Toàn Bộ Đều Thua

Chương 22: Thân mật




Tống Hồng Nho biết phải dừng lại đúng lúc, vài ngày sau cũng không dám động tay động chân với Hạ Thụy Nhiên. Thực ra chính Hạ Thụy Nhiên mới không biết phải đối mặt với cậu như thế nào, thấy cậu không bám dính lấy mình nữa, anh mới nhẹ nhàng thở ra.

Một đêm nọ khi hai người cùng nằm ở trên giường, Tống Hồng Nho nhẹ giọng hỏi anh:

“…….Anh, sau này anh sẽ yêu người như thế nào?”

Hạ Thụy Nhiên sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời cậu như thế nào.

“Em biết anh sẽ không nghĩ đến em, mà nhất định là một cô gái khác.” Tống Hồng Nho tự giễu nói: “…………Nhưng mà em vẫn muốn biết, muốn biết anh thích người như thế nào, tính cách ra sao.”

Nghe ra trong lời nói của cậu có sự mất mát, Hạ Thụy Nhiên dựa vào gần cậu, nói:

“Tôi chưa từng nghĩ tới điều này.”

“…….”

“Tôi cảm thấy, không có cô gái nào nguyện ý sống cả đời cùng tôi hết.” Hạ Thụy Nhiên bình thản mà nói. “Đồng nghiệp của tôi cũng có rất nhiều người không lập gia đình.”

Hai mắt Tống Hồng Nho mở to, nói: “Làm sao có thể như vậy được? Anh….chưa từng quen cô gái nào sao?”

“……….Có chứ, nhưng sau đó đều chia tay rồi.” Hạ Thụy Nhiên đẹp trai như vậy, nếu không phải do điều kiện kinh tế không tốt, phỏng chừng đã sớm kết hôn. “Tôi cũng không muốn người ta theo tôi để chịu khổ.”

Hạ Thụy Nhiên không thể làm vừa lòng các cô gái ham mê hư vinh, nhưng số người không để ý vật chất nguyện ý gả cho anh cũng rất nhiều, nhưng anh vẫn từ chối người ta, anh lại không giỏi biểu đạt tình cảm với người khác, khiến cho các cô thất vọng rời đi, nhưng anh vẫn tưởng là do bản thân không có điều kiện tốt như họ mong muốn.

Tống Hồng Nho biết rõ điều này cho nên dù Hạ Thụy Nhiên có từ chối cậu, cậu cũng không hề cảm thấy tức giận.

Ánh mắt Hạ Thụy Nhiên nheo lại, dưới ánh trăng, cơ thể anh kéo dãn ra một độ cong làm người ta mê đắm

Tống Hồng Nho nhìn thoánh qua, trái tim đập lỗi mất một nhịp.

Cậu cảm thấy mình thật may mắn, may mắn Hạ Thụy Nhiên là một người chậm hiểu trong chuyện tình cảm, nếu không, một người tốt như anh, không tới phiên cậu quấn quýt lấy.

Duyên phận là thứ không thể nào biết trước được.

Tan tầm ngày hôm sau, Hạ Thụy Nhiên như thường lệ chuẩn bị đi về nhà, nhưng khi anh vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Tống Hồng Nho ngồi trên xe đạp chờ anh.

“Sao cậu lại tới đây?” Hạ Thụy Nhiên đi lên phía trước hỏi.

Tống Hồng Nho nở nụ cười: “Lên xe đi”

“Cậu chở?” Hạ Thụy Nhiên cũng cười: “Cậu đến đón tôi sao?”

“Tất nhiên rồi.” Tống Hồng Nho bày ra biểu tình đương nhiên là vậy. “Ngày hôm nay nóng như vậy, anh đi bộ không thấy mệt sao?”

Hạ Thụy Nhiên đứng yên không nhúc nhích, anh hơi hoài nghi khả năng lái xe của Tống Hồng Nho.

Tống Hồng Nho lại hiểu nhầm, cậu cau mày hạ giọng nói: “Xe này là em dùng tiền lương của em mua, không phải làm chuyện xấu mà có được.”

Hạ Thụy Nhiên nhướn lông mày, thuận miệng hỏi: “Thật sao? Vậy mấy hôm nay cậu có làm chuyện xấu hay không?”

“Không có.” Tống Hồng Nho ngoan ngoãn nói: “Nếu em làm chuyện xấu, không phải anh là người đầu tiên biết sao?”

Vẻ mặt của cậu thực nghiêm túc, nhưng câu nói ra lại khiến người ta phải xấu hổ. Hạ Thụy Nhiên sửng sốt trong chốc lát mới biết cậu nói “chuyện xấu” kia là có nghĩa gì, anh tiến lại gần vò đầu cậu, nghiêm giọng nói:

“Hồ nháo!”

Nhưng sau đó, anh thoải mái ngồi sau yên xe, hai tay rất tự nhiên mà vòng qua eo cậu.

Tống Hồng Nho không ghĩ tới anh sẽ ôm cậu như vậy, dù sao trước đó anh luôn tỏ ra trốn tránh khi tiếp xúc thân mật. Cậu giật mình ngây người, phải đến khi nghe anh thúc giục, cậu mới hoàn hồn nâng chân lên, đạp xe về nhà.

Tống Hồng Nho vốn nghĩ rằng mình có thể chở được người khác, lại không ngờ tay lái không vững, loạng choạng suýt ngã mấy lần. Bởi vì chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng nên cậu có thể cảm nhận được đầy đủ xúc cảm từ bàn tay anh truyền tới da thịt. Cảm giác đó khiến tim cậu đập thình thịch không thôi.

Thêm một lần Tống Hồng Nho suýt chút nữa thì đâm vào bồn hoa ven đường, Hạ Thụy Nhiên bất đắc dĩ xuống xe, nói:

“Hay là để tôi tự đi bộ về thôi.”

“Đừng.” Tống Hồng Nho vội vàng nói: “Nếu không anh lên chở em nhé?”

“……….”

Khi gần về tới nhà, sắc mặt Hạ Thụy Nhiên đột nhiên thay đổi, anh dừng xe nói với người đang dựa mặt vào lưng anh:

“Hỏng rồi.”

Tống Hồng Nho thấy anh dừng lại, cố chấp không chịu buông hai tay đang ôm lấy thắt lưng anh ra, ngồi im không nhích, không để ý hỏi: “Anh làm sao vậy?”

“……….Tôi quên mất đi xe đạp không cho phép chở người quá mười hai tuổi.” Hạ Thụy Nhiên dùng tay phải đẩy Tống Hồng Nho: “Cậu mau đi xuống đi.”

Tống Hồng Nho phản kháng: “Còn một đoạn đường nữa thôi mà.”

“Không được, cậu mau xuống đi.”

“Nơi này không có cảnh sát giao thông!”

Hạ Thụy Nhiên không nói nhiều nữa, không lưu tình nằm áo cậu nhấc xuống dưới xe. Áo của Tống Hồng Nho chỉ vừa người, một lần kéo này, khiến bụng cậu đều lộ ra ngoài.

Mặt cậu đỏ bừng, không biết là do xấu hổ hay giận dữ, cậu dùng sức kéo vạt áo xuống, nói: “Anh…… Con mẹ nó, đây là xe của em mà.”

Cậu kéo áo xuống quá mạnh, cổ áo lại là chình chữ V, cơ hồ có thể nhìn thấy khuôn ngực trắng noãn.

Hạ Thụy Nhiên nói: “Vậy cậu đi xe, tôi đi bộ.”

“…..” Tống Hồng Nho cào cào mái tóc, bất đắc dĩ nói: “………Hay là em với anh cùng đi bộ nhé.”

Hai người đàn ông dáng người cao gầy sóng vai nhau đi về phía trước, thỉnh thoảng người ta lại nghe được người thấp hơn nhỏ giọng oán giận vài câu, người kia sẽ cúi đầu đáp lại.

Dưới ánh chiều tà, hai bóng người chậm rãi đi về phía trước. Không biết từ khi nào, tiếng chim huyên náo trên cành cây cũng đã biến mất, trời cũng càng ngày càng tối nhanh hơn.

Mùa thu sắp đến đây rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.