Tọa Khán Vân Khởi Thì

Chương 81-86




Chương 81

–o0o–

Đến thời điểm buổi chiều, ta đang ở thư phòng đọc sách thì nghe có tiếng chân người bước vào, quay đầu nhìn lại thì thấy là Tạ Dật Huân.

"Về rồi sao?"

Tạ Dật Huân chẳng nói lời nào, chỉ nhìn ta mà cười. Ta bị hắn cười cho đến mất hết cả tự nhiên – "Ngươi cười cái gì? Ngươi có biết bộ dạng này của ngươi thật sự khiến người khác thấy khó chịu không?"

Tạ Dật Huân vừa đi đến trước mặt ta vừa cười, tay đặt trên bàn nhìn ta mà nói – "Thật là không biết được Tiêu Nhi của ta có tài năng mắng người khác mà lại chẳng có nửa điểm thô tục."

Ta đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn – "Còn không phải do ngươi hại sao? Ngươi bên ngoài phong lưu như thế, làm cho ta bây giờ chẳng khác gì với một người đàn bà chanh chua. Ngươi có biết ta thực chán ghét chính mình như thế này không?

Tạ Dật Huân bước đến ôm ta vào lòng, bên tai ta thì thầm – "Phải vậy không? Vậy thì nguy to rồi, vì tuy ngươi không thích nhưng ta thích. Tiêu Nhi ghen sao?"

Ta không thể nhịn nữa thúc cho hắn một cái, gằn từng tiếng một – "Không được gọi ta là Tiêu Nhi." – ấy vậy mà lại khiến hắn càng cười lớn, mang ta ôm chặt vào lòng.

Nghe tiếng cười của hắn, tâm tư lo lắng của ta suốt nửa ngày qua cũng giảm đi quá nửa, ít nhất thì hắn cũng không tức giận.

"Ngươi cười đủ chưa?" – ta nghiến răng nói.

"Được, được, không cười nữa." – Tạ Dật Huân đứng thẳng lên đưa tay cởi áo choàng ra. – "Lam Dung Thiền lúc ban sáng tự dưng chạy vào hoàng cung, đúng lúc ta đang ở ngự thư phòng của Lăng Vũ. Nàng ta cho rằng bọn ta cái gì cũng chiều mình nên ngang nhiên xông vào bên trong. Thị vệ ngăn lại liền bị nàng mắng chửi, lại còn cầm roi đánh người. Ngự tiền thị vệ không dám đụng đến nàng, thành thử có vài người đã bị nàng ta tổn thương, thật là náo loạn một phen. Lăng Vũ tức giận thét gọi nàng vào hỏi sự tình, nếu chỉ là việc vớ vẩn thì sẽ nghiêm trị tội loạn nháo của nàng. Nàng ở tại ngự thư phòng khóc lóc om sòm, bảo cái gì là ngươi nhục mạ nàng ta, thật sự là rối cả đám lên. Sau Minh Hòa đến tấu rõ thì mọi việc mới vỡ lẽ. Lăng Vũ bèn hạ chỉ nàng ta phải hồi phủ tự kiểm điểm, nếu không có việc gì thì không được xuất môn, lại lệnh cho Ký Vũ đưa đi ngay lập tức. Ký Vũ cũng đã bảo với ta một lát sẽ đến thỉnh tội."

Ta nghe xong trong lòng có chút bất an – "Thật ra ta cũng có chỗ không đúng mà."

Tạ Dật Huân cười cười – "Lam Dung Thiền chính là bị chúng ta làm cho trở nên hư hỏng. Chúng ta vẫn thường vì nể mặt Ký Vũ mà dung túng nàng quá mức. Phải chi lúc trước nghiêm khắc giáo huấn thì đỡ xảy ra chuyện nàng không xem ai ra gì. Lăng Vũ nói lẽ ra phải sớm kềm tỏa ngạo khí của nàng ta, chẳng ngờ lại phiền đến ngươi làm giúp rồi."

Nghe đến đó ta thực lâm vào cảnh dở khóc dở cười. Này là cách xử sự gì thế? Đã biết Lam Dung Thiền có chỗ không đúng cũng không sửa sai, chờ đến khi ta làm mất mặt nàng thì lại bảo là làm rất tốt.

"Lam Dung Thiền tuy là như thế nhưng các ngươi cũng không thể tuyệt giao được, rốt cuộc chỉ có ta là phải đóng vai kẻ ác. Bản thân ta cũng chẳng sợ gì nàng ta, chỉ e là thất lễ với Ký Vũ thôi." – ta thản nhiên nói.

"Ngươi tức giận sao?" – hắn hỏi ta mà ta lại chỉ trầm mặc không nói gì. Bên ngoài đột ngột có tiếng bẩm báo Lam Ký Vũ đến. Tạ Dật Huân nhẹ nhàng ra lệnh – "Mời vào đi!"

Lam Ký Vũ vừa vào đến cửa đã vội cúi gập người khom lưng mà thi lễ – "Hàn Tiêu, ta thay mặt Dung Thiền đến thỉnh tội với ngươi đây."

Ta hoảng hốt vội đỡ hắn dậy, cảm thấy cực kỳ xấu hổ – "Ký Vũ, ngươi đừng làm như vậy, ta đây cũng có chỗ không đúng.."

Lam Ký Vũ vội cắt lời ta – "Hàn Tiêu không cần phải nói đỡ. Chuyện này dù không phải Giang quản gia nói thì ta cũng biết nhất định là do Dung Thiền nhà ta có lỗi. Ta trước giờ cứ nghĩ đứa nhỏ này vì vừa chào đời đã mất đi phụ mẫu nên cứ mãi dung túng. Bọn Văn Hiên vì nể mặt ta mà cũng nuông chiều nó, thành thử mới khiến nó cho rằng thế gian chẳng ai bì nổi mình, chẳng ai cao quý bằng mình, mọi người nhất nhất đều phải theo ý nó mà hành sự. Lần này may mà gặp ngươi, vạn nhất gặp phải một đại nhân vật nào thì làm gì chỉ bị quở trách một chút thế này thôi. Đến giờ mới chợt nhận ra, tất cả đều là sai lầm của ta cả. Nếu từ nhỏ ta nghiêm khắc giáo huấn thì bây giờ cũng chẳng thành ra như vầy."

Ta im lặng lắng nghe, nghiêm huấn từ nhỏ, đúng vậy, lời này ai cũng đều biết cả. Chỉ là bậc làm cha mẹ ai cũng sẽ nghĩ con mình là tốt đẹp, luôn ôm ấp trong tay sợ buông ra sẽ khiến nó vấp ngã, lòng cứ mãi lo sợ rằng không thể cho nó nhiều cái tốt đẹp hơn. Lam Ký Vũ hẳn cũng có cùng một tâm tư như thế. Hắn vừa phải chịu cảnh lìa xa phụ mẫu, lại vừa phải nuôi dưỡng muội muội còn thơ dại, vậy nên có cưng chiều nàng quả cũng không đáng trách. Còn đối với Lam Dung Thiền mà nói thì nàng vẫn còn may mắn lắm, ít nhất nàng ta cũng còn có được một người thương yêu mình.

Ta thản nhiên mỉm cười – "Ký Vũ, ngươi không cần tự trách chính mình. Sự việc này vốn không phải chuyện người ta mong muốn. Ngươi cưng chiều em gái là có cái lý của ngươi, nào có ngờ đâu lại ra kết quả như vậy. Hơn nữa, nàng chỉ là miệng nói đao to búa lớn nhưng thực tế lại chẳng thể làm hại ai thì cũng chẳng sao. Cứ thong thả mà giáo huấn, ngay lập tức làm cũng chẳng thay đổi được gì."

Lam Ký Vũ cảm kích nhìn ta – "Đa tạ ngươi không so đo với nó. Thật sự là mất mặt quá, lại còn khiến Lăng Vũ tức giận, hại ta chẳng biết làm gì, nói gì nữa. Nguyên lai cũng do nó chưa trưởng thành mà ta lại ít khi ở nhà, bọn người hầu cũng chẳng dám lớn tiếng với nó. Nó đối với bọn Văn Hiên lúc nào cũng ra vẻ đoan trang lễ phép nên ta cũng thấy không có gì lớn lao, mãi đến hôm nay mới biết nó xuẩn ngốc đến mức độ nào."

Lam Ký Vũ cứ như vậy nói mãi không thôi cho đến tận lúc dùng bữa chiều mới ra về, bảo là không yên tâm, sợ Lam Dung Thiền lại làm náo loạn gì nữa liền rời đi. Nhìn theo bóng dáng hắn ta thật không khỏi cảm khái. Hắn thật sự có có năng lực làm bảo mẫu, chẳng biết có phải do từ nhỏ đã phải đảm nhận trách nhiệm "quyền huynh thế phụ" rồi không.

Tóm lại là dù có như thế nào thì vở hài kịch này cuối cùng cũng đã kéo màn, ngày lại được bình yên.

–––

"Công tử ?!!"

Ta ngẩng đầu lên, là Giang Minh Hòa – "Giang quản gia có chuyện gì sao?"

"Là chuyện công tử dặn dò tiểu nhân làm."

Ta giật mình một cái rồi mau chóng lấy lại bình tĩnh – "Kết quả như thế nào?"

Giang Minh Hòa lấy ra từ trong tay áo một phong thư – "Tất cả đều viết ở bên trong. Công tử cứ xem qua, có chỗ nào chưa rõ thì có thể hỏi lại tiểu nhân."

Nhìn phong thư nằm trong tay hắn ta phải cố gắng lắm mới kềm chế được tâm tình của mình. Ta đón lấy phong thư gật đầu – "Phiền Giang quản gia nhọc công rồi."

"Công tử khách khí!"

–––

Đứng ở bên xe, ta nhìn tiểu viện trước mặt không dám chớp mắt, đầu óc trống rỗng, cứ phân vân chẳng biết có nên vào hay không. Ngay lúc đó thì cánh cửa tiểu viện thình lình mở ra, Dịch Thường Hoan đang đứng ngay phía bên trong, chúng ta bốn mắt nhìn nhau, nhất thời ngẩn người ra. Dịch Thường Hoan trừng mắt nhìn ta một lúc lâu mới bày ra vẻ mặt miễn cưỡng lui về một bước nói thầm – "Sư phụ có nói ngươi sớm muộn cũng tìm đến, quả nhiên là đã đến rồi."

Sư phụ hắn biết ta sẽ đến sao? Ta quả có chút kinh ngạc nhìn hắn. Dịch Thường Hoan xem ra là bị cái nhìn của ta khiến cho mất tự nhiên – "Úy, ngươi rốt cuộc là vào hay không vào? Cứ đứng mãi ở cửa chắn đường chắn lối người khác là có mục đích gì."

Lúc này ta mới giật mình đành cười trừ – "Thật thất lễ, ta vào ngay đây."

Dịch Thường Hoan quay người đầy khinh thường, vẻ mặt chẳng mấy nguyện ý, dẫn đường cho ta vào trong. Hắn vừa đến cửa thì lên tiếng – "Sư phụ, người kia đến đây rồi."

Cửa phòng bị đẩy ra, có một dáng người đứng ngay ở giữa. Người này không béo không gầy, khuôn mặt lại có chút quen thuộc. Phải rồi, gương mặt này nếu là ta ở lứa tuổi trung niên thì sẽ rất giống nhau, nhưng sao trên ấy dường như có chút tang thương. Trong một lúc nhất thời ta cùng người ấy mặt đối mặt như thể đang tự nhìn vào gương. Lẽ nào sau này ta sẽ có gương mặt như thế? Ta khẽ nhíu mày nghĩ... cũng không quá khó coi, có thể chấp nhận được. Đúng lúc ấy thì người kia lên tiếng – "Mau đến đây! Ngồi đi!"

Thanh âm của người ấy có chút khó nghe nhưng lại rất êm tai. Hơn nữa khẩu khí của ông ta đối với ta tựa như cùng hảo bằng hữu nói chuyện vậy, có vẻ rất bình thường chứ không có kinh ngạc hay nghi hoặc, lại càng chẳng có vui sướng, như thể ta xuất hiện ở đây là một sự kiện quá đỗi tầm thường, chẳng đáng lưu tâm. Ta nhìn ông ta từng bước chậm rãi đi đến bên bàn thì thấy chân trái của ông ta khẽ kéo lê, hình như là có thương tật. Như thế này thì thật nghiêm trọng, có thể là ảnh hưởng đến việc đi đứng.

"Dùng trà đi! Là Long Tĩnh của năm trước. À, có thể là không thể sánh với trà ở Vương phủ nhưng cũng không tồi đâu." – ông ta quay trở lại phía ta, trong tay cầm theo tách trà.

Ta chăm chú nhìn ông ta, mở miệng hỏi – "Chân của người làm sao vậy?"

Ông ta run rẩy một chút, cúi đầu nhìn chân trái của mình rồi thản nhiên nói – "Không có gì, chỉ là chịu chút thương tổn, lại không có chữa trị kịp thời thôi. Đã nhiều năm trôi qua ta cũng đã quen. Nhưng ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi có dùng trà hay không?"

"Đã làm phiền người." – ta thu hồi ánh mắt của mình, lại nhìn thấy ánh mắt phòng bị của Dịch Thường Hoan. Ta chậm rãi mỉm cười, rốt cuộc hắn lo sợ cái gì? Sợ ta thương tổn sư phụ của hắn sao?

–o0o–

Chương 82

–o0o–

"Thường Hoan, không phải hôm nay ngươi phải đến Hoa Đăng Các biểu diễn vũ nghệ sao? Đã muộn rồi còn không mau đi?" – người kia ngẩng đầu, ôn hòa nói với Dịch Thường Hoan.

Dịch Thường Hoan cắn môi nói với vẻ khổ sở – "Sư phụ, người này..."

"Ta cùng hắn nói chuyện một lúc, hắn sẽ không làm gì ta cả, ngươi mau đi đi." – tuy rằng giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng đã có phần nghiêm khắc hơn.

Dịch Thường Hoan bặm chặt bờ môi, dùng đôi mắt mỹ lệ hung hăng liếc ta một cái, giống như đang cảnh cáo ta không được phương hại đến sư phụ hắn. Nhìn thấy hắn như thế ta rất muốn thở dài. Hắn hoàn toàn không biết biểu tình hắn ra vẻ hung tợn, kỳ thực lại giống như dùng mắt làm nũng với người khác, đến một chút uy hiếp cũng chẳng có. Liệu ta có nên nhắc nhở hắn về sau đối với nam nhân ít làm ra vẻ mặt này đi, để tránh người ta hiểu lầm hay không?

Dịch Thường Hoan cuối cùng dù lòng không tình nguyện nhưng vẫn phải rời đi, để lại ta cùng người kia ở lại trong phòng. Ông ta mang trà đến cho ta, ta bèn đứng lên tiếp lấy, thấp giọng cảm tạ. Người ấy nhìn ta khẽ cười, vỗ nhẹ vào vai ta thở dài – "Thật là, ngươi đã lớn đến chừng này. Đáng tiếc chúng ta mãi đến giờ mới có thể tương ngộ."

Ta trầm lặng nghe ông ta nói, lòng chợt cảm thấy có chút mất mát.

"Hôm rồi nghe Thường Hoan bảo ở Tĩnh Ung Vương phủ nhìn thấy một người giống ta đến tám chín phần thì ta đã có dự cảm ngươi sẽ đến tìm ta. Quả nhiên hôm nay đã đến rồi."

"Hậu sinh[1] nghe nói năm đó tiền bối đột nhiên mất tích, sống chết như thế nào không rõ."

"Ngươi làm sao mà biết được việc này?" – ông ta nao núng nhìn ta.

Ta lắc đầu chú tâm nhìn làn khói mỏng bốc lên khỏi chén trà – "Là có một người luôn hoài niệm về tiền bối nói cho vãn bối biết. Hắn bảo nếu thật có một ngày tái kiến[2] người thì nhất định muốn hỏi người một câu rằng bấy lâu nay sống có vui vẻ không."

Người ấy trầm mặc mãi một lúc mới thở dài – "Là Đình Nhi nói cho ngươi biết phải không? Ngươi làm sao quen biết được nó?"

Đình Nhi? Là Văn thân vương sao? Chợt nhớ lại ta từ trước đến nay chưa từng hỏi qua tục danh[3] của Văn thân vương, đến hôm nay mới biết.

"Ngươi vì sao có mặt ở Hoài Anh, lại còn ra vào Tĩnh Ung Vương phủ? Tỷ tỷ hiện nay ra sao rồi?"

"Người chưa từng ghé qua Danh Tùng sao?"

Thần sắc người đó chợt trở nên ảm đạm – "Đã từng đi qua. Ta ở cửa Nam gia bồi hồi mất mấy ngày, cuối cùng vẫn chẳng dám bước vào nhận thân nhân. Ta sợ có người chờ ta ở Nam gia..." – Thanh âm của ông ta càng lúc càng nhỏ, thần sắc thống khổ cũng đã xuất hiện trong đáy mắt – "Ta chỉ biết tỷ tỷ sinh được nhi tử nhưng không được yêu thương. Ta cũng không dám ở lại quá lâu, sợ sẽ khiến các ngươi gặp cảnh tai bay vạ gió. Sau đó ta lưu lạc khắp nơi, trên đường thu nhận Thường Hoan làm đồ đệ, mà ta cũng không có đi ngang qua Du Thư."

Ta im lặng lắng nghe, nhìn ông ta đầy áy náy – "Mẫu thân năm vãn bối lên bảy tuổi thì từ trần. Sau đó vãn bối cũng rời khỏi Nam gia, thay đổi danh tánh mà sống."

Ông ta run bắn người lên – "Tỷ tỷ mất rồi sao?" – hai mắt ông ta sa lệ nhìn ta đầy bi thương – "Tỷ tỷ vì sao lại mất? Tỷ ấy bình thường sức khỏe vốn rất tốt kia mà?"

"Vãn bối nghe nhũ nương nói lại là do trúng độc, lâm bệnh rồi qua đời. Hình như là trong lúc mang thai vãn bối thì bị người ta hạ độc, tuy là cứu kịp nhưng cơ thể suy yếu nhiều, bản thân vãn bối cũng không được khỏe mạnh. Nhũ nương bảo nếu không phải vì lo lắng cho vãn bối mà cố gắng chống cự thì mẫu thân đã sớm lìa đời. Thiết nghĩ mẫu thân ra đi như vậy cũng tốt, đỡ phải chịu thống khổ thêm."

Ông ta nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt khó chịu – "Lúc trước ta đã từng phản đối phụ thân mang tỷ tỷ gả vào Nam gia, chỉ là lệnh cha khó cãi, ta cũng chẳng thể làm gì hơn. Lúc ấy ta chỉ là một đứa trẻ không giúp gì được cho tỷ tỷ. Tỷ tỷ bị gả bán đi rồi cũng chẳng thay đổi được gì cả, phụ thân cuối cùng vẫn lụn bại, rồi nhị vị song thân lần lượt mất đi, bản thân ta thì lưu lạc tứ phương."

"Và đó là lúc cữu cữu tương ngộ với người kia phải không?"

Nghe ta gọi hai tiếng "cữu cữu", ông ta giật mình nhìn ta, nước mắt ngưng đọng, bên môi lộ ra ý cười – "Đúng vậy, chính là lúc đó. Bây giờ ngẫm lại mọi thứ chỉ là một giấc mộng thoáng qua."

Một lúc nhất thời cả hai người đều trầm lặng.

"Ngươi vì sao lại rời khỏi Nam gia? Đã có chuyện gì xảy ra?"

"Xảy ra một số chuyện khiến cháu không thể không rời đi."

"Vậy hiện tại ngươi sống thế nào?"

"Cháu đang ở cùng với Vũ Duệ Vương gia. Hôm ấy gặp Dịch công tử cũng là lúc đang cùng đi với Vũ Duệ Vương gia."

"Ra là vậy!" – ông ta nói nhỏ – "Vũ Duệ Vương gia trông vậy nhưng thật ra là một người tốt. Chỉ có điều hắn là người của Hoàng tộc, vậy cho dù Nam gia có là danh gia phú quý cả một phương, thì thân phận ngươi và hắn cũng không môn đăng hộ đối, ngươi chỉ có thể giữ một vị trí Tương Dung mà thôi. Ngươi nghe lời cữu cữu khuyên, nếu có thể không dính dáng đến Thiên gia hoàng tộc là tốt nhất, kẻo không sẽ có lúc mang vạ vào thân, lại có khi còn nguy hiểm đến tính mạng."

Tương Dung? Đây là cách gọi nam thiếp trong Hoàng tộc sao? Có phải là ngang bằng với thị thiếp trong nhà bình thường hay thứ phi trong Vương phủ? Ta chợt nhớ đến lời Hòa Ngạn nói năm xưa, rằng giữa gia đình người thường với gia đình quyền quý thì cách xưng hô với nam thê, nam thiếp có chút khác biệt. Ta cười nhẹ – "Cữu cữu không cần bận tâm. Cháu còn chưa nghĩ đến việc có mãi mãi ở bên người kia hay không. Đời người dài đằng đẵng, việc xấu còn rất nhiều, cháu vẫn chưa xác định được gì hết."

Đúng vậy, Dật Huân hẳn là cũng không thể xác định như ta. Hiện tại bên nhau không có nghĩa cả đời cũng sẽ bên nhau, bây giờ yêu thích cũng không đảm bảo sau này vẫn sẽ yêu thích. Con người thay đổi luôn luôn, vốn chẳng nên cưỡng cầu. Ta kỳ thực cũng chẳng hy vọng cao xa gì, chỉ là bản thân rất mệt mỏi, chỉ mong có một người ở bên giúp ta, và Dật Huân là một lựa chọn tốt. Nói như vậy không có nghĩa là ta không thích hắn. Ta thích hắn, thậm chí có thể nói là ta yêu hắn, nhưng tương lai chúng ta ra sao thì ai có thể nói chắc được điều gì.

Người ấy chỉ khẽ lắc đầu – "Xem ra ta đã già mà lại chẳng hiểu nổi ý tứ của ngươi. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của ngươi, ngươi thấy tốt thì cứ vậy mà làm. Ta chỉ muốn nói phải hết sức chú ý, chuyện gì cũng nên để tâm xem xét kỹ lưỡng một chút."

Lời nói này khiến ta trong lòng ấm áp – "Đa tạ cữu cữu đã nhắc nhở, lời này cháu sẽ khắc ghi." – ánh mắt ta chuyển về chân của ông ta – "Cháu muốn xem qua thương thế của cữu cữu, biết đâu có cách chữa trị."

Ông ta nhìn xuống chân mình thở dài não nùng – "Vô dụng thôi, chỉ uổng phí tâm sức. Mấy năm trước ta cũng đã thăm khám qua nhiều đại phu nhưng tất cả đều bó tay đầu hàng."

"Dù sao cháu cũng có chút hiểu biết về y thuật, cứ để cháu xem qua


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.