(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chàng trai nhẹ giọng giận dỗi một câu, nghe có vẻ lòng vòng phức tạp, nhưng không khác nào đang thành thật bày tỏ.
Trái tim như bị quấn vào một sợi chỉ mỏng manh, hơi thở không đều đặn như thể ngay giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô không nói lời nào, cũng không nói có hiểu lời cậu nói hay không, chỉ ngồi yên phát ngốc giống như một pho tượng.
Đợi hai phút, Kỷ Sầm phát hiện cô vẫn không lên tiếng, không biết đây là tín hiệu gì, là nghe không hiểu hay là hiểu ý cậu nhưng lịch sự uyển chuyển từ chối.
Loại cảm giác này rất tra tấn, trong lòng không yên chút nào, muốn cô nói vài câu nhưng lại sợ cô nói, sợ một khi cô mở miệng thì sẽ từ chối cậu thật.
Kỷ Sầm gãi lông mày: "Cậu..."
Lúc này Tề Diệu Tưởng mới lấy lại tinh thần: "... Hả?"
Điện thoại trong túi rung lên, lần này không phải của Tề Diệu Tưởng mà là của Kỷ Sầm.
Kỷ Sầm chậc một tiếng, có chút khó chịu không biết ai còn gọi cho mình vào giờ này nhưng lại thầm cảm thấy may mắn vì cuộc gọi này đến rất đúng lúc, cuối cùng cũng phá vỡ cục diện bế tắc.
Kỷ Sầm: "Mình đi nghe điện thoại đã."
Tề Diệu Tưởng: "Cậu nghe đi, cậu nghe đi."
Kỷ Sầm bắt máy, so với sự im lặng ở bên cậu thì đầu bên kia rõ ràng náo nhiệt hơn nhiều.
Giọng nói của Bách Trạch Văn ở đầu bên kia rất chói tai: "Tam Cân, tìm được người chưa?"
Nhìn Tề Diệu Tưởng, Kỷ Sầm ừ một tiếng: "Gọi cho tôi có việc gì không?"
"Anh em quan tâm cậu chút ấy mà, bây giờ cậu định hẹn hò riêng với Tề Diệu Tưởng à?" Bách Trạch Văn nói: "Các cậu định hẹn hò ở đâu?"
Kỷ Sầm nhìn xung quanh.
Nếu cứ tiếp tục tình trạng này, có lẽ bọn họ sẽ phải ở đay đến đêm.
Kỷ Sầm nói: "Trạm xe buýt."
"Gì cơ? Trạm xe buýt? Hẹn hò gì ở trạm xe buýt vậy, nếu các cậu không có chỗ để đi thì lại đây tụ tập cùng chúng tôi xem pháo hoa này."
Dừng một chút, Bách Trạch Văn lại nói: "Vương Thư Huỷ cũng đi cùng chúng tôi, ở đây chỉ có một cô gái duy nhất, mấy người còn lại đều là con trai, dù sao tương lai của các cậu còn dài cũng không thiếu một ngày hẹn hò như hôm nay, kêu nhóc đáng thương đến đây bầu bạn cùng cậu ấy đi."
Kỷ Sầm khó hiểu: "Hai cô gái kia đâu?"
"Hai người đó đã về nhà rồi, bây giờ chúng tôi ở trên xe buýt, đúng lúc gặp Vương Thư Huỷ, trong nhà cậu ấy cũng không có ai nên rủ cậu ấy đi xem pháo hoa cùng luôn."
Trong ấn tượng của Kỷ Sầm, trước nay Vương Thư Huỷ chỉ đi cùng con gái, chưa bao giờ đi riêng với đám con trai, theo lý mà nói chắc sẽ không đồng ý đi một mình với đám con trai.
Có lẽ là không muốn ở nhà một mình, Kỷ Sầm nói: "Để tôi hỏi cậu ấy đã."
Dù chưa hỏi nhưng Kỷ Sầm cũng có thể đoán được Tề Diệu Tưởng chắc chắn sẽ đồng ý, dù sao thì cô cũng chọn ra bờ sông xem pháo hoa thay vì là ngồi ở đây lãng phí thời gian với cậu.
Quả nhiên, vừa nghe được tụ tập cùng những người khác, hơn nữa Vương Thư Huỷ cũng có ở đó, Tề Diệu Tưởng đồng ý ngay tức thì.
Kỷ Sầm nhờ Bách Trạch Văn gửi địa chỉ bờ sông qua cho cậu trước sau đó cậu dẫn Tề Diệu Tưởng đi tìm bọn họ tụ tập.
"Được rồi, chờ các cậu đấy."
"Đi thôi." Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Sầm nói: "Đi tìm bọn họ."
"Được được."
Bằng mắt thường cũng nhìn thấy được vẻ mặt Tề Diệu Tưởng đã thoải mái hơn trước.
Kỷ Sầm không ngờ đôi mắt của cô lại sáng ngời như vậy, vừa nãy rõ ràng còn né tránh.
Cậu không biết mình đang bực bội hay tức giận, có lẽ là bất đắc dĩ nhiều hơn một chút, cậu nhàn nhạt nói: "Chỉ cần không phải ngồi một mình với mình thì cậu rất vui vẻ đúng không?"
Tề Diệu Tưởng nhỏ giọng nói: "... Chỉ là mình cảm thấy chơi đùa cùng với mọi người thì sẽ vui vẻ hơn thôi."
Kỷ Sầm quay mặt đi.
"Cậu không cần giải thích nữa, mình hiểu rồi."
"Ai bảo mình làm cho cậu cảm thấy không thoải mái chứ?"
Dường như cậu thực sự rất để ý đến vấn đề này, là cái câu cô nói cô nhìn cậu thì thấy không thoải mái.
Nhưng Tề Diệu Tưởng thật sự không có cách nào giải thích với cậu.
Làm sao có thể nói với cậu rằng, cô không thoải mái không phải cái không thoải mái mà cậu nghĩ, mà là cái loại cảm giác tim đập nhanh, hô hấp không ổn định, cả người nóng lên giống như phát sốt.
"Kỷ Sầm nói sẽ dẫn Tề Diệu Tưởng đến đây tụ họp với chúng ta." Bách Trạch Văn nói.
Vương Thư Hủy ở bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn."
Sau khi tạm biệt Lư Văn Giai và La Yên, một mình cô lên xe buýt trở về nhà. Ban đầu cô định sau khi về nhà sẽ mua một ít đồ ăn vặt ở cửa hàng tiện lợi ven đường, về nhà vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem tiết mục tất niên, định một mình lẳng lặng trôi qua mấy tiếng cuối cùng của năm cũ, nhưng không ngờ sẽ gặp đám người Bách Trạch Văn.
Cô không hướng ngoại như Lư Văn Giai và La Yên nên không thể chơi với đám con trai, cũng không thể so với Tề Diệu Tưởng, mọi người đều biết Tưởng Tưởng hướng nội nên khi nói chuyện với nhau sẽ khá chăm sóc cho cậu ấy, trong đó có Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn là hai chàng trai sợ cậu ấy cô đơn rõ nhất.
Vương Thư Hủy không quá hướng ngoại cũng không quá hướng nội, khi có chuyện muốn nói cô sẽ nói rất nhiều, khi không biết nói gì thì sẽ rất im lặng. Tính cách của cô là bình thường nhất, cũng bởi vì vậy mà không thu hút nhiều người.
Lúc gặp nhau trên xe buýt, phản ứng của mấy chàng trai đều là: ơ, Lư Văn Giai và La Yên đâu, các cậu không đi cùng nhau sao?
Tất cả bọn họ đều hỏi đến hai cô gái khác, bởi vì các cô ấy đều dễ nói chuyện hơn.
Vương Thư Hủy cũng biết, giữa bạn bè với nhau cũng phân biệt "thân" và "thân hơn", cô và bọn họ thì không thân với nhau đến thế.
Sau khi chào hỏi qua, để tỏ ra một mình cô cũng có việc phải làm nên cô lấy điện thoại ra định chơi trò chơi.
Chiếc ghế trống bên cạnh đột nhiên có người ngồi, giọng điệu của chàng trai mang theo ý cười: "Chơi game hả, cho tôi chơi với."
Là Bách Trạch Văn.
Trong lúc nhất thời tim cô bỗng đập thật nhanh, Vương Thư Hủy mau chóng nhích vào trong nhường chỗ ngồi, hỏi cậu ấy: "Cậu không ngồi với bọn họ sao?"
Bách Trạch Văn chỉ vào bốn người kia: "Bốn người bọn họ ngồi với nhau rồi, đúng lúc tôi chỉ có một mình. Sao nào, vị trí bên cạnh cậu không thể ngồi được à?"
"Không có, cậu ngồi đi."
Bách Trạch Văn cười: "Cảm ơn chị Vương, nếu không một mình tôi sẽ rất lạc lõng."
Cậu ấy nói muốn cô dẫn mình chơi game nhưng ngay cả điện thoại cậu ấy cũng không lấy ra mà tìm chủ đề nói chuyện với cô. Biết trong nhà cô không có ai, Bách Trạch Văn lập tức rủ cô đi bờ sông xem pháo hoa với bọn họ.
"Đi không? Cậu ở nhà một mình sẽ chán lắm."
Vương Thư Hủy muốn nói với bọn họ rằng người như cô ở nhà một mình thật sự không chán đâu nhưng nhìn đôi mắt biết cười của chàng trai, đột nhiên cô lại cảm thấy mãi mới có một đêm giao thừa, nếu có thể quây quần bên cạnh bạn bè thì cũng là một ý khá hay.
Sau khi cô đồng ý, Bách Trạch Văn lại nói, tôi sẽ rủ con gái tới để bầu bạn với cậu.
Vì thế nên cậu ấy gọi điện thoại cho Kỷ Sầm, bảo Kỷ Sầm dẫn Tề Diệu Tưởng đến đây.
Bách Trạch Văn nói với cô: "Như vậy thì hai cô gái các cậu sẽ bầu bạn với nhau."
Cậu ấy không nói gì nhưng cô hiểu hết.
Vương Thư Hủy tiếp tục xem điện thoại, Bách Trạch Văn không quấy rầy cô, nghiêng đầu nói chuyện với những người khác.
Cô lén nhìn Bách Trạch Văn, lúc cậu ấy cười lên, khoé mắt cong cong, đôi mắt hồ ly cong thành vầng trăng non.
Trong lòng cô mừng thầm, do tính cô rụt rè nên chỉ nhìn cậu ấy vài lần là đã cảm thấy mỹ mãn rồi thu hồi ánh mắt.
Lư Văn Giai nói cô không đi viết tiểu thuyết thì thật sự lãng phí tài năng.
Vương Thư Hủy biết rõ chính mình không có năng khiếu viết tiểu thuyết, nhưng đối với mỗi một người yêu thầm mà nói, tâm sự của bản thân quả đúng là có thể viết thành một quyển tiểu thuyết thật.
Hôm nay ở bờ sông quả thật có rất nhiều người, ai cũng đều đến sớm để chờ xem pháo hoa.
Quảng trường chật kín người, khi Kỷ Sầm dẫn Tề Diệu Tưởng tìm được đám Bách Trạch Văn thì đám Bách Trạch Văn đang lựa đồ ở quầy hàng rong bán đồ chơi trẻ em.
Mấy chàng trai cấp ba đang lựa chọn hăng say, một người thì muốn mua con quay phát sáng, một người thì muốn mua cây kiếm bằng nhựa, một người thì muốn mua cây gậy vàng. Kỷ Sầm ở bên cạnh cảm thấy cạn lời.
Kỷ Sầm: "Các cậu rảnh quá nhỉ? Mấy tuổi rồi mà còn muốn mua mấy cái này."
Bách Trạch Văn: "Hồi ức tuổi thơ, ok? Cậu có muốn mua không?"
Kỷ Sầm kiên quyết từ chối, ngoại trừ cậu và Cố Dương thì tất cả mọi người đều mua.
Bách Trạch Văn mua một con quay phát sáng rồi đi đến bãi đất trống gần đó, trên bãi đất trống không chỉ có cậu ta là người duy nhất chơi mà còn có một đám con nít đang thi nhau xem ai làm cho con quay xoay được lâu nhất.
Bách Trạch Văn tưởng mình lớn nên có lợi thế, thò đầu vào gia nhập cuộc thi, kết quả là cậu ta bị mấy đứa trẻ cười nhạo, nói anh ơi anh chơi dở quá.
Bách Trạch Văn bào chữa: "Nhiều năm rồi anh không chơi nên chưa quen tay, được chưa?"
Kỷ Sầm ở bên cạnh nhếch môi: "Viện cớ."
Bách Trạch Văn cắn răng, kéo Kỷ Sầm lại đây, nhét con quay vào trong tay cậu: "Đừng nói nhảm nữa. Có ngon thì chơi đi."
Kỷ Sầm ước lượng con quay trong tay: "Nhìn này."
Nhưng cậu quá tự tin vào bản thân, con quay mới xoay trên mặt đất được mấy giây thì bị một con quay khác của bọn trẻ đâm trúng.
Kỷ Sầm: "..."
Bách Trạch Văn không nể mặt, cười lớn: "Cười chết tôi, so với tôi thì còn non lắm."
Vẻ mặt Kỷ Sầm không tốt lắm, cậu không thể tin mình vậy mà không thể xoay được con quay, thế là cậu lại kêu mấy người khác tới thay phiên nhau thử.
Sau đó mọi chuyện diễn biến thành mấy chàng trai ngồi xổm trên mặt đất xoay con quay, Tề Diệu Tưởng và Vương Thư Huỷ ở bên cạnh nhìn, không biết nên đánh giá bọn họ như thế nào.
Bọn họ là học sinh cấp ba thật đấy à?
Tề Diệu Tưởng và Vương Thư Hủy nhìn nhau, không nhịn được cười ra tiếng.
Chơi một lúc, Bách Trạch Văn nhận thấy hai cô gái chỉ nhìn họ chơi thì cũng rất nhàm chán, vì thế cậu ta hỏi các cô có muốn mua cái gì chơi không.
Hai cô gái đồng thanh nói không cần, đám con gái học cấp ba đều từ chối tất cả trò chơi trẻ con này.
Hai cô bảo không cần, Bách Trạch Văn mua cho bọn họ hai quả bóng bay có đèn.
Bờ sông náo nhiệt, một nhóm người mặc đồng phục học sinh cấp ba, trong tay con trai cầm kiếm và con quay phát sáng, trong tay con gái cầm bóng bay. Tề Diệu Tưởng và Vương Thư Hủy đều hơi ngại ngùng, bọn họ thì cố tình không nhìn thấy, còn cầm điện thoại chụp ảnh gửi vào nhóm chọc cho Lư Văn Giai và La Yên ghen tị một hồi.
Tìm một góc, Bách Trạch Văn giơ điện thoại bảo bọn họ đứng lại gần, hai cô gái khá thấp, Bách Trạch Văn bảo hai cô đứng trước song song với cậu ta.
Vương Thư Huỷ vô tình đứng giữa Bách Trạch Văn và Tề Diệu Tưởng, theo bản năng cô ấy kéo Tề Diệu Tưởng đứng giữa, nhưng Bách Trạch Văn lại nói: "Không sao đâu chị Vương, cậu ở phía trong đi, nhích lại gần tôi chút."
Sau đó cô ấy nhìn thấy cậu ta nhướng mày đầy ẩn ý với mình.
Ngay lập tức cô ấy cảm thấy hồi hộp, nhưng giây tiếp theo Bách Trạch Văn hất cằm về phía bên cạnh cô ấy, sau lưng Tề Diệu Tưởng chính là Kỷ Sầm, Kỷ Sầm cao, đứng ở phía sau Tề Diệu Tưởng cũng không bị cản trở.
Hoá ra là vậy, Bách Trạch Văn nói cô ấy đứng đó chỉ là vì muốn hỗ trợ cho hai người kia, không có liên quan gì với cô.
Vương Thư Huỷ khẽ mỉm cười, kiềm chế sự mất mát trong lòng, nhìn về phía máy ảnh.
Trong bức ảnh selfie, ba người bọn họ đứng ở phía trước. Vì để chụp được hết tất cả mọi người nên vị trí của mỗi người khá gần nhau, Vương Thư Huỷ có thể cảm nhận được cánh tay của mình đang áp vào tay của Bách Trạch Văn.
Cảm thấy hơi chật, Bách Trạch Văn giơ tay lên, đưa tay trái qua vai cô, đặt lòng bàn tay lên vai cô.
Bách Trạch Văn hỏi: "Như vậy sẽ không chật, cậu cho tôi dựa một chút, ok không?"
Vương Thư Huỷ gật đầu, trong bức ảnh Bách Trạch Văn giống như là đang ôm lấy bả vai cô, nhưng chỉ có mình cô biết cánh tay và bàn tay của chàng trai chỉ đặt lơ lửng trên không, ngoại trừ ngón tay hơi chạm nhẹ vào vai trái của cô thì không có cái gì khác đụng vào cô cả.
Cô ấy gật đầu, thế là Bách Trạch Văn nói: "Nào, chụp đấy nhé, nhìn máy ảnh đi."
Tề Diệu Tưởng đang mỉm cười trước ống kính, bỗng nhiên nhìn thấy trên đầu mình mọc ra hai chữ V (✌️).
Cô quay đầu lại, Kỷ Sầm giải thích: "Mình làm cho cậu hai cái tai thỏ."
"Tề Diệu Tưởng, nhìn máy ảnh đi, tay tôi tê cứng rồi." Bách Trạch Văn thúc giục.
Cô nhanh chóng quay đầu nhìn vào ống kính.
Bức ảnh selfie nhanh chóng được gửi vào nhóm, trong bức ảnh hai cô gái mỉm cười ngại ngùng nhưng mấy chàng trai cười rất vui vẻ.
Trong nhóm iPhone, hai người duy nhất ở nhà như muốn sụp đổ.
Lư Văn Giai: [?]
La Yên: [?]
Bách Trạch Văn: [khoe khoang.jpg ]
Lư Văn Giai: [Rời nhóm đây bye bye]
La Yên: [Rời nhóm đây bye bye +1]
Sau khi trêu chọc hai người ở nhà, Bách Trạch Văn hài lòng gật đầu với bức ảnh: "Ổn lắm anh Thang, hai ngày nữa tôi sẽ đi in bức ảnh này ra treo lên tường nhà cậu."
Cố Dương ừ một tiếng.
Một đám người cứ đi dạo trên quảng trường, nhìn thấy đồ chơi thú vị thì tụ tập lại xem, thấy có người bán kẹo hồ lô thì mỗi người mua một vị để ăn.
Bách Trạch Văn rất nghịch, đi đường có chút mà hở tí là trêu Kỷ Sầm, hở tí là chọc Cố Dương, y như một người mới tốt nghiệp mẫu giáo.
Kỷ Sầm bị chọc đến phiền, mắng cậu ta đồ điên, cậu ta cũng không tức giận cứ cười hi hi ha ha, chỉ có Cố Dương là không nhiều lời, dứt khoát đi đến tóm cổ cậu ta.
Đám con trai bắt đầu đùa giỡn, trông như đánh nhau nhưng thật ra trên mặt bọn họ đều mang ý cười.
Tề Diệu Tưởng thở dài, đám con trai này đã học cấp ba rồi, sao có thể trẻ con thành cái dạng này. Nhất là Kỷ Sầm, trước kia cô vẫn luôn cho rằng cậu là một học sinh giỏi, luôn chín chắn và đáng tin cậy.
Nhưng dù cậu trưởng thành và đáng tin cậy hay là trẻ con như một thằng nhóc thì cậu vẫn rất đẹp trai.
Ánh mắt của cô vừa dịu dàng lại hâm mộ, hâm mộ với tình cảm của bọn họ, Tề Diệu Tưởng cứ nhìn bọn họ đùa giỡn như vậy thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười.
Cô nghiêng đầu, tiếng cười này là của Vương Thư Huỷ.
Vương Thư Huỷ không phát hiện Tề Diệu Tưởng đang nhìn mình, ánh mắt của cô ấy chăm chú nhìn người nào đó.
Ban đầu Tề Diệu Tưởng còn chưa phát hiện, mãi cho đến khi Bách Trạch Văn thoát khỏi tay Cố Dương chạy về phía trước, ánh mắt của Vương Thư Hủy cũng dõi theo phía đó.
Cô chớp chớp mắt, không chắc chắn lắm.
Bách Trạch Văn bỏ chạy, Vương Thư Huỷ dời mắt về mới phát hiện Tề Diệu Tưởng đang nhìn mình.
Trong mắt cô ấy thoáng hiện lên tia hoảng sợ nhưng Vương Thư Hủy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi Tề Diệu Tưởng: "Chuyện giữa cậu và Kỷ Sầm đã giải quyết chưa?"
Tề Diệu Tưởng không phản ứng kịp: "Hả?"
"Không phải trước đó cậu ấy đã đuổi theo cậu lên xe buýt sao?" Vương Thư Hủy nói: "Cậu nói nhìn thấy cậu ấy sẽ không thoải mái, cậu đã giải thích với cậu ấy chưa? Mình nghĩ cậu ấy hiểu lầm thành cậu ghét cậu ấy đó."
Tề Diệu Tưởng gãi gãi mặt.
"Vẫn chưa, mình không biết phải nói với cậu ấy như thế nào."
"Cậu vẫn nên nói rõ chút đi." Vương Thư Hủy nói: "Mình hiểu cậu đang đắn đo chuyện gì, chỉ là cậu đang lo lắng cậu có ý định đó nhưng cậu ấy lại không, thế nên cậu mới không dám nói ra. Nếu là Kỷ Sầm, thật ra mình cảm thấy cậu không cần lo lắng, bọn mình đều nhìn ra được Kỷ Sầm đối xử với cậu rất đặc biệt."
Tề Diệu Tưởng nhìn cô ấy rồi lại nhìn Bách Trạch Văn cách đó không xa.
Thôi, tốt nhất là đừng hỏi.
Lỡ như cô hiểu sai thì sao.
...
Khi gần đến giờ bắn pháo hoa, bọn họ đi về phía bờ sông, nhưng ở đây thật sự có quá nhiều người nên không thể chen vào được nữa.
Tề Diệu Tưởng không cao, mà đứng trước cô còn có một ông chú, dù cô có đứng kiễng chân lên thì vẫn không thấy bờ sông.
"Đến bên này." Kỷ Sầm kéo cánh tay cô, dẫn cô đi sang một một bên.
Tề Diệu Tưởng nhìn những người khác rồi nói: "Vậy bọn họ..."
"Có điện thoại, cậu yên tâm đi."
Kỷ Sầm kéo cô đi hết quãng đường, bước chân của cô hơi chậm nên thỉnh thoảng bị người trong đám đông chen lấn, bóng bay trên tay cô suýt nữa thì bị đè bẹp.
Kỷ Sầm quay người lại, nghĩ cách để cô đi phía trước, một tay đặt ở trên vai cô, thuận tiện cầm luôn quả bóng bay của cô, tay kia che chở tránh cho cô đụng chạm với người khác trên đường.
Bằng cách này, cuối cùng bọn họ cũng đi đến phía rìa, tuy hơi vắng vẻ nhưng lại gần sông, có thể ngắm pháo hoa trực tiếp.
Chỗ này xem pháo hoa khá đẹp, Tề Diệu Tưởng nói: "Hay là chúng ta cũng kêu bọn họ đến bên này xem đi."
Cô tưởng Kỷ Sầm chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng mà cậu lại nói: "Cậu không muốn ở riêng với mình đến vậy sao?"
"Hả, không phải mà."
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu sẽ không vui, mà cô cũng nghẹn chết mất, Tề Diệu Tưởng lấy hết can đảm rồi nói: "Kỷ Sầm, mình nói với cậu chuyện này."
"Mình nói ở bên cạnh cậu không thoải mái, không phải là bởi vì cậu làm cho mình không thoải mái, mà là vì... Là vì mình lòng dạ hẹp hòi."
Kỷ Sầm: "Cái gì mà lòng dạ hẹp hòi?"
"Bởi vì mình nhìn thấy cậu đi cùng với các bạn nữ trong lớp cậu... Cho nên mình có hơi..."
Cô không thể nói ra được từ đó.
Kỷ Sầm hơi giật mình, cậu nhìn cô: "... Ghen sao?"
Cô không gật đầu nhưng cũng không lắc đầu.
"Mình biết điều này có hơi kỳ lạ, nhưng mình cảm thấy giữa bạn bè với nhau... khi nhìn thấy bạn mình thân thiết với người khác thì không vui cũng là điều bình thường... Ví dụ như Giai Giai thân thiết với mấy cô gái khác, sau đó xem nhẹ mình, mình cũng sẽ không vui... Đại khái ý mình là như vậy..."
Cô nói lắp bắp, một phần vì muốn diễn tả những suy nghĩ phức tạp trong lòng mà lại không biết nên sắp xếp lời nói như thế nào, một phần vì điều này quả thật quá khó với cô.
Kỷ Sầm không ngắt lời cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô, để cô tùy ý nói.
Nghe cô giải thích xong, Kỷ Sầm bỗng nhiên cười, không phải cười cô, mà là cười chính mình.
"Mình còn tưởng là cái gì, hóa ra là vậy. Cậu nói thẳng với mình chẳng phải là được rồi sao." Cậu thở dài, biết sai thì sửa ngay: "Về sau mình sẽ chú ý, nhất định sẽ duy trì khoảng cách với các bạn ấy, như vậy có được không?"
Tề Diệu Tưởng nói: "Không cần đâu, đó là xã giao bình thường của cậu, không có vấn đề gì đâu."
Kỷ Sầm nhẹ giọng: "Không phải làm cậu ghen tị sao?"
Làm sao cậu có thể thản nhiên nói ra hai từ ghen tị như vậy chứ? Bội phục thật.
Tề Diệu Tưởng lắp bắp nói: "Mình... đây chỉ là kiểu ghen tị thông thường giữa bạn bè thôi mà, làm sao một người có thể chỉ có một người bạn được chứ."
Kỷ Sầm ừ:
"Nhưng chỉ được quen một người bạn gái thôi, đúng không."
Tề Diệu Tưởng: "Gì cơ?"
"Mình nói là..." Yết hầu của cậu động đậy, xung quanh có quá nhiều tiếng ồn nên cậu tiến lại gần cô một chút, nói: "Mình chỉ có một người bạn gái, nếu cậu muốn lấy thân phận bạn gái để ghen tị thì mình cũng ok."
Bạn gái?
Cô còn chưa kịp phản ứng, mọi người đột nhiên bắt đầu đếm ngược.
Mười giây sau, pháo hoa bất ngờ bắn tung lên, trong nháy mắt, toàn bộ bờ sông đều là âm thanh vui vẻ "Chúc mừng năm mới".
Dường như họ nghe được giọng nói của Bách Trạch Văn từ rất xa.
"Các bạn à, năm mới vui vẻ, woo hoo!"
Tề Diệu Tưởng không có thời gian suy nghĩ về câu Kỷ Sầm vừa mới nói là gì, tất cả lực chú ý của cô đều bị pháo hoa hấp dẫn đi mất.
Cô "woa" lên, khuôn mặt của cô được phản chiếu vô vàn màu sắc bởi chùm pháo hoa, đôi mắt của cô cũng vậy.
Đây là lần đầu tiên cô đón giao thừa với nhiều người như thế, hơn nữa còn là đón năm mới với bạn bè ở bên ngoài trời.
Giao thừa năm ngoái cô chỉ ngồi ở nhà bật máy sưởi, ngồi sô pha xem tiết mục tất niên với mẹ, tuy rất ấm áp nhưng không có náo nhiệt như vậy.
Cô chăm chú xem pháo hoa mà không để ý đến chàng trai bên cạnh lúc này cũng đang nhìn pháo hoa trong mắt cô.
Đêm giao thừa vốn dĩ chỉ diễn ra trong nháy mắt, giống như pháo hoa, nhưng lúc này tâm trạng vẫn còn đang sôi sục.
Trong đám đông ồn ào, Kỷ Sầm cúi xuống bên tai cô nói: "Bạn học Tiểu Tề, năm mới vui vẻ."
Tề Diệu Tưởng hoàn hồn lại khỏi màn bắn pháo hoa, cô đưa tay lên che miệng, sợ giọng nói của mình lọt ra ngoài, cô nói với cậu: "Bạn học Kỷ Sầm, chúc cậu năm mới vui vẻ!"
Hai người nhìn nhau cười vài giây, ánh mắt Kỷ Sầm cũng dịu lại.
Lòng can đảm cần có bầu không khí để thúc đẩy, ví dụ như bây giờ.
Thực ra cậu đã muốn nói điều này với cô từ lâu rồi, kể từ lúc cô vác một cái cặp to cồng kềnh, lén lút đi qua cậu khi cậu đang trực ban.
Cậu đã nói mình không chơi trò yêu thầm nhưng sợ cô quá nhút nhát, không thể tiếp nhận được lời tỏ tình đột ngột, thế nên đến giờ cậu vẫn chưa nói.
Tâm tình tuổi thiếu niên đã bộc lộ rõ ràng, cậu nhẹ giọng nói: "Bạn học tiểu Tề, mình thật sự rất thích cậu."
Không có lời mở bài, không vòng vo phức tạp, chỉ là một câu vô cùng đơn giản, cậu dùng giọng nói trong trẻo nhất của mình để nói ra nhưng vẫn có thể khiến trái tim người ta rung động vô cùng.
Giờ khắc này, Tề Diệu Tưởng giống như không nghe được âm thanh của pháo hoa, cũng không nghe thấy bất kì âm thanh ồn ào nào từ xung quanh. Cuối cùng cô cũng hiểu được câu thành ngữ "vạn vật tĩnh lặng", hoá ra câu này diễn ra ngoài đời thật.
Nếu cô cũng giống như khi nãy, có thể đáp lại một câu "Bạn học Kỷ sầm, mình cũng thích cậu" thì tốt rồi.
Nhưng cô không trả lời cũng không sao, Kỷ Sầm chỉ cần để cho cô biết là được.
Cho dù cô có phải là bạn gái của cậu hay không, từ nay về sau, cậu sẽ đối xử tốt với cô một cách công khai và táo bạo.
Lời tác giả: Chúc mừng bạn học Tam Cân của chúng ta, chính thức gia nhập đội ngũ yêu công khai!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");