Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 79: Giao Ước Keycap




"Không, không có đâu."

Tiết Lan nắm chặt linh kiện trong tay, nhưng cánh tay của Đoàn Văn Tranh nhanh chóng xẹt qua túi áo cậu, khiến cả người bạn nhỏ cứng lại tại chỗ.

"Hửm?"

Âm cuối của Đoàn Văn Tranh tràn ngập vẻ không tin, cánh tay trên eo cậu trượt xuống dưới, dán chặt vào túi quần Tiết Lan.

"Lúc nãy em cũng cãi anh là không giấu, lần này anh nhất định phải kiểm tra đủ mới được."

Giống như để chứng minh lời mình nói, ngón tay Đoàn Văn Tay chạy dọc từ túi quần lên trên rồi lại vuốt xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở hai cái túi dọc theo chỉ quần.

Đoàn Văn Tranh dùng tay nắm chặt túi, ngẩng đầu nhếch miệng hỏi: "Đây là cái gì?"

"Kẹo....." Tiết Lan bị anh vây ở giữa, đầu ngón tay Đoàn Văn Tranh kẹp chặt túi, như có như không chạm nhẹ vào làn da của Tiết Lan.

Cậu nhất thời cảm thấy nhũn cả chân, vô ý thức nắm chặt vạt áo trước ngực.

"Kẹo?" Đoàn Văn Tranh cúi đầu nhẹ nhàng hỏi: "Kẹo của ai?"

"Của, của em."

Đoàn Văn Tranh vừa nói chuyện vừa mân mê túi kẹo của Tiết Lan, chuông báo động trong người cậu tăng vọt, thân thể không khỏi khẩn trương mềm oặt trong vòng tay anh.

Cậu hoảng loạn xô Đoàn Văn Tranh ra, cố gắng giải thích: "Là kẹo của em!"

Đoàn Văn Tranh cúi đầu, hô hấp nóng rực phả lên tai bạn nhỏ: "Nhóc con, lâu quá rồi....!nếu em cảm thấy được...." Anh cười nhẹ, chất giọng khàn khàn quẩn quanh khắp căn phòng: "Chờ khi trận đấu solo kết thúc...!giao ước keycap, được không?"

Tiết Lan mờ mịt ngẩng đầu, gương mặt đỏ bừng cùng con ngươi ngấn lệ của cậu làm Đoàn Văn Tranh nhịn không được nuốt nước miếng.

Anh vội vàng rời mắt.

Trước khi đi, Đoàn Văn Tranh đưa tay lên xoa loạn cái đầu xù: "Đừng để anh chờ lâu quá."

Dứt lời, anh đẩy cửa phòng.

Mãi đến khi trong phòng yên tĩnh lại, Tiết Lan vẫn chưa hoàn hồn.

Cậu nhìn keycap trong tay, Đoàn Văn Tranh vừa mới nói gì?

À, sau khi kết thúc thi đấu hai người còn giao ước keycap, đổi keycap cho nhau.

Cậu im lặng đánh giá keycap nhỏ trong lòng bàn tay, dùng đầu ngón tay cẩn thận cọ hàng tên trên đó.

Ý thức được điều này, bạn nhỏ bỗng ngạc nhiên bật dậy.

Cậu đang dùng bàn phím khắc tên Đoàn Văn Tranh và ngược lại?!

Nhưng niềm vui không được bao lâu, nỗi buồn lại kéo tới bao trùm.

Tuy cậu vẫn luôn thích Đoàn Văn Tranh, thậm chí đưa anh trở thành phương hướng nỗ lực cố lên, nhưng chuyện đổi bàn phím nhìn kiểu gì cũng thấy hơi xấu hổ.

Kể cả cậu với Đoàn Văn Tranh là anh em tốt, cũng không nên như vậy.

Nếu Ôn Diễn biết hắn nhất định sẽ rất buồn.

Tiết Lan cúi đầu đánh giá keycap trong tay.

Thôi, sau trận solo tìm cách trả anh vậy.

Bạn nhỏ nghĩ xong thì yên lặng ngồi dậy lướt siêu thoại Ôn Diễn và Đoàn Văn Tranh, nghiêm túc gội rửa tâm hồn mới nhẹ nhàng kéo chăn đi ngủ.

Mùa giải mới bắt đầu, ngày đầu tiên là khai mạc, thường thì ban tổ chức năm nào cũng mời Ôn Diễn tham gia.

Hắn không thích mấy chuyện đó nên tất nhiên sẽ từ chối nhưng lại chấp nhận lời mời tham gia giải đấu solo ngày thứ hai.

Giữa trưa Tiết Lan đến phòng huấn luyện bắn vài trận cho đã thì tình cờ thấy nick của Tô Nhất Ngữ đang sáng.

Tiết Lan nhớ trước đây mình chưa nói chuyện xong với cậu ta, vội vàng mở khung chat tám chuyện.

LGW - Exist: Mấy cậu bắn vòng 1 chưa?

LGW - Exist: Cố lên nha!!!

HY - Yiyu: Không QvQ!!! Tôi vừa bị người ta hành trong đợt đấu xếp hạng.....!

LGW - Exist: Sao thế?

HY - Yiyu: Vì Diễn thần đó....!

HY - Yiyu: Thì hắn nói thích chơi vị trí xung phong, ban đầu thì chả sao cả.

Nhưng đột nhiên hắn bỗng đổi tính dí mấy tay người mới tụi tôi......!Giống hiện trường chiến tranh cực!!!

LGW - Exist: Mạnh lắm à?

Mấy hôm nay Tiết Lan không có thời gian đánh hạng, nghe thấy thứ hạng có biến động bỗng nhiên cậu cảm thấy nóng lòng muốn tham chiến.

HY - Yiyu: Không, là hiện trường chiến tranh cùi bắp mới đúng, cái kiểu mà tất cả các tay đột kích đều trốn, còn mỗi mấy anh bắn tỉa ở lại dành nhau thôi ấy...!

LGW - Exist:.................!

HY - Yiyu: Mà này, anh Tranh có ở bên cạnh cậu không?

LGW - Exist: Không, cậu tìm anh ấy hả?

HY - Yiyu: Không, không, không!!! À đúng rồi tôi nghe nói các cậu vừa mới ký với một Y tá từ nước ngoài về hả? Y tá của chúng tôi trạng thái thi đấu không ổn lắm, không biết Y tá đội cậu...!ờm có nguyện ý tâm sự với đội chúng tôi không?

LGW - Exist: Lộ Du tốt lắm, để tôi hỏi ý cậu ấy nhé?

Tiết Lan vừa gửi tin nhắn xong đã nhìn thấy Lộ Du đi đến cửa: "Lộ Du ơi! Y tá đội Ảo ảnh muốn giao lưu với cậu, cậu có thể giúp không?"

Lộ Du hào phóng gật đầu: "Gần đây tôi đang nghiên cứu video tụi mình solo, có thể chia sẻ cho cậu ta được."

"................."

Tiết Lan đang muốn nói không cần đâu thì Chu Khán Thanh vừa nghe đã hứng thú: "Video cậu quay á? Mau gửi cho tôi đi, Weibo của đội mình để sắp mốc ra rồi."

Động tác Lộ Du hơi dừng lại: "Anh định đăng video của tôi lên Weibo đội hả?"

"Đâu có đâu, tôi sẽ che ID của cậu mà."

"?" Lộ Du khó thở hỏi: "Anh không phải đăng vì tôi à?"

"Đương nhiên là không rồi." Chu Khán Thanh nói như đó là định lý: "Tôi đăng vì đội hoa của chúng ta."

Tiết Lan, Lộ Du: "....................."

Lúc này đột nhiên có tiếng Đoàn Văn Tranh hò lên: "Đội hoa em mua gì thế? Có người ship đến nè!"

Tiết Lan mờ mịt nhìn qua cửa, cậu không nhớ mình đã mua gì, gần đây cắm mặt vào luyện tập làm gì có thời gian lướt điện thoại...!

Từ từ đã! Tiết Lan bỗng tỉnh cả người, cậu có mua đồ! Thậm chí còn bỏ thêm tiền nhờ người ta làm riêng rồi giao hàng hỏa tốc.

Chiếc lightstick của "ResetWind"!

Tiết Lan rầm đứng lên sau đó nhanh như quả tên lửa lao xuống tầng.

Cậu vừa mới xuống đến cầu thang đã thấy Đoàn Văn Tranh nhận xong cái túi to, đang nghiêng đầu khó hiểu lắc lắc.

Tiết Lan nhanh chân chạy vọt lên, giật luôn gói hàng từ tay anh rồi ôm vào ngực.

"Gì đó?" Đoàn Văn Tranh khó hiểu hỏi: "Giấu kỹ quá vậy?"

"Không có gì!!!" Cách dùng từ của anh lại khiến Tiết Lan liên tưởng đến việc tối qua, cậu vội vàng ôm cái túi phi thẳng lên tầng.

Đoàn Văn Tranh ngó nhóc con hóa thành mèo, tâm trạng khá tốt đẩy cửa vào phòng huấn luyện.

"Nhìn đi thế gian, nhìn cái thao tác này, cái chiếu thức này! Đợi tí tôi đăng lên, đội hoa nhà chúng ta khẳng định có thể thu về một đống fanboy!" Chu Khán Thanh hùng hổ tuyên bố: "Mai thi xong anh em mình làm bữa nhậu đi, coi như là liên hoan đầu tiên của đội!"

"Không được." Đoàn Văn Tranh nhỏ giọng cười: "Đêm mai có hẹn."

"Cậu thì ai hẹn? Chó à?" Chu Khán Thanh kỳ quái thì thầm.

Đoàn Văn Tranh thân thiết ôm vai y: "Đúng rồi, cậu cũng không cần hỏi đội hoa đâu, mai em ấy cũng chả có thời gian."

"?" Chu Khán Thanh trợn mắt há mồm.

Đoàn Văn Tranh khoe xong sung sướng vỗ vai y rồi ngồi về chỗ.

Chu Khán Thanh mờ mịt một lúc mới cau mày hỏi: "Ý cậu là....!cậu với Lan Lan?!"

Đoàn Văn Tranh thấy y không tin mình, nhướng mày xem như đáp lại.

"Không phải, cậu có....." Chu Khán Thanh nỗ lực tìm từ sao cho phải: "Ờ, cậu với Lan Lan...!ấy ấy???"

"Chu Khán Thanh, già đầu rồi mà còn nói lắp à?" Đoàn Văn Tranh ghét bỏ nói: "Tình cảm của bọn tôi như nước mùa xuân chảy ra biển lớn.

Mấy cái thổ lộ gì đó chỉ là hình thức thôi, dù sao em ấy thích tôi, tôi cũng thích em ấy, vậy là được rồi."

".............." Chu Khán Thanh như con nai ngơ ngác nhìn Đoàn Văn Tranh, sau một lúc không nhịn được cười ầm lên.

"?"

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Chu Khán Thanh cười đến mức ngã trái ngã phải: "Tôi cảm thấy cậu nói rất có lý."

"Chu Khán Thanh." Đoàn Văn Tranh nhăn mày giống như muốn xuyên thẳng qua linh hồn Chu Khán Thanh: "Gần đây cậu lạ lắm đấy."

"Không, có gì đâu, ai lại nói tôi thế?" Y trả lời xuề xòa, vừa đúng nhìn thấy Tiết Lan xuống cầu thang, y vội vàng vẫy tay với cậu: "Lan Lan ơi đến xem video của em này!"

Tiết Lan chạy lại chỗ hai người thì gặp Ôn Diễn vừa hay đi từ cửa khác vào.

"Ngày mai em đi xem thi đấu solo không?" - Hắn thuận miệng hỏi: "Nãy Khán Thanh nói tôi đi lấy vé cho cậu ấy."

Tiết Lan vẫy vẫy tay: "Có rồi ạ, cảm ơn đội trưởng.

Reset đã lấy giúp tôi...."

Ôn Diễn hơi dừng lại, đưa vé trong tay cho cậu: "Ba ghế liền nhau, em có thể đi cùng Lộ Du với Khán Thanh."

Tiết Lan khó xử nhìn Đoàn Văn Tranh, tuy cậu cũng muốn ngồi với hai người nhưng mà: "Vé của Reset để không sẽ phí lắm..."

"Em đã cầm vé rồi, dùng hay không đều được."

Tiết Lan bỗng cảm thấy cái vé như hòn than đỏ, cầm vào là bỏng cả tay.

Chu Khán Thanh khó hiểu nhìn đồ Ôn Diễn đưa, thường ngày y cảm thấy Đoàn Văn Tranh tùy tính quen rồi, nhưng tại sao đến giờ Ôn Diễn cũng thế....!

Chu Khán Thanh ngẩn ra.

Y đột nhiên cảm thấy dạo này mình chú ý đến Đoàn Văn tranh quá, à mà khoan, phải là chú ý đến tiết mục người nhà quê của Đoàn Văn Tranh mới đúng, vì thế nên y đã quên mất mấy chuyện quan trọng hơn.

Giờ chú ý thấy Ôn Diễn kỳ lạ chả kém.

Tuy Ôn Diễn không thích mấy hành động khác người của Đoàn Văn Tranh nhưng không thể không nói giờ anh chơi game rất nghiêm túc, nhưng quan hệ của hai người không những không tốt lên mà nó còn phát triển theo chiều hướng khác.....!

Giống như hai năm gần đây Ôn Diễn sau khi luyện tập với đội xong rất ít khi ở lại bắn thêm vài hiệp, nhưng từ mùa giải này hắn rất thích luyện tập một mình, thậm chí còn luyện tập nhiều hơn cả y--

Nói thật nếu hắn bắn solo thì không nói làm gì, nhưng lúc nào Chu Khán Thanh ngó vào cũng thấy Ôn Diễn bắn sinh tồn...!

Tự nhiên Chu Khán Thanh thấy mình có cái ý tưởng rợn tóc gáy.

Trong lúc y bị suy nghĩ của mình làm hết hồn đã thấy Đoàn Văn Tranh như ông tướng ngồi ghế tựa, thuận miệng nói: "Đội trưởng này, sao anh cứ thích tặng mấy cái đồ....!mà người khác không thèm thế?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.