Tất cả chuyện trước đó đều chỉ là chuẩn bị, mà vở kịch chính thức bây giờ mới bắt đầu. Vân Thu Trạch lắc lắc thiết bị kích nổ trong tay, vừa chậm rãi bước đi trong phòng, vừa nói với Bạch Ngọc Đường, “Triển Chiêu nói không sai, trong phòng này đúng là không có bom. Nhưng chỗ tao đặt bom cũng cách không xa nơi này, mày đoán ra ở đâu không?”
Bạch Ngọc Đường cau mày, hai mắt của anh chăm chú theo dõi cơ thể đang chuyển động của Vân Thu Trạch. Vân Thu Trạch đi rất chậm, nhưng hắn một mực không đi xa khỏi người Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường hiểu rõ Vân Thu Trạch, biết tên này có lắm chiêu, muốn đùa bỡn, vì thế anh không dám lơi lỏng tinh thần. Nhưng, nhất tâm nhị dụng vẫn rất khó. Sau khi Vân Thu Trạch ném ra câu nói này xong, tim của anh chợt nhói, hung hăng trừng Vân Thu Trạch.
“Gần đây? Mày đặt bom ở khu vực nào gần đây?”
Vân Thu Trạch cười đắc ý, tiện tay chỉ ra ngoài cửa sổ, cười nói, “Lúc này lên lầu mày không chú ý à? Dĩ nhiên là chỗ nào đông người rồi.”
Nơi đông người, là nơi nào? Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gần như cùng lúc nghĩ tới, hai người nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn Vân Thu Trạch, hai miệng đồng thanh nói, “Phòng kinh doanh!”
Trên mặt Vân Thu Trạch hiện ra chút bất mãn, giống như ghen tị với biểu hiện ăn ý của hai người. Bất ra rất nhanh, hắn đã khôi phục lại bình tĩnh. Khẽ gật đầu, hờ hững nói, “Nếu bây giờ tao nhấn nút, đám thị dân cùng cảnh sát đó sẽ đồng thời bị nổ tung.”
“Vân Thu Trạch, mày muốn làm gì? Đây là ân oán giữa chúng ta, sao mày lại làm liên lụy người vô tội!?” Bạch Ngọc Đường oán hận nhìn Vân Thu Trạch, anh bước lên trước hai bước, lại một lần nữa giơ súng về phía Vân Thu Trạch.
Sắc mặt Vân Thu Trạch tối xuống, chỉ hộp kích nổ về phía Bạch Ngọc Đường, lạnh lùng nói, “Nếu mày không sợ tao nhấn ngay lập tức thì cứ việc tiến lên đi.”
Lời của Vân Thu Trạch khiến Bạch Ngọc Đường không dám bước tới nữa, anh giận dữ trừng mắt nhìn hắn, trong lòng khó chịu như bị lửa đốt.
Bộ dáng khổ sở của Bạch Ngọc Đường làm Vân Thu Trạch rất hưởng thụ, ba năm nay, đây gần như là một khắc vui vẻ nhất của hắn. Kể từ hôm, hắn bị bom của mình tự chế hủy đi dung mạo, trải qua khoảng thời gian trị liệu khá dài, lại không cách nào khôi phục vẻ ngoài hoàn mĩ. Ba năm nay, mỗi lần nhìn thấy mình trong gương, Vân Thu Trạch đều có thể cảm nhận được thù hận thấu xương gặm nhấm tâm hồn hắn. Hắn hận số mệnh, hận thế giới, càng hận Bạch Ngọc Đường. Có lẽ, ba năm trước, trong tim Vân Thu Trạch còn có một chút ôn tình, nhưng sau khi trải qua tấn thảm kịch nọ, tim của hắn đã trở thành một hầm băng hoàn toàn lãnh khốc vô tình.
Sau đó, tổ chức biến động khiến hắn mất đi chỗ dựa, không thể không trốn vào đám người để lẩn trốn. Sự đuổi giết của Lô Thiêm Nghĩa làm hắn phải chạy trốn, mỗi lần cảm thấy thống khổ, hắn đều dùng cái ví dụ sống Bạch Ngọc Đường để tự an tủi. Hắn là một kẻ không có tình cảm, không có tim, là ma quỷ núp trong bóng tối, chỉ cần có thở là có thể sống sót.
Bạch Ngọc Đường không giống hắn. Bạch Ngọc Đường tới giờ đều là một người sống dưới ánh mặt trời, Anh cần ánh sáng, mưa, cần yêu thương cùng quan tâm, cần những chuyện buồn chán mới có thể sống tốt. Vụ nổ kia phá hủy dung mạo Vân Thu Trạch, lại đồng thời hủy diệt tự tin cùng yêu thương của Bạch Ngọc Đường. Anh mất đi bằng hữu tốt nhất, huynh đệ thân nhất cùng sư trưởng mình tín nhiệm nhất. Giống như Bạch Ngọc Đường hiểu rõ Vân Thu Trạch, Vân Thu Trạch cũng nắm rõ tính tình Bạch Ngọc Đường trong lòng bàn tay. Hắn có thể tưởng tưởng ra, Bạch Ngọc Đường, khi mất hết những thứ ấy sẽ có cảm giác thế nào.
Có lẽ hắn không lo cơm áo, nhưng nhất định sẽ sống không bằng chết.
Triển Chiêu đoán không sai, chính vì biết rõ Bạch Ngọc Đường phải khổ sở như thế, hắn mới không đi tìm Bạch Ngọc Đường, không vội giết anh. Bởi vì có một bằng chứng sống bi thảm như Bạch Ngọc Đường, mới khiến hắn không cảm thấy chỉ có mình hắn phải chịu khổ sở như vậy. Hắn không chỉ không đi giết Bạch Ngọc Đường, mà cũng không muốn để người khác giết anh. Ba năm nay, hắn luôn chú ý mật thiết tới từng hành động của Bạch Ngọc Đường. Hơn một năm trước, lúc Bạch Ngọc Đường lần đầu quen biết với Triển Chiêu, Vân Thu Trạch đã biết. Nhưng lúc đó, hắn hoàn toàn không ngờ, một năm, sẽ khiến Bạch Ngọc Đường cùng vị tiến sĩ nhỏ không hề tầm thường nảy sinh quan hệ thế này.
Sự thật đã chứng minh cho Vân Thu Trạch biết, nhờ sự xuất hiện của Triển Chiêu, cuộc sống của Bạch Ngọc Đường hoàn toàn thay đổi, thậm chí biến Bạch Ngọc Đường trở nên khỏe mạnh hơn. Nhờ sự tồn tại của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường ngày ngày càng thêm khỏe mạnh, vui vẻ, càng thêm mạnh mẽ. Vân Thu Trạch phát hiện ra, cái tên Bạch Ngọc Đường vui vẻ tự tin kia sắp trở về.
Sự phát hiện này khiến hắn cảm thấy bất an, khổ sở, cảm thấy không thể nào tha thứ. Cho nên hắn cũng trở về, mang theo cơn ác mộng của Bạch Ngọc Đường. Vào giờ phút này, khi hắn thấy kế hoạch của mình đã thuận lợi tiến tới bước cuối cùng, thì loại vui vẻ sắp đem Bạch Ngọc Đường ném vào địa ngục đã làm hắn không tài nào kiềm nén được kích động. Hắn quên hẳn ý niệm mập mờ đối với Triển Chiêu vừa manh nha trong tim hắn, bây giờ suy nghĩ duy nhất chiếm cứ, chính là hành hạ, đả kích Bạch Ngọc Đường triệt để.
Nghĩ tới đây, Vân Thu Trạch lạnh lùng cong khóe miệng.
“Bạch Ngọc Đường, mày còn chưa rõ ư? Tất cả những ai dính líu tới mày, đều không còn vô tội nữa. Bọn chúng nhất định phải trả giá cao vì sự ngu ngốc của mày. Là mày hại chết chúng!”
“Vân Thu Trạch, tên khốn kiếp!” Lời của Vân Thu Trạch khiến Bạch Ngọc Đường tức giận, anh rất muốn mặc kệ tất cả để xông lên giết chết tên khốn kiếp này, nhưng hộp kích nổ trong tay đối phương làm anh khó mà dời bước.
Bạch Ngọc Đường hiểu, dưới tình hình này, dựa vào một mình anh rất khó ngăn cản hắn. Trong đầu anh nhanh chóng nghĩ ra mọi cách có thể, anh không biết bước tiếp theo Vân Thu Trạch sẽ làm gì, nhưng anh hiểu, đối phương nói đúng một câu, anh quả thực không có cách giải cứu hơn một trăm thị dân vô tội vây quanh phòng kinh doanh. Nếu để họ chết, mình chết vạn lần cũng không đủ chuộc tội!
Ngay lúc Bạch Ngọc Đường đang suy tư biện pháp, tình hình lại càng trở nên tệ hại hơn. Vân Thu Trạch đột nhiên giống như con báo, phi thân về phía Triển Chiêu, trước khi Bạch Ngọc Đường kịp nổ súng, tay của hắn đã giống như gọng kềm, siết chặt cổ Triển Chiêu!
“Vân Thu Trạch! Mày mau thả Triển Chiêu ra!” Bạch Ngọc Đường cảm thấy máu huyết toàn thân anh đều chạy ngược lên não, hai tay run run, suýt chút nữa bóp cò.
Vân Thu Trạch cũng không siết chết Triển Chiêu, thậm chí còn không thể Triển Chiêu cảm thấy khó chịu. Thực ra, lúc Vân Thu Trạch bắt Triển Chiêu lại, Triển Chiêu còn đồng thời la lớn, “Ngọc Đường, em không sao!”
Cậu không muốn Bạch Ngọc Đường nổ súng, vì cậu hiểu, hành động của Bạch Ngọc Đường sẽ làm liên lụy tới tính mạng của hơn một trăm người! Mặc dù cậu biết, Vân Thu Trạch có lẽ thật muốn giết chết cậu trước mặt Bạch Ngọc Đường.
“Ngọc Đường.” Triển Chiêu chăm chăm nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường, khóe miệng cong thành một nụ cười ôn nhu, cậu nhìn vành mắt trợn to của Bạch Ngọc Đường, khuôn mặt méo mó, dùng hết sức bình tĩnh nói, “Người bên cạnh chúng ta có thể ra đi, nhưng, bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta đều phải cố gắng sống. Ngọc Đường, em yêu anh. Em thích nhất là Bạch Ngọc Đường kiên cường. Anh phải trở thành một cảnh sát vĩ đại nhất, như vậy, em mới có thể càng yêu anh hơn. Anh hiểu không?”
Lời của Triển Chiêu làm đáy mắt Bạch Ngọc Đường ê ẩm, anh gần như phải khóc. Anh nhìn sâu vào trong mắt Triển Chiêu, ánh mắt như con sói khát máu, nhìn chăm chăm vào Vân Thu Trạch.
“Vân Thu Trạch! Nếu mày dám động vào một sợi tóc của Triển Chiêu, tao lập tức giết mày!”
Vân Thu Trạch bình tĩnh nhìn Bạch Ngọc Đường, lạnh lùng nói, “Vậy, còn dân chúng của mày? Còn đồng nghiệp của mày? Mày không quan tâm sao?”
Trên mặt Bạch Ngọc Đường lại hiện ra vẻ khó nghĩ trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh sau đó, lạnh lùng lại dâng lên trong mắt anh, “Vân Thu Trạch, chỉ cần mày dám động vào Triển Chiêu hoặc cái hộp kích nổ đó, ta lập tức sẽ nổ súng. Vì Triển Chiêu, kẻ nào tao cũng giết được! Mày đừng tự cho là đúng, mau thả Triển Chiêu ra!”
“Ha ha ha!” Vân Thu Trạch cười như điên, hắn giống như đang lầm bầm gì, lại như muốn nói với hai người Triển Bạch, dùng giọng nói đắc ý lại mang chút thê lương, run run, nói, “Các ngươi đã thấy chưa, đây chính là nhân tính! Cái gì cảnh sát, cái gì chính nghĩa, đều là gạt người! Triển Chiêu, em nói tôi bị phần tử khủng bố tẩy não, còn bọn chúng vì sao không phải? Các ngươi luôn miệng bảo phải bảo vệ người dân, rốt cuộc vẫn là vị lợi ích bản thân mà hi sinh người khác! Bạch Ngọc Đường, mày với tao đều là một loại, đúng là một loại! Dựa vào cái gì mà mày có thể đứng bên chính nghĩa, chiếm hết chuyện tốt còn có thể hưởng thụ sự ca ngợi của người ta như đúng rồi! Triển Chiêu, nhìn rõ chưa? Đây chính là người em thích, em không thấy thất vọng sao?”
“Không!” Triển Chiêu có thể cảm nhận được bàn tay không ngừng run rẩy của Vân Thu Trạch trên cổ mình, nhưng lúc này, cậu không còn để ý sống chết bản thân, bởi vì cậu thấy trong mắt Bạch Ngọc Đường đã ngầm nổi lên gió lốc. Cậu không thể để lời nói của Vân Thu Trạch sinh ra ảnh hưởng sâu sắc tới Bạch Ngọc Đường, cho nên, cậu như thể liều mạng, cao giọng hét, “Bạch Ngọc Đường với ngươi khác nhau! Anh ấy không nỡ để ta chết, vì anh ấy yêu ta! Nhưng nếu bảo lựa chọn giữa ta cùng người vô tội, Bạch Ngọc Đường nhất định sẽ khống giống ngươi, chỉ biết lo cho mình mà mặc kệ vô số tính mạng! Bạch Ngọc Đường là người ta yêu, ta yêu loại người như anh ấy, hoàn toàn không dính dáng gì tới Vân Thu Trạch ngươi!”
“Phải không!?” Vân Thu Trạch chợt chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu, trong đôi mắt trong suốt như suối đó, hắn nhìn thấy thâm tình có chết cũng không đổi của cậu với Bạch Ngọc Đường. Vẻ mặt nà, khiến tim Vân Thu Trạch dâng lên hận thù cùng ghen tỵ vô biên. Trái tim lạnh băng của hắn như bị nước đá rưới thêm một tầng băng giá, hắn giống như càng thêm hận Bạch Ngọc Đường rồi, thậm chí, hắn cũng hận Triển Chiêu như vậy. Một Triển Chiêu chấp mê bất ngộ, vì tình yêu không để ý tới tính mạng mình!
Nếu em đã tin tưởng Bạch Ngọc Đường như thế, ta liền cho hắn một cơ hội lựa chọn, xem hắn có vĩ đại như em đã nói hay không, xem hắn có yêu thương em như em yêu hắn hay không. Triển Chiêu, ta thật không muốn giết em, là em ép ta. Là tình yêu ngu xuẩn của em đưa em vào đường chết. Triển Chiêu, em chết đi!
Nói thì chậm, nhưng việc lại xảy ra rất nhanh, Vân Thu Trạch chỉ nhìn Triển Chiêu một cái, chớp mắt, trong tay hắn liều nhiều thêm một con dao. Tay Vân Thu Trạch dùng sức quét một đường ở trên cổ Triển Chiêu, một vết thương sâu nháy mắt xuất hiện, máu tươi lập tức phun trào.
Bạch Ngọc Đường gào lên một tiếng thê lương, “Không!”
Gần như trong chớp mắt, súng Bạch Ngọc Đường cũng vang lên! Hai viên đạn xuyên qua đầu vai của Vân Thu Trạch, nhưng hắn như thể không hề cảm thấy đau đớn, tay vẫn nắm chặt hộp kích nổ, thậm chí cũng không chịu đổi tay. Có lẻ không phải không muốn, mà là do hắn còn không muốn để Triển Chiêu phải chết ngay. Tay trái hắn cầm hộp kích nổ, tay phải che kín vết thương trên cổ Triển Chiêu. Nếu không có tay Vân Thu Trạch đặt tại nơi đó để cầm máu, thì không tới 30 giây, Triển Chiêu sẽ mất máu mà chết.
Triển Chiêu không ngờ Vân Thu Trạch sẽ dùng tới cách này để giết cậu, cậu bây giờ không thể nói chuyện, thậm chí cả ý thức cũng mơ hồ. Cậu chỉ có thể dựa vào ký ức trước đó, dùng hết sức nhìn về phía Bạch Ngọc Đường. Cậu không thể nói cho Bạch Ngọc Đường nghe tâm trạng của cậu lúc này, nhưng cậu hi vọng trong giờ phút cuối cùng, có thể luôn thấy bộ dáng của Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường đã điên rồi, hai súng của anh không bắn chết Vân Thu Trạch, bây giờ giống hết con cọp bị thương, đột ngột nhảy về phía Vân Thu Trạch. Nếu để hắn bắt được Vân Thu Trạch, nhất định sẽ dùng từng hớp để cắn xé mỗi miếng thịt của đối phương. Nhưng có làm vậy, chỉ sợ cũng không thể hóa giải sự đau nhức trong lòng.
Vậy mà, anh cũng không lao tới, vì Vân Thu Trạch nói với anh.
“Mày càng tiến lên, tao sẽ buông tay.”
Bạch Ngọc Đường như thể bị người ta đổ nước đá lên đầu, chớp mắt tỉnh lại. Đúng rồi, chỉ cần Vân Thu Trạch còn chưa buông tay, Triển Chiêu còn có hi vọng sống! Vì vậy anh lập tức đứng yên tại chỗ, mắt đỏ bừng nhìn Triển Chiêu.
“Tài bắn của mày lụt rồi.” Vân Thu Trạch tự giễu nhìn hai cái lỗ trên người mình, cười lạnh, “Tiểu tử, nghe đây, bây giờ tao cho mày hai lựa chọn. Mày muốn Triển Chiêu, tao sẽ giao em ấy cho mày, sau đó ấn nút kích nổ, để lũ ngu ngốc ở khu văn phòng đó đến Tây Thiên. Nếu mày không cần Triển Chiêu, thì lập tức quay đi xuống dưới lầu cứu lũ ngu ngốc đó. Thời gian còn lại của chúng không còn bao nhiêu nửa đầu, sau năm phút, bom sẽ tự động phát nổ. Bất quá tao phải nhắc nhở mày, nếu mày đi, thì Triển Chiêu sẽ là của tao.”
Nói tới đây, Vân Thu Trạch chợt phát ra tiếng cười lạnh, “Bạch Ngọc Đường, mày phải nghĩ cho kỹ, Triển Chiêu rất mong mày có thể thành anh hùng cứu vớt thiên hạ. Còn mày nghĩ thế nào? Muốn làm anh hùng, hay trở thành kẻ hèn nhát?”