Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 85: Gõ Cửa




Edit: Kidoisme

"Tối rồi mà còn ăn nhiều kẹo, em không sợ sâu răng à?"

Tiết Lan không phản ứng lại một lúc lâu, ngốc ngốc nhìn người bên cạnh.

Đoàn Văn Tranh lấy kẹo rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.

Tim Tiết Lan đập nhanh kinh khủng, cũng may trận solo bắt đầu, cậu vội vàng thu hồi tầm mắt rồi tiếp tục bắn với Thẩm Nhung.

Đoàn Văn Tranh cứ im lặng ngồi bên cạnh cậu giống như anh thực sự nghiêm túc xem cậu solo, không đăng nhập vào game hay mở máy tính.

Còn Tiết Lan lại đứng như trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Muộn thế này rồi sao anh ấy còn chưa đi ngủ? Hay là....anh ấy đến tìm mình vì chuyện lightstick?

Nhưng khổ nỗi hôm nay lòng Tiết Lan hơi loạn, không thể đối mặt được với Đoàn Văn Tranh.

Có lẽ bởi vì thế nên trận này cậu mắc rất nhiều sai lầm cơ bản, đến nỗi Thẩm Nhung phải lên tiếng dừng lại.

"Muộn rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi."

Tiết Lan cũng nhận ra được sai lầm của mình, vội vàng áy náy nói: "Không sao, tôi ổn mà."

Nghe Tiết Lan mở mic nói chuyện, thao tác của Thẩm Nhung đột ngột bị giật lên, câu được câu không trả lời: "Cậu chơi ổn lắm, hôm nay đội trưởng tôi bảo là video của cậu và Wifi vừa up lên, giá của chip Bảo vệ tăng một đường thẳng."

"Không có, là do nó thực sự dùng rất tốt." Tiết Lan không dám nhìn người bên cạnh, chỉ cần nghĩ đến chuyện chip Bảo vệ là do Đoàn Văn Tranh bắn về cho mình, cậu không nhịn được nghịch cổ áo.

"Tôi đang suy nghĩ mai lên thi đấu nên mang theo chip nào.

"Ẩn thân và tốc biến." Tiết Lan đề nghị anh ta: "Nhưng nếu gặp Lôi Đình thì nên mang Tốc Biến và Bảo vệ sẽ ổn hơn bởi vì bọn họ chủ trương bạo lực."

"Chuẩn đấy." Thẩm Nhung cẩn thận đánh giá đề nghị của cậu, sau đó từ từ nói: "Ngày mai tôi có thể tìm cậu solo nữa không?"

Hôm nay Tiết Lan mới phát hiện ra Thẩm Nhung thực chất là một người rất thích học tập, trong quá trình thi đấu anh ta thường xuyên mách cậu vài chiêu có ích.

Tiết Lan cũng cảm thấy việc cậu bẻ cốt truyện thực sự rất có lỗi, vả lại vì bực bội nên mới solo cùng Thẩm Nhung nên bèn gật đầu đồng ý.

Dù là vì anh ta hay là vì mình, Tiết Lan cũng hy vọng Vinh Quang càng ngày càng trở nên tốt đẹp.

"Nghỉ ngơi sớm một chút, tôi cũng đi ngủ đây mai còn thi đấu." Thẩm Nhung nghiêm mặt nói: "À...còn nữa cảm ơn cậu nhé, hy vọng sau này có thể được gặp lại nhau trên sân thi đấu."

Tiết Lan tạm biệt Thẩm Nhung, làm bộ như không có chuyện gì out game.

Người ngồi bên cạnh cậu trước sau không nói năng gì, chỉ im lặng ngồi đó như chưa từng tồn tại.

Điều này làm Tiết Lan thắc mắc có phải anh đã ngủ rồi hay không, nhẹ nhàng trộm liếc Đoàn Văn Tranh.

Không ngờ trực tiếp mắt đối mắt với người ta.

Đoàn Văn Tranh chống một tay lên ghế, nhìn cậu không nhúc nhích.

Tiết Lan không ngờ mình bị anh bắt sống, sợ đến mức vội vàng quay mặt đi, hoảng loạn tắt máy tính.

Đoàn Văn Tranh vô thức xoa viên kẹo trong tay, thấy Tiết Lan nhanh gọn lẹ xử lý xong cái máy tính mới lên tiếng: "Giờ đã có thời gian quan tâm anh chưa?"

Tiết Lan nghe thế thì quay đầu lại, xác định xem liệu Đoàn Văn Tranh đang nói với mình không? Nhưng trong phòng huấn luyện không còn ai ngoài hai bọn họ, Đoàn Văn Tranh cũng không nhìn đi đâu khác, cứ chăm chú chờ đợi Tiết Lan.

"Chúng ta nói chuyện đi."

Giọng nói gian nan của anh vang lên, nghiêm túc chưa từng thấy.

Tiết Lan sợ hãi, mặt trắng bệch trả lời anh: "Đèn ngoài cửa không phải là do em dán đâu!"

Cậu vội vàng đứng dậy theo bản năng chạy trốn.

Đoàn Văn Tranh đi guốc trong bụng nhóc con, anh cũng bật dậy dùng vòng tay bao trọn lấy cậu, giam Tiết Lan vào ghế.

Tiết Lan chưa từng thấy Đoàn Văn Tranh im lặng như bây giờ, cậu sợ đến mức đứng ngồi không yên giống như đứa trẻ phạm sai lầm, cầu mong anh đừng giận.

Đoàn Văn Tranh hít sâu một hơi: "Đừng khẩn trương, anh không dữ với em."

Hiển nhiên mấy lời này không có tác dụng, Đoàn Văn Tranh thấy cậu vẫn muốn chạy đành phải từ bỏ kế hoạch dỗ dành, dùng đầu gối cố định hai chân nhóc con.

"ResetWind là CP của anh với Ôn Diễn, tại sao em lại cầm lightstick của họ?"

Tiết Lan bị anh ấn chặt xuống ghế, ngay cả hai chân cũng bị đè lại không nhúc nhích nổi.

Đoàn Văn Tranh nói tiếp.

"Chữ R với W trên bàn phím của anh có nghĩa là Reset Wind phải không?"

Tuy Đoàn Văn Tranh đặt câu hỏi, nhưng giọng điệu của anh tràn ngập sự khẳng định.

Tiết Lan cứng đờ.

Đúng rồi, rõ ràng cậu là người cắn đường CP của Đoàn Văn Tranh với Ôn Diễn cơ mà nhỉ, rõ ràng cậu muốn hai bọn họ ở bên nhau cơ mà nhỉ? Tại sao cắn mãi, cắn mãi rồi đâm ra thích Đoàn Văn Tranh luôn được vậy?

Còn nói cái gì mà muốn làm anh em tốt cả đời với Đoàn Văn Tranh.

Ngu ngốc.

Đoàn Văn Tranh tới tìm mình, chắc là đã phát hiện tâm tư của mình chăng?

Thích Ôn Diễn sẽ bị Đoàn Văn Tranh đuổi ra khỏi câu lạc bộ, thích Đoàn Văn Tranh cũng sẽ bị anh đuổi ra khỏi câu lạc bộ nhưng tại sao vế sau đau hơn vế trước nhiều đến thế?

Tiết Lan cảm thấy nếu nó thực sự xảy ra, cậu chắc chắn sẽ không còn chỗ nào trốn.

Tiết Lan cắn răng giãy giụa nhưng Đoàn Văn Tranh hình như đã quyết tâm dùng tay cố định cậu trên ghế, mặc cho cậu làm cách nào anh cũng không chịu buông tay.

Buồn tủi tích tụ lâu ngày trong nháy mắt bùng nổ, Tiết Lan uất ức bắt đầu khóc, nước mắt từng giọt, từng giọt chảy thẳng xuống cằm.

Đoàn Văn Tranh ngạc nhiên.

Tuy nhóc con này thích đỏ mặt nhưng từ trước đến nay Đoàn Văn Tranh chưa nhìn thấy cậu khóc bao giờ, kể cả lúc hai người gặp khó khăn nhất, Tiết Lan cũng chưa từng rơi nước mắt.

Anh hoảng loạn buông tay, nhưng người trước mặt vẫn khóc không ngừng nghỉ.

Đặc biệt là cổ tay cậu đã đỏ lên, Đoàn Văn Tranh luống cuống đến mức không biết làm gì cho phải.

"Anh, anh không dữ với em...Làm em đau hả? Em đừng khóc...."

Tiết Lan đâu có muốn khóc, cậu chỉ cảm thấy mình quá cùi bắp, quá mất mặt thôi.

Chả hiểu sao còn có mặt mũi ngồi ở đây.

Nhưng cậu thực sự không khống chế nổi...!

"Anh sai rồi, em đừng khóc." Đoàn Văn Tranh luống cuống dùng tay lau nước mắt trên mặt cậu, mấy lời muốn nói cũng bị anh bỏ lên chín tầng mây.

Tiết Lan vội vàng đứng lên chạy nhanh ra ngoài cửa.

Đoàn Văn Tranh vội vàng đứng dậy đuổi theo, nhưng anh vừa theo đến cửa đã cùng Tiết Lan đụng phải Ôn Diễn.

Tiết Lan thề, cậu chả bao giờ nghĩ đến chuyện mất mặt của mình lại xui xẻo vớ ngay được cả Ôn Diễn.

Giờ thì tốt rồi.

Mai chắc đội cái quần lên đầu quá.

Sắc mặt Tiết Lan trắng bệch, cậu cúi đầu thôi miên mình không thấy gì hết, nhanh như chớp chạy về kí túc xá.

.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

"Cậu làm cái gì đấy?" Ôn Diễn lạnh lùng hỏi.

Đoàn Văn Tranh không ngờ nước sôi lửa bỏng còn có thể gặp tên cắt ngang, anh âm thầm phỉ nhổ muốn vòng qua người hắn.

Không ngờ Ôn Diễn lại đứng chắn trước mặt anh.

Đoàn Văn Tranh lúc này mới nheo mắt nhìn hắn: "Liên quan gì đến đội trưởng?"

Anh còn chưa nói hết câu, nắm đấm của Ôn Diễn cũng vững vàng đáp trên mặt anh.

Một đòn này của hắn khiến Đoàn Văn Tranh ngạc nhiên, mối quan hệ hòa bình giả tạo của hai người cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.

"Tôi nói rồi, nếu cậu muốn vào LGW thì đừng trêu chọc em ấy nữa."

Lưỡi Đoàn Văn Tranh liếm được vị ngọt, ánh mắt dần lạnh lẽo.

Giờ phút này anh không có tâm trạng đôi co với Ôn Diễn, đen mặt vòng qua người hắn nhưng lần nữa bị cản lại.

Đoàn Văn Tranh nghẹn cả bụng lửa trong người cuối cùng cũng bộc phát, anh nắm chặt cổ áo của Ôn Diễn tức giận nói: "Liên quan gì đến anh? Anh lại muốn dùng cái chức đội trưởng để quản tôi đấy hả?"

"Cậu?!"

"Ôn Diễn, tôi không phải thứ tốt lành gì, nhưng anh cũng nào có kém? Giờ anh có chắc mình đang khuyên nhủ tôi với tư cách là đội trưởng không?"

Khóe môi Đoàn Văn Tranh nở nụ cười khinh bỉ: "Ít nhất tôi không giống như anh, tự thôi miên bản thân nghĩ em ấy là con gái, có gan thích nhưng không có gan thừa nhận!"

Ôn Diễn cố định tại chỗ.

Đoàn Văn Tranh húc vai hắn, bước nhanh lên tầng.

Đến trước của phòng Tiết Lan, Đoàn Văn Tranh muốn gõ nhưng tay không thể nào giơ lên được.

Lần đầu tiên anh thấy thất bại đến thế.

Trong lòng anh chắc chắn người ta cũng thích mình, quan hệ của hai người chỉ còn một tầng giấy mỏng...!Nhưng ai ngờ người ta còn chả biết, thậm chí còn cắn CP của mình với tình địch.

Đoàn Văn Tranh thề, anh không nghĩ tới chuyện ba xàm như thế xảy ra trên người mình.

Giờ thì ngon nữa, dỗ dành người ta khóc luôn.

Đoàn Văn Tranh áp trán lên cửa, lần đầu tiên khó xử không biết làm thế nào.

Chu Khán Thanh đang ngủ ngon mơ đẹp bỗng nghe thấy tiếng tranh chấp bên ngoài, y đẩy cửa ra ngó: "Đêm hôm...."

Không ngờ rằng lại thấy u hồn từ xa, Chu Khán Thanh tí thì hồn lìa khỏi xác.

Y vội vàng im miệng định về nhà đắp chăn ngủ tiếp, ai ngờ Đoàn Văn Tranh quay đầu lại.

"Đến đây."

"............." Chu Khán Thanh hối hận đến mức muốn khâu miệng lại, đang tính toán giả vờ làm người mộng du thì bỗng thấy miệng Đoàn Văn Tranh bị rách.

Y hú hồn hỏi: "Cậu................."

Chu Khán Thanh sợ hãi: "Cậu cưỡng hôn Lan Lan à?"

Đoàn Văn Tranh chán đời đến mức không thèm chửi tục, anh ngồi xuống dựa vào tường: "Qua đây, nếu không ngày mai tôi nói cho Tạ Tri Niên biết chuyện mấy cái đèn là cậu làm, để anh ta bán cậu cho quán bar đèn mờ."

"..................."

Mặt Chu Khán Thanh lúc đỏ lúc trắng, mãi mới đến chỗ anh ngồi xổm xuống.

"Cậu đừng thế chứ." Chu Khán Thanh hiếm lắm mới có dịp đứng đắn khuyên nhủ: "Tôi thực sự đã xem nhẹ trình độ phát rồ của cậu luôn, mấy chuyện kiểu như là cưỡng hôn chắc chắn sẽ dọa em ấy.

Ài, Lan Lan chỉ là đứa con nít, làm sao chịu được mấy đòn của lưu manh???"

Đoàn Văn Tranh lườm y cháy cả mặt, lời định nói nghẹn ở cổ họng nhổ không được, nuốt cũng chả xong.

Anh lạnh lùng hỏi: "Nói hết chưa?"

"................"

Đoàn Văn Tranh liếc cửa phòng bên cạnh: "Hết rồi thì gõ hộ cái cửa, nhanh lên."

"................?!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.