Tổ Trọng Án

Chương 22: Vụ án 2 – Phong cuồng chi huyết (9)




Ánh dương ấm áp chiếu vào thảm cỏ xanh ngọc bích, Đình liễu xanh gió sông ấm áp phần phật, thổi mái tóc dài của cô gái bay lất phất. Làm bộ đồng phục học sinh bao bọc cơ thể thanh xuân kiện mĩ càng thêm thuần khiết, khi bóng lưng của cô rơi vào mắt Triển Chiêu, cậu rốt cục đã có thể thở dài nhẹ nhõm. Khôi phục lại hô hấp tán loạn cùng con tim đang đập liên hồi, trong mắt thoáng qua một suy nghĩ nhàn nhạt, Triển Chiêu từ từ bước lên trước, đứng lại sau lưng Đinh Nguyệt Hoa, theo tầm mắt của cô, đem toàn bộ Đình liễu xanh thu vào đáy mắt.

Nơi này thực sự rất đẹp, nếu như, nếu như không có những thứ làm người ta ngứa mắt như dây cảnh giới cùng những vết máu rải rác trên mặt đất kia.

“Cậu ấy thật là ngốc, phải không?” Bây giờ, Đinh Nguyệt Hoa lại mở miệng nói chuyện, giọng nói rất trầm, như lẩm bẩm, nếu như không phải Triển Chiêu đang đứng sau lưng cô ta, có lẽ cũng không nghe ra cô ấy đang nói cái gì. 

Triển Chiêu nghe rõ câu hỏi của Đinh Nguyệt Hoa, nhưng không trả lời, vì theo kinh nghiệm của cậu, Đinh Nguyệt Hoa bây giờ chỉ muốn nói, không muốn nghe.

Quả nhiên, sự im lặng của Triển Chiêu đổi lấy sự tiếp tục bày tỏ của Đinh Nguyệt Hoa, thấp giọng, bi thương, hỗn loạn, nhưng lại nghe hiểu rất dễ dàng. 

“Tôi sớm đã biết, loại người giống như cậu ấy là loại cực kỳ ngu ngốc, lúc nào cũng cho mình là vị cứu tinh, y như tên khốn Bạch Ngọc Đường kia vậy!! Cậu ấy tưởng cậu ấy là ai, có thể làm thuyết pháp khuyên người ta hướng thiện!? Nực cười!! Nếu không phải cậu ấy tự mình đa tình, không đáp ứng tôi đến đó gặp nhau, tôi sẽ cố tình để cậu ấy làm chim câu sao? Cậu ấy không thích tôi đi club đêm uống rượu chơi bời, hệt như cái tên Bạch Ngọc Đường đáng ghét đó. Tôi lại càng muốn đi!! Tôi lại càng muốn đi!! Giọng Đinh Nguyệt Hoa càng ngày càng kích động, đang nói nói, cô đột nhiên xoay người, lấy đôi mắt đỏ nhìn thẳng vào mắt của Triển Chiêu, dùng giọng nói run rẩy nói “Thầy, thầy nói, có phải cậu ấy quá đa sự rồi không!? Cậu ấy chết là do tự chuốc lấy đúng không!!? Tôi làm sao biết, tôi đã nói rõ ràng mình sẽ không tới, tại sao cậu ấy còn bướng bỉnh như vậy, tại sao còn chờ tôi! Tôi rõ ràng đã bảo không muốn cậu ấy quản!! Tôi muốn cậu ấy chết đi, tôi, tôi muốn cậu ấy ——” nói tới đây, nước mắt đã tràn đầy khóe mắt, ngay sau đó, cô đột nhiên dùng hai tay che mặt thật chặt, khóc không thành tiếng. 

“Tôi lại —-lại muốn cậu ấy chết đi.” 

Nhìn Đinh Nguyệt Hoa ngồi chồm hổm dưới đất, cả người run rẩy không ngừng, tâm tình sụp đổ, lớn tiếng khóc than, Triển Chiêu nhẹ nhàng nhíu mày, hơi do dự một chút liền cùng ngồi xuống với Đinh Nguyệt Hoa. Triển Chiêu giơ tay lên, đặt lên vai cô bé, nhẹ nhàng vỗ, dùng thanh âm trầm thấp nói “Nguyệt Hoa, chuyện lần này là ngoài ý muốn. Em chỉ cần nhớ, đây không phải là lỗi của em.” 

Toàn thân cô bé run lên, tiếng khóc dần dần nhỏ lại, từ khóc lớn đổi sang sụt sùi. Triển Chiêu thở dài, thu tay về, tiếp tục nhỏ giọng khuyên nhủ, “Tiểu Nguyệt là một người bạn tốt, cho dù em có nói với em ấy cái gì, làm gì, em ấy cũng không trách em. Mà chuyện em phải làm lúc này, chính là thay em ấy bắt lại hung thủ.”

Tiếng khóc chợt ngưng bặt, sau vài giây, tâm tình Đinh Nguyệt Hoa cũng hồi phục. Khuôn mặt trong lòng bàn tay ngẩng lên, lấy cặp mắt đỏ hoe nhìn thầy Triển đang ở trước mặt mình, Đinh Nguyệt Hoa giọng khàn khàn hỏi, “Thầy, hung thủ sẽ bị bắt phải không?” 

Triển Chiêu lấy vẻ mặt nghiêm túc trước kia chưa hề có nhìn Đinh Nguyệt Hoa, trịnh trọng gật đầu, “Sẽ, tôi tin tưởng năng lực của Bạch Ngọc Đường bọn họ, huống chi còn có tôi, cùng em.”

“Tôi?” Đinh Nguyệt Hoa hơi sững sờ, đôi lông mày xinh đẹp nhẹ nhăn lại, “Tôi cũng có thể giúp một tay sao?” 

Triển Chiêu khóe miệng cong cong, trên mặt vẽ ra một nụ cười ôn nhu, “Đúng vậy, em cũng có thể giúp một tay. Bất quá chúng ta bây giờ tốt nhất nên rời khỏi đây, về kí túc xá của em rồi nói chuyện được không?” 

Có lẽ do vừa trải qua thăng trầm cảm xúc, Đinh Nguyệt Hoa ngoan ngoãn gật đầu, như có điều suy nghĩ nhìn Đình liễu xanh, bí ẩn nói, “Có lẽ đây là lần cuối em tới nơi này, đáng tiếc, đây là nơi xinh đẹp nhất trong toàn bộ phong cảnh đại học A” đột nhiên nhíu mày thêm lần nữa, Đinh Nguyệt Hoa cúi đầu.

Triển Chiêu cũng nhíu mi, vừa định mở miệng khuyên Đinh Nguyệt Hoa một chút, tự nhiên nghe thấy một âm thanh rất nhẹ, tim run lên, Triển Chiêu lập tức nắm lấy tay của Đinh Nguyệt Hoa. 

Đinh Nguyệt Hoa ngẩn người, đột ngột nâng đầu, đối diện tầm mắt Triển Chiêu, rồi lại phát hiện trong mắt đối phương hiện ra một ánh nhìn sắc bén, lại đờ người. 

“Nguyệt Hoa, tôi nhớ bài tập tôi giao tối qua em còn chưa có nộp, mau đưa qua cho thầy nhìn một chút, đi thôi, bây giờ chúng ta xuống núi.” 

“A? Bài tập?” Đinh Nguyệt Hoa vẫn chưa kịp phản ứng, cô hơi đờ ra ngơ ngác nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu bất động thanh sắc kéo Đinh Nguyệt Hoa từ dưới đất lên, mắt lại chuyển sang nhìn con đường nhỏ dẫn xuống núi, đè nén cảm giác nóng nảy, dùng âm điệu bình tĩnh nói, “Để phạt việc em về trễ, phải viết báo cáo 5000 chữ. Em lại quên mất rồi, còn không mau trở về viết.” 

Thấy sắc mặt Đinh Nguyệt Hoa vẫn mờ mịt như cũ, Triển Chiêu quýnh lên, cười khổ, đột nhiên cúi người xuống đem đôi môi dính sát vào tai Nguyệt Hoa. 

Nhìn từ xa, cảnh này giống hệt như hai tình nhân đang thì thầm bên tai, có điều chuyện Triển Chiêu nói ra với chuyện yêu đương hoàn toàn chẳng liên quan gì cả. 

“Nơi này rất nguy hiểm, mau đi đi, xuống núi rồi thì bảo Bạch Ngọc Đường tới Đình liễu xanh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.