Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 74: Bây Giờ Cậu Với Người Khác Có Rất Nhiều Bí Mật




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đọc rồi sao?

Nhưng phản ứng của chú Cố thật bình tĩnh.

Tề Diệu Tưởng giả vờ hoảng sợ trả lời: [Aaaa con xin lỗi]

Tề Diệu Tưởng: [Con định gửi cho mẹ con]

Cố Minh Chu: [Không sao]

Tích chữ như vàng, Cố Dương và ba cậu thực sự rất giống nhau.

Tề Diệu Tưởng quyết định thăm dò lần nữa: [Chú ạ, con cảm thấy mẹ con gần đây hình như đang yêu đương, chú có biết chuyện gì không?]

Cố Minh Chu hỏi lại: [Con cảm giác được à?]

Tề Diệu Tưởng bị câu hỏi làm cho á khẩu.

Tề Diệu Tưởng: [Thì là vì mua mấy thứ này đó chú]

Tề Diệu Tưởng: [Nếu không yêu đương thì mua mấy thứ này làm gì ạ?]

Mấy phút sau, Cố Minh Chu vẫn không trả lời lại.

Tề Diệu Tưởng: [Chú ơi chú còn ở đó không?]

Cố Minh Chu: [Còn]

Tề Diệu Tưởng: [Vậy sao chú không trả lời con?]

Cố Minh Chu: [Vì chủ đề này không thể thảo luận cùng một cô gái chưa thành niên được]

Tề Diệu Tưởng nhất thời không nói nên lời, hình như có hơi xấu hổ.

Tề Diệu Tưởng chỉ có thể nói: [Vậy chú có cảm thấy mẹ con đang yêu không?]

Cố Minh Chu: [Chú không biết]

Không biết? Sao chú ấy có thể không biết?

Người lớn giả ngốc thật vụng về, thậm chí còn không bằng trẻ vị thành niên bọn họ.

Tề Diệu Tưởng: [Ngày nào chú cũng làm việc cùng mẹ con, sao chú có thể không biết ạ?]

Tề Diệu Tưởng: [Chú, nếu chú biết cũng đừng giấu con nhé, con sẽ không để ý chuyện mẹ con yêu đương đâu]

Đã ám chỉ đến mức này rồi, một ông chủ kiếm được nhiều tiền như vậy, không thể không hiểu được chứ.

Nhưng mà...

Cố Minh Chu: [Ngày nào con cũng ở cùng với mẹ, không phải con cũng không biết sao?]

Cố Minh Chu: [Còn nữa, chú chỉ là sếp của mẹ con, không phải bạn trai của mẹ con, con muốn nghe chuyện yêu đương của mẹ, chi bằng đi hỏi thẳng mẹ con ấy]

Tề Diệu Tưởng suýt chút nữa đã buột miệng nói nếu chú không phải bạn trai của mẹ con, vậy tại sao lúc trước chú và mẹ con ở cửa quán bar hôn nhau?

Cũng may cô nhịn xuống.

Rõ ràng là Cố Minh Chu muốn kết thúc cuộc nói chuyện với cô, nói: [Đi ngủ sớm đi, thức khuya không thể cao thêm đâu]

Hỏi tới mức này, Tề Diệu Tưởng không muốn dễ dàng bỏ cuộc, nhất định cô phải hỏi được cái gì đó từ miệng Cố Minh Chu. Cô hơi ương bướng nói: [Con không làm sáng tỏ xem mẹ có yêu đương hay không thì con không ngủ được]

Cố Minh Chu thản nhiên nói: [Vậy con đừng ngủ nữa]

Cố Minh Chu: [Con còn nhỏ, có thể chịu được, chú già rồi, không chịu nổi, chú đi ngủ trước đây]

Cậy mình nhiều tuổi?

Sau đó, cô gửi vài biểu tượng cảm xúc cho Cố Minh Chu nhưng giống như đá chìm đáy biển, không biết Cố Minh Chu đang ngủ thật hay là giả chết.

Tề Diệu Tưởng nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ mấy người đàn ông này đúng là rất giỏi giả vờ làm người ta bực bội muốn điên, Kỷ Sầm cũng vậy, ngay cả chú Cố cũng thế, thực sự muốn chặn hết tất cả bọn họ.

...

Sau kỳ nghỉ thi tuyển sinh đại học, Tề Diệu Tưởng ở nhà một mình hoàn thành tất cả bài tập, ngay cả khi gặp phải một câu hỏi không biết cách giải, cô thà dùng điện thoại di động để tìm kiếm câu hỏi chứ không muốn hỏi Kỷ Sầm – cậu bạn còn thông minh hơn điện thoại di động.

Ngày thi đại học cuối cùng cũng kết thúc vào một chiều hồng hôn tháng sáu, nhóm học sinh thi đại học này đã thi xong, cảm thấy nhẹ nhàng và được giải phóng. Họ xé nát sách vở, rải khắp các tầng của tòa nhà dạy học để nói lời tạm biệt với cả một thời cấp ba và tuổi trẻ của mình, sau đó để lại một đống rác cho các em khóa dưới đang phải tiếp tục đến lớp dọn dẹp.

Rác thải khắp nơi trong sân trường và sân thể dục, vốn dĩ đi học đã phiền, như này càng phiền hơn, bây giờ học sinh cấp dưới chỉ muốn chửi bới.

Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, khối 10 và khối 11 vẫn đi học như bình thường, mà dãy khối 12 mỗi ngày bật đèn sớm nhất, tắt đèn muộn nhất lại hoàn toàn rơi vào im lặng.

Khi đi ngang qua tòa nhà giảng đường của khối 12, không còn nhìn thấy những đàn anh đàn chị đang bận rộn múa bút trong lớp cho dù đang nghỉ giải lao nữa, không còn nhìn thấy những người vừa cầm sách từ vựng hoặc đề cương chính trị vừa ăn uống trong căn tin, đột nhiên trong trường có rất nhiều người vắng mặt, cứ luôn cảm thấy như thiếu một điều gì đó.

Lúc trước ở trường khi gặp khối 12, bọn họ đều thông cảm cho họ vì họ vất vả nhất, khai giảng sớm nhất và nghỉ lễ muộn nhất, nhưng bây giờ kỳ thi đại học đã kết thúc, bọn họ lại ghen tị với họ vì cuối cùng đã được giải phóng hoàn toàn.

Giữa những cảm xúc phức tạp đó, đại hội thể thao của trường tổ chức theo như dự kiến.

Dưới yêu cầu mạnh mẽ của lớp trưởng Ngô Trừng và cán bộ môn thể dục, Tề Diệu Tưởng vốn đăng ký tham gia nội dung chạy 50 mét và chạy tiếp sức 400 mét, nhưng không đúng lúc, trước một ngày diễn ra đại hội thể thao thì cô tới kỳ kinh nguyệt.

Ngô Trừng than thở tiếc quá, đành đột xuất nhờ cô gái khác thay cho cô.

Vốn dĩ Tề Diệu Tưởng cảm thấy khá áy náy, nhưng vào ngày đại hội thể thao, trời nắng chói chang, chỉ đứng trên đường băng thôi cũng khiến người ta có cảm giác như một chiếc lồng hấp, cô đột nhiên cảm thấy kỳ kinh nguyệt lần đến rất kịp thời.

Vì vở kịch "Phú Quý và Tiểu Thuý" do lớp A28 biểu diễn trong bữa tiệc Tết tây quá ấn tượng nên lớp A28 trở nên nổi tiếng trong trường một thời gian. Sau đó nhà trường đã chỉnh sửa video về vở kịch và đăng lên mạng, hàng chục nghìn lượt thích, mấy ngày tiếp theo trở thành chủ đề hot nhất tại địa phương.

Sau đó, thậm chí họ còn được đàn anh đàn chị là tác giả gốc của trường Tứ Trung Thanh Hà bên cạnh chia sẻ về, để lại lời bình luận dưới video của họ.

Bạn trai được chỉ định duy nhất của Nhĩ Đoá: [Tiểu Thuý này đẹp hay là anh năm đó đẹp @Chủ nhân được chỉ định duy nhất của Tư Tiểu Thuý]

Chủ nhân được chỉ định duy nhất của Tư Tiểu Thuý trả lời: [Tiểu Thúy này non nớt, còn anh bây giờ mấy tuổi rồi?]

Ngày đại hội thể thao, lớp 10A28 quyết tâm áp đảo các lớp khác trong phần diễu hành. Dưới trời nắng như đổ lửa tháng 6, cả lớp ai cũng diện đồ biểu diễn kịch trong đêm hội Tết dương năm ngoái, nghe đến đoạn "Kế tiếp, xin mời lớp 10A28 vào sân" là cả lớp hùng hổ kéo theo băng rôn ra sân, thu hút mọi ánh nhìn.

Trên băng rôn là một loạt khẩu hiệu ngầu lòi. Khi đi qua khán đài nơi các lãnh đạo trường đang ngồi, tất cả cùng hô vang khẩu hiệu trên băng rôn một cách hùng tráng: "28 28, hổ dữ xuống núi, 28 28, là cha của bạn!"

Lúc này Tề Diệu Tưởng đang ngồi trên khán đài che nắng cùng với vài bạn nữ hôm nay cũng đang đến kỳ không thể tham gia cuộc thi. Trước khi đại thi thể thao bắt đầu, tất cả đều cảm thấy tiếc khi "bà dì" đến, chỉ có thể ngồi nhìn trên khán đài, bây giờ nghĩ lại, dường như không có gì phải tiếc nuối cả.

Khẩu hiệu của lớp 28 vang lên thật khí thế, nhưng kết thúc một ngày đại hội thể thao, mặc dù tham gia rất nhiều môn thi đấu nhưng lớp lại ít giành được giải. Khi trở về lớp, Đổng Vĩnh Hoa không nhịn được cười.

"Khoe khoang lắm, tất cả đều khoe khoang hết sức. Còn hổ dữ xuống núi nữa, thầy thấy các em chỉ là khỉ ra khỏi lồng thôi. Lại còn là cha của bạn nữa chứ. Giờ thì hay rồi, xếp bét của khối, từ cha biến thành cháu rồi."

Mặc dù kết quả của đại hội thể thao lần này chẳng ra gì nhưng mục đích trường tổ chức đại hội thể thao là nhằm giảm bớt áp lực học tập cho học sinh, ngoại trừ những học sinh chuyên ngành thể thao muốn đi theo con đường chuyên nghiệp thì không thành vấn đề, thành tích thể thao của những người còn lại tốt hay xấu cũng không sao cả, dù sao cũng không nằm trong các môn thi đại học. Lớp A28 mặc dù có thành tích thể thao kém nhưng điểm trung bình của mỗi môn trong các kỳ thi lớn nhỏ đều cao, nằm trong top 10 khối không phải không có, vậy nên Đổng Vĩnh Hoa cũng không thấy xấu hổ, thầy nói đùa vài câu để mọi người hồi tâm chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ tiếp theo.

Nhưng Đổng Vĩnh Hoa vẫn vô thức so sánh lớp của mình với lớp bên cạnh, cái gọi là so lên không so xuống, có nghĩa là thầy có yêu cầu cao đối với học sinh trong lớp, đương nhiên hy vọng học sinh của mình sẽ không kém hơn lớp chọn.

"Nhìn xem lớp A29 người ta kìa, thi văn hoá cũng giỏi mà thể thao cũng giỏi, có mấy hạng mục đứng nhất. Đặc biệt là Kỷ Sầm, sao người ta có thể ưu tú như vậy, sao có thể đứng đầu trong các kỳ thi mà thi chạy cũng có thể đứng thứ nhất." Đổng Vĩnh Hoa lẩm bẩm: "Nếu đây là học sinh của thầy, thầy nằm mơ cũng có thể cười đến khi tỉnh đấy..."

Mọi người trong lớp 28 đều im lặng, thầy chủ nhiệm của họ đã để mắt tới Kỷ Sầm từ lớp bên cạnh từ lâu. Bình thường khen ngợi Kỷ Sầm cũng không sao, người ta đứng nhất khối và có điểm cao nhất nên họ không có gì để nói, nhưng hôm nay tại đại hội thể thao, Kỷ Sầm tham gia nội dung chạy tiếp sức 400 mét, hơn nữa còn là bốn người thi với nhau, sao vào miệng ông chủ lớp họ 400 mét lại biến thành một mình Kỷ Sầm chạy, ba người còn lại nghe xong thì nổi dậy khởi nghĩa.

Có người cố ý nói: "Thầy ơi, nếu Kỷ Sầm yêu đương thì thầy có cảm thấy cậu ấy không hổ là người đứng đầu khối, ngay cả chuyện yêu đương mà cũng đứng đầu không ạ."

Vừa nói như vậy, có người trong lớp lập tức nhìn về phía Tề Diệu Tưởng.

Vốn dĩ lần này không tham gia đại hội thể thao, Tề Diệu Tưởng như người đứng ngoài cuộc nghe Đổng Vĩnh Hoa dạy bảo, đột nhiên cô cảm thấy sau đầu mình đang bị rất nhiều người nhìn chằm chằm.

"Yêu đương? Yêu với đương cái gì? " Đổng Vĩnh Hoa lập tức liếc nhìn toàn bộ nữ sinh trong lớp: "Thầy muốn xem ai có thể yêu đương với Kỷ Sầm đấy?"

Các bạn nữ trong lớp lập tức cúi đầu.

Đổng Vĩnh Hoa nhìn Cố Dương, người duy nhất lọt vào top 5 trong kỳ thi vừa rồi, nói: "Nếu Cố Dương là con gái và yêu đương với Kỷ Sầm thì có lẽ thầy sẽ cảm thấy hai người này rất xứng đôi, còn những người khác, trước tiên cố nâng cao thành tích học tập của mình đi, đừng có mơ tưởng chuyện yêu đương với người đứng đầu khối."

Các học sinh cười ha hả. Chủ đề yêu đương vốn đã nhạy cảm, mà yêu đương đồng tính thì lại càng gây sốt trong mắt lũ học sinh nhiễm đầy văn hóa internet này. Có kẻ liều mạng hét lên rằng "đẹp đôi", con trai yêu con trai cũng có thể đẹp đôi, bảo thầy đừng có cứng nhắc quá. Đổng Vĩnh Hoa nghe vậy liền cau mày, quát lớn bảo bọn nhóc đừng có làm loạn, con trai yêu con gái thì không được, con trai yêu con trai càng không được, ai dám làm thì chuẩn bị tâm lý bị gọi phụ huynh.

Cố Dương không hiểu sao bị bảo là con gái lại còn ghép đôi với Kỷ Sầm, lúc này mặt cậu trông như vừa ăn phải con ruồi vậy.

Có người giúp mình chắn lửa, Tề Diệu Tường thở phào nhẹ nhõm. Nếu lần này không phải "bà dì" tới, tốt xấu gì cô cũng lọt vào top 3 ở nội dung chạy tiếp sức 400 mét, hình tượng của Kỷ Sầm cũng sẽ không được tô hồng trong mắt giáo viên chủ nhiệm đến thế.

Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, lỡ sau này chuyện tình cảm giữa hai người bị phát hiện, Tề Diệu Tưởng nghĩ các giáo viên sẽ không nỡ khiển trách Kỷ Sầm mà chỉ tay vào mặt cô, trách cô đã dạy hư Kỷ Sầm.

Cô phải tìm cách nâng cao điểm số mới được, nếu không khi sự việc bị phanh phui, cô sẽ bị mắng nhiều lắm đây.

Lúc trước cảm thấy tìm được bạn trai đứng nhất khối khá tốt, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy cũng không tốt đến vậy.

Bởi vì lời nói của Đổng Vĩnh Hoa mà mấy lần Kỷ Sầm đến lớp A28 để tìm Tề Diệu Tưởng hoặc Cố Dương, cả hai đều không để ý đến cậu, một người nói rằng cô phải ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, lần này cô muốn nằm trong top 70 của khối, cô bảo cậu đừng làm phiền cô; còn một người thì chẳng thèm đưa ra lý do, chỉ bảo cậu ít tới tìm cậu ấy lại.

Kỷ Sầm hết cách đành phải gọi Ngô Trừng ra ngoài hỏi tại sao.

Ngô Trừng vỗ vỗ vai cậu: "Cậu có biết chủ nhiệm lớp tôi kéo bao nhiêu thù hận về cho cậu không?"

Kỷ Sầm biết cậu giỏi toán nên thầy Đổng lớp A28 luôn để ý đến cậu, sau mỗi kỳ thi đều hỏi mượn bài thi mang về lớp A28 để làm mẫu đáp án, cậu hỏi: "Chẳng lẽ cũng kéo thù hận cho hai người bọn họ à?"

"Gần như vậy, thầy chủ nhiệm nói, nếu có người dám yêu cậu, trước hết phải xem điểm của mình có xứng với cậu hay không."

Im lặng một lúc, Kỷ Sầm hỏi: "Việc đó có liên quan gì với Cố Dương?"

"Lão Đổng nói nếu Cố Dương là con gái, hai cậu yêu nhau thì thầy sẽ không ý kiến, vì hai cậu xứng đôi."

"..."

Lúc này Kỷ Sầm cũng lộ ra vẻ mặt như vừa ăn phải ruồi.

...

Tháng sáu bận rộn đã trôi qua, đại hội thể thao cũng kết thúc, sau đó là buổi họp phụ huynh.

Tề Diệu Tưởng ban đầu còn mong chờ có thể nhìn thấy Cố Minh Chu trong buổi họp phụ huynh, lần trước nói chuyện trên WeChat không tiện, lần này đối mặt nói chuyện cùng chú Cố, chú Cố không thể lấy cớ đi ngủ nữa.

Thế nhưng đến ngày họp phụ huynh, Cố Minh Chu xin nghỉ không tới, mẹ cô cũng xin nghỉ không tới.

Cùng ngày họp phụ huynh, chú Cố và mẹ cô đi công tác.

Chủ nhiệm lớp tổ chức họp phụ huynh trong phòng học, bọn trẻ ở bên ngoài hành lang chờ, nhìn thấy phụ huynh khác đang ngồi trên ghế của con mình, Tề Diệu Tưởng nhìn lại chỗ ngồi của mình rồi lặng lẽ thở dài.

"Không phải chứ. Lần này mẹ cậu không đến họp phụ huynh, sao cậu lại thấy thất vọng vậy?" Lư Văn Giai nói: "Ước gì ba mình không đến, lần nào họp phụ huynh xong về nhà mình cũng bị ăn mắng một trận."

Tề Diệu Tưởng nói: "Cậu không hiểu đâu, mình không phải đang thất vọng vì mẹ mình không tới."

"Vậy cậu đang thất vọng chuyện gì?"

Tề Diệu Tưởng không nói, đôi mắt vô thức liếc về bên phía Cố Dương.

Cố Dương nhạy bén nhận ra ánh mắt lén lút của cô, hỏi: "Chuyện gì?"

Tề Diệu Tưởng cười gượng: "Không có gì."

Ngoài miệng nói không có gì nhưng trong lòng vẫn không nhịn được, cô chậm rãi tiến lại gần Cố Dương, trầm ngâm hồi lâu, nghĩ xem nên nói ra như thế nào.

Lúc này, học sinh lớp A29 bên cạnh cũng bị giáo viên chủ nhiệm đuổi ra ngoài, Bách Trạch Văn nhìn thấy họ thì chạy tới trước nói: "Chúng ta xuống căn tin mua đồ ăn đi... "

Có nhiều người không dễ nói chuyện, Tề Diệu Tưởng kéo đồng phục học sinh của Cố Dương rồi nói: "Cố Dương, mình có chuyện muốn nói với cậu."

Cố Dương cúi đầu nhìn cô, còn chưa kịp nói gì, Kỷ Sầm mới đến đã hỏi: "Cậu muốn nói chuyện gì với cậu ấy?"

Người này vừa đến đã đi tới trước mặt cô, thầy chủ nhiệm lớp cô còn đang đứng trong phòng học thế cậu chẳng biết tránh nghi ngờ gì cả. Tề Diệu Tưởng im lặng tránh sang một bên, nói: "Không thể nói cho cậu được, đây là chuyện riêng giữa mình và Cố Dương."

Cố Dương nhướng mày. Kỷ Sầm nhếch khoé môi, giọng điệu hơi trầm xuống, cậu nhìn cô nói: "Giữa cậu và cậu ấy còn có chuyện riêng gì mà mình không thể biết?"

Vừa nghe thấy giọng điệu kia là biết ngay trong lòng người này đang suy nghĩ gì, Bách Trạch Văn không khỏi trợn tròn mắt, sủi cảo thành tinh chuyển thế làm người này à, không có giấm thì sẽ chết.

(*) Bên Trung Quốc, lúc ăn sủi cảo sẽ chấm với giấm. Giấm còn có nghĩa khác là ghen tuông. Vậy nên bạn Bách mới ví von Kỷ Sầm là sủi cảo thành tinh rồi biến làm người.

"Đại ca à, hai người ta học cùng một lớp, có chuyện riêng rất bình thường, cậu quản nghiêm như vậy làm gì."

Tề Diệu Tưởng nói với Cố Dương: "... Chúng ta ra cầu thang nói chuyện đi."

Cố Dương còn chưa kịp lên tiếng, Kỷ Sầm cau mày nói: "Còn muốn ra cầu thang nói chuyện, Tề Diệu Tưởng, bây giờ cậu với người khác có rất nhiều bí mật ha."

Tề Diệu Tưởng: "..."

Cố Dương thật sự cạn lời, cười bảo: "Kỷ Sầm cậu có bệnh à, cậu ấy với tôi có bí mật thì liên quan gì đến cậu, cậu là gì của cậu ấy?"

____

Lời tác giả:

Tam Cân: Tôi là ông xã của cậu ấy.

Anh Thang: Tôi là anh của cậu ấy

Tam Cân: Hoá ra là anh vợ, thất kính thất kính rồi

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.