Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 67: 67: Đừng Chê Anh Bẩn




Lý Nhược Băng đúng là cứng đầu!

Nhưng lần này cô ta thật sự đã nghĩ rất kỹ, nghĩ tới đủ thứ giả thiết nhưng đều không thể, thậm chí cô ta còn đoán được liệu Ngô Thần có kết giao với Tô Thụy Văn hay không, cho dù có thật đi chăng nữa thì cũng không có khả năng.

Có ba lý do chính.

Nhà họ Tô sẽ không bao giờ nhượng bộ.

Con rể phải sống theo tiêu chuẩn của họ.

Mặc dù Tô Thanh Ảnh là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng cũng là một cô gái ngoan, rất nghe lời gia đình.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta đã sống kỷ luật quen rồi, từ lâu đã quen ngậm bồ hòn làm ngọt, không phản kháng lại gia đình như mình.

Ba! Điểm quan trọng thứ ba! Ngô Thần tuyệt đối không ở rể!

Lý Nhược Băng không chỉ tin tưởng vào nhà họ Tô, mà còn tin tưởng vào Ngô Thần!

Làm sao một người cực kỳ có năng lực và bản lĩnh, một người đàn ông quyết không chịu cúi đầu như Ngô Thần lại có thể đi ở rể được?

Cô ta biết Ngô Thần không thích cảm giác bị khống chế và bị kiểm soát, cô ta biết Ngô Thần sẽ không vội vàng trong bất kỳ tình huống nào, cũng sẽ không khom lưng uốn gối trước bất kì nhân vật nào.

Ở rể? Không bao giờ có chuyện đó đâu!

“Tôi lại cược với cô một lần nữa.” Ngô Thần cười toe toét để lộ hàm răng trắng nhỏ.

Vốn tưởng rằng Lý Nhược Băng suy nghĩ lâu như vậy sẽ khôn ra một chút, nhưng không ngờ cô ta lại đột nhiên đồng ý.

“Có gì để đánh cược?” Lý Nhược Băng nói.

“Cô sợ thua tôi sẽ suy sụp tinh thần một lần nữa hay nghi ngờ nhân sinh?” Ngô Thần cười.

“Cậu mới là người suy sụp tinh thần, đừng nói nhảm!” Lý Nhược Băng lại kéo chặt cà vạt của Ngô Thần, sau đó buông ra, cô ta dùng tay ấn vào cà vạt anh hai lần, rồi ngẩng đầu nhìn Ngô Thần nói: “Nói cho tôi biết! Quy tắc cụ thể và tiền đặt cược.”

“Tôi e là cô sẽ không thể chấp nhận yêu cầu của tôi.” Ngô Thần nói.

“Sao tự tin thế? Cậu có quan hệ gì với nhà họ Tô không đấy?”

“Không liên quan, cũng chẳng quen biết.”

“Thế cậu nói nhảm cái gì vậy, cậu sợ rồi đúng không? Cậu nghĩ tôi không dám cá cược với cậu thì tôi càng muốn cá, nói đi.”

“Trí nhớ của cô thực sự không được tốt đâu, sếp Lý à.”

“Nói.”

“Được rồi! Nội trong ba ngày, tôi sẽ khiến Tô Thanh Ảnh trở thành người phụ nữ của tôi, ở bên tôi cả đời.”

“Tôi sẽ cho cậu ba mươi ngày.”

“Được, được, được, cô thì lợi hại rồi, để tôi xem xem ba ngày sau cô sẽ nói thế nào, còn tiền cược… Cô ra giá trước đi.”

“Nếu cậu thua.

Tôi muốn cậu quỳ xuống xin lỗi tôi.” Lý Nhược Băng chỉ xuống đất nói, cô ta muốn giành lại chiến thắng! Cô ta đã quỳ xuống trước mặt Ngô Thần một lần, cô ta cũng muốn Ngô Trần quỳ trước mặt cô ta lại một lần.

“Không thành vấn đề.” Ngô Thần cười.

“Còn điều kiện của cậu thì sao?” Lý Nhược Băng hỏi lại.

“Điều kiện của tôi…” Ngô Thần kéo và di chuyển vai của mình, sau đó lắc một cái.

Sau đó anh đặt tay lên vai Lý Nhược Băng, nghiêng về phía trước, ghé vào tai Lý Nhược Băng nói: “Tôi cần cô...!Có thể...!Bất cứ lúc nào… Một trăm lần, thì sao?”

“Một trăm lần?” Lý Nhược Băng liếc mắt.

“Nếu cô thấy phiền phức thì quên nó đi.

Nếu không dám thì đừng cược.” Ngô Thần nói, như thể anh thực sự không muốn đánh cược với Lý Nhược Băng.

“Không! Không phiền! Tôi cá! Nếu tôi thua, tôi sẵn sàng chịu thua!” Lý Nhược Băng nói ngay lập tức.

Màn cá cược đã chốt xong.

Hai người cùng nhau bước ra ngoài.

Khi họ cùng nhau bước ra khỏi văn phòng của Lý Nhược Băng, Lý Nhược Băng đã mỉm cười và nắm tay Ngô Thần.

Cảnh xuân tươi đẹp khiến tâm trạng cô ta vô cùng tốt, không ai có thể nhìn ra sơ hở, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng hai người là một đôi tình nhân thực sự.

Đi ăn trưa.

Hai mươi phút sau.

Hai người đến quảng trường thế kỷ mới Đông Hải, một trong những khu phố thương mại sầm uất nhất của Đông Hải.

Lý Nhược Băng đã từng nhắc đến nhà hàng Ý mới mở ở đây.

Ngô Thần cũng đã đến ăn ở đây trước đó, dù mới mở nhưng Ngô Thần gần như đã lui tới nơi đây cả ngàn năm, nhà hàng phương Tây này có thể mang lại sự tươi mới cho Lý Nhược Băng nhưng đã quá quen thuộc với Ngô Thần.

Mùi vị thực sự rất ngon.

Hai người đến nhà hàng.

Nhà hàng không lớn lắm nhưng có không gian rộng rãi bên trong và bên ngoài cũng có những chiếc bàn được bố trí dưới những chiếc ô che nắng, có cùng phong cách trang trí, tổng thể khiến cho mọi người cảm thấy giống như họ đang tận hưởng một kỳ nghỉ ở nước ngoài.

Thời tiết đẹp.

Hai người chọn một bàn ngay ngoài cửa, ngồi dưới ô, có gió nhẹ thổi qua, khá thoải mái.

Gọi ngẫu nhiên một ít bò sốt cá ngừ, mì ống, súp hải sản và salad.

Hai người ngồi đợi món là tán gẫu với nhau.

Thực ra, Ngô Thần và Lý Nhược Băng không cần phải đi ăn cùng nhau mỗi ngày, họ chỉ đang đóng giả là một cặp tình nhân, nhưng nếu Ngô Thần có thời gian và Lý Nhược Băng cũng có thời gian, thì hai người sẽ đi ăn cùng nhau và họ sẽ đến ăn ở một nơi công cộng.

Như vậy mới “chân thực”.

Tuy nhiên, cả hai không cố tình đụng độ ông chủ giàu có nào trong ngày hôm nay để mở rộng tầm ảnh hưởng mà chỉ muốn đi ăn trưa cùng nhau nên đã chọn nơi này, hoàn toàn là một sự lựa chọn ngẫu nhiên.

Rất khó để gặp những doanh nhân giàu có hàng đầu ở đây.

Không phải là không đủ đẳng cấp mà là giới siêu giàu ở địa phương đều ở độ tuổi bốn mươi và năm mươi, họ không có thói quen ăn đồ Tây.

Hơn nữa, nhà hàng Tây không phải là nơi thích hợp để tiếp khách, đồ mình thích ăn thì khách chưa hẳn cũng thích ăn.

Không ai làm phiền.

Ở đây cũng khó có ai quen biết Lý Nhược Băng nên Lý Nhược Băng rất cởi mở.

“...!Tôi thực sự phải cảm ơn các vị rất nhiều, hợp đồng đã được ký kết rất suôn sẻ.

Hơn nữa chi phí cũng rất thấp, ồ vâng.”

Lý Nhược Băng nói và lấy điện thoại di động ra, động tác rất nhanh.

“Ting ting.”

Ngô Thần nhận một tin nhắn SMS vào tài khoản ngân hàng, 20 triệu!

“Cảm ơn, sếp Lý.” Ngô Thần nhìn điện thoại của mình và mỉm cười, hai người đã tiến đến bước này mà anh vẫn gọi cô ta là sếp Lý khiến cô ta có chút không thích ứng kịp.

“Cậu có có thể đừng gọi tôi là sếp Lý không, chúng ta đã đến bước này rồi và có rất nhiều người ở đây, nếu có người quen nghe được thì lộ mất.”

“Được rồi, Nhược Băng” Ngô Thần nói rồi lại cười.

“Xin phép làm phiền một chút.” Người phục vụ trong nhà hàng mang đồ uống lên trước.

Cả hai không gọi rượu, họ gọi nước trái cây, nước ép dưa hấu và nước ép cam.

Người phục vụ đặt hai ly nước trái cây xuống rồi bước đi.

Lý Nhược Băng cầm một ly nước cam lớn lên.

Cô ta ngậm lấy ống hút, nhấp một ngụm, rồi cau mày.

Sau khi nhấp một ngụm nước ép dưa hấu, Ngô Thần nhìn thấy vẻ mặt của Lý Nhược Băng, anh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Chua quá.

Anh nếm thử xem.” Lý Nhược Băng đưa ly nước cam cho Ngô Thần.

Ngô Thần cầm lấy nó và ngậm ống hút, nhấp một ngụm, nó thực sự rất chua.

Anh biết nước chanh ở đây rất chua, hơn nữa Lý Nhược Băng cũng không thích quá chua, nên anh mới gọi nước ép.

“Chua thật, em uống cái này đi.” Ngô Thần để nước cam xuống, lấy ly nước dưa hấu đưa cho Lý Nhược Băng.

Lý Nhược Băng cầm lấy, theo thói quen uống một ngụm nước dưa hấu, nhìn biểu cảm của cô ta có vẻ khá hài lòng.

“Ống hút anh dùng qua rồi đừng chê bẩn nhé.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.