Tỏa Đế Lung - Vị Tất Mãn Tọa

Chương 8: Đại kết cục




Trong phút chốc, Hạo Thiên bỗng cảm thấy bất an, lay động cả Định Hải Thần Châm đang được trấn giữ tại Đông Hải.

Thật ra, Định Hải Thần Châm tự bản thân nó không có ý thức để kiềm chế long tộc dưới đáy biển, chủ yếu vẫn là dựa vào các vị thần tiên Thiên cung hợp lực truyền linh lực đến để áp chế.

Trong số đó, cống hiến nhiều nhất, đương nhiên chính là Thiên Đế.

Thế nên tâm tư hắn vừa mới dao động, đáy biển bỗng chốc nổi lên sóng ngầm cuồn cuộn.

Bị đóng đinh trên Định Hải Thần Châm, đương nhiên Ngao Quảng là kẻ đầu tiên cảm nhận được sự khác thường.

Và rồi, y ngạc nhiên phát hiện, hóa ra chín cây Trấn Yêu Đinh đóng chặt y ở nơi đây ngàn năm qua chỉ là hư danh, bản thân chẳng có chút pháp lực nào, y vẫn có thể tự do hoạt động.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng y càng thêm kiên định quyết tâm thay Hạo Thiên canh giữ luyện ngục này.

Ngày thường, để tĩnh tâm dưỡng thần, Ngao Quảng hiếm khi hóa thành hình người, phần lớn thời gian đều quấn chặt lấy Định Hải Thần Châm bằng long thân. Y biết, đây là pháp bảo được Thiên tộc không ngừng thi pháp trấn áp, cũng chỉ có như vậy, y mới cảm thấy bản thân như gần Hạo Thiên thêm một chút.

Những lần hiếm hoi y rời khỏi đó, đều là vì muốn ôm ấp Ngao Bính.

Ngao Bính khi còn nhỏ rất ngoan ngoãn, hiếm khi quấy khóc. Kể cả lúc khóc, chỉ cần được Ngao Quảng ôm vào lòng là lập tức im lặng ngay.

Kiếp này Ngao Quảng chẳng cầu chi khác, chỉ mong đứa con trai duy nhất của mình có một ngày được gặp phụ thân.

Y lén lút nuôi nấng Ngao Bính, lại còn để Thân Công Báo – vốn cùng là yêu tộc – làm sư phụ cho con, tất cả đều là vì nguyện vọng nhỏ nhoi này.

Nhìn Định Hải Thần Châm chao đảo, Ngao Quảng bỗng chạnh lòng lo lắng, nghĩ rằng Thiên cung có biến cố gì chăng, vội vàng triệu tập Thân Công Báo đến hỏi.

Thân Công Báo gãi đầu gãi tai, ấp a ấp úng: “Cũng chẳng có gì… chỉ là Thiên Đế lão nhân gia ông ấy bị… bị… bị…”

Ngao Quảng túm chặt cổ áo Thân Công Báo, gầm lên: “Bị cái gì?! Nói năng rành mạch một chút!”

“Bị trúng độc Tuyệt Tình Trì!” Thân Công Báo ho sù sụ một trận, cuối cùng không chịu nổi áp lực, liền đem chuyện năm xưa Thiên Đế vì cứu y mà trúng độc Tuyệt Tình kể rõ đầu đuôi.

Ngao Quảng vịn vào Định Hải Thần Châm đang lung lay dữ dội, khẽ thở dài: “Ta đã biết năm đó chàng ấy nhất định là có nỗi khổ tâm.”

“Vậy độc Tuyệt Tình, có cách nào giải được không?” Ngao Quảng nhịn không được, hai mắt đỏ hoe.

Thân Công Báo do dự nói: “Nghe nói thì… Thiên Đế lão nhân gia ông ấy biết cách giải, chỉ là… không chịu.”

“Nói vậy là sao?” Nghe đến việc Hạo Thiên không trân trọng bản thân như thế, Ngao Quảng càng thêm tức giận.

“Độc Tuyệt Tình, quên đi tình là có thể giải.” Lúc này, Quy Thần Y từ đâu bất ngờ xuất hiện, ông chống gậy chậm rãi bước đến trước mặt Ngao Quảng, hành lễ: “Bệ hạ, là do Thiên Đế tự mình không muốn quên mối tình này nên độc tính mới ngày càng khó áp chế. Lão thần nghe nói, độc Tuyệt Tình một khi đã trúng, ngoại trừ thuốc giải duy nhất là Vong Tình Thủy, còn lại chính là quá trình không thể đảo ngược, độc tố dần dần ăn mòn ngũ tạng lục phủ, cuối cùng thống khổ mà chết.”

Ngao Quảng nổi giận: “Hoang đường! Ngày ấy chàng ấy đưa Vong Tình Thủy cho ta, sao không biết tự mình uống?! Còn nữa, chàng ấy là làm sao trúng độc? Ta không tin là chàng ấy tự nhiên rảnh rỗi đi uống Vong Tình Thủy chơi!”

Thân Công Báo nhìn Ngao Quảng nổi trận lôi đình, run rẩy nhỏ giọng nói: “Bệ hạ… Ngài còn nhớ… một ngàn năm trước, Thiên Đế từng đâm ngài một kiếm không?”

Quy Thần Y tiếp lời, giọng trầm xuống: “Bệ hạ từng nói cả đời này sẽ không quên Thiên Đế, ngài ấy, đương nhiên cũng không muốn quên người.”

Nghe xong mọi sự thật, Ngao Quảng như người mất hồn, ngơ ngác ngồi bệt xuống ghế, lâu thật lâu không nói một lời.

Thân Công Báo đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn Quy Thần Y chống gậy đứng lặng lẽ bên cạnh.

Lúc lâu sau, cuối cùng Ngao Quảng cũng mở miệng hỏi: “Quy thần y, ông có cách nào giải độc cho Hạo Thiên không? Ông hôm nay nói cho ta biết những điều này, nhất định không phải chỉ muốn nhìn ta đau khổ phải không? Năm xưa, ngay cả Bính Nhi chỉ còn một tia hồn phách ông cũng cứu sống được, lẽ nào lại không giải được độc Vong Tình Thủy?”

Lão rùa ho khan hai tiếng, thở dài, nhưng vẫn im lặng.

“Quy thần y, ta cầu xin ông, ông hãy cứu chàng ấy đi. Ông nói độc này nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được ba năm, chúng ta ở đây đã qua một ngàn năm rồi, ba năm của Thiên cung rất nhanh sẽ đến, ta cầu xin ông.” Ngao Quảng nói đến cuối cùng, giọng nghẹn ngào, thậm chí còn muốn quỳ xuống trước mặt Quy Thần Y.

Quy Thần Y run rẩy đỡ Ngao Quảng dậy: “Bệ hạ, mau mau đứng lên! Kỳ thực lão thần vẫn luôn biết Thiên Đế là tâm bệnh của ngài, những năm qua cũng một mực tìm kiếm cách giải độc.”

“Vậy là ông đã tìm được rồi,” Ánh mắt Ngao Quảng lóe sáng, như muốn túm lấy tia hy vọng mong manh ấy, vội vàng giành lời Quy Thần Y, “Nếu đã khiến ông phải khó xử thế này, hẳn là cách nào đó không đơn giản. Nhưng dù có phải làm gì, cũng xin ông hãy nói cho ta biết, ta nhất định phải cứu chàng ấy, bất kể phải trả giá bằng bất cứ thứ gì.”

Quy Thần Y bất đắc dĩ thở dài: “Haizzz, thôi được rồi.”

“Thật ra cũng không khó… chỉ là…” Quy Thần Y do dự một lúc, mới chậm rãi nói tiếp, “Vong Tình Thủy tuy có thể giải độc, nhưng cũng khiến người ta mất đi ký ức. Nếu… dùng long giác làm thuốc dẫn…”

“Ta hiểu rồi, đa tạ ông,” Ngao Quảng gượng cười, an ủi chính mình, “May là long giác, chứ không phải kỳ trân dị bảo nào ta không lấy được.”

Vừa dứt lời, y liền lao đầu vào Định Hải Thần Châm.

Quy Thần Y vội vàng giữ y lại: “Bệ hạ, xin ngài suy nghĩ kỹ, đó là cặp sừng ngài yêu thích nhất!”

Ngao Quảng mỉm cười, gạt tay ông: “Nhưng chàng ấy, mới là người ta yêu nhất.”

Hai tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên, cặp sừng rồng gãy đôi từ gốc. Ngao Quảng vịn vào Định Hải Thần Châm, trượt dài xuống đất, máu tươi từ hai bên thái dương chảy xuống, nhuộm đỏ vạt áo.

Đúng lúc này, Ngao Bính quay về, nhìn thấy phụ vương như vậy, vừa hoảng sợ vừa lo lắng, vội vàng đỡ Ngao Quảng vào lòng: “Phụ vương, người làm gì vậy?!”

Quy Thần Y không nói thêm gì nữa, mang theo cặp sừng rồng rời đi.

Ngao Bính sốt ruột, lấy khăn tay lau đi vết máu trên trán Ngao Quảng, nhưng y chỉ mỉm cười, đưa tay xoa đầu con trai: “Con trai ngoan, không phải con luôn hỏi phụ vương, huyết mạch còn lại của con là ai sao? Phụ vương cam đoan với con, rất nhanh thôi, con sẽ được gặp người đó.”

Ngao Bính cúi đầu, ra hiệu mình đã hiểu.

Lúc nhỏ cậu thường hỏi phụ vương về người thân khác của mình, Ngao Quảng hoặc là lảng tránh, hoặc là cáu kỉnh đáp cho xong chuyện: “Con không có ai khác cả, con là do một mình ta sinh ra.”

Thật ra trong lòng Ngao Bính rất vui, không phải là cậu thật sự muốn gặp người thân kia đến vậy, mà chỉ là không muốn nhìn thấy phụ vương chìm đắm trong đau khổ như thế.

Giờ đây, có cơ hội để giải quyết cả hai vấn đề một lúc, đương nhiên là tốt.

Long tộc cảm nhận được sự biến động của Định Hải Thần Châm, liền nhân cơ hội đó, đồng loạt phá tan xiềng xích giam cầm họ suốt ngàn năm qua.

Nhưng khi thoát khỏi trói buộc, chúng không hề tìm lên Thiên cung gây rối, mà lại cùng nhau thi pháp gia cố ngục giam nhốt yêu thú, rồi mới phân công nhau, nhanh chóng bắt tay vào việc xây dựng lại Long Cung.

Hoàn thành hạng mục thi công cuối cùng của Long cung, long tộc cùng tụ tập trước điện ca hát nhảy múa.

Lúc này, bỗng nhiên bọn họ nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: “Thủy Tinh cung thật đẹp, cho ta vào ngồi một chút được không?”

Cả đám im phăng phắc.

Hạo Thiên cứ nghĩ bọn họ vẫn còn hận chuyện năm xưa, nên không dám đường đột yêu cầu gì, liền khom lưng quỳ xuống, ít nhất cũng phải thành tâm thành ý nhận lỗi với bọn họ.

Nhưng một long nữ xinh đẹp, quyến rũ, khoác trên mình bộ váy tím ngăn cản hắn, không cho hắn quỳ xuống, còn hung dữ véo tai hắn mà gầm lên: “Nhìn Thủy Tinh Cung cái gì, có người ở đây chờ ngươi cả ngàn năm, ngươi chính là đến xem Thủy Tinh Cung sao? Ngươi mà dám có lỗi với đại ca ta, ta đánh ngươi nhừ xương!”

“Chuyện Phong Thần ngàn năm trước… Ta…” Dù biết đối phương có thể không còn để tâm, nhưng Hạo Thiên vẫn muốn bù đắp, cho dù chỉ là vì chính mình.

Chưa nói hết câu, lần này, hắn lại bị một con rồng xanh ngắt ngắt lời: “Ngươi ngươi cái gì, muốn chúng ta đến Thiên cung hầu hạ cho ngươi chắc? Ta đây không có hứng thú, ngươi vẫn là đi thương lượng với đại ca ta đi, chỉ có huynh ấy là kẻ ngốc, cái gì của ngươi cũng xem là bảo bối.”

Lúc này, Ngao Bính cũng từ trong đi ra, vốn không biết bên ngoài Long cung xảy ra chuyện gì, thấy quần long tụ tập, đang định lên tiếng nói phụ vương cho phép mở tiệc rồi, nhưng bất chợt bị rồng xanh bịt miệng lôi đi: “Hai vị phụ thân của con một ngàn năm mới gặp lại, con ở đây làm vướng víu cái gì, mau đi theo nhị thúc bắt cá đi.”

Ngao Bính: “…”

Hạo Thiên: “…”

Bước vào chính điện Long cung, Hạo Thiên thấy Ngao Quảng đang ngồi bên án thư, thong thả rót rượu.

“Chỉ có rượu thôi sao? Không có thức ăn à?” Hạo Thiên mỉm cười, bước tới ngồi xuống cạnh Ngao Quảng.

Ngao Quảng đặt bình rượu xuống, hờn dỗi nói: “Ngươi giấu ta làm nhiều chuyện như vậy, còn dám đòi ăn thức ăn?”

“Phu quân, ta sai rồi.” Hạo Thiên nhân cơ hội vùi đầu vào lòng Ngao Quảng.

Ngao Quảng trong nháy mắt nhớ đến lần trước chính mình nói “Phu quân, ta sai rồi” là trong hoàn cảnh nào, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng đánh vào người Hạo Thiên một cái.

Hạo Thiên đưa tay sờ sờ lên trán Ngao Quảng: “Bảo bối, còn đau không? Thật là, xót chết ta mất.”

Trong lòng Ngao Quảng tràn ngập ấm áp: “Vậy sao ngươi không hỏi, độc Tuyệt Tình có đau hay không, lợi kiếm xuyên tim có đau hay không, chín cây Trấn Yêu Đinh đâm vào da thịt có đau hay không? Sao ngươi cái gì cũng chịu đựng một mình?”

Hạo Thiên nâng niu khuôn mặt Ngao Quảng, xa cách ngàn năm, may mắn thay dung nhan người thương vẫn như ngày đầu gặp gỡ. Hắn khẽ hôn lên môi Ngao Quảng: “Tất cả đều không đau bằng mất đi ngươi.”

“Ta cũng vậy.” Ngao Quảng đáp lại nụ hôn ấy.

Y lấy một đĩa thức ăn đặt trước mặt Hạo Thiên. Nhìn xuống, Hạo Thiên mới biết đó là một đĩa cá con màu vàng.

Hắn gắp một con bỏ vào miệng, cảm thấy hương vị cũng chỉ bình thường.

Ngao Quảng ở bên cạnh bật cười: “Bệ hạ, trong đầu cá này có xương, không thể nuốt chửng như vậy đâu.”

Hạo Thiên cũng mỉm cười, nhớ đến lúc trước hắn lừa Ngao Quảng ăn nho, hóa ra qua hơn một ngàn năm, y vẫn còn nhớ.

Hạo Thiên bất đắc dĩ buông đũa xuống, nhịn cười nói: “Bảo bối, ngươi đừng có dùng lại chiêu cũ của ta được không? Ngươi định nói bụng ta sẽ mọc ra cá con à?”

Rồi, Hạo Thiên kéo Ngao Quảng vào lòng, hôn thật sâu: “Giờ thì giải rồi nhé.”

Ngao Quảng liếm liếm môi, cười gian xảo: “Hì hì, lần này là không giải được đâu.”

“Ồ?” Hạo Thiên thích thú bước vào cái bẫy ấy, “Sẽ thế nào?”

Ngao Quảng cười tinh ranh: “Trong lòng bệ hạ sẽ mọc ra một “ta”, mãi mãi không thể loại bỏ.”

Hạo Thiên nhìn vào mắt Ngao Quảng, như thể đang ngắm nhìn trân bảo vô giá: “Ngươi có biết, đây là tâm nguyện ngàn năm nay của ta, chuyện ta cầu còn không được.”

“Được rồi, chính ngươi đã nói đấy nhé.” Ngao Quảng cười nói, sau đó vỗ tay.

Xung quanh chìm vào bóng tối.

Hạo Thiên im lặng, chăm chú chờ đợi xem Ngao Quảng còn chiêu trò gì nữa. Nhưng khi xung quanh sáng trở lại, lại biến thành một màu đỏ rực.

Bên cạnh hai người, không còn là bàn ăn nữa, mà là hàng loạt bài vị.

“Đã ngàn năm rồi, các bậc ‘cao đường’ đều đã hóa thành bài vị cả rồi,” Ngao Quảng từ phía sau ôm lấy hắn, gần sát tai nhẹ nhàng nói, “Giờ cũng không còn ai nhìn nữa, vậy ngươi còn nợ ta một lễ bái đường, có trả hay không?”

Hạo Thiên xoay người, ôm chặt Ngao Quảng: “Sao có thể không trả?”

Khi hai người đối diện nhau, cúi đầu bái lần cuối cùng, đột nhiên một dải lụa đỏ bay ra, quấn lấy hai người.

“???” Hạo Thiên khó hiểu, xoay người thử giãy dụa, “Lại là trò gì nữa đây?”

“Khụ… Cái này…” Ngao Quảng hiếm khi ấp úng, gãi đầu giải thích, “Cái này hẳn là do hiền tế sắp xếp…”

“Cái gì??? Hiền tế???” Hạo Thiên không thể tin nhìn Ngao Quảng, “Con trai của chúng ta? Ngao Bính? Ta còn chưa ôm nó lần nào? Ngươi đã kêu hiền tế? Ngươi là loại phụ thân kiểu gì vậy?”

Ngao Quảng đánh vào người hắn một cái: “Ngươi cũng biết mình chưa ôm con lần nào đấy à? Vậy ta nuôi nấng nó thế nào là việc của ta, ngươi ít lắm miệng.”

Hạo Thiên cười khổ nhìn Ngao Quảng: “Tiểu long nhi ngoan, tối nay chúng ta sinh thêm một đứa nữa nhé, được không? Lần này chúng ta cùng nuôi!”

Bên ngoài, hai đứa nhỏ lén dán tai vào cửa nghe lén câu chuyện “dung tục” của phụ thân, đều lắc đầu ngao ngán.

Bỗng nhiên, Na Tra nâng cằm Ngao Bính, cười nham hiểm: “Bính Bính, nghe thấy chưa? Phụ thân ngươi muốn sinh em bé, không cần ngươi nữa rồi, ngươi có muốn về nhà với ta không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.