Tỏa Hồn

Chương 115: Ngoại truyện 5: Sậu Vũ ♡




Chuyện ta biết còn nhiều hơn những gì ngươi biết kìa

Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Sở Khinh Tửu bước vào trung tâm của Hồng Hoang trận.

Là một thiên thần đương nhiên hắn hiểu rất rõ về trận pháp này. Thật ra Hồng Hoang trận chân chính là do tứ cực đại đế hắn sáng tạo ra từ hơn hai ngàn năm trước.

Còn trận pháp ở Thiên Cương Minh chỉ là mô phỏng Hồng Hoang trận năm đó ở vực sâu Thất Hải thôi.

Vì phải canh giữ ở những nơi khác nhau nên Tô Tiện và Sở Khinh Tửu phải tách nhau ra, Sở Khinh Tửu ngoài miệng thì nói không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn thi triển thần lực mở trận.

Một tầng kim quang dâng lên quanh người Sở Khinh Tửu, hắn niệm pháp quyết, tròng mắt hơi trầm xuống, một đồ án trận pháp màu vàng hiện ra dưới chân.

Tầng kim sắc lấy hắn làm trung tâm, xoay chuyển ra bốn phái, thoáng chốc lan ra toàn bộ khu vực của Hồng Hoang trận. Cùng lúc đó, những tản đá lớn và những ngọn cây khô héo bắt đầu lay động theo quỹ đạo như có sinh mệnh.

Một lúc sau, tất cả yên tĩnh trở lại.

Thần lực vô biên phủ kín cả Hồng Hoang trận, trong trận cực kỳ tĩnh lặng, mọi thứ đều lọt vào thần thức của Sở Khinh Tửu.

Trận pháp đã mở, kim sắc quanh người Sở Khinh Tửu cũng biến mất.

Trận Sở Khinh Tửu vừa mở không phải là Hồng Hoang trận thật sự mà chỉ là một trận tương đương như Hồng Hoang trận thôi. Lúc trước khi Hồng Hoang trận mở ra đã khiến không biết bao nhiêu cao thủ Ma giới bỏ mạng bên trong, loại trận pháp thế này không thể tùy tiện mở được.

Sau khi khai trận, Sở Khinh Tửu tìm một chỗ trống ngồi xuống, chán nản chờ đợi đệ tử tham gia Huyền Thiên Thí tới.

Ở phía khác, Tô Tiện cũng đang đợi.

Phong cảnh ở trong Hồng Hoang Trận khá là đẹp, không biết có phải Sở Khinh Tửu cố ý không mà nơi Tô Tiện đang đứng có một cây hoa đào rất to, cánh hoa hồng phấn lả tả rơi xuống đất. Bên cạnh cây đào còn có một bộ bàn ghế.

Tô Tiện ngồi xuống, rũ mắt chờ đợi, thỉnh thoảng sẽ phóng thần thức thăm dò động tĩnh trong trận.

Mà hành động này của nàng nhanh chóng mò tới chỗ Sở Khinh Tửu.

Sở Khinh Tửu đang rất rảnh rỗi nhắm mắt ngồi tựa vào thân cây đại thụ. Hắn cảm nhận được sự do thám của Tô Tiện, chợt mỉm cười, mở mắt phất tay một cái, một tia kim quang bay ta từ đầu ngón tay hắn.

Kim quang xuất hiện trước mặt Tô Tiện, nàng ngước mắt nhìn, một cơn gió thổi qua làm đóa hoa đào trên cây rơi xuống bàn tay Tô Tiện.

Tô Tiện nở nụ cười, nhìn về hướng Sở Khinh Tửu đang ở, nhưng hai người cách nhau cả một khu rừng mênh mông và trận pháp trùng trùng thì làm sao nhìn thấy nhau được.

Nành cầm đóa hoa trong tay, nói: "Tính coi mình là hoa đào yêu thật đấy à."

Hai người đùa giỡn trong trận một lúc thì các đệ tử Huyền Thiên Thí cũng được đưa vào trong trận. Rất nhanh đã có một đệ tử đến chỗ của Tô Tiện.

Đó là một đệ tử của Huyền Dương Phái, trông có vẻ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, là một thiếu nữ hơi e thẹn. Thiếu nữ đứng bên cây đào nhìn Tô Tiện hồi lâu, mãi đến khi Tô Tiện cho rằng cô bé này ngớ ngẩn luôn rồi thì cô bé mới nhỏ giọng lên tiếng: "Tỷ là người canh giữ trận pháp?"

Cuối cùng cũng nhớ ra phải hỏi rồi nhỉ, Tô Tiện nhịn cười, khẽ gật đầu.

Ấn tượng của nàng với tiểu cô nương này khá tốt. Cô nàng đánh giá Tô Tiện hồi lâu rồi chỉ bàn và ghế đá trước mặt Tô Tiện, hỏi: "Muội có thể ngồi ở đây một lát không?"

Tô Tiện thoáng nhướng mày, gật đầu.

Tiểu cô nương ngồi xuống đối diện Tô Tiện, cúi thấp đầu, hai tay túm chặt tay áo, mãi rất lâu mà không nói gì. Tô Tiện đợi một lúc đành lên tiếng hỏi: "Muội không đánh với ta?"

Tiểu cô nương giật mình, vội vàng lắc đầu nói: "Muội không đánh."

"Muội tới đây không phải vì thứ này ư?" Tô Tiện lấy ra lệnh bài mà Thu Đường đã giao cho nàng trước khi vào Hồng Hoang trận.

Tiểu cô nương nọ khẽ cắn môi, vẫn lắc đầu nói: "Muội không muốn thi đấu, chỉ là bất đắc dĩ phải tới đây thôi, tỷ cứ để muội ngồi ở đây một lúc là được rồi, có được không ạ?" Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn Tô Tiện, thấp giọng giải thích, "Muội đi không nổi nữa, muội ngồi tới khi này tỉ thí kết thúc sẽ đi ngay, bảo đảm không làm phiền tỷ đâu."

Lần đầu tiên Tô Tiện gặp một người đã tiến vào vòng hai Huyền Thiên Thí nhưng lại không muốn tỉ thí với người khác.

Nàng bắt đầu hiếu kỳ với tiểu cô nương này bèn hỏi: "Muội tên gì thế?"

"Lục Nhã ạ." Tiểu cô nương đáp.

Tô Tiện lại hỏi: "Tại sao không muốn thắng?"

Lục Nhã không ngờ một người canh giữ trận pháp như Tô Tiện lại có nhiều câu hỏi như thế. Cô nàng ngẩn ra một lúc rồi ngẩng đầu, căn môi nhìn Tô Tiện nói: "Tỷ đừng nói người khác có được không?"

Tô Tiện nói: "Muội không muốn ta nói thì ta sẽ không nói."

Lục Nhã do dự giây lát, cuối cùng đè thấp giọng nói: "Muội tham gia thi đấu vì một người khác."

"Ai?" Tô Tiện hỏi.

Lục Nhã nói: "Cậu ấy tên Phượng Tuyên là đệ tử Không Thiền Phái tham gia Huyền Thiên Thí."

Nhắc tới Không Thiền Phái, Tô Tiện lập tức nghĩ ngay tới người đó.

Năm nay Không Thiền Phái chỉ có một thiếu niên tham gia Huyền Thiên Thí, trong trận đầu tiên không lâu trước Tô Tiện đã rất lưu tâm tới thiếu niên đó. Căn cơ của cậu ta không sâu nhưng chỉ vì mới tu luyện vỏn vẹn hai năm. Với thực lực hai năm tu hành của mình cậu ta lại có thể trổ hết tài năng trong đám đệ tử chính đạo, thành công tiến vào vòng hai Huyền Thiên Thí đã tính là rất có bản lĩnh rồi.

Không ngờ tiểu cô nương này lại đến vì cậu ta.

"Vì sao?" Tô Tiện hỏi tiếp, "Muội tham gia Huyền Thiên Thí thì có liên quan gì tới cậu ấy?"

Lục Nhã nghĩ ngợi một hồi, cắn môi nói: "Cậu ấy muốn giành hạng nhất Huyền Thiên Thí vì cậu ấy muốn tu luyện công pháp lợi hại hơn nữa, muốn có được sự chỉ điểm của Thành chủ Tứ Phương Thành và Minh chủ Thiên Cương Minh, chỉ có vậy cậu ấy mới báo thù được..."

"Nếu muội có thể tham gia thi đấu thì cậu ấy có thể bớt đi một đối thủ." Lục Nhã nghiêm túc nói. "Cậu ấy mới tu luyện, không biết gì cả, giao thủ với người ta chỉ có chịu thiệt, thực lực của muội không mạnh hơn ai nên cũng không giúp được cậu ấy quá nhiều, chỉ có thể làm tới đây thôi..."

Tô Tiện bỗng bật cười, hỏi: " Muội thích cậu ấy?"

Lục Nhã ngẩn người, mặt ửng đỏ.

Tô Tiện nói: "Ở đây chỉ có hai ta, muội thừa nhận cũng chẳng sao cả."

Lục Nhã đỏ mặt, khẽ gật gật đầu.

Nhưng Lục Nhã không biết rằng trong Hồng Hoang Trận này có một Sở Khinh Tửu có thể thăm dò hết mọi động tĩnh trong trận.

Vì Tô Tiện ở phía đó nên Sở Khinh Tửu luôn dỏng lỗ tai nghe ngóng tình hình bên ấy. Nghe đến đấy hắn không khỏi phì cười.

Ngay lúc đó, một thiếu niên đang bước gần tới bên này.

Thiếu niên đó chính là đệ tử Không Thiền Phái Phượng Tuyên mà Tô Tiện với Lục Nhã mới nhắc tới.

Trong trận đấu đầu tiên Sở Khinh Tửu đã từng nhìn thấy Phượng Tuyên nên khi thấy người từ phía xa hắn đã nhận ra ngay. Bất giác nhớ tới những lời Lục Nhã mới nói, Sở Khinh Tửu dạt dào hứng khởi, mỉm cười nói với thiếu niên kia: "Ngươi muốn đánh với ta không?"

Sở Khinh Tửu ngồi trên cây nói vọng xuống, Phượng Tuyên nghe thế thì trầm mặc giây lát rồi gật đầu, rút thanh trường kiếm giắt bên hông ra.

Thanh kiếm của Phượng Tuyên rất dài, toàn thân tuyết trắng như nhuốm đầy hàn sương băng tuyết, là một thanh kiếm tuyệt thế.

Sở Khinh Tửu lập tức nhận ra nó: " Đây là kiếm của Tiểu Mộ?"

"Tiểu Mộ?" Phượng Tuyên không hiểu Sở Khinh Tửu đang nói gì, khẽ nhíu mày.

Sở Khinh Tửu hơi lắc người một cái, chớp mắt đã đứng trước mặt Phượng Tuyên. Hắn cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay thiếu niên, chắc chắn nói: "Mộ Sơ Lương, đây là Uẩn Hoa kiếm của hắn, sao lại ở trong tay ngươi vậy?"

Uẩn Hoa kiếm là bội kiếm của Mộ Sơ Lương. Năm đó trong trận chiến với Thượng Quan Nghiêu và Ma quân, Mộ Sơ Lương đã dùng thanh Uẩn Hoa kiếm này, sau đó hắn trọng thương hôn mê, mọi người đưa hắn về Không Thiền Phái tịnh dưỡng nhưng lúc quay về thì phát hiện thanh kiếm này biến đâu mất rồi. Mọi người cứ tưởng làm mất nó rồi nên đành thôi, có muốn tìm cũng khó mà tìm ra, nhưng ai dè bao nhiêu năm trôi qua hắn lại có thể nhìn thấy thanh kiếm này ở đây.

Phượng Tuyên đã hiểu ra ý hắn. Cậu ta ngờ vực nói: "Ngươi biết chủ nhân thanh kiếm này?"

Sở Khinh Tửu gật đầu nói: "Tất nhiên là biết, ngươi có quan hệ gì với chủ nhân thanh kiếm này?"

Phượng Tuyên nói: "Người là sư phụ ta."

Sở Khinh Tửu tưởng mình nghe nhầm, hắn hỏi: "Không phải Tiểu Mộ hôn mê hơn sáu mươi năm rồi à? Sao có thể thu nhận một đồ đệ trẻ như ngươi?"

Phượng Tuyên lắc đầu nói: "Chủ nhân thanh kiếm này không phải người ngươi nói, đây là kiếm của sư phụ ta."

"..." Sở Khinh Tửu lười nói nhiều với cậu ta, hỏi, "Sư phụ ngươi là ai?"

Phượng Tuyên hơi mất kiên nhẫn đáp: "Ta là đệ tử Lăng Quang Tông Không Thiền Phái, sư phụ ta là Tông chủ Lăng Quang Tông Vân Khâm."

Sở Khinh Tửu cảm thấy thật trùng hợp.

Phượng Tuyên lại nói thêm vài thứ với hắn. Thì ra Uẩn Hoa kiếm bị mất hồi ở vực sâu Thất Hải sau đó được một cô nương tên Vân Khâm nhặt được. Sở Khinh Tửu nhớ tới nữ tử có nét giống Mộ Sơ Lương kia và chuyện nàng ấy lại dùng thanh kiếm mà năm ấy Mộ Sơ Lương đã dùng, hắn không khỏi bật cười. Rất nhiều chuyện dường như đều phát triển theo một hướng không ngờ tới.

Đến khi Mộ Sơ Lương tỉnh lại nghe thấy chuyện này không biết hắn sẽ có phản ứng gì.

Hắn không quan tâm chuyện này nữa, thấy Phượng Tuyên rút kiếm chuẩn bị động thủ với mình, hắn nói: "Ngươi đánh không lại ta."

Phượng Tuyên duy trì tư thế muốn ra tay, thấp giọng nói: "Dù đánh không lại cũng phải đánh, ta nhất định phải giành chiến thắng Huyền Thiên Thí."

"Vi sao? Vì muốn tu luyện công pháp lợi hại, trở thành đồ đệ Túc Thất rồi báo thù?" Sở Khinh Tửu nói ra những gì mình đã nghe được lúc trước.

Phượng Tuyên nghe thế không khỏi sửng sốt nói: "Sao ngươi biết?"

Sở Khinh Tửu lộ ra nụ cười thần bí nói: "Chuyện ta biết còn nhiều hơn những gì ngươi biết kìa."

Phương Tuyên cười nhạt, không xem lời Sở Khinh Tửu ra gì, lắc đầu nói: " Ngươi sai rồi, ta muốn giành chiến thắng không phải vì báo thù."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.