Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 59: Hôn Trước Đã




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyện của người lớn bọn họ chẳng thể can thiệp, vậy nên Tề Diệu Tưởng chỉ đành cầu nguyện mẹ mình đừng nói linh tinh gì trước mặt chú Cố.

Tề Tư bị đánh thức, chống lại cơn say ngẩng lên nhìn với vẻ không thể tin được.

"Mẹ kiếp, anh đến thật sao? Anh định không cho tôi nghỉ phép dù chỉ một ngày hả?" Tề Tư nghiến răng: "Cố Minh Chu, tôi đúng là xui tám kiếp mới đi làm thuê cho anh."

Tề Diệu Tưởng đứng một bên lén lút quan sát cạn lời đỡ trán. Kỷ Sầm vỗ vai cô an ủi: "Không sao, mẹ cậu uống say mà. Chắc chú Cố không so đo đâu."

Tề Diệu Tưởng thở dài: "Hi vọng là thế."

Bên trong quán bar ánh đèn mờ ảo, trước sự phàn nàn của thư ký, Cố Minh Chu ngồi xuống sô pha đối diện, vẻ mặt không rõ là vui hay giận.

Nhìn trên bàn xếp đầy chai rượu, Cố Minh Chu nói: "Đều là cô uống à?"

Tề Tư hổ báo hỏi vặn lại: "Ý kiến gì?"

Cố Minh Chu cười khẩy: "Thảo nào lại say như vậy."

Khác với những con ma men khác say rồi còn không chịu thừa nhận mình say, lúc này Tề Tư toàn thân choáng váng, bà biết rõ mình đã say, cũng biết rõ người ngồi trước mặt mình bây giờ là lãnh đạo của mình.

Uống rượu quả thực có thể tăng cường sĩ khí, lúc này rõ ràng thừa biết mình cãi lại sếp nhà mình, nhưng bà cũng muốn mượn cơ hội này để làm loạn một chút, dù cho người ấy có là Cố Minh Chu đi chăng nữa.

Cuộc đời chết tiệt. Những người đàn ông mà bà gặp phải trong cuộc đời này đều khốn nạn như nhau, tại sao Thượng Đế lại tạo ra đàn ông? Trên Trái Đất này đàn ông không thể tuyệt chủng được ư?

Những lời này bà chẳng thể tâm sự với Tưởng Tưởng. Con bé còn nhỏ như vậy, bà không thể truyền những cảm xúc tiêu cực như vậy cho nó.

Cố Minh Chu cũng là đàn ông, coi như ông ấy xui xẻo đâm phải họng súng đi. Cùng lắm thì bà bị đuổi việc thôi, dù sao thì kiểu ông chủ Tết đến mà còn bắt nhân viên tăng ca cũng chẳng phải thể loại tốt đẹp gì.

Kể cả hôm nay Cố Minh Chu có tới bắt bà về công ty tăng ca đi chăng nữa thì bà tuyệt đối sẽ không chấp nhận thỏa hiệp.

Tề Tư cười khinh một tiếng, bà lại hét gọi phục vụ mang rượu lên.

Nhân viên phục vụ bê đồ tới bị Cố Minh Chu ngăn lại nói không cần.

Tề Tư lườm: "Này, tôi uống rượu của tôi mà. Với lại cũng đâu có lấy tiền của anh trả, anh dựa vào cái gì mà không cho phép!"

Nhân viên phục vụ do dự. Anh ta thấy người đẹp này quả thực đã uống rất nhiều rồi, nếu lại uống nữa thì sợ rằng sẽ gây chuyện mất. Năm nào chỗ anh ta cũng có vài người uống say làm loạn. Sau khi suy nghĩ giây lát, anh ta quyết định nghe lời người đàn ông kia, mang rượu rời đi.

Tề Tư bực bội, bà đứng dậy vỗ mạnh lên mặt bàn rồi chỉ thẳng vào mặt Cố Minh Chu mắng: "Cố Minh Chu, thường ngày tôi ở công ty làm trâu làm ngựa cho anh thì thôi đi. Giờ nghỉ lễ anh còn không tha cho tôi? Anh có còn là người không đấy?"

Nói rồi bà lại ngoảnh về phía phục vụ bên cạnh gào lên: "Các người phân xử giúp tôi xem, làm gì có kiểu ông chủ ngu ngốc thế này? Hiện giờ đâu phải thời gian đi làm, tôi tới đây uống rượu mà anh ta còn muốn tóm tôi về công ty tăng ca!"

Tề Diệu Tưởng và Kỷ Sầm sợ bị Tề Tư nhìn thấy, hai người vội vàng cúi đầu xuống, không ai dám nhìn về bên đó nữa.

Tề Tư vẫn đang nhờ những khác không trong bar đòi lại công bằng. Có vài người hiển nhiên cũng là nhân viên làm công ăn lương ở công ty ăn đủ hành của lãnh đạo, họ hùa theo thật.

Dù ánh sáng tối tăm nhưng cũng có thể nhìn rõ sắc mặt của Cố Minh Chu khó coi trông thấy.

Tề Tư say đến mức chẳng hề hay biết bản thân mình bây giờ quậy đến mức nào, Tề Diệu Tưởng xấu hổ giùm mẹ đến mức không dám ngẩng đầu.

"Không được." Cô thì thầm với Kỷ Sầm: "Mình phải đi ra kéo mẹ mình về, nếu không chắc chắn ngày mai mẹ mình hối hận chết mất."

Cho dù sau hôm nay cô sẽ bị mắng vì đang là tuổi vị thành niên mà dám đi bar, cùng lắm thì bị cắt tiền tiêu vặt vài tháng, ít nhất thì như thế còn tốt hơn việc mẹ bị thất nghiệp.

Tề Diệu Tưởng lấy hết can đảm ngẩng đầu, ngay khi chuẩn bị hy sinh cứu mẹ thì Cố Minh Chu ở bên kia hết sạch kiên nhẫn, nói: "Tề Tư, quậy đủ chưa, đi với tôi."

Tề Tư kháng cự: "Tôi không đi! Anh đừng hòng kéo tôi về công ty tăng ca!"

Cố Minh Chu đứng dậy cứ thế kéo Tề Tư lên. Tề Tư chống cự một hồi, sau cùng bị người đàn ông bế lên bước nhanh ra bên ngoài.

Mắt thấy mẹ mình bị chú Cố ôm đi, Tề Diệu Tưởng cũng vội vàng kéo Kỷ Sầm đuổi theo.

...

Đến cửa quán bar, ánh sáng cuối cùng cũng rõ như bình thường. Cố Minh Chu cũng có thể nhìn rõ mặt Tề Tư.

Cả khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, đôi mắt mờ mịt vì uống say. Vì ban nãy vừa giãy giụa nên mái tóc dài rối tung xõa trên vai.

Ông tặc lưỡi chậc một tiếng, cánh tay dùng sức bế Tề Tư đi về phía chiếc xe đang đỗ bên đường của mình.

Ra khỏi quán bar, Tề Tư hiển nhiên không dám quậy như ở trong bar nữa. Bà dụi đầu vào lòng Cố Minh Chu, giọng điệu bi thương: "Hôm nay tôi thật sự không có tâm trạng tăng ca đâu, anh nhất định phải bắt ép tôi ư?"

"..."

Cố Minh Chu dừng bước cạn lời ít nhất là năm giây. Ông thở dài nói: "Tôi đưa cô về nhà."

Tề Tư ngẩng đầu nhìn ông với vẻ nghi ngờ: "Thật không? Không về công ty thật chứ?"

Hồi nãy ở trong quán bar bị bà chỉ thẳng vào mặt mắng "ông chủ ngu ngốc" là đã đủ mất mặt rồi, đời này Cố Minh Chu chưa từng chịu cảnh tượng này ở trước mặt nhiều người lạ như thế, nói ông không tức giận thì là giả. Nhưng giờ phút này nhìn dáng vẻ say rượu xen lẫn nét đáng thương bị ông chủ ép bức của bà, vẻ mặt lạnh lẽo bỗng chốc có thêm vài phần chả biết nên khóc hay cười.

"Tề Tư, trong mắt cô tôi là loại ông chủ như vậy sao?" Cố Minh Chu nói: "Cô nói xem, có lần nào tôi bảo cô tăng ca không phải vì yêu cầu công việc không? Lại có lần nào tôi không trả cô lương tăng ca. Trước đây lúc cô nhận chức tôi cũng nói rồi, làm thư ký cho tôi sẽ rất bận rộn, khi ấy cô cũng đồng ý không phải sao?"

Tề Tư ngơ ngác nhìn ông.

Dù gì cũng đang ở trên đường lớn, Cố Minh Chu bế thư ký của mình đứng đó đã thu hút ánh nhìn của không ít người qua đường, thế nên ông chỉ đành khom lưng thả Tề Tư xuống.

Tề Tư đang đi giày cao gót, lúc được thả xuống thì bước chân lảo đảo. Cố Minh Chu đỡ cánh tay bà kiên nhẫn nói tiếp: "Giờ thì tin rồi chứ? Tôi thật sự muốn đưa cô về, lên xe đi."

Lời giải thích đầy kiên nhẫn mà điềm tĩnh của người đàn ông cộng thêm ánh đèn neon sáng tỏ bên đường cùng cơn gió lạnh, cuối cùng đầu óc Tề Tư cũng tỉnh táo hơn một chút. Bà há miệng, chớp mắt rồi bỗng nhiên hỏi: "Thế anh sẽ sa thải tôi ư?"

Cố Minh Chu: "Tôi sa thải cô làm gì?"

"Tôi mới ở trong bar..."

"Sẽ không."

Tề Tư kinh ngạc nhìn ông: "Sẽ không? Anh nghiêm túc sao?"

Bình thường nếu lãnh đạo bị cấp dưới chỉ thẳng vào mặt mà mắng như thế thì đã tức đến mức nhập viện vào ICU nằm rồi. Thế mà Cố Minh Chu lại có thể điềm tĩnh đến vậy, hơn nữa hình như cũng không có ý định truy cứu hành vi vừa rồi của bà.

Rõ ràng nhìn ông không giống kiểu đàn ông tính tình tốt đến vậy. Trừ những lúc tiêu tiền hào phóng ra thì bình thường đều giữ cái vẻ mặt đó, trong công ty ai cũng kính sợ ông.

Vẻ mặt Tề Tư khó hiểu: "Anh là sếp Cố à?"

"Tôi không phải chẳng lẽ cô phải?" Cố Minh Chu mím môi: "Đuổi việc cô thì sẽ thoải mái đúng không? Nhanh lên xe đi, có câu hỏi gì thì đợi tôi đưa cô về đến nhà rồi nói."

Nói xong ông còn mở cửa ghế phụ xe cho bà.

Tề Tư không động đậy.

Cố Minh Chu dọa: "Tề Tư, cô mà còn ngơ ngác ở đó nữa thì tôi bế cô lên xe đấy."

"..." Tề Tư lẩm bẩm: "Sao anh lại không muốn đuổi việc tôi?"

"Thế tại sao tôi lại phải đuổi cô?" Cố Minh Chu giọng điệu bất lực: "Nếu cô nói chuyện hôm nay thì tôi sẽ hiểu rằng cô say rượu, tôi sẽ không tính toán với một con ma men."

Tề Tư: "Thế trước đây thì sao?"

Cố Minh Chu: "Trước đây làm sao? Trước đây công việc của cô cũng không có vấn đề gì, tôi đuổi việc cô để làm gì."

"... Nhưng mà, dạo này anh rất ít khi để tôi đi xã giao cùng, lần nào anh cũng gọi trợ lý đi cùng." Tề Tư hoang mang: "Đây không phải là đang xem nhẹ tôi ư?"

Cố Minh Chu lại thở dài: "Bởi vì cậu ta là đàn ông, đi xã giao với tôi sẽ tiện hơn."

Tề Tư: "Tại sao? Tôi đi cùng anh không phải tiện hơn ư. Mấy đối tác đó không phải thích phụ nữ uống cùng hơn à?

Cố Minh Chu sửng sốt.

Ông cử động yết hầu tránh ánh mắt Tề Tư đang nhìn thẳng mình rồi nói: "Bởi vì họ thích phụ nữ uống cùng hơn nên tôi mới không yên tâm đưa cô đi theo."

"Thế chuyện hợp tác giữa anh với họ phải làm sao?"

Cố Minh Chu bình tĩnh đáp: "Tôi không cần cô hi sinh lấy sắc đổi việc. Nếu nhất định phải dùng phụ nữ đổi lấy thì loại hợp tác đó không có cũng chẳng sao."

Im lặng giây lát, Tề Tư khẽ nói: "Cho nên ông không phải vì sợ chuyện tôi chưa chồng mà đã có con ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty nên mới từ từ xem nhẹ tôi để tôi chủ động từ chức?"

Cố Minh Chu cau mày, khó hiểu hỏi: "Rốt cuộc cô đang nói cái gì vậy?"

"Chưa chồng mà đã có con đấy..." Tề Tư cắn môi: "Đàn ông các anh không phải đều rất để ý chuyện này à?"

Thời niên thiếu bà phạm sai lầm, đem lòng yêu thầy giáo tình nguyện của mình, từ đó lại mắc phải sai lầm lớn hơn để rồi sau cùng phải trả một cái giá đau đớn. Từng ấy năm trôi qua, bà một thân một mình nuôi nấng con gái, có đôi lúc Tề Tư cũng cảm thấy cô đơn, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ bắt đầu một mối quan hệ mới.

Đàn anh thời đại học, đồng nghiệp sau khi tốt nghiệp đi làm, những người khác giới quen khi xã giao,... chẳng có ai không để ý chuyện này cả. Một mối quan hệ chưa bắt đầu đã vội kết thúc.

Cho đến hiện tại, Tề Tư đã chẳng còn hi vọng gì ở đàn ông hay tình yêu nữa. Hàng ngày xem phim thần tượng, đợi sau này con gái trưởng thành có gia đình riêng rồi, bà sẽ đi múa quảng trường, làm quen một ông lão và bầu bạn trải qua nốt nửa đời còn lại là được.

Đây chính là lý do vì sao Tề Tư cho con gái một môi trường lớn lên đầy thoải mái nhưng chỉ có chuyện tình cảm là bà không cho phép.

Tuổi nhỏ chưa trưởng thành, chưa có sự tiếp xúc sâu sắc với xã hội thì sao biết được cuộc đời không thể làm lại, cho rằng tình cảm lớn hơn cả trời. Thế nên một khi đi sai đường thì ắt phải dùng cả cuộc đời để trả giá.

Người làm mẹ như bà đây chính là tấm gương xấu tiêu biểu nhất.

Tề Tư cười khổ một tiếng. Cơn say qua đi, cảm giác phiền não khó lắm mới quên được lại ồ ạt tràn về chiếm thế thượng phong.

"Sếp Cố, cảm ơn anh hôm nay không bắt tôi tăng ca. Đợi mùng tám đi làm tôi sẽ chăm chỉ làm việc thật tốt, anh cũng không cần đưa tôi về nhà đâu, tôi tự bắt xe về là được."

Nói xong, Tề Tư cúi đầu chào rồi quay người bước đi.

Bước chân vẫn loạng choạng như cũ, Cố Minh Chu đuổi theo sau.

Ông nắm lấy cánh tay bà rồi nói với giọng nghiêm túc và bình tĩnh: "Tề Tư, việc cá nhân của cô không liên quan gì tới năng lực làm việc của cô cả. Mặc kệ cô chưa kết hôn hay là đã li dị thì điều ấy cũng chẳng ảnh hưởng đến việc ở trong mắt tôi cô là một người thư ký có năng lực làm việc xuất sắc."

"Về phần con trẻ, tuy rằng tôi không biết tại sao cô lại sinh con khi tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng việc cũng đã xảy ra, nếu cô cứ mãi để ý quá khứ như thế thì người bị tổn thương chỉ có bản thân cô và con gái mình thôi."

"Tôi đoán có lẽ hôm nay cô đi bar uống say như vậy cũng bởi vì chuyện này." Cố Minh Chu nói tiếp: "Nếu cô cần một người lắng nghe thì tôi có thể. Nếu cô không cần thì bây giờ hãy để tôi đưa cô về. Về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon, sau đó đi làm lấy lại tinh thần làm việc, đừng để những suy nghĩ không cần thiết ấy ảnh hưởng cuộc sống cá nhân của cô."

Tề Tư mãi không nói gì.

Khi lên tiếng lần nữa, giọng bà đã rất nhẹ nhàng: "Sếp Cố, anh lúc nào cũng tốt với cấp dưới của mình như vậy à?"

Không cần Cố Minh Chu trả lời, Tề Tư đã biết chắc chắn không phải.

Một suy đoán mơ hồ nhảy ra từ đáy lòng, bà do dự vài giây rồi hỏi thẳng: "Có phải anh thích tôi không?"

Cố Minh Chu hơi mở to mắt.

Đường phố về đêm rất náo nhiệt, không khí năm mới vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán. Giây phút tâm tư của người trưởng thành bị chọc thủng, có lẽ sẽ muốn trốn tránh giây lát. Tình cảm loanh quanh lòng vòng chỉ phù hợp với những người trẻ tuổi, khi ấy còn có đủ thời gian dây dưa và mập mờ. Nhưng hai người họ đều không còn trẻ nữa.

Tới độ tuổi này rồi, trong cuộc sống mỗi người không chỉ có tình yêu mà còn có cả những chuyện củi gạo mắm muối lo chẳng xong. Nói thật lòng, chẳng ai có sức lực dư thừa để mà nói chuyện yêu đương, cũng không thể một ngày hai mươi tư giờ dành ra hai mươi tiếng suy nghĩ xem rốt cuộc người ta có thích mình không.

Tình cảm mà Cố Minh Chu dành cho Tề Tư cũng giống như vậy, quả thực ông thích Tề Tư. Nhưng hiện tại phần tình cảm này chỉ là đơn phương, mà Tề Tư thì lại không có biểu hiện gì rằng bà ấy có hảo cảm với ông cả. Vậy cho nên Cố Minh Chu vẫn làm tốt công việc mình nên làm, sống tốt cuộc sống mà mình nên sống. Chẳng qua là trong lòng có thêm một người, để những lúc rảnh rỗi lại nghĩ về người ấy, không để mình giống như một con robot chỉ biết đến công việc.

Nhưng nếu Tề Tư đã hỏi thì đương nhiên ông sẽ không chơi trò phủ nhận.

Cố Minh Chu gật đầu: "Đúng vậy, thư ký Tề, tôi thích cô."

Cả hai đều im lặng.

Mấy giây sau, Cố Minh Chu thấy đối phương không có phản ứng gì, ông ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: "Nếu cô cảm thấy khó xử thì..."

"Là kiểu thích mà muốn lên giường với tôi sao?"

Cố Minh Chu bị câu hỏi của bà làm cho sững sờ.

Tề Tư im lặng nhìn ông.

Người đàn ông đẹp trai giàu có trước mặt bà lúc này là sếp của bà và cũng là người đàn ông độc thân hấp dẫn chẳng kém gì kim cương trong mắt nhiều chị em phụ nữ.

Thế mà ông ấy lại thích bà.

Hơn nữa Cố Minh Chu còn vừa an ủi tâm hồn bà, giải phóng những nỗi bận tâm trong lòng bà bấy lâu nay. Tề Tư vẫn luôn không dám nói với người khác chuyện bản thân mười bảy tuổi đã làm mẹ, không phải vì bà sợ người khác dị nghị mà là ngay cả bản thân bà cũng cảm thấy đó là một vết nhơ trong cả cuộc đời mình.

Đúng là lộc từ trên trời rơi xuống mà, cuộc sống đâu đâu cũng có những điều bất ngờ. Ở quê, bà chỉ xứng đi xem mắt với một chức trưởng phòng nho nhỏ đã lớn tuổi, nhưng ở nơi đây, ông chủ level kim cương lại thích mình.

"Nếu không phải thì thôi quên đi." Tề Tư xua tay: "Coi như tôi chưa hỏi gì cả."

Cố Minh Chu nghiêm túc nói: "Phải."

Đã từng tuổi này rồi, ai thích một người mà chẳng có ham muốn. Cố Minh Chu là một quý ông ga lăng, nhưng ông cũng chẳng phải hòa thượng trên chùa. Thư ký của ông trẻ trung xinh đẹp, năng lực làm việc xuất sắc. Ở trên bàn tiệc thì sẽ là tiêu điểm trong mắt tất cả cánh đàn ông có mặt ở đó, nếu ông đã thích bà thì chẳng có lí do gì mà không muốn lên giường với bà.

Tề Tư quay đầu lại mỉm cười.

Cười xong, bà hỏi thẳng: "Thế anh có muốn ngủ không?"

Sắc mặt Cố Minh Chu khẽ biến, ông cứ nghĩ mình đã thẳng thắn lắm rồi, ai ngờ thư ký của mình còn to gan hơn nữa.

Cố Minh Chu kéo môi dưới nói: "Tôi cứ tưởng là ít nhất phải chờ đến khi chúng ta hẹn hò thì mới suy nghĩ tới vấn đề này."

Tề Tư lắc đầu.

"Cái gì mà quen với không quen? Sếp Cố, tôi nói thẳng, tôi hỏi anh câu đó là vì bây giờ tôi rất muốn tìm một người đàn ông ngủ cùng. Mà anh thì lại đang đứng trước mặt tôi, điều kiện của anh tốt như vậy, lên giường một lần chắc chắn tôi cũng không thiệt. Mọi người đều trưởng thành cả rồi, muốn ngủ thì ngủ, còn lề mề nữa thì tôi mãn kinh mất."

Cố Minh Chu: "..."

Mãn kinh chỉ là cái cớ thôi, Tề Tư cách tuổi mãn kinh còn xa lắm. Chủ yếu là vì mấy năm nay một mình nuôi con, nhu cầu sinh lí chỉ dựa vào mấy món đồ chơi để giải quyết. Kiểm tra sức khỏe định kì hàng năm bác sĩ đều khuyên bà nên tìm một người đàn ông, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vấn đề nội tiết tố.

Thấy Cố Minh Chu vẫn không có phản ứng gì, trong lòng Tề Tư cảm thán, đúng là quý ông mười phân vẹn mười mà, xem ra là bà cởi mở quá rồi.

"Được rồi, xem như tôi chưa nói gì nhé. Anh thật sự không cần đưa tôi về đâu, giờ tôi cũng tỉnh rượu rồi nên có thể tự về nhà được. Ngày kia tôi sẽ đi làm đúng giờ."

Tề Tư lại định rời đi thì Cố Minh Chu lại kéo bà lại lần nữa.

Nhưng lần này ông không an ủi thêm câu nào nữa mà là trực tiếp nâng cằm bà lên rồi cúi đầu hôn lên môi bà.

Khi hai đôi môi chạm vào nhau được vài giây, Cố Minh Chu hơi tách ra. Hơi thở hai người đan xen vào nhau, trong đôi mắt sững sờ của Tề Tư, ánh mắt Cố Minh Chu nặng nề, trong đôi mắt ấy như thể đang kìm nén thứ d.ục v.ọng nào đó.

Cố Minh Chu khàn giọng: "Trước khi lên giường thì phải làm dạo đầu chứ."

Hôn môi là một cách dạo đầu lãng mạn, trước khi đi thẳng vào chủ đề thì ít nhất cũng phải hôn đã.

Thế là ở trên đường lớn, bên cạnh chiếc Maybach màu đen, Cố Minh Chu không có cách nào từ chối lời mời to gan mà sảng khoái của người phụ nữ mình thích. Lần đầu tiên ông không dựa theo tiến trình mà bản thân đã vạch sẵn trong đầu là theo đuổi trước hẹn hò sau, đợi đến khi mối quan hệ tiến tới một mức độ nhất định thì mới tính đến việc tiếp xúc sâu thêm một bước. Nhưng bây giờ chưa đợi được đến lúc lên xe thì ông đã làm cái việc mà chỉ có mấy thanh niên tuổi trẻ bốc đồng sẽ làm.

Hơi thở của người đàn ông gần trong gang tấc, trên người Cố Minh Chu có một mùi hương rất thơm. Mùi gỗ trầm như lò sưởi âm tường cháy tí tách giữa trời đông giá rét, khiến nhiệt độ cơ thể Tề Tư nhanh chóng tăng cao.

Tề Tư vòng tay qua cổ Cố Minh Chu, vốn chỉ là nhất thời nổi lòng tham. Nhưng khoảnh khắc này, bà cảm nhận được trái tim lặng yên đã lâu trong lồng ngực bỗng rung động. Sự rung động ấy rất nhanh hoá thành một dòng nước ấm, làm đôi chân bà mất sức.

...

Chiếc Maybach màu đen rời đi.

Tề Diệu Tưởng ngơ ngác nhìn chiếc Maybach hòa vào dòng xe đông đúc.

Cô vừa nhìn thấy gì cơ?

Mẹ cô thế mà lại hôn ba của Cố Dương, hai người họ đứng bên đường hôn nhau như chốn không người?

Tề Diệu Tưởng quay đầu nhìn Kỷ Sầm, giọng nói hoang mang: "Đây là thế giới thật đúng không?"

Vẻ mặt Kỷ Sầm cũng hơi bối rối. Cảnh vừa rồi còn kí.ch th.ích hai người họ nhiều hơn cảnh đôi tình nhân trẻ hôn nhau trong bar, kí.ch th.ích từ thị giác đến tâm hồn.

Hai người đứng cách xa nên không nghe rõ Tề Tư với Cố Minh Chu nói gì, chỉ biết là hai người họ dây dưa ở ven đường vài phút, sau đó Tề Tư muốn rời đi thì Cố Minh Chu đuổi theo giữa lại, và rồi họ hôn nhau.

"Họ đang yêu nhau sao?" Tề Diệu Tưởng lẩm bẩm: "Thế tại sao mẹ mình lại không nói với mình bao giờ nhỉ? Kỷ Sầm này, cậu có nghe Cố Dương nhắc tới không?"

Kỷ Sầm lắc đầu: "Không có, mình đoán là có lẽ cậu ấy cũng không biết chuyện này."

Tuy trẻ con bọn họ chẳng thể tham gia vào chuyện người tình cảm của người lớn, nhưng ít nhiều gì cũng phải thông báo một tiếng chứ.

Tề Diệu Tưởng và Kỷ Sầm đều sốc khi biết được mối quan hệ bí mật giữa Tề Tư cùng Cố Minh Chu. Có điều, nếu nói về hình ảnh thân mật, thì cảnh tượng vừa nãy chắc chắn nhìn đã mắt hơn cảnh mà hai người thấy trong bar nhiều.

Hơn nữa hiện tại hai người đều độc thân, ngày nào cũng làm việc cùng nhau, nam thanh nữ tú, cách biệt tuổi tác cũng chẳng có bao nhiêu. Nói thật lòng, không yêu nhau mới lạ.

Phải nói rằng khả năng tiếp nhận về mặt tâm lý của trẻ vị thành niên thực ra không mong manh như người lớn vẫn nghĩ, đôi khi còn mạnh mẽ hơn người trưởng thành rất nhiều.

Điều duy nhất Tề Diệu Tưởng hơi khó chấp nhận đó chính là chú Cố không chỉ là sếp của mẹ cô mà còn là ba của Cố Dương.

Hiển nhiên Kỷ Sầm cũng nghĩ tới khúc này, cậu nhướng mày nói: "Nếu hai người họ ở bên nhau thật thì không phải sau này cậu phải gọi Cố Dương là anh à?"

Bạn cùng lớp biến thành anh kế, quá ảo diệu luôn.

Tề Diệu Tưởng cần chút thời gian để tiêu hoá thông tin này.

Vẫn chưa tiêu hoá xong, bỗng nhiên cô á một tiếng: "Khoan đã, mình phải nhanh về nhà mới được, nếu không mẹ mình về đến nhà không thấy mình đâu thì toang mất."

Cô định chạy đi đón xe, chưa được hai bước đã bị Kỷ Sầm kéo lại.

"Cậu đợi đã." Kỷ Sầm khóc dở mếu dở: "Cậu thật sự cho rằng tối nay mẹ mình sẽ về nhà à?"

Tề Diệu Tưởng vẻ mặt ngô nghê: "Mẹ mình không về nhà thì đi đâu được?"

"..."

Kỷ Sầm thở dài.

Có đôi lúc cô nhóc này quả thật là trong sáng ngốc nghếch. Cậu không nói, cô lại chẳng hiểu. Nếu cậu nói thì lại có vẻ như cậu hiểu biết nhiều quá.

Kỷ Sầm gõ trán cô, bất đắc dĩ nói: "Ngốc ơi, đương nhiên là đi khách sạn rồi."

"Ý cậu là tối nay mẹ mình với chú Cố..."

Tề Diệu Tưởng kinh ngạc che miệng, nửa câu sau cô ngại không dám nói ra.

"Họ đều là người trưởng thành, điều này rất bình thường mà." Kỷ Sầm khẽ ho một tiếng: "Nên là cậu không cần vội về nhà đâu. Đi ăn trước đi, ăn xong mình đưa cậu về."

Tề Diệu Tưởng gật đầu.

Tối nay gặp phải quá nhiều điều chấn động, hai người chẳng còn tâm trạng nghĩ đi đâu ăn cơm, sau cùng đi thẳng vào McDonald's giải quyết bữa tối.

Kỷ Sầm đi gọi đồ, Tề Diệu Tưởng ôm ông rùa bông của mình ngơ ngác ngồi một chỗ.

Đến tận khi Kỷ Sầm cầm một miếng khoai tây chiên chấm sốt cà chua đưa lên miệng cô.

"Há miệng." Kỷ Sầm nói.

Không nghĩ gì nhiều, Tề Diệu Tưởng mở miệng cắn khoai tây chiên rồi nhai chầm chậm.

Kỷ Sầm bật cười: "Đút gì ăn nấy, biết vậy thì mình không chấm sốt cà chua nữa mà cho cậu ăn mù tạt."

Tề Diệu Tưởng ai oán nhìn cậu.

"Nói đùa thôi mà." Kỷ Sầm đeo găng tay dùng một lần cầm một miếng khoai tây chiên đưa đến bên miệng cô: "Thêm miếng nữa nhé?"

"Cậu không cần đút cho mình đâu, mình tự ăn được..."

Nói thì nói như vậy nhưng Kỷ Sầm vẫn đưa lên miệng cô, nếu Tề Diệu Tưởng không ăn thì không nể mặt cậu lắm. Cô hơi ngại ngùng, len lén nhìn xung quanh một vòng thấy không ai để ý tới bàn hai người, lúc này cô mới há miệng ăn khoai tây chiên.

"Cậu tự ăn được lúc nào? Nãy giờ cứ ngồi đây ngơ ngác, nếu mình không đút cho cậu thì mình ăn hết sạch khoai tây chiên chắc cậu cũng chẳng biết."

Nói xong, Kỷ Sầm cũng đút cho mình một miếng.

"Cậu không chấp nhận được chuyện mẹ mình đang yêu hả? Thực ra mẹ cậu với ba Cố Dương rất xứng đôi."

Tề Diệu Tưởng lắc đầu: "Không phải không chấp nhận được. Nói thật thì nếu mẹ mình đồng ý yêu đương thì mình vui còn không hết ấy chứ."

Những năm qua hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, một mình mẹ chăm sóc cô cô đều ghi nhớ trong tim, mẹ vì cô mà hy sinh và trả giá nhiều lắm. Hai năm nữa sẽ thi đại học, đợi đến khi lên đại học Tề Diệu Tưởng sẽ vừa học vừa làm để đỡ đần mẹ, để gánh nặng trên vai mẹ nhẹ đi phần nào. Khi ấy, mẹ sẽ không cần phải nhọc lòng mỗi ngày, mẹ có thể dành thời gian hưởng thụ cuộc sống.

Từ trước tới nay Tề Diệu Tưởng chưa từng phản đối việc mẹ có tình yêu, thậm chí cô còn hi vọng mẹ có thể tìm được tình yêu của mình.

Đó là những gì Tề Diệu Tưởng nghĩ, nhưng chiều nay nghe thấy những lời mẹ nói với người đàn ông đó, mẹ nói cô là một gánh nặng.

Tề Diệu Tưởng mong mẹ có thể hưởng thụ cuộc sống, nhưng cô cũng có mâu thuẫn trong lòng, bởi nếu vậy thì mẹ sẽ không quan tâm cô nữa.

Kỷ Sầm lại đút cho cô một miếng khoai tây chiên, lần này Tề Diệu Tưởng không ăn mà là cúi đầu hỏi một câu: "Kỷ Sầm, cậu nói xem trên đời này có ai ngay cả việc chào đời cũng đã là một sự dư thừa không?"

Kỷ Sầm sửng sốt, cậu nói khẽ: "Cậu ăn đi rồi mình sẽ nói cho cậu."

Tề Diệu Tưởng cắn khoai tây chiên.

"Không có đâu." Kỷ Sầm lại chấm khoai tây vào sốt cà chua: "Mỗi một người đều là sự tồn tại độc nhất vô nhị trên thế gian này, làm gì có dư thừa gì chứ."

Tề Diệu Tưởng nói: "Nhưng nếu ban đầu mình không ra đời thì chắc chắc mẹ mình sẽ hạnh phúc hơn bây giờ nhiều."

Kỷ Sầm không nói gì, cậu đứng dậy đi đến bên cạnh cô, ném con rùa bông to đùng sang phía đối diện rồi ngồi xuống chỗ của nó.

Tề Diệu Tưởng không biết cậu muốn làm gì.

Kỷ Sầm cởi găng tay, đột nhiên cậu cốc nhẹ lên đầu cô.

"Bạn Tiểu Tề này, tuy mình không biết dịp Tết này cậu đã gặp phải những chuyện không vui gì, nhưng mình phải nói cho cậu biết rằng..."

"Đối với mẹ cậu mà nói, chắc chắn cậu không hề dư thừa. Đối với ai đi chăng nữa cũng không phải dư thừa. Với mình, với Cố Dương, với Bách Trạch Văn hay là với bọn Lư Văn Giai, với lớp A28 thì cậu cũng không phải dư thừa. "

Cô luôn nói mình là một luồng không khí không màu không vị, ai cũng không để ý tới cô.

Nhưng chẳng ai có thể sống mà thiếu không khí cả.

Tề Diệu Tưởng hơi bĩu môi

"Hơn nữa." Kỷ Sầm cười khẽ: "Nếu cậu không chào đời thì bây giờ mình thích ai đây? Khoai tây chiên này của mình đút cho ai ăn chứ?"

Nói xong, một miếng khoai tây chiên lại được đút đến bên miệng Tề Diệu Tưởng.

Tề Diệu Tưởng ngơ ngác nhìn cậu.

Bỗng nhiên cô gọi cậu: "Kỷ Sầm."

"Hả?"

Tề Diệu Tưởng hít sâu một hơi, tự cổ vũ chính mình.

Một lát sau, cô cầm ông rùa ở đối diện qua ôm chặt ở trong lòng để ông rùa cho cô sức mạnh.

"Rốt cuộc là tại sao... cậu lại thích mình thế?"

"... Có phải cậu chơi game thua nên phải tỏ tình với người khác không?"

Vấn đề này cô đã suy nghĩ rất lâu rồi.

Cô không nghĩ mình có điểm nào đáng để cậu thích cả. Mỗi lần cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt của Kỷ Sầm dành cho mình, sự nghi ngờ bản thân lại ồ ạt át đi sự rung động nơi trái tim.

Bây giờ cô rất thích Kỷ Sầm, rất rất thích cậu. Thậm chí cô còn không muốn để ý tới lời hứa với mẹ, hứa rằng trước thi thành niên sẽ không yêu sớm. Cô muốn học tập cùng cậu, hẹn hò với cậu, muốn nói chuyện với cậu bất kể ngày hay đêm. Hôm nay lúc ở bar nhìn thấy đôi tình nhân ấy hôn nhau trước mặt hai người, rồi cả mẹ và chú Cố hôn nhau ở cửa quán bar, cô cũng muốn làm chút chuyện thân mật với Kỷ Sầm. Không cần kiểu hôn mãnh liệt như thế, chỉ cần sự tiếp xúc nhẹ nhàng thôi là trái tim cô đã đập bình bịch rồi.

Nhưng cô cũng sợ đây chỉ là hứng thú nhất thời của Kỷ Sầm.

Kỷ Sầm: "Tề Diệu Tưởng."

Tề Diệu Tưởng ôm chặt ông rùa: "Ừ."

"Mình theo đuổi cậu lâu như vậy rồi mà cậu vẫn còn nghi ngờ liệu mình có thật sự thích cậu không?" Kỷ Sầm cau mày, giọng nói như thể đang tự nghi ngờ bản thân: "Mình nên nói cậu ngốc hay là nói kỹ năng theo đuổi của mình không tốt đây."

Nếu cậu hút thuốc thì ngay lúc này Kỷ Sầm muốn đi ra ngoài hút một điếu cho bình tĩnh.

Nhưng tiếc là cậu không hút, thế là cậu đành uống thêm vài ngụm coca.

Kỷ Sầm không nói gì nữa, Tề Diệu Tưởng vẫn ôm chặt ông rùa, cô dè dặt hỏi: "Kỷ Sầm, cậu giận à?"

"Không có." Kỷ Sầm lạnh nhạt nói: "Chỉ là đang tự nghi ngờ bản thân thôi, cậu để mình yên tĩnh một lát."

Tề Diệu Tưởng khó hiểu: "Cậu nghi ngờ chính mình làm gì?"

Người nên hoài nghi bản thân không phải nên là cô ư?

"Cậu nói đi? Không phải tới tận bây giờ cậu vẫn nghi ngờ mình có thích cậu thật không à?"

Kỷ Sầm khẽ hừ một tiếng, càng nghĩ cậu càng thấy Tề Diệu Tưởng vô tâm đến mức thần tiên cũng phải bực.

"Tề Diệu Tưởng, cậu nói thật với mình đi. Rốt cuộc là tại sao cậu lại nghĩ như vậy?"

Thấy vẻ mặt cậu không tốt, Tề Diệu Tưởng lại ôm ông rùa chặt hơn.

"Vì... cậu theo đuổi mình rồi lại chẳng có ý đồ gì... làm mình cảm thấy có phải cậu đang đùa không..."

Kỷ Sầm cười lạnh: "Ai bảo mình không có ý đồ gì."

Tề Diệu Tưởng: "Hả?"

Kỷ Sầm giật ông rùa ra khỏi lòng cô.

"Mình muốn yêu đương với cậu, người khác làm gì lúc yêu nhau thì mình cũng muốn làm. Đôi tình nhân trong quán bar đó, cả mẹ cậu với ba Cố Dương nữa, cậu đều thấy rồi đúng không, mình cũng muốn làm như thế."

Kỷ Sầm vừa nói vừa hơi nghiến răng, tai cậu hơi nóng lên nhưng nếu không nói cho rõ thì cái đồ ngốc nghếch này lại không hiểu.

Vốn dĩ cậu không muốn nói với cô những tâm tư thầm kín này, bởi nghe giống như cậu đòi hỏi lắm vậy, nhưng ai yêu nhau mà không muốn làm những chuyện đó, cậu cũng đâu phải hòa thượng chứ.

Những lời này làm Tề Diệu Tưởng ngơ ngác luôn. Kỷ Sầm nhắc tới đôi tình nhân đó làm cô lại nghĩ tới cảnh tượng thấy trong bar. Hai má nóng ran, khuôn mặt đỏ lên nhanh chóng. Lúc này lại chẳng có ông rùa để ôm, tay Tề Diệu Tưởng chả biết nên đặt ở đâu.

"Vậy, vậy cậu..." Cô lắp bắp, bây giờ cô thật sự không biết mình nên nói gì: "Vậy sao ban đầu cậu lại tốt với mình như thế, từ lúc mình vừa chuyển tới Nhất Trung cậu đã tốt với mình rồi..."

Tốt đến mức khiến cô hoảng hốt lo sợ, sợ một ngày nào đó cậu không còn tốt với mình nữa.

"Mình báo ân cũng không được à?" Kỷ Sầm quay đầu, không nhịn được mà mắng cô: "Tề Diệu Tưởng, cậu đúng là cái đồ mắc bệnh dễ quên. Việc cậu đã làm, sao vừa quay đầu đi một cái là cậu quên sạch luôn thế?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.