Từ Mạnh Đông gật gật đầu, lập tức chạy đến một bên, tức khắc liền hấp dẫn đến rồi vô số học sinh.
Từng cái từng cái bọn học sinh tụ tập chung một chỗ, trong ánh mắt lộ ra chờ mong cùng vẻ kích động.
"Oa! Quá tốt rồi, Vương Viêm Vũ muốn biểu diễn kinh lôi chưởng, thật kích động! Nghe nói Vương Viêm Vũ như vậy cũng chỉ có tham gia trung học phổ thông giải đấu thời điểm mới sẽ sử dụng kinh lôi chưởng, không nghĩ tới ngày hôm nay lại có thể nhìn thấy, đúng là quá may mắn!"
"Vương Viêm Vũ học trưởng, chúng ta ủng hộ ngươi..." Lúc này bốn, năm cái tiểu nữ sinh cùng kêu lên quay về Vương Viêm Vũ hô lớn.
Xung quanh nam sinh đối Vương Viêm Vũ quăng tới một trận ánh mắt hâm mộ, Vương Viêm Vũ tướng mạo vẫn tính thanh tú, lại biết võ, xem như là trung học Vân Khê 1 danh nhân rồi, có mấy cái fan nhỏ tuổi cũng là bình thường.
Nghe được tiểu nữ sinh chống đỡ sau đó, Vương Viêm Vũ nhiệt huyết dâng trào, không ngừng dùng dư chỉ nhìn Tạ Khinh Ngưng, thầm nghĩ trong lòng: "Nhìn thấy không Tạ Khinh Ngưng, đây chính là ta Vương Viêm Vũ mị lực!"
Nhưng là Vương Viêm Vũ thất vọng rồi, bởi vì Tạ Khinh Ngưng từ đầu đến cuối không có xem qua chính mình một chút, vẫn thấp giọng nói chuyện với Vân Hàn.
Điều này làm cho Vương Viêm Vũ cảm giác được không gì sánh được phẫn nộ, nghĩ thầm Vân Hàn một kẻ cặn bã, có tư cách gì được Tạ Khinh Ngưng ưu ái?
"Phó xã trưởng, ngươi gạch đến rồi!" Lúc này Từ Mạnh Đông chạy đến Vương Viêm Vũ bên người, đưa tới một khối màu xanh viên gạch, Vương Viêm Vũ tiếp nhận viên gạch, một mặt bình tĩnh, một bộ tông sư cao nhân dáng vẻ, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
"Cao nhân khí chất, lợi hại a, người luyện võ quả nhiên không tầm thường!" Bọn học sinh tán thưởng.
Nhưng là tại Vân Hàn cùng Tạ Khinh Ngưng trong mắt, Vương Viêm Vũ chỉ có điều là một cái thích tinh tướng ngớ ngẩn.
"Các vị, trải qua ta hai năm tu luyện, ta đang sấm sét chưởng bên trên lại có to lớn tiến bộ, thực không dám giấu giếm, ta hiện tại đã có thể lấy một địch bốn rồi!" Vương Viêm Vũ lớn tiếng nói.
"Cái gì! Lấy một địch bốn?" Mọi người chấn động không ngớt, những lớp 10 tiểu nữ sinh môn rất là sùng bái rít gào lên.
"Lấy một địch bốn, thật là lợi hại! Vương Viêm Vũ học trưởng, ngươi là chúng ta trung học Vân Khê 1 kiêu ngạo!" Dưới sân một trận sôi trào.
Vân Hàn cùng Tạ Khinh Ngưng buồn bực không thôi, theo các nàng, lấy một địch bốn thực sự không có cái gì.
Còn nhớ lúc trước Vân Hàn tại Vân gia thời điểm, Vân gia vẻn vẹn là một cái nhất là cấp thấp bảo tiêu, cũng có thể một cái đánh bại năm sáu người trưởng thành hảo thủ, huống chi Vương Viêm Vũ nói lấy một địch bốn con là học sinh.
"Được rồi!" Vương Viêm Vũ một mặt tinh tướng, nâng lên tay của chính mình, ra hiệu mọi người im lặng, bọn học sinh lập tức yên tĩnh lại.
"Lý luận suông không có bất kỳ tác dụng gì, hiện tại ta liền để đại gia mở mang!" Vương Viêm Vũ thản nhiên nói.
Người ở chỗ này đều nín thở, kích động nhìn Vương Viêm Vũ.
Lúc này Vương Viêm Vũ một tay cầm viên gạch, một tay giơ lên là song chưởng.
"A!" Vương Viêm Vũ khẽ quát một tiếng, một chưởng vỗ đánh xuống đi, chưởng phong gào thét, không khí rung động.
"Ào ào ào ~~~" mọi người mơ hồ có thể nghe được, không khí tựa hồ có dường như như sét đánh bé nhỏ âm thanh.
"Đùng!" Trong nháy mắt, Vương Viêm Vũ một chưởng vỗ đứt đoạn mất cái kia màu xanh viên gạch.
"Oa!" Nhất thời, toàn bộ thao trường bên trên liền sôi sùng sục, ở đây học sinh nhìn Vương Viêm Vũ rít gào lên.
"Các ngươi đã nghe chưa? Thật sự có tiếng sấm, thật sự có ư!"
"Quá lợi hại, thực sự là quá lợi hại rồi!" Lớp 10, lớp 11 tiểu học muội môn kích động kêu to.
Vương Viêm Vũ khóe miệng hướng lên trên giương lên, một mặt tao bao: "Ta là ai?"
"Vương Viêm Vũ... Vương Viêm Vũ... Vương Viêm Vũ..." Ở đây hơn 100 vị học sinh cùng nhau hoan hô tên Vương Viêm Vũ.
Vương Viêm Vũ vào lúc này giơ tay lên, lần thứ hai ra hiệu mọi người im lặng, tức khắc thao trường lần thứ hai rơi vào yên tĩnh.
Vương Viêm Vũ một mặt đắc ý nhìn Tạ Khinh Ngưng cùng Vân Hàn: "Nhìn thấy không? Kinh lôi chưởng, xuất chưởng thời gian, phảng phất sấm sét, xuất chưởng liệt thạch. Tạ Khinh Ngưng a, không phải ta không giáo Vân Hàn, Vân Hàn tư chất thường thường, thực sự không có tư cách học kinh lôi chưởng a!"
"Đúng đấy, Vân Hàn một cái sắc ma, kẻ cặn bã, không có tư cách học a, cùng Vương Viêm Vũ học trưởng so, quả thực chính là một cái rác rưởi!"
Vân Hàn lắc lắc đầu, thở dài một hơi, hắn xác định chính mình học kinh lôi chưởng cùng Trái Đất kinh lôi chưởng xác thực là như thế: "Thán, ta còn tưởng rằng lợi hại bao nhiêu, nguyên lai chỉ là một cái rác rưởi, một đám ngu ngốc, chỉ có điều nhìn thấy tiểu thành kinh lôi chưởng, liền kích động thành như vậy, thất vọng, quá thất vọng rồi..."
Nghe được Vân Hàn mà nói, mọi người sững sờ, sau đó nổi giận: "Thối lắm, Vân Hàn ngươi cho rằng chính ngươi là món đồ gì?"
Những học sinh này khó chịu, ở trong mắt bọn họ, cái kia "Trâu bò đến không được" kinh lôi chưởng, tại Vân Hàn trong miệng nhưng trở thành rác rưởi, bọn họ như thế sẽ chịu đựng được.
"Ăn nói ngông cuồng, kinh lôi chưởng không gì sánh được tinh diệu, chúng ta Vương Viêm Vũ học trưởng vẻn vẹn dùng hai năm liền đạt đến tiểu thành, ngươi lại còn nói rác rưởi. Vương Viêm Vũ học trưởng, giáo huấn hắn!" Bọn học sinh cả giận nói.
Vân Hàn dường như làm nổ bom, hết thảy học sinh đều hằm hằm nhìn Vân Hàn, hận không thể hành hung Vân Hàn một trận.
Vương Viêm Vũ cười lạnh: "Vân Hàn, ngươi căn bản là không hiểu kinh lôi chưởng lợi hại bao nhiêu, kinh lôi chưởng tiểu thành là ngươi loại rác rưởi này cả đời cũng không có cách nào lý giải, một mình ngươi người ngoài nghề không hiểu tốt nhất câm miệng!"
Vân Hàn xem thường: "Chỉ có ngươi loại rác rưởi này mới sẽ tự cho là tiểu thành kinh lôi chưởng lợi hại không."
Vân Hàn lười giải thích, tuy rằng Vân Hàn thực lực mất hết, nhưng là võ học lý giải vẫn còn ở đó. Hiện tại Vân Hàn không có không có đấu khí, thế nhưng muốn triển khai đại viên mãn kinh lôi chưởng căn bản là dễ như ăn bánh.
"Phó xã trưởng, giáo huấn một chút cái này tiểu tử không biết trời cao đất rộng!"
"Vương Viêm Vũ học trưởng, đập nát cái miệng của hắn, để hắn ăn nói ngông cuồng!" Vô số nam sinh hét lớn.
Những lớp 10 lớp 11 tiểu học muội môn một mặt xem thường: "Vân Hàn người này chính là thích ăn đòn a, đầu óc có bị bệnh không, sau đó tìm bạn trai tuyệt đối không nên tìm Vân Hàn như vậy ngu ngốc!"
Tạ Khinh Ngưng đối Vân Hàn tràn ngập tự tin, nhìn Vân Hàn: "Vân Hàn ca ca, ta tin tưởng ngươi nói, ngươi nói Vương Viêm Vũ rác rưởi, cái kia hắn liền nhất định rác rưởi!"
Tạ Khinh Ngưng một lời nói, trong nháy mắt để vô số nam sinh nổ tung, đặc biệt Vương Viêm Vũ.
Thứ hai hoa khôi học đường, xinh đẹp như vậy, ôn nhu, thiện lương một người nữ sinh, tại sao có thể như thế yêu thích Vân Hàn như vậy một cái "Đạo đức bại hoại" cặn bã học sinh?
"Vương Viêm Vũ học trưởng, giáo huấn hắn!" Đại gia cũng có thể rõ ràng cảm giác được, các nam sinh phẫn nộ.
Vương Viêm Vũ gật gật đầu: "Cũng được, cái kia ta liền ra tay giáo huấn một chút Vân Hàn cái này không biết trời cao đất rộng tiểu tử đi!"
Vương Viêm Vũ đứng dậy, một mặt tự tin, nhìn Vân Hàn nói đến: "Vân Hàn, ta trước hết để cho ngươi một chiêu, miễn cho bị người khác nói ta ỷ mạnh hiếp yếu, cũng tốt cho ngươi thua tâm phục khẩu phục."
Đại gia một mặt kích động, các nữ sinh đối Vương Viêm Vũ càng thêm sùng bái: "Vương Viêm Vũ học trưởng tốt có cao thủ phong độ nha, không hổ là chúng ta trong lòng thần tượng, Vân Hàn với hắn so ra quả thực liền rác rưởi cũng không bằng!"