(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi hét lên chúc mừng năm mới, Bách Trạch Văn quay lại nhìn thì phát hiện không thấy hai người kia đâu.
Bởi vì có quá nhiều người, không xác định được là hai người này cố ý tách riêng hay vô tình đi lạc nên Bách Trạch Văn lấy điện thoại ra gọi cho Kỷ Sầm.
"Ê? Hai người các cậu đâu? Đi lạc rồi?"
Theo như lời Kỷ Sầm nói, Bách Trạch Văn đưa những người khác đi tìm họ, cũng may cậu ta đã mua cho Tề Diệu Tưởng một quả bóng bay phát sáng nên có thể tìm được hai người họ ngay lập tức.
Sau khi tìm được nhau, bọn họ mới phát hiện chỗ này là nơi lý tưởng để xem pháo hoa.
Cả đám dứt khoát đứng ở đây xem, pháo hoa nổ tưng bừng làm đáy mắt sáng lên, bọn họ thưởng thức xong màn trình diễn pháo hoa ngắn ngủi mười lăm phút.
Xem pháo hoa xong, bờ sông bỗng tối sầm, càng hoành tráng sôi động thì sau khi kết thúc càng vắng vẻ hiu quạnh. Sau khi màn pháo hoa kết thúc, khung cảnh đông đúc bên bờ sông chẳng mấy chốc đã tản ra. Cuối cùng cũng không còn mấy người. Người bán hàng rong thu dọn đồ đạc, bác lao công vẫn đang làm việc trong đêm giao thừa, dọn dẹp các loại rác thải do khách để lại.
Vốn dĩ trong lòng luôn mong đợi đón giao thừa, nhưng khi giao thừa qua rồi, lại bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng, có lẽ đây là nỗi cô đơn sau mỗi cuộc vui.
Đè nén cảm giác chênh lệch này, Bách Trạch Văn nói: "Đi thôi, về nhà nào."
Vì hôm nay là đêm giao thừa nên có rất nhiều du khách ra bờ sông xem pháo hoa, đặt xe taxi rất lâu nên có một số chuyến xe buýt đã tăng ca cho đêm giao thừa hôm nay. Cả đám đứng ở trạm xe, xe buýt Tề Diệu Tưởng đến trước, lúc này có rất nhiều người đang chờ xe, những người khác thúc giục cô nhanh lên xe, nếu không thì sẽ không có chỗ ngồi.
Cũng may bình thường nhìn cô điềm đạm nhưng vào thời khắc quan trọng thì cô rất nhanh nhẹn. Cô chạy lên rất nhanh, bọn họ nhìn cô mới giây trước còn ngây ngốc thì giây sau đã leo lên xe buýt rồi. Trong tay cầm quả bóng bay, cô chui vào xe, ngay giây sau, cô đã ngồi xuống bên cửa sổ, mở cửa sổ ra nói tạm biệt với họ.
"..."
Cả đám nhìn sửng sốt.
Nhất là Ngô Trừng, cậu ấy đã tính toán trong lòng, với thân thế nhanh nhẹn này, học kỳ sau nếu trường tổ chức đại hội thể thao thì dù cô nói gì cậu ấy cũng sẽ buộc cô tham gia.
"Bái bai!"
"Bái bai bái bai, đến nhà rồi nhắn vào nhóm một tiếng nha."
"Ừm ừm."
Tề Diệu Tưởng trả lời, vốn dĩ không muốn nhìn người nào đó, nhưng ánh mắt lúc này không nghe theo lý trí, vẫn liếc nhìn người nọ.
Kỷ Sầm vẫn luôn nhìn cô, vì vậy ánh mắt cô vừa nhìn qua cậu, cậu lập tức nhận ra ngay.
Cậu nhướng mày, nói với cô: "Đến nhà rồi nhớ nhắn với mình một tiếng."
Bách Trạch Văn hơi cạn lời: "Không phải bảo cậu ấy nói trong nhóm một tiếng rồi sao, cậu không phải ở trong nhóm à?"
Kỷ Sầm phớt lờ cậu ta, còn đang đợi Tề Diệu Tưởng trả lời.
Tề Diệu Tưởng gật đầu: "Ừm."
Sau đó cô đóng cửa sổ, rất nhanh, xe lái rời đi.
Cô đi rồi, mấy chiếc xe mà những người khác đợi cũng tới, chia tay từng người xong, cuối cùng còn lại Vương Thư Huỷ.
Không thể để con gái đứng một mình ở trạm xe được. Trong số những chàng trai, chỉ có Bách Trạch Văn và Ngô Trừng là hơi thân với cô. Ngô Trừng là bởi vì cùng lớp, còn Bách Trạch Văn là vì hay cùng cô lập đội chơi game. Nhưng Ngô Trừng vừa lên xe rồi, vì thế không cần người khác nói, Bách Trạch Văn đã mở miệng: "Các cậu đi trước đi, tôi đợi chị Vương lên xe rồi tôi đi."
"Được, vậy chúng tôi đi trước đây."
Có rất nhiều xe buýt đến, lúc này ở trạm xe cũng không có nhiều người, Vương Thư Huỷ an tĩnh đứng đó, có hơi hồi hộp kéo sợi dây bóng bay, không biết nên nói gì.
Cô và Bách Trạch Văn chỉ liên lạc qua điện thoại, nói chuyện riêng trực tiếp như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên.
Đang lúc cô còn đang bối rối, Bách Trạch Văn đột nhiên thở dài, phá vỡ sự im lặng: "Này, xấu hổ quá, hay là chúng ta nói chuyện gì đó nhé?"
Vương Thư Huỷ thấp giọng nói: "Nói cái gì?"
"Nói về..." Bách Trạch Văn nghĩ nghĩ rồi nói: "Ví dụ sao cậu chơi game giỏi như vậy, thật đó, cậu là cô gái đầu tiên tôi biết mà chơi game giỏi như thế."
Vương Thư Huỷ: "Hay chơi thì kỹ thuật sẽ lên thôi."
Bách Trạch Văn cười: "Khó trách cậu đeo kính, hóa ra là hay chơi game giống Cố Dương."
"... Cũng do học tập nữa mà."
"Được rồi, vậy cậu cận bao nhiêu độ."
"Hai độ."
"Hai độ, vậy còn đỡ, Cố Dương ba độ rưỡi rồi." Bách Trạch Văn nói: "Tôi nghe nói mang kính nhiều thì mắt sẽ nhỏ lại, tôi cảm giác mắt Cố Dương nhỏ hơn hồi cấp hai một chút."
"Có sao?" Vương Thư Huỷ nghĩ đến dáng vẻ của Cố Dương: "Mình cảm thấy mắt của cậu ấy rất to."
Tuy ngày thường Cố Dương có mang kính nhưng khi trang điểm diễn kịch thì cậu ấy tháo kính ra, cô nhìn thấy Cố Dương có một đôi mắt phượng rất đẹp.
"Không có, trước đây mắt cậu ta to hơn đấy, con trai mắt to quá cũng không đẹp, con gái các cậu mắt to thì sẽ đẹp hơn. Mắt Tề Diệu Tưởng cũng rất to, tôi cảm thấy rất đáng yêu."
Vương Thư Huỷ đồng ý: "Đúng là rất đáng yêu."
"Tôi nhìn cậu xem."
Bách Trạch Văn vừa nói vừa đột nhiên cúi đầu, đầu cậu tiến đến trước mặt cô, nhìn cô một cái rất nhanh.
Khuôn mặt góc cạnh của chàng trai bỗng nhiên lóe lên trước mặt cô, trái tim Vương Thư Huỷ như ngừng đập.
"Hóa ra cậu cũng có mắt hai mí." Bách Trạch Văn cười: "Đi mua một cặp kính áp tròng đi, cặp kính của cậu che mất nhan sắc rồi, nếu là kính áp tròng thì tôi đảm bảo con trai lớp các cậu có ít nhất một nửa là yêu thầm cậu đó."
Dù biết cậu ấy đang phóng đại nhưng vẫn làm lòng cô mừng rỡ vô cùng. Vương Thư Huỷ cố gắng hết sức để kìm nén nhịp tim của mình, nói: "... Mình cần nhiều người yêu thầm như vậy làm gì."
"Được yêu thầm rất sướng mà." Bách Trạch Văn nhướng mày, có chút khoe khoang nói: "Lúc học cấp hai, trong lớp có vài bạn nữ yêu thầm tôi, sau đó tốt nghiệp cấp hai còn tỏ tình với tôi, nói yêu thầm tôi ba năm rồi, làm tôi vui vẻ mấy ngày."
Hóa ra cậu ấy từng được yêu thầm.
Nhưng cũng không có gì kỳ lạ, vốn dĩ cậu ấy là chàng trai chói sáng, cũng không phải chỉ có mình cô nhìn thấy.
Vương Thư Huỷ thấp giọng nói: "Sau đó thì sao? Cậu đồng ý à?"
"Tôi thấy cô gái kia trông không tệ, vốn định đồng ý, vừa lúc nghỉ hè không có việc gì thì có thể yêu đương."
Bách Trạch Văn vừa chuyển chủ đề, vừa lắc đầu nói: "Kết quả sau này Kỷ Sầm kể cho tôi nghe, cô gái đó cũng tỏ tình với cậu ta và Cố Dương. Cô gái này quăng lưới rộng thật, tốt nghiệp xong thì tỏ tình hết với đám con trai tuấn tú trong lớp, cũng nói là yêu thầm ba năm. Tôi phục luôn đấy, giăng lưới bắt cá biển, chắc cái tình cảm yêu thầm của cậu ấy được bán theo cân."
Vương Thư Huỷ ồ lên, không nhịn được mà bật cười.
Nhờ câu chuyện hài hước của cậu ấy mà trái tim của cô vốn đang gợn sóng vì ở cạnh người mình thầm mến bỗng trở nên hiền hoà.
Cô định hỏi xem cô gái kia có bắt được con cá nào không thì xe của cô đã tới rồi.
Lên xe, cô đi đến chỗ ngồi bên cửa sổ nói tạm biệt với Bách Trạch Văn.
Bách Trạch Văn bảo cô về đến nhà thì hãy nhắn vào nhóm một tiếng, sau đó dặn dò cô: "Chị Vương, nhất định phải cất quả bóng bay tôi tặng đấy."
"Yên tâm đi. "
Cho dù hai ngày sau nó có xẹp xuống thì cô sẽ mua một cái bơm, bơm nó một lần nữa.
Xe rời đi, cô ló đầu ra cửa sổ nhìn bóng dáng chàng trai càng lúc càng xa.
Bách Trạch Văn thấy, vẫy tay với cô, cười hô lớn: "Thụt đầu vào đi, nguy hiểm lắm."
Vương Thư Huỷ rụt đầu về, ngồi thẳng lại, trong tay là quả bóng bay Bách Trạch Văn đưa cho.
Nhất thời hứng lên, cô lấy bút lông ở trong cặp ra, vẽ lên quả bóng bay một khuôn mặt.
Khi còn nhỏ cô thích xem anime nên tự học vẽ một thời gian, kỹ năng vẽ cũng khá tốt, chỉ trong chốc lát, đôi mắt hồ ly hẹp dài được vẽ ra, đó là đôi mắt của Bách Trạch Văn.
Cô lại vẽ toàn bộ khuôn mặt và đôi tai của cậu ấy, trên lỗ tai của cậu ấy, cô nhẹ nhàng chấm một cái nốt ruồi.
Nốt rồi trên tai này, cô đã lên mạng tra qua, đấy là nốt ruồi thông minh.
Nó rất nhỏ, nhỏ đến nỗi có thể bọn Kỷ Sầm cũng không biết, có thể ngay cả Bách Trạch Văn cũng không biết, nhưng cô biết.
Đây chính là khả năng quan sát mà chỉ người yêu thầm mới có.
...
"Về rồi sao? Năm mới vui vẻ nhé. Ấy, con còn mua bóng bay à?"
Tề Tư về nhà sớm hơn con gái mười phút, đang nằm trên ghế sô pha tiêu hóa sự mệt mỏi do tăng ca thì cửa lại mở ra, Tề Diệu Tưởng về rồi.
Tề Diệu Tưởng giống như không nghe thấy lời mẹ nói, cô quỳ xuống thay giày rồi đi vào phòng, sau đó đóng cửa phòng lại.
Sao lại thế này?
Tề Tư gõ cửa phòng, phát hiện con gái mình đang nằm trên giường.
"Mẹ nói chúc mừng năm mới với con, sao con không đáp lại?"
"... Mẹ, năm mới vui vẻ ạ."
"Bình thường con bắt buộc phải thay đồng phục ra thì mới chịu lên giường nằm mà? Bây giờ không chê đồng phục bẩn nữa à?"
Tề Tư kéo Tề Diệu Tưởng đang nằm trên giường dậy, sờ trán cô, không nóng mà còn lạnh, nhưng hai bên mặt lại rất nóng, hai mắt thẫn thờ.
Ra ngoài đón năm mới với bạn mà làm bản thân ngây ngốc luôn rồi?
Giọng điệu Tề Tư lo lắng: "Con đừng dọa mẹ, con sao vậy?"
"... Không sao ạ." Nói xong Tề Diệu Tưởng lại nằm xuống giường: "Con chỉ mệt thôi."
"Con còn mệt à? Mẹ một mình tăng ca từ năm ngoái sang năm nay cũng chưa kêu mệt."
Con cái hiện nay không thể chịu khổ, chờ tốt nghiệp rồi ra đời đi làm mấy năm thì mới biết điều biết chuyện.
Tề Tư không khỏi cười khổ: "Bình thường học hành kêu mệt thì thôi, ra ngoài chơi một đêm lại còn có tâm trạng mua bóng bay, con mệt chỗ nào rồi?"
Tề Diệu Tưởng nằm xuống giường, lẩm bẩm: "Thì là mệt thôi, mẹ đừng hỏi nữa."
"Được rồi, mẹ không hỏi nữa, vậy bánh kem mẹ mang về cho con, con cũng đừng ăn nhé."
Tề Tư xoay người.
Tề Diệu Tưởng đột nhiên ngồi dạy: "Mẹ à, xin hãy dừng bước."
Tề Diệu Tưởng đi theo mẹ đến phòng khách thì mới phát hiện hóa ra ở đây có bánh kem lớn như vậy.
Bánh này ít nhất phải hai mươi lăm centimet, nhưng mà đã bị ăn hơn một nửa rồi.
"To như vậy sao?"
"Ừm, sếp của mẹ mua cho mọi người trong văn phòng ăn, có vài người giảm cân không ăn, vì vậy thừa rất nhiều, sếp bảo mẹ mang về cho con ăn."
Thực ra trong văn phòng giám đốc có mấy người đã có gia đình và có con, nhưng lúc ấy Cố Minh Chu bảo Tề Tư đem về, những người khác tất nhiên cũng thấy xấu hổ nên không dám chủ động xin mang về nhà.
Thì ra do ba Cố Dương cho.
Tề Diệu Tưởng bỗng nhiên cảm giác mình bị ba Cố Dương cho ăn như một con khỉ trong sở thú.
Nhưng mà cảm giác này khá tốt, Tề Diệu Tưởng vui vẻ cắt một miếng nhỏ, ngồi trên ghế sô pha nếm thử.
"Vậy là hôm nay mẹ ở công ty cũng đón giao thừa ạ?"
"Đón rồi, sếp cho mỗi người một bao lì xì."
Mặc dù hôm nay tăng ca nhưng cũng ở văn phòng đón năm mới cùng đồng nghiệp, Cố Minh Chu mua cho mọi người một chiếc bánh kem, xem như khao mọi người tăng ca từ năm ngoái sang năm nay.
Lúc chia bánh kem, Cố Minh Chu còn hỏi bà có ước nguyện năm mới gì, bà nghĩ một lát rồi nói rất đơn giản, mong năm mới có thể được tăng lương.
Cố Minh Chu cười, nói bà cố lên.
Tề Tư rất cạn lời, nói: sếp Cố này, tôi đang ám chỉ anh đó.
Cố Minh Chu nhướng mày, nói ám chỉ tôi cũng vô dụng, cô cố gắng làm việc thì tự nhiên tôi sẽ tăng lương.
Ước muốn nói ra cũng như không, chẳng lẽ bà không biết phải làm việc chăm chỉ thì mới tăng lương được sao? Cái lý lẽ đơn giản này còn cần ông ấy phải dạy nữa à?
Nhưng thấy có bánh kem và bao lì xì lại còn có tiền lương tăng ca, Cố Minh Chu xem như là một ông chủ tốt.
Đêm nay Tề Tư rất vui vẻ, bà hỏi con gái: "Con thì sao? Thế nào, đi chơi cùng các bạn vui không?"
Tề Diệu Tưởng vừa cắn nĩa vừa gật đầu, nói đại khái cho mẹ, tất nhiên cũng lược bỏ một số phần.
Tề Diệu Tưởng chỉ vào quả bóng bay trong phòng, nói: "Bách Trạch Văn còn mua bóng bay cho con đó."
"Bách Trạch Văn? Cái cậu diễn vai nam chính à?"
"Chính là cậu ấy."
Tề Tư cứ tưởng bóng bay là do chính Tề Diệu Tưởng mua, đôi mắt bà loé lên, hỏi: "Vô duyên vô cớ tại sao người ta lại mua bóng bay cho con?"
"Không biết, con nói không cần, cậu ấy cứ mua."
"Tưởng Tưởng." Giọng điệu Tề Tư thay đổi: "Con rất nguy hiểm nha, con nói thật đi, con và Bách Trạch Văn có phải có gì không?"
"Hả?" Tề Diệu Tưởng mở to mắt: "Sao có thể được?"
"Vậy cậu ấy mua bóng bay cho con làm gì?"
"Cậu ấy cũng mua cho Vương Thư Huỷ mà, đâu phải chỉ có mình con."
Tề Tư ồ một tiếng: "Vậy sao con nói sớm, mẹ còn tưởng con với thằng bé yêu sớm đấy."
"... Sao vậy được, con và cậu ấy là bạn bè thuần túy mà."
"Bạn bè thuần tuý là tốt, con giao lưu với bạn khác phái mẹ không phản đối, chỉ có điều, tuyệt đối..." Tề Tư nhấn mạnh: "Không thể yêu sớm, nếu không con sẽ biết hậu quả rồi đấy."
Tề Diệu Tưởng chột dạ chớp mắt, cúi đầu: "... Dạ."
Cô lại ăn một miếng bánh kem, điện thoại đi động trong túi áo đồng phục vang lên, cô lấy ra xem, nhìn thấy tên người gọi thì cả người giật mình, tay chân lập tức cứng đờ.
Là Kỷ Sầm gọi.
Liếc nhìn mẹ, cô nói muốn đi vệ sinh rồi nhanh chóng đứng dậy, chạy vào toilet.
Hít một hơi thật sâu, nhận diện thoại, Tề Diệu Tưởng thận trọng nói: "... Alo?"
"Hóa ra là không bị bắt cóc à?" Đầu bên kia điện thoại bình tĩnh nói: "Cũng may gọi điện cho cậu để xác nhận trước, nếu không mình đã báo cảnh sát sai rồi."
Tề Diệu Tưởng ậm ừ, nói: "Mình đã về nhà ăn toàn rồi, mình quên chưa nói..."
"Chuyện quan trọng như vậy cậu có thể quên sao?" Dừng một chút, Kỷ Sầm ám chỉ: "Cậu sẽ không quên chuyện tối nay mình nói với cậu chứ?"
Tề Diệu Tưởng không biết làm sao.
Nói thế nào nhỉ, nếu nói quên rồi thì cậu không vui, nếu nói không quên thì cuộc hội thoại tiếp theo sẽ thế nào?
Cô im lặng suy nghĩ vài giây, giọng điệu Kỷ Sầm trầm xuống: "Quên thật rồi?"
Tề Diệu Tưởng: "Không quên không quên."
"Không quên là được, mình còn đợi câu trả lời của cậu."
Lúc ở bờ sông xem pháo hoa, cậu vừa nói xong những lời đó, cô ngây người rất lâu, sau đó Bách Trạch Văn gọi điện thoại tới.
Cúp điện thoại, cậu nói: Bách Trạch Văn muốn đến tìm hai người họ.
Sau đó thì bọn họ tụ tập với nhau. Còn câu nói lúc nãy của cậu thì chìm vào quên lãng rồi.
Tề Diệu Tưởng rất chắc chắn rằng mình thích Kỷ Sầm, chắc chắn mười ngàn lần.
Nếu không thì cô cũng sẽ không tưởng tượng lại cảnh kia, đi từ bờ sông về đến nhà, trong đầu cô lặp lại hàng vạn lần.
Đến bây giờ cô cũng không dám tin, Kỷ Sầm thực sự thích cô.
Sau khi niềm vui mừng qua đi, cô lại nghi hoặc.
Nhưng vì sao chứ? Lớp cậu có rất nhiều cô gái vừa xinh đẹp vừa học giỏi, tại sao cậu lại thích cô?
Cô không thấy mình giỏi hơn các cô gái trong lớp họ, không xứng để được cậu thích.
Cô muốn làm rõ vấn đề này, nếu không thì cô sẽ thấy bất an, có thể hôm nay cậu xác nhận thích cô, nhưng ngày mai cậu lại không thích cô nữa.
Nhưng hỏi người ta vì sao thích mình thì lại có vẻ tự luyến, cô không dám mở miệng hỏi.
Kết quả là cả buổi mà cô cũng không nói được một lời, Kỷ Sầm nói: "Thôi vậy, mình biết đại khái rồi. Nếu như cậu thích mình thì cậu lúc đó đã vui mừng đến mức ôm lấy mình rồi, nói không chừng còn hôn mình một cái, nào có do dự như vậy."
Tề Diệu Tưởng: "..."
Đúng là cô thích cậu, nhưng cô chắc chắn sẽ không làm như thế.
"Nhưng ít nhất là cậu không bỏ chạy, cũng không tệ lắm."
Kỷ Sầm không buộc cô phải trả lời bây giờ, cậu nói: "Cũng muộn rồi, cậu tắt điện thoại đi, nhớ nhắn trong nhóm một tiếng là cậu đã về nhà."
Trong ba ngày nghỉ Tết dương kế tiếp, mỗi ngày bọn họ đều trò chuyện trong nhóm, Kỷ Sầm còn dành thời gian kéo cô chơi hai ván game, cũng không nhắc đến chuyện đó với cô nữa, giống như chưa có chuyện gì xảy ra ở bờ sông đêm ấy.
Cậu không đề cập tới, trái lại làm Tề Diệu Tưởng tự hỏi trong lòng.
Nhưng cô không dám hỏi, hỏi như thế nào? Nói ngày đó cậu nói thích mình sao lại không nhắc tới nữa? Nếu vậy cô thành gì đây?
... Tạm thời cứ vậy đi.
Ba ngày nghỉ lễ trôi qua trong nháy mắt, đêm hội năm mới cũng xong, đợt nghỉ lễ trước kỳ thi cuối kỳ cũng kết thúc, bước tiếp theo là dốc toàn lực cho kỳ thi cuối kỳ.
Tiết tự học buổi sáng vẫn đang diễn ra, mấy người ngồi cạnh cửa lén lút tranh thủ nói chuyện phiếm.
"Cậu nói xem lát nữa đến tiết toán, câu đầu tiên thầy bước lên bục giảng sẽ nói gì?"
"Còn cái gì nữa? Chắc chắn là: kỳ nghỉ Tết Dương kết thúc rồi, thu dọn tâm tư hết đi, được nghỉ lễ ba ngày về nhà không chịu đọc sách, sắp tới sẽ là kỳ thi cuối kỳ rồi bla bla."
"Đúng đúng đúng, chắc chắn sẽ nói như vậy."
Mấy người không nhịn được cười, trong đó có một người bỗng nhiên bị gõ gõ vào bàn.
Còn tưởng là giáo viên chủ nhiệm, giật mình khiếp sợ, kết quả là Kỷ Sầm ở lớp bên cạnh.
Trên mặt Kỷ Sầm nở ra nụ cười: "Bạn học, cậu giúp mình gọi Tề Diệu Tưởng được không?"
"Ừm ừm." Bạn học quay đầu, hét gọi tổ ở giữa: "Tề Diệu Tưởng, có người tìm cậu."
Tề Diệu Tưởng đang học từ vựng tiếng Anh, ngoài miệng còn nhẩm mãi từ "electricity", thấy có người kêu cô, cô nhìn ra cửa lớp học, electricity bỗng xẹt qua khắp người.
Bây giờ cô hoàn toàn nhớ kỹ từ electricity này rồi, nó có nghĩa là dòng điện.
Tuy nói là tìm Tề Diệu Tưởng nhưng mỗi lần có ai đến tìm ai, dù không phải tìm mình thì mọi người vẫn vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa để xem ai đến.
Rất nhiều bạn cùng lớp ngẩng đầu lên thì phát hiện người ấy chính là Kỷ Sầm lớp bên cạnh.
Mới sáng sớm đã đến tìm Tề Diệu Tưởng lớp họ, họ cảm thấy rất đáng nghi.
Dưới cái nhìn chằm chằm của hầu hết mọi người trong lớp, Tề Diệu Tưởng chầm chậm bước ra ngoài.
Cô lướt nhìn nhanh cậu một cái, phát hiện cậu có vẻ đẹp trai hơn ba ngày trước chút xíu.
Cô vội vàng dời tầm mắt: "Có việc gì sao?"
Kỷ Sầm hỏi: "Cậu đã ăn sáng chưa?"
Tề Diệu Tưởng gật đầu: "Ăn rồi."
"Vậy bánh bao mình mua khỏi đưa cho cậu nữa." Kỷ Sầm đưa hộp sữa trong tay cho cô: "Sữa cho cậu này, lát tan học thì uống."
Cô ngạc nhiên chớp mắt: "Đang yên đang lành, tự dưng cậu mang sữa cho mình làm gì?"
"?"
Trong mắt Kỷ Sầm hiện lên một tia nghi ngờ.
"Sao lại tự dưng?"
Tề Diệu Tưởng càng thêm nghi ngờ: "Vậy sao cậu lại mang sữa cho mình?"
"..."
Kỷ Sầm cạn lời trong năm giây, không nói quá chút nào.
Cậu nghiêng đầu sang, thở ra một hơi thật dài, làn sương trắng bay ra khỏi miệng.
Chấp nhận số phận đi Kỷ Sầm, ai bảo mày phải lòng một quả trứng lơ mơ còn chậm chạp hơn não rùa chứ.
Lúc quay đầu lại, mặt Kỷ Sầm dở khóc dở cười.
"Bạn học, cậu là não cá vàng sao? Ba ngày trước mình mới tỏ tình với cậu, cậu nói xem vì sao mình lại đưa sữa cho cậu chứ."
Lời tác giả: Ý nghĩa của chuyện đưa sữa là gì, ai hiểu được thì hiểu~
Nói đến nốt ruồi của Bách Trạch Văn, hồi cấp hai tôi cũng từng yêu thầm một cậu bạn, tuy hiện tại tôi không nhớ cậu ấy trông như thế nào, nhưng tôi nhớ rõ dưới đôi mắt cậu ấy có một nốt ruồi, nhớ vô cùng rõ, bởi vì rất đẹp. Lúc ấy tôi còn đi tra xem nốt ruồi ngay mắt này có ý nghĩa gì, con mẹ nó, kết quả thế mà là khắc vợ... Tôi chịu đấy
Ý nghĩa của việc đưa sữa là "Hãy cho mình quan tâm cậu nhé".
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");