Thời điểm ta cùng Dung Ngọc đính thân, hắn cố ý mời đến thợ làm ngọc tốt nhất, tự mình đi tìm một khối yên ti tử ngọc hiếm thấy, còn vẽ thành hình dạng, để cho thợ điêu khắc thành một đôi ngọc bội long phượng, đặt ở cạnh nhau có thể hợp thành một khối hoàn chỉnh, nhìn không ra một tia dấu vết, chế tác vô cùng khéo léo.
Ta mang long bội, hắn mang phượng bội.
Phượng bội, hắn cũng là thật lâu không có mang qua nữa.
Ta đem Long văn ngọc bội đưa cho Khúc Anh, nàng lại chần chờ không dám nhận, ánh mắt một lần nữa liếc nhìn về phía thái tử, hy vọng hắn có thể chỉ điểm nàng nên làm như thế nào.
Thái tử tiếp nhận ngọc bội trong tay ta, trong mắt có chút nghi hoặc, có lẽ là không biết thế nhưng còn có tín vật đính thân.
Khúc Anh đôi mắt trông mong mà nhìn miếng ngọc bội xinh đẹp, "Muội, muội có thể nhìn xem sao?"
Thái Tử tùy tay đem ngọc bội ném cho nàng.
"Một nửa kia của ngọc bội, ta, có lẽ là rớt ở trong sông, hôm nào tìm về trả lại khương tiểu thư."
Ta, "Không cần, vốn chính là ngài tìm người khắc ngọc bội, người chính mình giữ là tốt nhất."
Đang muốn rời đi, Khúc Anh bên kia không biết sờ đến cơ quan nhỏ gì, một khối long văn ngọc bội hoàn chỉnh, bỗng nhiên cứ thế vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Nàng cương cứng tại chỗ, không biết phải làm sao.
Toái ngọc óng ánh trong suốt rơi rụng đầy đất, phát ra tiếng vang thanh thuý rất nhỏ.
Khúc anh nhất thời hoảng sợ nước mắt liền rơi xuống, run rẩy nói, "Ta...không phải cố ý."
Bảo Châu âm dương quái khí nói, "Đúng vậy, ngươi chỉ là bỗng nhiên dùng lực lớn vô cùng mà thôi."
Ta mệt mỏi mà kêu bảo châu câm miệng, có chút bất đắc dĩ, "Đây hẳn là chạm tới cơ quan trên ngọc bội."
Lúc trước khi Dung Ngọc đem ngọc bội tặng cho ta, nhướng mi mỉm cười nói ngọc bội này trên thế gian chỉ có một, được thợ ngọc lợi hại nhất điêu khắc mà thành, bên trong có cơ quan nhỏ phức tạp mà tinh xảo, nếu như là đổi một người khác mang, nó sẽ không thuận theo.
Ta lúc ấy cho rằng chỉ là lời vui đùa, không nghĩ tới thế nhưng thực sự có thợ ngọc có thể điêu khắc ra một miếng ngọc bội như vậy.
Bất quá dù sao khối ngọc bội này đã không còn thuộc về ta, nát liền nát, ta cũng không quá để ý. Lúc trước người đưa ta ngọc bội, bản thân đều đã quên mất.
Ta lơ đãng mà nhìn ánh mắt hắn.
Thái tử ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm mảnh nhỏ rơi vãi đầy đất, giống như có chút hoảng hốt, lại giống như không biết vì cái gì hoảng hốt, sau một lúc lâu, xoa mi tâm, than nhẹ.
"Nát liền nát đi."
Hết chương 13