Toàn Bộ Cá Khô Của Đế Quốc Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 72




Đạo diễn bắt đúng khoảnh khắc hai người đối diện, nhìn máy quay, chỉ huy nhân viên phụ trách máy quay điều chỉnh góc độ.

Phó đạo diễn và trợ lý đều sững ờ, đứng hai bên đạo diễn, chăm chú nhìn màn hình máy quay.

"Thiếu nữ này thật ăn ảnh, hình tượng không có góc chết, hậu kỳ biên tập cũng rất thuận tiện." Phó đạo diễn vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

Trợ lý cũng gật đầu: "Tế bào vận động cũng thực sự là khó lường, lúc đó quay phim ta còn rất xem trọng thể năng của Thi Tầm, không nghĩ tới đến Ba Lan Đảo lại lập tức không sánh bằng ai như thế, đúng không?"

"Phải." Phó đạo diễn gật đầu, khom lưng dán sát màn hình, trong miệng bỗng nhiên 'tê' một tiếng, nói thầm : " Hài tử này tướng mạo thật không sai,  mắt hình như có chút giống như... Giống như vương hậu của chúng ta, đồng sắc này..."

Hắn vừa nói, trợ lý cũng phát hiện khác thường, dán đến, tỉ mỉ nhìn màn hình, nhất thời hấp một ngụm lương khí!

Hai người nhất tề quay đầu nhìn về phía đạo diễn.

"Thiếu nữ này.... Có phải hay không..."

Đạo diễn dựng thẳng lên ngón trỏ 'xuỵt' một tiếng, không phủ nhận suy đoán của bọn họ.

Trên đầu phó đạo diễn hiện lên mồ hôi, dán đến bên tai đạo diễn, nhỏ giọng thương lượng: "Ngài để vương trữ đóng thế? Vậy cũng không tốt, chúng ta không được phép công khai hình ảnh của vương trữ."

Đạo diễn hắng giọng, cười nhẹ nói: "Danh sách diễn viên đóng thế cũng sẽ không xuất hiện trong danh sách diễn viên, ai biết đóng thế là ai? Ta cũng không biết a.

Chúng ta chỉ cắt vài cảnh ngắn, đặt trong phần hậu kỳ, hình ảnh của thiếu nữ này rất nổi bật, nhất định sẽ có người hâm mộ suy đoán thân phận của diễn viên đóng thể.

Nếu như bị đoán ra khả năng là vương trữ tham đóng thế, đề tài có thể nóng cả năm! Đến lúc đó, chúng ta phát một tin tức phủ nhận, nhiệt độ nhất định cũng sẽ không tiêu giảm, doanh thu phòng vẻ ở hải ngoại dĩ nhiên có sự bảo đảm, khán giả sẽ rất hiều kỳ."

Hai người bật người sững sốt.

Trợ lý cười ha hả giơ ngón tay cái lên: "Ngài thật cao minh!"

Nửa trận bóng rất nhanh kết thúc, Hạ Mộc cùng đoàn phim xin nước ướp lạnh và khăn ướt, đi đến bên cạnh Đoạn Tử Đồng, mới phát hiện điện hạ mặt không đỏ thở không thở mạnh, tựa hồ không cần trợ giúp.

Của không thể làm gì khác hơn là đem khăn ướt đưa cho Đại Nha và Đại Tây mồ hôi đầm đìa, chui qua từ dưới lưới.

Đạo diễn đến cảm ơn lần nữa, đoàn phim thuận lợi kết thúc công việc.

Hạ Mộc mới vừa rồi xem đánh bóng có chút hưng phấn, đứng bên cạnh Đoạn Tử Đồng, vừa mới chuẩn bị khen ngợi vài câu, bỗng nhiên bị một cánh tay đẩy ra!

Cô rất ngạc nhiên quay đầu, thấy là nữ chính Đậu Giai Văn chiếm lấy vị trí của cô, vẻ mặt ân cần ngẩng đầu chăm chú nhìn Đoạn Tử Đồng.

Đậu Giai Văn cầm bình nước, đưa cho Đoạn Tử Đồng, thẹn thùng nói: "Vừa rồi thực sự là ít nhiều nhờ ngươi,, khổ cực rồi, trước uống chút nước đi, trên thuyền có thức ăn, có đói bụng không? Nếu có thời gian, cùng ta lên thuyền ngồi một chút đi?"

Đoạn Tử Đồng liếc mắt nhìn về phía nàng, giơ tay lên,  đưa ra sau lưng nàng —

Thân thể Đậu Giai Văn nhất thời căng thẳng, cho dù đụng chạm cách vật liệu may mặc, cũng khiến trong lòng nàng run rẩy tê dại, một cổ cảm giác hưng phấn không hiểu, khiến mặt nàng đỏ bừng.

Thanh thiếu niên hiện tại thực sự là quá trực tiếp rồi!

Thế nhưng, bàn tay kia cũng không có ý kéo nàng vào lòng, mà chỉ trực tiếp đẩy nàng về phía trước!

Đậu Giai Văn lảo đảo, được điện hạ đẩy xa, nghi hoặc quay đầu lại, liền nhìn thấy Đoạn Tử Đồng mặt không biểu tình... Kéo miêu nữ kia về bên cạnh bản thân.

Tựa hồ tương đối thoả mãn với vị trí vốn có.

Đậu Giai Văn: "..."

Hạ Mộc trở về tại chỗ: "..."

Đậu Giai Văn cảnh giác liếc mắt nhìn Hạ Mộc —

Cô gái này thoạt nhìn tuổi tác xấp xỉ với nàng, mắt mèo màu hổ phách, hình thể nhỏ nhắn mảnh mai, phỏng chừng cũng là omega.

Tư sắc trái lại không sai, bất quá mặt mộc, dĩ nhiên không bằng gương mặt được trang điểm kỹ của nàng.

Đậu Giai Văn âm thầm phân cao thấp, nếu không phải đến Ba Lan Đảo phải tiêm thuốc ức chế, nàng tự nhận là phẩm cấp nhất định có lực hấp dẫn hơn miêu nữ này.

Nếu có hương thơm cơ thể,  thiếu nữ tóc xoăn này nhất định cũng sẽ thích nàng.

Đậu Giai Văn định liệu trước, quay đầu nhìn về phía Đoạn Tử Đồng, nét mặt lại treo lên nụ cười chiêu bài: "Đây là bạn của ngươi? Cùng nhau lên thuyền ngồi đi?"

" Không cần, cảm ơn." Đoạn Tử Đồng vẻ mặt xa cách lịch sự gật đầu, rồi lại nghiêng đầu nhìn Hạ Mộc, nâng khửu tay lên.

Hạ Mộc đầu tiên là sững sốt, nhớ đến đây là tư thế mời đồng hành đồng hành các quý tộc, cô lập tức phối hợp, khoát lấy cánh tay của điện hạ, mỉm cười tạm biệt Đậu Giai Văn: "Tạm biệt."

"..." Đậu Giai Văn xấu hổ lại không cam lòng, giữ lại: "Như vậy đi rồi sao? Ta... Ta là Đậu Giai Văn, các ngươi xem qua Hải Ngạn Tảng Sáng sao?"

Hạ Mộc cũng cảm thấy xấu hổ thay lời tự giới thiệu của nàng.

Đậu Giai Văn vừa rồi khí thế ngôi sao rõ ràng rất mạnh, lúc này lại bỗng nhiên giống như một tiểu diễn viên hạng ba chân tay luống cuống.

" Có thể nói cho ta biết ngươi tên là gì sao?" Đậu Giai Văn thần sắc khẩn thiết.

" Bất tiện." Đoạn Tử Đồng thoáng nhìn nàng một lần cuối cùng: "Xin lỗi không tiếp được."

" Nhưng... Cái kia..." Đậu Giai Văn thất hồn lạc phách đi theo sau Đoạn Tử Đồng, dường như biến thành người hâm mộ theo chân ở sân bay, muốn tiến lên giữ lại, rồi lại có cảm giác hèn mọn khiếp đảm.

Cảm giác này chưa bao giờ có, mặc dù là trước đây đối mặt không ít người có danh vọng trong giới giải trí, nhưng nàng cho đến bây giờ cũng không cảm thấy đối phương xa không thể với, nhưng thiếu nữ tóc xoăn lại dường như có lực uy hiếp trời sinh, làm cho nàng bản năng phủ phục trên mặt đất.

Đậu Giai Văn xấu hổ đi theo một đoạn đường dài, mắt thấy mọi người sắp đi vào khu vực doanh trại huấn luyện bị cấm vào, nàng chỉ có thể cố lấy dũng khí hô lớn: "Đêm mai cạnh biển có một buổi đốt lửa trại, ta hy vọng các ngươi cũng có thể tới tham gia!"

Vừa nghe lời này, Đại Nha lập tức dừng bước, sung sướng nheo đôi mắt lại: "Nàng là nói đốt lửa trại? Có phải sẽ có rất nhiều omega mặc rất ít hay không!"

Nghe vậy, ánh mắt của ba người lập tức chuyển hướng Hạ Mộc.

Hạ Mộc bản năng hai tay ôm lấp ngực, trừng mắt: "Nhìn cái gì vậy! Ta sẽ không mặc váy cỏ!"

Đại Tây tiếc hận thở dài một hơi: "Vậy hay là nhìn những omega khác đi!"

Nàng xoay người, quay Đậu Giai Văn Đậu Giai Văn: "Đêm mai bọn ta cùng nhau đến."

Hạ Mộc vốn không muốn tham dự, nhưng không kịp ngăn cản, nên không thể làm gì khác hơn là ngầm đồng ý.

Đi vào doanh trại huấn luyện, Hạ Mộc có chút lo lắng hỏi hỏi: "Bệnh viện cách nơi này xa không? Ta muốn đi hỏi thăm tình huống của Thi Tầm."

Đại Nha vẫn chưa đáp lời, Đoạn Tử Đồng ở bên cạnh đã dùng giọng mũi hừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Mộc, ánh mắt lạnh nhạt: "Ngươi thật đúng là rất quan tâm nàng."

Hạ Mộc phản bác: "Cũng là sợ nàng bị thương nghiêm trọng sẽ mang đến phiền phức cho ngươi thôi, Quyển Quyển, ngươi sau này không thể tùy tiện đánh người nữa, động thủ cũng không  thể không phân nặng nhẹ."

Đôi mắt Đoạn Tử Đồng càng trở nên âm lệ, đôi mắt híp lại, nghiêng người cúi đầu chăm chú nhìn Hạ Mộc: "Ngươi đau lòng nàng?"

"Ta đau lòng nàng làm gì!" Hạ Mộc không hiểu ra sao, cô vừa rồi còn hận không thể tự tay cào Thi Tầm, hiện tại chính là sợ nàng ta không khỏi được, trực tiếp tắt thở thì sẽ rất phiền.

Đoạn Tử Đồng xoay mặt đi, ngữ khí lạnh lẽo: "Lúc ngươi vừa gia nhập đội bóng không phải liều mạng muốn giúp nàng thắng trận sao?"

Hạ Mộc: "..."

Bị phát hiện rồi!

Quên đi, cô biểu hiện tựa hồ rất rõ ràng, nhưng khi đó, cô chỉ là muốn giữ gìn hình tượng cho thần tượng của em gái mình mà thôi.

Dĩ nhiên, cũng không ngoại trừ một chút tâm tư khác...

Lúc đầu cảm thấy Thi Tầm lớn lên rất chọc người trìu mến, có chút giống như tiểu sủng vật, không hiểu sao làm cho người ta muốn bảo vệ, tuy rằng sau lại phát giác bản thân mắt bị mù...

Đoạn Tử Đồng thấy cô không nói lời nào, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cũng cảm thấy nàng khả ái, đúng không? Cũng giống như mẫu hậu."

Hạ Mộc: "..."

Xem ra vương hậu không nhắc tới Thi Tầm, điện hạ ở nhà cũng ăn không ít dấm.

"Chỉ là cảm thấy nàng tướng mạo khả ái." Hạ Mộc lập tức đoan chính lập trường: "Nhưng tính cách rất khiến người chán ghét, ta không thích."

Trứng Cuốn điện hạ lúc này mới thoả mãn vung lên khóe môi, hồi ức vãng tích: "Lúc nhỏ, cũng có rất nhiều người khen ta khả ái."

Hạ Mộc: "..."

Đó là dĩ nhiên, tiểu mập mạp khuôn mặt tròn như thế thực sự quá hiếm thấy!

Đại Nha vỗ vai của Đoạn Tử Đồng, nghiêm trang an ủi: "Ngươi hiện tại cũng rất khả ái, đặc biệt là bộ dạng đạp ngước trong khóa học lặn!"

Đoạn Tử Đồng mắt lạnh liếc hắn: "Cảm ơn khích lệ, Uy Nhĩ Sâm tiên sinh."

Đại Nha nhất thời phát hỏa: "Hàm răng của ta chỉ là hơi lớn, cũng không phải răng hô! Đâu giống như Uy Nhĩ Sâm!"

Hai người lại bật chế độ miệt thị lẫn nhau.

Nhắc tới chuyện lặn xuống nước, Hạ Mộc sẽ không có tâm tình nói đùa nữa.

Lúc mọi người chuẩn bị tạm biệt, sắc trời đã không còn sớm nữa, Đại Tây mời cô đến nơi ở của học viên ăn bữa cơm, Hạ Mộc uyển chuyện cự tuyệt.

Cô âm thầm lôi kéo góc áo của điện hạ, nhỏ giọng hỏi: "Quyển Quyển, buổi tối ngươi có thời gian rãnh không? Đến chỗ ta ngồi một chút đi?"

Buổi tối...

Ngồi một chút...

Đôi mắt Đoạn Tử Đồng đột nhiên dựng thẳng, trong đầu lần thứ hai nổ vang những lời Đại Nha nói ngày đó —

"Có thể là nàng muốn hiến thân cho ngươi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.