Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 140




Edit: Kidoisme

Lời Tô Nhất Ngữ nói khiến tay Mạnh Úy Nhiên run lên, suýt nữa ném thẳng điện thoại xuống đất.

“Bố chồng nào cơ?” Thẩm Nhung bình tĩnh chán, tò mò hỏi lại.

“Thì…sáng nay ấy, ông chủ công ty giải trí lên bài đính chính kèm theo công hàm luật sư, nói ổng với Lan Lan không có quan hệ mờ ám, còn bảo…Lan Lan là con dâu ổng…”

“…” Thẩm – một giây trước không hiểu gì – Nhung trợn mắt há mồm.

Con gì? Con dâu?? Là con dâu mà anh ta biết phải không?!

Đây thực sự là lời đính chính của ông chủ một công ty giải trí?!

Lần đầu tiên bọn họ nhận được lời giải thích hết hồn như vậy… Ổn không thế???

“Lại nói…” Tô Nhất Ngữ nhìn chằm chằm về một hướng, khó hiểu hỏi: “Các anh không thấy, người ngồi chỗ kia quen mắt à?”

Ba người hết hồn nhìn xuống hàng ghế đầu tiên.

Bản đồ ván đấu quyết định: Lam Yên Hoang Dã.

Nhìn thấy màn hình hiển thị, người bên chiến đội TXT không hẹn mà cùng trao đổi ánh mắt cho nhau, khán giả trên đài vui buồn lẫn lộn.

Rõ ràng LGW đang bị đẩy vào thế bí.

Nếu là người xem [Ánh sáng tận thế] lâu năm, ai cũng biết Lam Yên Hoang Dã là bản đồ tủ của TXT, tỷ lệ chiến thắng của bọn họ rơi vào khoảng 95%.

Hiệu lệnh trận đấu bắt đầu, hai bên đều không lựa chọn chiến thuật đẩy căn cứ mà bắt đầu đánh từ những con quái nhỏ đánh ra đường lớn.

Thực lực cựu quán quân TXT không ai dám coi thường, mà thông qua những ván đầu trước LGW cũng đã tạo được lòng tin với người hâm mộ, khán giả trên sân thi đấu sôi nổi reo hò.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, có vẻ chưa thích nghi được với hoàn cảnh.

Người này quả đúng là Đoàn Kha lần đầu tới xem thằng con trời đánh, ông nhìn xung quanh, đột nhiên bắt gặp người ngồi bên cạnh mình.

Ông ta mặc một chiếc áo khoác dày, vẻ ngoài trung niên, chắc trạc tuổi Đoàn Kha.

Chính ra ông cảm thấy mình không hợp với bầu không khí náo nhiệt trên khán đài, toàn là mấy đứa con nít vắt mũi chưa sạch, một mình chui tọt vào giữa chán chả buồn nói.

Giờ tự nhiên vớ phải ông bạn người Châu Á bằng vai phải lứa, Đoàn Kha vui lắm, thiện ý sáp tới hỏi: “Ông lớn thế mà còn đi xem đánh game à?”

“?” Người nọ không đồng ý đáp lời: “Game nào? Đây là thi đấu thể thao điện tử!”

“Được được được, thể thao điện tử.”

Đoàn Kha thấy người nọ nói thêm được một câu đã vội vàng quay đầu, nhưng đây là lần đầu ông đi xem thi đấu, nhìn chỗ nào cũng thấy lạ.

Mười phút sau, Đoàn Kha vỗ vỗ người đàn ông lạ: “Bọn nó đang làm gì thế? Mấy thứ to to kia là đội Châu ÂU à?”

“…Đó là quái rừng.”

“Quái rừng là gì?”

“…”

“Ủa tôi tưởng đám nhóc đó đấu với chiến đội Châu Âu.”

“…”

Đoàn Kha thấy người nọ không đáp nghĩ chắc mình bám dai quá cũng hơi bất lịch sự, hỏi ngược lại: “Ông tới cổ vũ ai à?”

“Ừm, tôi tới cổ vũ con tôi…Nó thuộc đội tuyển trong nước.” Người đàn ông đột nhiên co quắp như đang lo lắng điều gì, lịch sự hỏi tiếp: “Còn ông?”

“À, tôi cũng vậy…” Đoàn Kha nói được một nửa bỗng nhiên nghẹn, xấu hổ bổ sung: “Cả con dâu tôi nữa.”

“…”

Hai người mải nói chuyện quá, không để ý LGW và TXT đã bắt đầu giao tranh, dưới khán đài vang lên tiếng hét ầm ĩ—

Người đàn ông cổ quái quay đầu nhìn tuyển thủ trên màn hình sau đó nhìn Đoàn Kha…

Đoàn Văn Tranh đảo mắt qua tảng đá trước mặt: “Phía sau nó có hai người.”

Anh vừa dứt lời, đối phương liên tiếp dội hai quả bom xuống dưới chân anh.

“Mau tản ra các hướng, chỗ này, chỗ này, đừng cố đấu súng với họ!” Tiết Lan nhanh chóng đánh dấu mấy điểm trên bản đồ: “Đây là nơi địch mai phục.”

TXT cử hai người tới hấp dẫn sự chú ý bên LGW, tất nhiên có mục đích rõ ràng. Tầm nhìn bên Tiết Lan khá hẹp, cậu ra ám hiệu cho đồng đội bám trụ lên thuyền, xoay người nấp sau vật chắn.

Chiến trường hai bên đều có y tá, rất khó phá vỡ thế cục cân bằng, tuy nhiên nếu soi xét tỉ mỉ bên TXT đang chiếm ưu thế.

Bản đồ Lam Yên Hoang Dã với rất nhiều đất đá san sát nhau, chính vì vậy, bản đồ này có thể nói là thế giới của những tay súng bắn tỉa. TXT – Cheetah, thủ lĩnh chiến đội TXT đang nắm giữ kỷ lục ở vị trí này, khán giả thường gọi gã là ‘tay bắn tỉa mạnh nhất thế giới’.

Làm sao để ẩn nấp và bảo vệ các tay súng bắn tỉa thường là chìa khóa để giành chiến thắng, vì vậy bình luận viên đã coi đó như nhược điểm của LGW, chiến đội vốn nổi tiếng với các tay đột kích.

Hiện tại chiến trường hai bên TXT có một đột kích và một y tá còn bên LGW là một y tá, hai đột kích.

“Hắn chiến đội TXT muốn chia cắt người bên phía LGW, bắt LGW nổ súng bại lộ vị trí.” Bình luận viên thở dài: “Ahimsa quá ham hiểu chiến thuật câu kéo trận đấu, tay đột kích bảo vệ cậu ấy chặt chẽ, nếu muốn đổ ngã hai người thì phải tìm được vị trí tay bắn tỉa…”

“Cuộc chiến tìm tọa độ.”

“Cheetah là tay thợ săn kiên nhẫn nhất!”

“Giờ chỉ có thể cầu nguyện tay bắn tỉa LGW không bại lộ…”

Bình luận viên còn chưa nói xong, chỉ thấy giữa thế cục giằng co, một viên đạn xé ngang bầu trời. Viên đạn không mời mà đến như dã thú đã lâu chưa được ăn thịt, tay đột kích TXT phái ra thăm dò ngay lập tức nằm xuống!

Bình luận viên ngạc nhiên há hốc mồm, vừa rồi anh ta còn mải lải nhải về chuyện hai bên phải giấu mình ra sao, chưa được hai giây Reset đã tự thả trôi, bại lộ vị trí hiện tại!

Bình luận viên người nước ngoài nặng nề thở dài, phảng phất như phán cho Đoàn Văn Tranh một bản án tử: “Tay súng bắn tỉa của LGW là ngươi mới, xem ra thiếu khá nhiều kinh nghiệm.”

Khán giả thầm than trong lòng, bọn họ đều cho rằng Đoàn Văn Tranh sẽ thi gan tới cuối, ai ngờ đâu anh tự biến mình từ thợ săn thành con mồi.

Quả nhiên hai tay đột kích bên phía TXT như được tiêm máu gà, bắn Chu Khán Thanh với Lộ Du ngã xuống.

Ngay cả Ôn Diễn cũng bị bao vây bất ngờ, Lộ Du không kịp thời bảo vệ hắn, chỉ còn lại chút máu dính da, không thể không lùi về vật chắn bổ sung máu.

TXT thuận thế xông lên, không cam lòng để con mồi đã dâng tới tận miệng chạy mất.

“Trận này TXT quá thuận lợi.” Bình luận viên thấp giọng nói: “LGW chỉ còn lại vị đội trưởng mới qua tuổi mười tám và tay bắn tỉa vội vã!”

“Nếu TXT bắt được Reset thì chúng ta có thể tiếp tục xem ván đấu thứ năm diễn ra!”

Chu Khán Thanh và Lộ Du ngã xuống, ngay cả đột kích tiên phong Ôn Diễn cũng chỉ còn lại chút máu ít ỏi không có khả năng chiến đấu.

Khán đài đổ mồ hôi hột thay LGW, họ thấp giọng trách móc sự bất cẩn của Reset khiến Đoàn Kha bên cạnh lo lắng theo.

“Nhóc, nhóc…Reset thực sự kéo chân đồng đội sao?”

“Không.” Người đàn ông bên cạnh tuy không kiên nhẫn giảng giải cho ông, nhưng cuối cùng vẫn trả lời: “Cậu ấy chỉ đang dùng biện pháp biến mình thành con mồi.”

“Mồi?” Đoàn Kha ngạc nhiên hơn: “Nó mà cũng có lúc đứng đắn thế cơ à? Tôi tưởng nó không hố đồng đội đã là bước tiến lớn.”

Người bên cạnh trừng ông một cái hệt như không thể nghe người mình bênh vực bị mắng.

Ông ta nghẹn nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể phun một câu: “Xem trận đấu!”

Ở nơi thi đấu bên LGW, sắc mặt mấy người đều bình thường, Chu Khán Thanh sau khi ngã xuống ngay lập tức khai đường đi của hai tay đột kích, ngoài ra còn thảnh thơi nhắc Đoàn Văn Tranh cẩn thận hơn, Ôn Diễn núp dưới vật chắn bơm máu cấp tốc.

Hắn nhìn tình hình trước mắt, đột kích TXT đã leo gần tới vị trí của Đoàn Văn Tranh, Tiết Lan không nói gì, im lặng thao tác…

Mắt thấy kim tiêm sắp đầy, Ôn Diễn mở lời: “Anh tới…”

Cùng lúc đó, Tiết Lan ra hiệu trên bản đồ nhỏ, ý quyết định hắn mau tới chi viện cho Đoàn Văn Tranh.

Ánh mắt Ôn Diễn hơi cứng lại, hắn hiểu Tiết Lan chọn chiến thuật vì muốn đánh thẳng vào mối quan hệ ăn ý giữa Ahimsa và Cheetah.

Hai người đó từng là cơn ác mộng với giới thể thao điện tử chuyên nghiệp.

Mặc dù Ôn Diễn hơi do dự nhưng hắn hoàn toàn tin tưởng đội trưởng, cắn răng chích thuốc sau đó nghiêm túc đứng lên chạy thẳng xuống chi viện cho Đoàn Văn Tranh.

“Tại sao Wind lại cứu tay bắn tỉa sai lầm đó? Chẳng nhẽ hắn chịu bỏ qua cơ hội phối hợp với đội trưởng đối phó Ahimsa và Cheetah sao?!”

“Chẳng nhẽ Wind đã ý thức được chuyện không thể chống lại hai tuyển thủ TXT cho nên định tích điểm cho giải đấu năm sau?”

“Wind của chúng ta quả thật biết nhìn xa trông rộng.”

Hai tay bình luận viên kẻ tung người hứng, tuy khiến cho khán giả cực kỳ bất mãn nhưng họ vẫn thường xuyên lấy cớ ‘trêu chọc’ ra làm lý do.

Mập Mạp tức quá, ngồi dưới khán đài gào lớn: “LGW tất thắng!!!”

Đoàn Kha lo lắng hỏi: “Hai người nước ngoài kia rất giỏi hả? Lan Lan sẽ gặp nguy hiểm ư?”

Người bên cạnh ông hừ lạnh: “Mấy tay bình luận viên tuy mồm miệng không sạch sẽ nhưng cũng có câu đúng, Wind thực sự đang mạo hiểm. Nếu giờ hắn lên chi viện cho Exist, không biết chừng có thể bắn chết Cheetah.”

Ai ngờ người đàn ông còn chưa dứt lời, Đoàn Kha bên cạnh đã lắc đầu phủ định: “Tôi tin Lan Lan! Nhóc đó chắc chắn đã có ý tưởng cho trận đấu lần này. Lan Lan cực kỳ quan tâm tới đồng đội, tài năng của nhóc đó không chỉ như mấy tay bình luận viên thối kia nói!”

Người bên cạnh ngạc nhiên, nhìn Đoàn Kha tức giận nghiến răng chẳng hiểu sao cảm thấy hơi xúc động.

Đoàn Kha tiếp lời: “Tất cả là do thằng ranh con Reset! Nếu không phải tại nó, Lan Lan sẽ không lâm vào tình thế bị động!”

Người bên cạnh trầm mặc không biết nghĩ gì, một lát sau, ông ta ngẩng đầu lên, mở miệng khen: “Reset là tay bắn tỉa hiếm có khó tìm. Tuy ngày thường trông cậu ta có vẻ cà lơ phất phơ nhưng trên thực tế chưa từng đi quá giới hạn. Hiện tại cậu ta từ bỏ ‘ưu thế’ hy sinh cho đồng đội tấn công thì chúng ta…”

Ông ngẩng đầu, cùng Đoàn Kha nhìn về phía màn hình lớn: “Nên tin tưởng bọn họ chứ, nhỉ?”

“…Hai bên chiến trường đã có chuyển biến lớn. Đội trưởng LGW đang săn lùng Cheetah, giả sử săn được thì không sao, không săn được coi như là dấu chấm hết cho ván đầu thứ tư.”

Bình luận viên nói liên tục đột nhiên dừng lại, bởi lẽ Tiết Lan như con gấu ngủ đông từ nãy tới giờ đột nhiên chạy vọt lên cao điểm, trùng hợp nơi đó là chỗ Cheetah đang ẩn nấp!

Hết chương 140


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.