Tổ Trọng Án

Chương 152: Vụ án 10 – Trùng sinh chi lộ (4)




Sau hai ngày Bạch Ngọc Đường không ngủ không nghỉ không ăn không uống, tất cả mọi người không thể chịu được hình ảnh tự ngược đãi của anh nữa. Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Bao Chửng, Bạch Cẩm Đường trực tiếp lái xe tới cục, đem Bạch Ngọc Đường đã mệt đến lả đi giải về nha. Bạch Ngọc Đường bị ép ngủ, cho dù ngủ không được củng phải nằm im trên giường ít nhất 5 tiếng.

Bạch Ngọc Đường tâm tình như du tiên, anh vốn cũng không buồn ngủ, nhưng không có cách chống lại Bạch Cẩm Đường, chỉ có thể nhịn xuống khổ sở mà lên giường nằm. Mất ngủ cực độ lại thêm cơ thể suy yếu làm thân thể con người tự động tiến vào trạng thái tự bảo vệ. Khi cơ thể Bạch Ngọc Đường có được sự thả lỏng khi nằm xuống, ý thức của anh nhanh chóng trở nên mơ hồ. Mặc dù anh không tài nào ngủ được, nhưng sau khi nhắm mắt lại, suy nghĩ cũng không sao di chuyển rõ ràng. Anh bắt đầu nghĩ lung tung, trong đầu chỉ toàn là giấc mộng ban trưa kinh khủng. Một hồi mơ thấy Triển Chiêu bị nổ tới không toàn thây, một hồi lại thấy toàn thân Triển Chiêu toàn là máu, lạnh băng nằm trên mặt đất. Giấc mơ điên loạn cứ mấy phút lại khiến Bạch Ngọc Đường bị dọa sợ tỉnh một lần, sau đó nhắm mắt lại rơi vào cơn ác mộng.

Cứ thế kéo dài suốt mấy tiếng, cuối cùng, thân thể cũng miễn cưỡng xem như được nghỉ ngơi, sau khi hồi phục một ít thể lực, Bạch Ngọc Đường liền bò dậy khỏi giường. Anh ra khỏi căn phòng của mình, dùng tốc độ nhanh nhất tới bếp, mở tủ lạnh lấy lon bia, đổ thẳng một hớp xuống. Bia lạnh băng làm tâm tình hỗn loạn của anh tạm thời lấy được bình tĩnh, khi vất bỏ lon bia, anh đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên cùng Triển Chiêu tới ký túc xá của cậu để uống bia, tâm lại một lần nữa đau đớn.

Lúc ấy, ngoài cửa chợt vang lên tiếng chuông cửa. Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, bước nhanh tới cửa. Nhìn qua máy quan sát, phát hiện trước cửa có mấy đứa nhóc mặc đồ học sinh tiểu học, tụi nó vừa nhấn chuông vừa chụm đầu nói gì đó. Bạch Ngọc Đường cau mày mở cửa ra, mấy đứa nhỏ đột nhiên thấy một người đàn ông cao lớn đen mặt từ trong nhà bước tới, đồng loạt sợ hết hồn.

“Mấy đứa nhấn chuông làm gì, có chuyện?” Trong lòng nhớ nhung Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường căn bản không có tâm trạng đối đãi tốt với đám tiểu quỷ này.

Đứa nhóc đi đầu là một thằng bé mập mạp, coi bộ gan của nó so với mấy đứa kia tương đối lớn hơn. Nó nhìn sắc mặt không vui của Bạch Ngọc Đường, khóe miệng nhấp một chút, nhút nhát hỏi, “Chú, chú có phải Bạch Ngọc Đường không?”

Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn ra, nhìn thằng bé như có điều suy nghĩ, sau đó lạnh lùng gật.

“Vậy thì tốt rồi.” Thằng bé thở phào nhẹ nhõm, lập tức lấy ra một phong thư từ trong balo, “Chú, có người bảo cháu đưa cái này cho chú.”

“Có người?” Bạch Ngọc Đường nhận lấy phong thư, nghi ngờ nhìn thằng bé, “Ai bảo cháu đưa tin, cháu biết hắn không?”

Thằng bé lắc đầu, một bé gái nhỏ ở sau lưng nó, chen miệng nói, “Là một chú rất cao, da rất đen bảo tụi cháu đưa, chú ấy bảo chỉ cần đưa thư cho chú, chú sẽ cho tụi cháu 200 đồng. Chú, nhà chú xa quá, tụi cháu đi vất vả mãi mới tới, chú có cho tụi cháu tiền không?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đưa mắt nhìn đứa bé gái trông có vẻ thông minh, sau đó nhìn phong thư trong tay một chút. Dùng tay cân, phong thư khá nhẹ. Nhìn kỹ lại, cũng không có dán kín.

Ai lại dùng cách này đưa tin cho anh, hơn nữa còn ngay cái lúc này? Bạch Ngọc Đường trong lòng khẽ động, một suy nghĩ làm tim anh chớp mắt xoắn lại! Vân Thu Trạch, là ngươi ư!?

Anh vội vàng đổi giọng nói hỏi đám nhóc kia, “Cái chú bảo mấy đứa đưa tin, mấy đứa gặp ở đâu vậy!?”

Đứa mập hơi ngẩn ra, cau mày suy nghĩ một chút, sau đó, láo nháo thêm mấy câu. Mấy đứa bé khác cũng ríu rít nói, Bạch Ngọc Đường nghe hồi lâu mơi nghé hiểu. Thì ra mấy đứa bé này là học sinh tiểu học của một trường tiểu học ngoài ba khu thành phố, hôm nay lúc tan học đột nhiên bị một chú cao cao gọi lại, kín đáo đưa cho chúng 50 tệ để chúng đi đưa thư, sau đó còn bảo tụi nó biết, chỉ cần đưa thư tới, Bạch Ngọc Đường nhất định sẽ cho chúng nhiều tiền hơn. Học sinh tiểu học từ ngoài ba khu tới đây chỉ cần 1 tiếng, có nghĩa bọn chúng đã gặp Vân Thu Trạch ít nhất 30 phút trước rồi.

Đừng nói 30 phút, cho dù chỉ 20 phút, cũng dư sức để Vân Thu Trạch chạy trốn ra xa ngàn dặm. Bạch Ngọc Đường hung hăng nhíu mày, siết chặt phong giấy da trâu.

“Mấy đứa muốn lấy tiền thì vào đây!” Nói xong, anh xoay người chạy như bay vào biệt thự, vừa chạy vừa mở phong thư ra nhìn vào.

Bên trong túi giấy có một USB rất nhỏ, tim Bạch Ngọc Đường lại nhéo chặt hơn, anh đã đoán ra, ên trong USB sẽ có một thông báo, mà trong đó phải có yêu cầu của Vân Thu Trạch. Hắn muốn lật bài, nói cách khác, Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng có thể biết được tung tích Triển Chiêu. Tâm tình khẩn trương, khổ sở, thấp thỏm, Bạch Ngọc Đường chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất lao vào nhà.

Sau khi vào nhà, lại nhanh chóng chạy như bay lên lầu, vì tốc độ nhanh quá mà thiếu chút nữa, tông trúng Bạch Cẩm Đường khi đó đang đi xuống.

“Ối! Tiểu Bạch, chú bị lửa đốt mông à?” Bạch Cẩm Đường đang lúc vội vàng đỡ em trai, bất đắc dĩ hỏi.

Bạch Ngọc Đường không kịp giải thích với đại ca, chỉ đại khái ừ một tiếng, hơn nữa, còn dặn Bạch Cẩm Đường xuống lầu coi chừng đám nhóc nọ, còn cố tình dặn, không được cho tụi nó chạy, cũng tạm thời không được đưa tụi nó tiền.

Cắm USB vào máy tính, Bạch Ngọc Đường thấp thỏm mở ra, phát hiện bên trong chỉ có một video. Click nhẹ chuột, Video chớp mắt hiện lên, khuôn mặt của Triển Chiêu đột ngột xuất hiện trong đoạn phim.

“Đây không phải Triển Chiêu sao!” Chỉ một chút thời giam, Bạch Cẩm Đường động tác linh hoạt đã đi một vòng phòng khách, “Tiểu Bạch, chú lấy USB ở đâu ra vậy, còn đám nhóc nọ lại là sao?”

Bạch Ngọc Đường phiền não phất tay, khẽ quát im lặng. Hai mắt của anh chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, giống như thiền, không chớp mắt nhìn Triển Chiêu trong màn ảnh.

Cậu nửa nằm trên giường, hai chân bị giây thừng trói lại, nửa người trên nghiêng dựa lên gối đầu, từ thế này nhìn thôi cũng thấy không thoải mái. Mặt cậu có chút tiều tụy, gày, nhìn qua cũng thấy không phấn chấn. Đoạn video này hẳn là chỉ quay một lần, từ đầu Triển Chiêu hình như cũng không để ý tới máy quay đang quay, còn phải hỏi người đối diện xem có đang mở máy hay không nữa.

Sau đó, Triển Chiêu điều chỉnh vẻ mặt cùng tâm trạng của mình, hướng về phía ống kính để lộ một nụ cười rất nhạt.

“Ngọc Đường, là em, Triển Chiêu, em còn sống, hơn nữa sống rất tốt.”

Bạch Ngọc Đường chăm chăm nhìn màn ảnh, anh nghe tới giọng của Triển Chiêu, liền dốc sức siết chặt nắm đấm. Toàn thân anh run nhẹ, nước mắt vô thức theo hốc mắt chảy xuống, tự anh cũng không biết gì. Toàn bộ suy nghĩ đều ở đây khắc họa lên vẻ mặt Triển Chiêu, tai của anh cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng Triển Chiêu.

“Anh đoán được rồi phải không? Ngọc Đường, anh đoán không sai, người bắt cóc em chính là Vân Thu Trạch. Đoạn Video này là hắn đòi quay lại cho anh xem, hắn muốn cho anh biết, là hắn bắt cóc em. Nhưng hắn không cho em biết yêu cầu của hắn là gì, em hỏi hắn rồi, hắn nói bây giờ chưa phải lúc. Em không hiểu tại sao hắn không nhắc tới yêu cầu, nhưng anh hiểu hắn như thế, có lẽ anh sẽ biết.

Ngọc Đường, xin lỗi, em không thể nói cho anh biết quá nhiều tin tốt, nhưng em muốn để anh biết, em sống rất tốt, em…”

Đoạn băng tới đây thì ngừng, Bạch Ngọc Đường ngơ ngác nhìn màn hình đen nhánh, dùng tay run run thu nhỏ video lại. Anh tới lui lục tung USB, cũng không tìm thấy file nào nữa. Anh lại mở Video ra xem lại một lần, nhưng cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý, Vân Thu Trạch không lộ diện trong Video, thậm chí cả một câu cũng không nói!

“Thế này là thế nào? Tên khốn kia đưa Usb tới đây để làm gì?” Bạch Cẩm Đường đứng sau lưng Bạch Ngọc Đường cau mày.

Bạch Ngọc Đường trầm mặc, không đáp. Trên mặt anh còn nước mắt chưa lau khô, nhưng sau ba ngày, tim của anh lần đầu tiên bình tĩnh lại. Anh cuối cùng xác định được tung tích Triển Chiêu, cũng khẳng định Triển Chiêu còn sống. Mặc dù trạng thái Triển Chiêu nhìn qua rất tệ, nhưng khẳng định không chịu khổ quá nhiều. Một đoạn video này như một bằng chứng cho suy nghĩ của Bạch Ngọc Đường, Vân Thu Trạch là nhắm vào anh, trước khi đạt được mục đích, hắn sẽ không làm Triển Chiêu bị thương.

Cái này đủ rồi! Triển Chiêu, em đừng sợ, chỉ cần em còn sống, anh sẽ tìm thấy em, cứu em ra!

Bạch Ngọc Đường quắc mắt đứng dậy, rút Usb ra khỏi máy tính, sau đó nhét trở lại vào phong thư. Anh xoay người nhìn anh hai mình, tỉnh táo nói, “Em phải tới tổ Trọng án đưa cái này cho khoa trưởng phân tích, thuận tiện đưa đám nhóc này đi lấy khẩu cung. Triển đại ca còn nghỉ ngơi, tốt nhất đừng cho ảnh biết chuyện này, anh ở nhà chăm sóc ảnh, mấy ngày tới em sẽ ở lại luôn trong tổ Trọng án làm thêm giờ, không về đâu.”

Nói xong, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng xuống lầu, từ trong ví rút ra tờ giấy 300 tệ quơ quơ trước mắt con bé nhìn qua khôn khéo kia, sau đó quay người ra ngoài cửa. Mấy đứa nhóc thấy người cho tiền sắp đi, vội vàng đuổi theo sát nút. Bạch Cẩm Đường đưa mắt nhìn bóng lưng Bạch Ngọc Đường, một thần sắc lo lắng hiện lên.

Có tiền bạc dụ dỗ, Bạch Ngọc Đường thuận lợi mang đám nhóc về tổ Trọng án. Sau khi Bao Chửng biết rõ mọi chuyện, lập tức gọi họa sĩ Chu Bân lần trước giúp vẽ chân dung kẻ phóng hỏa. Một đám nhóc đều gặp Vân Thu Trạch hết, tuy trí nhớ tụi nó không đáng tin bằng người trưởng thành, lúc biểu đạt cũng thiếu tính suy luận, bất quá, tài năng của Chu Bân quả nhiên không phải dạng thường, không tới một tiếng, đã cho ra một hình vẽ rõ ràng trước mặt bọn nhỏ. Hầu như tất cả bọn nhỏ đều đồng ý rằng đây chính là cái chú cao cao tụi nó đã gặp.

Mắt Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn vào chân dung, giống như nhìn thẳng vào mắt Vân Thu Trạch. Anh híp mắt, nhìn xuyên qua tờ giấy trắng bóc, giống như nhìn xuyên qua không gian, trực tiếp mặt đối mặt với Vân Thu Trạch. Họ đang đứng tại một căn phòng trống, cả gian phòng bị chiếu sáng bởi ánh đèn chói mắt, chói như thể ánh mặt trời ban trưa chiếu xuống quảng trường lớn. Đối diện nhau, nhìn nhau.

Vân Thu Trạch mặc một thân đồng phục cảnh sát, huy hiệu đội trưởng đặc cảnh trên cổ áo lóe sáng dưới ánh đèn. Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn cổ áo mình, nơi đó trống không, đây có nghĩa anh chỉ là một đội viên đặc cảnh bình thường, mà Vân Thu Trạch khi ấy, vẫn là cấp trên của anh, là người anh tôn sùng nhất. Bạch Ngọc Đường lại ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào khuôn mặt tự tiếu phi tiếu của Vân Thu Trạch.

Bọn họ cứ đứng yên như vậy, không nói, chỉ có một loại không khí giương cung bạt kiếm nổi lên. Có một cái ghế đặt giữa hai người họ, trên ghế có một người ngồi ngay ngắn, thân hình cậu gầy, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt lại lấp lánh hữu thần, lộ ra ánh sáng kiên nghị. Đó chính là Triển Chiêu.

Đây là một trận quyết đấu, cũng là đánh cược, ai ra tay trước người có giữ tiên cơ. Vân Thu Trạch nhìn Bạch Ngọc Đường, khóe miệng đột ngột cong. Giống như ảo thuật, trong tay hắn đột ngột có thêm cây súng.

“Không!” Bạch Ngọc Đường không kịp cản lại nữa, họng súng của Vân Thu Trạch đã nhắm ngay giữa đầu người nọ.

“Tiểu Bạch, tiểu Bạch!” Bao Chửng đã sớm để ý tới trạng thái bất thường của Bạch Ngọc Đường, ngay khi anh gào lên thảm thiết đã dùng sức lắc lư anh, đánh thức anh khỏi ảo ảnh nặng nề.

Bạch Ngọc Đường đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt. Anh mờ mịt nhìn Bao Chửng, nửa ngày mới tỉnh lại.

“Tôi… tôi vừa nhìn thấy Vân Thu Trạch với Triển Chiêu.”

Bao Chửng gật đầu, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc đầy mồ hôi của Bạch Ngọc Đường, thở dài nói, “Cậu vội vàng quá. Sang kia nghỉ một hồi đi, Usb kia để tôi với A Sách tới là được rồi.”

Bạch Ngọc Đường lau mồ hôi, gật đầu, sau khi quay người đi, anh đột nhiên đứng lại, nói với Bao Chửng. “Đội trưởng, khi nào khoa trưởng phân tích xong rồi, có thể chép ra một bản cho tôi không?”

Bao Chửng nghĩ một chút đã hiểu vì sao Bạch Ngọc Đường phải làm thế, có lẽ cậu ta muốn nhìn nhiều bộ dáng của Triển Chiêu. Nhưng, làm thế không phải sẽ khiến cậu ta thống khổ hơn sao? Bao Chửng thở dài, gật đầu xem như đồng ý.

Khoa kiểm tra kỹ thuật cùng giám chứng pháp y chia ra phân tích số liệu cùng dấu vân tay trên Usb cùng phong bì, nhưng kết quả sau cùng vẫn làm người ta thất vọng. Vân Thu Trạch hoàn toàn không để lại bất kỳ sơ hở cùng đầu mối nào, muốn tìm ra dấu vết từ một phần chứng cứ này, hoàn toàn là hoang tưởng. Công Tôn Sách sao chép đoạn phim sang một Usb mới cho Bạch Ngọc Đường, kể từ lúc lấy được đoạn Video nọ, Bạch Ngọc Đường liền ở lại trong phòng, dùng tivi trong phòng họp quan sát đoạn video kia. Một lần lại một lần, quan sát như điên dại, ngoại trừ chuyện này ra, cái gì hắn ấy cũng không làm nữa, giống như sư đang ngồi thiền. Hồi đầu đồng nghiệp còn hơi thông cảm, nhưng mấy tiếng sau đó, họ đều cảm thấy Bạch Ngọc Đường điên rồi.

Tối hôm đó, toàn bộ tổ Trọng án làm thêm giờ, Bạch Cẩm Đường cũng đưa Triển Huy tới tổ để nghe tin tức mới nhất. Lúc toàn bộ bọn họ tới phòng họp, lại phát hiện Bạch Ngọc Đường đang ngồi đấy xem Video. Bạch Cẩm Đường không ngờ vừa tiến vào trong phòng đã thấy tình hình này, bởi vì không ngờ, nên hắn căn bản không kịp ngăn cản bước chân của Triển Huy.

Triển Huy cứ thế trực tiếp biết được tin tức của Triển Chiêu, trên màn hình to lớn, thấy được khuôn mặt tái nhợt cùng cơ thể bị trói của cậu. Anh không biết vì sao bước tới trước mấy bước, sau đó toàn thân run lên.

“Tiểu Huy, tiểu Huy, cậu đừng vội, Triển Chiêu hiện giờ rất ổn, nó không sao, đoạn video này do tên bắt cóc gửi tới, trong phim Triển Chiêu vẫn tốt, không bị thương, không bị hành hạ!” Bạch Cẩm Đường đang lúc khẩn cấp không nhịn được ôm lấy thân thể run rẩy của Triển Huy, vừa nhẹ nhàng an ủi anh, vừa hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, ý bảo, anh lập tức tắt tivi.

Bạch Ngọc Đường căn bản không thấy ánh mắt của anh hai, anh chăm chăm nhìn vào mắt Triển Chiêu trong đoạn phim, cau mày. Thật ra mọi người không ai biết vì sao anh ta cứ xem đi xem lại đoạn video đó, nguyên nhân anh làm thế chẳng qua chỉ mong có thể phát hiện ra dấu vết trong lời nói hoặc biểu hiện của Triển Chiêu. Anh tin Triển Chiêu cũng không phải người ngồi chờ chết, cậu nhất định sẽ nghĩ cách tự cứu mình. Cho dù không tự cứu được, cậu sẽ dùng cách thức thông minh nào đó truyền tin lại cho bên ngoài. Nhưng đoạn video này anh đã nhìn không dưới 100 lần, nhưng không hề phát hiện ra tin tức nào cả.

Tại sao Triển Chiêu không để lại cho anh một chút tin tức hữu dụng đây? Có lẽ tình hình khi đó quá nguy hiểm, không có cách truyền lại tin tức, hay là do Triển Chiêu không tìm ra đầu mối hữu dụng? Bây giờ cậu đang ở chung với Vân Thu Trạch, họ ở chỗ nào, Vân Thu Trạch muốn gì, những thứ quan trọng này với Triển Chiêu cũng là một chuyện bí ẩn, phải vậy không?

Triển Chiêu, tại sao em không nói cho anh biết, chỉ cần một tin nho nhỏ cũng được rồi!

“Triệu Hổ, tắt tivi đi. Tiểu Bạch, trước dừng lại đã, chúng ta phải họp!” Bao Chửng không nỡ nhìn Bạch Ngọc Đường tiếp tục tự hành hạ bản thân như thế, không biết làm gì khác hơn là sai Triệu Hổ tới cản anh.

Nhóm người đột ngột lao vào phòng họp làm Bạch Ngọc Đường lần nữa trở nên phiền não, chậm chạp lấy được đầu mối khiến tâm tình anh gần như hỏng mất. Anh đột nhiên đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh băng đe dọa những người có ý định đến gần tivi, Triệu Hổ bị dọa sợ vội vã lùi ra sau mấy bước.

“Bạch Ngọc Đường, cậu…” Triệu Hổ thấp thỏm nhìn Bạch Ngọc Đường, lại quay đầu khổ sở nhìn Bao Chửng, “Là, là sếp bảo tôi tắt máy. Bạch Ngọc Đường, cậu…”

Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nhìn Triệu Hổ, “Lùi ra!”

Lời của Bạch Ngọc Đường làm tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Cẩm Đường.

Lúc này Triển Huy tựa như đã hồi phục tâm tình, anh cũng lo lắng nhìn Bạch Cẩm Đường, hạ giọng nói, “Đội trưởng, Triển Chiêu bây giờ còn sống đúng không?”

Bạch Cẩm Đường trong lòng chua xót, lập tức gật đầu nói, “Đúng, còn sống. Giống như những người hồi đó chúng ta giải cứu, chúng ta rồi sẽ cứu được nó ra!”

Triển Huy là người bệnh, suy nghĩ của người bệnh khác với người thường. Trong đống suy nghĩ vòng vèo của anh, nếu Triển Chiêu chết, thì tiếp theo anh phải tìm ra hung thủ báo thù cho cậu. Nhưng nếu Triển Chiêu không chết, vậy thì phải đi cứu nó. Triển Huy mặc dù không phải là lính đặc chủng nữa, nhưng cảm giác cứu người anh còn chưa quên. Anh tin có anh với đội trưởng ở đây, cứu Triển Chiêu chỉ là vấn đề thời gian. Anh là một người lính, làm lính phải phục tùng mệnh lệnh. Vừa nghĩ như vậy, tim của anh ngược lại an tĩnh.

Triển Huy thản nhiên nhìn Bạch Cẩm Đường, ánh mắt không giống người khác. Bạch Cẩm Đường cảm thấy áp lực cực lớn, hắn không nói gì mà trợn mắt nhin Bạch Ngọc Đường đang nổi điên, hạ giọng quát, “Bạch Ngọc Đường! Chú điên cái gì! Không thấy mọi người cần họp sao? Chú làm thế sẽ ảnh hưởng tới tiến độ chúng ta cứu Triển Chiêu đấy, hiểu không?”

Bạch Ngọc Đường lập tức dời sức chú ý tới trên người Bạch Cẩm Đường, khuôn mặt đen vẫn không có gì thay đổi.

“Tôi bảo các cậu lùi hết ra sau! Chúng ta hiện giờ không có đầu mối, có họp nhiều hơn nữa cũng vậy thôi! Tôi muốn tiếp tục xem Video, Triển Chiêu nhất định có lời muốn nói với tôi, em ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này! Tôi hiểu em ấy, chỉ có tôi hiểu em ấy!”

“Tiểu Bạch! Đoạn Video kia cậu xem lâu lắm rồi, dừng một lát được không? Tâm trạng cậu lúc này không thể làm việc nữa, cậu cần nghỉ ngơi!” Công Tôn Sách thật không nỡ nhìn bộ dáng này của Bạch Ngọc Đường, anh không nhịn được tiến lên, nhẹ vỗ vai Bạch Ngọc Đường.

Không ngờ một Bạch Ngọc Đường bình thường quan hệ cực tốt với Công Tôn Sách đột ngột né ra, Công Tôn Sách không để ý, mém nữa té ngã.

“Bạch Ngọc Đường! Thằng nhóc này điên rồi à!?”

Bàng Thống vẫn luôn ít tham gia vào những chuyện thế này cũng không nhịn nổi nữa, hắn tiến lên đỡ Công Tôn Sách, sau đó một bước nhảy tới sau lưng Bạch Ngọc Đường, giơ tay muốn tắt tivi. Bạch Ngọc Đường làm sao để hắn được việc, tay của Bàng Thống còn chưa động tới, anh đã nhào ra. Mắt thấy nếu không ai tới cản, hai người sẽ đánh nhau trong phòng họp. Nhưng bây giờ, có một bóng người nhẹ nhàng lách vào giữa Bàng Thống với Bạch Ngọc Đường, sau đó, chỉ nghe một tiếng bộp, Bạch Ngọc Đường đã ngã phịch xuống đất, lập tức hôn mê.

Tất cả mọi người bao gồm cả Bàng Thống đều giật mình nhìn người dùng một chưởng đánh ngất Bạch Ngọc Đường, mà người kia trong con mắt kinh ngạc của họ, tiêu sái xoa tay, xoay người đi tắt tivi. Sau đó, anh nhìn Bạch Cẩm Đường nói, “Đội trưởng, em trai của anh ở đây chỉ làm cản trở chúng ta, một đánh của tôi có thể để nó nghỉ ngơi ít nhất hai tiếng. Không phải mọi người muốn họp sao? Mau bắt đầu đi!”

Lúc Triển Huy nói những lời này bình thản y như đang bàn về chuyện thời tiết hôm nay thế nào, so sánh với Bạch Ngọc Đường nằm trên mặt đất hoàn toàn trái ngược. Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cũng cảm thấy cảnh này thật buồn cười. Nhưng tình cảnh Triển Chiêu hung hiểm, vào thời khắc này, mọi người sao có thể cười được? Trương Long Triệu Hổ nín cười đỡ Bạch Ngọc Đường lên, cẩn thận đặt anh lên salon sau phòng họp. Lúc họ đưa Bạch Ngọc Đường đi ngang qua mọi người, đột nhiên ai cũng nghe thấy một giọng cười.

“Ha ha.”

Tất cả mọi người không hẹn cùng nhìn, kết quả cùng lúc thấy được khuôn mặt người chết của Tần Giản. Thôi kệ, cái tên thiếu thốn EQ này, không nằm trong phạm vi người thường, cười cũng cười đi, chả ai so đo với hắn.

Tiếng cười của Tần Giản phá cỡ bầu không khí ngột ngạt, lúc này, cửa truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai cùng một vị trung niên phong độ nho nhã bước vào phòng. Hai người vừa vào cửa, đã chạy tới chỗ Bao Chửng.

“Triệu Trinh, giáo sư Triệu, sao hai người lại tới?” Bao Chửng kinh ngạc nhìn Triệu Trinh cùng người trung niên sau lưng anh.

Người trung niên treo khuôn mặt bất mãn lạnh lùng, ông lành lạnh trừng mắt nhìn Bao Chửng, thờ ơ nói, “Học trò của tôi bị cậu vứt bỏ, tôi không thể tới tìm cậu đòi người sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.