(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Năm nay, đêm hội Tết dương lịch của trường Nhất Trung Đồng Châu được tổ chức vào tuần trước kỳ nghỉ lễ. Giáo viên Địa Lý đã từng nói rằng Đồng Châu là thành phố phía Nam nằm ở mạn dưới sông Trường Giang, khí hậu cận nhiệt đới gió mùa, loại khí hậu này có nét đặc trưng riêng, bốn mùa rõ rệt, đông lạnh thấu xương, hè nóng đổ lửa.
Người dân sống ở thành phố này là người có tư cách nhất để nói rằng Đồng Châu không có mùa xuân và mùa thu, một là lạnh chết, hai là nóng chết.
Lúc này còn một tháng nữa mới tới Tết dương lịch, ba tuần nữa mới tới Đông Chí nhưng trong sân trường đã bước cả hai chân vào mùa đông rồi. Lá cây bạch quả đã rụng gần hết, lúc này chuẩn bị tới giờ tự học buổi tối, bên ngoài có tiếng gì đó bỗng nhiên vang lên. Đám học sinh nhìn về phía cửa sổ, hóa ra là tuyết hạt gạo đang rơi.
Không to như mưa đá, cũng không có sáu cánh nhẹ nhàng như bông tuyết mà là từng hạt tuyết trông như hạt gạo.
Ngoài cửa sổ là đêm đen dày đặc, chỉ có một lớp tuyết mỏng phủ lên tường gạch. Học sinh chạy ra hành lang, hành lang trường học được thiết kế theo kiểu mở nên tuyết mới rơi được mười mấy phút mà trên mặt đất đã có cả đống tuyết.
Một cậu bạn nhặt một nắm tuyết, nhân lúc người bên cạnh không chú ý mà kéo cổ áo đồng phục người ta ném cả nắm tuyết vào.
Chàng trai bị ném tuyết giật mình chửi một câu: "Đờ mờ!"
Chẳng mấy chốc lại có người noi theo cái hành vi thiếu đạo đức ấy, ngoài hành lang cả đám náo loạn đuổi bắt. Cuối cùng phải đến khi giáo viên tới thì mọi người mới dừng lại.
Đổng Vĩnh Hoa hét lên: "Làm cái gì đấy? Bao nhiêu tuổi rồi hả? Học cấp ba rồi còn nghịch cái trò trẻ trâu đó, không nghe thấy chuông kêu rồi à? Về lớp nhanh lên!"
Cả đám nhóc lại nhanh chóng kéo nhau vào lớp.
Đợi cả lớp ổn định chỗ ngồi xong, Đổng Vĩnh Hoa lạnh lùng liếc một lượt. Thầy ấy đi lên bục giảng, ném tập đề thi trong tay.
"Đại biểu môn Toán lên phát bài cho các bạn. Tiết tự học tối nay làm đề Toán."
Chủ nhiệm lớp có đặc quyền biến tiết tự học thành tiết của mình như vậy đó.
Dưới lớp cả lũ nhóc kêu khóc.
"Aaa..."
"Lại làm đề..."
"Ngày mai phải nộp bài tập Sinh học, tao còn định tiết này làm nữa..."
"Thầy ơi, em vẫn chưa làm xong bài tập Tiếng Anh."
Trước những lời kêu khóc đáng thương của học sinh, Đổng Vĩnh Hoa vẫn bất động.
"Còn làm bài tập à. Thế ban ngày tan học nhiều thời gian rảnh như vậy em không biết làm hả mà cứ phải chờ tới tiết tự học mới làm? Thầy còn không hiểu mấy đứa chắc? Tiết tự học mà không kiếm việc cho mấy đứa làm thì ai buôn chuyện cứ buôn, ai ngủ cứ ngủ, ai đọc truyện cứ đọc, thích xem hoạt hình thì cứ xem. Còn nữa, đừng tưởng thầy không biết ai mang điện thoại đi học chờ tiết tự học lôi ra chơi. Nhanh làm bài đi."
Cả lớp im lặng.
Không thể phản bác.
Không thì sao lại nói thầy cô chủ nhiệm là người hiểu học sinh nhất chứ.
Phát đề xong, Đổng Vĩnh Hoa đứng trên bục giảng giơ tay dặn dò: "À đúng rồi, mấy đứa tham gia biểu diễn đêm hội Tết dương lịch xuống khoảng đất trống ở tầng 1 tập đi. Hôm nay giáo viên trực ban tòa Nghệ thuật xin nghỉ ốm nên đóng cửa rồi."
Lư Văn Giai vừa nghe xong thì lập tức cất đề thi vào ngăn bàn rồi phấn khởi kéo Tề Diệu Tưởng đứng dậy: "Đi thôi, đi tập thôi."
Vì phải chuẩn bị cho đêm hội Tết dương lịch nên nhóm diễn kịch được thầy chủ nhiệm cho một đặc ân. Đó chính là không cần học tiết tự học buổi tối, khi những người khác phải khổ sở ngồi trong lớp thì bọn họ có thể nghênh ngang đi tập kịch.
Quả nhiên, những người không tham gia chỉ có thể nghiến răng hâm mộ nhìn mười mấy người kéo nhau ra khỏi lớp, trên mặt ai nấy đều hiện vẻ vui sướng cùng ưu việt không thể che giấu.
"Đệt, gato quá."
"Nếu biết tập kịch không cần tự học thì tao đã giơ tay rồi..."
Cả đám đi ra khỏi lớp, Đổng Vĩnh Hoa lại nghĩ tới gì đó nên nói: "Nhớ sang lớp bên cạnh gọi nhóm Kỷ Sầm, nếu giáo viên không cho đi thì cứ bảo là thầy nói."
Ngô Trừng đi đầu nói: "Vâng ạ."
Có đặc quyền của thầy chủ nhiệm nhà mình thì sướng như vậy đấy, Ngô Trừng dẫn theo một đám đi ung dung đến cửa lớp A29. Tiết tự học tối nay của lớp A29 do thầy giáo Hóa chiếm mất.
Giáo viên dạy Hóa đang viết phương trình phản ứng giữa natri peroxide (Na₂O₂) và nước lên bảng thì bị một đám học trò không mời mà tới gõ cửa cắt ngang.
Thầy ấy cũng dạy lớp A28 nên đương nhiên biết Ngô Trừng, thầy còn tưởng cậu ấy đến mượn điều khiển máy chiếu, ai ngờ đâu cậu ấy lại bảo rằng mình tới tìm Kỷ Sầm.
Sau khi trình bày rõ lý do, thầy dạy Hóa buồn cười, nói: "Kỷ Sầm, sao mấy đứa lại đi giúp tiết mục của lớp khác, thế còn lớp mình thì sao, mặc kệ à?"
"Thầy ơi, đấy là thân ở Tào nhưng tâm ở Hán, các cậu ấy làm phản từ lâu rồi."
(*) Thân ở Tào nhưng tâm ở Hán: một thành ngữ trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, chỉ sự trung thành của Quan Vũ – một vị tướng thời Đông Hán, tuy ở doanh trại của Tào Tháo nhưng lòng vẫn hướng về nhà Hán.
"Nhất là Kỷ Sầm, chắc cậu ấy muốn chuyển lớp từ lâu rồi đấy ạ."
"Còn không phải vì có ai đó ở lớp kế bên..."
Lời nói mập mà mập mờ, chàng trai nói câu vừa rồi bị Kỷ Sầm nhìn cho sợ luôn, những người khác cũng không nói rõ mà chỉ cười ha ha.
Vài chàng trai biết rõ sự tình thì nhìn ra phía bên ngoài lớp học, quả nhiên người nào đó cũng đứng ở ngoài đấy.
Bốn người Kỷ Sầm ra ngoài, thầy dạy Hóa lại tiếp tục giảng bài. Bởi vì khúc nhạc đệm vừa rồi mà dưới lớp lại có vài người bắt đầu nói chuyện riêng.
Có cả nam lẫn nữ, Lâm Diệc Lâm và hai cô bạn cùng phòng của mình cũng nằm trong số đó.
"Này, mình vừa nhìn thấy cô gái đó."
"Tề Diệu Tưởng đúng không?"
"Chuẩn, mình đoán kiểu gì cậu ấy cũng tham gia tiết mục lớp bọn họ."
Đương nhiên Lâm Diệc Lâm cũng nhìn thấy Tề Diệu Tưởng, cô yên lặng đứng giữa nhóm người lớp A28, một cô gái khác khoác tay cô.
Rõ ràng lần đó chặn cô ở nhà vệ sinh, cô chỉ có một mình.
Trước đây bọn họ để ý cô vài ngày, đi đâu cũng chỉ có một mình, có lẽ là không có bạn bè gì ở trên lớp. Cô bạn tìm người lớp A28 hỏi chuyện, người đó cũng chẳng nhớ ra lớp mình có học sinh mới chuyển đến tên là Tề Diệu Tưởng.
Thế mà mới nửa học kỳ trôi qua, cô đã hòa nhập vào lớp A28, hơn nữa còn tham gia biểu diễn tiết mục của lớp.
Thậm chí còn kéo cả bọn Kỷ Sầm tham gia cùng.
Một cô gái tính tình yên tĩnh khép mình sao có thể thay đổi lớn như vậy trong một khoảng thời gian ngắn như thế chứ.
Hành động đến nhà vệ sinh tìm Tề Diệu Tưởng đúng là tự mình đày đọa mình mà.
Nghe bạn mình nói vậy, Lâm Diệc Lâm cầm bút nhưng chẳng thể viết tiếp phương trình hóa học đã ghi được một nửa.
...
Cả nhóm đi xuống khu đất trống dưới tầng 1.
Đạo diễn La và đạo diễn Ngô lấy kịch bản ra, lần trước mọi người đã tập đến đoạn đối diễn của nữ chính Vương Tiểu Thúy và nam chính Tư Mã Phú Quý, hai người họ là một đôi oan gia hài hước điển hình. Trải qua vài lần đấu khẩu, lúc này Tư Mã Phú Quý đã bắt đầu thích Vương Tiểu Thúy.
Dù sao thì một tên phú hào như Tư Mã Phú Quý cũng không thể nào kháng cự được một cô gái bình thường như Vương Tiểu Thúy: gia đình nghèo, vẻ ngoài quê mùa, không biết đánh nhau nhưng lại rất giỏi tát vào mặt những người giàu có.
Nhưng bấy giờ Vương Tiểu Thúy vẫn còn tình cảm với người bạn từ thuở nhỏ là Chu Hữu Tài. Mà ba của Vương Tiểu Thúy là Vương Thiết Căn thì lại là một lão già tham phú phụ bần, ông ta chỉ muốn con gái mình gả vào nhà có tiền, trở thành con dâu trang trại gà, vậy nên đã tàn nhẫn chia cắt hai người họ.
Đạo diễn La chỉ đạo: "Nào, Vương Tiểu Thúy, Chu Hữu Tài, Vương Thiết Căn ra khỏi hàng."
Tề Diệu Tưởng, Ngô Trừng và Kỷ Sầm bước ra.
Tề Diệu Tưởng hít một hơi thật sâu.
Sau khi chốt xong danh sách diễn viên, đám Lư Văn Giai có tới tìm cô tâm sự. Các cô ấy hiểu được tính cách của cô, nói rằng nếu cô thật sự không muốn diễn thì bọn họ sẽ đi nói với Đổng Vĩnh Hoa giúp cô.
Trong mắt các cô ấy, Tề Diệu Tưởng vẫn luôn là một cô gái nhút nhát yên lặng, dù có muốn cải thiện thì cũng phải từ từ. Bỗng nhiên bắt một người ngại giao tiếp lên sân khấu biểu diễn trước mặt cả trường thì chẳng khác gì giết họ ngay tại hiện trường cả.
Thế nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận thì Tề Diệu Tưởng phát hiện thực ra bản thân mình cũng muốn tham gia diễn kịch.
Không chỉ đơn thuần là vì có thể ở chung với bạn bè.
Bản thân cô cũng giống như phần lớn người hướng nội khác. Sở dĩ cô sợ giao tiếp là bởi vì trước đó từng trải qua những lần giao tiếp không được vui vẻ. Cứ như vậy ở trong một đám đông xa lạ, cô sẽ cảm thấy sợ hãi và lo lắng, cô lo bản thân mình biểu hiện không tốt, cô sợ mình không được mọi người đáp lại. Bản thân không có cảm giác thuộc về nơi ấy, chi bằng cứ ở một mình trong thế giới của bản thân, như vậy còn thoải mái hơn.
Nhưng Tề Diệu Tưởng cũng biết bên trong sâu thẳm trái tim mình, cô mong muốn được xây dựng mối quan hệ với mọi người tới cỡ nào. Cô sợ bị mọi người để ý, nhưng cũng mong được họ quan tâm.
Sau đấy cô có tâm sự với mẹ rất lâu, cô nói với mẹ rằng bản thân mình rất do dự, cô sợ mình diễn không tốt ảnh hưởng tới cả lớp.
"Con còn chưa diễn thì sao con biết được?"
Tề Tư nói: "Mẹ hỏi con một câu nhé, nếu lần này con không diễn kịch nữa mà chỉ ngồi bên dưới sân khấu xem các bạn biểu diễn trên đó thì sau này mỗi khi nhớ lại, con cảm thấy mình có hối hận không?"
Tề Diệu Tưởng nghĩ ngợi giây lát rồi khẽ gật đầu.
Cô nhất định sẽ hối hận, sẽ tiếc nuối vì không thể cùng bạn bè đứng trên sân khấu đêm hội Tết dương cùng nhau tạo nên hồi ức tốt đẹp.
"Nếu chúng ta làm không tốt một việc gì đó thì sau này vẫn có thể tiếp tục cố gắng để tiến bộ, nhưng nếu đó là hối hận thì không có thuốc cứu đâu." – Tề Tư dịu dàng nói với con gái: "Con người luôn muốn bước ra một bước, thật sự thử cố gắng làm một việc thì mới biết được bản thân rốt cuộc có làm được hay không. Chứ không phải chỉ vì sợ hãi mình không làm được mà không bắt tay vào thực hiện. Con muốn diễn kịch thì diễn đi, diễn không hay thì mình có thể luyện tập. Con sợ lên sân khấu thì lên đó nhiều lần hơn, cùng lắm thì mất mặt bị các bạn cười thôi. Ai mà chẳng có lúc sợ xung quanh, con sợ gì chứ. Dù sao bây giờ con không phải chỉ có một mình, ở trường vẫn còn rất nhiều bạn bè ở bên con, đúng không nào?"
Lời của Tề Tư làm Tề Diệu Tưởng nghĩ thông hoàn toàn.
Cô muốn ở bên bạn bè. Dù cho cô diễn rất dở, dù cho đến lúc đó đứng trên sân khấu bị các bạn ở dưới cười đi chăng nữa, nhưng có bạn bè ở bên thì cô không sợ bị mất mặt.
Tề Tư vui vẻ gật đầu, bà nói rằng đêm hội hôm ấy nhất định sẽ vứt công việc qua một bên để đến xem con gái biểu diễn.
Mẹ muốn đến xem sân khấu kịch đầu tiên trong đời của cô, như thế thì cô càng phải làm tốt hơn nữa.
Cũng may những người cùng luyện tập đều là người quen nên xem như không ngại lắm. Tề Diệu Tưởng vẫn chưa học xong lời thoại, cô nhìn kịch bản, điều chỉnh giọng nói rồi khẽ cất tiếng: "Hữu Tài, rốt cuộc khi nào anh mới đến nhà cầu hôn đây?"
Ngô Trừng tiếp lời: "Tiểu Thúy, không phải anh không muốn mà là chú Thiết Căn chú ấy... haizzz!"
Ngô Trừng vừa thở dài vừa lắc đầu cực lố.
Rất có không khí của một vở kịch, vừa xem là biết cậu ấy đã lén lút tập kịch một mình.
Bạn diễn chuyên nghiệp như thế, Tề Diệu Tưởng thầm cổ vũ cho chính mình.
Cô lập tức sụt sịt ra vẻ như sắp khóc.
Đạo diễn La Yên đứng cạnh gật đầu, tốt lắm, cứ nghĩ Tưởng Tưởng không đọc nổi lời thoại, ai dè cô lại có tài như thế.
Cô ấy cầm kịch bản vỗ Kỷ Sầm: "Vương Thiết Căn, lên sàn đi."
Kỷ Sầm ừ một tiếng, cậu đặt kịch bản xuống rồi tiến lên hai bước đẩy cánh cửa không tồn tại ra.
"Tiểu Thúy, hai đứa đang làm gì đấy! Ba đã cấm con gặp gỡ Chu Hữu Tài rồi cơ mà!"
Ngô Trừng sợ hãi lùi hai bước: "Chú, chú Thiết Căn..."
Tề Diệu Tưởng tiến lên hai bước che trước Ngô Trừng.
"Ba!"
Kỷ Sầm ngơ ngác, mấy chàng trai đứng đó cũng ngơ ra, sau đó quay đi nín cười.
Tiếng "ba" cất lên đầy nội lực, nếu là đám con trai bọn họ thì chắc chắn không gọi nổi.
Tề Diệu Tưởng: "Con và Hữu Tài thật lòng yêu thương nhau! Ba hãy đồng ý cho chúng con ở bên nhau đi ạ!"
Kỷ Sầm: "Hừ!"
Cậu bước tới nắm cánh tay Tề Diệu Tưởng kéo cô ra sau lưng mình rồi bắt đầu chỉ thẳng vào mặt Ngô Trừng nói: "Chu Hữu Tài, mày nhìn lại mình đi, xem xem bản thân có được mấy đồng? Trừ cái tên có tiền ra thì mày còn có cái gì nữa? Nghèo rớt mùng tơi như thế mà dám nói chuyện cưới xin với con gái tao? Nằm mơ đi!"
La Yên không nhịn được mà vỗ tay bốp bốp.
Học sinh giỏi đúng là học sinh giỏi, không hổ danh hạng nhất toàn khối mà.
Nhan sắc này, kĩ thuật diễn trời cho này mà không vào giới giải trí thì đúng là thiệt hại lớn cho giới giải trí.
Lúc này Ngô Trừng với tư cách diễn viên đối diễn cũng hét thầm trong lòng.
Úi giời, Kỷ Sầm diễn hay ghê ta.
Không thể thua được, Ngô Trừng ôm ngực nói: "Nhưng mà chú Thiết Căn, con có một trái tim yêu thương Tiểu Thúy chân thành mà! Nếu con cưới Tiểu Thúy, con có thể cùng đùa với cô ấy, cùng cười với cô ấy, đi ra đồng rắc thuốc trừ sâu với cô ấy."
Kỷ Sầm cười khinh: "Tim của mày thì đáng giá mấy đồng hả, đổi được tiền chắc? Nhà Tư Mã bọn họ có máy phun thuốc sâu tự động, đợi Tiểu Thúy nhà tao gả vào đó rồi còn cần ra đồng rắc thuốc sao?"
Hai người mải mê diễn kịch như chỗ không người, đám bạn đứng bên cạnh thì lại bịt miệng cười như điên sợ phá hỏng bầu không khí.
Nói xong, Kỷ Sầm quay người, ngón tay cậu xoa xoa nhẹ mặt Tề Diệu Tưởng rồi cúi đầu nhìn cô.
Tề Diệu Tưởng chớp chớp mắt.
Kỷ Sầm hơi mím môi rồi lại nói: "Tiểu Thúy nhà tao xinh đẹp như vậy sao có thể gả cho một thằng nông dân thô kệch chứ."
"Tiểu Thúy, nghe lời ba đi, đừng dính líu gì đến thằng nhãi này nữa, được không con?"
Tề Diệu Tưởng cắn môi cụp mắt: "Con, con không muốn."
Thời tiết tháng 12 gió thổi lạnh cóng, rõ ràng đang rét căm căm mà cả đám vẫn cười như điên, cười như thể chẳng hề thấy lạnh.
Bách Trạch Văn cười đến mức xoay người đấm không khí, ngay cả người có ngưỡng cười cao ngất như Cố Dương cũng cắn môi dưới nhịn cười một cách gian khổ.
La Yên vẫy tay: "Từ... từ, nghỉ một lát đã, cho mình cười đã..."
Vừa kêu dừng thì cả bãi đất trống tràn ngập tiếng cười.
"Ha ha ha ha ha ha ha!!!"
Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng vẫn đang nhìn nhau, tay cậu vẫn chạm vào mặt cô, Tề Diệu Tưởng không nhịn được cũng cười theo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không biết vì cười hay do gió thổi mà hai má đỏ hồng, đôi mắt đen to tròn giờ phút này cũng cười híp lại như vầng trăng non.
Khóe miệng Kỷ Sầm nhếch lên, trong mắt cậu chỉ có dáng vẻ cười ngốc ngếch của cô.
Tề Diệu Tưởng cảm thấy mặt mình bị cậu véo nhẹ.
"Buồn cười thế hả? Tiểu Thúy."
Nói xong câu này, cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa mà cười to.
Kỷ Sầm cười đến mức ôm bụng nửa ngồi xổm xuống, đôi mắt màu nâu sáng híp thành một đường, tiếng cười lanh lảnh bật ra từ cổ họng.
Thấy cậu cười vui vẻ như vậy, Tề Diệu Tưởng sờ mặt mình.
Đám người đang cười to chẳng ai để ý, chỉ có mình Tề Diệu Tưởng biết, phần da thịt bên má vừa bị cậu véo qua như đang nóng lên.
Sau đó mọi người lại cùng nhau luyện tập, Vương Tiểu Thúy thề với Vương Thiết Căn đời này cô không gả cho ai khác ngoài Chu Hữu Tài, không những vậy cô còn lao vào tường tỏ rõ sự quyết tâm.
Tới đoạn này đáng lẽ Vương Tiểu Thúy nên ngã trên mặt đất sau đó Vương Thiết Căn ôm đầu con gái đang hôn mê, cảm thán con gái quá ngu ngốc. Thế nhưng mặt đất vừa lạnh vừa không sạch sẽ nên tạm thời Tề Diệu Tưởng ngồi xổm xuống, Kỷ Sầm cũng ngồi theo rồi ôm cô trong lòng.
Cũng không tính là ôm mà chỉ là hơi hơi vây quanh người cô, tay cậu nhìn như ôm sau lưng nhưng thực ra vẫn để trên không chứ chưa chạm vào người cô.
Nhưng Tề Diệu Tưởng vẫn ngửi được mùi hương trên người cậu hòa với không khí lạnh lẽo của mùa đông, nó giống như cây linh sam được phủ một lớp tuyết trộn với mùi chanh vậy, mát lạnh sạch sẽ.
"Tiểu Thúy của ba, sao con ngốc như vậy hả?"
Kỷ Sầm còn đang đọc thoại, Tề Diệu Tưởng ở trong lòng cậu lén lút ngước lên.
Như cảm nhận được gì đó, Kỷ Sầm cúi xuống, đúng lúc bắt gặp ánh mắt tò mò của cô.
Cậu khẽ giật mình, tiếng hít thở rõ ràng hơi ngưng lại.
"Kỷ Sầm, đọc thoại tiếp đi, sao tự nhiên ngơ ra thế?" Đạo diễn La ở bên cạnh nhắc nhở.
Kỷ Sầm tỉnh táo lại, cậu ngước lên cười xin lỗi: "Xin lỗi nhé, bỗng nhiên tôi quên mất đoạn này."
Sau đấy ở nơi không ai nhìn thấy, cậu nhấc tay lên len lén véo má người khiến cậu ngơ ngác ban nãy.
Ý như muốn nói rằng, tất cả đều tại cậu.
... Lại bị véo má.
Tề Diệu Tưởng cúi đầu giả chết.
Kỷ Sầm cũng điều chỉnh trạng thái rất nhanh, cậu tiếp tục đọc thoại.
Ở khu đất trống dưới tòa dạy học, tiếng gió gào thét hòa cùng tiếng tuyết rơi, may mà chỗ này trống nên tiếng cười của cả đám như tan vào trong gió, không làm ồn tới các lớp đang tự học.
...
Ngồi trong lớp tự học thời gian trôi qua rất chậm nhưng ở ngoài tập kịch thì kể cả có lạnh cóng mà chẳng mấy chốc đã hết giờ.
Tiếng chuông kết thúc giờ tự học vang lên, La Yên tiếc nuối: "Sao đã tan học rồi?"
"Mai lại tập tiếp, về thôi."
Mọi người cầm lấy kịch bản rồi lại kéo nhau lên lớp. La Yên đi đầu tiên, thỉnh thoảng lại quay đầu nói với mọi người buổi tập vừa rồi có chỗ nào cần sửa lại.
Vì Bách Trạch Văn và Tề Diệu Tưởng là nam nữ chính nên La Yên nhấn mạnh với hai người. Đầu tiên là Bách Trạch Văn có đôi chỗ động tác lố quá, tuy là hài kịch nhưng cũng không cần lố tới như vậy. Sau đấy là nói với Tề Diệu Tưởng lời kịch có chỗ nào chưa đủ cảm xúc.
Đồng Bác lập tức phản bác thay Tề Diệu Tưởng: "Có chỗ nào không đủ đâu. Tôi thấy đủ quá đi ấy chứ, nhất là cái đoạn gọi ba ấy, tình cảm quá luôn."
Lời này vừa dứt, đám con trai ngày thường thích gọi nhau là "ba" nghe thì hiểu luôn, lũ lượt hùa theo.
"Chuẩn đấy. Tôi thấy Tề Diệu Tưởng đọc thoại cảm xúc tốt lắm, đặc biệt là đoạn gọi Kỷ Sầm là ba."
"Ai không biết còn tưởng Kỷ Sầm là ba ruột thất lạc nhiều năm của Tề Diệu Tưởng ấy chứ."
"Tề Diệu Tưởng, cậu đỉnh thật, không ngờ cậu diễn hay vậy luôn á."
Mấy cô gái biết ngay là đám con trai đang trêu ghẹo Tề Diệu Tưởng, thế mà bản thân người bị trêu lại chẳng hiểu mô tê gì, cô còn tưởng các bạn đang khen mình thế là vui vẻ hỏi: "Thật á?"
"Thật mà."
"Lừa cậu làm gì, cậu diễn hay lắm luôn á."
Tề Diệu Tưởng vui vẻ nhún vai, ý là lần tập sau cô sẽ cố gắng làm tốt hơn.
Mấy cô bạn chơi thân với Tề Diệu Tưởng không nhìn nổi nữa, thầm nghĩ cô gái này sao lại ngây thơ mà tin lời đám con trai chết tiệt đó.
Bách Trạch Văn nắm chặt tay, giơ lên giả vờ như micro nghiêm túc phỏng vấn Kỷ Sầm: "Xin hỏi người ba này một câu, khó lắm mới gặp lại cô con gái thất lạc nhiều năm, chắc lúc này trong lòng cậu đang xúc động lắm nhỉ?"
Kỷ Sầm mím môi: "Xúc động."
Bách Trạch Văn hỏi tiếp: "Vậy cậu có gì muốn nói với con gái mình không?"
"Không có gì muốn nói cả. Nhưng tôi có vài lời muốn nói với các cậu."
Kỷ Sầm nhìn mấy người bạn đang vây quanh Tề Diệu Tưởng, tay cậu khẽ nắm tay áo đồng phục của cô rồi kéo cô ra sau lưng mình.
"Đừng có trêu con gái tôi." Cậu đứng trước mặt Tề Diệu Tưởng giống như ba bảo vệ con gái, Kỷ Sầm lạnh nhạt nói: "Nếu không thì tôi không để yên đâu."
Ngô Trừng là người cười đầu tiên.
"Kỷ Sầm, cậu nhập vai quá rồi đấy, coi Tề Diệu Tưởng là Tiểu Thúy thật đấy hả."
Nhưng vẻ mặt bốn chàng trai lớp A29 lại vi diệu vô cùng.
Bách Trạch Văn: "Không cho chúng tôi trêu, chỉ cậu được trêu thôi hả? Ông ba già này, tính chiếm hữu của cậu có hơi mạnh rồi đấy."
Địch Gia Lương: "Cậu đừng nói mình yêu con gái nhá?"
Đồng Bác là tên mất nết nhất: "Tề Diệu Tưởng, Kỷ Sầm yêu con gái, cậu không được thua cậu ta, hay là cậu cũng yêu ba mình đi, hai người các cậu yêu nhau."
Kỷ Sầm khẽ nheo mắt lại.
Tề Diệu Tưởng đứng sau lưng cậu lập tức mở to mắt ra.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");