Nhật kí Triển Chiêu
Máu tươi là đại yến của địa ngục làm ác ma điên cuồng, bởi vì ác ma vốn luôn sống ở địa ngục.
Ngày 18 tháng 7 năm 2012, trời xanh.
Đây là một vụ án từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc đều có diễn biến rất nhanh, từ đầu tới cuối, một mực hấp dẫn sự chú ý của đại chúng. Truyền thông vì án này mà điên lên, dân chúng khủng hoảng, cảnh sát lo lắng, mà tôi, từ vụ án này lại lấy được một ít thu hoạch. Một vết sẹo không đẹp cho mấy, cùng với một cảm giác nhức nhối trong lòng mãi không tan.
Từ buổi chiều hôm đó tới nay mặc dù đã qua hai tháng, nhưng tôi lại không thể bình phục tâm tình của mình. Mỗi lần nhắm mặt lại, mũi lại như phảng phát ngửi thấy mùi tanh tưởi đó. Thậm chí ngay cả lúc ngồi trước mặt Tiền Minh tiến hành phỏng vấn, tôi mới có thể nhận ra, thì ra kẻ hiềm nghi của vụ án vốn dĩ có đôi mắt vô cùng bình thường như vậy. Tuy khi nhìn thấy ánh mắt của tôi thì cậu ta hơi né tránh, có vẻ rụt rè. Nhưng, đôi mắt này tuyệt đối không phải dáng vẻ đã nhiều lần xuất hiện trong cơn ác mộng của tôi, ánh mắt đó một chút cũng không hung dữ, cũng không hề ánh lên tia máu đỏ tươi, không hung ác, không lạnh lùng, thậm chí còn bình tĩnh hơn những hung thủ giết người. Ánh mắt của hắn rất bình thường, hơn nữa còn mang theo chút ngượng.
“Thời điểm hắn dùng con dao kia đâm cậu, một chút cũng không có ngượng đâu.” những lời này do Bạch Ngọc Đường nói, cái cách nói đó của anh ta thật làm người ta khó quên. Anh này mặc dù động tác quá chậm, hại mình thiếu chút nữa chảy sạch máu, nhưng bất kể thế nào cũng xem như đã cứu mình một mạng, người bị mất ngủ tính tình cũng không tốt, cho anh ta làu bàu một hai câu cũng được, kệ đi.
Người trả lời số 0137 Tiền Minh (cũng chính là hung thủ, vì lúc này cảnh sát và tòa án đều đã ra kết luận cuối cùng, tôi cũng không gọi cậu ta là nghi phạm nữa), hai mươi mốt tuổi, phẩn lớn tư liệu của cậu ta đã được cảnh sát nắm giữ. Vì bị thương, nên trường cho tôi được nghỉ ngơi những một tháng, mà được nghỉ thì lại quá nhàm chán nên tôi mới thường ghé qua tổ trọng án, tham gia công việc với động trưởng Bao. Mà cũng vì Bạch Ngọc Đường cái tên này nhìn mình không vừa mắt, lần nào cũng đuổi mình đi, dĩ nhiên, mỗi lần đuổi tôi đi đều đem những tài liệu liên quan tới việc thẩm tra Tiền Minh kín đáo đưa cho tôi để tôi mang về nghiên cứu. (Trời anh cưng thằng bé) Vậy nên, phần lớn tài liệu do cảnh sát giữ hầu hết đều được phô ra một bản ở chỗ tôi, ai, không thể không cảm thán, cái chuyện có người quen giúp đỡ thế này cảm giác thật không tệ.
Bạch Ngọc Đường bảo hành động của tôi chính là tự ngược, chắc anh ta nói đúng, vì mặc dù ngày nào cũng bị chuyện hôm đó mà sinh ra ác mộng liên tiếp, nhưng lại càng khiến mình mong muốn hy vọng có thể sớm tìm ra nguyên nhân gây án chân chính của Tiền Minh. Đương nhiên, không chỉ có mình tôi, còn có vị “lão nhân gia” kia cũng vô cùng chờ đợi tôi kết luận, không biết chừng ông còn mong chờ ngày mình sớm bình phục để tiếp tục bị ổng đàn áp đi, có trời mới biết.
Ừm, quay lại chuyện Tiền Minh. Hắn là một người có bệnh biến thái tình dục điển hình, hơn nữa lại còn rất đặc biệt. Trên thế giới này phần lớn loài người dù ít hay nhiều trong tim đều có chuyện, cũng có nhiều người bệnh đến mức cực đoan, vậy mà đại đa số những người đó cuối cùng cũng không trở thành tội phạm, đừng nói tới liên hoàn sát thủ. Thế nhưng sau khi phân tích quá trình trưởng thành và hoàn cảnh cuộc sống của Tiền Minh, tôi phát hiện, cậu ta đã trải qua một quá trình phát triển tệ nhất trong tất cả trường hợp. Có thể nói, có thể nói khoảng thời gian thơ ấu đã tạo cho cậu một tính tình cực đoan mà sau này còn bị liên tục đả kích nên mới biến cậu ta thành ác quỷ.
Khi cậu trải đời chưa lâu, đã chịu đủ sự thờ ơ và bỏ mặc. Lúc lên năm tuổi cha mẹ ly dị, mẹ mang theo cậu sống chung được 3 năm, hàng xóm đều nói lúc gặp cậu, đều bị mẹ ngược đãi, nhưng vì trong nước chưa có chế độ bảo hộ thật tốt cho trẻ vị thành niên thế nên không ai giúp được cậu. Ba năm sau, không bị đánh là nhờ mẹ của cậu đi bước nữa, cậu liền bị ném cho họ hàng nuôi nhờ. Mà nhà họ hàng này vốn cũng có con nít, nên cũng chẳng quan tâm tới Tiền Minh. Bản thân Tiền Minh cũng nói, mấy năm ở nhà họ hàng dường như chưa có được mấy bữa cơm no, thậm chí còn bị đứa con ở nhà đó đánh chửi, Đến năm mười sáu tuổi, sau khi có thể tự lập, cậu liền bỏ đi khỏi nhà họ hàng ấy, một mình trở lại nhà cũ của mẹ trước khi mẹ cậu đi bước nữa.
Chỉ tiếc, Tiền Minh bỏ đi chỉ là thoát khỏi nhà họ hàng mà thôi. Sự thật đã chứng minh, những cuộc gặp gỡ từ lúc năm tuổi đến mười sáu tuổi gặp gỡ đã khiến trái tim Tiền Minh chịu sự tổn thương không cách nào xóa được. Chịu ngược đãi và bỏ rơi trong thời gian dài, đã đem cậu thành một người lạnh nhạt, cô đơn, tự ti, u ám. Và hiển nhiên, bản thân cậu còn không có người quan tâm, chứ đừng nói chi có người để tâm đến việc học của cậu, thành tích học tập vô cùng bết bát, tốt nghiệp cấp hai xong cũng không học nữa. Một đứa con trai có cơ thể gầy yếu, không có trình độ học vấn, thậm chí còn không có chút tự tin khi nói chuyện với người ngoài đương nhiên sẽ rất khó tìm được việc. Có thể thấy suốt quãng đời thanh xuân, Tiền Minh đều bị kẹt trong cuộc sống bi thảm và thất vọng khôn cùng, cậu chỉ có thể làm những công việc lặt vặt để sinh tồn, ngoài việc có một chỗ ở, so cậu với dân lang thang cũng không có gì khác biệt.
Dĩ nhiên, cho dù có nghèo đói, nam nhân trưởng thành nếu có thể đi làm, cũng chưa chắc có thể chết đói. Vậy nên nếu đem cuộc sống chật vật này so với lúc ở nhà họ hàng thì phải nói là khá hẳn. Sự ngây ngốc của thiếu niên với Tiền Minh dường như không tồn tại, vì khi đó chuyện sinh tồn được hay không mới là nghiêm trọng. Vì vậy, sau khi lớn lên giải quyết được chuyện ăn mặc, Tiền Minh mới đột nhiên ý thức được trên thế giới này còn có cái gọi là nữ nhân tồn tại, cậu đối người khác phái sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt cùng **. Thế nhưng có thể tưởng tượng, một người đàn ông, không có việc làm, không mạnh khỏe, thậm chí cả một nụ cười tự tin cũng không thể biểu hiện như cậu thì thế nào giao tiếp được với người khác phái cũng khó chứ đừng nói tới chuyện theo đuổi.
Bởi vậy, cậu chỉ có thể nấp trong góc tối, trộm ngó những cô gái trẻ trung xinh đẹp kia. Cậu không dám tỏ tình, không dám theo đuổi, thậm chí cả dũng khí tiến lên nhìn thẳng vào mắt đối phương cũng càng không có.
Tình dục bị đè nén dài lâu, lại làm lòng cậu sinh ra hận. Cậu càng muốn yêu những cô gái đó, lại càng hận, đây cũng là lý do khiến cậu đem những thi thể thiếu nữ kia ra ngược đãi, sau đó lại đem các cô ấy nhét vào thùng rác. Cậu cũng không muốn giấu thi, mà chỉ để phát tiết nỗi hận trong mình, giống như một loại ám ảnh cưỡng chế không thuốc nào chữa được.
Tóm lại, Tiền Minh này rất đáng buồn, rất thảm thương, nhưng lại rất đáng sợ. Cậu giống như loại ma quỷ luôn nằm những nơi tối tăm ở địa ngục, không biết khi nào sẽ bộc phát lại khó có thể kiềm nén được **, mà ngay lúc chúng tràn lên, hậu quả lại càng không thể quản lý.
Sau đó tôi nhận ra, chuyện mình từng trải qua cũng xem như gặp may trong cái rủi, cũng may mình gặp Tiền Minh ngay lúc cậu ta chưa hoàn toàn mất đi lý trí, cũng may mình không phải là nữ nhân. Mặc dù trong lòng kẻ biến thái tình dục, sinh mạng hay giới tính đều chẳng có ý nghĩa gì.
Nhiều trường hợp nước ngoài đã xác nhận, một người đẹp tóc vàng cưỡng hiếp rồi giết chết nạn nhân, cũng sẽ giết những nữ nhân khác tướng mạo, thậm chí họ còn giết cả đàn ông, bởi vì bọn họ căn bản không quan tâm. Nhưng có lúc, chỉ một điều khác biệt nhỏ cũng có thể gây ra nhiều kết quả khác nhau.
Sự việc ở Đình liễu xanh hôm ấy, có lẽ cả đời tôi cũng không quên nổi. Mặc dù kết thúc tốt, nhưng quá trình lại thật vất vả, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi gặp chuyện sinh tử trong gang tấc rồi, cảm giác thế này thật không vui. Ác mộng là phản ứng căng thẳng. Lão già kia nói sau này sẽ qua đi, chỉ mong ngày đó đến nhanh một chút, cảm giác ngủ không đủ thật là khổ sở.
Nhắc tới mất ngủ, liền nhớ tới Bạch Ngọc Đường. Từ sau khi chuyện đó xảy ra mỗi lần anh ta nhìn thấy mình sắc mặt đều trở nên không tốt, quái đản, dù sao tôi cũng cứu được cô gái anh ta thích mà (Chiêu, thành thật khuyên em đừng để chú Bạch nghe thấy những lời này, nếu không em thật thảm),thật không hiểu nổi. Anh ta lại kiên trì đề nghị với đội trưởng Bao, sau này không cho phép đem mình vào đội bọn họ lúc đang phá án, giải thích không ra rồi đó, cũng may đội trưởng anh minh không để ý tới anh ta. Ừm, nhắc đến tiểu mĩ nữ Đinh Nguyệt Hoa, sau vụ việc lần này lại trở nên thành thật không ít, không hề ăn mặc lố lăng như lần đầu gặp mặt. Lần trước em ấy tới bệnh viện thăm mình, ăn mặc thanh thoát như vậy nhìn mới thấy xinh đẹp, nhưng cùng lúc đó lại thấy Bạch Ngọc Đường như cũ mặt đen thui. Chẳng hiểu quan hệ giữa hai vị này rốt cuộc là thế nào, tò mò quá.
Cũng bởi tôi quá hiếu kỳ với nguyên nhân Tiền Minh uống máu, nhưng khi phỏng vấn cậu ta, cậu ta lại từ chối trả lời, bất đắc dĩ chỉ có thể đi hỏi thăm những vị bác sĩ đã kiểm tra toàn diện cho cậu ta trước khi bỏ tù. Bọn họ bảo trên người Tiền Minh còn rất nhiều vết thương cũ, có thể là vết tích bị ngược đãi khi còn nhỏ. Ngoài ra còn có vết thương lành lại sau giải phẫu, vết thương còn mới, hẳn là sau khi lớn lên làm giải phẫu mới lưu lại.
Tôi mới đi kiểm tra ghi chép phẫu thuật của Tiền Minh, mới biết hai năm trước cậu từng bị xuất huyết dạ dày nên mới làm phẫu thuật. Mà có lẽ do hậu phẫu lại xảy ra vấn đề, khiến vết thương của Tiền Minh chảy máu liên tục không dứt. Bác sĩ chính của cậu cũng nói, tình trạng chảy máu liên tục này sau vài tháng đã tốt dần lên, giờ thì hoàn toàn khỏi hẳn. Nhưng lúc Tiền Minh nằm viện chờ hồi phục đã nhiều lần yêu cầu bác sĩ truyền máu thêm cho cậu ta còn gào lên bảo cậu ta sẽ chết vì mất máu.
Vụ án này cuối cùng kết thúc với án tử hình cho Tiền Minh, mặc dù cậu đã trưởng thành, không cần người giám hộ ra mặt nói chuyện, nhưng nhờ công sức vĩ đại của nhóm săn ảnh, chuyện cha mẹ vô trách nhiệm của Tiền Minh vẫn bị đào lên. Đương nhiên, chuyện này không làm tôi tốt hơn chút nào khi đang dưỡng bệnh, cha mẹ cậu vẫn thủy chung giữ thái độ lạnh lùng, lạnh nhạt, cũng nói thẳng sẽ chẳng đến thăm nuôi Tiền Minh. Mà cha của cậu thậm chí còn nói ông đã sớm cùng đứa bé này không còn chút quan hệ, hi vọng mọi người không cần đến quấy rầy cuộc đời bình thường của ông ấy. Phải rồi, cuộc đời yên tĩnh, mỗi người đều lo chuyện sinh sống, quyền lợi của mình. Nhưng đứa trẻ kia cũng không hề yêu cầu được mang đến thế giới, khi cậu nhỏ nhoi yếu đuối nhất, khi cậu cần được bảo vệ nhất, phải bắt ai, gọi ai mang đến cuộc đời thanh bình cho cậu.
Từ sau khi học được những chuyện này, đầu tôi thường xuyên bật ra vài ý tưởng kỳ quái, tỷ như bảo trời sanh tính biến thái rốt cuộc là có thật hay không? Người phương Đông tin tưởng nhân chi sơ tính bổn thiện (người sinh ra không có ai xấu) như vậy mầm móng độc ác đầu tiên do ai gieo mà có? Tội phạm cuối cùng chịu chấp pháp, vậy những sinh mạng chết đi, sẽ có ai vì họ mà phụ trách?
Hây~~~tâm tình thật nặng, lúc dưỡng bệnh mà viết nhật ký sẽ mang theo một chén tâm tình, thật không chịu được. Bất quá cũng may ti vi đang chiếu tin tức, một nữ ký giả trang điểm kỹ càng, làm một bộ mặt ngây thơ vô tội, miệng lại tức giận khiển trách cha mẹ Tiền Minh, xem ra bọn họ muốn khôi phục lại những ngày bình thường còn phải tốn thời gian nữa. Xem ra những tay săn ảnh này cũng không hoàn toàn vô dụng.
Nữ ký giả đó nói không sai, loại cha mẹ này bảo có còn không bằng không có. Mà nhắc tới đây, thật có chút muốn gặp cha mẹ, không biết hai người bọn họ du lịch một năm ngoài nước khi nào sẽ trở lại. Coi như ngày nghỉ còn dài, sau khi phỏng vấn Tiền Minh xong cũng còn dư lại hơn hai mươi ngày, hay là, đi xem bọn họ một chút? Nhưng chờ tới lúc mình đi, chỉ sợ hai người họ lại đổi sang đi chơi chỗ khác rồi? Cha mẹ chẳng bao giờ ở cố định, bất quá anh hai chắc sẽ không thay đổi địa phương ha, hay là qua chổ ảnh ăn vài bữa nhỉ, cứ quyết định vậy đi