(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hỏi thế này thì cô trả lời kiểu gì đây?
Nếu nói là hiểu lầm thì cô giống như người hay đi nhiều chuyện, nói không hiểu lầm thì lại giống như cô rất để ý đến chuyện của bọn họ.
Tề Diệu Tưởng hoảng loạn nhìn những người khác, mọi người đều đang nói chuyện, dường như chẳng ai quan tâm tới bên này.
Chiếc ghế vẫn đang bị cậu giẫm lên, Tề Diệu Tưởng giả cười:
"Cậu không nói thì mình cũng chẳng biết chuyện đó."
Kỷ Sầm nói: "Thật không? Sao mình lại nghe rằng cậu thường xuyên lướt confession trường nhỉ?"
"Ai hay lướt confession cơ?" Tề Diệu Tưởng phủ nhận: "Mình còn chưa kết bạn với confession nữa."
(*) Bên Trung confession là 1 tài khoản Wechat và đăng bài cho bạn bè xem nên phải kết bạn mới xem được (thay vì công khai như bên Facebook)
"Cậu không kết bạn thì có Lư Văn Giai kết bạn, cậu ấy không đưa cậu xem à?"
Tề Diệu Tưởng trợn mắt nói bừa: "Không."
Bỗng nhiên Kỷ Sầm gọi tên Lư Văn Giai.
Lư Văn Giai nhìn sang: "Gọi gì đấy?"
Tề Diệu Tưởng vội vàng che thân mình giữa hai người, cô nói: "Không có gì đâu, định hỏi cậu lúc nào có đồ ăn thôi."
Lư Văn Giai cạn lời: "Cậu hỏi phục vụ á, chứ sao mình biết được."
Đuổi Lư Văn Giai đi, Tề Diệu Tưởng thở phào một hơi. Lúc quay đầu lại thì Kỷ Sầm đang vuốt cằm nhìn cô cười như không cười.
"Cậu có biết có một câu thành ngữ gọi là giấu đầu lòi đuôi không?"
Tề Diệu Tưởng cắn môi, cô không cam lòng mà cãi lại: "Thế thì mình không hề hiểu nhầm á. Tự nhiên cậu giải thích làm gì, như vậy có phải cũng đang giấu đầu lòi đuôi không?"
Kỷ Sầm ngạc nhiên nhướng mày, dường như cậu không ngờ Tề Diệu Tưởng lại có thể suy một ra ba như vậy.
Hiển nhiên là Tề Diệu Tưởng cũng rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của mình, cô khịt mũi hừ một tiếng.
Kỷ Sầm mỉm cười, thế mà cậu lại thừa nhận: "Ừ mình giấu đầu lòi đuôi đấy, giờ cậu mới thấy à?"
"..."
Cũng may lúc này phục vụ mang đồ ăn lên. Chỗ ngồi của hai người gần lối đi nên để tiện cho nhân viên phục vụ lên món, Tề Diệu Tưởng kéo ghế của mình về phía Lư Văn Giai, cách Kỷ Sầm một ghế.
Kỷ Sầm chẳng biết nên khóc hay nên cười. Có điều hôm nay là liên hoan lớp, chủ nhiệm lớp A28 ngồi ở bàn chính nên cậu cũng không làm gì được.
Không chỉ bàn của họ mà mấy bàn khác cũng thế. Suy cho cùng thì thầy giáo còn ngồi đó, cả đám ăn uống nhã nhặn, nói chuyện cũng phải tém tém lại. Trong sảnh lớn, các bàn khác người lớn uống bia uống rượu, chỉ có mấy bàn thầy trò ngoan ngoãn uống nước cam rồi Coca, không dám lỗ mãng.
Khi bữa cơm gần xong, Đổng Vĩnh Hoa đứng lên chúc Tết vài câu. Thầy chúc mọi người học tập tiến bộ, đám nhóc cũng sôi nổi nâng ly chúc thầy năm mới vui vẻ, sớm ngày được tăng lương.
Đổng Vĩnh Hoa nhếch môi nói rất chi là chân thành: "Mấy đứa cố gắng học tập tốt, mỗi kỳ thi tháng kéo điểm trung bình lên vài điểm thì lương của thầy tự nhiên sẽ được tăng thôi."
Chốt lại là lương của thầy có tăng hay không đều phụ thuộc vào mấy đứa đó.
Ngô Trừng với tư cách là lớp trưởng, nói: "Thầy ơi, thầy không nên dựa hết vào chúng em thế được. Thầy cũng phải cố gắng, cố gắng dạy dỗ chúng em."
Đại biểu môn Toán cũng nói theo: "Đúng thế thầy ơi. Thành tích của chúng em không tăng lên, có lúc thầy cũng nên nghĩ lại vấn đề của mình nữa. Mọi ngày đi làm có cố gắng không, có chăm chỉ soạn giáo án không, có chuẩn bị bài tốt không."
Cái kiểu đổ lỗi này chọc cười Đổng Vĩnh Hoa.
"Thầy là tổ trưởng tổ Toán khối mình, có cố gắng hay không còn cần mấy đứa nói à? Hơn nữa thầy cố gắng thì có ích gì, chẳng phải các em vẫn luôn nói là: 'Sớm muộn gì bạn bè cũng sẽ rời xa bạn, người thân cũng sẽ rời xa bạn, tất cả mọi người đều sẽ rẽ hướng ở một ngã rẽ nào đó trong đời, không ai ở bên bạn mãi mãi, nhưng toán học thì không, vì toán học không biết thì vẫn là không biết' đấy à."
Đổng Vĩnh Hoa cà khịa: "Ồ, bản thân học Toán không tốt, giờ còn trách thầy không đủ cố gắng hả?"
Mọi người đều hi hi ha ha cười rộ lên.
Đổng Vĩnh Hoa lại chỉ sang bàn bên cạnh.
"Rảnh rỗi thì học tập Kỷ Sầm kia kìa, hỏi người ta xem ngày thường người ta học bài như thế nào, sao mỗi lần thi đều được hơn 140 điểm mà mấy đứa thì không?"
Lời thoại quen thuộc, ai nấy nghe đều phát ngấy luôn rồi.
Kỷ Sầm bị điểm danh thì cười gượng, cậu đã cố gắng khiêm tốn mà vẫn không cản được thầy ấy giúp cậu kéo thù hận.
Quả nhiên thù hận dâng trào, Ngô Trừng nói: "Thầy ơi, thầy nói tụi em học tập Kỷ Sầm, thế nếu Kỷ Sầm yêu sớm thì tụi em có phải học theo luôn không ạ?"
Lời này vừa dứt, cả đám đều cười khúc khích như khỉ.
Lớp trưởng quá đỉnh, cái từ bị cấm như "yêu sớm" ở trường cấp ba thì khác gì tội đứng đầu trong "bảy mối tội đầu" đâu, thế mà cậu ấy lại dám nói thẳng ra như vậy.
Hơn nữa ai mà không biết Đổng Vĩnh Hoa là giáo viên nghiêm khắc nhất khối trong việc quản lý chuyện yêu sớm này. Đổi chỗ trên lớp cũng không cho nam nữ ngồi chung một bàn, ngày thường mà thấy một nam một nữ đi gần nhau thôi là lần đổi chỗ tiếp theo đã cho họ cách xa nhau ngay lập tức rồi.
Đổng Vĩnh Hoa nói: "Kêu cái gì mà kêu? Thầy cảnh cáo mấy đứa, ai mà yêu sớm để rồi thi lọt top đếm ngược của khối, ảnh hưởng việc học của bản thân thì cứ chờ xem thầy có gọi cho phụ huynh không."
Có bạn nhanh nhảu hỏi: "Thế nếu không ảnh hưởng việc học thì có thể yêu sớm ạ?"
Đổng Vĩnh Hoa cười châm chọc, thầy nói không nể mặt: "Mấy đứa á? Vừa muốn yêu sớm vừa muốn học tốt, nằm mơ đi."
"Thầy nói thật với mấy đứa, mấy khóa ngày xưa thầy dạy cũng không phải không có người học giỏi yêu sớm. Thế nhưng dù người ta yêu sớm thì cũng chưa từng làm chậm trễ việc học, lần thi nào cũng lọt top toàn khối, mấy đứa làm được không?"
"Thầy nói cho mà biết, tuổi này của mấy đứa chăm chỉ học tập cho thầy. Đợi sau này lên đại học muốn yêu thế nào thì yêu, lúc đấy chẳng ai tình nguyện đi quản mấy đứa."
Cả đám thầm nghĩ trong đầu.
Giờ mới lớp 10, còn lâu mới lên đại học.
Đổng Vĩnh Hoa cũng hiểu cái câu này dù có nói trăm nghìn lần thì học sinh cũng chẳng thích nghe, bản thân thầy nói cũng chán lắm rồi mà có dọa được ai đâu.
Thế là thầy lại chỉ Kỷ Sầm: "Kỷ Sầm."
Kỷ Sầm dạ một tiếng đáp lại.
"Em là hạng nhất toàn khối, em phải làm gương cho mấy đứa lớp thầy. Phải để chúng nó học tập em, không thể làm loạn những chuyện khác được."
Những chuyện khác ở đây là chuyện gì chẳng cần nói cũng hiểu.
Nhưng thầy nói lời này xong thì Kỷ Sầm không đáp lại ngay, cả bàn của cậu đều cười.
Không chỉ bàn của cậu mà những người tham gia diễn kịch ngồi ở bàn khác cũng nhìn qua với ánh mắt đầy ẩn ý.
Mấu chốt là Đổng Vĩnh Hoa vẫn hỏi: "Kỷ Sầm, em làm được không?"
Kỷ Sầm ậm ờ.
Đám Bách Trạch Văn ngồi bên cạnh đều cười khằng khặc, cái ý muốn yêu sớm của cậu bạn hạng nhất toàn khối gần như rõ ràng lắm rồi.
Kỷ Sầm vẫn chưa đáp lời, Đổng Vĩnh Hoa như nhận ra gì đó, thầy ấy nheo mắt nói: "Kỷ Sầm, em có chuyện gì đây? Không lẽ em muốn đợi thầy nghỉ lễ xong quay lại trường gặp cô Bùi của em tán gẫu?"
Kỷ Sầm ngoan ngoãn đáp: "Thầy yên tâm đi ạ, em sẽ không để ảnh hưởng đến việc học của mình đâu."
Đổng Vĩnh Hoa hài lòng gật đầu.
Liên hoan kết thúc thì trời cũng đã tối, Đổng Vĩnh Hoa dặn mọi người nhanh chóng về nhà. Những ai tiện đường thì cố gắng đi cùng nhau, về đến nhà nhớ bảo ba mẹ báo tin an toàn trong nhóm.
Vốn dĩ Bách Trạch Văn còn muốn hẹn cả nhóm iPhone đi xem pháo hoa ở bờ sông nhưng vài cô gái đều không tiện đi. Mười hai giờ mới bắn pháo hoa, nếu muốn đi xem thì phải ở ngoài chờ tới lúc đó, dù các cô có vui lòng thì ba mẹ chắc chắn cũng không đồng ý.
Thế là đám con gái về nhà trước, đám con trai không muốn về sớm nên bàn bạc với nhau một lát rồi cả đám kéo nhau ra bờ sông xem pháo hoa.
Ai nấy đều gọi điện về nhà. Để ba mẹ yên tâm hơn, cả đám còn nhắc đến tên Kỷ Sầm.
Nhất là Ngô Trừng, cậu ấy nói: "Con đi với bọn Kỷ Sầm, ba mẹ biết cậu ấy đúng không? Hạng nhất toàn khối đó, con nói là con đi với hạng nhất toàn khối, sao con có thể đi quán net hay khu trò chơi chứ."
Kỷ Sầm đứng cạnh nghe thế mà đổ mồ hôi hột, ai ngờ ba mẹ Ngô Trừng thật sự tin luôn.
Mẹ Đồng Bác với mẹ Địch Gia Lương từng gặp Kỷ Sầm vào hôm họp phụ huynh nên cũng rất yên tâm. Ba mẹ Bách Trạch Văn thì lại càng yên tâm hơn, dù sao thì con trai họ cũng thân với Kỷ Sầm từ hồi cấp hai.
Thế là không hiểu sao Kỷ Sầm lại trở thành chứng nhận đảm bảo an toàn trong mắt các bậc phụ huynh, cứ như đi với cậu thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì vậy.
Ba của Cố Dương cúp máy, mấy phút sau ông nhắn qua WeChat cho cậu ấy rằng mình đang họp.
Cố Dương hỏi ông phải họp đến mấy giờ. Cố Minh Chu tính toán có lẽ phải họp đến mười hai giờ, ông dặn cậu ấy về nhà thì nhớ đi ngủ sớm, cần gì thì cứ gọi cho dì giúp việc ở nhà.
Cố Dương để điện thoại xuống, nói như vậy thì cậu ấy cũng không cần báo chuyện mình muốn ra bờ sông xem pháo hoa với bạn nữa. Dù sao thì ba cậu ấy hơn mười hai giờ mới về.
Bách Trạch Văn khoác vai Cố Dương, cậu ta cũng nhìn thấy tin nhắn ba Cố Dương gửi tới nên cảm thán: "Làm tổng giám đốc bá đạo cũng không dễ dàng gì, sắp sang năm mới rồi mà vẫn phải tăng ca ở công ty."
Đồng Bác chợt nghĩ tới: "Ơ, nếu ba cậu phải ở công ty tăng ca thì có phải mẹ Tề Diệu Tưởng cũng thế không? Mẹ cậu ấy là thư kí của ba cậu mà?"
Cố Dương đáp: "Chắc thế."
Trước đây có vài lần đi căn tin ăn cơm, lúc mọi người phàn nàn về ba mẹ của mình thì có nhắc tới chuyện ai là gia đình đơn thân.
Hiện nay tỉ lệ ly hôn cao, gia đình đơn thân khá phổ biến. Mười mấy người bọn họ thì có tới bốn, năm người là gia đình đơn thân rồi.
Vương Thư Hủy, Địch Gia Lương, Cố Dương và Tề Diệu Tưởng. Tề Diệu Tưởng còn kể với họ rằng cô là con một, không có anh chị em nên trong nhà chỉ có cô và mẹ.
Địch Gia Lương: "Thế nếu mẹ cậu ấy ở công ty tăng ca thì tối nay cậu ấy chỉ ở nhà một mình thôi à?"
Ngô Trừng: "Ôi, sớm biết thế thì lúc nãy đám Lư Văn Giai bảo phải về thì tụi mình đã gọi Tề Diệu Tưởng ở lại rồi. Thay vì ở nhà một mình thì đi xem pháo hoa với tụi mình có phải hơn không, mình đưa cậu ấy về là được mà."
Làm gì có nhiều chuyện biết sớm như thế? Bách Trạch Văn lôi điện thoại ra: "Gọi cho cậu ấy vậy, bảo cậu ấy quay lại đây."
Vừa nói gọi cho Tề Diệu Tưởng thì bị Kỷ Sầm ngăn lại.
"Làm gì đấy? Cậu không muốn gọi cậu ấy lại à?"
"Hay là các cậu đi xem pháo hoa đi." Kỷ Sầm nói.
Bách Trạch Văn: "Cậu thì sao? Không đi à?"
Kỷ Sầm cười không đáp, vẫn là Cố Dương phản ứng nhanh hơn, nháy mắt đã hiểu ra.
"Cậu muốn đi tìm cậu ấy?" Cố Dương hỏi.
Cố Dương hỏi như vậy, những người khác cũng hiểu ngay.
Bách Trạch Văn hừ một tiếng: "Kỷ Tam Cân, thằng nhãi cậu tính hay thật đấy."
Ngô Trừng nhắc nhở: "Này, cậu đừng quên lúc ăn cơm đã hứa gì với thầy chủ nhiệm lớp tôi đấy. Không được yêu sớm."
Kỷ Sầm nhướng mày: "Rõ ràng là tôi hứa sẽ không làm ảnh hưởng việc học mà."
Mấy chàng trai sửng sốt, giờ mới nhận ra ẩn ý của cậu.
Tuyệt đối không làm ảnh hưởng việc học. Dù có yêu sớm cũng không ảnh hưởng học tập, ý cậu hứa là như này cơ.
Chơi chữ kiểu này thì đúng là hạng nhất toàn khối rồi. Lắt léo vậy ngay cả Đổng Vĩnh Hoa cũng không nhận ra.
Trước khi đi, Kỷ Sầm vỗ vai Bách Trạch Văn: "Nếu ba mẹ tôi gọi điện thoại cho cậu kiểm tra thì nhớ nói tôi đi với cậu đấy."
Trong nhóm họ, người bị quản nghiêm nhất là Kỷ Sầm. Ban nãy các ba mẹ sau khi nghe thấy có Kỷ Sầm đi cùng thì không hỏi nhiều thêm nữa. Nhưng Kỷ Sầm lại không thể làm kim bài miễn tử cho chính mình. Cậu gọi cho ba nói muốn đi xem pháo hoa với bạn, ba cậu ở đầu dây bên kia bảo cậu báo tên từng bạn một rồi còn hỏi số điện thoại phụ huynh các bạn để tránh đến lúc có xảy ra chuyện gì thì lại không biết ai với ai. Như vậy sau này ba mẹ cũng tiện liên lạc với nhau.
Các bạn chỉ có thể nói rằng ba cậu quả nhiên là cảnh sát, ý thức giữ an toàn lúc nào cũng có.
Bách Trạch Văn nói: "Nói thật nhé, ba cậu như vậy nếu sau này biết cậu lén lút yêu sớm thì có phải là tàn đời luôn không?"
"Yêu rồi hẵng nói." Kỷ Sầm nói cho có lệ rồi vẫy tay với các bạn: "Bye bye đi đây. Nhớ gửi ảnh pháo hoa vào nhóm đấy."
Kỷ Sầm đi trước.
Năm chàng trai cùng đi tới bên bờ sông, trên đường đi Ngô Trừng cứ thắc mắc mãi, bởi trong vài chàng trai đang có mặt ở đây thì chỉ có cậu ấy tới tận hôm nay mới biết được chuyện Kỷ Sầm có ý với Tề Diệu Tưởng.
"Rốt cuộc là Kỷ Sầm có ý với Tề Diệu Tưởng từ khi nào đấy?"
Bách Trạch Văn suy nghĩ giây lát rồi trả lời: "Sau Quốc khánh thì phải."
"Sau Quốc Khánh?" Ngô Trừng tính nhẩm trong lòng: "Không đúng lắm. Nghỉ Quốc khánh xong Tề Diệu Tưởng mới chuyển tới lớp tôi mà."
Cậu ấy á lên một tiếng kinh ngạc: "Vãi chưởng, thích ngay từ cái nhìn đầu tiên à?"
"Không." Bách Trạch Văn nói: "Cậu ấy biết Tề Diệu Tưởng từ hồi cấp hai rồi. Cấp hai Tề Diệu Tưởng học ở trường Anh Tài thành phố bên cạnh đúng không, Kỷ Sầm lúc đó vẫn đang học bắn cung. Năm lớp chín cậu ấy sang thành phố ấy tham gia thi đấu, địa điểm tổ chức tranh giải là nhà thi đấu của trường Anh Tài."
Ngô Trừng bừng tỉnh, hóa ra hai người họ còn có mối quan hệ như vậy.
"Sao tôi chưa từng nghe Tề Diệu Tưởng nhắc tới nhỉ? Đó giờ cứ tưởng là sau khi chuyển tới lớp tôi, từ cái đợt mang bữa sáng cho con gái trong lớp thì họ mới quen nhau đấy."
Bách Trạch Văn: "Tề Diệu Tưởng không nhớ."
"Không thể nào." Ngô Trừng nói: "Dù gì thì Kỷ Sầm cũng là hot boy lớp cậu, gương mặt cậu ấy cũng đâu phải kiểu nhìn một lần là quên được, hay là nhan sắc lên cấp ba mới đẹp?"
"Không, từ hồi cấp hai đã là hot boy trường rồi. Mà nói tới đây là tôi lại buồn, lúc ấy tôi chỉ kém Kỷ Sầm vài phiếu." Bách Trạch Văn nhún vai: "Thế nên tôi cũng không biết tại sao Tề Diệu Tưởng lại không nhớ chuyện mình từng gặp Kỷ Sầm, cụ thể thế nào thì Kỷ Sầm không nói với tôi."
Ngô Trừng khó hiểu: "Thế sao cậu ấy không nói thẳng với Tề Diệu Tưởng?"
"Nói thẳng kiểu gì đây, cậu thử nghĩ xem lúc Tề Diệu Tưởng vừa mới chuyển tới đây dáng vẻ thế nào? Nhút nhát tới cỡ đó, cậu ấy lại chẳng quen thân với ai trong lớp cậu, nếu Kỷ Sầm xông tới nói thì lại chẳng dọa cho người ta nghỉ học luôn à?"
Ngô Trừng hơi hơi hiểu một chút.
"...Nghĩ như vậy thì Tề Diệu Tưởng thay đổi lớn thật đấy. Một học kỳ thôi mà giờ đã có thể lên sân khấu diễn kịch rồi."
"Yêu một người cũng như chăm sóc hoa cỏ mà." Bách Trạch Văn nói: "Càng tận tâm tưới nước thì hoa sẽ nở càng đẹp."
Mấy chàng trai bày ra vẻ mặt chua đến mức rụng răng. Đồ chó chết này, nói năng văn vở.
Tề Diệu Tưởng vẫn chưa đi, cô đang đứng chờ xe buýt với các bạn.
"Mình cũng muốn đi xem pháo hoa, nhưng mà ba mình chắc chắn sẽ không đồng ý cho mình đi chơi bên ngoài đến mười hai giờ đêm." Lư Văn Giai thở dài nói.
La Yên bĩu môi: "Ai mà chẳng muốn chứ? Ngưỡng mộ đám con trai quá, về nhà muộn cũng không ai quản."
Hai người lộ ra vẻ mặt đồng cảm rồi lại không hẹn mà gặp quay ra liếc hai người bạn còn lại.
Lư Văn Giai không nhịn được mà nói: "Mình với La La không đi được vì ba mẹ ở nhà, hai cậu sao lại không đi? Mẹ cậu hôm nay tăng ca, còn ba cậu thì đi team building với đồng nghiệp, hai cậu về nhà cũng ở một mình, đi xem pháo hoa với các cậu ấy không phải vui hơn à?"
Với tâm lý không thể hiểu nổi cảm giác thích tụ tập của những người hướng ngoại, Vương Thư Hủy nói: "Hôm nay ở bờ sông chắc chắn đông người lắm, có đi cũng chưa chắc đã được nhìn thấy pháo hoa, nằm ở nhà xem concert đón năm mới không phải thích hơn à? Đúng không Tưởng Tưởng?"
Tề Diệu Tưởng gật đầu.
Nếu là trước đây, kiểu gì cô cũng cảm thấy ở nhà tốt hơn là ra bờ sông xem pháo hoa. Nhưng bây giờ trong tâm trí cô cũng đã có sự thay đổi nho nhỏ, cô cũng hơi muốn đi xem pháo hoa.
Còn về tại sao muốn đi nhưng lại không đi, là bởi vì không biết nên đối mặt với Kỷ Sầm như thế nào.
Đến giờ Tề Diệu Tưởng cũng không nghĩ ra tại sao lúc ăn cơm Kỷ Sầm lại nhắc tới Lâm Diệc Lâm với mình.
Chẳng lẽ cậu biết cái gì rồi à?
Những suy nghĩ nhỏ nhoi về Kỷ Sầm vẫn chưa tìm được cách giải quyết thì lại có rắc rối mới xuất hiện.
Sau một hồi suy nghĩ mà vẫn nghĩ không thông thì Tề Diệu Tưởng quyết định hỏi tổ tư vấn tại chỗ.
"Ờ thì..." Cô do dự mở lời: "Mình có một vấn đề muốn nhờ các cậu phân tích giúp mình."
"Chuyện gì vậy?" Lư Văn Giai nói: "Cậu cũng biết là tụi mình chỉ hứng thú với chuyện tình cảm thôi đấy."
Buôn dưa lê thì nhận luôn đi còn nói kiêu ngạo như thế làm gì.
Nhưng Tề Diệu Tưởng cũng không phủ nhận nên Lư Văn Giai ngửi thấy ngay mùi dưa ngon, hai mắt cô ấy sáng choang.
"Nói nói nói nói nói nói, tụi mình phân tích cho."
Tề Diệu Tưởng nhỏ giọng kể cho các bạn nghe suy nghĩ kỳ cục trong lòng mình.
Nói xong cô cũng tự cảm thấy mình vô lí, không biết các bạn có hiểu không.
"Các cậu có thấy mình nhỏ nhen quá không?" Tề Diệu Tưởng xoắn xuýt nói tiếp: "Suy cho cùng, cậu ấy thân với các bạn nữ trong lớp cậu ấy thì cũng là chuyện bình thường mà, đúng không."
Lư Văn Giai nói: "Bình thường, nhưng cậu nghĩ như thế thì cũng rất là bình thường luôn mà."
La Yên cũng nói: "Đúng á, cậu thích cậu ấy thì ghen là hợp lý mà, có gì mà phải bối rối."
Tề Diệu Tưởng siết chặt ngón tay: "Nhưng mà mình chỉ là bạn thôi, cũng đâu phải bạn gái của cậu ấy đâu. Làm gì có tư cách mà ghen..."
Vương Thư Hủy đột nhiên nói một câu: "Không có tư cách để ghen mới là kiểu ghen xót xa nhất nhỉ."
Tề Diệu Tưởng hơi ngạc nhiên nhìn Vương Thư Hủy.
La Yên cũng ngạc nhiên theo: "Vãi, sao tự nhiên cậu xuất ra danh ngôn vậy?"
"Này cũng tính là danh ngôn á?" Vương Thư Hủy cúi mặt khẽ nói: "Chỉ cần cậu thích một người thì sẽ không tránh được mà có cảm giác chiếm hữu. Dù chỉ là yêu thầm thì cũng sẽ có cảm giác ấy, không muốn cậu ấy thân thiết với người khác giới. Tưởng Tưởng này, cậu không cần vì thế mà phủ định bản thân đâu."
"Tình yêu không giống với tình bạn và tình thân đâu. Tình thân với tình bạn là khi cậu có thể chia sẻ với một nhóm người, nhưng tình yêu vốn dĩ ích kỉ như vậy đó. Nhỏ nhen như thế không phải bình thường lắm à? Nếu như cậu không nhỏ nhen thì rõ là cậu không thích người ta rồi."
Lư Văn Giai vỗ tay: "Lão Vương, đừng chơi game suốt ngày nữa. Mình thật lòng đề nghị cậu viết tiểu thuyết đi."
"Không cần, nếu có sức viết tiểu thuyết thì mình đánh thêm vài trận game còn hơn."
Lư Văn Giai còn muốn khuyên tiếp thì bỗng nhiên nhìn thấy một người đang đi về phía các cô.
Cô ấy chớp mắt, thầm nghĩ sao Kỷ Sầm cứ như biến thành Tào Tháo thế, vừa nhắc tới là xuất hiện liền.
Tề Diệu Tưởng đang cúi đầu suy nghĩ những lời Vương Thư Hủy vừa nói nên không để ý, còn ba người còn lại đều chú ý rồi.
Kỷ Sầm đi đến, ba cô gái đều nhìn thấy cậu, trừ người nào đó.
Các cô muốn nhắc Tề Diệu Tưởng nhưng Kỷ Sầm lại đưa ngón trỏ lên môi, ý bảo các cô ấy đừng lên tiếng.
Tề Diệu Tưởng ngồi trên ghế chờ ở trạm xe buýt, cô cúi đầu nói khẽ: "Bình thường thì bình thường. Nhưng mà trong lòng mình không thoải mái, vừa thấy Kỷ Sầm là lại thấy khó chịu."
"Mình khiến cậu khó chịu chỗ nào, cậu nói đi để mình sửa."
Giọng nói không vui của chàng trai vang lên trước mặt, Tề Diệu Tưởng sững sờ ngẩng đầu.
Kỷ Sầm đang đứng trước mặt cô mím môi vì câu cô vừa mới lẩm bẩm, hàng lông mày hơi nhíu lại.
Tề Diệu Tưởng đứng phắt dậy, cái cảm giác xấu hổ đến mức muốn tìm chỗ chui xuống lại ập tới. Lúc này vừa hay có một chiếc xe buýt chạy tới chậm rãi dừng ở trạm, Tề Diệu Tưởng không kịp tính sổ với các bạn, thậm chí cô còn chưa nhìn xem có phải xe mình đang chờ không đã vội vàng chạy lên xe.
"Ơ này Tưởng Tưởng..."
Ba người vừa định đuổi theo thì Kỷ Sầm đã ngăn họ lại.
Cậu nói với các cô ấy: "Yên tâm đi, tôi sẽ đưa cậu ấy về nhà an toàn."
Nói xong, một giây trước khi cửa xe đóng lại, cậu cũng chạy lên xe.
Xe buýt cứ thế rời đi để lại ba cô gái sáu mắt nhìn nhau.
Đâu cần phải chạy như vậy đâu nhỉ, Kỷ Sầm cũng không nghe thấy gì mà?
Chạy thì thôi đi, còn chạy lên xe buýt làm gì. Giờ xe đi rồi thì còn chạy đi đâu được nữa, nếu mà muốn chạy tiếp thì chỉ còn nước nhảy khỏi xe thôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");