Một lúc sau, mí mắt Tô Vân khẽ động, cô mở mắt ra, nhìn thấy mặt đất bên cạnh đầy vết nứt, lại ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời đã lớn đến mức có thể nuốt chửng mọi thứ, bao gồm cả cô.
Tô Vân cả kinh, tiếp xúc gần như vậy, cô thấy rõ những đường vân bằng lửa trên mặt trời, ngọn lửa bập bùng cháy, tiếng nổ tanh tách vang xa, những vệt đen bắt đầu lan ra.
Cô thử cử động người, cơn đau nhức khiến Tô Vân vô thức nhíu mày kêu ra tiếng. Hơn nữa, bây giờ cô không thể di chuyển được, chỉ cần động một cái chẳng khác nào lại gãy thêm một cái xương trong người.
Sức nóng của mặt trời phả vào người cô, vải trên người đã cháy xém, da thịt cũng có dấu hiệu đen thui. Tô Vân cắn răng, chẳng lẽ cô sẽ chết như vậy, vẫn là trong lòng cảm thấy không cam tâm nhưng lại không thể làm gì được.
Mặt trời vẫn đang có dấu hiệu tăng trưởng, chẳng bao lâu nữa Tô Vân sẽ hoàn toàn bị thiêu sống mà chết. Cô nhắm mắt lại, kỹ năng đã sử dụng, thẻ bài cũng đã dùng rồi, bây giờ chẳng còn gì để xoay chuyển tình hình nữa.
Nói là dùng kỹ năng triệu hồi rìu, nhưng ngoài chặt gỗ cũng chưa gặp được bất kì loài động vật sống nào, thậm chí cũng chẳng đụng phải người chơi khác.
Lúc trò chơi sắp bắt đầu, nhìn qua cũng có rất nhiều người, mà không gian nơi này lại như một chiếc hộp kín, không lý nào đi mãi cũng chẳng gặp được ai.
Giống như thể thế giới này vốn dĩ được tạo ra dành cho riêng một mình cô.
Tô Vân cẩn thận nghĩ lại, rừng thông lúc ẩn lúc hiện, hồ nước đóng băng, rốt cuộc vẫn chưa thể tìm ra liên kết. Trò chơi nói mở khoá thông tin trò chơi thì chắc chắn sẽ có liên hệ với cách để thông quan, nhưng mặt trời rốt cuộc có ý nghĩa gì. Chẳng lẽ Tô Vân cần phải chạm vào mặt trời, chạm vào lửa mới có thể qua màn.
Trong ảo giác cô gặp phải khi có bão tuyết, Tô Vân cũng dùng tay chạm vào ngọn lửa rồi được trở về, nhưng cũng có thể là chiêu trò của trò chơi.
Tô Vân rối rắm, không biết nên làm gì. Khoan đã, lúc nãy khi cô nhảy từ trên đỉnh núi xuống, mực nước bên dưới mặc dù đang dần cạn nhưng bằng mắt thường có thể thấy vẫn gần ngang hông Tô Vân. Mà khi cô tiếp đất, mặt úp xuống phía dưới, cả người chìm trong nước rồi mơ hồ ngất xỉu. Quan trọng là cô vậy mà không bị ngạt nước, dù sao nước cũng không thể rút nhanh đến thế được.
Không bị ngạt nước, nhưng cơ thể lại bị ảnh hưởng bởi tác động của mặt trời. Vậy rất có thể những thứ này chỉ có thể cản trở cô, không thể giết chết cô. Hoặc là nói, thế giới này vốn diễn ra chỉ để gây trở ngại cho Tô Vân, vậy thì rừng thông, hồ nước cũng là vô tình xuất hiện theo mong muốn của cô.
Bão tuyết, lũ lụt và mặt trời khổng lồ. Nghĩ kĩ lại, bão tuyết đã xuất hiện ngay từ đầu, Tô Vân bị ảnh hưởng bởi bão tuyết, tất nhiên sẽ liên tưởng đến những tai hoạ khác có thể xảy ra. Cô từng nghĩ đến rừng thông, hồ nước, những thứ ấy đều thực sự xuất hiện. Chỉ riêng nghĩ đến động vật, không hề có biến hoá nào, tức là ngoại trừ cô không hề có vật sống khác.
Còn về việc đạt được tư cách mở khóa thông tin trò chơi, cô vẫn không lý giải được, chẳng nhẽ cô may mắn chạm trúng cơ quan ẩn.
Điều đó không quan trọng, Tô Vân muốn thử xem suy đoán của mình có đúng hay không. Cô nhắm mắt lại, nghĩ đến bản thân đã hồi phục, có thể chạy nhảy đi đứng bình thường, mở mắt ra, Tô Vân thử cử động tay chân, trận đau nhức khiến cô sực tỉnh khẽ rên.
Không có hiệu quả. Tô Vân nhíu mày, sắc mặt vô cùng khó coi, rốt cuộc tất cả là do cô tự suy diễn? Rừng thông và những thứ kia đều chỉ là trùng hợp?
Bỗng nhiên Tô Vân bật cười ha ha, sau đó nhắm mắt lại.
Chỉ thấy mặt trời khổng lồ đang dần tiêu tán trong không khí, bầu trời trong xanh không gợn mây, mặt đất đang nứt toạc dần khôi phục lại như lúc đầu, những tán cây cổ thụ, cây cỏ bắt đầu mọc lên um tùm, phía xa xa còn xuất hiện một hồ nước.
Con thỏ nhảy nhót qua người Tô Vân rồi chạy biến vào rừng. Tất cả những gì đang diễn ra cô đều không thấy được, bởi vì Tô Vân vẫn đang nhắm chặt hai mắt.
Một âm thanh vang lên.
[Chúc mừng người chơi mở khoá thông tin thành công.]
Tô Vân mở mắt ra, trên gương mặt tràn đầy sự vui vẻ. Đúng vậy, đúng là cô có thể điều khiển thế giới này, không gian này toàn bộ đều là ảo, đều được xây dựng dựa trên một phần ý nghĩ của Tô Vân.
Cô phát hiện ra điều này là vì khi nãy cơ thể mặc dù vẫn không cử động được, nhưng trạng thái trở nên tốt hơn nhiều, cảm giác khô khốc đắng chát trong miệng hoàn toàn không còn, làn da cũng dần khôi phục màu như ban đầu.
Mà lý do chỉ có thay đổi như vậy vì những cảm giác ấy đều là do mặt trời khổng lồ mang lại, mà Tô Vân bị gãy xương không cử động được là do chính bản thân cô gây ra.
Sau khi âm thanh thông báo kết thúc, ánh sáng xuất hiện bao trùm lấy cơ thể Tô Vân đang nằm trên mặt đất, thế giới trước mắt Tô Vân sụp đổ.
Sau đó, cô mở mắt ra, thấy bản thân đang ngồi dưới gốc cây thông.