(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Các cô gái tẩy trang xong thì đi ra ngoài.
Một cánh cửa từ từ mở ra, La Yên bước ra trước.
Cô ấy quay đầu lại thấy Tề Diệu Tưởng vẫn còn ngơ ngác đứng bên trong.
Ban đầu La Yên vốn rất tức giận với đám con gái dám nói xấu sau lưng Tề Diệu Tưởng, nhưng hiện giờ cô ấy hoàn toàn không chú ý đến chuyện này nữa.
"... Tưởng Tưởng, Kỷ Sầm tỏ tình với cậu rồi à?"
Tề Diệu Tưởng vội vàng lắc đầu: "Không có."
"Vậy sao các cậu ấy lại nói như vậy?"
"Mình cũng không biết."
La Yên quan sát một hồi, phát hiện vẻ mặt bối rối của Tề Diệu Tưởng thật sự không phải là diễn, cô ấy chậc một tiếng rồi nói: "Thôi, để mình đi hỏi thẳng Kỷ Sầm vậy."
"Đừng!" Tề Diệu Tưởng nhanh chóng chạy lại ngăn cản cô ấy: "La La, cậu có thể... coi như không biết được không?"
La Yên không hiểu: "Tại sao? Cậu không muốn biết chuyện gì đang xảy ra à?"
Đám con gái kia vì Kỷ Sầm nên mới dám nói Tề Diệu Tưởng như vậy, nếu đổi thành mình là người trong nhà vệ sinh nghe thấy mấy đứa con gái lớp khác dám nói bậy về mình, La Yên chắc chắn không thể nhịn nổi, chẳng những náo loạn với đám người này ngay tại chỗ mà còn đi tìm Kỷ Sầm để chất vấn.
Tề Diệu Tưởng cũng rất muốn biết, nhưng cô sợ vì chuyện này mà lại khiến cho mối quan hệ giữa cô và Kỷ Sầm trở nên xấu hổ.
Dù sao thì cô cũng không tiếp xúc nhiều với mấy cô bạn lớp A29, nếu không ảnh hưởng gì đến cô thì họ thích nói gì cô cứ mặc kệ.
Tề Diệu Tưởng nghĩ như vậy nhưng La Yên lại cảm thấy rất ức chế. Tuy nhiều lúc cô ấy cảm thấy Tề Diệu Tưởng rất tốt nhưng đôi khi lại cảm thấy hơi tức giận với tính cách này của Tề Diệu Tưởng, cô ấy cảm thấy Tề Diệu Tưởng quá mềm yếu, rất dễ bị bắt nạt.
Bạn giống như một cái bánh bao, khi bạn bị tủi thân nhưng không dám phản kích, La Yên vì là bạn tốt của Tề Diệu Tưởng nên cô ấy lại càng cảm thấy ức chế hơn.
Hai người đang trên đường đi đến căn tin, La Yên vẫn còn suy nghĩ về những lời của mấy cô gái kia nói.
Vì không thể giáp mặt chất vấn nên đành tự mình suy đoán.
"Vậy tại sao các cậu ấy lại khẳng định là Kỷ Sầm tỏ tình với cậu chứ?"
Tề Diệu Tưởng suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là chơi trò Thật và thách đó."
La Yên: "Thật và thách? Là sao?"
Tề Diệu Tưởng nói: "Là đám con trai chơi với nhau một trò chơi, nếu ai thua thì người đó sẽ bị phạt, hình phạt là tìm một cô gái để tỏ tình."
"Còn có chuyện như vậy á?" Vẻ mặt La Yên đầy ghét bỏ: "Mẹ kiếp, đám con trai đó có đạo đức không vậy, xem con gái tụi mình thành cái gì."
Tề Diệu Tưởng nhún vai, rõ ràng trước kia cô đã trải qua sự việc này nhưng bây giờ khi mở miệng nhắc đến chuyện này không còn quá khó như trước nữa.
Sau khi lên án đám con trai kia xong, La Yên nói thêm: "Nhưng mình cảm thấy Kỷ Sầm không phải kiểu người như vậy đâu, cậu ấy không giống với loại con trai đó."
Tề Diệu Tưởng cũng cảm thấy cậu khác họ.
Nhưng ngoại trừ khả năng này, cô không biết còn có khả năng nào lại khiến cho đám con gái kia nghĩ rằng Kỷ Sầm đã tỏ tình với cô.
Thật ra cô cũng đang thắc mắc, liệu Kỷ Sầm có cảm tình với cô hay không?
Nhưng cô nhanh chóng lắc đầu và bác bỏ suy nghĩ này.
Lúc nghe được cuộc trò chuyện của đám con gái đó trong nhà vệ sinh, Tề Diệu Tưởng hơi kinh ngạc lẫn vui mừng. Khi biết được người mà mình thầm mến cũng có thể có thiện cảm với mình, sự ngạc nhiên vui vẻ là phản ứng bản năng nhất của con người.
Nhưng sau thoáng vui mừng kinh ngạc, lý trí quay trở lại, cảm giác mình không xứng đáng nhanh chóng chiếm lĩnh tâm trí cô.
Bởi vì từ trước cho đến nay, khi cô được con trai tỏ tình, chỉ có thể là trò đùa của bọn họ.
Cô cảm thấy mình không có tư cách này, cũng không cảm thấy mình tốt đến mức có thể được một chàng trai như Kỷ Sầm thích. Sao có thể chứ. Cậu giỏi như vậy còn cô thì quá bình thường, sao cậu có thể thích cô được.
Nếu Kỷ Sầm thật sự có cảm tình với cô, điều đó chỉ khiến cô cảm thấy bất an, nghĩ thầm chắc là cậu nhất thời bị mù, chắc cậu sẽ nhanh chóng tỉnh táo lại rồi nghĩ rằng cô cũng chỉ đến thế.
Nếu cô sẽ làm cậu thất vọng thì Tề Diệu Tưởng thà rằng Kỷ Sầm chỉ xem mình là bạn còn hơn.
Một khi đã như vậy, chi bằng làm như không nghe thấy.
Vẫn là yêu thầm thôi, một người như cô chỉ thích hợp yêu thầm. Bởi vì yêu thầm không cần dũng cảm, cũng không cần chủ động tới gần, chỉ cần đặt yên một người ở tận đáy lòng là được rồi.
Yêu thầm là nơi ẩn nấp tốt nhất, cũng là một loại tình cảm đơn phương ít hao tổn nhất, tuy rằng có chua xót nhưng thích hợp cho người nhát gan như cô.
...
Trong căn tin, mọi người cùng nhau ăn cơm, chỉ có La Yên nhìn chằm chằm Kỷ Sầm nửa ngày trời.
Nhìn đến mức bản thân Kỷ Sầm cũng nhận ra, hỏi cô ấy có chuyện gì sao.
Nhìn Tề Diệu Tưởng đang im lặng cúi đầu ăn cơm giả vờ như không biết gì, La Yên mím môi, miễn cường nhịn xuống một bụng nghi vấn rồi nói không có chuyện gì cả.
Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, La Yên còn chưa kịp nói gì thì Lư Văn Giai và Vương Thư Hủy mỗi người kéo một cánh tay của cô ấy đi về ký túc xá để tiến hành thẩm vấn.
"Hôm nay lúc ăn cơm sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào Kỷ Sầm thế?" Giọng điệu của Lư Văn Giai nghi ngờ hỏi: "La La, mong cậu đừng nói với mình là cậu đột nhiên thích Kỷ Sầm đấy nhé, nếu vậy thì quá máu chó rồi."
Vương Thư Huỷ nói: "Nếu cậu như vậy thật thì Tưởng Tưởng làm sao bây giờ."
La Yên khó hiểu "hả" một tiếng rồi hét lớn: "Đừng nói bậy, trong lòng mình chỉ có idol của mình là nhất thôi."
Lư Văn Giai bĩu môi: "Vậy lúc ăn cơm cậu nhìn chằm chằm Kỷ Sầm làm gì."
La Yên thở dài, đành kể cho hai người họ nghe về cuộc trò chuyện buổi chiều trong nhà vệ sinh.
Tưởng Tưởng chỉ bảo là không được nói với Kỷ Sầm chứ không nói là không được kể cho Giai Giai và Lão Vương, vậy nên không tính là cô ấy tiết lộ bí mật.
Quả nhiên, Lư Văn Giai và Vương Thư Hủy nghe xong thì phản ứng đầu tiên là: "Tại sao các cậu ấy lại dám nói Tưởng Tưởng như vậy. Kỷ Sầm tham gia tiết mục của lớp chúng ta thì liên quan gì, không phải lớp bọn họ khăng khăng đòi nhảy nhóm nữ nên Kỷ Sầm lớp họ mới sang lớp chúng ta sao?"
"Đúng vậy, mấu chốt là các cậu ấy lại không nghĩ như thế." La Yên thở dài: "Các cậu ấy còn nói Kỷ Sầm đã tỏ tình với Tề Diệu Tưởng. Vì chuyện này mà lúc ăn cơm mình cứ luôn quan sát Kỷ Sầm."
"Tỏ tình? Kỷ Sẩm đã tỏ tình với Tưởng Tưởng sao? Chuyện khi nào vậy?" Lư Văn Giai vỗ vỗ bản thân, giọng điệu tự hào nói: "Mình nói rồi mà. Kỷ Sầm chắc chắn có ý với Tưởng Tưởng, mình đã nhìn ra từ sớm rồi. Xem đôi mắt cú vọ của mình này, không có tâm tư của người nào có thể qua mắt được mình đâu."
La Yên không nói nên lời: "Nhưng mà Tưởng Tưởng lại nói Kỷ Sầm không có tỏ tình với cậu ấy."
Vương Thư Hủy hỏi: "Sao lại như thế?"
La Yên nhún vai: "Thì vì mình không rõ nên muốn hỏi Kỷ Sầm nhưng Tưởng Tưởng lại không cho mình hỏi."
Lư Văn Giai: "Sao cậu ấy lại không cho cậu hỏi, không phải cậu ấy thích Kỷ Sầm sao? Chẳng lẽ cậu ấy không muốn biết Kỷ Sầm có thích mình hay không à?"
La Yên lắc đầu: "Hình như cậu ấy không muốn biết lắm."
Hai cô gái nhìn nhau, không thể hiểu nổi.
Chỉ có Vương Thư Hủy dường như hơi hơi hiểu ý của Tề Diệu Tưởng: "Chắc Tưởng Tưởng cảm thấy cứ như bây giờ, duy trì mối quan hệ bạn bè với Kỷ Sầm là an toàn nhất đối với cậu ấy."
Một khi tiến thêm một bước, lỡ như kết cục không như mong đợi, đến lúc đó ngay cả bạn bè cũng không thể, vậy thì không chỉ mất đi người mình thích mà còn mất đi cả một người bạn.
Tuy yêu thầm có chua xót nhưng đối với những người không có dũng cảm nói ra thì mối quan hệ bạn bè là an toàn nhất, và cũng là mối quan hệ không có gánh nặng nhất.
Nghe Vương Thư Huỷ phân tích như vậy, dường như Lư Văn Giai cũng hiểu được một chút.
"Lão Vương, không ngờ một cô gái nghiện internet như cậu lại hiểu rõ như thế, chắc không phải là cậu cũng đang yêu thầm đó chứ?"
Câu này là thuận miệng nói đùa, Lư Văn Giai không nghĩ gì khác nhưng Vương Thư Hủy lại lập tức sửng sốt rồi phủ nhận kịch liệt: "Không có, đừng nói bậy."
"Không có thì không có, cậu làm gì mà hung dữ ghê vậy."
Nói xong, Lư Văn Giai bắt đầu thở dài, nói Tưởng Tưởng như vậy là không được, quá nhát gan, muốn tìm hiểu tâm ý của chàng trai mình thích mà cũng không dám. Lỡ như Kỷ Sầm thật sự thích cậu ấy, vậy chẳng phải là bỏ lỡ một đoạn tình cảm tốt đẹp sao.
Cô ấy thường xuyên lướt các diễn đàn và blog, rất hay bắt gặp bài đăng của những người trưởng thành đã đi làm, họ thường cảm thán thời học sinh quá nhát gan nên sau khi tốt nghiệp rất nhiều năm, trong lúc vô tình mới biết được người mà họ thầm thương trộm nhớ hồi đó cũng có tình cảm với mình.
Nhưng bọn họ đã trưởng thành rồi, có người đã yêu đương kết hôn, cho dù lúc trước đã từng thích nhau nhưng bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ, nhiều năm sau dù đã biết được, nhưng ngoài tiếc nuối ra thì chẳng có ý nghĩa gì nữa.
"Cho nên mới nói con người phải biết nắm bắt thời cơ, yêu thầm là việc tốn nhiều công sức nhất, chỉ là vở kịch một vai tự mình làm mình cảm động mà thôi." Lư Văn Giai nói rất chi lão luyện.
Cô ấy không yêu thầm ai trong trường nên tất nhiên có thể nói ra những lời này một cách trơn tru, thoải mái.
La Yên và Vương Thư Huỷ không phản ứng lại cô ấy. La Yên cảm thấy ít nhất khi yêu thầm ai đó, mỗi ngày ở trường học còn có thể gặp mặt người nọ, còn cô ấy và idol lại cách nhau cả ngàn cây số, không biết đời này có thể gặp mặt một lần hay không.
Cho nên mới nói đu idol còn chua xót hơn cả yêu thầm.
Vương Thư Huỷ lại cảm thấy thật ra Tưởng Tưởng không tính là nhát gan, ít nhất cô bạn còn dũng cảm nói chuyện yêu thầm của mình cho đám bạn tốt là các cô nghe.
Mà mối tình yêu thầm nhát gan thật sự thì không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Đó là một bí mật mà không thể nói với bất kỳ ai, ngay cả người bạn thân nhất cũng không thể. Đó là một bí mật chỉ có một mình mình biết, trên thế giới này không có người thứ hai biết được.
...
Tề Diệu Tưởng ghé vào bàn phát ngốc, trong tay còn cầm bài thi Toán sáng mai phải kiểm tra nhưng phần trắc nghiệm cô còn chưa làm xong.
Cô cứ nghĩ mãi về cuộc trò chuyện ban chiều trong nhà vệ sinh.
Cho dù lúc ấy cô bình tĩnh năn nỉ La Yên không cần để ý đến những lời này, cũng không cần tìm Kỷ Sầm để hỏi, nhưng lúc về đến nhà, khi chỉ có một mình cô, cô lại bắt đầu phiền não ngay lập tức.
Không thể tập trung làm bài, trái tim như nghẹn lại, trong đầu lúc nào cũng hiện lên những câu nói đó, đầu óc luôn nghĩ đến Kỷ Sầm.
Cô lấy điện thoại ra, click mở ảnh đại diện của Kỷ Sầm, nhìn ảnh đại diện hoạt hình của cậu, nhìn tên "Power song" của cậu trên màn hình, không ngừng lướt lại lịch sử trò chuyện của bọn họ, nhưng cô vẫn không có đủ can đảm để gửi cho cậu một tin nhắn mới.
Haizzz, nếu chiều nay không nghe thấy những câu đó thì tốt rồi. Là cô yêu đơn phương, là yêu thầm, giữa cô và Kỷ Sầm chỉ là tình bạn đơn thuần trong sáng, cô sẽ không suy nghĩ lung tung.
Nhưng vì đã nghe được nên cô không tránh khỏi những dòng suy nghĩ miên man.
Làm bạn với nhau không tốt sao? Tại sao lại cố chấp thích cậu chứ? Điều đó chỉ khiến cô cảm thấy bất an và phiền lòng thôi.
"Thật là phiền mà."
Cô vò mái tóc rối tung, thậm chí còn kéo ra được mấy sợi tóc mái xuống, Tề Diệu Tưởng bất lực vùi đầu vào cánh tay.
Đúng lúc này Tề Tư gõ cửa bước vào đưa cho con gái một ly sữa, phát hiện đầu tóc con gái bị vò thành tổ chim.
Tề Tư đặt ly sữa bò lên bàn, quan tâm hỏi: "Sao vậy? Không làm được bài à?"
Loại chuyện này cô không thể nói với mẹ, huống chi cô đã hứa với mẹ rằng trước khi thi đại học cô nhất định sẽ không yêu sớm.
Tề Diệu Tưởng đành gật đầu, nói không làm được đề Toán.
"Vậy con cứ để đó đi, ngày mai hỏi các bạn." Vì giúp con gái dời lực chú ý, Tề Tư hỏi: "Không phải con nói với mẹ là hôm nay con diễn tập cho tiệc tối Tết dương lịch sao? Thế nào rồi, có thuận lợi không?"
Tề Diệu Tưởng gật đầu: "Rất thuận lợi, nhưng khi con bước lên sân vẫn còn hơi run, xém chút nữa là quên lời thoại."
"Không sao đâu, sau này lên sân khấu nhiều sẽ không còn lo lắng nữa, con người luôn có lần đầu tiên mà." Tề Tư an ủi cô: "Tiệc tối Tết dương lịch của các con là tổ chức vào tối ngày 30 đúng không. Để mẹ nói với sếp Cố ngày 30 cho mẹ tan làm đúng giờ, nhất định không được tăng ca, phải đến trường học xem các con biểu diễn. Đến lúc đó con phải biểu diễn thật tốt đấy nhé."
Tiệc tối Tết dương lịch là sự kiện mà nhà trường tự tổ chức trong khuôn viên trường, không mời phụ huynh đến xem, nhưng nếu phụ huynh muốn đến chụp ảnh con mình làm kỷ niệm thì vẫn được.
Tề Diệu Tưởng hỏi: "Nếu mẹ không tăng ca vậy chú Cố cũng sẽ tới xem ạ?"
"Hả, ông ấy không nói, mẹ cũng không biết." Tề Tư nói: "Cuối năm công ty có rất nhiều việc, chắc là ông ấy sẽ không tới."
Tề Diệu Tưởng ồ một tiếng, không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng Tề Tư bỗng nhiên nghĩ bà và sếp Cố luôn làm việc cùng nhau, kết quả là đêm 30 bà đi mà sếp Cố không đi, vậy con trai của sếp Cố có oán trách sếp Cố không?
"Tưởng Tưởng, ngày mai con đến trường học nói với Cố Dương một tiếng, nói ba của thằng bé bận nhiều việc quá nên không thể đến trường được, để thằng bé thông cảm cho ba nó một chút."
Khuôn mặt Tề Diệu Tưởng nhăn lại, miễn cưỡng à một tiếng.
"Sao thế, không phải con và thằng bé cùng một lớp sao, chỉ nói một câu thôi mà con còn bày ra bộ mặt không muốn này là có ý gì? Con với Cố Dương cãi nhau à?"
Sao mẹ có thể đoán được ngay thế.
Thật ra cũng không tính là cãi nhau mà chỉ là chiến tranh lạnh thôi, hơn nữa đã hơn một tháng rồi.
Đương nhiên chuyện này nhất định không thể nói cho mẹ, dù sao Cố Dương cũng là con trai của sếp của mẹ. Nếu mẹ biết cô và con trai của sếp mình chiến tranh lạnh chắc chắn sẽ nói cô không biết cách đối nhân xử thế.
"Không có cãi nhau, ngày mai con sẽ nói với Cố Dương."
Tề Diệu Tưởng đành phải căng da đầu chấp nhận nhiệm vụ này.
Tề Tư hài lòng gật đầu, bảo cô đi nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng lại, Tề Diệu Tưởng lại nằm úp xuống bàn.
Phiền não của cuộc đời giống như một đề toán giải mãi không xong, chưa giải được bài trước thì bài tiếp theo lại xuất hiện rồi.
...
Cuối cùng thì bài thi Toán đó vẫn chưa làm xong, ngày mai đến trường chép bài của Ngô Trừng vậy.
Chuyện chép bài chỉ có không chép và chép vô số lần. Nhớ lại lần đầu tiên chép bài, lúc đó Tề Diệu Tưởng còn có lương tâm, cô cảm thấy mình làm như vậy rất có lỗi với thầy cô, có lỗi với mẹ và với chính bản thân.
Kết quả bây giờ...
Tề Diệu Tưởng đành tự an ủi mình rằng, thời học sinh ai mà chẳng chép bài tập về nhà, nếu không thì không được coi là thời học sinh trọn vẹn.
Sau khi nhanh chóng chép bài tập Toán của Ngô Trừng, cô còn không quên đổi đáp án của vài câu hỏi trắc nghiệm để tránh bị giáo viên phát hiện. Ai ngờ vừa nộp Toán xong thì lại có thông báo nộp bài tập Sinh Học.
Tề Diệu Tưởng sửng sốt, hỏi La Yên: "Giao bài tập Sinh học lúc nào vậy?"
La Yên cũng không biết, hỏi những bạn khác thì mới biết được là hôm qua giáo viên đã giao rồi nhưng đúng lúc bọn họ đang tập kịch ở hội trường.
"Phục rồi, Cố Dương cũng không nói một tiếng nào." La Yên nhanh chóng lấy sách luyện tập ra, mở trang đáp án đằng sau rồi bắt đầu chép lại.
Tề Diệu Tưởng không còn cách nào khác, chỉ đành chép theo.
Còn chưa chép bài xong thì tổ trưởng đã đến đây thu bài tập, Tề Diệu Tưởng nói chờ một chút, tổ trưởng thấy cô còn chưa chép xong thì dặn cô lát nữa tự đưa cho Cố Dương.
Cây bút trong tay khựng lại, Tề Diệu Tưởng bèn gật đầu.
Sau khi tiết tự học buổi sáng kết thúc, chuông vào tiết đầu tiên cũng sắp reo, tiết này là tiết Toán của Đổng Vĩnh Hoa, hoàn toàn không có cơ hội để làm bù bài tập môn khác. Cô còn đang ráng chép thêm mấy dòng, vô tình ngước mắt lên thì nhìn thấy Cố Dương đã thu xong bài tập Sinh, chuẩn bị đi đến văn phòng.
Cô vội vàng chép xong câu hỏi phân tích cuối cùng, đúng lúc này La Yên cũng chép xong rồi, cô ấy ném cho cô, Tề Diệu Tưởng cầm sách bài tập của hai người chạy nhanh ra ngoài.
Chạy ra khỏi phòng học, cô mặc kệ chuyện mình và Cố Dương vẫn đang còn chiến tranh lạnh, Tề Diệu Tưởng hô lên: "Cố Dương, chờ chút đã!"
Cố Dương quay đầu lại, cô chạy tới đưa sách bài tập cho cậu ấy.
Cố Dương không nhận mà nói: "Cậu không cần nộp."
Tề Diệu Tưởng: "Hả?"
Cố Dương: "Chiều hôm qua thầy có nói học sinh tham gia tập kịch thì có thể nộp trễ hai ngày."
"..."
Tề Diệu Tưởng ngơ ngác há hốc miệng.
Có phải là cô đã tốn công vô ích rồi không?
Chẳng trách Cố Dương không nói gì, mất công La Yên vừa chép bài tập vừa oán trách Cố Dương máu lạnh vô tình.
Vẻ mặt của cô ngốc ra, Cố Dương cúi đầu, nhịn rồi nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, thấp giọng bật cười.
Tề Diệu Tưởng nhận ra Cố Dương đang cười mình, cô bất mãn bĩu môi: "Cậu cười cái gì chứ."
Cố Dương nhướng mày, hỏi lại: "Cậu nói tôi cười cái gì?"
Tề Diệu Tưởng im lặng, được rồi, tự rước lấy nhục vậy.
"... Mình đâu biết người tham gia diễn tập thì không cần nộp đâu." Cô cố gắng bào chữa cho mình.
Giọng của Cố Dương rất nhẹ: "Vậy giờ cậu biết rồi đó, mau về lớp học đi, chuông sắp reo rồi."
Thần kỳ thật, hôm trước rõ ràng họ vẫn đang căng thẳng, hôm nay bởi vì chuyện nhỏ này mà bầu khí giữa bọn họ lập tức tốt lên.
Mà Tề Diệu Tưởng cũng quên mất tại sao ban đầu cô và Cố Dương đột nhiên xa cách.
Dường như bạn bè chính là như vậy. Một khi đã phát sinh mâu thuẫn thì cái mâu thuẫn đó còn lớn hơn cả trời, nhất quyết không muốn nói lý lẽ với đối phương. Nhưng qua một khoảng thời gian thì lại quên mất vì sao bọn họ xảy ra mâu thuẫn, chỉ cần một cơ hội rất nhỏ, thậm chí là không cần ai chủ động mở miệng xin lỗi, mối quan hệ đã căng thẳng bấy lâu nay đột nhiên trở nên được xoa dịu.
Tề Diệu Tưởng do dự hỏi: "Cố Dương cậu... Không giận mình sao?"
"Tôi chưa bao giờ giận cậu cả." Cố Dương nhỏ giọng nói: "Là vấn đề của bản thân tôi, xin lỗi cậu."
Là vì cậu làm mình làm mẩy lại không chịu giải thích, vì cô, vì Kỷ Sầm, mà cậu giận dỗi cô một cách vô cớ.
Tề Diệu Tưởng yên tâm, may mà mình chép bài tập, bằng không cô không biết mình với Cố Dương sẽ chiến tranh lạnh bao lâu mới có thể làm lành.
Nhân cơ hội này, cô nói với Cố Dương những câu mà mẹ đã nhờ cô.
Cố Dương ừ một tiếng, dường như cậu không có phản ứng gì đặc biệt về việc Cố Minh Chu không đến trường xem cậu biễu diễn.
Có thể nói, bọn họ đã là học sinh cấp ba rồi, có thể thông cảm phụ huynh bận rộn công việc, sao lại vì chuyện nhỏ này mà không vui.
Nói xong, Tề Diệu Tưởng chào: "Vậy mình về lớp trước đây."
"Khoan đã." Cố Dương gọi cô lại.
"Còn có việc gì sao?"
Cố Dương mím môi nói: "Dạo này ba tôi thi thoảng cho tôi rất nhiều đồ ăn, ông ấy bảo tôi mang cho cậu ăn, cậu có muốn không?"
Tề Diệu Tưởng: "Là bánh kem hả?"
Nhưng chuyện đó đã hơn một tháng rồi, bánh kem kia còn ăn được sao?
"Không phải, cái đó tôi đã... ăn rồi, là đồ ăn vặt khác."
Thực ra lúc đó cậu đang giận dỗi nên ném hết chúng đi, nhưng Cố Dương không nói ra vì sợ cô xót chiếc bánh kem ấy, cũng sợ cô trách cậu làm lãng phí đồ ăn.
"Cậu muốn không?" Cố Dương thấp giọng nói: "Nếu muốn thì chiều nay diễn tập xong, không cần học tiết tự học buổi tối, nhà tôi gần trường nên tới nhà tôi lấy đi."
Lúc trước không được ăn bánh kem, Tề Diệu Tưởng tiếc nuối rất lâu, bây giờ cô không muốn bỏ lỡ.
Cô thận trọng hỏi: "Mình có thể đến nhà cậu được à?"
Nghe Bách Trạch Văn nói Cố Dương có thuê một căn chung cư để ở một mình, chỉ có mấy người bạn nam chơi thân mới có thể đến đó.
Nếu cậu ấy đã mời cô đi, có nghĩa là trong lòng cậu cô cũng được xem như là một người bạn thật sự rồi?
Cố Dương nói: "Được."
Tề Diệu Tưởng gật đầu: "Ừm ừm, vậy mình đi nhé."
Hẹn xong, cô xoay người trở về lớp. Cố Dương ôm chồng bài tập Sinh Học nhìn bóng dáng của cô bước vào lớp, cậu đứng trên hành lang một lát rồi bỗng nhiên cúi đầu cười, dưới cặp mắt kính, trong đôi mắt vốn lạnh lùng dường như có gì đó đang lặng lẽ tan chảy.
...
Buổi chiều đến hội trường diễn tập bữa cuối cùng, ngày mai chính là ngày 30 nên các giáo viên cho phép các học sinh có tham gia diễn tập chiều nay khỏi cần học tiết tự học buổi tối. Những học sinh chưa tự tin cho buổi diễn ngày mai thì có thể tiếp tục ở lại hội trường tập thêm vào buổi tối.
Hôm qua đã diễn tập một lần nên hôm nay Tề Diệu Tưởng cũng không mấy lo lắng khi đứng trên sân khấu nữa, lớp bọn họ và lớp A29 đứng chung một chỗ, Tề Diệu Tưởng thấy Lâm Diệc Lâm cũng đang đợi để lên sân khấu.
Những cô gái đang nói chuyện với bạn ấy chắc là những người nói về cô trong nhà vệ sinh hôm qua.
Để tránh gặp mấy cô bạn đó, Tề Diệu Tưởng lẳng lặng trốn sau lưng đám Lư Văn Giai.
Đột nhiên có người gọi cô "Tiểu Thúy" – là Bách Trạch Văn.
Cậu ta và Kỷ Sầm đi tới cùng nhau, hai bạn nam cao ráo, mấy cô gái lớp A29 đang đợi lên sân khấu nhìn thấy bọn họ nên chào hỏi mấy câu.
Lâm Diệc Lâm đang nói chuyện với mấy cô gái cũng quay đầu nhìn qua bên này.
Lúc này Kỷ Sầm đang nhẹ vỗ vỗ đầu Tề Diệu Tưởng, hỏi cô: "Hôm nay chắc là không căng thẳng chứ?"
Lòng Tề Diệu Tưởng hoảng hốt, sợ mấy cô gái kia nhìn thấy, cơ thể cô phản ứng nhanh hơn đầu óc, giơ tay lên hất tay Kỷ Sầm ra.
Sau khi bị đánh, tay Kỷ Sầm lúng túng dừng lại trên không trung, vẻ mặt cậu sửng sốt, dường như không ngờ cô sẽ phản kháng rõ ràng như vậy.
Cô cắn môi áy náy không biết nên giải thích thế nào, đành nói lảng sang chuyện khác: "Mình đi vệ sinh."
Cô xoay người đi ngay, vậy nên đám Lư Văn Giai cũng không kịp phản ứng lại.
Tề Diệu Tưởng cứ thế bỏ chạy, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra cô đang trốn Kỷ Sầm.
Kỷ Sầm hơi nhíu mày, ngượng ngùng đưa bàn tay bị cô đánh vào túi áo khoác, cậu không rõ nguyên do nên hỏi đám con gái Lư Văn Giai: "Cậu ấy bị sao thế?"
Lư Văn Giai ờm một tiếng, giả vờ không hiểu: "Có sao đâu."
Vừa nhìn là biết cô ấy không muốn nói.
Kỷ Sầm không hỏi nữa, sau khi Tề Diệu Tưởng đi từ nhà vệ sinh về thì đúng lúc lớp A28 chuẩn bị lên sân khấu diễn tập, lời thoại của cô tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, nhưng lúc đối diễn với Kỷ Sầm, ánh mắt cô có hơi né tránh.
Sau khi diễn tập xong, Kỷ Sầm định tìm Tề Diệu Tưởng nói chuyện, nhưng cô hoàn toàn không để ý đến cậu, bước xuống sân khấu cũng chẳng thèm quay đầu lại lần nào.
Ngay khi cô vừa bước xuống sân khấu, không biết từ đâu xuất hiện một chàng trai muốn xin QQ của cô.
Bách Trạch Văn "woa" lên kinh ngạc, thì thầm với Kỷ Sầm: "Người anh em này có mắt nhìn đấy, nhóc đáng thương hoá trang xấu như vậy mà cậu ta còn để ý được."
Kỷ Sầm không nói gì, cậu dùng đầu lưỡi ấn vào bên má, lặng lẽ quan sát từ đằng sau.
Chắc là cô đã uyển chuyển từ chối nên trông chàng trai kia có vẻ xấu hổ.
Lông mày Kỷ Sầm giãn ra, lúc cậu đang định bước tới thì Tề Diệu Tưởng nhìn trái nhìn phải giống như đang tìm ai, sau đó cậu nghe cô hô lên một tiếng: "Cố Dương!"
Nghe thấy cô gọi mình, Cố Dương đi tới hỏi cô: "Giờ đi luôn à?"
"Ừ ừ." Tề Diệu Tưởng nói: "Đi thôi, buổi tối về còn diễn tập tiếp."
Hai người đi song song rời khỏi khán phòng.
Bình thường cô đều đi chung với đám con gái Lư Văn Giai, đây là lần đầu tiên cô đi một mình với Cố Dương.
Bách Trạch Văn ở phía sau nhìn với vẻ khó hiểu: "Không phải dạo gần đây bọn họ có mâu thuẫn sao? Đã lâu không thấy hai người bọn họ nói chuyện riêng. Thế này là làm lành lại rồi à?"
Đi theo ra khỏi khán phòng, Bách Trạch Văn phát hiện bọn họ không đi về phía căn tin hay khu lớp học mà đi ra khỏi cổng trường.
"Ớ, hai người bọn họ muốn đi đâu thế?"
Nhưng chẳng ai để ý đến cậu ta, Bách Trạch Văn đẩy người bên cạnh: "Tam Cân? Hỏi cậu đó."
Kỷ Sầm liếc cậu ta, giọng điệu lạnh lùng trầm thấp nói: "Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Tôi còn muốn hỏi cậu tại sao đột nhiên cô ấy không chú ý đến tôi nữa."
"Sao tôi biết, cậu ác ý với tôi như vậy làm gì, có phải tôi nhăn mặt với cậu đâu." Bách Trạch Văn vô cùng tủi thân: "Cậu cáu kỉnh gì thế."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");