Đường Tư Kỳ check in ở chùa Pháp Hỉ, nhận được 300 đồng vàng, điều làm cô không ngờ tới chính là, bởi vì sáng sớm bận rộn thu dọn hành lý, chuyển chỗ ở nên cô vẫn chưa mở hệ thống ra xem.
Giờ vừa check in xong cô liền phát hiện, bài đăng Dianping hôm qua có thu hoạch lớn, lượt thích, bình luận và chia sẻ đều hơn 5000 lượt, vậy nên cô lại nhận được thêm 7000 đồng vàng! Lúc này, tài sản của cô đã tăng vọt lên tới 13.057 đồng vàng.
Đồng vàng quá nhiều làm cô mê muội.
Chẳng lẽ… sau này cô thật sự có thể dựa vào Cửa hàng Đồng vàng để bước tới đỉnh cao đời người ư?
Đường Tư Kỳ vui sướng nghĩ.
Tuy sản phẩm trong cửa hàng Đồng vàng rất đắt, nhưng mỗi ngày đều có sản phẩm khuyến mãi!
Cô của hiện tại có thể thoải mãi bay nhảy trong mục khuyến mãi, cherry 10 đồng vàng, mua được, máy tính bảng cao cấp 3000 đồng vàng, cũng mua được!
Thật sự là…
Tiếc là sau lần đổi đồ hôm trước, cửa hàng không còn sản phẩm khuyến mãi nào có lời nữa, cứ đợi một thời gian vậy.
…
Trong hai ngày sau đó, ba người đều ở lì trong homestay, ra ngoài lượn lờ làm sao thoải mái bằng nằm trong homestay được.
Chị Phương thấy các cô rất thích ở trong homestay nên cho họ một cái máy chiếu, Quýt và Cơm Cháy ở tầng 1 xem phim, Đường Tư Kỳ vẫn ở trong vườn hoa nhỏ trên tầng 2 vẽ tranh.
Ở trong một không gian đẹp như vậy, cô cảm thấy linh cảm sáng tác của mình tăng cao, ngoại trừ phong cảnh, trong tranh của cô còn có bóng dáng của Quýt và Cơm Cháy.
Bọn họ cùng nhau leo núi, cùng đến chùa Pháp Hỉ bái Phật, còn cùng nhau vào ở homestay Chanh Dây đẹp say lòng người này.
Đặc biệt là lúc vẽ homestay, Đường Tư Kỳ dùng rất nhiều tâm tư để vẽ, nơi này có hoa hồng Trung Hoa, xa xa là ngọn núi mờ sương, trà nghệ thành thạo của chị Phương, và sinh hoạt bình thường đầy ý thơ của nó.
Lúc này, Quýt đẩy cửa bước ra.
"Cậu vẫn đang vẽ à, sao không đứng lên đi lại chút?"
Đường Tư Kỳ cho cô ấy xem bức tranh Cơm Cháy chọc mèo mà cô vừa vẽ xong.
"Haha, cậu vẽ đẹp quá, nhưng mà Cơm Cháy hơi gầy, cậu có thể vẽ tròn hơn tí."
"Haha, tớ sợ Cơm Cháy đánh tớ, tớ đăng bài mới lúc nào là Cơm Cháy chỉ cần mở Weibo ra là thấy được ngay."
Hai người không nhịn được cười.
Dưới lầu vang lên tiếng Cơm Cháy kêu rên: "Quýt, cậu nhanh nhanh xuống đây đi! Một mình tớ xem phim ma sợ lắm!"
Hai người trên tầng 2 càng cười vui hơn.
Lúc này, một con mèo nhỏ cả người màu cam, chỉ có 4 chân là màu trắng nhảy lên rào tre, nghiêng đầu tò mò nhìn hai người phía dưới.
"Oa, Tiểu Quất."
Đường Tư Kỳ đứng lên, ngẩng đầu nhìn Tiểu Quất: "Em xuống đây đi nào."
Tiểu Quất khẽ “meo” một tiếng, cẩn thận bước hai bước rồi lại ngồi xuống.
"Hay là nó không xuống được?" Quýt không nhịn được, hỏi.
"Có lẽ thế, Tiểu Quất nhỏ như vậy, chắc là gan cũng không to, mèo lớn có thể dễ dàng nhảy xuống, nhưng độ cao này đối với mèo nhỏ mà nói thì vẫn hơi cao quá."
Lúc này, Cơm Cháy cũng tới.
"Aizz, các cậu đừng nói chuyện nữa, nhanh nhanh xuống xem phim với tớ đi, phim ma Thái Lan này sợ ghê luôn á. Hai cậu không xuống tớ không dám xem."
"Cậu giúp tớ tí đã, chúng ta bế mèo con xuống."
Ba người liền hợp sức bê bàn tới đặt cạnh rào tre, Đường Tư Kỳ đứng lên trên bàn, Tiểu Quất cũng không sợ cô mà ngoan ngoãn nằm sấp, để mặc cô bế nó lên rồi thả xuống đất. Sau khi tiếp đất an toàn, mèo con cũng không chạy đi mà lại ngồi im ở đó, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn ba người họ nói chuyện.
"Tiểu Kỳ, tớ rất hâm mộ cậu." Quýt đột nhiên cảm khái.
Đường Tư Kỳ sững sờ: "Hâm mộ tớ?”
"Ừm, tớ hâm mộ cậu có một công việc tự do, đi đến đâu cũng có thể làm việc, không như tớ… nhìn tớ trông rất thoải mái, nhưng thật ra tớ không muốn tham gia kỳ thi tư pháp, tớ không có một tí hứng thú nào với nó cả, thật ra ước mơ lúc trước của tớ là làm giáo viên, nhưng bố tớ làm trong tòa án, lúc thi đại học, là bố tớ điền nguyện vọng thay tớ… Cuộc đời tớ như đã được sắp đặt xong hết rồi vậy. Được như cậu thật tốt, tự do hơn nhiều"
Cơm Cháy muốn gọi hai người xuống cùng xem phim kinh dị, không ngờ lại bỗng dưng nói tới chủ đề này, Cơm Cháy im lặng.
Đường Tư Kỳ bất ngờ, từ lúc quen Quýt đến giờ, cô ấy chưa từng nhắc tới chuyện gia đình, lúc này, Đường Tư Kỳ bỗng thấy rất đồng cảm với nỗi khổ của Quýt.
Đường Tư Kỳ nói: "Cậu tin không, không lâu trước đây tớ cũng giống hệt cậu. Mới một tháng trước thôi, bố tớ gửi cho tớ nguyên một thùng tài liệu ôn thi công chức. Đầy một thùng luôn."
Quýt khiếp sợ: "Xong rồi cậu làm thế nào?" Cô ấy không ngờ Đường Tư Kỳ vẽ đẹp như vậy rồi mà gia đình vẫn không ủng hộ?
"Còn làm gì được? Tớ không muốn thi công chức, tớ lên Xianyu bán hết tài liệu đi rồi." Đường Tư Kỳ cười khổ nói.
Quýt bị cô chọc cười, nhưng không cười nổi, tài liệu ôn thi tư pháp trong nhà cô chất lên cũng cao tới hơn 1 mét, nhưng từ trước tới này cô đều không thể phản kháng.
Cô cũng nhiều lần có suy nghĩ muốn lên Xianyu bán hết chúng đi, nhưng mỗi lần có suy nghĩ này, cô đều cảm thấy vô cùng tội lỗi.
"Bố mẹ cậu không ủng hộ cậu vẽ tranh à?"
Đường Tư Kỳ gật đầu: "Bố tớ hi vọng tớ có một công việc ổn định, thi công chức, vào ngân hàng làm việc, hoặc là bất kỳ công việc nào trông ổn định cũng được, nhưng tớ nhất quyết muốn làm nghề tự do. Mẹ tớ thì mong tớ đừng lăn lộn nữa, sớm lấy chồng mới phải đạo. Tớ không thích cuộc sống như vậy, vậy nên tớ trốn. Tớ muốn thử làm chuyện mình thích, tuy là hiện tại vẫn chưa làm tốt, thu nhập của tớ vẫn chưa ổn định đủ để nuôi sống bản thân, nhưng dù gì cũng phải có ước mơ chứ phải không?"
Nói xong, bản thân Đường Tư Kỳ cũng cảm thấy rất thần kỳ.
Không lâu trước đây cô vẫn còn là cá muối, vậy mà bây giờ cô đã có thể nhờ vẽ tranh mà ở trong biệt thự miễn phí đẹp như tranh, chưa biết chừng sau này cô thật sự có thể du lịch, vẽ tranh nuôi sống bản thân.
Quýt đăm chiêu, giống như bị lời cô nói làm cho cảm động.
Hình như Cơm Cháy cũng nghĩ tới bản thân, thở dài: "Thật ra gia đình rất ủng hộ tớ, tất cả là vì tớ… Aizzz, không nhắc nữa, đi đi, chúng ta xuống tầng, các cậu nhất định phải đi cùng tớ!"
Nói xong thì kéo Quýt và Đường Tư Kỳ xuống tầng 1, để họ cùng cô xem bộ phim kinh dị Thái Lan đứng đầu bảng xếp hạng, kết quả là…
Buổi tối hôm đó, Đường Tư Kỳ không dám ngủ ở tầng hai, ba cô gái chen chúc trên 2 cái giường ở tầng 1, run lẩy bẩy.
"Các cậu cách tớ gần chút, tớ sợ…"
"Cơm Cháy, cậu đừng chen, tớ sắp ngã xuống đất rồi!"
"Cơm Cháy hâm quá đi, tớ đã bảo là đừng xem rồi, cậu còn nhất định phải xem!"
"Huhu, đừng nói, a a a, tớ thấy hình như ngoài cửa sổ có tiếng động."
"A a a, hình như có thật đấy."
"Cậu đi xem thử đi Quýt."
"Không, sao cậu không đi."
"Tiểu Kỳ đi đi!"
"Tớ không đi."
Ba cô gái sợ đến hét ầm.
Ngoài cửa sổ, một con mèo đen dùng móng vuốt cào cửa, cào một lúc lại nhảy ra chỗ khác cào tiếp
Trong phòng lại vang lên tiếng hét chói tai.
…
Đường Tư Kỳ vẫn tiếp tục đăng bài mới cho series "Tiểu Kỳ du lịch Hàng Châu", cư dân mạng vẫn nhiệt tình theo dõi, tuy không nổi tiếng được bằng series cố đô, nhưng vẫn đem lại cho cô không ít sự chú ý.
Lúc thấy cô và các bạn vào ở trong homestay, cư dân mạng dồn dập bình luận.
"Oa, homestay này nhìn thích quá đi!"
"Chủ post vẽ đều là thật hả? Có thật ngoài đời ư? Có thể cung cấp địa chỉ và cách liên hệ được không? Lúc nghỉ hè tôi cũng muốn đến Hàng Châu chơi, rất muốn được ở nơi này!"
"Trời ơi, nhìn trông không rẻ! Nhưng mà hoàn cảnh rất tốt luôn!"
"Có nhiều mèo quá đi! Huhuhu, hâm mộ quá! Tôi không có sức đề kháng với kiểu homestay có mèo!"
…
Lúc này tâm trạng Đường Duệ Thanh đang hết sức phức tạp.
Thật ra lúc Đường Tư Kỳ mới làm họa sĩ, Đường Duệ Thanh từng mượn dùng máy tính của con gái, sau đó phát hiện ra tài khoản Weibo của cô.
Sau một thời gian nghiên cứu học tập, Đường Duệ Thanh đăng ký cho mình một tài khoản, ẩn thông tin quan trọng đi, sau đó âm thầm theo dõi động thái của con bé.
Dạo này ông rất vui vẻ, con gái đi Hàng Châu du lịch, cũng hay đăng tác phẩm mới lên Weibo, đăng nhiều bài hơn trước kia nhiều.
Số fans Weibo của con bé cũng tăng vọt, tuy ông không mấy hiểu rõ nghề nghiệp này, nhưng ông cũng biết đây là hiện tượng tốt, càng nhiều fans thì sẽ có càng nhiều khách hàng, tương lai sẽ có nhiều người tìm con bé vẽ tranh hơn.
Có một hôm, Đường Duệ Thanh thông qua nột lời bình luận của fans mà biết được ngoại trừ Weibo, Đường Tư Kỳ còn đăng bài ở trên Dianping nữa, Đường Duệ Thanh lại nghiên cứu một phen, cuối cùng thành công tìm được tài khoản của con gái, loại cảm giác bí ẩn này làm ông thấy vui vẻ vô cùng, mấy hôm nay ông vẫn âm thầm theo dõi động thái mới của con gái, mỗi một bài đăng phải xem đi xem lại không dưới 20 lần.
Vừa xem, ông thấy trong lòng vừa mừng vừa lo.
Mừng là vì hình như ở Dianping con gái ông được chú ý hơn ở Weibo nhiều, nhưng lo là vì tác phẩm mới nhất của nó là tranh vẽ một homestay gần chùa Linh Ẩn, nhìn là biết chắc chắn không rẻ.
Đường Duệ Thanh lại nghiên cứu, đăng kí tài khoản Dianping, bình luận dưới bài đăng: "Xin tên cụ thể và địa chỉ của homestay."
Đường Tư Kỳ nhanh chóng trả lời.
Hóa ra là homestay Chanh Dây.
Đường Duệ Thanh tìm được tên rồi lại lên mạng tra thử giá của nó.
Lần này ông thật sự không bình tĩnh nổi, trên mạng nói giá ở 1 đêm ở đây thấp nhất phải 500 tệ, mà chỗ Đường Tư Kỳ ở là biệt thự hai tầng, 1 đêm phải gần 2000 tệ!
Tiền của Đường Tư Kỳ ở đâu ra? Có khi nào con bé không đủ tiền dùng hay không?
Đừng vì muốn ở chỗ đẹp mà làm mình đói bụng!
Đường Duệ Thanh lo lắng.
Ông suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, ông cầm điện thoại, mở Wechat rồi gửi tin nhắn cho Đường Tư Kỳ.