Tộc Trường Phu Nhân Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 27




Nhìn kho vàng nhỏ của mình càng ngày càng nhiều, tâm tình Đan Kỳ rất thoải. Rau chân vịt lần này ít nhất bán được trên trăm vạn điểm tín dụng, đối với cậu là số tiền khổng lồ. Hơn nữa 2500 kg rau chân vịt, vừa mới lên giá, chưa tới nửa giờ, đã bị tranh mua không còn.

Lại viện sĩ đang thống kê khách hàng, phát hiện đa số là trùng tộc, các trùng tộc khác đều không làm gì sao, chỉ suốt ngày ngồi canh quang não chờ mua rau sao.

Sự thất chứng minh Lại viện sĩ nghĩ không sai, Trùng tộc có một đội bộ đội chuyên để đoạt rau chân vịt. Có bạn mạng sử dụng cả công cụ, nhưng cũng không cướp nhanh bằng binh lính trùng tộc. Chủng tộc có chứng hiếu động trời sinh này, trong cuộc đua tranh đoạt cũng nhanh không kém.

Mà đại vương tử trùng tộc Tần Quỳnh cũng nếm được mùi vị của rau dưa. Trùng tộc ăn rau dưa rất thô bạo và đơn giản, không cần nấu nướng, mùi thơm tươi mới thoang thoảng đúng là mùi vị mà bọn họ yêu thích nhất. Sau khi rửa sạch xong rồi ăn luôn giống như trái cây, nhồm nhoàm ăn vào trong bụng, cả người liền cảm thấy tươi mát… toàn bộ sâu đều cảm thấy tốt đẹp!

Đôi mắt anh ta rướm lệ, những ước số ở trong cơ thể một ngàn năm hình như đã nhận được sự ổn định, sau khi ăn xong rau dưa xong, lập tức liền có tác dụng. Những nhân tố tán loạn bạo ngược trong cơ thể liền bị rau dưa mĩ vị tưới một cái liền xẹp lép.

Đáng tiếc chỉ cướp được hơn hai ngàn cân, chỉ đủ cho đám binh lính mỗi người ăn một cây! Không có cách nào, dân cư trùng tộc khổng lồ, binh lính cũng cực kỳ nhiều. Nhiều rau chân vịt như vậy, thậm chí còn không đủ chia.

Anh ta còn để lại mấy chục cân, cho 37 người…. À, hiện giờ là 40 người. Cho 40 người anh em của anh ta mấy chục cân, lại đưa đi mấy chục cân cho phụ vương và mẫu hậu.

Mĩ vị của rau khiến nhóm trùng tộc mở ra một cánh cửa mới.

Lão trùng vương lập tức quyết định bọn họ sẽ lấy rau chân vịt làm quốc huy! Ai cũng không thể cản, ai cản lão, lão không cho người đó, thiết kế sư không ăn được rau chân vịt cũng không biết vì sao, cũng không dám hỏi. Vì thế liền thêm rau chân vịt vào trong quốc huy, thậm chí còn thiết khế quốc kỳ mới.

Tần Quỳnh mang theo 36 người em mở cuộc họp, bàn bạc xem phải làm như thế nào để đại lục Kình Thiên đưa kỹ thuật trồng rau dưa cho bọn họ. Hoặc là xuất khẩu rau dưa cho bọn họ. Bởi vì quy mô gieo trồng hiện giờ còn rất nhỏ, còn có giới hạn. Hiệp nghi lưu thông hàng hóa ở tinh tế đã nói rõ, đối với hàng hóa không vượt qua ngàn cân thì có thể bán rải rác ở toàn bộ tinh tế. Nhưng nếu như vượt quá thì phải kí hợp đồng xuất khẩu.

Tần Quỳnh đặt rau dưa lên bàn, một đám em trai thèm tứa nước miếng, anh ta hắng giọng nói: “Rau dưa quý giá như vậy, chỉ có ở đại lục Kình Thiên. Nhưng đối với trùng tộc chúng ta nó là thứ cần thiết. Ý của cha chỉ cần để cho toàn bộ bá tánh ăn được rau dưa, ông đồng ý sẽ công khai ủng hộ Kình Trạch tiên sinh ở đại hội Liên Bang, để hắn trở thành thứ trưởng Liên Bang.”

Trùng tộc có được vô số khoáng thạch, đá quý, tài phú mà mắt thường có thể thấy được. Nhưng cho dù bọn họ có dùng những tài phú này để đổi thì cũng không thể đổi được sự bình yên của con dân trùng tộc. Trời biết bọn họ cũng không muốn đánh nhau. Sau khi mất đi thực vật bọn họ mới biến thành như vậy. Khả năng sinh sản cũng không giảm bớt mà còn tạo thành nạn sâu bệnh cho vũ trụ. Điều này đối với những tộc linh trưởng khác, hay đối với chính bản thân bọn họ cũng là một mối họa rất lớn.

Lão nhị Tần Phỉ đưa ra sự nghi ngờ: “Anh cả, Kình Trạch là người như thế nào, không phải chúng ta không biết. Con người hắn, có thù sẽ báo, thậm chí chúng ta đu đánh hàng xóm của họ, chúng ta cũng sẽ bị đánh cho răng rơi đầy đất, sao có thể ký kết hợp đồng xuất khẩu với chúng ta được? Nếu không đưa ra được thành ý tương ứng, bọn họ nhất định sẽ không đồng ý. Phải hiểu rằng, hắn giúp những hàng xóm xung quanh đều nhận thù lao rất cao.”

Kình Trạch đang ở Lân tinh liền hắt xì, hắn vuốt mũi,, hình như có ai đang nói xấu hắn.

Lão tam Tần Tùng cũng đồng tình: “Tất cả mọi người ở tinh tế đều biết Kình Trạch là  người bạo ngược lại tàn nhẫn. Chúng ta…. Vẫn nên suy nghĩ lại những lợi thế mà chúng ta có, nếu không may chọc giận hắn, còn muốn tiếp tục đàm phán là chuyện rất khó khăn.

Đám vương tử trùng tộc đều sôi nổi gật đầu.

Bọn họ bắt đầu thống kê những lợi thế bên mình, cũng chờ Kình Trạch ra chiêu sư tử ngoạm. Cho dù là bọn họ bị Liên Bang quản lý, bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý trước. Thế nhưng đưa bọn họ về sự quản lý của Liên Bang, toàn bộ những hành tinh nhỏ ở phía Đông cũng phải đưa về. Kình Trạch bảo vệ bọn họ nhiều năm như vậy, không có khả năng là bảo vệ không. Tiền bạc gì đó chỉ là vật ngoài thân. Một võ thần giáng thế như hắn, sao có khả năng không quan trọng quyền lực?

Trùng tộc nghĩ ra rất nhiều tình huống, rồi tự mình rơi vào trong vòng luẩn quẩn đó.

Đan Kỳ lại bận rộn hết sức vui vẻ, cậu lại nói với nhóm học sinh xới lại đất. Sau khi thu hoạch rau chân vịt chỉ cần chờ thêm mấy ngày là có thể lấy được hạt giống. Hiện giờ cậu đang xới một khu đất mới, lấy những hạt giống cà chua đã được giục nảy mầm ra, bắt đầu gieo trồng cà chua với quy mô lớn.

Đan Kỳ cảm thấy, quy mô gieo trồng lần này có thể làm lớn hơn. Cậu để lại một mẫu đất rau chân vịt làm hạt giống, lần sau gieo trồng ít nhất cũng phải trồng được hai mươi mẫu.

Đan Kỳ vừa sôi nổi quy hoạch vừa nghĩ tới Cùng Kỳ hôm qua nhìn thấy.

Nói thật cậu rất sợ Cùng Kỳ, dù sao Cùng Kỳ cũng là thủ phạm hại cậu đi tới nơi này. Ngày hôm qua khi nhìn thấy Cùng Kỳ cậu quá khiếp sợ nhưng cậu không để lộ sự sợ hãi ra ngoài. Lúc này nhớ tới Đan Kỳ liền hơi hơi run. Cậu được Thần Tướng bảo về quá tốt cho nên tính cách hơi mềm yếu.

Thế nhưng không sao cả, nếu Thần Tướng đã tới, vậy cậu sẽ cho hắn thấy mình từng bước trưởng thành như thế nào.

Nghĩ tới đây Đan Kỳ lại dặn Lại Hoa Cường: “Lần này khai 50 mẫu đất đi! Một nửa gieo rau chân vịt, một nửa gieo trồng cà chua. Thế nhưng cà chua phải ươm giống trước, mọi người lại làm thêm lều ươm giống đi. Độ ẩm của lều ươm giống phải cao một chút và phải có thêm bát ươm giống. Lát nữa tôi sẽ viết những thứ tôi cần ra một danh sách, hiện giờ lại làm phiền Lại viện sĩ rồi.”

Lại Hoa Cường rất hưng phấn, 50 mẫu đất cũng không phải là số lượng nhỏ! Ông đã sớm chuẩn bị cho ngày này! Vì thế vỗ vỗ ngực nói: “Tôi sẽ bao tất cả! Tất cả máy móc nông nghiệp đã vào đúng chỗ, đại thần cứ việc nghiên cứu phát minh, chuyện gieo trồng cứ giao cho chúng tôi là được!”

Đan Kỳ gật đầu, có bọn họ mình thật sự tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

Vì thế cậu trở về phòng, viết ra phương pháp ươm giống cà chua.

Gieo trồng cà chua phiền phức hơn so với gieo trồng rau chân vịt. Đầu tiên là vấn đề kỹ thuật ươm giống. Bởi vì hạt giống cà chua nhẹ, cho nên chỉ có thể dùng nhiều nhất là 30 – 50 gram. Lúc trước Đan Kỳ vẫn kêu bọn họ phơi hạt giống dưới ánh nắng mặt trời, chắc là được khoảng hai ba ngày rồi. Công đoạn này là muốn đẩy nhanh năng suất nảy mầm của cà chua. Sau đó lại ngâm hạt cà chua vào trong nước ấm khoảng 6 tiếng, đây cũng là cách để thúc đẩy hạt nhanh chóng nảy mầm.

Kế tiếp là dùng bát ươm giống để ươm cây, phải dùng bát nhựa mỏng, loại này giữ ấm hiệu quả hơn. Lúc gieo trồng cũng tương đối đơn giản, chỉ cần xe lớp lá mỏng bên ngoài là được.

Trong bát ươm giống để đất dinh dưỡng, rồi cho khoảng hai hoặc ba hạt giống vào, sau đó tưới nước, rồi đặt lên giàn ươm theo thứ tự.

Dựa theo phương pháp của Đan Kỳ, Lại Hoa Cường mang theo các bạn học theo thứ tự mang hạt giống cà chua trồng vào trong bát ươm. Thế nhưng lượng công việc hơi lớn, tuy rằng bọn họ có hơn hai mươi người, nhưng vẫn không có cách nào dùng sức người để hoàn thành phương pháp ươm giống. Vì thế Lại Hoa Cương để các sinh viên phụ trách nghiên cứu và phát triển công nghệ phát minh ra một chương trình ươm cây nhỏ, chỉ cần dùng tới cơ giới hóa thì hiệu suất của công việc cũng sẽ tăng lên rất nhiều.

Đan Kỳ mở to mắt nhìn nhóm Lại Hoa Cường dùng thời gian nửa ngày, trồng toàn bộ hạt giống cà chua vào trong bát ươm, hiệu suất này quả thật khiến cậu trợn mắt há to mồm.

Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao tinh tế có nhiều người rảnh rỗi nhưng lại có thể phát triển ổn định như vậy. Những công nghệ này và những người như này mới thật sự là không thể thiếu. Hơn nữa thế giới tinh tế chia làm hai chiều, linh võ giả và người thường vốn là hai chủng loại khác nhau. Chế độ của võ giả không có áp dụng cho người thường. Mà chế độ của người thường sau nhiều năm phát triển, đã gần như hoàn thiện thậm chí có thể nói là hoàn mĩ.

Nước từ hệ thống phun sương từ từ rời xuống, Lại Hoa Cường như tranh công nói với Đan Kỳ: “Đại thần, thế nào?”

Đan Kỳ gật đầu nói: “Thật rất hoàn mỹ, mọi người vất vả.”

Lại Hoa Cường làm biểu tượng chiến thắng, ông cũng không cảm thấy vất vả, cũng không hề cảm thấy mình bỏ công sức ra mà không nhận được báo đáp. Bởi vì nơi này của Đan Kỳ là một nơi luyện tập rất tốt. Không thu phí thực tập của bọn họ, đã khiến ông cảm thấy rất mang ơn.

Sau khi hoàn thành xong giai đoạn gieo trồng đầu tiên, Đan Kỳ cũng coi như có một chút thời gian nghỉ ngơi. Mấy ngày nay cậu vẫn luôn ở trong căn cứ, cũng không trở về vương cung. Kình Trạch liên hệ cậu mấy lần, nhưng đều bị cậu từ chối. Cậu vẫn chưa chấp nhận được sự thật này, một người từ trước tới này luôn coi như cha như thầy, bỗng nhiên lại biến thành quan hệ hiện giờ.

Đan Kỳ lắc lắc đầu, không sao, không sao, từ từ làm quen là được.

Buổi tối cậu định đánh hai trận, tuy rằng dựa vào tình hình trước mắt, vẫn không có Linh Chiến Sĩ cấp cao khiêu chiến với cậu.

Vì thế cậu đội quang não lên, vừa online, liền nhận được yêu cầu truyền tông của Kình Trạch. Đan Kỳ biết trốn tránh cũng không phải là cách hay, cũng không thể trốn tránh hắn cả đời. Vì thế cậu nhắn vào nút đồng ý, nháy mắt liền truyền tống tới chỗ của Kình Trạch.

Giờ phút này Kình Trạch đang đứng trong hoa viên ảo. Có bướm và ong bay thành từng đàn. Đan Kỳ cực kỳ bất đắc dĩ, hình ảnh thiết kế này…. nếu trong bụi hoa có nhiều ong mật như vậy ai dám tới đây? Bọn họ không biết ong mật sẽ chích người sao?

Kình Trạch thấy Đan Kỳ trốn ở rất xa, liền từ trong bụi hoa đi ra, hai người cùng ngồi trên ghế dài bên đường.

Đan Kỳ hơi hồi hộp, đôi tay không biết để ở chỗ nào. Cậu ngẩng đầu nhìn Kình Trạch, liền nghĩ tới khuôn mặt tuấn tú cương nghị của Thần Tướng. Đan Kỳ che mặt lại, thầm nghĩ, tôi đã tạo nghiệt gì!

Một giây tiếp theo, một tay Kình Trạch đặt lên vai cậu, còn rất thân mật sờ lên bụng cậu nói: “Các em vẫn khỏe chứ?”

Đan Kỳ hóa đá tại chỗ, thân thể cứng đờ cọ cọ dịch ra ngoài nói: “Vẫn tốt, vẫn tốt.” Lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc trên người Kình Trạch. Tim Đan Kỳ bắt đầu đập thình thịch, loại cảm giác này thật sự là muốn mạng người mà!

Cũng may Kình Trạch cũng không làm thêm động tác gì, chỉ đặt tay lên vai cậu, nói với cậu mấy câu: “Nếu em có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp người đi xử lý cho em. Mấy ngày nay tôi có thể sẽ rất bận, Chỗ Trùng tộc và tộc Lân vẫn luôn cho người thường xuyên tới đây.” Hai gia tộc này không biết làm sao, ai cũng có tư thế muốn giao đại lục của mình vào trong tay hắn.

Đan Kỳ gật đầu, không dám làm một động tác dưa thừa.

Kình Trạch nhìn dáng vẻ của cậu rất muốn cười, hắn cúi đầu hôn lên má cậu một cái: “Được rồi, em có việc gì bận thì đi làm đi! Tôi chỉ muốn nói mấy câu với em mà thôi.”

Gương mặt của Đan Kỳ sắp cháy, trong lòng thì khóc không ra nước mắt còn đang hò hét: Thần Tướng! Ngài như vậy tôi sẽ không kiềm chế được bản thân! Tôi cầu xin ngài đừng luyện tập cái này nữa, luyện cái khác có được không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.