Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 80: Vé Dành Cho Người Nhà




Edit: Kidoisme

"Tôi đưa ai cái gì, có lẽ nó chả liên quan đến cậu nhỉ?"

Chu Khán Thanh nhạy bén ngửi được trong không khí có mùi thuốc súng quen thuộc.

"Em có cảm thấy....!ờm, hai người bọn họ làm sao không?"

Chu Khán Thanh chọc chọc người bên cạnh, thấp giọng hỏi cậu.

Ánh mắt Tiết Lan sáng ngời: "Anh cũng cảm giác được hở?"

Ngữ khí hưng phấn của nhóc con khiến Chu Khán Thanh mờ mịt quay lại, y chắc chắn mình không nhìn lầm, với lại giờ phút này y có thể cảm nhận rất rõ ràng tâm trạng nhảy nhót của cậu.

?

Chẳng nhẽ đội hoa nhà mình thật sự thấy thành tựu khi nhìn người khác đấu đá tranh giành tình cảm?.............!Trông có vẻ không phải.

Nếu nói Tiết Lan chìm đắm trong cảm giác sung sướng khi người khác đánh nhau vì mình, thà nói cậu đang ngồi ăn dưa giống như Chu Khán Thanh...

À? Ăn dưa?

Chu Khán Thanh mơ hồ nhớ tới hình như trước đây Tiết Lan đã từng nói với y, hỏi xem y có cảm thấy — Đoàn Văn Tranh thích Ôn Diễn?

Trong lúc Ôn Diễn không để ý quay lại chỗ ngồi, Đoàn Văn Tranh đột nhiên đổi tính không cãi cọ với hắn mà ngược lại đi đến trước mặt Tiết Lan, tùy tiện cầm lấy ba tấm vé trong tay cậu.

"Nếu đội trưởng đã nói em dùng thế nào cũng được thì anh giúp em nhé?"

Đoàn Văn Tranh đưa một vé cho Chu Khán Thanh, một vé cho Lộ Du rồi quơ quơ tấm vé cuối cùng: "Tôi có người bạn vừa nói muốn đến xem thi đấu, cảm ơn đội trưởng."

"Đoàn, Văn, Tranh!" Ôn Diễn thực sự chưa từng gặp tên nào mặt dày như tên này, hắn gọi tên Đoàn Văn Tranh, từng chữ từng chữ như mài từ kẽ răng.

Đoàn Văn Tranh giả vờ như chả biết hắn tức giận, thong thả ngồi lại vị trí của mình.

Chu Khán Thanh đảo qua anh và Ôn Diễn, cuối cùng trở lại nhìn Tiết Lan, một lúc lâu sau mới chần chờ hỏi: "Em nói hai người kia thích nhau?"

Tiết Lan hưng phấn gật đầu, thần thần bí bí ghé vào người Chu Khán Thanh nhỏ giọng nói: "Yêu nhau lắm, cắn nhau đau."

"Má!" Tuy Chu Khán Thanh đã có chuẩn bị trước nhưng giờ phút này vẫn không nhịn được sặc nước bọt.

Đoàn Văn Tranh khẽ đảo mắt qua chỗ hai người, cả Tiết Lan và Chu Khán Thanh đều cảm thấy không ổn, vội vàng nhanh chân tách ra ngồi ngay ngắn lại.

Cả ngày Chu Khán Thanh đều nghĩ đến ân oán tình thù của ba người bọn họ, mãi đến khi huấn luyện kết thúc mới vội vàng thu dọn đồ đạc rồi phi như bay đến phòng của Tiết Lan.

"Sao thế?"

Tiết Lan không ngờ y sẽ chặn đường mình, ánh mắt vừa tránh né vừa đề phòng hỏi.

Chu Khán Thanh đánh giá nhóc con chột dạ, cong mắt cười: "Không có gì, mai đi khai mạc cùng nhau nên qua hẹn giờ với em thôi."

"Sáng mai em có việc, không đi cùng mọi người được."

Tiết Lan không thấy đôi mắt khác thường của y, cậu sốt ruột muốn về phòng sạc điện cho cái lightstick, ngày mai Tiết Lan muốn cầm nó đi, sao dám đi cùng mọi người.

"Đừng mà...." Chu Khán Thanh thích thú ôm vai cậu: "Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện đi cùng đồng đội chứ? À phải rồi, ngày mai cả đội tính đi liên hoan, 9 giờ họp dưới tầng 1 nha."

Tiết Lan mờ mịt ngẩng đầu: "Ngày mai?"

"Ừ." Chu Khán Thanh gật gật, cố tình hỏi: "Đừng đến muộn đấy, à mai em đi cùng Đoàn Văn Tranh hả?"

Lúc này Tiết Lan mới bừng tỉnh, vội vàng đồng ý.

Hóa ra Đoàn Văn Tranh tối qua cố gắng nhấn mạnh muốn đến phòng cậu đưa keycap là bởi vì muốn cùng nhau đi ăn liên hoan.

Chu Khán Thanh thấy cậu không nghi ngờ, lần nữa thấp giọng hỏi: "Đoàn Văn Tranh kêu em đi tìm cậu ấy?"

Tiết Lan ngạc nhiên tròn mắt: "Anh, anh ấy nói với anh hả?"

"Ài, tính cậu ấy em cũng biết mà, nhưng mỗi tội thần thần bí bí.

Mai cậu ấy gọi em đi đâu đấy?"

Tiết Lan vội vàng lắc đầu: "Có gì đâu."

"Không có gì?" Chu Khán Thanh nhìn quanh một vòng rồi lại cười nói: "Thế mà cậu ấy bắt anh chờ, mấy người làm gì thế không biết."

"Không làm gì thật mà." Tiết Lan nhìn trời nhìn đất nhìn hoa lá cỏ cây chứ không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Khán Thanh vì sợ chuyện cậu với Đoàn Văn Tranh trộm dùng tên nhau bị người ta phát hiện.

Nhưng Chu Khán Thanh nào bỏ qua cho cậu, truy hỏi một lúc Tiết Lan đành lý nhí khai: "Em mượn đồ anh ấy, mai trả."

"Chỉ thế thôi?" Chu Khán Thanh rõ ràng không tin.

Thằng tó Đoàn Văn Tranh kia vểnh thẳng cả đuôi lên trời, rõ ràng cảm thấy Tiết Lan đồng ý với cậu ta làm mấy chuyện cấm trẻ con, ai ngờ hóa ra chỉ là chuyện mượn đồ?!

"Còn gì nữa không?" Chu Khán Thanh cố gắng hỏi: "Đi đâu nữa?"

Nhưng chưa đợi Tiết Lan trả lời, bỗng nhiên có cơn gió lạnh buốt thở từ đâu tới: "Mấy người đang làm gì?"

Chu Khán Thanh rợn tóc gáy, chả hiểu sao Đoàn Văn Tranh linh thế không biết, nhưng nhóc con đứng bên cạnh đột nhiên bật công tắc chạy nhanh chóng trốn thoát, vừa quay lại đã không thấy mặt đâu.

Quỷ con nhanh nhảu! Chu Khán Thanh khóc không ra nước mắt bị Đoàn Văn Tranh bắt sống tại trận.

"Có làm gì đâu?" Chu Khán Thanh thuận miệng nói phét: "Nói mấy chuyện video với Lộ Du thôi."

Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết Đoàn Văn Tranh chả tin, anh đánh giá Chu Khán Thanh thật lâu: "Cậu nói năng vớ vẩn gì với Exist đấy."

"Tôi nói với em ấy cái gì?" Chu Khán Thanh vô tội trả lời.

"Hay em ấy có nói gì với cậu không?"

"Ngoài chuyện thi đấu ra, cậu nghĩ thử xem Exist có nói chuyện gì với tôi không?"

Đoàn Văn Tranh nửa tin nửa ngờ, Chu Khán Thanh nhanh như chớp bắt lấy cơ hội chạy tuột về phòng mình.

Tuy Đoàn Văn Tranh vẫn cảm thấy tên này có vấn đề nhưng nghĩ đến nhóc con vừa thấy mình đã chạy mất tâm trạng anh lại trở nên sung sướng.

Đoàn Văn Tranh ném Chu Khán Thanh ra sau đầu, nghênh ngang đi về phòng Tiết Lan.

Tiết Lan chờ hết một ngày cuối cùng huấn luyện mới kết thúc không ngờ vẫn không thoát được ma trảo của Chu Khán Thanh, khó khăn lắm mới có thể về phòng mình ngắm nghía chiếc lightstick xinh đẹp cậu mới đặt.

Khổ nỗi còn chưa bóc hết lớp màng chống sốc đã nghe thấy người ta đập cửa ầm ầm.

Tiết Lan hoảng sợ vội vàng đút cái túi vào góc giường rồi mới rón rén ra mở của.

"Là anh." Giọng nói của Đoàn Văn Tranh thể hiện tâm trạng rất tốt: "Mở cửa."

Tiết Lan lặng lẽ hé ra một góc nhỏ: "Sao thế?"

Đoàn Văn Tranh nhướng mày: "Còn hỏi nữa hả, mai anh thi đấu trận đầu tiên của mùa giải mới, em không định cổ vũ anh cố lên?"

"Cố lên! Nhất định ngày mai anh sẽ giành được giải nhất!"

Đoàn Văn Tranh nheo mắt nhìn vào phòng Tiết Lan, thấy trên giường cậu có cái túi mới bóc được một nửa.

Tiết Lan nhạy bén bắt được ánh mắt anh, chỉ là đã muộn mất rồi, cậu đành đứng chặn ở cửa nửa che nửa đề phòng như phòng dịch, sợ Đoàn Văn Tranh đột ngột muốn vào ngồi chơi xơi nước, đến lúc đó chỉ có khóc không ra nước mắt.

"Nhìn em khẩn trương kìa." Đoàn Văn Tranh đánh giá nhóc con đề phòng, sau đó không biết đoán được cái gì cong môi cười nói: "Chuẩn bị cho ngày mai hả?"

".................." Tiết Lan mờ mịt ngẩng đầu.

Chắc thế?

"Được rồi, anh không nhìn nữa." Ngó cái mặt ngơ ngác của cậu, Đoàn Văn Tranh càng khẳng định suy nghĩ của mình: "Mấy thứ ngạc nhiên phải để ngày mai chiêm ngưỡng."

Tiết Lan nào biết anh bổ não chuyện gì, chỉ cảm thấy anh không cố gắng muốn biết cậu đã mua gì mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng gật đầu như giã tỏi.

"Anh chờ niềm vui lớn, vào ngày mai..." Đoàn Văn Tranh vươn tay xoa đầu bạn nhỏ, sung sướng kề sát tai cậu: "Cho em biết anh trai em giỏi đến nhường nào."

Đương nhiên Tiết Lan biết Đoàn Văn Tranh giỏi khủng khiếp, ngày mai toàn sân thi đấu sẽ được chứng kiến thao tác uyển chuyển của anh, từ đó thu được một lượng lớn fans hâm mộ, đặt tiền đề cho ngôi vị tay súng bắn tỉa hàng đầu sau này!

Đoàn Văn Tranh một trận thành danh!

Chỉ cần nghĩ đến đây thôi Tiết Lan đã hận không thể tua nhanh đến ngày mai ngay lập tức!

Cậu nắm chặt tay, ánh mắt lấp lánh: "Cố lên!"

Đoàn Văn Tranh nhướng mày rất ngoài ý muốn với câu nói của cậu, anh cảm thấy trong đó hình như có chú gì đó khiêu khích mình.

"Anh còn tưởng em thích dịu dàng cơ đấy." Đoàn Văn Tranh trầm ngâm nói: "Được rồi, anh sẽ cố nhất có thể."

Tiết Lan nghe câu được cậu mất, tưởng anh đáp ứng câu cố lên của mình cho nên hưng phấn gật đầu.

Đoàn Văn Tranh yêu thích không bỏ nổi cái thói quen xoa đầu bạn nhỏ, xoa mãi xoa mãi mới sung sướng về phòng đi ngủ.

Tiết Lan nhẹ nhàng thở ra, tiễn Đoàn Văn Tranh đi xa rồi mới đóng chặt cửa cố gắng thưởng thức cái lightstick của mình!

Tuy chỉ là thiết kế theo tưởng tượng của cậu nhưng ngày mai fans đến xem đông mà mấy chị em ResetWind thì hơi ít, cậu không dám một mình cầm lightstick, chỉ đành cố ôm tí may mắn đặt vài cái, chờ xem nhỡ đâu ngày mai có bạn bè nào cùng chí hướng thì phát tặng cho họ.

Tiết Lan hí hửng tưởng tượng về ngày mới tươi đẹp, ôm chăn đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tiết Lan chuẩn bị đầy đủ rồi rời khỏi câu lạc bộ.

Đầu tiên cậu đến hội trường, ở đây là nơi chuyên cung cấp các loại lightstick cổ vũ.

Tiết Lan lấy di động ra đăng bài lên siêu thoại, chờ xem có anh em nào trả lời mình không.

Cùng lúc đó.

Tạ Tri Niên bấm di động bồm bộp sau đó đưa cho Ôn Diễn nhìn ké, vừa đưa vừa tấm tắc kêu lạ: "Giờ fans CP của cậu càng ngày càng nhiều, đặc biệt là với Exist.

Anh biết cậu không thích xào CP nhưng giờ fans Exist hơi ít, nếu cậu có thể giúp em ấy, anh cũng dễ dàng kéo mối làm ăn hơn."

"Không cần làm gì quá đáng đâu, bình thường đánh duo với nhau là được, nói thật giờ fans CP của hai người đông lắm."

Ôn Diễn không trả lời, Tạ Tri Niên cũng chả biết nói hắn có nghe không, chỉ đành cúi đầu thở dài.

"Reset nữa, các cậu thi đấu cùng nhau ai ngờ cậu ta lại tự mình đi trước, nếu cả đội đi cùng nhau thì tốt."

Ôn Diễn vẫn chả nói gì.

Tạ Tri Niên dường như cũng quen với sự im lặng của hắn, cực kỳ nhiệt tình vừa nói chuyện vừa lướt điện thoại.

"Đánh đơn cũng có danh tiếng đấy, có rất nhiều tuyển thủ nhờ trận này thành danh.

Nếu có thể....cậu chiếu cố Reset chút nhé."

Tạ Tri Niên đang nghĩ chắc Ôn Diễn không trả lời mình, đang tính lải nhải tiếp bỗng nghe hắn nói: "Trận solo để cho công bằng sẽ che ID, tôi không giúp được cậu ta."

Tạ Tri Niên ngồi ghế phụ ngạc nhiên ngẩng đầu, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người ngồi ngay ngắn đằng sau.

Ôn Diễn nói không sai, trong trận đấu Solo sẽ không thể nhìn thấy tên đối phương, nhưng qua thông báo hệ thống [Ánh sáng tận thế] hoàn toàn có thể đoán được thân phận của kẻ địch.

Anh ta chỉ không ngờ con hến Ôn Diễn cũng có ngày hùa theo câu chuyện mình nói mà thôi.

Tạ Tri Niên tò mò đánh giá Ôn Diễn lần nữa, mãi về sau mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục ngồi lướt Weibo giết thời gian.

"Á, đây là CP gì thế?" Tạ Tri Niên đụng phải cái siêu thoại CP khác, khó khăn mở miệng: "Có người cắn đường của cậu với Reset?! Đã thế còn tự chế lightstick miễn phí nữa?"

Ôn Diễn lạnh lùng ngẩng đầu liếc anh chàng đã gần ba mươi tuổi mà còn thích lải nhải, từ chối cho ý kiến.

"Làm sao đây, làm sao đây? Tôi thực sự rất muốn đi nhận một cái lightstick của cậu với Reset! Ha ha ha ha ha, A Diễn được không???"

"........................" Ôn Diễn lạnh lùng nhìn sang chỗ khác: "Nhàm chán."

.

Ngoài sân thi đấu từ vắng người dần trở nên đông nghịt, fans của các tuyển thủ nô nức nhận đồ tiếp ứng cho thần tượng của mình.

Nhưng chỗ của Tiết Lan mãi mà chả có ai ngó ngàng tới.

Cậu yên lặng ngồi im trong góc, nhìn cái bảng [Đồ tiếp ứng của ResetWind] bơ vơ trong gió.

Cùng lúc đó, ở nơi khác cũng có gian tiếp ứng nhỏ heo hút không kém gì bên cậu.

Tiết Lan cố gắng đưa mắt ra xa nhìn, bỗng nhiên thấy được bóng người quen thuộc.

Mập Mạp?!

Chỉ thấy Mập Mạp đeo cái balo to đùng trước người, nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ với người qua đường: "Cậu có đồ tiếp ứng chưa? Đến xem thi đấu quan trọng nhất là không khí, này cho cậu này!"

"Tiếp tứng của ai đấy?" Người nọ khó hiểu cầm biểu ngữ, ngạc nhiên nói: "Của Exist? Hôm nay cô ấy cũng lên sân à?"

"Tuy không thi đấu, nhưng..."

"Không lên thì tiếp ứng làm quỷ gì?" Người qua đường cạn lời ném cái biểu ngữ lại.

Mập Mạp không bắt được, chỉ có thể cẩn thận dùng tay lau sạch.

"Các người biết cái chó gì, chính chủ không lên sân thi đấu cũng phải có độ tồn tại!"

"..................." Trong thời gian ngắn Tiết Lan không biết mình nên bất đắc dĩ hay là cảm động nữa.

Cậu nhìn lại khu đồ vắng như chùa Bà Đanh của mình, cuối cùng chỉ đành từ bỏ trộm cẩn thận bỏ cái lightstick vào túi rồi chạy đến chỗ Mập Mạp.

Mập Mạp tinh mắt từ xa đã nhận ra Tiết Lan, vui vẻ vẫy tay với cậu.

Tiết Lan sợ bị nhận ra nên vùi nửa gương mặt vào cổ áo mới dám chạy tới.

Giờ phút này trên sân thi đấu không chỉ có fans của người khác mà còn có fans Ôn Diễn, fans CP....

Cũng may Mập Mạp biết ý, cố gắng che chắn cho cậu, hai người mãi mới vượt qua được cổng vào, nửa tiếng sau mới tới cổng soát vé.

Mập Mạp thành công đưa vé nhưng đến lúc Tiết Lan lên không hiểu sao cánh cửa cứ bảo thất bại.

Cậu hoảng loạn cố gắng ấn vé, mãi cho đến khi đám người phía sau mất hết kiên nhẫn nhìn chằm chằm cậu.

Nhưng sau đó Tiết Lan đưa vé lên nhìn thử mới thấy hình như vé của mình khác với vé của người khác, trừ số ghế, số khán đài ra còn có huy hiệu của LGW.

Lúc này, trong đám người không biết ai hô lên: "Hình như là Exist."

Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, Tiết Lan cúi thấp đầu, càng ngày càng có nhiều người nhìn mình, cậu đành từ bỏ quẹt vé, tính đi ra ngoài.

Cậu khó hiểu không biết Đoàn Văn Tranh kiếm đâu ra cái vé vào cửa kỳ lạ này, nhanh chân đi tìm tình nguyện viên đứng ở cửa vào.

Sau khi nghe cậu trình bày lý do, tình nguyện viên nhận vé rồi xem.

Nơi đây ồn ào, tình nguyện viên sợ cậu không nghe rõ bèn cao giọng: "Thưa ngài, vé của ngài không phải vé ngồi khán đài mà là vé dành cho người nhà của LGW, mong ngài đi cửa hông dành cho đội viên ở đằng kia!"

Ai ngờ tình nguyện viên vừa nói xong, bốn phía đang ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh hẳn, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiết Lan.

Tác giả có điều muốn nói:

Tiểu kịch trường

"Làm sao đây, làm sao đây? Tôi thực sự rất muốn đi nhận một cái lightstick của cậu với Reset! Ha ha ha ha ha, A Diễn được không???"

"........................" Ôn Diễn lạnh lùng nhìn sang chỗ khác: "Nhàm chán."

Tạ Tri Niên xấu hổ thu hồi mắt.

Xe chạy vững vàng trên đường.

Tạ Tri Niên thao thao bất tuyệt tiếp tục nói về vấn đề thi đấu.

Ôn Diễn đang xem video của tuyển thủ nước ngoài, đầu ngón tay bỗng nhiên ấn nút tạm dừng...!sau đó im lặng tìm kiếm mở siêu thoại "Lan Diễn" ra xem.

——Hướng dẫn đọc từ tác giả:

Lightstick là đèn mềm có thể cất vào túi.

Mấy vấn đề về thi đấu xin trả lời là hư cấu, tôi chém đó.

Có bảo bảo không nhìn thấy, thực ra anh Tranh luôn tự cho rằng mình và Tiết Lan đang yêu nhau, lần trước hỏi cậu có đồng ý đến phòng anh trả đồ không là....!đấy.

Kidoisme: ")))))))))) cảm thấy anh Diễn đâu còn lạnh lùng nghiêm túc nữa, càng ngày càng đanh đá uhuhu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.