Chúc Tiêu gật đầu, đôi lông mày đẹp khẽ nhíu lại: "Ngọc nhi dường như gầy đi rồi."
Ta cắn môi, ngồi dậy kéo hắn lên giường.
Bất kể có phải đang mơ hay không, trước tiên phải tranh thủ một chút đã!
Chỉ có trời biết thời gian này ta đã sống trong lo sợ thế nào!
Mỗi ngày đều nghĩ, liệu Chúc Tiêu có mạo hiểm đến nhà họ Triệu tìm ta không.
Nhưng phần lớn thời gian, ta lo lắng nếu thật sự gả cho Thái tử, liệu ta có sống sót dưới tay hắn hơn ba ngày không.
Trời biết ta sợ đau đến mức nào.
Mỗi đêm mưa khuya, trong đầu ta không ngừng hiện lên cảnh mình bị Thái tử tàn bạo bóp ch/3t.
Ta càng nghĩ càng khó chịu, ôm lấy eo Chúc Tiêu, vùi đầu vào lòng hắn, giọng mang theo vài phần nghẹn ngào:
"Ta thật sự không biết phải làm sao, khi thánh chỉ ban xuống, ta cảm thấy trời đất như sụp đổ! Chàng không biết, Thái tử thật sự rất đáng sợ, ta gả qua đó sẽ ch/3t, Thái tử hắn ghét ta đến ch/3t, làm sao có thể thật lòng muốn cưới ta?"
Chúc Tiêu ôm ta, khẽ nghiêng đầu, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: "Ngọc nhi làm sao biết? Những lời này ai nói với nàng?"
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Thật mà! Mấy tháng trước trong yến tiệc cung đình, hắn nói muốn ta ch/3t không có chỗ chôn!"
Chúc Tiêu cứng họng, nhất thời không biết nói gì.
Một lúc sau, hắn thở dài: "Có lẽ, chính hắn cũng hối hận vì đã đối xử với nàng như vậy."
Câu nói này của Chúc Tiêu chẳng có logic gì, ta hoàn toàn coi như hắn đang nói nhảm, tai tự động bỏ qua.
"Chúc Tiêu, hôm nay chàng đến tìm ta, có phải có cách đưa ta đi không?"
Ta nhìn hắn với vẻ đầy mong đợi.
Nhưng kết quả khiến ta rất thất vọng.
Chúc Tiêu lắc đầu: "Ngọc nhi, Hoàng thượng đã ban thánh chỉ, chuyện nàng gả cho Thái tử đã chắc như đinh đóng cột."
Ta sững người.
"Thật sao? Thật sự không có cách nào sao?"
Ta bỗng rất muốn tự đánh ch/3t nguyên chủ.
Nàng là một tiểu thư khuê các có điều kiện vô cùng tốt, rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi dụ dỗ Thái tử, chẳng phải tự tìm đường ch/3t sao! Đúng là tự đào hố chôn mình.
Thậm chí đến cả ta, người xuyên không đến đây, cũng phải tiếp nhận mớ hỗn độn mà nàng để lại, thay nàng gả cho kẻ phản diện ác độc.
Cảm giác bất lực sâu sắc quấn lấy tâm trí ta.
Ta nhìn Chúc Tiêu với ánh mắt u buồn: "Vậy chúng ta phải làm sao? Chàng muốn chia tay ta sao?"
Chúc Tiêu vẫn giữ nụ cười ôn nhu như trước: "Không chia tay."
Trên gương mặt hắn, ta không thấy chút nào cảm xúc buồn bã.
Lòng ta bỗng dâng lên sự oán hận.
Bạn gái của mình sắp gả cho người khác, tại sao hắn lại không buồn chút nào? Hắn thậm chí còn cười! Hắn đang cười!
Ta tức giận không chịu nổi, nghiến răng, giữ chặt vai hắn, áp người xuống, cúi đầu cắn mạnh lên môi hắn.
Nụ hôn này không có chút kỹ thuật nào, chỉ là sự trút giận.
Chúc Tiêu cũng không bực, ôm lấy eo ta, phối hợp làm sâu thêm nụ hôn.
Một lúc sau, ta thở hổn hển buông hắn ra, nằm bất lực bên cạnh hắn, buồn bã nói: "Ta sắp gả cho Thái tử rồi, trừ khi Hoàng đế thu hồi thánh chỉ, nếu không chúng ta không có chút hy vọng nào."
Nếu ta chống lại thánh chỉ mà bỏ trốn, nhà họ Triệu chắc chắn sẽ bị Hoàng đế tru di, ta không thể ích kỷ như vậy, vì hạnh phúc của mình mà hại ch/3t cả nhà.
Nhưng nếu ta ngoan ngoãn gả cho Thái tử, vẫn duy trì mối quan hệ với Chúc Tiêu, ngày nào đó chuyện tình của chúng ta bị lộ ra, nhà họ Triệu vẫn khó tránh khỏi cái ch/3t.
Trừ khi Hoàng đế thu hồi thánh chỉ, nếu không giữa ta và Chúc Tiêu không có chút hy vọng nào.
Chúc Tiêu nhếch môi cười, ôm chặt ta hơn: "Nếu ta trở thành Hoàng đế..."
Ta mở to mắt, kinh ngạc tột độ.
"Cái gì? Chàng muốn cướp ngôi sao?"
Vì ta mà cướp ngôi sao?
Trong thoáng chốc, đầu ta hiện lên nhiều đoạn trong tiểu thuyết.
[Ta làm Hoàng hậu của hắn sáu năm, ai cũng nói hắn yêu ta đến tận xương tủy, nhưng ta lại phát hiện, con riêng của hắn ở ngoài đã ba tuổi!]
[Ba năm sau khi thành hôn, hắn chán ta. Cuối cùng, trong tiệc sinh thần của ta, hắn mang về một người phụ nữ đang mang thai...]
Ta hoảng loạn.
Chưa nói đến việc Chúc Tiêu có thành công cướp ngôi được hay không, chỉ nói loại tình huống này, nam chính thường sau vài năm sẽ mang về một người phụ nữ đang mang thai.
Chúc Tiêu lắc đầu, trong mắt hiện lên nụ cười sủng ái, xoa đầu ta, giọng nói ôn nhu mà trầm thấp: "Đừng nghĩ nhiều, ta sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, giữa chúng ta sẽ không kết thúc. Nàng ngoan ngoãn ở trong phủ chờ ta."