Tổ Trọng Án

Chương 32: Vụ án 3 – Đại Tống chi thuẫn (6)




Bây giờ có phải Bạch Cẩm Đường so với người khác không nói đạo lý hay không Triển Chiêu tạm thời vẫn chưa biết được, nhưng có chút chuyện Bạch Ngọc Đường nói đúng, quân đội chắc chắn sẽ tham gia vào chuyện này. Dĩ nhiên, bọn họ không phải vì một tiểu nhân vật như Triển Huy, càng không phải vì ba người bị hại là lính đặc chủng mà tới, nguyên nhân chính khiến bọn họ tham gia là vì Bạch Cẩm Đường. Nhắc tới hoàn cảnh xung quanh của chuyện này lại thấy phức tạp, nếu lấy thân phận người nhà nghi phạm của Triển Chiêu, cậu ấy không thể ở trong thời gian ngắn nhất thấu hiểu rõ ràng mọi tình huống. Nhưng may thay, chúng ta có Bạch Cẩm Đường. 

Triển Chiêu một lần nữa thấy Bạch Cẩm Đường là ở sau giờ cơm trưa, trong phòng nghỉ lớn nhất, tốt nhất đồn cảnh sát thành phố S, cửa chính khóa chặt, trước cửa có 4 người lính nghiêm túc đứng, chặn tất cả cảnh sát ở bên ngoài, cũng chẳng quan tâm xem người ở đồn cảnh sát này có hứng đến trêu chọc một đại nhân vật không dễ chọc hay không. Triển Huy đã ngủ, trước khi bị Bạch đại ca xách đi, Triển Chiêu nhờ Bạch Ngọc Đường ở lại canh chừng Triển Huy. Tận đến lúc này, hai người đơn độc ở chung một chỗ, Triển Chiêu mới có cơ hội tỉ mỉ quan sát cái vị đại nhân vật hơi đa tính cách – Bạch Cẩm Đường này.

Ngoại hình của Bạch Cẩm Đường cùng Bạch Ngọc Đường cũng không giống nhau, hắn cũng không có ngũ quan tinh xảo như Bạch Ngọc Đường, dĩ nhiên, ngoại hình Bạch Cẩm Đường cũng là cực kỳ anh tuấn, chỉ là phác họa thêm chút cường tráng, vóc người thêm chút khôi ngô, khi không cười thì cả khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, rất có một ít khí khái quân nhân. So với Triển Huy, Bạch Cẩm Đường hiển nhiên giống lính đặc chủng hơn, lại càng giống một quân nhân đã trải qua vô số huấn luyện tàn khốc. Bất quá, so với Triển Huy, Bạch Cẩm Đường may mắn hơn nhiều. Triển Chiêu nhìn ra được, Bạch Cẩm Đường khẳng định trải qua vô số khảo nghiệm sinh tử, thế nhưng lại không bị chấn thương tâm lý quá lớn. Đây có lẽ do hắn có ý chí kiên cường, mà khả năng lớn hơn, là hắn so với nhiều người rất may mắn. Từ đầu đã may mắn hơn Triển Huy. Hai người là đồng đội cùng kỳ, một người thì chức vị cao sang, tinh thần hăng hái, mà một người khác lại bị đau bệnh hành hạ nhiều năm, hôm nay sơ ý một chút còn có thể vùi thân sau song sắt. Hoàn cảnh sống chênh lệch như vậy, thật là một lời khó nói hết. 

Rời khỏi Triển Huy, Bạch Cẩm Đường giống như trở thành một người khác, không vội không nóng nảy, trong ánh mắt không có chút gì gọi là sốt ruột, bình tĩnh mặc cho Triển Chiêu quan sát hắn, chờ đến khi cậu nhìn đủ rồi, mới hơi ngoắc khóe miệng cười nói, “Dáng dấp của cậu rất giống Triển Huy, nhìn cậu như đang thấy Triển Huy mười năm trước vậy.” 

Lời của Bạch Cẩm Đường làmTriển Chiêu hơi ngơ ngác, “Bạch —” 

“Em cứ gọi anh là đại ca giống Ngọc Đường là được.” 

Triển Chiêu không được tự nhiên nhíu mày một cái, não cũng vất luôn đống danh hiệu dài dằng dặc kia của Bạch Cẩm Đường, cảm thấy cũng không cần quanh co, nên mới gật đầu, “Bạch đại ca, thật ra em rất muốn biết năm đó ở quân đội, anh em đã xảy ra chuyện gì, chờ chuyện này xong rồi em muốn cùng anh trò chuyện một chút, được không?” 

Hơi mím môi, khuôn mặt Bạch Cẩm Đường bày ra một vẻ u buồn nhàn nhạt, hắn gật đầu một cái, “Dĩ nhiên là được, thật ra anh phải sớm đến xem cậu ta một chút, nếu anh tới sớm hơn một chút, cũng sẽ không ——” 

“Bệnh của anh ấy cần phải sống thật yên tĩnh mới có thể trị khỏi, anh không đến thăm cũng vì muốn tốt cho anh ấy.” Triển Chiêu nhìn chăm chú vào mắt Bạch Cẩm Đường trên mặt không biểu lộ, “Nói thật từ lúc em nhận được điện thoại đã bắt đầu nghi ngờ, nhưng lại không ai nói cho tụi em biết. Bạch đại ca, em muốn biết rốt cuộc cảnh sát đã nắm được chứng cớ gì, sao lại xem anh của em làm thành nghi phạm?”

Bạch Cẩm Đường lại nhăn mày, xem xét Triển Chiêu lại mấy lần, giống như lần đầu tiên thấy một đứa nhóc con làm thành người lớn, không phải chỉ là em trai đồng đội mình. 

“Anh cũng không chịu nói thì em chỉ có cách tự mình điều tra. Em biết với thân phận lúc này của mình bây giờ cũng không có tư cách lấy được những tin tức như vậy, nhưng mà người đó là anh của em, em sẽ không dễ dàng bỏ quộc đâu.” Giọng của Triển Chiêu rất bình tĩnh, nhưng Bạch Cẩm Đường cũng không hề nghi ngờ sự kiên định trong giọng nói của cậu, hắn đột nhiên phát hiện mình rất thích đứa bé này, cậu nhóc thật sự rất giống Triển Huy, thậm chí so với Triển Huy năm đó còn trưởng thành hơn mấy phần. 

“Em đang ám chỉ đến việc “lách luật” đi?” Bạch Cẩm Đường mỉm cười chê bai, biểu tình có hơi giễu cợt, “Anh không phải cảnh sát, đối với anh mà nói em chẳng qua chỉ là em trai Triển Huy, còn anh cũng không xem Triển Huy là nghi phạm.” 

Ánh mặt Triển Chiêu lóe lên một tia vui mừng, cũng rất nhanh bị che giấu. Bạch Cẩm Đường nhìn lướt qua tay phải của Triển Chiêu, ngón út hơi run chứng tỏ lòng cậu nhóc đang kích động, Bạch Cẩm Đường không khỏi mỉm cười, rốt cuộc vẫn còn con nít. 

“Nói thật cái bọn cảnh sát này cũng chỉ là bắt nạt kẻ yếu, lý do bắt Triển Huy của bọn họ rất tức cười, em yên tâm, có anh ở đây, trong chiều hôm nay Triển Huy lập tức có thể về nhà.” 

“Thật không?” Triển Chiêu trong lòng run rẩy, mắt cũng mở to.

“Dĩ nhiên là thật.” Bạch Cẩm Đường khẽ mỉm cười, “Họ bắt Triển Huy, vì ba người đã chết là đồng đội cùng giải ngũ một lượt với cậu ấy, hơn nữa lại đúng lúc ba người đó giống như Triển Huy, cũng ở tại thành phố S.” 

“Nhưng ai cũng không thể chỉ vì điểm này, không chút suy đoán chứng cứ đã bắt người, nhất định còn lý do khác.” Triển Chiêu đã bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút lời của Bạch Cẩm Đường, lại hỏi. 

Bạch Cẩm Đường gật đầu tán thành, “Đương nhiên, bọn họ còn bảo Triển Huy không chứng minh được sự tồn tại của mình. Ngay thời điểm gần lúc người thứ ba bị hại, cậu ấy lại đúng lúc không có nhà, cũng không giải thích rõ ràng được mình đã đi đâu, cho nên bị đem thành nghi phạm. Muốn anh nói, bọn họ đích thị là bắt nạt kẻ yếu, đâu ra quy định cứ là án giết người ở thành phố S thì phải là do dân ở thành phố S gây nên vậy, còn nếu căn cứ vào lý do điều tra để họ bắt Triển Huy thì anh —–” Bạch Cẩm Đường chỉ chỉ mình, cười lạnh “Bạch Cẩm Đường anh đây cũng có thể trở thành nghi phạm.” 

Triển Chiêu hơi sững sờ, cau mày nhìn Bạch Cẩm Đường, “Sao anh lại nói như vậy?”

“Bởi vì anh theo chân họ cũng cùng một lượt, chỉ là anh không có giải ngũ, mà một mực ở lại trong quân đội thôi.” Bạch Cẩm Đường khẽ mỉm cười. 

Triển Chiêu như có chuyện suy nghĩ gật đầu một cái, mắt đột nhiên sáng lên, một lần nữa chăm chú nhìn thẳng mặt Bạch Cẩm Đường, “Nói như vậy Bạch đại ca lần này tới thành phố S để làm gì? Là đặc biệt tới tham gia điều tra, hay còn có nguyên nhân khác?” 

“Cả hai bên đều có.” Bạch Cẩm Đường mỉm cười, “Vụ án lần này quân đội rất coi trọng, phải anh tới hỗ trợ cung cấp chứng cứ, giám sát quá trình phá án. Dĩ nhiên, nếu không phải vì—–“, đang nói dở, Bạch Cẩm Đường đột nhiên không nói nữa, đứng lên, vỗ vai Triển Chiêu, “Đi thôi, về xem anh em một chút, nếu không có vấn đề gì anh sẽ đưa mấy đứa về nhà.” 

Triển Chiêu không biết Bạch Cẩm Đường đàm phán với cảnh sát thế nào, mà tận đến lúc hắn cùng Triển Huy rời khỏi bệnh viện cũng không gặp lại được Hàn Chương, cậu chẳng qua cảm thấy ánh mắt của những người cảnh sát nhìn mình có chút không thiện ý. Nhưng Triển Chiêu cũng không để ý những ánh mắt, cậu chỉ để ý đến bệnh tình của anh trai, cậu biết, cho dù là phòng bệnh có thiết bị cải thiện đi nữa, đối với Triển Huy mà nói, không có trong nhà lại càng thêm tiện lợi.

Nhà của Triển Huy là một căn nhà hai tầng xây ở mặt tiền, lầu dưới là tiệm sách nhỏ, phòng bếp cùng phòng vệ sinh đều ở lầu dưới, lầu trên có hai gian phòng nhỏ, một gian là phòng ngủ của Triển Huy, gian khác có một cái giường, ngoài ra còn có vài món linh tinh được sắp xếp ngăn nắp, để dành cho những lúc Triển Chiêu đến thăm Triển Huy ở lại. Giá phòng khu này ở thành phố S được xem là cao, tuy nhà không lớn nhưng giá tiền cũng không rẻ. Bây giờ người ta lại chỉ chú tâm vào mua hàng trực tuyến, mở tiệm sách căn bản cũng không kiếm được tiền nhiều, thông thường những tiệm mở trên một năm, thu nhập cũng chỉ có thể kiếm vừa đủ. Nhưng Triển Huy hiển nhiên cũng không ngại thu nhập thấp, sau khi anh về tới nhà, tâm tình cả người rõ ràng thả lỏng rất nhiều, trên mặt cũng có lại nụ cười. Tất cả mọi người đều bảo anh đi nghỉ ngơi, anh lại cố ý đem kiện hàng do công ty chuyển phát nhanh mang về, mở ra, sắp xếp. Bởi vậy, Bạch Cẩm Đường cũng hai culi nhỏ cũng bị bắt lao động khổ sai, cũng may cửa hàng của Triển Huy khá nhỏ, hàng nhập vô cũng không nhiều, nếu không chẳng biết phải bận rộn tới khi nào mới có thể đem được Triển Huy lên lầu đi nghỉ. 

Sau khi toàn bộ đã được xử lý xong, Triển Huy bị ép lên lầu ngủ, ba người còn lại thì chui hết vào phòng Triển Chiêu lén lén lút lút bắt đầu phân tích vụ án. Đến bây giờ, Bạch Cẩm Đường mới đem tất cả tình huống hắn biết nói rõ đầu đuôi cho Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường nghe. Thì ra, thời gian ba người thiệt mạng trong vụ án lần này đều xảy ra rất gần nhau, tất cả đều phát sinh trong vòng một tháng qua. Tại thời điểm xuất hiện người bị hại thứ nhất, cảnh sát chỉ xem đây là vụ giết người bình thường mà xử lý, không quá xem trọng. Rồi khi vụ án thứ hai xảy ra, mặc dù hiện trường phạm tội cũng rất giống vụ án thứ nhất, cảnh sát cũng không xem đây là do liên hoàn sát thủ gây ra mà suy đoán. Mãi đến khi vụ án gần đây nhất phát sinh, cảnh sát của thành phố S mới bắt đầu chú ý, Sau khi điều tra cùng phân tích hai vụ án trước, liền nhanh chóng đi tìm những người có bối cảnh tương tự nạn nhân, cuối cùng lại cố định lên người Triển Huy. 

Quá trình Bạch Cẩm Đường kể lại xác thực là quy trình phá án thông thường của cảnh sát, Bạch Ngọc Đường cảm thấy toàn bộ quá trình đều không có vấn đề, nhưng cũng không phải cứ làm theo trình tự chính xác là có thể giải quyết, anh luôn cảm thấy trong chuyện này có một số việc cảnh sát không chịu cân nhắc. 

“Anh hai, sao em cứ cảm thấy bọn Hàn nhị ca đã bỏ sót một vấn đề vô cùng trọng yếu nhỉ?” 

“Hả?” Triển Chiêu cùng Bạch Cẩm Đường đồng thời nhìn về phía Bạch Ngọc Đường. 

Bạch Ngọc Đường hơi cau mày, hướng về phía anh trai mình, “Hình chụp hiện trường em đã xem qua, mặc dù chỉ có một tờ, thời gian cũng rất ngắn, nhưng em không thấy được bất kỳ chứng cứ nào có thể suy ra được đây là do người quen biết ra tay. Được, bây giờ chúng ta đặt giả thiết, vụ án này do người quen biết gây ra, hơn nữa còn do chính đồng đội của họ ra tay. Thì đồng đội của họ cũng không chỉ có một Triển đại ca, làm sao bọn họ lại tìm ra Triển đại ca trước nhất? Anh hai, lúc đầu trong đội Lam Sư của các anh, quan hệ giữa Triển đại ca cùng mấy người đó là thế nào, sao anh ấy lại trở thành nghi phạm đầu tiên chứ?” 

Lúc Bạch Ngọc Đường nói chuyện, khuôn mặt Triển Chiêu càng lúc càng nghiêm trọng hơn, cậu chăm chú nhìn mặt Bạch Cẩm Đường, cố gắng phát hiện một chút dấu vết từ trên mặt của hắn. Cậu có dự cảm, Bạch Ngọc Đường trong lúc vô tình đã hỏi tới một vấn đề cực kỳ trọng yếu, mà đáp án của vấn đề này lại có thể làm sáng tỏ rất nhiều bí ẩn. Những chuyện lấn cấn ở đáy lòng Triển Chiêu là bí ẩn không biết bao năm, liên quan tới Triển Huy, liên quan đến nguyên nhân năm đó khiến Triển Huy ngã bệnh ngoài ý muốn. Bạch Cẩm Đường đến tột cùng biết được bao nhiêu, mà sự kiện đó, cùng vụ án hôm nay có bao nhiêu quan hệ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.