Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 71: Bàn Phím Đội




Tiết Lan nhìn bọn họ hệt như sắp sửa lao vào xé áo nhau, tâm trạng giật đùng đùng.

Công – thụ chính quả nhiên vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp!

Chip Ẩn thân đúng là do Ôn Diễn dùng thời gian sau giờ làm việc của mình bắn được, vì thế nó thuộc sở hữu của cá nhân hắn mà không cần thông qua bất cứ sự cho phép nào của chiến đội.

Cũng may lúc nãy cậu nhanh miệng từ chối, nếu không Ôn Diễn mà đưa đồ quý giá vậy cho cậu, Đoàn Văn Tranh chắc chắn sẽ ghim trong lòng rồi đuổi cậu ra ngoài đường!

Nếu được lựa chọn, Tiết Lan thà không cần chip Ẩn thân, cậu chỉ muốn ở lại LGW.

Tiết Lan cúi đầu, áp lòng chua xót bỗng nhiên bật dậy xuống thật sâu.

"Chuyện này...."

Chu Khán Thanh nhìn hai người sắp sửa đại chiến ba trăm trận, nuốt nước miếng xấu hổ giảng hòa: "Lan Lan nói cũng đúng chứ có sai đâu, mùa giải mới còn có mười ngày nữa là bắt đầu, kể cả em ấy có trang bị chip Ẩn thân cũng chả làm gì được.

Nếu em ấy không có ý nhận chi bằng Ôn Diễn, anh cứ cầm trước đi, chờ tình hình rồi tụi mình quyết định sau."

Hai tên trái phải hình như đều không nghe y khuyên nhủ, người thì lạnh như tảng đá, kẻ thì nóng như thổi lửa...

Nhưng chả hiểu sao Chu Khán Thanh cứ thấy rờn rợn, theo bản năng da gà da vịt nổi lên hết.

Đoàn Văn Tranh không hề có ý thức tự giác, thuận miệng nói: "Người ta da mặt mỏng không dám nhận, nếu đội trưởng nhất định phải tặng hay là anh tặng tôi đi, da mặt tôi dày lắm, có thể dùng chip Ẩn thân nấp dưới bóng cây bóp dái quân địch."

"............" Mệt cho quân địch bị cậu bóp.

Chu Khán Thanh trợn mắt há mồm: "Thôi, đưa tôi đưa tôi.

Tôi chơi hai chip Ẩn thân cũng được."

Lời y nói cợt nhả, Ôn Diễn không để vào tai.

Đã thế đúng lúc này, Tề Tư Vũ đứng một bên bỗng mở miệng nói: "Đội trưởng...!nếu Lan Lan không lấy, anh có thể tặng tôi không?"

Dứt lời, cả phòng đều ngẩn ra, Chu Khán Thanh vốn dĩ bị hai tên kia chọc tức chết phải giảng hòa bằng cách nói hai chip ẩn thân để cắt ngang.

Ai dè Tề Tư Vũ cũng thích chen chân vào, y hơi bực bội nói: "Cậu có phải giao tranh đâu dùng Ẩn thân làm gì? Ông nội ơi đừng thêm phiền nữa."

Ai ngờ Tề Tư Vũ rất kiên trì, ánh mắt cậu ta cố định trên người Ôn Diễn giống như nhất định phải lấy được đáp án.

"Nói thật là chức vụ của cậu chưa cần cái này, hơn nữa chip Ẩn thân không giúp gì được cho Y tá, lấy nó gần như là vô dụng.Chỉ có Đột kích mới cần dùng đến Ẩn thân."

"Nhưng Lan Lan không muốn lấy?"

Ôn Diễn nhăn mày, cứng đờ đáp: "Cứ để ở đấy đi, khi nào em ấy cần thì lấy."

Nhưng đáp án này lại khiến Tề Tư Vũ không vừa lòng, cậu ta khó khăn nói: "Cậu ta không cần, anh thà để không chứ không chịu cho tôi? Cậu ta là đột kích cậu ta có thể tự mình bắn, nhưng tôi thì sao? Nếu tôi không dựa vào chiến đội, Y Tá làm sao có thể lấy được?!"

Lúc này sắc mặt Ôn Diễn dần trở nên không tốt: "Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu bắn cái khác."

Tề Tư Vũ dừng lại hỏi: "Vậy còn nó?"

"Cậu sao thế?" Chu Khán Thanh đứng một bên cũng không chịu nổi: "Chip này là A Diễn vất vả dùng thời gian sau giờ tập bắn, là đồ cá nhân, anh ấy muốn thế nào thì chính là thế, muốn đưa ai thì đưa, cậu âm dương quái khí đòi cái gì?"

Tề Tư Vũ cúi đầu, vùi mặt vào bóng tối.

Tiết Lan đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cậu sợ Tề Tư Vũ xảy ra khúc mắc với cả đội.

Nhưng Chu Khán Thanh nói đúng, đây là đồ cá nhân của Ôn Diễn, hắn không có nghĩa vụ phải cống nạp cho câu lạc bộ, đây cũng là lý do lớn nhất Tiết Lan không dám chạm vào nó.

Chung quy lại nhận đồ quá quý rồi sẽ phải trả lại cái giá tương xứng.

Cậu không thể tùy tiện lấy của người khác, nhất là món đồ quá hiếm gặp như chip Ẩn thân có thể nhìn chứ không thể chạm.

Tiết Lan đang do dự không biết khuyên nhủ như thế nào đã thấy Tề Tư Vũ ngẩng đầu cười tươi: "Cậu nói ai âm dương quái khí cơ? Tôi hỏi bừa thôi mà?"

Chu Khán Thanh thấy cậu ta nói như vậy không khỏi rối rắm: "Được rồi, nếu cậu thích sau này tôi rảnh đưa cậu đi bắn bằng ra thì thôi, lớn tướng rồi mà còn lắm chuyện!"

Hai người tôi một câu anh một câu làm không khí dần hòa hoãn lại, Tiết Lan nhẹ nhàng thở ra vội vàng phụ họa: "Tôi cũng có thể giúp cậu bắn."

"Em đòi bắn ai?" Đoàn Văn Tranh cười cười: "Em đi mà bắn em, để Chu Khán Thanh đưa cậu ấy đi, có gan nhận thì có gan làm."

Chu Khán Thanh trợn mắt xắn tay áo định lao vào quyết chiến sinh tử với Đoàn Văn Tranh: "Thằng kia, con mẹ cậu [email protected]$%^&*(....."

Mọi người cười ầm lên, chuyện này cũng coi như xong.

.

Trải qua một ngày cầm acc của Chu Khán Thanh, cậu bị Ôn Diễn gọi lại một lần nữa đề nghị tặng chip.

Trước sự kiên trì của hắn, Tiết Lan không dám từ chối mà cậu lùi một bước nói rằng có thể để mình thích nghi với chip ẩn thân ở tài khoản của Chu Khán Thanh trước sau đó bàn lại.

Ôn Diễn không tỏ thái độ có đồng ý hay không, chắc có lẽ hắn cảm nhận được sự rối rằm của cậu, cuối cùng cũng im lặng.

Tiết Lan lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cậu biết Ôn Diễn là người cực kỳ tốt nhưng đồ quý như vậy không phải là của cả đội mà là của cá nhân Ôn Diễn, Tiết Lan không có cách nào tự thuyết phục mình nhận cục tiền to tổ chảng như vậy vào túi riêng.

Hơn nữa cậu rất sợ tình tiết truyện, sợ nó sau này sẽ trở thành bùa đòi mạng ép cậu rời khỏi LGW.

Đi được đến bước đường này, Tiết Lan đã phải đổ rất nhiều mồ hôi nước mắt.

Cậu không muốn vì bất kỳ lí do gì mà tình bạn của cậu và Đoàn Văn Tranh bị phá hủy, có chết cậu cũng phải ở lại cùng Đoàn Văn Tranh sóng vai chiến đấu thực hiện được ước mơ chưa hoàn thành.

Tiết Lan cảm thấy mình vừa thoát được kiếp nạn lớn, không khí cả đội càng ngày càng tốt, Tiết Lan lấy lại tinh thần ngày nào cũng cắm đầu luyện tập chờ mùa giải đến.

Để chào đón ba đội viên mới, Tạ Tri Niên rất hào phóng may lại đồng phục đội, nhưng bên xưởng may cố tình bôi thêm giờ, trước giải đấu ba ngày mới đẩy nhanh tốc độ hoàn thành.

Mới sáng sớm ngủ dậy nghe hôm nay đồng phục đội sẽ đến, bạn nhỏ hưng phấn hí hửng nhìn đông nhìn tây chờ đợi nhưng mãi đến chiều cũng chưa giao tới, Chu Khán Thanh nhìn cậu phụng phịu trên ghế không nhịn được trêu ghẹo.

"Lan Lan, chỉ là một bộ quần áo thôi, sao trông em gấp thế?"

Tiết Lan bị y nói thì hơi đỏ mặt: "Không, không có, em chỉ muốn cùng mọi người mặc đồng phục..."

"Anh Khán Thanh nhà em thiếu gì dăm ba bộ quần áo, hay là anh tài trợ vài bộ nhé?"

"........."

Chu Khán Thanh vội quay đầu nhìn Ôn Diễn: "Ầy, anh nói xem đội hoa nên mặc gì đây, váy ngắn?"

"............" Tiết Lan vội la lên: "Đã nói bao nhiêu lần em không phải..."

Reng...Reng...

Đúng lúc điện thoại Ôn Diễn vang lên, hắn đưa lên tai nghe sau đó im lặng rời khỏi phòng huấn luyện.

Đoàn Văn Tranh nhìn theo hắn nhướn mày.

"Nếu thế, chuyện chuẩn bị váy của đội hoa giao cho cậu nhé." Đoàn Văn Tranh thế chỗ Ôn Diễn vỗ vỗ vai Chu Khán Thanh, sau đó anh cười nhẹ nói nhỏ với Tiết Lan: "Em còn nhớ trung tầm thương mại lần đầu tiên tụi mình đi không? Nhà anh Khán Thanh mở đấy."

"..............."

Cả Chu Khán Thanh với Tiết Lan đều cảm thấy không ổn.

Nhất là Tiết Lan, bởi vì cậu thừa hiểu mỗi lần Đoàn Văn Tranh cười tươi như thế chắc chắn sẽ có người gặp xui xẻo, đã vậy anh còn nhắc đến cái hôm hai bọn họ gặp nhau, Tiết Lan mặc váy bị Chu Khán Thanh và Ôn Diễn bắt được.

Bạn nhỏ hơi sợ, cái ghế đột nhiên biến thành đống lửa, muốn chạy ngay về phòng cho an toàn.

Còn Chu Khán Thanh, y hãi hùng vì rất lâu rồi Đoàn Văn Tranh chưa gọi y là anh, mà nói thật tốt nhất cậu ta đừng nên gọi, nghe xong chỉ cảm thấy da gà da vịt nổi đầy người.

Hai người liếc nhau, đều thống nhất chiến thuật giữ im lặng để khỏi chọc vào tổ kiến lửa.

Nhưng thế giới hòa bình chưa quá ba phút, Ôn Diễn trở lại trên tay còn cầm theo....!Ba cái bàn phím đóng gói cẩn thận.

Cái hộp quen thuộc đến mức Tiết Lan giật mình thon thót, Chu Khán Thanh cũng chuyển hướng nhìn về phía bàn phím trước mặt Đoàn Văn Tranh.

Ôn Diễn đặt đồ trước mặt ba người, ôn hòa nói: "Khán Thanh, Tư Vũ và Exist dùng bàn phím của câu lạc bộ có lẽ không thuận tay, hãng này dùng ổn nên tôi đặt cho mọi người luôn."

"?!" Chu Khán Thanh khó tin cầm bàn phím, mắt trợn to như mắt bồ câu: "Giống hệt anh?"

"Ừ." Ôn Diễn gật đầu, đưa bàn phím cho Tiết Lan và Tề Tư Vũ.

Chu Khán Thanh mãi mới tỉnh lại được từ trong mơ chợt cảm thấy cái bàn phím này -- ờm...!quen mắt quá.

Ủa đây không phải là cái bàn phím Đoàn Văn Tranh tự hào, ngày nào cũng khoe khoang quà vào đội hay sao?

Tuy rằng y chả cố ý muốn dùng chung bàn phím với Đoàn Văn Tranh, nhưng nghĩ mà xem, cái cảm giác quà mừng vào đội độc nhất vô nhị biến thành bàn phím cả đội nó....thốn chả để đâu cho hết!!!

Tiết Lan ôm bàn phím trong ngực ngó trái ngó phải, trước đây cậu cũng cảm thấy hãng bàn phím này không chỉ đẹp mà còn rất thích hợp với tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ là khi đó cậu tiêu hết tiền, không đủ mua cho cả mình lẫn Đoàn Văn Tranh...

Bây giờ nếu Ôn Diễn đã mua tặng cho tất cả mọi người, nếu cậu nhận thì Đoàn Văn Tranh sẽ không để ý đúng không?

"Đội trưởng." Đoàn Văn Tranh nhìn chằm chằm cái bàn phím Tiết Lan ôm cho ra cái lỗ, tức đến bật cười: "Anh cố ý hả?"

"Ừ, tôi cố ý." Ôn Diễn hào phóng thừa nhận: "Tôi không muốn dùng bàn phím giống cậu, nhưng tôi lại không muốn đổi bàn phím."

Chu Khán Thanh vui đến mức nhìn Đoàn chó cũng đẹp hơn mấy lần: "A Diễn, em thích món quà này lắm!!!"

"Thích là tốt rồi." Mắt Ôn Diễn đầy ý cười, hắn nhìn Tiết Lan nói: "Em thử xem."

Tiết Lan và Chu Khán Thanh đồng loạt nhảy nhót cảm ơn hắn thật to sau đó vui vẻ cùng nhau đi thử bàn phím.

Đoàn Văn Tranh tuy khinh thường hành vi của Ôn Diễn nhưng nhìn nhóc con nhảy chân sáo tung tăng ngắm nghía, anh cũng không xổ ra được lời chê bài nào.

"Ế?" Tiết Lan đánh giá bàn phím vui vẻ hò: "Có khắc chữ nữa?"

Quả nhiên giống với bàn phím của Đoàn Văn Tranh, ID của cậu được khắc tinh tế ở góc bàn phím, tuy không sâu nhưng rất đẹp: Exist.

Nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy, mà khi chạm nhẹ đầu ngón tay vào có thể cảm nhận được đổ chìm nổi của con chữ, thực sự rất rất tuyệt vời.

Tiết Lan không nhịn được vui vẻ, mà Đoàn Văn Tranh đứng một bên nhìn cậu mặt mày cũng dần thả lỏng, không biết nghĩ đến chuyện gì xấu xa nhếch môi.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Tạ Tri Niên: "Mấy bố ơi xuống nhận đồng phục! Nhanh lên!"

Tiết Lan nghe xong càng hớn hở hơn, cậu lôi Tề Tư Vũ không hiểu sao chỉ đứng nhìn bàn phím: "Đi, mình đi xem đồng phục!"

Tề Tư Vũ bất đắc dĩ để cậu lôi xuống, Chu Khán Thanh cũng vội kéo Đoàn Văn Tranh và Ôn Diễn: "Nhanh lên!!!"

"Các cậu đi trước đi." Khóe mắt Đoàn Văn Tranh mang theo ý cười nhưng rất nhanh anh đã che giấu nó: "Tôi phải tìm đồ đã."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.