Ta giật mình, mở to mắt, là Chúc Tiêu!
Là Chúc Tiêu đang gọi ta!
Hắn làm sao vào được tẩm điện của Thái tử?
Khi ta còn đang ngơ ngẩn, trong điện đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Qua dải lụa, ta mơ hồ thấy một bóng người cao lớn bước vào điện, nhưng không nhìn rõ mặt.
Dù vậy, khí thế mạnh mẽ toát ra từ người này khiến ta nuốt xuống câu "Chúc ca ca."
Đây không phải Chúc Tiêu, mà là Thái tử Tạ Thừa Tiêu!
Ta cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Tuyệt đối không được chọc giận tên điên này.
Tạ Thừa Tiêu từ từ tiến lại gần, dừng trước mặt ta, ta có thể cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của hắn đang dán chặt lên ta.
Ta chỉ cảm thấy hô hấp như bị một bàn tay lớn bóp nghẹt, căng thẳng đến mức khó thở.
"Điện... điện hạ."
Ta cố nặn ra ba chữ từ cổ họng khô khốc.
Đối phương không nói gì.
Ngay giây sau, Tạ Thừa Tiêu đưa tay nắm chặt cằm ta, buộc ta phải ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen lạnh lẽo của hắn không chớp nhìn chằm chằm ta, như đang khảo sát thứ gì đó.
Ta nhắm chặt mắt, móng tay gần như cắm vào da thịt.
Quá đáng sợ, quả không hổ danh là tên phản diện khủng khiếp, ngay cả khí thế cũng đáng sợ như vậy!
Điều khiến ta tuyệt vọng nhất là, nam nữ chính lúc này vẫn chưa xuất hiện, chỉ là những đứa trẻ mười tuổi!
Đứa trẻ mười tuổi đối mặt với kẻ điên hai mươi mấy tuổi, ta không dám tưởng tượng.
"Triệu Vãn Ngọc, nàng hình như... đang run?"
Tạ Thừa Tiêu mở miệng.
Giọng hắn trầm thấp, có chút quen thuộc.
Ta không kịp suy nghĩ về sự quen thuộc này, vì Tạ Thừa Tiêu đã...
Đặt môi sát bên tai ta!
Hơi thở nóng bỏng phả lên tai, ta bị nóng đến rùng mình, toàn thân cảm thấy tê dại.
Làm sao bây giờ, hắn có định hôn tai ta không?
Trong khoảnh khắc, đầu ta lóe lên vô số miêu tả về Tạ Thừa Tiêu trong nguyên tác.
Nhưng không có chỗ nào viết rằng Tạ Thừa Tiêu sẽ hôn tai phụ nữ!
Cứu mạng, sao cốt truyện lại sụp đổ thế này!
Khi ta sắp thốt ra câu "Điện hạ đừng mà", Tạ Thừa Tiêu đã lên tiếng.
Giọng hắn mang theo nụ cười, thì thầm bên tai ta: "Thái tử phi của ta, nàng cũng không muốn để hắn thấy chúng ta đang làm gì chứ?"
Ta lập tức đầu óc trống rỗng, tim đập chậm đi nửa nhịp.
"Điện hạ nói gì..."
Trong phòng yên lặng, dường như chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch của ta.
Một lát sau, Tạ Thừa Tiêu cười khẽ.
"Ta nói gì, Thái tử phi trong lòng rõ ràng nhất."
Ta lập tức cảm thấy như rơi vào hầm băng.
Xong rồi.
Chuyện giữa ta và Chúc Tiêu đã bị phát hiện.
Không chỉ vậy, ngay cả hành tung của Chúc Tiêu cũng bị Tạ Thừa Tiêu phát hiện.
Phải làm sao đây?
Ta nên lập tức cầu xin tha thứ, cắt đứt quan hệ với Chúc Tiêu, hay đứng về phía Chúc Tiêu, mặc kệ Tạ Thừa Tiêu xử lý chúng ta?
Ta rối bời, đầu óc trống rỗng, không biết phải làm gì, chỉ biết bất lực nắm lấy áo Tạ Thừa Tiêu, run rẩy gọi "Điện hạ."
Tạ Thừa Tiêu phát ra tiếng cười khàn, ngón tay dài vuốt ve má ta, giọng khàn khàn nói: "Nàng muốn hắn sống không?"
"Còn nhà họ Triệu, phụ thân nàng."
Ta nắm chặt áo hắn, gật đầu.
Tạ Thừa Tiêu hài lòng, cúi xuống bế ta lên, đặt lên giường, sau đó áp người xuống.
Căn phòng hỗn loạn. (không có chuyện gì quá phận xảy ra đâu nhé)
Khi ta trở về nhà họ Triệu, trời đã rất khuya.
Phụ thân muốn gặp ta, nhưng ta không đi, trực tiếp về phòng mình, lao lên giường và trùm chăn kín đầu.
Những chuyện xảy ra hôm nay thực sự vượt quá khả năng chấp nhận của ta, ta bắt đầu nghi ngờ mình đã xuyên vào cuốn sách gì.
Có lúc ta thậm chí cảm thấy mình giống như nữ chính trong truyện sắc*.
*Truyện sắc: là truyện thường miêu tả về cảnh ân ái và lãng mạn của nam nữ.
Nằm trên giường, ta cho các nha hoàn lui ra, một mình nhìn trần nhà mà đờ đẫn.
Cho đến khi một giọng nói ôn nhu vang lên bên tai: "Ngọc nhi, sao đêm nay không ăn gì đã ngủ rồi?"
Nghe thấy giọng của Chúc Tiêu, toàn thân ta cứng đờ.
Ta không biết phải đối mặt với hắn thế nào, liền chui vào trong chăn.
Chúc Tiêu khẽ thở dài, kéo chăn ra, bế ta ra khỏi chăn.
"Ăn chút gì đi."
Hắn không biết từ đâu mang đến ít bánh, còn hơi ấm, đưa đến trước miệng ta.
Ta chẳng có chút cảm giác thèm ăn, buồn bã lắc đầu: "Không ăn."
Chúc Tiêu dường như nhìn ra tâm trạng của ta không tốt, mím môi, đột nhiên ôm ta vào lòng: "Ngọc nhi, đừng sợ, bất kể thế nào ta cũng ở bên cạnh nàng."
Mắt ta nóng lên, còn chưa kịp đau lòng.
Bỗng nhiên, ánh mắt ta chạm đến một vết cào trên cổ Chúc Tiêu.
Đây là... lúc ban ngày ta và Tạ Thừa Tiêu trong tẩm điện giằng co, ta vô ý cào lên cổ hắn.
Lúc đó ta còn sợ Tạ Thừa Tiêu phát hiện, nhưng hắn đang hưng phấn, hoàn toàn không chú ý đến chút đau đớn này.
Vậy là, đêm nay Chúc Tiêu mang theo vết thương trên cổ đến gặp ta.
Ta lập tức nổi giận.
Đẩy mạnh Chúc Tiêu xuống giường, rồi đá hắn xuống sàn.
Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao ban ngày Tạ Thừa Tiêu nhất định muốn che mắt ta.
Hóa ra, hai người này căn bản là một!
Hắn luôn coi ta là kẻ ngốc mà lừa dối!
Ta tức điên lên, chộp lấy cái gối trên giường ném vào Chúc Tiêu, mắng xối xả: "Tạ Thừa Tiêu, ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Chúc Tiêu, à không, Tạ Thừa Tiêu mắt lóe lên ý cười.
"Ngọc nhi thông minh hơn ta tưởng nhiều."
Hắn ngồi lên giường, cánh tay dài kéo ta vào lòng, xoa đầu ta, dịu dàng dỗ dành: "Ngọc nhi đừng giận, là lỗi của ta, lần sau sẽ không thế nữa."
Ta nghiến răng, đạp hắn: "Ngươi còn muốn có lần sau à!"
Tạ Thừa Tiêu nheo mắt, khóe miệng mang theo nụ cười sâu xa: "Không dám nữa, Ngọc nhi đừng giận."
Ta mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Ta hỏi Tạ Thừa Tiêu, rốt cuộc tại sao hắn phải giấu tên lừa ta.
Hắn nói: "Lần yến tiệc trong cung, khi nàng còn chưa quen biết ta, đã dám xông vào tẩm điện của ta, đối với ta... ừm."
Hắn đang nói đến việc nguyên chủ đi quyến rũ hắn.
Ta thật sự chịu không nổi.
Chạy vào tẩm điện của hắn để quyến rũ hắn là chuyện do nguyên chủ làm, không phải ta! Nhưng ta lại không thể nói với hắn rằng, cơ thể này đã thay đổi linh hồn.
Vì vậy, lần này bị lừa, ta chỉ có thể cam chịu, không thể làm gì hơn, ôm cơn giận dữ vô dụng, cầm gối ném hắn suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, trên bàn ăn, phụ thân ta nhìn ta với vẻ mặt kỳ quái.
Ta cảm thấy ông thật kỳ quặc.
"Phụ thân, người cứ nhìn con mãi làm gì?"
Phụ thân lại nhìn ta một lúc lâu.
Cuối cùng, ông nói: "Mấy ngày trước con cứ buồn bực không vui, sao hôm qua từ trong cung về lại như bỗng nhiên nghĩ thông suốt vậy? Thế nào, không nhớ thương tình lang ở Tiền Đường của con nữa à?"
Ta chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng.
Còn có gì để nhớ nữa chứ? Chúc Tiêu và Tạ Thừa Tiêu là một người, tình lang bỏ trốn của ta từ đầu đến cuối đều là Thái tử điện hạ.
Vì vậy, ta cắn mạnh một miếng bánh bao trong tay.
"Nhớ! Tình lang và Thái tử, con đều muốn cả hai!"
Phụ thân ta run rẩy, đũa trong tay rơi xuống đất.
"Con con con... điên rồi, thật sự điên rồi!"
Hết.