(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kỷ Sầm quan sát phản ứng của cô.
Dạo này thời tiết rất lạnh, nếu giảm thêm vài độ nữa thì sẽ xuống âm độ mất. Ngày nào Tề Diệu Tưởng cũng thêm vài lớp áo ở bên trong áo đồng phục, không những thế cô còn cố ý mặc quần mùa thu thật dày để giữ ấm.
Nhưng hình như hôm nay cô mặc hơi nhiều thì phải, nhất là bên trong còn có thêm một lớp áo thu bó sát, cả người như có một luồng nhiệt nóng quấn thân, tỏa nhiệt rất khó.
Cảm giác xấu hổ muốn tìm chỗ chui xuống xâm chiếm tâm trí cô. Tề Diệu Tưởng muốn hỏi Kỷ Sầm nhưng vừa mở miệng thì giọng nói nhỏ tới mức bản thân nghe xong cũng thấy chính mình quá hèn.
"Muộn lắm rồi, mình về đây."
Giả ngốc, làm như chẳng có gì xảy ra.
Kỷ Sầm biết ngay cô sẽ thế mà.
Nhưng cậu hết kiên nhẫn rồi.
Nếu như bây giờ cô hỏi tại sao cậu lại bỗng nhiên tập kích cô, hay thậm chí mắng cậu vài câu, đánh cậu vài cái thì có lẽ Kỷ Sầm cũng sẽ không bất lực như vậy.
Cố Dương liên tục đốc thúc cậu nhanh lên, Kỷ Sầm đương nhiên cũng muốn nhanh nhưng cậu lại băn khoăn cảm nhận của Tề Diệu Tưởng, cậu không muốn làm cô sợ.
Có những ám chỉ dường như đã trở nên rõ ràng. Từ khi bắt đầu với sự quan tâm thầm lặng cho tới bây giờ, dù cho có ở cùng những người khác thì cũng sẽ cố tình tạo ra một vài sự tiếp xúc nho nhỏ. Có ngốc đến mấy có lẽ cũng nên phát hiện ra điều gì đó.
Cho dù nó là một bài Toán đi chăng nữa thì từng bước từng bước giải đề, sau cùng có lẽ cũng sẽ tìm ra đáp án.
Kỷ Sầm giữ cô lại: "Sao cậu không hỏi vì sao mình ôm cậu?"
Trái tim Tề Diệu Tưởng như ngừng đập.
Để tránh cho cả hai đều xấu hổ nên cô vờ như mình chẳng biết gì hết, sao cậu còn chủ động hỏi tại sao cô không hỏi.
Cô không kỳ vọng nhiều ở cậu, mà cũng không dám đặt kỳ vọng quá cao, chỉ cần Kỷ Sầm chịu làm bạn của cô là được rồi.
Chỉ cần hai người là bạn bè của nhau thì cô cũng đã cảm thấy đủ.
Đối với Tề Diệu Tưởng mà nói, bạn bè là mối quan hệ an toàn nhất. Có thể chơi với nhau, có thể nhìn về phía cậu một cách tự nhiên, có thể mượn mối quan hệ bạn bè để nói ra hết thảy những lời quan tâm mà chẳng sợ cậu sẽ nghi ngờ.
Còn về những chuyện khác, Tề Diệu Tưởng cảm thấy bản thân không có tư cách ấy.
Giống như mặt trăng và những vì sao trên bầu trời vậy, cả đời này chúng đã được định sẵn là chúng ta phải ngẩng đầu lên thì mới có thể ngắm nhìn.
Tề Diệu Tưởng vờ như thoải mái lắc tay áo đồng phục của mình.
"...Này thì có gì để hỏi đâu, cậu đùa mình thôi mà." Cô cố gắng để giọng nói của mình như không để ý: "Tụi mình không học cùng lớp nên cậu không biết đó thôi. Lư Văn Giai với Ngô Trùng cũng hay đùa như vậy lắm, động tay động chân suốt ý, có một lần suýt nữa thì hôn nhau luôn."
Nói xong, Tề Diệu Tưởng nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, những bạn khác thấy vậy thì đều loạn lên. Ngô Trừng với Lư Văn Giai thì lại làm ra vẻ buồn nôn.
Cô không nhịn được mà cười khe khẽ.
Tề Diệu Tưởng nghĩ rằng Kỷ Sầm cũng sẽ cười theo mình, thế nhưng chàng trai lại không như vậy.
Trong đêm đông đen kịt, đôi mắt màu nâu sáng lấp lánh vẻ mong chờ của cậu dần dần trở nên ảm đạm.
Nhìn cậu nghiêm túc như vậy, Tề Diệu Tưởng khẽ cắn môi, không cười nổi nữa.
Kỷ Sầm gọi tên cô: "Tề Diệu Tưởng."
Tề Diệu Tưởng đáp lời một cách cẩn thận: "Ơi."
"Nếu bây giờ mình hôn cậu thì cậu có còn cảm thấy mình đang đùa cậu không?"
Tề Diệu Tưởng kinh ngạc đến mức ngừng thở.
Kỷ Sầm còn cố ý cúi đầu về phía cô. Tề Diệu Tưởng sợ đến mức lấy tay bịt miệng rồi lùi về sau mấy bước lớn. Ai dè vì gấp quá mà đế giày bị vướng, cô ngã ngồi dập mông trên mặt đất.
Cũng may là mùa đông mặc dày nên không có động đến xương cốt. Không đau lắm nhưng mặt cô lại rất đau, vừa nóng vừa ngứa cứ như bị người ta tát cho hai phát vậy. Lúc này Tề Diệu Tưởng đã chẳng phân biệt được mình nhục hơn hay ngại hơn nữa.
Kỷ Sầm không ngờ lại dọa cô ngã, cậu thở dài.
Đất rộng trời cao cũng chẳng lớn bằng chuyện cô ngã dập mông, cậu chỉ đành tạm thời cất đi cảm xúc của bản thân, đi đến xách cặp của Tề Diệu Tưởng lên rồi kéo cô đứng dậy.
"Không đập vào đâu chứ?" Kỷ Sầm hỏi.
Tề Diệu Tưởng lắc đầu.
Kỷ Sầm nói tiếp: "Tay đâu mình xem nào."
Tề Diệu Tưởng cũng không biết sao bản thân lại nghe lời như vậy, cô giơ tay lên.
Nhìn lòng bàn tay cô không có vết thương, chỉ là ban nãy ngã xuống cô có nắm một ít tuyết trên mặt đất.
Kỷ Sầm móc khăn giấy trong túi ra để lau tay cho cô. Tề Diệu Tưởng không từ chối, cô cứ ngơ ngác nhìn cậu lau tay cho cho mình.
Ngón tay Kỷ Sầm thon dài, ngón tay cắt gọn gàng sạch sẽ. Làn da trên mu bàn tay rất trắng, đường gân bên dưới rõ ràng. Tay cô đặt cạnh tay cậu so sánh, bàn tay Kỷ Sầm to gầy, tay cô nhìn cứ như chưa trưởng thành vậy.
Thích ai thích cả đường đi lối về không phải không có lý do của nó. Dù chỉ là một bàn tay thôi nhưng Tề Diệu Tưởng cũng thấy đẹp.
Lau sạch tay cho cô, Kỷ Sầm nghĩ tới gì đó nên bảo cô quay người lại. Cậu nhìn nhanh về phía quần đồng phục của cô, quả nhiên là bị tuyết tan trên mặt đất làm ướt rồi.
Cậu đưa khăn giấy cho cô rồi nói: "Cậu tự lau đi."
Tề Diệu Tưởng mặc rất dày nên cô vẫn chưa hiểu cậu bảo mình lau cái gì. Kỷ Sầm thấy cô ngơ ngác như vậy bất lực buồn cười.
"Quần cậu ướt rồi, cậu không cảm nhận được à?"
Tề Diệu Tưởng vươn tay sờ phía sau, quả nhiên chỗ mông quần bên dưới balo đã bị ướt.
Kỷ Sầm lại hỏi: "Cậu không lau thì để mình lau giúp cậu."
Cô gái thường ngày nhìn thì ấm áp dịu dàng, lúc này động tác lại nhanh hơn bất cứ ai.
Đợi cô lau xong, Kỷ Sầm nói: "Đi thôi, nãy giờ lâu như vậy có lẽ không kịp chuyến xe buýt cuối cùng rồi. Mình đưa cậu tới cổng trường gọi taxi."
Tề Diệu Tưởng ờ một tiếng.
Đoạn đường sau đó chẳng ai nói lời nào, cho tới tận lúc Kỷ Sầm đưa cô lên taxi.
Kỷ Sầm dặn tài xế đừng đi vội, cậu đi lên phía trước chụp ảnh biển số xe.
Sao chú tài xế không hiểu mục đích của việc Kỷ Sầm chụp ảnh, chú ấy còn chủ động lấy giấy phép hành nghề của mình ra cho Kỷ Sầm chụp rồi nói với cậu: "Chàng trai trẻ, con yên tâm đi. Chú lái taxi hơn mười năm rồi, chắc chắn sẽ đưa bạn gái con về nhà an toàn."
Nghe đến hai từ bạn gái, hai người đều ngơ luôn.
Kỷ Sầm phản ứng trước, cậu không phủ nhận mà lễ phép cười: "Cảm ơn chú, vậy phiền chú ạ."
Tài xế taxi nói: "Yên tâm đi nhé."
Trước khi đóng cửa, Kỷ Sầm đứng ngoài cửa xe cúi xuống dặn Tề Diệu Tưởng: "Về đến nhà nhớ nhắn tin cho mình, nghe rõ chưa?"
Tề Diệu Tưởng gật đầu: "Ừ."
Cô ngồi trong xe, thẳng lưng ngoan ngoãn đặt hai tay lên đầu gối. Kỷ Sầm mím môi, dù sao tài xế cũng hiểu lầm rồi, thế là cậu duỗi tay khẽ xoa mặt cô.
"Cậu cứ giả ngốc tiếp đi. Để mình xem cậu giả vờ được đến bao giờ." Kỷ Sầm nói nhỏ.
...
Về đến nhà, mẹ đang nằm trên sô pha đắp mặt nạ xem ti vi.
"Về rồi à, hôm nay tập muộn thế con?" Tề Tư hỏi.
Tề Diệu Tưởng vâng một tiếng.
"Đêm hội ngày mai bắt đầu lúc sáu rưỡi nhỉ, sáu giờ mẹ tới được không?
"Được ạ."
"Mai con có thời gian ăn tối không? Có cần mẹ đặt đồ cho không?"
"Không cần đâu ạ, thầy chủ nhiệm lớp con chuẩn bị bánh cho rồi."
"Thế tối nay con có phải làm bài tập nữa không?"
"Thầy bảo ngày mai không phải nộp."
"Con sao đấy?" Bỗng nhiên Tề Tư hỏi.
Tề Tư đứng dậy đi tới trước mặt con gái, bà giơ tay sờ trán con rồi lại sờ trán mình.
"Có phải con bị cảm không, sao nói chuyện mà chẳng có sức gì cả. Trán cũng nóng nữa. Đừng có sốt nhé." Tề Tư nói tiếp: "Để mẹ đi lấy nhiệt kế."
Mấy phút sau, nhiệt độ cơ thể Tề Diệu Tưởng nằm trong phạm vi bình thường.
Tề Tư hỏi cổ họng cô có khó chịu không, có muốn ho không, Tề Diệu Tưởng đều đáp không. Sau cùng Tề Tư cũng không hiểu nổi tại sao con gái rõ ràng là không bị ốm nhưng cả người lại ỉu xìu như vậy.
Có lẽ là tập kịch quá mệt mỏi, Tề Tư bảo con gái nhanh chóng tắm rửa rồi còn đi ngủ.
Về phòng đóng cửa lại, Tề diệu Tưởng đi tìm sạc điện thoại trước. Đầu tiên là gửi tin nhắn cho Kỷ Sầm nói mình đã về đến nhà rồi.
Kỷ Sầm trả lời rất nhanh: [Cậu mà muộn thêm vài phút là mình đi báo công an đấy.]
Có lẽ là cậu vẫn đang đợi tin nhắn của cô.
Được quan tâm như vậy, đương nhiên Tề Diệu Tưởng rất vui, cô vội nói: [Mình về nhà an toàn thật rồi.]
Nói xong cô còn chụp một tấm ảnh bàn học của mình, mấy ngày trước cô đã dọn dẹp nên bây giờ nó rất ngăn nắp, có thể yên tâm gửi cho cậu xem.
Ai biết Kỷ Sầm lại hỏi: [Có phải người thật không? Chắc không phải trộm vào phòng giả vờ đâu nhỉ.]
Tề Diệu Tưởng: [Người thật trăm phần trăm.]
Kỷ Sầm: [Vậy cậu chứng minh đi.]
Tề Diệu Tưởng: [Chứng minh kiểu gì?]
Kỷ Sầm: [Gửi một tấm selfie là được.]
Tề Diệu Tưởng: "..."
Cô rất là nghi ngờ cậu đang cố tình lừa cô selfie nhưng cô không có chứng cứ.
Kỷ Sầm: [Nếu không gửi thì mặc định là ăn trộm, mình báo cảnh sát.]
Tề Diệu Tưởng: [!]
...
Mười giây sau, Kỷ Sầm không đợi được ảnh selfie của cô gái mà chỉ nhận được một đoạn tin nhắn thoại.
Cậu mím môi ngồi dậy.
Lúc này ký túc xá đã tắt đèn, mỗi giường đều sáng lên ánh sáng phát ra từ điện thoại di động, chiếu rọi từng gương mặt tràn đầy tinh thần.
Bách Trạch Văn đang chơi game ở giường dưới thấy cậu trèo xuống thì hỏi: "Làm gì đấy?"
"Lấy tai nghe." Kỷ Sầm đáp.
Bách Trạch Văn lại hỏi: "Lấy tai nghe làm gì, xem xiếc à?"
Kỷ Sầm: "Xem ông nội cậu ấy."
Bách Trạch Văn: "Ông nội tôi có đóng phim bao giờ đâu."
Kỷ Sầm: "... Cút ngay."
Đồng Bác ở giường kế bên nghe lọt hai từ quan trọng "xem xiếc" thì hăng hái hẳn lên: "Tam Cân, có hàng nóng không chia sẻ mà còn muốn đeo tai nghe trùm chăn xem, sao lại ích kỷ thế hả?"
Giọng của Đồng Bác còn to hơn cả Bách Trạch Văn, cả phòng đều nghe thấy.
"Phim nóng nào?"
"Kỷ Sầm xem xiếc á?"
"Quả nhiên là áp lực học tập lớn quá, ngay cả cậu ấy cũng xem phim giải tỏa sao?"
"Xem trong ký túc xá mà không để loa ngoài thì có khác gì đi ị mà không được cởi quần đâu? Bật loa ngoài cho ông!"
Nghe thấy xiếc là phấn khích như lũ dở hơi. Kỷ Sầm lười đáp lại, cậu tìm tai nghe trong cặp rồi nhanh chóng trèo lên giường.
Kết nối bluetooth xong, cậu mở tin nhắn thoại.
Tin nhắn mà Tề Diệu Tưởng gửi qua là: "... Là mình, như này có thể chứng minh rồi nhỉ."
Giọng nói rụt rè không tự nhiên lắm, có thể tưởng tượng được lúc ghi âm cô xấu hổ thế nào.
Đây là tin nhắn thoại đầu tiên Tề Diệu Tưởng gửi cho cậu.
Tuy là không lừa được cô selfie nhưng ít nhất cũng lừa được một đoạn tin nhắn thoại. Kỷ Sầm không hề do dự mà ấn lưu trữ đoạn thoại này rồi mở nghe thêm vài lần nữa.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, khóe miệng cong lên như đang cười. Lúc này bỗng nhiên một giọng nói vang lên ở bên cạnh giường.
"Quả nhiên cậu đang xem xiếc."
Một cái đầu thò ra không biết từ lúc nào, Kỷ Sầm vốn chẳng sợ ma thì lúc này cũng sợ đến mức sau lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh. Đến khi nhận ra cái đầu đấy là Bách Trạch Văn thì cậu cắn răng nghiến lợi, thò chân đạp cậu ta xuống.
Bách Trạch Văn hét lên thảm thiết: "A!"
Những người khác nghe thấy thì vội vàng hỏi sao đấy.
Bách Trạch Văn lại đau khổ mắng: "Kỷ Sầm! Mẹ nhà cậu! Xem xiếc lén thì thôi đi, cậu còn đá tôi nữa chứ. Cứ chờ đấy, ngày mai tôi gửi bài cho confession tố cáo cậu nửa đêm xem xiếc, cho cậu thân bại danh liệt luôn."
Kỷ Sầm bóp lông mày: "..."
Vẫn còn tâm trạng mắng mỏ, xem ra chẳng làm sao hết.
...
Đêm hội Tết dương lịch diễn ra đúng như dự kiến.
Đêm hội bắt đầu vào buổi tối nên ban ngày vẫn phải đi học như bình thường. Tề Diệu Tưởng dậy sớm như mọi ngày, Tề Tư vừa dậy đã thấy con gái phải đi học rồi.
Tề Tư ngáp ngủ, như thường lệ than thở học sinh cấp ba quá khổ, tổ chức đêm hội mà cũng chẳng được nghỉ học. Người đi làm công như bà lúc tham gia họp thường niên ít nhất còn không phải đi làm ngày hôm ấy.
Tề Diệu Tưởng đã quen với vẻ mặt vui mừng khi con gái học hành vất vả của mẹ mình, cô mặc kệ, dặn Tề Tư buổi tối đừng đến muộn, nếu không thì không có chỗ ngồi đâu.
Tề Tư nói: "Yên tâm đi, đối với một người đi làm thuê như mẹ thì muộn một phút cũng là tiền."
Trước khi ra ngoài, Tề Diệu Tưởng nhớ ra gì đó nên hỏi mẹ: "Sếp của mẹ hôm nay không tới thật ạ?"
"Không đến đâu." Tề Tư nói: "Cuộc họp thường niên còn không tham gia mà."
Tề Tư nghe các nhân viên kỳ cựu trong văn phòng chủ tịch nói rằng cuộc họp thường niên đều do phó chủ tịch thay mặt lên sân khấu phát biểu, rút thăm trúng thưởng cho nhân viên.
Vì thế nên trừ những đồng nghiệp trong văn phòng chủ tịch và lãnh đạo cấp cao ra thì những nhân viên khác một năm khó mà thấy được Cố Minh Chu hơn một lần.
Cố Minh Chu còn thần bí hơn cả hoàng đế.
Tề Diệu Tưởng không hiểu cuộc họp thường niên của người đi làm, cô hỏi: "Hóa ra chủ tịch cũng có thể không tham gia cuộc họp thường niên ạ?"
Chẳng khác gì hiệu trưởng, tuy không tham gia hoạt động của trường nhưng mỗi lần tổ chức hoạt động lớn nhỏ gì thì thầy hiệu trưởng cũng sẽ đứng ở nơi dễ thấy nhất để chỉ đạo.
"Không có quy định chủ tịch thì bắt buộc phải tham gia. Có điều sếp Cố không tới là vì ông ấy cảm thấy nếu có mình ở đó thì nhân viên không được tự nhiên lắm nên ông ấy dứt khoát không tới luôn."
Tề Diệu Tưởng gật đầu. Lý do này thì cô hiểu được, dù sao thì mỗi lần có hoạt động gì đó, nếu hiệu trưởng và lãnh đạo đều có mặt thì học sinh bọn cô cũng không thoải mái.
Tề Diệu Tưởng đi học, Tề Tư rửa mặt xong thì bắt đầu trang điểm chọn quần áo.
Lần trước lúc đi họp phụ huynh, hiệu quả của việc ăn mặc và trang điểm tỉ mỉ rất tốt, cho Tưởng Tưởng nhà mình thể diện rất lớn. Vì thế nên Tề Tư quyết định hôm nay phải ăn mặc đẹp một chút.
Hậu quả của việc ăn diện lộng lẫy là suýt chút nữa thì đến muộn.
Bà vội vã đến công ty, vừa vào văn phòng thì các đồng nghiệp đã ồ lên.
"Thư kí Tề, sau khi tan làm định đi xem mắt hay sao mà ăn diện đẹp thế?"
Tề Tư rất hài lòng với phản ứng của mọi người, nhưng ngoài miệng vẫn phải khiêm tốn đáp: "Không phải đâu, chỉ là mua quần áo mới nên phải trang điểm đẹp một chút cho xứng thôi." Bà vui vẻ ngồi xuống chỗ của mình, không lâu sau thì sếp cũng đã tới.
Buổi sáng hôm nay Cố Minh Chu có cuộc họp nên đến sớm, muốn tới văn phòng của mình thì phải đi qua văn phòng giám đốc. Cả quãng đường nghe "Chào buổi sáng sếp Cố", ông đều gật đầu từng người cho đến khi nhìn thấy thư kí Tề đứng dậy chào, ông hơi sững sờ hỏi: "Hôm nay có đại hội thường niên à?"
Tề Tư lắc đầu: "Không ạ, một tháng nữa mới tới."
Đại hội thường niên hằng năm đều được tổ chức theo lịch âm nên giờ vẫn còn sớm, theo lý mà nói thì dù Cố Minh Chu không tham gia thì cũng không đến mức quên thời gian diễn ra cuộc họp mấy năm liên tục như thế chứ.
Là một người thư ký có năng lực, Tề Tư khéo léo và quan tâm nhắc: "Sếp Cố, dạo này lịch trình khá dày, có cần tôi điều chỉnh lại không?"
Cố Minh Chu nhìn đi chỗ khác, nhàn nhạt nói: "Không cần đâu."
Ông chủ nói không cần thì không cần vậy, Tề Tư tiếp tục làm việc của mình.
Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ họp, Tề Tư đi chuẩn bị tài liệu. Một lát sau, Cố Minh Chu đi ra khỏi phòng làm việc, thấy chỗ ngồi trống không, không hiểu sao ông lại nghĩ đến cách ăn diện của Tề Tư hôm nay.
Yết hầu hơi động đậy, Cố Minh Chu cũng không vội đi đến phòng họp mà đi tới khu vực hút thuốc định hút một điếu.
Nơi hút thuốc có hai người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, họ đều là cấp dưới của ông. Hai người ấy đang nói chuyện hăng say nên không để ý Cố Minh Chu đi vào.
Họ đang nói về thư kí Tề.
"Rốt cuộc là có người yêu không nhỉ?"
"Chắc chắn là có, người đẹp như vậy sao có thể độc thân được."
"Vậy chắc chắn tối nay cô ấy đi đón năm mới với bạn trai rồi. Chẳng trách lại ăn mặc đẹp như vậy."
"Chết tiệt, bạn trai cô ấy có số hưởng thật. Tối nay lại được ăn một bữa lớn rồi."
Câu này có ẩn ý nhưng trong lòng ai cũng hiểu, hai người đàn ông bật cười.
Cố Minh Chu nghe vậy cau mày, ông hắng giọng một tiếng. Lúc này họ mới phát hiện sếp cũng đang ở đây, vội vàng chào sếp rồi dập tắt điếu thuốc nhanh chóng rời đi.
Tề Tư chẳng hay biết gì về chuyện này. Cuộc họp buổi sáng kết thúc, lúc bà hỏi Cố Minh Chu trưa nay muốn ăn gì, người đàn ông cau mày cả hồi lâu vẫn không nói.
Ngày thường hợp đồng vài chục triệu nói ký là ký, lúc này chỉ hỏi trưa nay ăn gì thôi mà khó đến thế sao?
Bây giờ là lúc nên phát huy tác dụng của một người thư ký, Tề Tư ân cần nói: "Nếu anh không biết nên ăn gì, hay là để tôi sắp xếp giúp anh?"
Gần như cùng lúc, Cố Minh Chu cuối cùng cũng lên tiếng: "Hôm nay cô có kế hoạch gì sao?"
Tề Tư: "Hả?"
Cố Minh Chu hỏi lại lần nữa.
"À, tối nay có lẽ tôi sẽ tan làm sớm, tôi phải đến Nhất Trung xem đêm hội Tết dương. Chuyện này tôi đã nói với anh hôm qua rồi, anh quên sao?"
Người đàn ông hơi giật mình, biểu cảm thả lỏng ngay lập tức, ông gật đầu ừ một tiếng.
Tề Tư hơi khó hiểu, lại nhắc: "Vậy buổi trưa anh muốn ăn gì?"
Cố Minh Chu: "Cô sắp xếp đi, cô mua cái gì tôi ăn cái đó."
Sao không nói sớm đi, hại bà đứng đây lâu như vậy.
Tề Tư chửi thầm trong lòng, ngoài miệng vẫn lễ phép: "Được."
Lúc bà chuẩn bị đi thì Cố Minh Chu gọi lại: "Thư kí Tề."
Đm, đánh rắm không đánh cho xong trong một lần đi? Tề Tư cười quay người lại: "Anh còn gì dặn dò sao?"
Cố Minh Chu: "Hôm nay tôi tan làm với cô."
Tề Tư: "Dạ?"
"Tôi cùng cô đến Nhất Trung." Cố Minh Chu bổ sung thêm.
Hôm qua bảo không đi mà? Có điều ai bảo người ta là ông chủ, nói gió là mưa, thay đổi sát giờ thì có thể thế nào được. Làm trâu làm ngựa như bà chỉ có thể vâng lời phục tùng thôi.
Không hỏi lý do vì sao Cố Minh Chu đổi ý, Tề Tư cũng lười hỏi. Bà chỉ muốn làm tốt công việc của mình thôi.
"Dạ được, vậy để tôi nói với tài xế của anh một tiếng, dặn anh ta buổi chiều qua đón anh."
"Không cần đâu, cũng không phải là đi xã giao. Không cần gọi tài xế, tôi tự lái qua đó." Cố Minh Chu sắp xếp: "Tôi lái xe nhân tiện đưa cô đi luôn."
Một thư kí nhỏ bé như bà mà cũng được hưởng đãi ngộ như vậy ư, ông chủ cao quý muôn phần làm tài xế cho mình.
Mấy tháng nay dường như Cố Minh Chu đang có ý xem nhẹ bà, hôm nào có xã giao thì ông ấy đều đi cùng một thư kí nam khác. Tề Tư không biết nguyên do và cũng không dám hỏi, bà sợ Cố Minh Chu để ý lịch sử đen chưa chồng có con của bản thân nên mấy tháng nay đều cố gắng làm trâu làm ngựa tận tâm vô cùng.
Cũng vì vậy nên mấy tháng nay bà tích tụ rất nhiều oán giận trong công việc, hôm nay bà muốn hưởng thụ cảm giác Cố Minh Chu làm tài xế cho mình xem sao.
Tề Tư lễ phép đáp: "Cảm ơn sếp Cố, vậy thì làm phiền anh rồi."
...
[Nói với bạn học Cố của con là ba thằng bé đổi ý rồi, tối nay sẽ tới xem đêm hội của mấy đứa.]
Hôm nay là một ngày đặc biệt, thầy chủ nhiệm cho phép cả lớp mang điện thoại đi học để tiện liên lạc, nếu không thì đến lúc bắt đầu đêm hội mà không liên lạc được thì đúng là to chuyện.
Tề Diệu Tưởng cũng đem điện thoại đến trường, vốn định hỏi mẹ đã bắt đầu đi chưa thì lại nhận được tin ba Cố Dương cũng tới.
Còn vài tiết mục nữa mới tới lớp A28 lên sân khấu, Tề Diệu Tưởng đã hóa trang xong. Lúc này cô đang đứng chờ với các bạn nữ cùng lớp. Sự thật chứng minh rằng việc thầy cho phép đem điện thoại đến trường là sáng suốt vô cùng, bởi vì không những hội trường toàn là người mà hậu trường cũng vậy. Vừa nhìn đã thấy toàn đầu là đầu, đèn ở hậu trường lại tối nên chẳng nhìn rõ ai với ai.
Tề Diệu Tưởng hỏi Lư Văn Giai đứng bên cạnh: "Giai Giai ơi, cậu thấy Cố Dương không?"
Lư Văn Giai đang học lời thoại. Ngày thường cô ấy ghét đọc thuộc nhất, mỗi lần học Văn đều phải học rất lâu, không ngờ lần này diễn hài kịch vẫn phải học thuộc lời thoại.
Hậu trường lại rất ồn, Lư Văn Giai vén lỗ tai lên, lớn tiếng đáp: "Hả? Cố Dương á? Mình không biết nữa, cậu hỏi Ngô Trừng xem, chắc cậu ấy biết đó."
Tề Diệu Tưởng: "Nhưng mình cũng không biết lớp trưởng đang ở đâu nữa."
"Hả? Hay cậu đi hỏi La La thử đi, cậu ấy là đạo diễn kiểu gì cũng biết diễn viên đi đâu."
Tề Diệu Tưởng thở dài, cô đành đi hỏi La Yên.
La Yên đang lo sứt đầu mẻ trán. Phông nền lớp bọn họ dùng cho vở kịch bị lớp khác sơ ý giẫm phải, cô ấy đang hướng dẫn vài bạn nam lấy băng dính dán lại phía sau.
Tề Diệu Tưởng không muốn làm phiền cô ấy nên đành tự mình đi tìm.
Tìm một vòng hậu trường, ai ngờ lại gặp Đổng Vĩnh Hoa.
Thời khắc quan trọng quả nhiên vẫn là thầy chủ nhiệm đáng tin cậy nhất. Đổng Vĩnh Hoa nói cho cô Cố Dương đang ở phòng trang điểm sau của hậu trường. Vì cô Bùi lớp A29 chê mấy cậu con trai hóa trang quá cẩu thả nên nhất định phải sửa lại cho bọn họ.
Nói cảm ơn thầy xong Tề Diệu Tưởng lập tức chạy về phía phòng trang điểm.
Phải tranh thủ lúc chưa lên sân khấu nói cho Cố Dương tin này mới được, để cậu ấy biết được ba cậu ấy cũng sẽ tới xem cậu ấy biểu diễn.
Đẩy cửa phòng trang điểm ra, phần lớn các bạn nữ đều đang trang điểm, liếc mắt là nhìn thấy được con gái lớp A29.
Trang phục biểu diễn lớp họ thật sự rất đẹp, lớp trang điểm trên mặt cũng tỉ mỉ hơn lúc diễn tập nhiều.
Trang điểm mắt màu hồng, lông mi như tiên nữ, còn có hạt lấp lánh đính bên mắt. Tề Diệu Tưởng chịu ảnh hưởng của La Yên nên cũng từng xem rất nhiều video nhóm nhạc nữ, trong những video đó các nữ thần tượng đều trang điểm như vậy. Họ đứng dưới ánh đèn sân khấu xinh đẹp lấp lánh vô cùng.
Mỗi lần nhìn thấy những nữ thần tượng ấy, làm gì có cô gái nào có thể nhịn được mà không tưởng tượng rằng có một ngày bản thân mình cũng sẽ đứng trên sân khấu giống như vậy.
Không ngờ các bạn nữ lớp A29 lại có thể thực hiện ảo tượng ấy nhanh như thế.
Ngưỡng mộ xong, quả nhiên Tề Diệu Tưởng thấy Cố Dương ở giữa nhóm người.
Cố Dương đang bị cô Bùi ấn ngồi trên ghế với vẻ mặt không mấy dễ chịu. Bách Trạch Văn đứng bên cạnh đã trang điểm xong, tóc trên đỉnh đầu được vuốt cao chót vót.
Bỗng nhiên Tề Diệu Tưởng cảm thấy bím tóc của mình nhìn cũng thuận mắt lắm.
Cô Bùi đang làm tóc cho Cố Dương cũng không quên để ý tạo hình của những học sinh khác.
"Kỷ Sầm, sao ngay cả râu giả em cũng không biết dán thế?" Cô Bùi nói: "Lâm Diệc Lâm, em dán giúp Kỷ Sầm đi."
Lâm Diệc Lâm trả lời rất nhanh, cô ấy đi tới trước mặt Kỷ Sầm ngay lập tức rồi ấn cậu ngồi xuống ghế.
Cô ấy xé râu giả dán không chắc trên người cậu xuống, nói: "Đừng nhúc nhích, mình dán giúp cậu."
Kỷ Sầm dang chân ngồi trên ghế. Để tiện dán râu giả, Lâm Diệc Lâm đứng ở giữa hai chân cậu rồi nâng cằm cậu lên dán.
Nhóm con gái bên cạnh đều vây quanh nhìn một cách hứng thú, thỉnh thoảng còn chụm đầu thì thầm với nhau.
Cách quá gần, Kỷ Sầm ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô bạn.
Cậu cố gắng dựa lưng vào ghế, không dám khép chân mà ngập ngừng nói: "Để tôi tự dán đi..."
Lâm Diệc Lâm: "Đừng nói nữa không là sẽ bị lệch đấy."
Kỷ Sầm thật sự không nói gì nữa, cậu kéo ghế lui về sau vài bước. Cả người lẫn ghế đều cách xa Lâm Diệc Lâm.
Lâm Diệc Lâm sửng sốt. Kỷ Sầm khẽ mỉm cười: "Cảm ơn cậu, nhưng tôi thật sự không cần đâu."
Nói xong cậu quay đâu, đang lúc định gọi Bách Trạch Văn nhờ cậu ta dán giúp thì vừa hay nhìn thấy Tề Diệu Tưởng đang đứng bên đó.
Kỷ Sầm lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh cô.
"Con gái của ba tới đúng lúc lắm." Kỷ Sầm đưa râu giả trong tay cho cô: "Giúp ba dán râu giả đi."
Ai biết Tề Diệu Tưởng lại cúi đầu từ chối luôn: "Mình không biết, cậu nhờ người khác giúp đi."
Nói xong cô lại nói với Cố Dương: "Ba cậu sẽ tới đó." Chẳng đợi Cố Dương phản ứng cô đã quay người rời khỏi phòng trang điểm.
Cửa phòng vừa đóng, không nhìn thấy những người trong đó nữa, Tề Diệu Tưởng hít sâu một hơi.
Cô cúi đầu nhìn áo hoa trên người mình rồi chạm vào bím tóc, nhớ lại trang phục biểu diễn xinh đẹp cùng với kiểu tóc được uốn tinh xảo của các bạn nữ trong phòng trang điểm, bản thân đứng ở đó cứ như vịt con xấu xí đi lạc vào xứ sở thiên nga vậy.
Quan trọng nhất là có cả Kỷ Sầm ở đó.
Thôi quên đi, just a friend thôi mà. Nhìn rõ vị trí của mình đi, ghen tị cái gì mà ghen tị.
Phải nhìn cho rõ.
Tề Diệu Tưởng nhăn răng nhắc nhở bản thân.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");