Tọa Khán Vân Khởi Thì

Chương 91-100




Chương 91

–o0o–

"Mặc kệ mấy chuyện này đi. Có cảm thấy đói không thì truyền dọn bữa." – Dật Huân đứng dậy.

"Ừ!" – ta gật đầu – "Vết thương của ngươi còn đau không?"

Thoáng chốc thấy mặt Dật Huân ửng đỏ lên – "Không có việc gì."

"Thật sự là không có việc gì à? Đợi lát nữa ta sẽ nhìn qua xem có cần thoa dược không." – ta mỉm cười tiếp tục tấn công. Bộ dạng này của Dật Huân hiếm hoi lắm mới có thể thấy, không thể bỏ qua.

Dật Huân tà mị liếc nhìn ta, sóng mắt lưu động mang một thứ tiếu ý vừa mơ hồ vừa không có dấu vết phong tình, kỳ thật lại là ánh mắt câu dẫn người khác. Ta đưa tay che mắt hắn lại mà cười ngất – "Ngươi không được tùy tiện dùng loại ánh mắt này mà nhìn người khác."

Dật Huân kéo tay ta xuống siết nhẹ, cười yếu ớt đáp trả – "Ta cũng không có hứng thú bảo người khác thưởng thức."

Rụt tay về, ta tự biết lời này của hắn tựa như một lời ước hẹn.

Lúc ngồi dùng bữa, ta chợt cảm thấy có gì đó lạ kỳ – "À, ta cứ mãi thấy có gì đó không đúng. Ngươi là vương gia, Dụ Vương kia cũng là vương gia, vậy vì cái gì ông ta gặp chuyện lại tìm đến ngươi?"

"Dĩ nhiên cùng là vương gia, nhưng Dụ Vương kia chỉ có bổng lộc cùng tước hiệu, còn lại không tham gia chính sự trong triều. Hơn nữa những khuyết điểm của ông ta thì quân dân cả nước đều biết. Trước kia Tiên đế vì giữ thể diện cho hoàng tộc mà đối với những chuyện càn quấy Tạ Sĩ Nghi làm ra, hết thảy đều chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không. Tuy vậy Lăng Vũ đối với ông ta rất không hài lòng, đã thế Lăng Vũ đăng cơ không bao lâu, bất quá chỉ mới hơn một năm mà Tạ Sĩ Nghi kia đã gây ra bao nhiêu là họa khiến hắn giận lắm, đã ra phủ dụ cho Dụ Vương phải quản giáo nghiêm khắc Tạ Sĩ Nghi, bảo là nếu còn tiếp tục gây chuyện quyết chẳng nhẹ tay nữa. Lời này nói ra thì là nói thế, .... nhưng lần này Tạ Sĩ Nghi chạy đến đây thì khẳng định chuyện tuyệt đối không tầm thường." – Dật Huân khẽ khép hờ mắt.

"Hắn không có nói với ngươi là chuyện gì sao?" – ta lấy làm lạ. Hắn đến đây mục đích chính là thế mà sao không nói ra sự việc.

Tạ Dật Huân lắc đầu – "Ngay từ đầu là hắn chỉ nói là cha hắn bảo hắn đến vấn an ta. Vốn chẳng phải ngày tết hay có việc vui thì cần gì đến thăm hỏi vấn an. Ta xưa nay không có nhiều giao tình với Dụ Vương nên chắc chắn là có việc cần cầu. Nhưng lúc sau hắn chỉ toàn nói những việc vô liêm sỉ mà thôi."

Sau đó thì bị ngươi đuổi đi. Ta buồn cười nhìn Dật Huân, lòng tự hỏi trên đời sao có người như thế. Đã gây tai họa, không biết bảo toàn tính mệnh trước, mà lại còn cợt nhả trêu đùa Vương thúc của mình, quả nhiên là một bao cỏ mà. Đang lúc nghĩ ngợi thì có một âm thanh gào thóc thảm thiết vang lên

"Vương thúc, cứu cháu với." – bao cỏ Tạ Sĩ Nghi đã trở lại.

Ta cùng Dật Huân đưa mắt nhìn nhau, ý bảo vừa nhắc thì đã xuất hiện ngay rồi.

"Không cần để ý đến hắn, cứ dùng bữa đi." – Dật Huân lại tiếp tục cầm bát lên.

Ta không khỏi bật cười. Hắn quả nhiên là rất lạnh lùng, nhưng dù sao việc này cũng chẳng can dự đến ta. Nếu người được cầu đã không để ý đến, ta đây cũng chẳng có lý do gì để trông nom hộ. Vậy nên ta cũng tiếp tục cầm bát lên.

Bên ngoài chợt có tiếng chửi bậy của Tạ Sĩ Nghi – "Các ngươi là lũ cẩu nô tài, sao dám chắn đường ta? Mau mau tránh ra, kẻo không đến lúc ta gặp Vương thúc thì người đầu tiên ta xử tử chính là bọn ngu xuẩn các ngươi."

Ta hơi nhíu mày, hạng người như thế này thật khiến cho người ta chán ghét mà. Dật Huân hơi nhướng mày, hướng ra phía ngoài mà nói:

"Diệp Hành, đưa hắn tránh xa ta một chút, bảo hắn muốn sủa thì đi chỗ khác mà sủa. Thật là khiến ta mất hết nhã hứng dùng bữa."

Diệp Hành trầm giọng đáp – "Thuộc hạ đã biết, thưa Vương gia."

Tạ Sĩ Nghi gân cổ hét vọng vào – "Vương thúc, là cháu đây, là Tạ Sĩ Nghi mà. Vương thúc, sao tên cẩu nô tài này lại... A, mau buông tay ra!"

Thanh âm xa dần cho đến một lúc sau thì chẳng còn nghe thấy gì nữa. Ta ngẩng lên nhìn Dật Huân – "Như vậy có được không? Liệu lúc Dụ Vương đến đây sẽ không xảy ra việc gì chứ?"

Dật Huân khẽ cười – "Chẳng có việc gì đâu. Mau ăn đi, bằng không thật uổng phí."

Thôi được rồi, hắn đã không để ý đến vậy hẳn cũng chẳng có vấn đề gì. Ta cắm cúi ăn, lại nói thức ăn thật là ngon, tay nghề của trù tử ở Vương phủ này ta thật sự rất thích. Chính vào lúc đương ăn thì Giang Minh Hòa lại đột nhiên bước vào, sau khi hành lễ, hắn kề tai Dật Huân nói nhỏ gì dó. Dật Huân đưa mắt nhìn hắn một lát rồi buông bát xuống, thản nhiên nói một chữ – "Thỉnh!"

Ta cũng buông bát xuống, lòng lo lắng đã xảy ra chuyện gì, lại hỏi Dật Huân – "Có cần ta rời đi trước không?"

Dật Huân mỉm cười – "Không, Tiêu không cần ngại trông thấy người này. Đã ăn no chưa? Ta xem ngươi chưa ăn được bao nhiêu cả."

"Không sao, ta cũng vừa no rồi."

Dật Huân nhìn ta rồi quay sang dặn dò – "Đem thức ăn dọn xuống hết đi. Nếu một hồi lại đói thì sẽ dùng điểm tâm khuya."

Ta gật đầu đồng ý, im lặng ngồi nhìn bọn thị nữ mau chóng dọn dẹp, sau đó trong phòng bắt đầu đốt trầm hương. Ta vẫn đang thắc mắc người đến thăm viếng là ai. Nghe có vẻ như người này cùng Dật Huân có quan hệ không tồi. Rốt cuộc là ai vậy chứ?

"Đem Tạ Sĩ Nghi lại đây cho ta." – Dật Huân ra lệnh.

Chỉ chốc lát sau Tạ Sĩ Nghi đã được đưa đến. Tên mập kia vội vàng chạy đến chỗ Dật Huân, miệng không ngừng gọi "Vương thúc". Dật Huân khẽ nhíu mày đưa tay búng nhẹ, chợt thấy Tạ Sĩ Nghi té nhào trên mặt đất ngay phía trước mặt Dật Huân. Hắn vội vã ôm lấy chân Dật Huân. Dật Huân lấy tay gõ nhẹ lên mặt bàn không nhanh không chậm, mắt khẽ nhắm lại suy nghĩ về kẻ đang nằm trên mặt đất kia. Tạ Sĩ Nghi run lập cập, từ từ đứng dậy.

Ta chăm chú nhìn vẻ bề ngoài của hắn, thấy mặt hắn tròn bành bạnh, ánh mắt tối tăm nhợt nhạt, vừa nhìn đã biết là do tham hoan miệt mài, đam mê tửu sắc, thứ dùng để buộc tóc phía trên đầu cũng xiêu vẹo, xiêm y thì xộc xà xộc xệch, toàn thân chật vật nói chẳng nên lời. Chà, cho dù là cùng huyết thống mà nhìn thấy ngoại hình hắn khác biệt đến mức này thì quả thật kém cỏi quá.

Đôi mắt ti hí của Tạ Sĩ Nghi láo liên dòm ngó, thần sắc khích động nhìn Tạ Dật Huân vẫn đang im lặng. Có lẽ Dật Huân cảm thấy mình trầm mặc đã đủ nên đột nhiên lên tiếng – "Ta hỏi ngươi, ngươi lại gây ra họa gì rồi?"

"Không, cháu có làm gì đâu." – Tạ Sĩ Nghi mạnh miệng nói.

"Thật không làm gì sao?" – khóe miệng Dật Huân khẽ cong lên.

Tạ Sĩ Nghi nghe mấy lời này thì thập phần sợ hãi, ánh mắt bất an liếc về phía cửa. Từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Phút chốc sau mành cửa được vén lên, Giang Minh Hòa cùng một nam tử tuổi còn trẻ, mình mặc quan phục đỏ sẫm bước vào. Người nọ vừa đến đã ngay lập tức hành lễ với Dật Huân – "Hạ quan Thẩm Thu Phong bái kiến Vương gia."

Thì ra đây là Hình bộ thượng thư Thẩm Thu Phong, huynh trưởng của thê tử Tố Tuyền. Nhưng vì sao mà Hình bộ thượng thư lại đến Vũ Duệ Vương phủ vào lúc này? Và ánh mắt của Tạ Sĩ Nghi từ lúc Thẩm Thu Phong xuất hiện càng lúc càng đảo qua đảo lại dữ dội hơn. Chẳng lẽ là những việc này có liên quan với nhau?

"Tọa đi Thu Phong!" – Dật Huân nói.

"Đa tạ Vương gia, nhưng hạ quan đương lúc thi hành công vụ nên không tiện ngồi." – Thẩm Thu Phong khẽ khom lưng.

Dật Huân nhìn lướt qua Tạ Sĩ Nghi – "Như thế thì ta cũng chẳng thể miễn cưỡng. Nhưng ta muốn biết lần này hắn lại gây ra họa gì vậy?"

"Thả sức cường tá dân nữ, người ta không thuận theo thì mang người đến hành hung, sau đó phóng hỏa đốt nhà hòng phi tang chứng cứ." – Thẩm Thu Phong lần lượt mang tội trạng của Tạ Sĩ Nghi rành mạch kể ra.

Dật Huân đưa tay vuốt cằm – "Do đâu mà khẳng định thủ phạm là hắn?"

"Người bị hại hôm đó do thấy trong người không khỏe nên rời học đường về nhà. Trên đường về thì thấy một kẻ hung bạo đang lôi kéo tỷ tỷ của hắn rời đi. Hắn chưa kịp đuổi theo thì nghe tin nhà mình phát hỏa. Lúc hắn về đến nhà thì mẫu thân đã lâm nạn chết cháy ở phòng trong, trong tay còn nắm chặt một vật gì đó, đến lúc lấy ra được thì thấy là một mảnh ngọc bội. Hắn liền cáo trạng đến phủ nha. Phủ nha điều tra, phát hiện ngọc bội kia là của Dụ Vương thế tử nên không dám hỏi đến. Dụ Vương gia biết chuyện liền mang hai trăm lượng bạc đến nhà người kia để hòng bịt miệng, cảnh cáo hắn không được tái kiện tụng. Người kia bất phục liền mang sự việc cáo trạng đến Đốc Bộ viện. Chủ quản Đốc Bộ viện muốn triệu tập thế tử đến tra hỏi thì bị Dụ Vương ra mặt ngăn cản, bất đắc dĩ đành mang sự việc bẩm báo lại cho hạ quan."

"Ngọc bội kia không bị Dụ Vương gia đoạt lấy mang về sao?"

"Là do người kia khôn ngoan đánh tráo từ trước."

Dật Huân trong mắt hiển hiện ý cười, chỉ cúi đầu dùng trà không nói thêm lời nào. Tạ Sĩ Nghi nghe đến đó mặt mày đã tái nhợt, vội quỳ rạp trước mặt Dật Huân – "Vương thúc cứu cháu với. Chuyện này không phải do cháu làm đâu, không liên quan đến cháu. Hết thảy đều do bọn cẩu nô tài làm ra, không phải cháu."

Ta vứt cho hắn một ánh mắt chán ghét cùng cực. Hắn nói sao hay quá, sự tình đều do tôi tớ hắn làm ra, nhưng nếu không có hắn cho phép thì bọn chúng làm gì dám càn rỡ đến vậy. Hắn nhất định phải vì tác nghiệt của mình mà trả báo đi. Dật Huân buông chén trà xuống chẳng thèm nhìn đến hắn, chỉ nhẹ giọng bảo – "Nếu đã có chứng cứ xác thực thì bản vương chẳng thể cản trợ công vụ. Vậy nay Thẩm đại nhân hãy mang thủ phạm đi đi. Chỉ có điều hắn là Dụ Vương thế tử nên trong quá trình định tội cũng đừng gây khó dễ hắn quá."

Thẩm Thu Phong ý cười chợt lóe qua trong mắt – "Đa tạ Vương gia."

Sau đó quay lại ra lệnh cho hạ cấp – "Đưa đi!" – rồi mới hành lễ với Dật Huân – "Hạ quan xin cáo từ trước, hôm khác nhất định sẽ đăng môn tạ tội." – nhất thời ánh mắt hắn chuyển sang phía ta, mỉm cười một chút rồi mới rời đi.

Dật Huân vẫn thản nhiên cười, mắt khẽ nhắm hờ tựa như đang suy nghĩ gì đó.

–o0o–

Chương 92

–o0o–

"Dụ Vương gia, ngài chậm bước một chút. Cẩn thận dưới chân đấy!" – có tiếng nói của Giang Minh Hòa vang lên từ xa.

Dật Huân khẽ cười nhìn ra phía cửa lẩm bẩm – "Ngày hôm nay thật sự rất náo nhiệt."

Dụ Vương gia vì sao xuất hiện ở đây thì không cần nói cũng biết. Tuy nhiên ta thật sự rất hiếu kỳ muốn biết hình dáng của phụ thân tên Tạ Sĩ Nghi kia ra sao. Chẳng biết một người cha cưng chiều con đến mức hóa hư thì như thế nào nhỉ?

"Tạ Dật Huân, ngươi tại sao vô duyên vô cớ mang Sĩ Nghi của ta giao cho tên Thẩm Thu Phong kia? Ngươi vì cái gì mà làm thế, nó tốt xấu gì cũng là cháu ngươi cơ mà." – một bóng người cao gầy từ xa xông tới, quát tướng lên.

A, người này cao gầy, mặt dài, mắt tóe lửa, mái đầu hoa râm, râu ria giật giật, ngón tay run rẩy chỉ về phía Dật Huân. Chậc, thoạt nhìn không thể đoán ra hắn và Tạ Sĩ Nghi lại là phụ tử, cả hai có chút gì giống nhau đâu. Ta thật cảm thấy có chút hoang mang.

"Dụ Vương huynh đã đến đây thì mời tọa. Mau dâng trà" – Dật Huân cười.

Dụ Vương vung tay lên – "Tạ Dật Huân, ngươi chẳng cần ra vẻ lễ nghĩa. Ta bảo Sĩ Nghi đến tìm ngươi là ý tứ gì chẳng lẽ ngươi không hiểu sao? Vậy sao còn đem nó giao cho Thẩm Thu Phong chứ? Ta mặc kệ, ngươi lập tức mang Sĩ Nghi bình an vô sự về đây cho ta."

"Dụ Vương huynh nói thực có điểm hồ đồ. Thẩm đại nhân trong tay nắm bằng chứng xác thực thì bắt người là đúng rồi. Ta mặc dù thân là Vương gia nhưng cũng không thể vi phạm vương pháp được. Dụ Vương huynh nghĩ sao mà đơn giản thế."

"Ta mặc kệ, người là từ nơi này đưa đi thì ngươi nhất định phải trả lại nhi tử cho ta." – Dụ Vương căn bản không thèm để những lời nói của Dật Huân vào tai.

"Dụ Vương huynh sớm biết có ngày hôm nay thì sao lúc trước không nghiêm khắc quản giáo Sĩ Nghi. Thánh Thượng đã có phủ dụ như thế, thiết nghĩ Dụ Vương huynh đừng làm khó ta. Ta thật sự lực bất tòng tâm rồi."

"Chuyện này vốn đâu có liên can gì đến Sĩ Nghi. Nó đã thưa với ta hết thảy đều do bọn cẩu nô tài tự tung tự tác thôi, vậy thì sao có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu nó?" – Dụ Vương nóng nảy.

"Dụ Vương huynh biết nói gia nô mình không tốt, vậy sao không đổi đi mà còn giữ lại bên cạnh Sĩ Nghi? Hiện giờ đã sai phạm mới ngồi hối hận thì phỏng có tác dụng gì. Hơn nữa, Dụ Vương huynh thật cho rằng đây hoàn toàn là chủ ý của gia nhân sao? Sĩ Nghi nói cái gì thì huynh tin cái ấy à? Nếu hắn bảo vì nhi nữ nhà đó muốn theo hắn mà không được mẫu thân tác thành, thế nên đã tự dùng dao đâm chết mẫu thân mình thì huynh có tin không?" – khẩu khí Dật Huân đã bắt đầu có chút không kiên nhẫn.

"Đương nhiên là tin. Sĩ Nghi nhà ta trong mắt bọn nữ nhân chắc chắn là một hiền tế[1], nếu không thì sao một kẻ tiện tì nơi thôn dã lại được nó để mắt đến chứ?" – Dụ Vương vênh váo kiêu căng nói.

Ta thở hắt ra một tiếng, giờ thì ta đã hoàn toàn tin họ là hai phụ tử. Họ thật sự giống nhau ở chỗ khiến cho người ta chán ghét chẳng muốn dây vào. Nếu còn tiếp tục cùng hắn thở chung một bầu không khí thì ta thực không dám chắc mình sẽ nói những lời như thế nào. Vậy nên ta đứng dậy nhẹ giọng nói – "Ta ra ngoài trước đây, các vị cứ từ từ đàm luận."

Dật Huân nắm nhẹ tay ta nói – "Ta lát nữa sẽ đến tìm ngươi."

Ta gật đầu với hắn rồi vòng qua Dụ Vương gia để ra ngoài.

Ta đi vào thư phòng, ngồi xuống bên cửa sổ, nơi đó còn lưu giữ lại ván cờ hôm trước còn đang dang dở với Dật Huân. Còn nhớ lúc ấy là đến phiên ta đi nước kế tiếp, sau đó thì vẫn chưa thể tiếp tục. Ta sực nghĩ hôm ấy đang lúc giao đấu thì có lời truyền gọi Dật Huân tiến cung nên phải dừng lại. Ta nhìn bàn cờ, nhặt lên một quân đen, chậm rãi hạ xuống, rồi lại nghĩ chẳng biết bước tiếp theo hắn sẽ chống đỡ bằng nước gì. Nhưng rồi ta nghĩ mãi chẳng ra hắn sẽ đi như thế nào. Ta cười nhạt buông quân trắng đang cầm trong tay xuống, lòng thầm nghĩ ta vốn là không thể giải đáp hết những hiểu biết của hắn.

Kỳ thật ta không hề muốn suy nghĩ đến những vấn đề này. Bởi vì suốt mấy tháng qua ở bên cạnh hắn, cả hai chúng ta đều cảm thấy thoải mái, bản thân ta đối với những hiểu biết về hắn so với hồi ở Bắc Cảnh, Nguyệt Ca hình như đã nhiều hơn một chút. Tuy rằng có những chuyện xảy ra khiến ta không thoải mái, nhưng ta biết hắn sẽ luôn che chở cho ta, cố ý muốn giúp ta dung hòa với cuộc sống của hắn, chỉ là ta vẫn chưa thể thấu hiểu hết. Có lẽ ở vào địa vị của hắn, trên vai gánh nhiều trọng trách, buộc hắn phải thận trọng, phải làm cho chính bản thân trở nên thâm sâu, khó hiểu. Nguyên bản là ai cũng có những bí mật của riêng mình. Có lẽ hắn cũng chỉ vì muốn tốt cho ta nên mới không nói cho ta biết.

Hiện giờ ta đã bắt đầu có những ham muốn của mình. Cuộc sống như thế này thật sự là ý muốn của ta sao? Ta đây vốn chẳng thích một cuộc sống có quá nhiều mối quan hệ phức tạp, vậy mà hiện giờ bản thân đã lâm vào hoàn cảnh như vậy rồi. Dật Huân học rộng hiểu nhiều, lại giao thiệp rộng cùng nhiều nhân vật chẳng đơn giản, nếu phải cùng bọn họ qua lại thì thật là mệt mỏi. Ta rất không thích phải chịu cảnh mỗi bước đi, mỗi lời nói, mỗi hành động đều phải tả hữu cân nhắc cẩn thận. Bởi vì ta thương hắn nên ta mới để ý xem họ nhìn ta như thế nào, để ý cách Dật Huân đối với họ như thế nào để mà cư xử. Nhưng ta chán ghét chính mình như thế. Tâm tình ta thoáng chốc không thể bình tĩnh, mọi thứ cứ phập phồng lo sợ, đều là vì một người mà thôi.

Đột nhiên ta nhớ đến Dịch Cừ. Ông ta giờ đây trầm lặng, dù là đối mặt với bất kỳ chuyện gì cũng nhẫn nhịn chẳng so đo. Văn thân vương có nói lúc trước ông ta là một người sáng sủa, yêu đời, tâm địa hiền lương. Còn ông ta bây giờ vẫn tâm địa hiền lương, vẫn luôn vui cười nhưng lại chẳng thấy sự sáng sủa đâu nữa. Nụ cười của ông ta dường như luôn chất chứa những điều mà ta không thể nhìn ra. Là cái gì đã khiến ông ta ra như thế? Ông ấy hẳn rất yêu người kia, nếu không đã chẳng theo người kia, chịu nhận một chức danh cảnh dung, rồi lại vì cái gì mà rời bỏ người ấy? Thương thế nơi chân là do đâu mà thành. Người ta nói đế vương vô tình có phải là như thế này không?

Trong tay nắm quyền lực càng cao thì lại càng có tâm tư u ám, đôi khi vì một nguyên nhân mà không thể không hy sinh một thứ gì đó. Sự việc lúc nãy chẳng biết Dật Huân xử lý thế nào rồi. Hắn đã để yên cho Thẩm Thu Phong dẫn người đi, hiện tại Dụ Vương vốn là huynh trưởng của hắn lại đến đây đòi người. Người bị đưa đi là cháu của hắn, hắn lại có thể khoanh tay đứng nhìn sao?

Giết người đền mạng là lý lẽ rất bình thường nhưng ngay cả trong thế giới hiện đại còn chẳng thể hoàn toàn làm được điều đó, huống chi là ở cái xã hội kẻ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.