Tộc Trường Phu Nhân Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 23




Linh Chiến Sĩ tộc Lân Lâm Uyên Thanh vốn dĩ chỉ tùy tiện xem phát sóng trực tiếp, hiện giờ đang nhíu mày nhìn một màn khiến cho người khác cảm thấy ngây dại, anh ta xoa đôi mắt mấy lần, không biết vì sao, một sinh sản giả, vậy mà có thể đánh bại một Linh Chiến Sĩ bình thường. Tuy rằng Linh Chiến Sĩ bình thường kia chỉ ở cấp thấp, nhưng mà sinh sản giả so với người bình thường còn mềm yếu hơn.

Nếu lực sát thương của người bình thường trong khoảng 600 điểm, vậy sinh sản giả còn không đủ 500 điểm. Càng không cần phải nói tới khả năng công kích, cũng không biết là yếu như thế nào.

Nhưng mà mới vừa rồi một sinh sản giả đã đánh bại một Linh Chiến Sĩ cấp F. Kỳ thật cũng không khiến cho Lâm Uyên Thanh ngạc nhiên, khiến anh ta ngạc nhiên chính là chiến sủng kỳ quái mà đối phương triệu hồi. Vốn dĩ Linh Chiến Sĩ hệ triệu hồi rất ít, đừng nói là chiến sủng đã ít lại càng ít. Cho dù là vị cao thủ đệ nhất tinh tế Kình Trạch cũng chỉ có một con chiến sủng.

Đương nhiên, thực lực bản thân Kình Trạch rất mạnh, chiến sủng cũng chỉ có thể là dệt hoa trên gấm mà thôi. Giống như đứa nhỏ trước mặt này, dựa vào chiến sủng chiến đấu vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy. Hơn nữa dựa vào tình huống này, không chỉ có chiến đấu, vậy mà còn có phòng ngự?

Lâm Uyên Thanh thở dài một tiếng, anh ta muốn tiếp tục xem tên sinh sản giả này rốt cuộc mạnh như thế nào.

Bởi vì nếu cậu ta thắng, hệ thống sẽ sắp xếp Linh Chiến Sĩ tiếp theo cũng là người chiến thắng. Cho dù cấp bậc có giống nhau hay không, nhưng thực lực khẳng định sẽ cao hơn người vừa mới bị loại kia.

Quả nhiên, rất nhanh Đan Kỳ đã được hệ thống sắp xếp cho một cao thủ. Cậu lại sửa sang mặt nạ của mình một chút, gật gật đầu với đối phương. Đối phương vừa tiến lên, liền nhíu mày nói với cậu một câu: “Đùa gì vậy? Hệ thống bị lác sao? Sao lại có sinh sản giả ở đây?”

Đan Kỳ cũng nhíu mày, cậu thực sự không thích người khác dùng giọng điệu này nói chuyện với cậu. So với sự khiêu khích của người lúc trước, cậu càng ghét sự khinh miệt không thèm che giấu trong mắt người sau.

Đan Kỳ không hề rụt rè nhìn thẳng đối phương nói: “Vậy cậu rất may mắn, dù sao thì trên đời này có rất ít người bại dưới tay sinh sản giả.”

Những lời này hiển nhiên đã chọc giận đối phương, trên tay người này quấn một con rắn độc đang lè lưỡi, ánh mắt lạnh băng giống như rắn độc nói: “Nếu như đã như vậy, tôi thật sự là rất nôn nóng muốn giải quyết cậu.”

Đan Kỳ chuẩn bị tốt, rất nhanh, hệ thống báo bắt đầu.

Lúc này trong phòng phát sóng càng ngày càng nhiều người. Lâm Uyên Thanh thậm chí gọi cả bạn lữ của mình tới coi chiến đấu, bạn lữ của Lâm Uyên Thanh là một sinh sản giả của trùng tộc. Lúc này trong bụng cậu ta còn đang hoài ba hài tử của Lâm Uyên Thanh, cho nên Lâm Uyên Thanh rất yêu thương cậu ta. Nhũ danh của cậu ta là Nhuyễn Nhuyễn, mềm mềm nhuyễn nhuyễn, người cũng như tên, rất đáng yêu.

Nhuyễn Nhuyễn nhìn hai người chiến đấu giữa sân, vẻ mặt kỳ quái nói: “A Thanh, đó là sinh sản giả sao? Sinh sản giả… đánh tới ván thứ hai sao?” Cậu ta thấy trên người đối phương có một cái huân chương.

Lâm Uyên Thanh gật đầu nói: “Trước đây em cũng là Linh Chiến Sĩ cấp S, em nhìn giúp anh xem, con đường tu luyện của cậu ấy rốt cuộc là gì? Anh không tin thân phận của cậu ấy là sinh sản giả, sức chiến đấu của cậu ấy rất mạnh. Tên tộc thú ở đối diện kia nhất định là thua rồi.”

Nhuyễn Nhuyễn nhíu mày nói: “Sao có thể?” Nhưng cậu ta biết, Lâm Uyên Thanh nói như vậy nhất định là có nguyên do của anh ta. Vì thế cậu ta ngoan ngoãn yên tĩnh ngồi bên cạnh anh ta xem chiến đấu, muốn nhìn ra huyền cơ bên trong.

Rất nhanh, trọng tài trong hệ thống báo khai chiến.

Trước tiên Đan Kỳ chiêu gọi ma thực rau chân vịt, rau chân vịt lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tạo vòng phòng ngự. Tuy là như thế, cậu vận bị dính một ít nọc độc của con rắn độc kia. Sau khi mất đi 30% lực công kích, Đan Kỳ bị đánh trúng chân trái, tổn thương 70%. Đối phương là Linh Chiến Sĩ cấp E, lực công kích gấp 2 lần cấp F. Thế nhưng, chiến sủng bị giảm phân nửa. Nói cách khác, Đan Kỳ được giảm bớt 150 giá trị máu.

Lần này tới quá đột ngột, hơn nữa về tốc độ thì tộc rắn là nhanh nhất. Đan Kỳ vừa cảnh giác rắn, vừa chiêu gọi ma thực cà chua ra. Cà chua không nói hai lời, ném ba quả cà chua chín về phía con rắn, đập cho rắn trở về khu triệu hồi của Linh Chiến Sĩ đối thủ. Con rắn bị thương, ít nhất trong trận chiến này, đối phương không thể chiêu gọi bất luận chiến sủng nào.

Kỳ thật lúc Đan Kỳ gọi ra ma thực rau chân vịt, ánh mắt đối phương liền thay đổi. Một màn này quả thật là quá sức tưởng tượng, đối phương chưa bao giờ nhìn thấy qua, cho nên trong lòng hơi bực bội.

Sau khi đập rắn của đối phương về khu triệu hồi xong, Đan Kỳ cũng hơi đuối sức, cậu điều chỉnh trạng thái của mình, chống đỡ tinh thần cười với đối phương: “Thế nào? Hôm nay có phải rất khó quên hay không?”

Trong mắt đối phương toàn là không thể tin hỏi: “Có phải cậu xài công cụ ngụy trang hay không? Cậu không thể nào là sinh sản giả được, cậu tuyệt đối là Linh Chiến Sĩ cấp cao!”

Đan Kỳ bất đắc dĩ nhún vai nói: “Thật sự khiến ngài thất vọng rồi, tôi chính xác là một sinh sản giả.”

Nhuyễn Nhuyễn trên khán đài bỗng nhiên cảm thấy sinh sản giả trong sân hơi quen mắt, sinh sản giả kia không chỉ quen mắt, mà những chiến sủng hắn chiêu gọi cũng rất quen thuộc. Vì thế cậu ta giữ chặt Lâm Uyên Thanh nói: “A Thanh, đây không phải là rau chân vịt và cà chua của Đan Kỳ sao?”

Lâm Uyên Thanh nhíu mày: “Cái gì? Rau chân vịt…. cái gì?”

Nhuyễn Nhuyễn nói: “Đan Kỳ là một người bạn em quen trên mạng, cậu ấy là một nhà nghiên cứu sinh vật, làm thí nghiệm gieo trồng. Chúng em đều đã ăn qua rau dưa cậu ấy trồng, lúc ấy anh còn đang đánh nhau với tộc Chim, không có lộc ăn này. Ăn rất là ngon! Sau khi em ăn rau chân vịt xong, bản thể liền càng xanh hơn!” Nhuyễn Nhuyễn nói tới đây, trên mặt toàn là tươi cười hạnh phúc.

Lâm Uyên Thanh hỏi: “Vậy ý của em là những chiến sủng mà cậu ấy gọi ra, là…. Những thực vật đã tuyệt chủng nhiều năm?”

Nhuyễn Nhuyễn nói: “Là thực vật không sai, nhưng mà…. So với chúng em ăn thì lớn hơn nhiều, hơn nữa tụi em ăn cũng không có động đậy.”

Lâm Uyên Thanh gật đầu nói: “Vậy…. Nhuyễn Nhuyễn, em có thể hẹn bạn của em giúp anh được không? Anh muốn nói chuyện với cậu ấy.”

Nhuyễn Nhuyễn hơi khó xử nói: “Cái này…. không tốt lắm đâu? Cậu ấy là bạn của em, em lại giới thiệu cậu ấy cho anh. Nếu anh vì mục đích chiến đấu mà tiếp cận cậu ấy, em sợ cậu ấy sẽ không vui.”

Lâm Uyên Thanh gật đầu nói: “Em nói cũng đúng, vậy anh sẽ tự mình hẹn cậu ấy! Cảm ơn em Nhuyễn Nhuyễn.”

Nhuyễn Nhuyễn cười kiều mĩ, nắm lấy cánh tay của anh ta nói: “Không cần khách khí A Thanh.”

Mà trên sân thi đấu, Đan Kỳ đã đánh bại tên Linh Chiến Sĩ kia, và đuổi đối phương ra khỏi trận đấu. Rất nhanh trên người Đan Kỳ đã có hai quả huân chương.

Là người chiến thắng của hai trận đấu, Đan Kỳ được đẩy lên vị trí cuối cùng được tham gia trận đấu chung kết. Một võ đài nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn, căn bản cũng không có bao nhiêu người, Linh Chiến Sĩ của trận chung kết cuối cùng cũng không phải ở cấp D. Cho nên đối thủ lần này, chính là một Linh Chiến Sĩ cấp D.

Lúc này, phòng phát sóng của cậu đã đạt tới một trăm người xem. Hơn trăm người xem thi đấu, đây là lần vây xem đông nhất đối với một diễn võ trường bình thường. Thậm chí có người bắt đầu điên cuồng tặng quà cho Đan Kỳ, ngày cả chủ sân cũng lên sân khấu làm trọng tài cho Đan Kỳ.

Ông ta không nghĩ trận tiếp theo Đan Kỳ sẽ thắng, dù sao cậu cũng chỉ là một sinh sản giả, nếu coi là may mắn thắng hai linh chiến sĩ cấp thấp, nhưng sao có thể thắng được Linh Chiến Sĩ cấp D chứ? Ông ta lên là muốn nâng cao không khí ở diễn võ trường. Lúc này vẫn kéo dài không khai chiến, chỉ là muốn phòng phát sóng tăng người xem nhiều một chút.

Quả nhiên người nghe tin tới càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng có nhiều người tặng quà cho Đan Kỳ. Mặc dù trên diễn võ trường có thể giấu tên tuổi, nhưng những món quà tặng cho Đan Kỳ lại không ngừng tăng lên.

Đan Kỳ cực kỳ bất đắc dĩ, thì ra trong khu diễn võ cũng có thể kiếm tiền sao? Thế giới này thật sự là đối với cậu rất tốt, tùy tiện như vậy mà cũng có thể kiếm tiền.

Nhưng Đan Kỳ không biết, thế giới này tuy đối tốt với cậu, nhưng đối với người thường thì không được tốt như vậy. Nếu không phải cậu trời sinh đã có bàn tay vàng, thì sao có khả năng đấu hai trận đã kiếm được gần hai vạn.

Hơn nữa người thường cũng không có khả năng kiếm tiền ở diễn võ trường, đây là hoạt động mang tính nguy hiểm rất cao.

Trận thi đấu thứ 3, đối thủ của Đan Kỳ là Linh Chiến Sĩ cấp D, nhìn qua cũng rất nho nhã lễ độ. Chỉ là khi người này nhìn thấy thân hình thon gầy và thuộc tính của cậu, người này hơi bất đắc dĩ: “Diễn võ trường là đang…. Đùa giỡn với tôi sao?”

Khó có dịp gặp được đối thủ có phong cách bình thường, Đan Kỳ cũng hơi bất đắc dĩ nói: “Thực xin lỗi, nhưng đối thủ của ngài thật sự là tôi.”

Đối phương gật đầu nói: “Tôi đều tôn trọng mỗi một đối thủ, mời bắt đầu đi.”

Khi đánh được một nửa, Lâm Uyên Thanh kéo Nhuyễn Nhuyễn đi coi chiến tích. Nhuyễn Nhuyễn rất khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy? Sao lại không xem tiếp?”

Lâm Uyên Thanh lắc đầu nói: “Anh đã biết kết quả, đi thôi! Cùng anh đi gặp ông chủ của Diễn Võ Trường.”

Mà mười phút sau, Đan Kỳ lại đánh thắng Linh Chiến Sĩ cấp D kia, mà cậu từ đầu tới đuôi không hề ra một đấm nào, vẫn luôn bình tĩnh đứng ở nơi đó. Thỉnh thoảng sẽ né tránh, cũng rất chính xác không hề sai xót. Những người trên khán đài xem tới mức ngây người, có người liều mạng tặng quà cho Đan Kỳ, có người thì liều mạng hỏi tên Đan Kỳ. Mà ở giữa sân cậu chỉ có một chuỗi số hiệu:003.

Cùng lúc đó số 003 này lập tức trở thành chủ đề hot trên các diễn đàn và các trang mạng. Chỉ tiếc, video của diễn võ trường chỉ có phần sau, nửa phần trước cũng không có ai quay lại, nên cũng không ai biết được dáng vẻ thật sự của Đan Kỳ.

Mà sau khi thắng liên tiếp ba trận Đan Kỳ liền nhanh chóng offline, nguyên nhân không phải do cậu, bởi vì cậu ngồi trước quang não quá lâu nên phản ứng nôn nghén lại tìm tới cửa. Cậu vừa mới thoát khỏi thế giới ảo, liền vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa.

Nhìn dáng vẻ hiện giờ cậu cảm thấy mình đã đánh giá bản thân quá cao, chuyện dựng dục không phải là chuyện người bình thường có thể chấp nhận được. Chỉ là nôn nghén thôi cũng đã tra tấn cậu rồi.

Cậu ôm bồn cầu nôn nửa ngày, rất vất vả mới bình ổn lại được, cuộc gọi video của Kình Trạch đã xuất hiện. Cậu mệt mỏi chấp nhận cuộc gọi, Kình Trạch ở đối diện lập tức nhíu mày hỏi: “Đan Kỳ, em thế nào?”

Đan Kỳ xua tay với hắn, cậu nhỏ giọng nói: “Tôi…. Không có việc gì….”

“Không có việc gì? Đã như vậy rồi mà còn nói không có chuyện!”

Rất nhanh, cuộc gọi bị kết thúc, vài phút sau, Kình Trạch xuất hiện ở vườn gieo trồng. Nơi này với hắn mà nói giống như không có gác cổng, nam nhân cao lớn oai hùng làm lơ giáo viên và nhóm học sinh trên đồng ruộng, trực tiếp đi vào phòng Đan Kỳ.

Lại Hoa Cường hơi ngơ ngác, vẻ mặt ông hoang mang nhìn bóng dáng người kia nói: “Tôi thấy người kia hơi quen?”

Lớp trưởng đi tới gần, đầy đầy cặp kính cận cao độ của mình cùng nhìn xem nói: “A, em nhớ ra rồi, em đã nhìn thấy bóng dáng này ở phát sóng trực tiếp của đại thần! Hẳn là bạn lữ của cậu ấy.”

Lại Hoa Cường lại lắc đầu nói: “Vẫn không đúng, hắn….” Bỗng nhiên ông vỗ đùi, rốt cuộc đã nhớ ra người kia là ai: “Còn không phải là…. Chính là… Vị kia…. Võ thần hạ phàm đó sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.