(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Hả?"
Tề Diệu Tưởng sững sờ, cô hoàn toàn không ngờ cậu sẽ nói như vậy.
Kỷ Sầm đang định nói tiếp thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói vô cùng tức giận từ xa truyền đến.
"Kỷ Sầm! Đồ chết tiệt nhà cậu lại không gọi ông đây dậy! Hại tôi bị thầy chủ nhiệm giáo vụ mắng!"
Là Bách Trạch Văn với cái đầu tổ quạ chưa kịp chải gọn, đồng phục trên người cũng chưa mặc hẳn hoi. Cậu ta vừa vội vàng đeo băng tay trực ban lên cánh tay vừa chạy sang phía bên này.
"Cậu vào trước đi, chắc là thầy chủ nhiệm giáo vụ cũng sắp tới rồi đó." Kỷ Sầm nói.
"Hả? À à."
Nhưng bánh kếp dùng để hối lộ Kỷ Sầm vẫn đang ở trong tay, Tề Diệu Tưởng lúng ta lúng túng nhìn cậu: "Thế cậu còn muốn bánh kếp này không?"
"Tôi đang trực ban, ăn sao được?" Kỷ Sầm đáp: "Cậu cứ cầm trước đi, đợi lát nữa tôi tới lớp tìm cậu."
Tới lớp cô tìm cô lấy bánh?
Thế chẳng phải sẽ bị mọi người trong lớp trông thấy sao?
Tề Diệu Tưởng vội từ chối: "Không được đâu!"
Từ trước tới nay Kỷ Sầm chưa từng bị cô bạn nào từ chối mãnh liệt như vậy, cậu sửng sốt, đang lúc định hỏi tại sao không được thì Bách Trạch Văn đã chạy tới trước mặt hai người.
"Ơ kìa, các cậu ..."
Bách Trạch Văn còn chưa nói xong thì bất thình lình đã bị nhét một thứ gì đó nóng hổi vào trong tay.
Hai chàng trai còn chưa kịp phản ứng, Tề Diệu Tưởng đã chạy xa rồi. Cô biết Kỷ Sầm chắc chắn sẽ không nhận, thế là dứt khoát đưa cho chàng trai có đôi mắt hồ ly.
Dù sao thì chàng trai mắt hồ lý đó cũng là học sinh trực ban.
Bách Trạch Văn cúi đầu, lúc này cậu ta mới nhìn rõ thứ mà Tề Diệu Tưởng vừa nhét vào tay mình là bánh kếp thập cẩm.
Cậu ta dậy muộn nên vẫn chưa kịp ăn sáng, vô thức cảm thán một câu: "Vãi chưởng, thơm quá đi mất!"
Thế nhưng bánh kếp cầm còn chưa nóng tay thì đã bị Kỷ Sầm đứng bên cạnh cướp mất.
Quỷ đói lúc này không nói lý lẽ, bữa sáng thơm ngon như vậy bày ở trước mắt cho dù có bỏ thuốc thì cậu ta cũng phải ăn.
Bách Trạch Văn bốc phét mà không biết ngượng là gì: "Này, cậu làm cái gì đấy? Đây là bữa sáng Tề Diệu Tưởng tặng cho tôi mà, trả đây."
Kỷ Sầm giấu bánh ra phía sau, mỉm cười.
"Trả cậu? Cậu chưa tỉnh ngủ hả."
"Cậu ấy nhét vào tay tôi, không tặng tôi chẳng lẽ tặng cậu chắc?"
Kỷ Sầm: "Chả thế thì sao?"
Bách Trạch Văn cũng cười: "Người không tỉnh ngủ là cậu thì có, còn chưa theo đuổi thành công mà đã ảo tưởng người ta tặng cậu bữa sáng tình yêu à?"
Sắc mặt Kỷ Sầm khẽ biến, vừa định nói thì Bách Trạch Văn đột nhiên a lên một tiếng.
"Sao tự nhiên cậu ấy lại tặng bữa sáng cho tôi nhỉ? Ôi mẹ ơi, không lẽ cậu ấy đối với tôi ..."
Bách Trạch Văn há hốc miệng.
Kỷ Sầm khịt mũi, thậm chí còn chẳng buồn đáp chuyện.
Ấy vậy mà Bách Trạch Văn vẫn tự mình cảm thấy rất tuyệt, cậu ta giả vờ nghiêm túc giải thích: "Người anh em, cậu phải tin tưởng tôi đấy nhé. Cậu yên tâm, cho dù cậu ấy có ý gì với tôi thì tôi tuyệt đối cũng sẽ không ..."
Kỷ Sầm trực tiếp chặn lời: "Cậu yên tâm đi, tôi tin."
Ánh mắt Bách Trạch Văn cảm động.
Tình bạn của con trai đúng là bền vững không thể sụp đổ mà.
Vẻ mặt cảm động còn chưa duy trì được vài giây thì Kỷ Sầm lại nhàn nhạt bồi thêm một câu: "Tôi tin cậu ấy không bị mù."
Là đàn ông sao có thể chịu đựng sự sỉ nhục này, Bách Trạch Văn nghiến răng nghiến lợi.
Mặc kệ Tề Diệu Tưởng muốn tặng bữa sáng cho ai, hôm nay cậu ta giành chắc rồi.
Hai chàng trai đeo băng tay trực ban cứ thế quẳng luôn công tác ở cổng trường, tranh nhau một phần ăn sáng. Học sinh lên lớp giờ này đều vây xem, cho tới khi âm thanh ma quái của thầy chủ nhiệm giáo vụ vang lên.
"Hai người các cậu! Làm gì đấy hả! Không thấy vừa rồi có mấy người xách đồ ăn sáng nghênh ngang đi vào hả! Mắt để đó làm gì!"
Hai chàng trai bỗng chốc phối hợp ăn ý, Bách Trạch Văn tiến lên một bước, Kỷ Sầm thì lập tức giấu bánh kếp vào trong đồng phục, như vậy mới không bị thầy chủ nhiệm giáo vụ phát hiện.
Thầy chủ nhiệm giáo vụ hỏi bọn họ nãy giờ đang giành cái gì, Kỷ Sầm bình tĩnh trả lời là đang giành sổ trực ban.
Thầy chủ nhiệm giáo vụ híp mắt: "Sổ trực ban thì có gì hay mà giành?"
Bách Trạch Văn tức khắc tiếp lời: "Kỷ Sầm nói em viết xấu, không cho em viết sổ trực ban ạ."
Kỷ Sầm cũng rất linh hoạt, dáng vẻ nghiêm túc phản bác: "Tôi không bảo chữ cậu xấu, ý tôi là cậu viết ngoáy quá, viết xong tôi sợ thầy cô không đọc nổi."
"Cậu không đọc được không có nghĩa thầy cô cũng thế, ok? Thầy chủ nhiệm của chúng ta dạy học bao nhiêu lứa học sinh, kiểu chữ Khải Thảo Hành Lệ chữ gì mà không đọc được, đúng không thầy?"
Màn nịnh hót đổi chủ đề câu chuyện này khiến cho thầy chủ nhiệm giáo vụ ngơ ra.
"Hả? À ừ chắc chắn rồi."
Tiếng chuông báo hiệu tiết đọc bài buổi sáng vang lên, mấy học sinh tới sau cùng vội vàng chạy nước rút lao qua cổng trường. Hàng rào bảo vệ tự động ở cổng kéo lên từ từ. Thầy chủ nhiệm giáo vụ cũng chuẩn bị về phòng làm việc, trước khi đi thầy còn dặn Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn mau mau về lớp đọc bài.
Hai chàng trai ngoan ngoãn gật đầu, sau khi thầy giáo vừa đi thì hai người đi thẳng qua phòng bảo vệ ra bên ngoài trường học.
Mấy hàng đồ ăn sáng ở cổng trường đều chuẩn bị thu dọn rời đi, dì bán bánh kếp cũng vậy.
Chưa kịp đi thì đã bị hai chàng trai gọi lại mua thêm hai phần bánh kếp.
Kỷ Sầm đưa cái bánh đã nguội cho dì xem, nhờ dì làm một phần giống vậy.
Trong lúc chờ bánh, Kỷ Sầm hỏi dì dạo này có phải có một bạn nữ ngày nào cũng tới mua rất nhiều bánh kếp thập cẩm không.
Mỗi ngày có rất nhiều người mua bánh kếp, nhưng một lần mua nhiều bánh như vậy thì lại ít, dù sao thì quán của mình cũng chẳng có chương trình gộp đơn giảm giá, thế nên dì nhớ ra luôn: "À, cô bé cắt tóc mái bằng có đôi mắt to tròn đúng không?"
Kỷ Sầm: "Đúng là cậu ấy ạ."
Dì cười kể rằng cô bé ấy rất nhiệt tình, lần đầu tiên dì ấy gặp một người giúp nhiều người khác mua bữa sáng như vậy. Khẩu vị mỗi người chẳng ai giống ai, thế nhưng cô bé không những không chê phiền mà còn rất nghiêm túc, cô bé ấy còn cất công viết vào giấy, vì thế dì có ấn tượng rất sâu.
Kỷ Sầm hỏi: "Vậy dì có biết tại sao cậu ấy lại mua giúp nhiều như vậy không?"
Dì nói: "Chắc con bé có nhiều bạn."
Bách Trạch Văn hơi ngạc nhiên: "Úi, hóa ra cậu ấy không bị cô lập à."
Trước đây đi học hay tan học lúc nào cũng thấy cô chỉ có một mình, còn tưởng rằng cô không hòa nhập được với lớp mới.
Cậu ta chọc chọc cánh tay của Kỷ Sầm: "Nhóc đáng thương ở trong lớp có nhân duyên tốt lắm, cậu không cần lo."
Mua bánh xong, dì bán bánh đẩy xe hàng đi. Bách Trạch Văn lấy bánh nóng hổi từ trong túi ra, không chờ được cắn một miếng to.
"Tuyệt! Đây mới gọi là bữa sáng chứ! Căn tin toàn bán ba cái đồ vớ vẩn gì đâu."
Cậu ta lại nhìn Kỷ Sầm, thế mà cậu lại đang ăn phần bánh đã nguội kia.
Bách Trạch Văn: "Cậu ổn không đấy, bánh nóng hổi vừa mua thì không ăn lại đi ăn bánh nguội?"
Kỷ Sầm không để ý: "Nóng hay nguội có khác gì nhau đâu."
"Thế cậu còn mua một phần nữa làm gì, để dành đợi đến Tết ăn chắc."
"Mang cho cậu ấy."
Nói xong, cậu lại cắn thêm một miếng bánh nguội.
Bách Trạch Văn bỗng nhiên nghẹn họng luôn.
Kỷ Sầm chỉ dùng đại từ nhân xưng phổ biến nhất, thế nhưng Bách Trạch Văn vừa nghe đã biết "cậu ấy" là ai, hơn nữa còn ngửi được vài ý đặc biệt trong lời nói.
Bách Trạch Văn một lời khó nói hết: "Bánh kếp nguội ngon không?"
Cậu học trò đang nhai bánh, một bên má phồng lên, ngũ quan lạnh nhạt mà sáng ngời trong gió lạnh càng thêm trắng trẻo lóa mắt, cậu thành thật nói: "Không ngon, cứng hết rồi."
Bách Trạch Văn: "Thật không? Nhưng tôi thấy cậu ăn vui lắm cơ mà."
Kỷ Sầm liếc cậu ta: "Chẳng lẽ lại vừa ăn vừa khóc?"
Bách Trạch Văn bĩu môi.
Nói thật lòng, cậu thật sự muốn biết dáng vẻ Kỷ Sầm lúc khóc lên trông như thế nào.
Dù sao thì từ khi quen biết hồi cấp hai và trở thành bạn bè cho tới giờ, Kỷ Sầm vẫn luôn là người xuất sắc nhất trong đám cùng tuổi, khắp người đều tỏa ra hào quang của một người con cưng của ông trời.
Chỉ là Kỷ Sầm cũng chẳng thần thánh tới vậy, không phải lần nào cậu cũng giành được vị trí đầu tiên.
Khi học cấp 2, chẳng ai có thể phủ nhận thiên phú bắn cung của Kỷ Sầm. Huấn luyện viên kỳ vọng rất lớn vào cậu, thậm chí còn tiến cử cậu vào đội tuyển của tỉnh. Mà Kỷ Sầm khi ấy rời khỏi đội tuyển quốc gia, chỉ cách một bước như thế, là bởi vì trong một lần thi đấu nọ tay cậu bất ngờ bị thương rồi mất đi cơ hội.
Ai nấy đều tiếc thay cho cậu, ấy vậy cậu lại như không có chuyện gì mà mỉm cười. Cậu nói cuộc đời mình đâu phải chỉ có mỗi con đường bắn cung. Nếu đã không thể tiếp tục bắn cung, vậy thì chuyên tâm học văn hóa đi.
Kỷ Sầm sẽ thản nhiên tiếp nhận mỗi một thất bại, cho dù có đứng trước khó khăn, dường như cậu đều ung dung tự tin như vậy. Vì thế nên Bách Trạch Văn không đoán ra Kỷ Sầm sẽ khóc vì điều gì.
Đừng nói là hiện tại, cười cũng chẳng kịp nữa rồi. Đây là bánh kếp Tề Diệu Tưởng đưa đó, kể cả có đưa phân đi chăng nữa, có khi cậu cũng bằng lòng ăn.
Cho người khác ăn no, còn bản thân Tề Diệu Tưởng lại đói meo bụng mà vào học.
Cô ngại không dám nói với bọn Lư Văn Giai chuyện bản thân vì đút lót Kỷ Sầm mà cống nạp bữa sáng của mình.
Một là không muốn để bọn Lư Văn Giai áy náy, hai là việc giúp mua bữa sáng này là bản thân cô tự nguyện, chẳng ai ép cô.
Tề Diệu Tưởng chỉ đành đợi hết tiết đầu tiên rồi tranh thủ thời gian tới quầy hàng trong trường mua bánh mì lót bụng.
Bụng thì đói, vốn định tiết này học thuộc văn cổ cũng bởi vậy mà đọc không vào đầu chút nào.
Lúc này Lư Văn Giai vỗ vỗ Tề Diệu Tưởng: "Tưởng Tưởng, cậu khảo mình đọc Lan Đình Tập Tự* nhé."
(*)Lan Đình Tập Tự: tác phẩm nổi tiếng của bậc thầy thư pháp Vương Hi Chi.
Tề Diệu Tưởng cầm lấy sách Ngữ văn, gật đầu: "Cậu đọc đi."
"Vậy mình bắt đầu đây." Vài giây chuẩn bị, hắng giọng vài cái, Lư Văn Giai bắt đầu: "Vĩnh Hòa cửu niên, tuế tại Quý Sửu, mộ xuân chi sơ, hội vu Cối Kê Sơn Âm chi Lan Đình, Tu Hễ sự dã...... Quần hiền tất chí...... Ờ....."
Tề Diệu Tưởng nhắc: "Thiếu trường."
(*) Giải nghĩa: Năm Vĩnh Hòa thứ 9, tuế niên Quý Sửu, vừa vào lúc cuối xuân, bạn bè tụ hội cùng nhau nơi Lan Đình, vùng Sơn Âm huyện Cối Kê để dự lễ hội Tu Hễ. Các hiền hữu trẻ già đều đến.
Lư Văn Giai bừng tỉnh: "Ồ ồ, thiếu trường hàm tập, thử địa hữu sùng sơn tuấn lĩnh, mậu lâm tu trúc, hựu hữu thanh lưu kích thoan, ánh đái tả hữu, dẫn dĩ vi lưu thương khúc thủy, liệt tọa kỳ thứ. Tuy vô ti trúc quản huyền chi thịnh, nhất thương nhất vịnh, diệc túc dĩ sướng tự u tình."
"Thị nhật dã, thiên lãng khí thanh, huệ phong hòa sướng, ngưỡng quan vũ trụ chi đại, phủ sát phẩm loại chi thịnh, sở dĩ du mục sính hoài, túc dĩ cực thị thính chi ngu, tín khả nhạc dã ~"
(*) Giải nghĩa:Quần hiền trẻ già đều đến. Nơi đây có non cao núi đẹp, cây rừng xanh tốt, trúc biếc vươn cao, lại thêm suối trong chảy xiết, lấp loáng in bóng đôi bờ. Theo dòng nước uốn lượn, có thể chơi trò thả rượu làm thơ, mọi người đều chia thứ bậc cùng ngồi. Tuy không có tiếng đàn tiếng sáo, song một chén rượu, một lời ngâm, lòng cũng đủ vui mà giãi bày những tình cảm sâu xa chân thật.
Ngày hôm đó, khí nhẹ trời trong, gió êm mát mẻ, ngẩng lên nhìn vũ trụ bao la, cúi xuống ngắm muôn loài tươi tốt, buông lòng cảm thụ, phóng thả tầm nhìn, cũng đủ tận hưởng sướng mắt sướng tai. Thật quả là vui.
"Ờm...."
Một hơi tự tin đọc hết đoạn phải thi, thế rồi lại bị mắc kẹt.
Lư Văn Giai bỗng nhiên hỏi: "Haizz cậu nói xem Vương Hi Chi thích uống Coca Cola hay Pepsi nhỉ?"
Vấn đề này không chỉ riêng Lư Văn Giai, rất nhiều người khác cũng đều có cái tật xấu này. Tề Diệu Tưởng đọc sách, cô vừa nhắc nhở bản thân đoạn này phải đọc cẩn thận thêm vài lần vừa nghiêm túc đáp lời: "Mình đoán là Coca Cola, đoạn sau là: phu nhân chi tương dữ."
(*) Giải nghĩa:Phàm người ta khi gặp gỡ nhau
"Ồ ồ ồ."
Lư Văn Giai đang muốn đọc tiếp, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Tề Diệu Tưởng tưởng cô ấy vẫn cần nhắc, thế là lại lên tiếng: "Phủ ngưỡng nhất thế."
(*) Giải nghĩa: Thời gian thường ngắn ngủi.
Nào ngờ Lư Văn Giai lại nói: "Kỷ Sầm."
Tề Diệu Tưởng nhất thời không kịp phản ứng.
Phủ ngưỡng nhất thế Kỷ Sầm? Có đoạn này à?
Cho tới khi Lư Văn Giai chỉ cho cô thì cô mới nhìn về phía cửa lớp.
Hóa ra là Kỷ Sầm tới, lúc này đang đứng ở cửa lớp bọn họ.
Tề Diệu Tưởng hít một hơi.
Không phải đã đưa bánh kếp cho cậu ấy rồi sao!
Chàng trai dựa vào khung cửa, chói mắt vô cùng, chẳng mấy chốc cả lớp 10A28 đều đã nhìn thấy cậu.
Tề Diệu Tưởng sợ nhất là cái kiểu khiến mọi người chú ý này.
Cô cầu nguyện trong lòng.
Xin đừng tới tìm cô.
Xin đừng.
Cô âm thầm cúi đầu thấp xuống.
Tiết đọc bài sáng nay là tiết Ngữ văn, người trông lớp là đại biểu môn Văn – Quan Tích Thời lúc này đang đứng trên bục giảng, đương nhiên là cô ấy biết Kỷ Sầm.
Nhưng cô ấy vẫn cố ý hỏi: "Bạn học, cậu tìm ai thế?"
Đứng ở cửa lớp người ta bị cả lớp không quen nhìn chăm chú, bình thường người hướng nội lúc này chắc chắn đã luống cuống rồi. Nhưng cậu hoàn toàn không hề như vậy, ung dung nhàn hạ, thoải mái thong thả nhìn quanh lớp 10A28 một lượt.
Rất nhanh cậu quay đi nói: "Tôi tìm Cố Dương. Cố Dương, cậu ra đây một lát."
Cố Dương buông sách xuống rồi đi ra ngoài.
Những người khác thấy Kỷ Sầm tới kiếm Cố Dương thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên, tiếp tục cúi đầu ai làm việc nấy.
"Biết ngay là cậu ấy tới tìm Cố Dương mà." Lư Văn Giai thấy chả còn gì thú vị bĩu môi: "Đọc tiếp thôi, hồi nãy mình đọc tới đâu rồi nhỉ?"
Tề Diệu Tưởng thở phào một hơi. Cũng may là cô tự mình đa tình.
Nhưng bởi vừa rồi quá căng thẳng, cô cũng quên mất tiêu Lư Văn Giai đọc tới đoạn nào.
Cô ngại ngùng trả lời: "Mình cũng quên rồi, hay là cậu đọc lại lần nữa?"
Lư Văn Giai đau khổ nhíu mày.
"Hả? Thôi được rồi, Vĩnh Hòa cửu niên....."
Mấy phút sau, Lan Đình Tập Tự khó nhằn vẫn chưa đọc xong, một phần bánh kếp nóng hôi hổi được đặt lên bàn của Tề Diệu Tưởng.
Tề Diệu Tưởng ngẩng đầu lên khỏi trang sách, thế mà lại là Cố Dương.
Nhìn người rồi lại nhìn bánh, Tề Diệu Tưởng hỏi: "Ơ, cái này là?"
Cố Dương cau mày, tựa như cô vừa hỏi một câu rất ngớ ngẩn.
"Bánh kếp thập cẩm, cậu không thấy à?"
"Mình thấy." Tề Diệu Tưởng nói tiếp "Ý mình muốn hỏi cậu là tại sao lại đưa cho mình."
Cố Dương trả lời: "Vì đây là bữa sáng của cậu, tranh thủ ăn lúc còn nóng đi."
Trong ánh mắt bối rối không hiểu của Tề Diệu Tưởng, cậu ta nói tiếp: "Phải rồi, trưa nay tan học cậu từ từ hẵng đi ăn cơm, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Sau đấy Cố Dương xoay người đi, về chỗ của mình tiếp tục học thuộc.
Vài bạn học ngồi xung quanh Tề Diệu Tưởng, bao gồm cả Lư Văn Giai đều chứng kiển cảnh Cố Dương đưa bữa sáng cho Tề Diệu Tưởng, cũng đã nghe thấy lời Cố Dương nói.
Người bình thường đưa bữa sáng cho bạn khác giới thì chẳng sao, thế nhưng đổi thành bạn nam đưa thì ngay lập tức bọn họ ầm ĩ lên vậy đó.
Thế nhưng người ấy cứ phải là Cố Dương.
Cố Dương là kiểu người dù nam hay nữ thì chớ lại gần, người duy nhất trong lớp 10A28 thân với cậu ta chính là lớp trưởng Ngô Trừng.
Sau một hồi im lặng, ai nấy đều lựa chọn tiếp tục học thuộc bài.
Dù sao thì Cố Dương cũng chẳng có ý đó, chắc là có nội tình gì thôi.
Chỉ có Lư Văn Giai tò mò hỏi: "Cậu đắc tội Cố Dương à? Thế nên cậu ấy mới hẹn cậu tan học ở trong lớp solo?"
Một suy đoán vô cùng hoang đường nhưng tuyệt đối có khả năng xảy ra hơn là trường hợp Cố Dương tỏ tình với Tề Diệu Tưởng sau giờ trưa tan học.
Tề Diệu Tưởng ngơ ngác lắc đầu.
Mà lúc này không chỉ mình Tề Diệu Tưởng ngơ ngác, bạn cùng bàn của Cố Dương là Ngô Trừng cũng ngơ ngác theo.
Ngoài ngơ ngác thì còn hơi hơi tức giận.
"Cái đồ khốn nạn nhà cậu, trọng sắc khinh bạn. Hôm qua cậu bảo không ship đồ ăn cơ mà? Cậu giúp đưa bữa sáng cho Tề Diệu Tưởng mà lại không giúp tôi?" – Ngô Trừng bày vẻ mặt khó chịu: "Cố Dương, cậu không còn yêu tôi nữa à?"
Bị điên à.
Nói lý lẽ với người có đầu óc thần kinh này cũng vô dụng, thế nên Cố Dương cũng hài hước lạnh lùng đáp lời:
"Tôi yêu cậu lúc nào?"
Ai biết được cái tên Ngô Trừng này không những dở hơi mà còn càn quấy.
"Cậu không yêu tôi thế cậu yêu ai? Cậu yêu Tề Diệu Tưởng à?"
Trong mắt Cố Dương hiện lên ý không kiên nhẫn: "Tôi yêu mẹ cậu."
Ngô Trừng trợn to mắt: "Vãi, tôi xem cậu là anh em mà cậu lại muốn làm ba dượng của tôi?"
"..."
Hóa ra khi con người ta cạn lời tới một mức độ nhất định thì thật sự có thể bật cười.
Cố Dương cười rồi, đôi mắt lạnh nhạt lóe lên vẻ bỡn cợt.
"Tôi còn cần phải làm ba dượng của cậu à? Tôi vốn đã là ba ruột cậu rồi."
Một lũ ngốc nghếch.
Bao gồm Kỷ Sầm.
Lần sau Kỷ Sầm còn nhờ cậu ta mấy việc đần độn này nữa, kiểu gì cậu ta cũng bắt Kỷ Sầm gọi mình một tiếng "ba" trước đã.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");