(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nếu lúc này mà nói không cần thì thực sự không có EQ.
Tề Diệu Tưởng vẫn còn chút EQ này.
Hơn nữa cô cảm thấy việc có thể trò chuyện với Kỷ Sầm cũng rất tốt. Kỷ Sầm là người tốt, lại còn là một học sinh xuất sắc. Nếu nói chuyện nhiều với cậu ấy, biết đâu có thể lây chút vía học sinh xuất sắc của cậu, giúp cô thi giữa kỳ tốt hơn thì sao.
Hy vọng Kỷ Sầm phù hộ cho cô làm tốt bài kiểm tra giữa kỳ.
Trong lòng Tề Diệu Tưởng thầm cúi đầu vái lạy Kỷ Sầm.
Mấy ngày trước Lư Văn Giai vái Kỷ Sầm, cô còn cảm thấy cô nàng hơi lố, nhưng bây giờ đột nhiên cô có thể hiểu được cảm giác đó rồi.
Vậy thì không trả cậu ấy một tệ rưỡi nữa, ngày mai cô sẽ nói dì bán bánh cho cậu thêm hai quả trứng ốp.
Tề Diệu Tưởng trả lời "được" rồi nói tiếp: [Nhưng mà hôm nay mình có rất nhiều bài tập về nhà, sáng mai phải nộp rồi. Chúng ta có thể nói chuyện vào lúc khác được không?]
Qua điện thoại có thể đoán được vẻ mặt của cô lúc này, chắc hẳn cô đang rất lo lắng, sợ việc xin kéo dài thời gian của mình sẽ khiến cậu không vui.
Có vẻ như cô sợ làm mọi người không vui, trước khi làm chuyện gì cô cũng sẽ suy nghĩ rất nhiều, cho dù chuyện đó có thể gây rắc rối cho bản thân, nhưng điều cô quan tâm đầu tiên không phải là cảm xúc của mình mà là liệu chuyện đó có khiến người khác không vui hay không.
Tuy cô chân thành nhưng cũng khiến cô trông có vẻ thiếu cá tính và rất dễ bị bắt nạt.
"Được, cậu làm bài tập về nhà trước đi."
Kỷ Sầm trả lời trước một câu như thế, sau đó ấn điện thoại nói: "Nếu có câu hỏi nào không biết thì có thể hỏi tôi."
Ngón tay vẫn đang giữ nút ghi âm, sau khi nghĩ ngợi một lúc, cậu lại bấm hủy.
Có vẻ hơi vội vàng rồi.
Thôi, từ từ rồi tiến tới.
Vừa đặt điện thoại xuống, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của Bách Trạch Văn.
"Chậc chậc châc, bọn mình nói về một tệ rưỡi nhé ~"
Trước bồn rửa tay chung trong ký túc xá, tiếng nước xối xả, Bách Trạch Văn vừa bị đá một cái, bực bội lặp lại lời của Kỷ Sầm.
Vừa dứt lời, cậu ta lại bị tạt nước vào mặt.
Kỷ Sầm: "Cút."
Giọng điệu khác hoàn toàn với tin nhắn thoại vừa rồi.
Bách Trạch Văn giơ tay lau sạch vết nước. Lời đầu tiên cậu ta nói sau khi ôm chậu rửa mặt trở về ký túc xá là thông báo cho những người bạn cùng phòng khác bằng giọng điệu nhấn nhá:
"Các đồng chí! Tin vui đây. Dựa vào trí tuệ hơn người của mình, hôm nay đồng chí Kỷ Sầm của chúng ta cuối cùng cũng đã thành công lấy được số QQ, số WeChat và số điện thoại di động của Tề Diệu Tưởng lớp bên cạnh! Giành thắng lợi giai đoạn đầu rồi, vỗ tay!"
Sáu người còn lại trong phòng ký túc xá tám người lập tức phối hợp vỗ tay.
"Bộp bộp bộp."
"Tuyệt vời!"
"Xuất bản sách đi!"
"Hot boy lớp ra tay, ai có thể địch lại chứ."
Kỷ Sầm: "..."
Một đám ngốc nghếch.
Ý định muốn đổi phòng của cậu không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Nhất là Bách Trạch Văn, cậu ta đúng là thằng ngốc nhất trong số những thằng ngốc, quen biết cậu ta là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của cậu.
Đóng cửa phòng ký túc xá, Bách Trạch Văn dùng bàn chải đánh răng thay cho micro, dí sát vào miệng của Kỷ Sầm hỏi: "Vậy bây giờ tôi sẽ phỏng vấn một chút. Xin hỏi đồng chí Kỷ Sầm của chúng ta, kế hoạch hành động tiếp theo là gì? Định khi nào sẽ chiếm được viên pha lê đối diện?"
"Hành động tiếp theo chính là chuốc thuốc độc cho cậu trước đấy."
Kỷ Sầm nhàn nhạt nói, sau đó chán ghét quay đầu bỏ đi.
"Mang cái bàn chải đánh răng của cậu đi đi, đừng dí vào mặt tôi, hôi chết được."
"Hôi á? Tôi dùng kem đánh răng mùi bạc hà đấy, mùi còn tươi mát lắm, không tin thì cậu ngửi thử xem, ha..."
Bách Trạch Văn đưa miệng sát vào mặt Kỷ Sầm, hà hơi vào mặt cậu.
Kỷ Sầm tức giận cười lớn, đẩy cậu ta ra: "Cậu cút cho tôi."
Tuy nhiên, càng bị đẩy Bách Trạch Văn càng hăng hái, cậu ta nhất quyết lại gần để Kỷ Sầm ngửi thử, cuối cùng phải bị đá một cái mới chịu tém lại.
Bách Trạch Văn vừa thay chiếc quần thể dục có in dấu chân bị đá vừa nói: "Thơm lắm đấy. Sao cậu không dùng kem đánh răng của tôi luôn đi? Cậu nghĩ xem, đợi sau này cậu và nhóc đáng thương tiến triển đến giai đoạn hôn môi, cô ấy ngửi thấy mùi bạc hà này. Woa, thế thì không phải sẽ hôn lưỡi kiểu Pháp mười phút với cậu ngay sao?"
Lúc này Kỷ Sầm cũng đang thay quần, nghe thấy vậy, động tác cởi th.ắt l.ưng dừng lại, trợn mắt nhìn Bách Trạch Văn đầy ẩn ý.
Giọng của Bách Trạch Văn không tính là nhỏ, một người bạn ở giường gần đó nghe thấy thì ngay lập tức hào hứng nói: "Vãi thật, vừa thêm QQ mà đã tiến triển đến đoạn hôn lưỡi rồi à? Kỷ Sầm, cậu trâu bò đấy."
Bách Trạch Văn làm rõ: "Không phải không phải. Hiện tại mới chỉ là giai đoạn tưởng tượng của Kỷ Sầm thôi, chưa đến bước đó đâu."
Kỷ Sầm nghiến răng nghiến lợi: "Tôi tưởng tượng cái đầu cậu đấy. Đồ chó chết tiệt, đừng để ý nghĩ bẩn thỉu của cậu dính líu đến tôi."
Nếu không phải cậu đang thay quần không tiện nhấc chân thì Bách Trạch Văn đã bị cậu đá lăn quay ra đất rồi.
Bách Trạch Văn mở to mắt: "Không phải chứ đại ca, tôi thành bẩn thỉu rồi á? Tôi đâu phải là học sinh tiểu học, chỉ còn hai năm nữa là trưởng thành rồi, đã xem biết bao nhiêu bộ phim. Lúc yêu đương thì hôn nhau có sao đâu, chẳng phải rất bình thường sao?"
"Cậu có bản lĩnh thì để dành nụ hôn đầu đến năm tám mươi tuổi đi."
Bộ phim đó là phim hoạt hình khiêu d*m R18 của Nhật Bản. Xem loại phim này thì an toàn hơn "phim đen" do người đóng nhiều. Phần lớn phụ huynh cho dù có phát hiện ra thì họ cũng chỉ nghĩ rằng con cái họ đang xem phim hoạt hình, chứ không nghĩ theo hướng kia.
Vì vậy, dù ít hay nhiều thì các chàng trai đều có trong tay những bộ phim này.
Kỷ Sầm cau mày, làm lơ Bách Trạch Văn, sau khi thay đồng phục ra, cậu leo thang lên giường bên trên.
Cậu ngủ ở giường trên của Bách Trạch Văn, mặc dù chuyện leo lên leo xuống hơi phiền phức nhưng có thể tránh được việc Bách Trạch Văn tuỳ tiện ngồi lên giường mình.
Hơn nữa, cái tên chó chết Bách Trạch Văn này mỗi ngày phải nói tám trăm lần. Cậu ta giống như một con ngựa hoang, không bị đá thì không biết mình sai. Nếu khăn trải giường bị cậu ta ngồi xuống thì phải chà nhiều lần mới có thể giặt sạch.
Kỷ Sầm nằm lên giường, nhân lúc chưa tắt đèn, cậu đang định chơi vài ván game để dễ ngủ thì một cái đầu lén lút xuất hiện ở bên mép giường cậu.
Kỷ Sầm nhìn thoáng qua, nhíu mày: "Cậu cosplay Sadako đấy à?"
(*)Sadako: nhân vật Sadako Yamamura trong bộ phim kinh dị Nhật Bản "The Ring".
Bách Trạch Văn ẩn ý nói: "Cậu còn chưa nói cho tôi biết cậu có muốn dể dành nụ hôn đầu đến năm tám mươi tuổi thật không."
Kỷ Sầm tức cười.
"Đồ chó chết, nếu cậu không buôn chuyện một ngày thì sẽ chết à?"
Bách Trạch Văn: "Không chết, nhưng cả người tôi sẽ cảm thấy khó chịu."
Kỷ Sầm thở dài, mím môi, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại nói: "Sao thế được."
Ánh mắt Bách Trạch Văn sáng lên: "Ồ~ Vậy cậu định khi nào thì trao nụ hôn đầu của cậu?"
"Xem cô ấy đã."
Bách Trạch Văn còn chưa kịp suy ngẫm câu trả lời của Kỷ Sầm thì cậu đã vào trận game, đang bắt đầu chọn tướng. Sự tập trung của Kỷ Sầm đều dồn vào vị tướng, bắt đầu đuổi người: "Nhanh cút đi, trận này tôi leo lên hạng 50 sao, đừng làm phiền tôi."
Khi chơi game đến một cấp độ nhất định, nếu mỗi tuần không đăng nhập vào để chơi xếp hạng thì điểm số và thứ hạng sẽ bị giảm. Mỗi ngày Kỷ Sầm chỉ chơi game được hai tiếng, hơn nữa nhiều khi cậu còn không có thời gian lên mạng, vì vậy mỗi trận xếp hạng đều rất quan trọng với cậu.
Bách Trạch Văn bị đuổi đi xuống.
Mãi đến khi đèn tắt, cậu ta mới hiểu được lời nói của Kỷ Sầm, sau đó nổi da gà khắp cả cánh tay.
Cậu ta ngồi dậy, vỗ vỗ nhẹ vào tấm ván giường phía trên đầu.
"Tam Cân, Tam Cân."
Giọng nói ngái ngủ và thiếu kiên nhẫn của Kỷ Sầm vang lên từ giường trên: "Gì đấy?"
"Cậu đúng là tên đàn ông vừa dung tục vừa thâm hiểm." Bách Trạch Văn hừ một tiếng.
Một lúc sau, giường bên trên lại vang lên tiếng cười trầm thấp lười biếng của chàng trai.
"Đếch phải việc của cậu."
...
Tề Diệu Tưởng làm bài tập về nhà mãi đến mười một giờ rưỡi mới xong.
Chủ yếu là vướng mắc ở môn Toán. Vì ngày mai là thứ Bảy, Chủ Nhật lại được nghỉ nên Đổng Vĩnh Hoa giao hai đề kiểm tra cho đám học sinh làm trong mấy ngày tới rồi nộp vào tuần sau. Các câu hỏi trắc nghiệm và điền khuyết ở phần đầu tương đối cơ bản, có thể nghĩ ra được, nhưng mấy câu hỏi lớn tổng hợp ở cuối thì quả thật làm cho Tề Diệu Tưởng khá vất vả.
Câu hỏi lớn tổng hợp là tập hợp các kiến thức từ tất cả những chương trước. Trên lớp, Đổng Vĩnh Hoa đã dạy đến chương 3 Hàm số, mà hiện tại Tề Diệu Tưởng mới làm bù xong chương 1 Tập hợp trong sách bài tập toán thôi. Không thể giải được câu hỏi lớn cũng là chuyện bình thường.
Nhưng hai tuần sau là đến kỳ thi giữa kỳ.
Tề Diệu Tưởng hơi lo lắng.
Cô sợ nếu mình xếp cuối trong kỳ thi thì các bạn cùng lớp sẽ cảm thấy một người chuyển đến từ trường Tứ Trung đến chỉ ở trình độ chừng này?
Bài thi do chính Đổng Vĩnh Hoa tự in ra, không có đáp án. Tề Diệu Tưởng lấy điện thoại để tìm trên mạng, dù có những câu hỏi tương tự nhưng số liệu và yêu cầu lại khác nhau. Cô cố gắng suy nghĩ để giải đề nhưng đáp án cô tính ra không biết đúng hay không.
Tề Diệu Tưởng chán nản đặt bút xuống.
Vái Kỷ Sầm để phù hộ cho cô trong kỳ thi giữa kỳ cùng lắm chỉ là một sự an ủi về mặt tâm lý, nếu cô học không tốt thì có vái Ngọc Hoàng cũng chẳng có tác dụng gì.
Vái Kỷ Sầm cũng vô ích, hay là hỏi thẳng Kỷ Sầm luôn?
Tề Diệu Tưởng liếc mắt nhìn điện thoại. Gần mười hai giờ rồi.
Đã quá muộn, có lẽ lúc này Kỷ Sầm đã ngủ rồi. Hơn nữa cậu ấy thêm cô chỉ vì cô giúp cậu mang bữa sáng chứ không có nghĩa vụ phải dạy cô làm đề toán.
Tề Diệu Tưởng còn không biết ở trong lớp ai là người có điểm toán cao chứ đừng nói là thêm QQ. Trong danh sách liên lạc của cô, ngoại trừ Kỷ Sầm vừa mới thêm vào, bạn học ở Nhất Trung cũng chỉ có đám Lư Văn Giai.
Lớp A28 hình như có một nhóm chat lớp. Lúc ở trường Tề Diệu Tưởng có nghe vài người khác trong lớp nhắc đến, nhưng kể từ khi chuyển trường đến giờ, chưa ai nói cô vào nhóm cả.
Rất nhiều lần cô muốn hỏi Lư Văn Giai, nhưng khi lời nói ra đến miệng thì cô lại nuốt xuống.
Tề Diệu Tưởng không phải là một người chủ động, trái lại cô cực kỳ bị động. Rõ ràng là chỉ cần hỏi một câu là được, nhưng cô lại giữ trong lòng rồi làm bản thân khó chịu.
Đôi khi ngay cả bản thân cô cũng ghét tính cách kỳ cục và thiếu dứt khoát của mình.
Vậy nên theo lẽ tự nhiên cô có thiện cảm với những cô gái hướng ngoại, sôi nổi, có gì nói đó như Lư Văn Giai. Cô cũng ngưỡng mộ và kính nể những chàng trai rạng rỡ, điềm tĩnh và tự tin trong mọi việc như Kỷ Sầm.
Cô cũng không trông chờ mình có thể trở thành người như họ, những gì cô có thể làm là cố gắng hết sức để không làm phiền hay gây rắc rối cho bất kỳ ai.
Không muốn làm phiền Kỷ Sầm, Tề Diệu Tưởng cất bài tập về nhà rồi quyết định ngày mai đến trường hỏi trực tiếp thầy Đổng.
Sau khi rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ, cô nhận được một tin nhắn của mẹ Tề Tư.
Mẹ cô nói socola mẹ đặt mua cho cô tới rồi, được để trong tủ chuyển phát nhanh ở tầng dưới, nhắc cô sáng mai trước khi đi học thì nhớ lấy.
Mẹ: [Mẹ mua mấy hộp rồi, chắc chắn đủ để con tặng]
Không thể đợi đến sáng mai, Tề Diệu Tưởng xuống lầu lấy hàng chuyển phát nhanh ngay lập tức.
Những hộp socola được đóng gói đẹp mắt, Tề Diệu Tưởng đếm số lượng, đủ để tặng mỗi cô gái trong lớp một viên.
Nếu dư ra thì sẽ đưa cho Lư Văn Giai và hai người bạn còn lại.
Tề Diệu Tưởng háo hức bỏ socola vào cặp sách.
...
Ngày hôm sau là thứ bảy, chỉ cần học buổi sáng là được nghỉ, bởi vậy thời tiết dường như đẹp hơn một chút.
Tề Diệu Tưởng vẫn mang chiếc túi du lịch lớn, trong đó có bữa sáng và socola cho các bạn nữ trong lớp.
Ngoài ra còn có cả bữa sáng của Kỷ Sầm.
Cậu vẫn giống như những ngày trước, lúc này đang đeo băng tay của học sinh trực ban, đứng gác ở cổng trường.
Hôm nay thầy chủ nhiệm giáo vụ không có ở đây, ngoài cổng trường chỉ có Kỷ Sầm và chàng trai có đôi mắt hồ ly. Tề Diệu Tưởng thả lỏng hơn nhiều, khi đi ngang qua Kỷ Sầm, cô do dự không biết có nên chào hỏi cậu không, như vậy có vẻ lịch sự hơn.
Nhưng việc chào hỏi cậu liệu có quá cố ý và chủ động không?
Cô còn đang đắn đo thì Kỷ Sầm đã nhìn thấy cô, cậu hơi nhướng mày, gật đầu với cô, khóe môi cũng khẽ cong lên.
Xem như là một lời chào thầm lặng.
Một câu "chào buổi sáng" không tiếng động.
Tề Diệu Tưởng vội vàng gật đầu, sau đó chỉ chỉ vào cặp sách, mở miệng nói với cậu bằng khẩu hình.
"Mình mang bữa sáng cho cậu rồi."
Kỷ Sầm vẫn mỉm cười.
"Được."
Tề Diệu Tưởng mím môi, nắm lấy quai cặp đi ngang qua cậu, thoải mái bước vào cổng trường.
Một buổi sáng không khác gì ngày thường nhưng cô lại có chút vui vẻ.
Mặc dù cô không biết tại sao.
Có lẽ bởi vì ở ngôi trường này, cô có mối quan hệ khá tốt với một người bạn khác lớp, và người bạn này cũng là học sinh giỏi đứng đầu cả khối.
Tề Diệu Tưởng mang theo tâm trạng vui vẻ này bước vào lớp, phân phát bữa sáng cho từng người một.
Sau khi phân phát xong, bạn cùng bàn là Lư Văn Giai liếc thấy trong cặp sách của cô vẫn còn hai chiếc bánh kếp.
"Ấy, sao cậu lại mua thêm hai cái vậy?"
"Là mang cho bạn ở lớp khác." Tề Diệu Tưởng nói.
Lư Văn Giai há hốc miệng: "Ngày nào cậu cũng mang nhiều bữa sáng đến lớp chúng mình như vậy, thế mà cậu còn mở rộng kinh doanh sang lớp khác à?"
Tề Diệu Tưởng cong miệng cười.
"Cậu cũng trâu bò quá đấy. Hôm qua ở lớp A27 bên cạnh có bạn mang hai tô bún gạo đã bị bắt rồi. Vậy mà cậu mang nhiều như thế này lại không bị phát hiện, sao cậu làm được thế?"
"Ờm, có lẽ là mang bún dễ thấy hơn nên dễ bị bắt đó."
Không thể nói là do cô hối lộ học sinh trực ban được.
Vốn dĩ việc lén mang bữa sáng vào cổng trường đã vi phạm nội quy của trường rồi, lại còn hối lộ cán bộ học sinh, nếu bị người ta phát hiện chẳng phải sẽ bị báo cáo và phê bình sao?
Chuyện này càng ít người biết thì càng tốt. Dù sao thì bây giờ phải giữ bí mật trước đã.
Tiết đọc bài buổi sáng bắt đầu, Tề Diệu Tưởng nói muốn đi vệ sinh, cầm theo hai cái bánh kếp ra ngoài.
Đại biểu môn tiếng Anh đang ở trên bục giảng không ngăn cản, cũng không hỏi cô đi đâu, đều là bạn học với nhau, dù sao lúc này cũng không có giáo viên ở đó, có thể bỏ qua thì bỏ qua thôi.
Đi đến cửa lớp, Tề Diệu Tưởng quay đầu lại liếc nhìn Cố Dương.
Cố Dương yên lặng thở dài, một phút sau, cậu cũng đi ra khỏi phòng học.
Cậu ghét nhất là phiền phức nhưng những người này lại thích gây phiền phức cho cậu.
Nhưng cậu đang ở dưới mái nhà người ta, hiện tại Kỷ Sầm đang nắm lấy nhược điểm của cậu, dù khó chịu nhưng chỉ đành chấp nhận số phận mà thôi.
Tề Diệu Tưởng đợi cậu ở góc cầu thang.
Thấy cậu tới, cô đưa bánh kếp cho cậu.
Cố Dương cầm hai phần bánh kếp nặng trĩu, sửng sốt một chút rồi hỏi: "Cậu mua hai phần à?"
"Ừm. Một phần là cho Kỷ Sầm, một phần là cho bạn nam khác." Tề Diệu Tưởng không biết tên cậu bạn đó nên mô tả: "Là bạn nam đi cùng Kỷ Sầm có mắt một mí hơi dài. Cậu ấy cười lên hơi giống... hồ ly."
Cố Dương trả lời: "Cậu ta tên là Bách Trạch Văn."
"Ồ ồ, một phần này là cho Bách Trạch Văn."
Cố Dương không nói gì.
Tề Diệu Tưởng nhỏ giọng hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì." Vẻ mặt Cố Dương vô cảm.
Chỉ là cậu cảm thấy cạn lời vì bản thân đã tự mình đa tình trong một giây đồng hồ đó.
Cảm thấy cạn lời càng nhiều, cậu lại cảm thấy hơi hơi khó chịu.
"Bách Trạch Văn còn bảo cậu mang bữa sáng cho cậu ta à?"
Tề Diệu Tưởng lắc đầu: "Không, mình chỉ cảm thấy là sáng nào cậu ấy cũng trực ban với Kỷ Sầm, chắc cũng không có thời gian ăn sáng, vậy nên mình tiện thể mang cho cậu ấy luôn."
Kỷ Sầm có bữa sáng thì khỏi nói, tên sói đuôi to này nhiều chiêu lắm trò, rõ ràng là nhắm vào con thỏ ngốc nghếch Tề Diệu Tưởng. Nhưng tại sao cái tên chó chết tiệt Bách Trạch Văn kia cũng có phần chứ?
Ngày nào cũng nói năng lảm nhảm, ngoài việc đó ra thì cái tên chó chết này còn làm được gì? Mà còn cần Tề Diệu Tưởng phải quan tâm à?
Sắc mặt tối sầm của Cố Dương có thể thấy bằng mắt thường.
Dù có vẻ ngoài lạnh lùng và sớm trưởng thành đến đâu thì cậu vẫn là một cậu học sinh trung học mười sáu tuổi mà thôi.
Con trai lúc hào phóng thì rất hào phóng, nhưng một khi trở nên keo kiệt thì so bì hơn bất kì ai. Cố Dương không biết tại sao đột nhiên mình lại trở nên so bì như vậy, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cậu thấp giọng hỏi: "Tề Diệu Tưởng, cậu xem tôi là cu li miễn phí à?"
Cậu hoàn toàn quên mất mình cũng là học sinh ngoại trú, có thể tự mua bánh kếp.
Tề Diệu Tưởng ngơ ngác "a" lên một tiếng, không hiểu vì sao đột nhiên Cố Dương lại trở nên không vui.
Cố Dương cũng không thèm nói với cô nữa, xoay người cầm bánh kếp rời đi.
Nhưng đồ ngốc Tề Diệu Tưởng vẫn ở đằng sau nói với cậu: "Cố Dương, cái bánh có hai quả trứng là của Kỷ Sầm, cái còn lại không thêm trứng là của Bách Trạch Văn. Cậu đừng đưa nhầm nhé."
Cố Dương cười lạnh.
Cho cái thằng sói đuôi to Kỷ Sầm bánh kếp có hai quả trứng ốp, cho cái thằng chó chết tiệt Bách Trạch Văn bánh kếp không trứng, còn Cố Dương cậu chính là thằng cu li miễn phí, đến cả một cái bánh kếp cũng không có.
Cô nhóc này biết cách làm vừa lòng người ta thật nhỉ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");