.”

001 bị cướp chén cơm: “…” Hu hu hu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.