Editor: Aminta.
Chương 175: Hội tụ.
***
Trở lại tháp phù thủy, mọi người được Solvi chào đón nhiệt tình.
"Chào mừng mọi người quay về." Solvi nói một cách trịnh trọng, giọng nam hoa mĩ nghe có vẻ quyến rũ: "Mọi người vất vả rồi, ngài Nance, anh Mon, cô Lan, Sigourney, Ash... Ồ, xin hỏi vị này là...?"
Cậu ta tỏ ra "kinh ngạc": "Chẳng lẽ đây là ngài Mercator – chồng của cô Lan sao?"
Cậu ta dè dặt nói: "Xem ra mọi người đã đánh thức ngài ấy thành công, xin chúc mừng."
Dưới kỹ năng diễn xuất quá lố là trái tim đang rục rịch.
Nếu là bình thường, Sigourney nghe Solvi lải nhải bên tai như thế, anh đã vung mạnh nắm đấm từ lâu. Nhưng hôm nay Sigourney rất hiền hòa, không độc miệng, cũng không dùng bạo lực mà quay về phòng xếp hành lý chung với Ash.
Trước khi đi, anh nghe thấy Lan mở lời như mong muốn của Solvi: "Người bạn mà ta hứa giới thiệu cho cậu lần trước tên là Lelek, nhưng gần đây Lelek hơi bận, qua một thời gian nữa mới tới được."
"Thật ư?" Solvi phấn chấn nói: "Khoảng bao giờ mới đến? Tôi phải chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho cậu ta mới được!"
Đám người biết rõ chân tướng lặng lẽ nói trong lòng, không, người đó tới sẽ mang đến cho cậu một niềm vui bất ngờ.
Khóe môi Sigourney giật giật, anh nhanh chân rời đi.
Trông Solvi đã đáng thương lắm rồi, anh không nên gây thêm chuyện nữa.
Khi về đến phòng chung với Sigourney, Ash có hơi đỏ mặt, trước mắt cậu lại hiện lên cảnh Sigourney nhảy múa trong đêm hôm ấy.
Ánh mắt của cậu lướt qua đồ đạc trong phòng, cậu cảm thấy mỗi ngóc ngách đều đánh thức ký ức của cậu, cậu không thể nào nhìn thẳng chúng.
"Sao vậy?" Sigourney đi tới, thuận tay nhéo nhéo vành tai đỏ rực của cậu, tùy ý hỏi: "Không khỏe à?"
Ash vừa ngước mắt đã nhìn thấy cổ áo rộng của quỷ hút máu, trong lúc lơ đãng để lộ một phần xương quai xanh xinh đẹp tái nhợt, đường cong chỗ lõm vừa mạnh mẽ vừa yếu ớt, vô cùng quyến rũ.
"..." Ash yên lặng dời ánh mắt, cổ họng khô khốc.
Có lẽ là nghĩ thông một ít chuyện, trút vài gánh nặng trong lòng, gần đây sức hấp dẫn của Sigourney tràn trề như thủy triều và phát tán dày đặc ra ngoài.
Cậu cách Sigourney gần nhất, trúng chiêu dễ như trở bàn tay.
Cho nên không thể trách cậu suy nghĩ lung tung, chỉ có thể nói Sigourney sau khi mất hết áp lực càng tươi tắn, rực rỡ hẳn lên. Cho dù là quỷ hút máu, bên trong cơ thể giống như đang ấp ủ sức sống khiến người ta chú ý.
"Hửm?" Sigourney không biết mình gần đây rất cuốn hút còn đang buồn bực Ash đang đờ người, giọng mũi trầm thấp mang theo nghi vấn lại khiến cậu mặt đỏ tới mang tai.
Ash bất lực nghĩ, hết cách rồi, cậu không nhịn được nữa.
Cậu nhanh chóng ngẩng đầu, hôn lên cánh môi lạnh lẽo của quỷ hút máu, động tác quyết đoán nhanh như chớp, trái tim bị quyến rũ đến không yên gần đây cuối cùng cũng bình tĩnh đôi chút.
Sigourney bị đánh lén: "..."
Sau khi Ash lui lại, dường như anh mới phản ứng lại, anh hơi nhướng mày, quả nhiên, lá gan của thằng nhóc này từ trước tới giờ vẫn rất to.
Lúc này, anh cũng đoán được vì sao Ash vào phòng thì đỏ mặt.
Anh không nhịn được cong khóe môi: "Lại đây."
Ash chớp mắt và lại tới gần.
Nể tình trước giờ cậu rất tinh mắt... Sigourney dùng một tay xoa nhẹ mái tóc của cậu, một tay giữ vai cậu, cúi đầu hôn cậu một cách cẩn thận.
Giống như là nuốt từng hơi ấm anh đã mất từ lâu vào cơ thể.
Khi môi lưỡi triền miên, có lẽ là gần đây bị tẩy não quá nghiêm trọng, hai người rất ăn ý cùng suy nghĩ, bây giờ có được tính là họ đang cứu vớt thế giới không?
Sigourney và Ash: "..."
Không được nghĩ, nghĩ là sẽ buồn cười, bầu không khí lãng mạn gì đó sẽ mất hết.
Bọn họ mới rời đi mấy ngày, ngày Sao Mờ cũng mới trôi qua vài ngày, nhưng thời gian ban ngày ở Bắc Địa đã càng ngày càng dài.
Nếu không cần thiết, Sigourney có thể ở trong tháp phù thủy mười ngày nửa tháng không ra khỏi cửa.
Ash cũng là một người yên tĩnh, chỉ cần cậu chui vào phòng thí nghiệm, thời gian một ngày luôn trôi qua rất nhanh.
Vào một buổi tối mấy ngày sau, ánh sao trên bầu trời vương thành Rực Rỡ bừng sáng và kéo dài rất lâu.
Lúc ấy Ash đang cắm đầu vào những con số và phép tính ở phòng thí nghiệm, bất chợt cậu như có linh cảm, cậu đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời sao, cảm nhận được sức mạnh quy tắc huyền ảo trong tiềm thức, nó đang nấn ná ở trung tâm vương thành.
Khung cảnh vô cùng tráng lệ.
Nơi đó là tháp phù thủy của Vương Tọa Rực Rỡ.
Ash tò mò nhìn tháp phù thủy Vương Tọa cao vút trong mây, chuyện này là sao? Chẳng phải vẫn chưa tới lúc chiêm tinh tập thể ư? Bây giờ thầy còn đang ở trong phòng làm việc mà.
Sự biến hóa của tinh tượng chỉ khiến các phù thủy chú ý, nhưng cũng không gây ra ảnh hưởng lớn nào.
Sau một thời gian ngắn, bầu trời đêm lại trở về bình thường.
Ash cũng về chỗ ngồi, tiếp tục vùi đầu vào công việc của mình.
Ngày hôm sau, Nance nói cho họ biết tối hôm qua là Vương Tọa Rực Rỡ – điện hạ Reinhardt đích thân chiêm tinh, quyết định thời gian chiêm tinh tập thể sau này.
Ash thường xuyên thấy có phù thủy trẻ nhận chiêm tinh vận may ngày mai cho người ta trên vỉa hè vương thành Rực Rỡ, chẳng hạn như thích hợp làm gì kỵ làm chuyện gì, ngày nào tỏ tình thì xác suất thành công sẽ cao... Không ngờ ngày chiêm tinh tập thể cũng được quyết định bằng cách này do điện hạ Reinhardt đích thân chiêm tinh.
Ngày chiêm tinh tập thể đã đến rất gần, Nance đã nhận được thông báo, vào rạng sáng một tuần sau, ông phải kích hoạt tháp phù thủy thứ ba, mà bản thân ông cũng phải đi đến đài chiêm tinh, thông qua kết nối của tháp phù thủy và chiêm tinh chung dưới sự dẫn dắt của Vương Tọa.
Lúc ấy, tất cả tháp phù thủy trên lãnh địa vương tọa Rực Rỡ đều phải kích hoạt giống tháp thứ ba. Mà các chủ nhân của tháp phù thủy cũng phải chung sức chiêm tinh.
Đây là một việc hệ trọng hiếm thấy trong những năm gần đây trên Ilov.
Những người tham gia không chỉ có các nhà chiêm tinh của vương tọa Rực Rỡ, mà còn có người của các vương tọa khác gia nhập. Họ phụ trách bảo vệ và canh gác để tránh có người cố ý phá hoại lúc chiêm tinh.
Ash cực kỳ chờ mong.
Chỉ nghĩ đến khung cảnh hoành tráng lần này, cậu đã không kiềm nén được cảm xúc.
Trong tâm trạng mong đợi, cậu thuận lợi xây dựng mô hình pháp thuật bậc bốn đầu tiên trong thế giới tinh thần, trở thành phù thủy cấp cao trước Evan và Elena.
Cậu thăng cấp quá nhanh, ngay cả Elena cũng chẳng có suy nghĩ cạnh tranh trong lòng.
Elena tự an ủi, người ta phải cứu vớt thế giới, đương nhiên không thể thăng cấp chậm rãi như mình được. Ash không vội nhưng thế giới vội, bình thường thôi bình thường thôi, cô không nên so sánh với Ash.
Dù nghĩ như vậy, cô vẫn để Ash mời một bữa ăn ngon.
Ash nghĩ đến Mon, Brent, Joshua, Lan, Tiểu Kim và Mercator lần lượt đi vào tháp phù thủy, thế là cậu dứt khoát thương lượng với Solvi làm một buổi tiệc liên hoan lớn trong tháp.
Solvi khăng khăng muốn mở tiệc liên hoan vào ngày người bạn của mình đến.
Ash im lặng mấy giây, sau đó cậu gật đầu đồng ý.
Hội nghị ở thành phố Thần Sáng tạm thời bỏ dở, phải chờ có kết quả chiêm tinh của vương tọa Rực Rỡ rồi mới tiếp tục.
Thế là Vương Tọa Đinh Hương cũng có thể tạm thời rỗi việc, tới làm khách của Nance trước.
Đương nhiên là lén tới.
Vào ngày liên hoan, Lelek tới phù thủy tháp trước thời hạn.
Anh ta là một người cao ráo, có vẻ bí ẩn, đã sắp đến mùa hạ nhưng anh ta vẫn mặc áo choàng kín không một kẽ hở, mang mũ dạ đen, cổ áo dựng thẳng che khuất nửa gương mặt của anh ta, chỉ mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo, sâu thẳm, mạnh mẽ.
Solvi sướng đến phát rồ, người bạn mới của cậu ta thật ngầu! Không sợ tên đại ma vương Sigourney nữa!
Nếu như giữ quan hệ tốt với anh ta, liệu anh ta có thể giúp mình phản kháng Sigourney không?
Trong khi Lelek ân cần thăm hỏi Mercator và Lan, Solvi đứng ngoài cửa chờ Lelek ra, cậu ta bóc một lớp kim loại từ trên vách tường, bóp nắn nó thành hình người để làm thân xác, như vậy Solvi mới có thể dẫn Lelek tham quan tháp của mình.
Đáng tiếc đây là lần đầu tiên cậu ta nắn hình người, Solvi dùng lực quá lớn, hình người cậu ta nắn ra có tỉ lệ bình thường, nhưng mặt mày lại kỳ quặc.
Solvi rầu rĩ: Phải vác khuôn mặt xấu xí này mời bạn đi dạo tháp ư?
Cậu ta quyết tâm, nghĩ đến việc tìm hình mẫu để nắn mặt, ví dụ như khuôn mặt của đại ma vương Sigourney cũng rất tốt.
Nhưng người bạn mới của cậu ta lại ngăn cản, anh ta nói bằng giọng trầm đầy sức hút: "Không cần đổi đâu, thật ra tôi cũng như vậy." Lelek kéo cổ áo dựng cao của anh ta ra, để lộ gương mặt hoàn chỉnh.
Chỉ thấy phần cằm trở xuống của anh ta rách rưới, có rất nhiều miếng vá, tóm lại là rất xấu.
"Tôi không rành luyện kim, thân xác tôi bị hỏng nhưng ngài Mercator đang ngủ say, tôi lại không tiện xin nhờ phù thủy khác nên chỉ có thể tự sửa chữa, tay nghề rất tệ." Lelek giải thích.
Xem ra anh bạn mới cũng rất tự ti, còn cố ý dựng cổ áo che mặt. Solvi vội an ủi anh ta: "Không sao. Giờ ngài Mercator có thể đổi thân xác mới cho anh rồi!"
Lelek "Ừ" một tiếng, lại dựng cổ áo lên che kín nửa khuôn mặt: "Ngài Merctor cũng có thể chế tạo thân xác cho cậu."
Solvi thở dài: "Tôi không thể rời khỏi tháp phù thủy. Ngài Nance cũng không thể tách rời tôi ra."
"Ngài Mercator có thể." Lelek nói.
Solvi mừng rỡ: "Thật ư? Vậy thì tốt quá! Sau này tôi có thể dẫn anh dạo chơi vương thành..." Cậu ta ngượng ngùng dừng lại: "Hôm nay dạo tháp phù thủy nhé?"
Lelek gật đầu: "Ừ."
Trong lúc vô tình gặp được cảnh tượng này, Ash đứng ở xa và nở nụ cười: "Hai người đó cũng thân nhỉ? Tính tình Lelek rất tốt."
Sigourney hỏi: "Có người nói cho Solvi biết thân phận thật sự của Lelek chưa?"
Ash chớp mắt mấy cái, hình như... là chưa?
Từ lúc tiệc mới bắt đầu, mọi người gần như đến đông đủ.
Bao gồm cả Jain và Quentin cũng bị xách tới phòng ăn.
Gần đây vị tinh linh và quỷ hút máu này đều sắp bị hành đến mức không thể cáu kỉnh nổi.
Jain là bị Tiểu Kim hành.
Quentin là bị đám trẻ trong học viện hành.
Hai người ngồi trong góc, thậm chí trông còn rất hiền lành, nhìn thấu hồng trần.
Giữa chừng, Brent dẫn theo Joshua đến đây.
Đây là lần đầu tiên Joshua rời khỏi phòng bệnh và đi ra ngoài, bởi vì có Mercator gia nhập, tốc độ hồi phục của Joshua nhanh hơn không ít.
Hiếm khi có dịp mọi người tề tụ đầy đủ, Joshua cũng không muốn bỏ qua.
Anh ta cảm thấy mình đã nhận rất nhiều sự chăm sóc của mọi người, có thể nói mạng sống của anh ta là được người trong tháp thứ ba cứu về. Trong khoảng thời gian này, cả Joshua lẫn Brent đã coi mình là người của tháp thứ ba.
Sau khi chào hỏi với mọi người xong, ánh mắt Joshua dừng trên người Jain ngồi trong góc.
Một trong hai tinh linh duy nhất ở nơi này có vẻ quen mắt quá.
Jain ngồi trước bàn, hắn còn đang cúi đầu đút đồ ăn cho Tiểu Kim. Bỗng nhiên hắn bén nhạy phát hiện có một tầm mắt nán trên người mình, xuất phát từ sự cảnh giác của Ngụy Tinh Hồng Giả, hắn ngẩng đầu nhìn theo bản năng.
Sau đó hắn sững sờ.
Jain hô lên một cách khó tin: "...Chú Joshua?"
Joshua cuối cùng cũng chắc chắn, anh ta tiến lên mấy bước, mừng rỡ nói: "Jain?"