Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 40: ''Vào Đi, Em Gái''




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lớn chừng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên Tề Diệu Tưởng đến nhà bạn.

Lúc trước ba của Lư Văn Giai mời cô đến nhà chơi, nhưng ngày nào bọn họ cũng đi học, thời gian nghỉ lễ lại ít, đến giờ Tề Diệu Tưởng vẫn chưa tới chơi.

Cố Dương sống trong căn hộ gần trường học, hầu hết những người sống ở đây đều là phụ huynh có con đang học lớp 12,  thuê nhà để tiện chăm sóc con cái. Lúc này là giờ tan học ban chiều, cũng là lúc các bậc phụ huynh tan sở, có không ít phụ huynh vừa mới mua đồ ở siêu thị về đang đứng đợi thang máy.

Cố Dương và Tề Diệu Tưởng cũng đang đợi thang máy, phụ huynh sống cùng tòa nhà đã gặp Cố Dương mấy lần, nhiệt tình mở lời trò chuyện với cậu ấy, còn hỏi thăm Cố Dương đôi ba câu. Cố Dương nhìn thờ ơ lạnh lùng nhưng với người lớn thì vẫn rất lễ phép, dù trong lòng không mấy kiên nhẫn nhưng lần nào cậu cũng trả lời.

Cố Dương nói cậu sống một mình, không có phụ huynh ở cùng, vậy nên đi đâu làm gì cũng chỉ một mình.

Biết cậu mới học lớp 10, các phụ huynh đều khen ngợi cậu có tính tự lập.

Vào cuối tuần, họ thấy cậu dẫn vài người bạn đến nhà, nhưng hôm nay cậu lại dẫn theo một cô gái.

Nhìn cô gái trầm lặng yên tĩnh, vẻ ngoài ngoan ngoãn, đứng cạnh Cố Dương đeo kính trông hai người rất hợp nhau.

Cuối cùng có một phụ huynh cất tiếng hỏi: "Cố Dương, đưa bạn học về nhà chơi à?"

Cố Dương vâng một tiếng.

"Sao không phải là đám con trai thường đến nhà con chơi? Đây là lần đầu tiên thấy con dẫn bạn nữ đến nhà chơi đấy."

Giọng điệu thăm dò của phụ huynh rõ ràng, ngay cả Tề Diệu Tưởng cũng có thể nghe ra.

Cũng không trách phụ huynh suy nghĩ quá nhiều, con trai sống một mình lại dẫn bạn nữ cùng lớp về nhà, đây đúng là điều cần phải cảnh giác trong mắt các bậc cha mẹ.

Đương nhiên Cố Dương cũng nghe ra, cậu khẽ nhíu mày muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nào, vì các phụ huynh không nói rõ, nếu cậu giải thích thì lại có vẻ như là cậu suy nghĩ nhiều.

"Anh." Lúc này đột nhiên cậu nghe thấy giọng của Tề Diệu Tưởng.

Cậu sửng sốt, rủ mắt nhìn cô.

Cô gọi ai thế?

Tề Diệu Tưởng liếc nhìn trần nhà, giả vờ tò mò: "Thì ra đây là nơi anh ở một mình à, ừm, trang trí khá đẹp đấy. Đợi em về nhà em sẽ nói với ba một tiếng để ba yên tâm."

Sau khi hết nghi hoặc, đôi mắt sáng màu của cậu chợt lóe lên một tia "hiểu rồi". Cố Dương cong khóe môi, thuận theo cô nói: "Ừm, trang trí khá đẹp."

Thang máy tới tầng cậu ở, Cố Dương nói: "Đến rồi, đi thôi, đưa em đi xem trang trí trong nhà thế nào."

Tề Diệu Tưởng: "Ừm ừm."

Hai người đi ra khỏi thang máy, Cố Dương lấy chìa khóa ở trong túi ra, mở khóa.

"Nhanh nhạy đấy." Cậu đột nhiên nói.

Tề Diệu Tưởng cười hì hì.

Đúng khoảnh khắc đó cô chợt lóe lên ý tưởng này, bị hiểu nhầm là anh em ruột thì tốt hơn là bị nhầm đang yêu sớm.

"Nhưng cậu nói như vậy, có khi lần sau tôi về một mình, bọn họ lại hỏi sao em gái không tới chơi."

"A." Tề Diệu Tưởng không nghĩ tới chuyện này: "Nếu bọn họ hỏi cậu thật thì sao đây?"

Cố Dương nói với giọng điệu bình tĩnh: "Có gì đâu, thì nói tôi và em gái cãi nhau rồi."

Nói xong, mở cửa ra, Cố Dương nhướng mày nói với cô: "Vào đi, em gái."

Tề Diệu Tưởng mím môi.

Bị Cố Dương gọi là em gái, cảm giác có chút kỳ lạ.

Tiếng "anh" kia là cô thuận miệng gọi cậu thôi, nếu không phải vì diễn kịch thì cô sẽ không bao giờ gọi như vậy.

Cố Dương vào nhà trước đổi sang dép lê, cậu chợt nhận ra nhà mình không có dép cỡ nhỏ dành cho con gái.

Trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ đưa một cô gái về nhà, mấy đôi dép dành cho khách trong nhà là chuẩn bị sẵn cho đám Kỷ Sầm.

Dép lê của mấy chàng trai được đặt cạnh tủ giày, trên dép có viết tên từng người bằng bút dạ.

Lần trước mấy người bọn họ đến nhà chơi. Lúc chơi rút bài, Ngô Trừng bốc bài cực kỳ xui xẻo, chơi mấy ván đều đứng cuối. Bách Trạch Văn cười nhạo Ngô Trừng tay thối, Ngô Trừng không phục, nói Bách Trạch Văn chân thối.

Bách Trạch Văn lập tức nói là chân cậu mới hôi, sau đó cậu ta cởi tất, đặt chân lên bàn cho bọn họ ngửi.

Thực ra không có mùi gì, nhưng đám con trai luôn thích giỡn, cứ đùa nhau là phải chọc ghẹo nhau tơi tả mới thôi, cả đám liền kêu: ôi thôi chết, chắc hẳn đây là bệnh nấm chân di truyền mười tám đời rồi.

Đồng Bác là người láu cá nhất. Cậu ta nói thẳng ra là để tránh bị lây nấm chân từ Bạch Trạch Văn, từ nay người nào đến nhà Cố Dương đều phải mang dép riêng của người đó. Nói xong, cậu ta hỏi nhà Cố Dương có bút dạ không để viết tên lên từng đôi dép, phòng khi lần sau đến lại mang nhầm dép của Bách Trạch Văn.

Những người khác lập tức phối hợp nói đúng đúng đúng. Bách Trạch Văn tức giận, thẳng tay ấn Đồng Bác xuống đất đánh cậu ta một trận. Lúc Đồng Bác bị đánh, những người khác không ra tay giúp đỡ mà vui vẻ viết tên lên dép của mình.

Nghe Cố Dương nói lý do, Tề Diệu Tưởng há to miệng.

Không ngờ khi không có mặt đám con gái, bọn họ chơi với nhau như vậy.

"...Vậy Bách Trạch Văn, có bệnh nấm chân thật sao?"

Không ngờ trọng điểm của cô lại là cái này, Cố Dương cười nói: "Không có, cậu cứ tùy tiện xỏ vào một đôi đi, nếu thật sự để ý thì đừng cởi giày, cứ thế đi vào."

Vậy cô vẫn nên cởi giày, trong nhà Cố Dương không có ai khác, nếu không cởi giày thì lát nữa cậu ấy lại phải lau sàn.

Cô cởi giày ra, xếp giày thể thao của mình ngay ngắn, sau đó nhìn đôi dép của mấy chàng trai.

Tâm tư lúc này trỗi dậy, Tề Diệu Tưởng lặng lẽ đi đôi dép có viết tên Kỷ Sầm.

Dép rất to, mang vào làm cô đi lại hơi khó khăn. Bình thường Tề Diệu Tưởng rất ít để ý chân của Kỷ Sầm, chỉ biết Bách Trạch Văn thường trêu Kỷ Sầm là thằng nhãi cậu có tiền dữ ha, lại đổi giày rồi.

Tề Diệu Tưởng không rành giày dép con trai nhưng cũng có thể hiểu được, mỗi ngày ở trường đều mặc đồng phục, mặc quần áo mới cũng không ai biết, chỉ đành chăm chút cho đôi giày mà thôi.

Hơn nữa, Kỷ Sầm là hotboy của lớp A29, chú trọng hình tượng cũng không có gì sai.

... Ngày nào cậu đẹp trai, cô nhìn cũng vui vẻ.

Bình thường nhìn không ra, hôm nay đi dép lê của cậu, Tề Diệu Tưởng mới biết hóa ra cậu bạn không chỉ cao hơn cô rất nhiều mà size giày cũng lớn hơn cô nhiều như vậy.

Chênh lệch to nhỏ như thế khiến trong lòng cô không khỏi xao động đôi chút.

Cố Dương nhìn cô chọn đôi dép của Kỷ Sầm trong đống dép, mắt cụp xuống, không nói gì, xoay người đi lấy đồ ăn vặt cho cô, bảo cô đợi.

Nhân lúc này Tề Diệu Tưởng lén nhìn cách bài trí trong nhà Cố Dương, phát hiện trong nhà của cậu ấy rất đơn giản, trống trải, chỉ có một ít đồ đạc và vật dụng cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày, so với nhà cô thì đúng là hai thái cực.

Thứ duy nhất trông có có sức sống chính là các bức ảnh treo tường trong phòng khách. Cô bước tới, tò mò nhìn thử thì phát hiện những bức ảnh trên đó đều là ảnh của cậu ấy và Kỷ Sầm, có cả Bách Trạch Văn.

Khuôn mặt ba người họ nhìn trông non nớt hơn bây giờ nhiều, trên người không phải mặc áo đồng phục của Nhất Trung. Lúc đi dạo phố cùng mẹ, Tề Diệu Tưởng đã nhìn thấy, đó là đồng phục trường THCS Húc Hoa.

Vậy ra những bức ảnh này được chụp khi cả ba còn học cấp hai.

Trên tường còn có vài bức ảnh, Tề Diệu Tưởng thấp bé nên nhìn không rõ, cô ngẩng đầu kiễng chân lên nhìn.

Đột nhiên mùi hương lạnh lùng và lặng lẽ của chàng trai từ phía sau truyền đến. Một bàn tay mảnh khảnh thon dài đưa qua đầu cô, gỡ bức ảnh ra khỏi móc nam châm đưa đến trước mặt cô.

Cố Dương nói: "Nhìn không được thì cứ lấy xuống nhìn, cậu kiễng chân lên không mệt sao?"

Bức ảnh trên tường này là khi cậu ấy vừa mới chuyển tới, Bách Trạch Văn thấy nhà cậu ấy quá vắng vẻ nên lên mạng mua khung ảnh về, sau đó còn in mấy bức ảnh chụp chung của ba người hồi cấp hai ra rồi treo lên tường.

Cố Dương không thích chụp ảnh, in hết ảnh ba người bọn họ hồi cấp hai treo lên cũng không thể lấp kín tường, thế là Bách Trạch Văn lại hỏi Kỷ Sầm hay là treo ảnh cậu và Cố Dương hồi tiểu học đi.

Thật ra Bách Trạch Văn còn muốn in mấy bức ảnh hồi còn học mẫu giáo nhưng bị cả Kỷ Sầm lẫn Cố Dương từ chối. Hai người đều có gánh nặng hình tượng, trưng bày ảnh tiểu học đã là giới hạn của hai người bọn họ rồi.

Sau khi treo ảnh lên tường xong, Bách Trạch Văn rất hài lòng. Khi ba người bạn mới quen ở trường cấp ba đến nhà Cố Dương chơi, nhìn thấy bức tường treo ảnh này, họ nhất quyết phải chụp chung vài tấm hình kỷ niệm thời cấp ba để treo lên.

Nhưng bình thường Cố Dương rất ít khi xem, cậu ấy không thích những thứ đồ vật lưu lại kỷ niệm này. Trong lòng cậu ấy cảm thấy thời gian một đi không trở lại, lưu giữ nhiều ảnh thì thời gian cũng không thể nào quay về. Nếu đã như vậy thì chụp ảnh để làm gì, thời gian có giữ lại được đâu, mỗi lần nhìn ảnh lại tăng thêm nỗi tiếc nuối.

Không ngờ Tề Diệu Tưởng lại có hứng thú với bức tường treo ảnh này đến vậy.

Tề Diệu Tưởng ngượng ngùng nhận lấy khung ảnh từ Cố Dương.

Trong bức ảnh này chỉ có hai người, khuôn mặt rất trẻ con non nớt, đấy là dáng vẻ học sinh tiểu học. Nhưng Tề Diệu Tưởng đã quen hai khuôn mặt này rồi, chỉ nhìn thoáng qua cô đã nhận ra họ chính là Kỷ Sầm và Cố Dương.

Tề Diệu Tưởng kinh ngạc hỏi: "Đây là ảnh chụp lúc cậu với Kỷ Sầm học tiểu học à?"

Cố Dương ừ một tiếng.

Tề Diệu Tưởng nhìn Cố Dương trong ảnh rồi lại nhìn Cố Dương hiện tại đang đứng trước mặt mình, cô không chắc chắn lắm, lại nhìn khung ảnh rồi lại nhìn Cố Dương.

Ngũ quan hiển nhiên rất giống nhau, nhưng tại sao lại có cảm giác khác biệt như vậy?

Cố Dương trước mặt là người lạnh lùng cao ngạo, khiến người khác có cảm giác cách xa mười phần. Còn cậu học sinh tiểu học Cố Dương trong ảnh không bị cận, má phúng phính. Còn có Kỷ Sầm, Tề Diệu Tưởng nhớ lại dáng vẻ bây giờ của cậu trông như thế nào, thanh tú, sạch sẽ, đẹp trai, khi cười thường hay nhướng mày lên, mang theo sự tự tin có chút kiêu ngạo đặc trưng của tuổi thiếu niên.

Mà Kỷ Sầm trong bức ảnh thì đang nhếch miệng cười cực kỳ nghịch ngợm, cậu và Cố Dương khoác vai nhau cùng nhìn vào ống kính.

Cô nhìn chằm chằm cậu ấy và bức ảnh hồi lâu, nhìn đến nỗi khiến Cố Dương phải nhíu mày: "Cậu đang so sánh gì vậy? Tôi chưa từng phẫu thuật, rất khó nhận ra sao?"

Tề Diệu Tưởng lắc đầu.

"Không khó nhận ra, nhưng..." Cô dừng lại, nhỏ giọng nói: "Tại vì bức ảnh này quá dễ thương nên mình hơi khó tin."

"..."

Trên khuôn mặt vô cảm của Cố Dương hiện lên một tia xấu hổ rất khó phát hiện.

Tề Diệu Tưởng không phát hiện ra vì cô vẫn đang ngắm tấm ảnh.

Cô chiêm ngưỡng bức ảnh còn Cố Dương cúi đầu nhìn cô, đột nhiên cậu hơi tò mò, trên bức ảnh này có cậu ấy và Kỷ Sầm, cô cụ thể là đang nhìn ai?

Nghĩ như vậy, Cố Dương lấy bức ảnh trong tay cô về. Tề Diệu Tưởng a lên một tiếng, muốn lấy lại: "Mình còn chưa xem đủ mà."

Cố Dương giấu bức ảnh ra sau lưng, nhàn nhạt hỏi cô: "Trong bức ảnh này chỉ có hai người, cậu nhìn chưa đủ người nào?"

Tề Diệu Tưởng ngẩn ra.

"Với lại, cậu vừa nói đáng yêu, là ai đáng yêu?"

Hai câu hỏi liên tiếp khiến Tề Diệu Tưởng không kịp phòng bị.

Tề Diệu Tưởng lắp bắp nói: "Ờm, mình nói hai cậu đều rất đáng yêu."

Đôi mắt dưới tròng kính nheo lại, Cố Dương có một chút không chịu bỏ qua: "Ai đáng yêu hơn?"

"..."

Tề Diệu Tưởng hoàn toàn ngơ luôn.

Cô vừa trả lời vẹn cả đôi đường như vậy, sao cậu ấy còn chưa hài lòng?

Hai chàng trai ai đáng yêu hơn, cô nên trả lời như nào đây? Nếu nói Kỷ Sầm thì đắc tội Cố Dương, nếu nói Cố Dương... nhưng trong lòng cô nghiêng về Kỷ Sầm hơn...

Tề Diệu Tưởng nhăn nhăn mũi, rối rắm muốn chết.

Bỗng nhiên cô nghe thấy một tiếng cười nhè nhẹ. Ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng của Cố Dương mỉm cười dịu dàng, cậu ấy nhìn cô, hơi khom lưng, cố ý hỏi: "Sao vậy, chỉ có hai người, khó chọn như vậy à?"

Tề Diệu Tưởng phồng má lên, nhỏ giọng nói: "Đây không phải vấn đề lựa chọn..."

Đây quả thực là vấn đề tình bạn.

Nhưng Cố Dương lại không nghĩ như vậy, vốn dĩ đây là một câu hỏi rất trẻ con, thực ra cậu ấy biết rất rõ trong lòng Tề Diệu Tưởng nghiêng về ai hơn.

Giống như vừa rồi, bên cạnh tủ giày có mấy đôi dép lê, cô chọn đôi dép của Kỷ Sầm.

Cố Dương nghĩ, cho dù đôi dép của mình cũng nằm trong phạm vi lựa chọn thì chắc chắn cô vẫn sẽ chọn dép của Kỷ Sầm.

Sở dĩ bỗng nhiên cậu làm khó cô, chẳng qua là bởi vì trong tích tắc kia trong lòng cậu hơi hơi khó chịu, cậu khó chịu trong khoảng thời gian này mình và cô không nói chuyện với nhau mà quan hệ giữa cô và Kỷ Sầm lại càng ngày càng thân thiết hơn.

Không làm khó cô nữa, Cố Dương nói: "Thôi, cậu tự chọn cậu đi."

Nói về đáng yêu, không ai phù hợp với tính từ này hơn cô.

Cố Dương treo bức ảnh lại trên tường, nói với cô: "Ba tôi cho tôi rất nhiều đồ ăn vặt, chắc cậu không mang nổi đâu, cậu tới chọn một ít đi, hôm nay cầm trước một ít mang về nhà ăn."

Tề Diệu Tưởng ừm một tiếng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may Cố Dương không đi sâu vào vấn đề, nếu không cô sẽ đắc tội cậu mất.

Cố Dương để toàn bộ đồ ăn vặt mà ba bảo cậu ấy mang cho Tề Diệu Tưởng lên trên bàn, Tề Diệu Tưởng nhìn một bàn toàn đồ ăn vặt, mắt chữ A mồm chữ O.

"Ba cậu..." Tề Diệu Tưởng không biết nói như nào: "Cũng quá khách sáo rồi."

Không phải nói là chỉ có bánh kem thôi sao? Sao ở đây cái gì cũng có, các loại đồ ăn vặt có trên thị trường đều ở đây hết.

Cố Dương giật giật khóe miệng: "Ai biết được, có thể ông ấy định mở quầy bán đồ ăn vặt."

Đúng thật là mang về một lần không xuể, Tề Diệu Tưởng hỏi xin Cố Dương một cái túi, cầm một vài món trong đó bỏ vào. Kết quả là hộp socola rơi ra ngoài, Cố Dương bỏ socola vào túi: "Không phải cậu rất thích ăn socola sao, cầm về nhà ăn đi."

Tề Diệu Tưởng nói cảm ơn, lại hỏi: "Nhiều đồ ăn vặt như vậy, lát nữa mình mang về trường, có thể chia cho mọi người ăn không?"

Cố Dương: "Ừm, tùy cậu."

Chuyến đi lần này tới nhà Cố Dương đúng là thắng lợi trở về, cầm theo một túi đầy đồ ăn vặt, Tề Diệu Tưởng vui vẻ rời khỏi nhà Cố Dương.

Đàn ông hào phóng đúng là có sức hút, Tề Diệu Tưởng ngay lập tức tràn ngập thiện cảm đối với cha con nhà chú Cố.

Đi vào tháng máy cùng Cố Dương, Tề Diệu Tưởng chợt nghĩ đến: "Ơ, vừa rồi mình không chú ý, sao ảnh trên tường chỉ có cậu với đám Kỷ Sầm mà không thấy có gia đình cậu?"

Trong nhà cô đều là ảnh cô và mẹ chụp chung.

Cố Dương: "Người trong nhà nào?"

"Thì là ba mẹ á."

"Hai người bọn họ đã ly hôn từ lâu rồi, mẹ tôi ra nước ngoài định cư đã nhiều năm, tôi và bà ấy rất ít khi gặp mặt." Dừng một chút, Cố Dương nói tiếp: "Ba tôi không thích chụp ảnh."

Cậu ấy cũng không thích, vậy nên hai cha con họ cũng không có ý định chụp chung.

Dường như hỏi điều không nên hỏi, Tề Diệu Tưởng nói: "Như vậy à, xin lỗi cậu nha, mình cũng không biết..."

Cố Dương: "Không cần xin lỗi, ba mẹ ly hôn cũng không phải chuyện gì khó nói."

Thấy cậu ấy thản nhiên như vậy, Tề Diệu Tưởng ừm một tiếng: "Cậu nói đúng, hơn nữa đơn thân cũng không có nghĩa là gia đình không hạnh phúc. Nhà mình cũng là đơn thân, mình với mẹ mình sống rất hạnh phúc."

Cố Dương hơi nhướng mày, hỏi cô: "Mẹ cậu cũng ly hôn sao?"

Tề Diệu Tưởng trả lời có chút do dự: "Hả? Ừm..."

"Vậy ba cậu cũng chẳng có phúc nhỉ." Cố Dương nhàn nạt nói: "Mẹ cậu rất xinh đẹp."

Đến bây giờ cậu ấy vẫn nhớ rõ cái hôm họp phụ huynh, mẹ Tề Diệu Tưởng mang dáng vẻ trẻ trung kiều diễm.

Tề Diệu Tưởng không ngờ có thể nghe được lời khen ngợi mẹ mình từ miệng Cố Dương. Cô thường xuyên được mẹ dạy mấy bài về EQ, ban đầu cần khiêm tốn, sau đó thì khen lại: "Tàm tạm, tàm tạm thôi. Ba cậu cũng rất đẹp trai, hơn nữa còn vô cùng hào phóng. Mẹ mình nói ba cậu trả lương tăng ca rất nhiều, mẹ còn nói chỉ cần ba cậu không sa thải mẹ mình thì mẹ mình sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho ba cậu suốt đời."

"..."

Cố Dương không nhịn được mà phì cười.

Chỉ có thể nói không hổ là mẹ con, nói chuyện đều thẳng thắn như vậy, nịnh nọt mà không uyển chuyển tí nào.

Tề Diệu Tưởng phát hiện Cố Dương hôm nay thực sự cười rất nhiều.

Khi cười lên trông cậu cũng rất đẹp.

Nhưng ở trong lòng cô, nụ cười đẹp nhất chính là Kỷ Sầm.

Nghĩ đến Kỷ Sầm, lúc diễn tập buổi chiều, để tránh bị nghi ngờ trước mặt các cô gái lớp A29, cô luôn có thái độ lảng tránh Kỷ Sầm.

Nhiều đồ ăn vặt như thế này, cô định lát nữa về trường chia tất cả đồ ăn vặt ra, đầu tiên là cho nhóm Lư Văn Giai, sau đó là cho nhóm Kỷ Sầm. Như vậy thì cô sẽ tặng đồ ăn vặt cho tất cả những người bạn tốt của cô, không chỉ đối xử đặc biệt với mình Kỷ Sầm, như vậy sẽ không tính là mưu mô nhỉ?

Thang máy tới tầng một, Tề Diệu Tưởng còn đang tính toán như thế, ngay khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Kỷ Sầm đã ở ngay trước mặt.

Cùng đi với cậu còn có Bách Trạch Văn.

Kỷ Sầm không nói gì, Bách Trạch Văn nhìn hai người trong thang máy, chớp chớp mắt rồi nhìn về phía Cố Dương: "Anh Thang, anh mang người về nhà anh thật đấy à."

Đối với hai chàng trai bỗng nhiên xuất hiện, Tề Diệu Tưởng không kịp phòng ngừa, bây giờ kế hoạch của cô có biến số rồi, nếu gặp hai người họ trước thì cô đành chia đồ ăn vặt cho họ trước vậy.

Cô bước ra khỏi thang máy, hai tay giơ túi đồ ăn vặt lên.

"Các cậu ăn đồ ăn vặt không?"

Nhưng phản ứng của hai chàng trai lại không vui vẻ như trong tưởng tượng, vẻ mặt Bách Trạch Văn có phức tạp, còn Kỷ Sầm nhìn túi đồ ăn vặt đầy ắp, nhếch môi hỏi cô: "Đây đều là Cố Dương cho cậu à?"

Tề Diệu Tưởng gật đầu.

Hàng mi tuấn tú nhăn lại, sắc mặt Kỷ Sầm trầm xuống, cậu cười khó hiểu.

"Tốt lắm, suốt buổi chiều cậu không để ý tới mình, nhưng cậu và Cố Dương đã làm hòa rồi."

Tề Diệu Tưởng nói: "A, không phải..."

"Không phải cái gì? Có đúng là cậu đã phớt lờ mình không?"

Đầu lưỡi cáu kỉnh cuộn tròn hai vòng quanh má, Kỷ Sầm ngước mắt hỏi thẳng Cố Dương:

"Cố Dương, cậu có ý gì."

Giọng điệu bình tĩnh chất vấn mang theo vài phần phẫn nộ kìm nén.

Ý gì là sao? Tề Diệu Tưởng còn chưa kịp hiểu thì bỗng dưng cánh tay cô bị Bách Trạch Văn túm lấy.

Bách Trạch Văn kéo cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với hai người còn lại: "Hai người trò chuyện đi, tôi đưa Tề Diệu Tưởng về trường trước."

Tề Diệu Tưởng bị bắt đi vô cùng khó hiểu.

Hai người bước ra khỏi chung cư, bước chân của Bách Trạch Văn rất nhanh, Tề Diệu Tưởng bị cậu ta kéo đi, giọng điệu hơi bối rối: "Chúng ta không đợi hai người họ cùng về trường sao?"

Bách Trạch Văn nói: "Còn chờ cái rắm ấy. Nhanh đi thôi, đến lúc đó hai người họ đánh nhau, cậu không sợ sẽ vô tình bị thương à."

Tề Diệu Tưởng càng mơ hồ: "Sao bọn họ lại đánh nhau?"

Bách Trạch Văn dừng bước, quay lại nhìn cô.

Đôi mắt hồ ly hơi nheo lại nhìn đôi mắt đen như quả nho của cô một lúc, Bách Trạch Văn biết cô nhóc hồng nhan họa thủy này không phải là giả vờ ngốc nghếch, mà là cô ngốc nghếch thật.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.