Toàn Thế Giới Tham Gia Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 17: Phó Bản "Đảo Khuyết Hoả"




Tô Vân dựa vào vách đá ngồi nghỉ một lúc mới tiếp tục di chuyển. Cô cần phải tìm được 'lửa' mà thứ kia yêu cầu, cũng không biết có tất cả bao nhiêu người thông quan rồi. Dù sao trò chơi này cũng phụ thuộc một phần vào vận xui vận may của từng người.

Hồ nước khá rộng, đi vòng qua tốn không ít thời gian. Tô Vân đứng trên tảng đá lớn, nhìn lớp tuyết phủ trên mặt đất ở phía trước, thở dài thườn thượt.

Mặc dù cảm giác lạnh lẽo xuyên qua lớp áo khoác đâm vào da thịt khiến cô thấy vô cùng khổ sở, vừa đau vừa tê tái, nhưng cũng không thể làm gì khác. Ngoại trừ hồ nước đóng băng đặc biệt được vây quanh bằng những tảng đá lớn, xung quanh nơi nào cũng trống không, toàn tuyết là tuyết.

Cho đến lúc trời tối, nếu như không may không tìm được rừng thông như hôm qua thì chắc chắn Tô Vân sẽ bị vùi đắp thành người tuyết mất. Lại nói, làm nhà gỗ như hôm qua cũng tốn rất nhiều sức lực, làm một lần thì còn có chút hăng hái, cuối cùng lại phải bỏ đi.

Lần này Tô Vân thực sự cảm thấy chán nản muốn mặc kệ, mất mạng thì mất mạng, nhưng nghĩ kĩ lại tiếp tục tiến bước về phía trước.

Từ trước tới giờ, cô không phải chưa từng trải qua khó khăn, cũng không phải được nuông chiều từ bé, cô nỗ lực chăm chỉ để tồn tại trong cuộc sống, rốt cuộc một ngày lại bị kéo vào trò chơi quái quỷ này.

Tô Vân không tin, bản thân còn không thể vượt qua nó, cho dù có chết, cũng là chết trong trạng thái chiến đấu hết sức mình, giống như cô gái trong phó bản trò chơi 'Cờ Vua', luôn muốn làm chủ mạng sống của mình.

Lê lết trong biển tuyết một hồi, tay chân Tô Vân rã rời lực, tay đào tuyết, chân dồn sức di chuyển về phía trước, Tô Vân cảm thấy khát vọng của mình quá ngây thơ rồi. Vẫn là để qua được phó bản này rồi tính tiếp.

Cũng không biết tuyết sẽ rơi đến mức độ nào, có phải sẽ chôn vùi luôn tất cả người chơi không? Những người chơi thông quan sớm sẽ không bị ảnh hưởng, mà những người còn lại chỉ có thể nằm chờ chết, chết dần chết mòn trong cái lạnh thấu tim gan, còn chẳng bằng bị cho nổ tung ngay tại chỗ.

Chịu đựng đến khi trời nhá nhem tối, Tô Vân đã thấy vô cùng uể oải, không còn muốn đi tiếp, muốn ngồi xuống hay chậm chí là nằm ngay ra mặt đất mà thở một hơi thật dài, nhưng cô biết mình không thể ngồi xuống, tuyết đã ngập đến gần ngực, ngồi xuống không phải sẽ chết hay sao?

Mồ hồi trên trán cô rỉ ra rồi bị kết đông thành tầng băng mỏng dính trên mặt. Tô Vân khó chịu dùng tay gạt ra, lại tiếp tục đi tiếp về phía trước, không cho phép bản thân gục ngã, người khác có thể làm được, không lẽ nào cô không thể cố gắng làm được.

Khi trời tối, một âm thanh vang lên bên tai Tô Vân.

[Người chơi đạt tư cách mở khoá thông tin trò chơi. Vui lòng chọn một thẻ bài.]

Sau đó, trước mắt Tô Vân xuất hiện 4 tấm thẻ đánh số từ 1 đến 4, màu sắc khác nhau, Tô Vân đánh giá, không biết mở khoá thông tin trò chơi là mang ý nghĩa gì, nhưng có thể là thông tin quan trọng liên quan đến trò chơi để giúp người chơi thông quan.

Vì vậy, Tô Vân ngẫm nghĩ chọn thẻ số 2, màu tím, màu sắc cô thấy khá thuận mắt.

[Mở khoá thông tin thành công.]

Âm thanh trò chơi nói như vậy xong liền mất hút. Tô Vân đầu đầy dấu hỏi chấm, quan sát xung quanh một lượt. Không có bất cứ thứ gì thay đổi, chỉ là khung cảnh bao trùm trong bóng tối rất khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, loại tuyệt vọng vì sợ hãi.

Tô Vân vẫn ngập trong biển tuyết, cũng không thấy cơ thể có phát sinh biến hoá gì. Cô bất giác cảm nhận được tâm trạng bị lừa gạt, nhưng rất nhanh liền không buồn nghĩ đến nữa. Chuyện quan trọng hơn là, đêm nay cô sẽ ở đâu, đứng ở đây chờ tuyết rơi và bị chôn sống?

Chừng một phút sau, ánh sáng le lói khiến Tô Vân theo bản năng nheo mắt lại, đốm sáng chói mắt từ trong biển tuyết bay vút lao lên trên trời, sau đó nổ tung như pháo hoa. Cùng lúc đó, từ đằng chân trời xuất hiện một mặt trời khổng lồ, kích cỡ ít nhất cũng phải gấp mấy trăm lần mặt trời nhìn từ thế giới thực.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Tô Vân xuất hiện một cảm giác, mình sẽ bị thứ khổng lồ và nóng rực đang đi lên kia nuốt chửng. Cô trừng mắt nhìn, ngỡ ngàng như không tin vào mắt mình, cảm giác nóng nực khiến miệng lưỡi cô trở nên khô khốc.

Cô nhìn xuống phía dưới, biển tuyết đang bắt đầu tan ra với tốc độ chóng mặt, phần thân dưới cơ thể bị bao phủ trong tuyết đã hoàn toàn được giải thoát.

Tô Vân lại nghĩ đến lời của thứ kia, mở khoá thông tin trò chơi, vậy có nghĩa mặt trời này liên quan đến trò chơi? Mặt trời nóng, mặt trời có lửa và bốc cháy. Lửa? Không phải 'lửa' là thứ người chơi phải tìm được để thông quan?

Tô Vân thực sự may mắn như vậy, chọn một tấm thẻ bài cũng có thể thông quan? Hay rốt cuộc trò chơi này còn có chiêu trò nào khác để hố người chơi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.