Tộc Trường Phu Nhân Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 55: Phiến ngoại 1: Lục Hoa Cốc




Vạn vật trên thế gian đều có linh tính, dựa vào linh khí của đất trời mà thành tinh.

Sinh ra ở Lục Hoa Cốc dư thừa linh khí, lại ngày đêm hấp thụ linh khí, một gốc cây hoa mẫu đơn màu vàng nhạt dần dần có được linh thức, dần dần biến thành một thiếu niên xinh đẹp trên dưới mười tuổi.

Hoa vốn dĩ đã nổi tiếng đẹp, mà gốc hoa này lại là —- Diêu Hoàng.

Người có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, giống như là một đóa hoa xinh đẹp. Làn gia trắng noãn giống như chim non vừa mới lột xác. Giống như sương giá trên tuyết khiến cho người khác nhịn không được mà yêu thích.

Nam Hoa đế quân nhìn thấy phong cảnh nơi này không tồi, liền dừng chân lại nghỉ ngơi. Đi tới Lục Hoa Cốc, liền nhìn thấy một chú thỏ nhỏ mềm mại, dịu dàng nấp sau một cái cây và bí mật quan sát hắn.

Thấy đối phương phát hiện ra mình, thỏ nhỏ từ sau cây đi ra, ngẩng đầu mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn hỏi: “Ngươi là thần tiên sao?”

Nam Hoa đế quân vừa nhìn đúng là một tiểu tinh linh. Hắn cúi đầu hứng thú nhìn tiểu tinh linh trắng nõn non mềm, trả lời: “Đúng, ta là thần tướng, ngươi tên là gì?”

“Tên là cái gì?” Trong mắt tiểu tinh linh toàn là mơ màng, giống như không biết trên thế giới này còn có loại đồ vật này.

Nam Hoa đế quân suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng, tiểu tinh linh này là do nước nuôi dưỡng ra, là thứ tinh khiết nhất trên đời này. Thậm chí so với đứa trẻ vừa mới sinh ra còn hồn nhiên hơn. Hắn bỗng nhiên thực quý trọng loại hồn nhiên này, hỏi thế gian này, còn có bao nhiêu sự hồn nhiên?

Vì thế hắn hạ bút lấy cho cậu một cái tên: “Ngươi là tinh linh hoa mẫu đơn, vậy thì gọi là Đan Kỳ đi!”

Kỳ có ý là chúc phúc may  mắn, hắn hy vọng đứa nhỏ này sau này có thể vĩnh viễn hồn nhiên. Là đứa nhỏ có được sự vui vẻ nhiều nhất ở thế giới này. Giống lão già thần tướng sống mấy chục vạn năm như hắn, đã sớm không biết vui vẻ là như thế nào rồi.

Nhìn thấy thân thể nhóc con kia trơn bóng, vì thế Nam Hoa đế quân giơ tay lên, thay cho cậu một bộ quần áo: “Ngươi đã trở thành tinh linh, chính là một người. Người là phải mặc quần áo, nếu không sẽ rất kỳ quái.” Biết xấu hổ đó là phép tắc làm người đầu tiên.

Đan Kỳ gật đầu nói: “Người là gì?”

Nhóc con này không hiểu gì cả, Nam Hoa đế quân cũng vừa lúc không có chuyện gì làm. Mọi hướng yên bình, chư tiên đều làm đúng phận sự của mình, hắn công thành lui thân. Nhìn nhóc con trước mặt, bỗng nhiên muốn nuôi cậu nhóc này thật tốt.

Vì thế hắn mở ra túi bảo vật nhỏ của mình, từ bên trong nhảy ra rất nhiều sách vỡ lòng ở tất cả các phương diện, dạy cậu học chữ, dạy cậu tu luyện.

Tuy rằng chỉ là một tinh linh bình thường không thể bình thường hơn, ngoại trừ dung mạo và đơn thuần ra thì cái gì cũng tệ. Nhưng lần đầu tiên nuôi con nít Nam Hoa nuôi rất hết lòng. Ngày đêm ở chung, thế nhưng tình cảm càng ngày càng sâu. Khi nhìn thấy cậu giống như nhìn thấy con của mình.

Thời gian lâu, hắn cũng dần trở nên ích kỷ. Cứ cảm thấy Đan Kỳ mình nuôi trong nhà, không giống với những tiểu yêu tinh ở bên ngoài. Cậu đơn thuần, lương thiện, hiểu chuyện, nghe lời. Cũng cố gắng học tập, còn có thể làm đồ ăn cho mình.

Vì thế thần tướng định cư ở Lục Hoa Cốc, hắn và Đan Kỳ cũng nhau chém cây trúc, xây một căn nhà trúc nhỏ.

Ở Lục Hoa Cốc một năm bốn mùa như xuân, thỉnh thoảng sẽ có tuyết rơi, cũng không duy trì được mấy ngày. Phong cảnh nơi này hợp lòng người, rất thích hợp ẩn cư lâu dài. Đi một quãng đường xa như vậy, Nam Hoa đế quân muốn dừng lại nghỉ ngơi.

Hắn lại làm một thư phòng nhỏ và hạ cấm hỏa chú ở bên trong. Bỏ tất cả sách mình yêu quý nhất vào bên trong thư phòng. Đan Kỳ đã biết chữ bắt đầu ngâm mình ở thư phòng đọc sách, viết chữ, vẽ tranh. Cậu không thích ra bên ngoài, chỉ thích ở trong nhà nghiên cứu các loại đồ ăn. Thỉnh thoảng cũng ra ngoài chơi một chút với các tinh linh nhỏ, nhưng cũng rất nhanh là về nhà.

Thần tướng thật sự không nhìn được, liền dẫn cậu xuống nhân gian cho đỡ buồn. Kết quả cậu lại thích nấu nướng, thế nhưng cũng tốt, vào sông bắt cá, lên núi hái măng, so với ngày ngày cứ ở trong nhà cũng tốt.

Thời gian dần trôi, thần tướng dần dần chấp nhận nhóc con nhà mình là một nhóc con không có chí lớn. Không hề giống một tí nào với yêu tinh bên ngoài, người ta cũng đã biến thành đại yêu. Lại nhìn nhóc con nhà mình, còn đang ở trong phòng hấp tượng người.

Thế nhưng cũng không sao, nhóc con nhà mình đẹp! Nhìn ở bên ngoài xem, một đám mắt mũi hung tợn, nếu cùng tới nhân gian sẽ dọa cho người phàm chạy mất dép. Mang theo nhóc con nhà mình ở bên người chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung—- đẹp mắt.

Thần tướng càng ngày càng bao che khuyết điểm, dần dần đã quên đi ước nguyện ban đầu của mình là muốn nuôi dưỡng Đan Kỳ thành một người tài.

Hiện giờ hắn nghĩ phải để cho đứa con của mình được hạnh phúc cả đời, dù sao có nguy hiểm gì thì có hắn che chở.

Thế nhưng trước mắt có một cửa ải khó khăn phải qua, bé Đan Kỳ sắp tới tuổi trưởng thành của yêu linh.

Yêu không thể so sánh với con người, ở thời kỳ trưởng thành thì hơi hung dữ, cho nên mới có nhiều yêu đến thể gian đi tìm thanh niên nam nữ tử.

Hắn bắt đầu đi mượn các bộ sách liên quan của những người bạn tiên, làm sao mới có thể để đứa nhỏ nhà mình vượt qua thời kỳ trưởng thành thành công.

Nhưng mà là do hắn lo lắng quá, thời kỳ trưởng thành của Đan Kỳ rất là bình tĩnh, cũng không có biểu hiện đặc biệt gì.

Nhưng mà hiện tượng này cũng không giúp hắn thả lỏng, mà ngược lại càng lo lắng hơn.

“Có phải thời kỳ trưởng thành của nó không tới đúng hẹn không? Nếu là như vậy, có phải là phát dục chậm không, nếu là phát dục chậm thì phải dùng phương pháp gì điều trị mới được? Ài…. Nguyệt lão, sao ông lại đi? Ông hiểu nhiều, giúp tôi phân tích một chút, Đan Kỳ nhà tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nguyệt lão đau đầu nói: “Thần tướng Nam Hoa, là do ngài tưởng tượng phức tạp mà thôi. Có tinh linh không dày vò người khác không ầm ĩ, ngài cũng không thể yêu cầu cậu ta dày vò người khác được? Nếu dày vò người khác, cũng không thú vị gì! Còn nữa, ngài…. Có phải ngài quản quá nhiều hay không? Nuôi đứa nhỏ cũng không nuôi như ngài, can thiệp vào nhiều chuyện như vậy, cẩn thận đứa nhỏ có tâm lý phản nghịch!”

Hắn thực tự tin lắc đầu nói: “Không đâu, Đan Kỳ thực ngoan, chỉ là hơi ngoan quá thôi.”

Nguyệt lão thổi râu nói: “Có thể là vì chưa thấy qua máu? Ngài dẫn cậu ta đi nhìn chiến trường thế gian xem sao?”

Thần tướng cảm thấy rất có lý, vì thế hắn liền dẫn Đan Kỳ tới chiến trường.

Rốt cục, Đan Kỳ cũng có phản ứng với chiến trường. Cậu rất nhanh phân ra một phương tà ác một phương chính nghĩa, dấn thần vào phương chính nghĩa, giúp đối phương…. Nấu cơm!

Thật là tức muốn chết mà, nhóc con nhà hắn sao lại như vậy?

Kỳ thật cũng khá tốt, mỗi lần rời khỏi chiến trường, thân là đại tướng quân thần tướng đều có đồ ăn ngon miệng. Giường sạch sẽ còn có nước ấm tắm rửa.

Nghĩ lại cũng không nên nghĩ như vậy, đứa nhỏ như vậy có gì không tốt chứ? Vì sao nhất định phải bắt cậu thay đổi chứ?

Về phần không có thời kỳ trưởng thành… Có thể, thời kỳ trưởng thành của cậu đến trễ hơn, thế nhưng cũng không cần sốt ruột. Cái gì mà hoa nở theo mùa, cho dù năm nay không ra, thì năm sau ra cũng được chứ gì?

Vì thế hắn lại mang Đan Kỳ trở về Lục Hoa Cốc, chỉ cần cậu vui vẻ hạnh phúc, điều đó quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Mình đặt cho cậu cái tên Đan Kỳ, không phải là muốn cho cậu hạnh phúc sao?

Ngày cứ thong thả trôi. Cho tới một ngày, thiên giới ra lệnh truy nã bắt yêu. Mãnh thú Cùng Kỳ, phá tan giam cầm, làm ác xung quanh.

Thần tướng cũng không định can thiệp vào chuyện này, dù sao hắn thoái ẩn đã lâu, không thể chuyện gì cũng ra tay xử lý giúp bọn tiểu bối. Hơn nữa nếu ngay cả chuyện này mà cũng cần hắn giải quyết, vậy thì còn cần nhóm tiểu bối này làm gì? Đúng là thời cơ tốt để bọn họ rèn luyện.

Vì thế hắn không để trong lòng, tiếp tục cùng Đan Kỳ ở Lục Hoa Cốc hái thuốc, nghiên cứu đồ ăn ngon.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới Cùng Kỳ vậy mà chạy tới Lục Hoa Cốc.

Lẽ ra Lục Hoa Cốc là nơi hẻo lánh, Cùng Kỳ không nên tới nơi này. Nó phá tan giam cầm khẳng định là vì ăn thịt người. Lâu rồi không khai trai, không chạy về phía nhân gian, vì sao lại chạy tới Lục Hoa Cốc?

Thế nhưng nghĩ lại cũng đúng, dù sao chạy về phía trần gian, nhất định nhóm tiên tướng đã sớm canh giữ ở đó, sao có thể chạy về phía đó được? So với đi trần gian để bị bắt, không bằng chọn con đường thứ hai, nói không chừng còn có thể nhặt được mấy con tiểu yêu lạc đường.

Cùng Kỳ giết tới đây, đã đả thương không ít tiểu yêu. Nhưng mũi hắn ngửi thấy mùi thơm, nên chạy thẳng về chỗ sâu của Lục Hoa Cốc.

Đan Kỳ đang nghiên cứu bánh hoa tươi, cậu ở phía sau hái hoa hồng, một đóa hoa hồng chỉ chọn được một cánh hoa, hái nửa ngày, mới chọn được hơn nửa bát. Thế nhưng bọn họ cũng không ăn hết nhiều mấy, nên làm từng này là vừa đủ.

Cậu vừa mới bỏ bánh hoa tươi vào trong lò nướng, chợt nghe thấy tiếng gầm rống của Cùng Kỳ đang chạy về phía cậu.

Thần tướng phản ứng nhanh hơn, trong nháy mắt khi Cùng Kỳ sắp giết cậu, liền chặn đường đi của nó.

Cùng Kỳ vô cùng hung ác, tiên thuật của thần tướng cũng rất cao cường, hai người triền đấu không ngừng, ngay cả phòng trúc cũng bị sụp.

Đan Kỳ núp ở phía sau, sợ thần tướng bị thương, càng sợ bánh hoa tươi cậu vừa làm bị Cùng Kỳ làm hỏng.

Vì thế liền canh giữ ở nơi này, cậu tin tưởng thần tướng, khẳng định có thể đối phó được Cùng Kỳ.

Nhưng mà cậu đã quên, vài ngày trước thần tướng vừa mới đi giúp một trận đấu ác liệt, bị thương nguyên khí. Hơn nữa Cùng Kỳ ăn mấy đại yêu, linh lực tăng mạnh. Tuy rằng hắn đã đề phòng mọi nơi, nhưng vẫn có chỗ không xem xét kỹ.

Ngay khi hắn sơ suất, Cùng Kỳ đã nhắm vào Đan Kỳ, đánh một chưởng về phía cậu.

Cho dù hắn đã dùng thân ngăn cản, nhưng sức lực vẫn lan tới chỗ Đan Kỳ. Cậu là một gốc hoa yêu tu vị không cao, là một hoa yêu không có dã tâm gì. Sao có thể chống đỡ được sức mạnh dư thừa của Cùng Kỳ được chứ?

Ngay lập tức Đan Kỳ hộc máu, lửa giận của thần tướng tăng lên cao. Hắn không để ý vết thương hàng phục Cùng Kỳ. Khi quay đầu lại ôm lấy Đan Kỳ, lại phát hiện không còn cách nào xoay chuyển cả.

Đan Kỳ chỉ kịp nhìn hắn một cái, hồn hoa liền tan biến.

Tiếng hét xé ruột xé gan kia vẫn còn quanh quẩn trong Lục Hoa Cốc.

Nguyệt lão xúc động, thở dài: “Tôi đã nói rồi, không thể cứng chiều đứa nhỏ, ngài phải để cậu ta nhìn thấy máu!”

Vì thế, dưới sự giúp đỡ của Nguyệt lão, Nam Hoa đế quân tỉ mỉ dệt một cuộc đời. Đuổi theo một sợi tàn hồn của Đan Kỳ, đi tới nơi đặt chân cuối cùng kia.

Lần đầu tiên nuôi đứa nhỏ, hắn không có kinh nghiệm, không biết đứa nhỏ không thể được đặt trong nhà ấm, muốn cậu học được liều mạng, muốn cậu học được lấy mạng đổi mạng, học được sinh tồn trong thế giới, mới có thể đứng vững được gót chân.

Nhưng cho dù ngươi trải qua cái gì, ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, cho dù là dùng hình thức gì, trạng thái gì, đều được cả.

Hy vọng ta còn có thể tìm thấy ngươi, hy vọng ngươi có thể trở thành người mà ngươi muốn trở thành.

Thực xin lỗi, tới cuối cùng, ta không thể bảo vệ được phần khờ dại kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.