Tổ Trọng Án

Chương 34: Vụ án 3 – Đại tống chi thuẫn (8)




Bạch Cẩm Đường bị nhìn khinh bỉ, cho nên bẽ mặt vội vàng chạy đến đồn cảnh sát thành phố D. Triển Chiêu đang ở bên kia phòng làm việc nghiên cứu tài liệu, tiến hành tích hợp dữ liệu cả bốn vụ án. Lúc này, tấm bảng trắng trước mặt Triển Chiêu được treo lần lượt hình chụp hiện trường của cả 4 vụ án, mỗi khung cảnh đều tương tự. Tư thế người chết, cách bố trí hiện trường, nơi thi thể bị thương, cùng đôi mắt mở to của nạn nhân.

Những người này trước lúc chết đã nhìn thấy cái gì? Triển Chiêu cau mày, chăm chú quan sát từng tấm hình một, đại não bắt đầu xoay, mỗi lần kiểm tra chi tiết đều để lại ấn tượng sâu sắc cho cậu. Thân phận của nạn nhân, quan hệ giữa nạn nhân và hung thủ, cách hung thủ ra tay, động cơ. Từng chi tiết một được hợp lại thành chuỗi, dần dần trở nên mạch lạc, vậy mà trong đó vẫn còn rất nhiều chi tiết mơ hồ như cũ, làm người ta khốn hoặc.

Bạch Cẩm Đường đi tới cửa phòng làm việc, chạm mặt Bàng Thống đang bước đến phía hắn, nhân viên tình báo trẻ làm mặt nghiêm túc, lúc thấy Bạch Cẩm Đường còn hơi ngoắc khóe miệng, gật đầu. Bạch Cẩm Đường mỉm cười, ánh mắt hướng về dáng lưng Triển Chiêu liếc một cái, nhỏ giọng hỏi, “Cậu nhóc kia vẫn còn bận rộn sao?”

Bàng Thống cũng gật, giọng điệu ôn hòa trả lời, “Ba tiếng rồi cậu ấy vẫn không rời khỏi tấm bảng trắng đó.”

Bạch Cẩm Đường khẽ mỉm cười, “Nghiêm túc hệt như anh cậu ấy.”

Bàng Thống ngây ra, chỉ một lát sau đã nghĩ ra người Bạch Cẩm Đường nói anh trai Triển Chiêu là người nào, cũng khẽ cười, “Tự cậu gọi người đi, tôi bên đó còn buổi họp báo cần mở, đội trưởng đã phân phó cậu đến thì có thể thoải mái nhìn, nhất luật phóng hành (đi đâu cũng được).”

“Đủ ý tứ.” Bạch Cẩm Đường gật đầu một cái, nói lời từ biệt với Bàng Thống, bước đến sau lưng Triển Chiêu.

Cặp mắt Triển Chiêu hơi híp lại, chăm chú nhìn mấy tấm hình kia, rất lâu sau, mới dừng lại phía trên bức ảnh cuối cùng. Ngay lúc này, di động của Triển Chiêu reo lên, nhận điện, đầu bên kia đã truyền đến âm thanh vội vàng của Bạch Ngọc Đường.

“Triển Chiêu, tôi phát hiện một tình huống rất quan trọng!! Trên người nạn nhân thứ tư có dấu vết bị trói bằng dây thừng, kết quả nghiệm thi lần hai ở bên thành phố S cũng vừa gửi tới, tôi đã gửi qua di động cho cậu rồi, tôi xem qua trước, thấy phần đầu bên trong đó nói trong cơ thể người bị hại phát hiện thành phần thuốc mê bất đồng, liều lượng không nhiều, nhưng đủ để khiến thân thể nạn nhận không cách nào cử động trong thời gian ngắn. Triển Chiêu, tôi cảm giác được nhưng không thể nào giải thích rõ ràng. Hung thủ dường như có thể khống chế nạn nhân, nhưng lại khiến họ làm ra tư thế như vậy, sau đó lại dùng súng bắn chết. Tôi cảm thấy đoạn cuối có hơi phiền toái, Nếu tôi muốn giết người chắc chẳn sẽ không dùng cách thức phiền phức như vậy. Mặt khác, hình hiện trường cậu cũng nhìn thấy, tôi cứ có cảm giác hung thủ giống như bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thích đem nạn nhân sắp thành bộ dạng giống nhau.”

Triển Chiêu hơi cong khóe miệng, chỉ nghe tiếng thôi cậu cũng có thể tưởng tượng ra Bạch Ngọc Đường đang ở đầu bên kia làm mặt khinh thường, cắn răng nghiến lợi.

“Có thu hoạch gì hả?” âm thanh trầm thấp của Bạch Cẩm Đường phá vỡ suy nghĩ của Triển Chiêu.

Triển Chiêu xoay người, thấy người tới là Bạch Cẩm Đường, đáy mắt thoáng qua chút hưng phấn, lập tức cúp điện thoại, “Bạch đại ca, anh tới vừa đúng lúc !! Kể cho em nghe chút chuyện về Lam Sư có được không?”

“Lam Sư?” Bạch Cẩm Đường hơi sững sờ, nghi ngờ nhíu mày, “Em muốn biết cái gì?”

Triển Chiêu quét mắt qua mấy tấm hình, trả lời, “Liên quan đến chuyện của những người bị hại, hành động họ từng tham gia, quan hệ bình thường của họ với người khác, tính tình, sở thích các loại, tóm lại chỉ cần là chuyện có liên quan đến họ, em đều muốn nghe!!”

Bạch Cẩm Đường cũng không trả lời Triển Chiêu ngay, hắn nhìn những bức hình kia như có chuyện suy tính, sau lại nhìn Triển Chiêu một cái, thấy được vẻ mặt mong ngóng trong đáy mặt cậu. Bạch Cẩm Đường nhìn ra, Triển Chiêu yêu cầu chuyện này là có lý do, hơn nữa còn là lý do vô cùng rõ ràng. Trầm tư chốc lát, Bạch Cẩm Đường gật đầu.

“Được rồi, để anh xem xem có thể nói những chuyện gì.” Khóe miệng hơi câu, Bạch Cẩm Đường lóe lên một ánh mắt giảo hoạt. “Triển Chiêu, chúng ta cần một phòng kín, chỉ có hai anh em ta.”

Triển Chiêu sửng sốt, Bạch Cẩm Đường cười nói, “Em cũng không để anh ở nơi phòng làm việc người đến người đi này, không tuân theo quy tắc bảo hộ bí mật chứ.”

Bạch Cẩm Đường lợi dụng chức vụ tự mình tìm cho bản thân cùng Triển Chiêu một nơi không có ai quấy rầy, đóng kỹ cửa, hai người ngồi đối diện nhau. Sau một thoáng im lặng, đôi mắt Bạch Cẩm Đường nhìn thẳng mặt Triển Chiêu, thở dài như có chuyện suy nghĩ. Khuôn mặt trẻ trung này khiến hắn nhớ đến Triển Huy, cũng nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ của mình.

“Trực thuộc Bộ quốc phòng có ba đội đặc chủng, chia ra từng danh hiệu khác nhau.” Bạch Cẩm Đường mỉm cười, “Lam Sư là danh hiệu của bọn anh, thật ra bọn anh tới tận bây giờ cũng không tự xưng như vậy đâu. Đã nhiều năm như vậy, anh của em vẫn chẳng thay đổi, cậu ta chỉ dùng danh hiệu này hù dọa Ngọc Đường, vì cậu ấy thích Ngọc Đường nên mới đùa thằng nhóc một chút mà thôi.”

“Anh của em, giỡn với Bạch Ngọc Đường?” Triển Chiêu hơi giật mình.

“Đúng vậy.” Bạch Cẩm Đường thở dài, “Anh đã hai năm chưa gặp mặt Triển Huy, bây giờ gặp cậu ấy mới hiểu được những ngày đó đã làm tổn thương cậu ấy như thế nào. Anh thật….”

Bạch Cẩm Đường khống chế tâm tình của mình một chút, hít một hơi thật sâu, giọng nói cũng đổi, “Triển Chiêu, em rất nhạy bén. Thật ra anh cũng cảm thấy nếu như anh không nói, cho em thêm chút thời gian, em cũng sẽ tự mình phát hiện chỗ mấu chốt bên trong vụ án này. Không sai, quân đội đã sớm hoài nghi, thủ pháp gây án lần này thực sự rất giống người mình gây nên, bọn anh cũng nghi rằng hung thủ là lính giải ngũ, hơn nữa còn có khả năng xuất hiện ở nội bộ Lam Sư.”

Biểu hiện của Triển Chiêu không hề thay đổi, chẳng qua ánh mắt hơi tối lại, chăm chú nhìn Bạch Cẩm Đường, hết sức nghiêm túc, “Đây chính là lý do cảnh sát nghi ngờ anh hai em, cũng là vì quân đội tiết lộ cho cảnh sát biết hoài nghi của bọn họ?”

“Ý em muốn nói tại anh nên Triển Huy mới dính vào tai họa bất ngờ này?” Bạch Cẩm Đường cười khổ lắc đầu, “Dĩ nhiên không phải, mặc dù hai năm không gặp mặt, anh cũng không hoài nghi Triển Huy đi mưu sát chiến hữu của mình.”

Triển Chiêu rơi vào im lặng, nhìn về phía Bạch Cẩm Đường ánh mắt có chút nghi ngờ.

Bạch Cẩm Đường không để ý đến thái độ Triển Chiêu, hắn tiếp tục nói, “Tài liệu bí mật liên quan tới anh hai em, em cũng thấy rồi, không sai, đây chính là lý do cảnh sát hoài nghi cậu ấy. Em có biết, bồi dưỡng một lính đặc chủng cần bỏ ra bao nhiêu tiền bạc với thời gian không? Có thể nói, đội Lam Sư là cả một gia tài, mỗi lính đặc chủng cho dù có giải ngũ, cũng sẽ bị quân đội để ý từng ngày từng giờ. Vì vậy sau khi ba lính đặc chủng bị sát hại, quân đội lập tức liền tham gia điều tra, mà trong quá trình điều tra lại phát hiện ba người đều là thành viên của Lam Sư, hơn nữa còn gia nhập cùng năm, từng thực hiện rất nhiều nhiệm vụ cùng nhau, tự nhiên sẽ sinh ra hoài nghi tương ứng. Còn anh ngay từ đầu cũng không biết chuyện này, chỉ vì vụ án có dính dáng tới Triển Huy, anh có người bạn biết anh luôn để ý đến chuyện của Triển Huy đem chuyện này nói cho anh biết nên anh mới ——”

Nghe đến đó, Triển Chiêu khẽ cau mày, “Quả nhiên.”

Bạch Cẩm Đường nheo mắt, chờ Triển Chiêu kết luận.

“Quả nhiên giống hệt phỏng đoán của em.” Triển Chiêu nhìn thẳng vào ánh mắt Bạch Cẩm Đường, dùng giọng điệu chắc chắn nhanh chóng nói, “Vương Giang, Triệu Tiểu Quân, Lâm Dược, Triệu Cương, dĩ nhiên, còn có người bị hiềm nghi là anh hai em, bọn họ nhất định có chỗ kết nối, giống như lời anh nói, những người kia lần lượt bị hại, như vậy những người còn lại nếu không phải nạn nhân tiềm năng, nhất định sẽ bị nghi ngờ. Căn cứ theo tài liệu cho thấy, loại liên hoàn sát thủ liên tục sát hại người quen, nhất định trong lòng luôn chịu tâm lý ám thị, chủ ý của họ luôn bất đồng với người khác, cũng không phải chuyện người bình thường có thể hiểu. Nhưng có thể khẳng định một chút rằng trên người nạn nhân nhất định có thứ gì đó khiến hắn không thể không ra tay, hắn không thể nào khống chế chính mình, nhất định phải có được nó, nếu không thì không thể ngừng tay. Em nghĩ, nhất định trong quân đội cũng có người phán đoán giống như em, nên mới cho anh em thành người tình nghi thứ nhất. Vì anh ấy có bệnh tâm thần, cho nên so với người khác càng giống liên hoàn sát thủ hơn, huống chi anh ấy còn không có chứng cứ cho sự vắng mặt của mình.

“Anh của em không phải hung thủ.” Bạch Cẩm Đường khẳng định nói.

“Vậy có thể là ai?” Triển Chiêu cười hơi lạnh, “Nếu nói không phải là anh em, còn ai có thể khiến những người lính đặc chủng có thần kinh bách chiến tháo bỏ phòng bị, bị khống chế hành động, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng đội giơ súng bắn vào ngực, không còn sức chống trả, một phát đoạt mạng, chết không nhắm mắt đây?”

Giọng Triển Chiêu mang một loại thoải mái cùng bình tĩnh, có chút giễu cợt nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy không yên, từ lúc biết Triển Chiêu tới nay, Bạch Cẩm Đường lần đầu tiên nhận ra, nhóc con trước mặt này với Triển Huy không giống nhau, thậm chí có thể nói một chút cũng không giống. Mặc dù Triển Chiêu cũng chưa hề trải qua huấn luyện lính đặc chủng, nhưng cậu thủy chung vẫn có thể đánh bại địch thủ, một đòn trí mạng.

Bạch Cẩm Đường hơi khó chịu, hắn tự giễu cong khóe miệng, “Đừng nói em cho anh là hung thủ nha.”

Triển Chiêu vẫn giữ biểu hiện nghiêm túc như cũ, cậu chậm rãi lắc đầu, “Anh không phải, nhưng anh nhất định biết hung thủ. Nếu em đoán không sai, Vương Giang, Triệu Tiểu Quân, Lâm Dược, Triệu Cương, anh của em, hung thủ, đều quen biết nhau, còn có anh nữa Bạch đại ca.” Triển Chiêu đem tài liệu trong tay ném cho Bạch Cẩm Đường, lạnh nhạt nói, “Chuyện liên quan đến anh em năm đó là ngoài ý muốn, anh chỉ đưa đại cho em một phần tài liệu được sao chép lại thôi. Bạch đại ca, nói thật đi, cho em biết tên tất cả những người tham dự vào nhiệm vụ gọi “Lá khiên của Đại Tống”, nếu em đoán không lầm, người bị hại kế tiếp có thể đang nằm trong danh sách đó, hơn nữa có khả năng cả hung thủ cũng ở trong đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.