Tình huống nguy cấp, ta tự nhiên không có tâm tư để ý đến vết máu kia, vội vàng chạy ra ngoài tìm phụ thân hỏi thăm tình huống.
Phụ thân an ủi ta, nói vách núi không cao, hoàng thượng đã phái người đi tìm.
Mấy ngày nay, ta cơ hồ không ngủ được, từ sớm đến tối tụng kinh cầu phúc, hy vọng thái tử bình an không sảy ra chuyện gì.
Có lẽ Bồ Tát thấy ta lải nhải phiền đến lỗ tai ngài, một tháng sau hay tin tìm được thái tử trở về, nghe nói bị trọng thương, còn chưa bình phục.
Ta vui sướng vạn phần, bất chấp chưa kịp thay xiêm y tinh xảo trang xức hoa lệ như thường ngày, đã từ phật đường xông ra, một thân tố y liền chạy vào cung.
Ta ở Đông cung là khách quen, ta thậm chí có lệnh bài xuất nhập hoàng cung cùng Đông cung, nên đương nhiên một đường thông suốt tới trước điện thái tử, lại ngoài ý muốn bị ngăn cản.
Trưởng thị vệ Đông cung Lý Hà ngăn ta lại, khó xử nói: "Khương tiểu thư, bên trong mùi máu tươi rất nồng, người vẫn là đừng nên đi vào thì hơn."
Hắn là người thành thật chất phác, nói xong lại tự cảm thấy xấu hổ, giống như làm chuyện trái với lương tâm.
Ta nhận thấy thái độ của hắn có điểm không thích hợp, nhẹ nhàng hành lễ: "Lý đại nhân, ta là Thái tử phi tương lai, Thái tử bị thương, ta tự nhiên muốn vào xem người, ta không ngại mùi máu tươi, thỉnh ngài để ta đi vào."
Lý Hà thật sự không lấy ra được bất kỳ lí do gì tiếp tục ngăn cản ta, vẻ mặt cổ quái mà nhường đường.
Ta trên mặt bình tĩnh, trong lòng lại nôn nóng, đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy bóng lưng một cô nương đang bưng chén thuốc, trong tay cầm thìa, từng muỗng từng muỗng đút cho thái tử.
Ta ngừng bước.
Nữ tử đưa lưng về phía ta nên không lập tức phát hiện sự tồn tại của ta, nhưng Thái tử lại thấy được ta, hắn ngước mắt nhìn, trong ánh mắt đều là xa lạ cùng đề phòng.
"Ngươi là ai? Dám tự tiện xông vào Đông cung?"
Hắn vì sao lại hỏi ta như vậy? Hắn không nhớ rõ ta sao?
Ta mơ hồ có chút hoảng hốt, lại vẫn như cũ duy trì dáng vẻ ưu lễ độ, ôn nhu nói: "Thái tử ca ca, muội là vị hôn thê của huynh, đích nữ Khương gia, Khương Hoài Nguyệt."
Trong nháy mắt sắc mặt hắn trắng bệch, không tiếp tục nhìn ta, vội vàng hướng cô nương kia giải thích: "A Anh, ta không biết nàng, ta không thích nàng, muội đừng hiểu lầm."
Hết chương 2