(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Dương khinh thường vò tờ giấy nháp, ném đi như rác.
Nhưng quả thật là trời chọn người, Tề Diệu Tưởng không những may mắn trong việc rút blind box mà ngay cả phương diện đoán đề cũng là hoàng đế may mắn giáng thế.
Đề toán mà buổi tối hôm đó cô không ngần ngại đi hỏi lại xuất hiện trong đề thi tháng toàn khối lần hai, giống y hệt dạng câu hỏi và số liệu, hơn nữa còn là câu hỏi kế cuối trong đề kiểm tra.
Sau khi nhìn thấy câu hỏi này, Tề Diệu Tưởng đã bị sốc.
Để tránh tình trạng học sinh cùng lớp trao đổi trong giờ thi, mỗi lần thi tập trung cả khối, chỗ ngồi sẽ được xáo trộn để học sinh các lớp không ngồi cùng phòng thi. Buổi sáng thi xong môn Toán cuối cùng, hành lang đông nghịt người, Tề Diệu Tưởng vừa về đến lớp, chưa kịp nói gì thì bất ngờ bị Lư Văn Giai phấn khích ôm chầm lấy.
"Câu hỏi kế cuối là đề toán chúng ta đi hỏi Kỷ Sầm hôm bữa đó! Aaaaa! Giống y hệt! Một chữ cũng không đổi! Lần đầu tiên mình làm tới câu hỏi lớn cuối cùng, chắc chắn lấy được 12 điểm. Tưởng của mình, mình yêu cậu!"
Một số cậu chàng đến gặp Kỷ Sầm để nghe giảng bài ngày hôm đó khi trở về lớp thì cũng có phản ứng tương tự.
"Tề Diệu Tưởng, giỏi nha, bậc thầy đoán đề."
"Cái này mà cậu cũng đoán trúng được."
"Cũng may hôm đó chúng ta đi hỏi Kỷ Sầm, không thì hối hận chết mất."
Lúc trưa ăn cơm, thậm chí Ngô Trừng còn mộng mơ hơn: "Nếu đây là kỳ thi đại học thì tốt rồi, 12 điểm, vãi thật, vậy tôi có thể đè bẹp được bao nhiêu người chứ."
Cậu ấy nghiêm túc nhìn Tề Diệu Tưởng: "Tề Diệu Tưởng, cậu có thể đoán đề thi đại học đấy."
Lần này chỉ là gặp may, Tề Diệu Tưởng sao dám đoán đề thi đại học. Nếu chỉ dựa vào cô mà đoán trúng đề thi đại học thì những giáo viên chuyên ôn thi đại học có thể nghỉ việc hết rồi.
"Không không không, mình không thể đâu." – Cô vội vàng xua tay: "Hơn nữa câu hỏi đó không phải mình làm được mà là Kỷ Sầm làm ra, nếu như không có cậu ấy thì chúng ta không lấy được 12 điểm này."
Tề Diệu Tưởng cảm thấy công lao to lớn lấy được 12 điểm này không phải do cô mà là Kỷ Sầm.
Vài ngày sau đã có thành tích thi tháng, thành tích môn toán của Tề Diệu Tưởng cao hơn mười điểm so với kỳ thi giữa kỳ lần trước, chính thức đạt mốc 110 điểm, thêm một vài điểm nữa là đến 120 điểm rồi.
Hơn nữa không riêng gì cô, lần này điểm tổng môn toán của lớp A28 đã tăng lên, điểm trung bình cũng cao hơn so với lần trước, đứng thứ hai toàn khối chỉ sau lớp A29, cuối cùng cũng làm cho tổ trưởng tổ ra đề Đổng Vĩnh Hoa một chút mặt mũi rồi. Đổng Vĩnh Hoa rất vui, khi lên lớp hiếm khi khen ngợi vài câu.
"Nhưng các em cũng không thể vì lần này thi tốt mà kiêu ngạo tự mãn được. Học kỳ này các em học tốt đến đâu vẫn còn phải phụ thuộc vào bài thi cuối kỳ. Đừng lơ là, phải tiếp tục cố gắng biết không?"
Đổng Vĩnh Hoa khen rồi lại chê: "Đề thi lần này không khó như đề thi giữa kỳ vừa rồi nên vẫn có khá nhiều học sinh đạt điểm cao. Lớp chúng ta có bốn học sinh được 140 điểm lần này, trong đó cao nhất chính là Cố Dương, 145 điểm, rất tốt. Người đạt 120 trở lên cũng không ít, nhưng so với lớp A29 bên cạnh thì vẫn có một khoảng cách nhất định."
"Kỳ thi tháng này lớp A29 có ba người đạt điểm tuyệt đối, lớp chúng ta lần này không có ai được điểm tuyệt đối, đặc biệt là Cố Dương, chỉ thiếu chút nữa thôi, có hơi tiếc."
Lời này vừa nói ra, dưới bục giảng đã có rất nhiều tiếng cảm thán.
Dù gì Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, tỉ lệ đậu vào các trường đại học hàng đầu mỗi năm đều cao, được 140 điểm môn Toán đã là rất giỏi rồi. Chỉ cần duy trì được trình độ này đến lớp 12, dù không dám chắc vào được đại học Thanh Hoa hay Bắc Kinh nhưng vào các trường đại học hàng đầu trong nước thì gần như chắc chắn.
Suy cho cùng, một người có thể học tốt môn toán thì những môn khác sẽ không có vấn đề gì, trừ khi người đó học quá lệch.
Đổng Vĩnh Hoa không nói ba người đoạt điểm tuyệt đối lớp bên cạnh là ai, nhưng không cần nghĩ cũng biết một trong ba người chắc chắn sẽ có Kỷ Sầm.
Quả nhiên, Đổng Vĩnh Hoa sang lớp bên cạnh mượn bài thi về trình chiếu lên màn hình, trên ô họ tên, tên của Kỷ Sầm được viết chình ình ở đó.
Số điểm là 150 không ai có thể từ chối được.
Bên dưới bục giảng có nhiều tiếng woa, ồ không đồng đều.
Nhưng lần này giọng điệu của Đổng Vĩnh Hoa không hề châm chọc giống như lần trước, tuy Kỷ Sầm đạt 150 điểm và rất xuất sắc nhưng lần này trong lớp của ông cũng có rất nhiều học sinh làm tốt.
Đổng Vĩnh Hoa nói: "Được rồi, chúng ta xem bài thi đạt điểm tuyệt đối một chút, lần sau tiếp tục cố gắng, đến kỳ thi cuối kỳ, lớp chúng ta cũng sẽ có người đạt điểm tuyệt đối."
Hết tiết học, Đổng Vĩnh Hoa đưa bài thi của Kỷ Sầm cho Cố Dương giống như lần trước, bảo cậu ấy đi trả lại.
Trước khi rời đi, Đổng Vĩnh Hoa đang có tâm trạng vui vẻ cầm cốc giữ nhiệt gọi lớp trưởng Ngô Trừng và lớp phó văn nghệ La Yên đến văn phòng để cùng họ thảo luận về chương trình tiệc mừng năm mới.
Lần này thi tốt đúng là khác biệt. Lúc trước Đổng Vĩnh Hoa ghét bỏ đêm hội mừng năm mới bao nhiêu, cảm thấy bữa tiệc này làm chậm trễ việc học chừng nào thì bây giờ đã thoáng hơn rất nhiều.
La Yên gần như nhảy dựng lên, cô ấy và Ngô Trừng nhanh chóng theo thầy chủ nhiệm đến văn phòng.
Nghe Đổng Vĩnh Hoa nhắc đến đêm hội năm mới, mọi người trong lớp lập tức sôi nổi thảo luận khiến giờ ra chơi này trở nên cực kỳ sôi động.
Cố Dương đứng dậy, đang định đi sang lớp bên cạnh để trả bài thi cho Kỷ Sầm thì Tề Diệu Tưởng ở trước mặt đột nhiên quay đầu lại.
Cô mỉm cười với cậu ấy, mở miệng nói: "Ờm, bài thi của Kỷ Sầm..."
Cố Dương dường như biết cô định nói gì, dứt khoát nói: "Tôi đi trả lại là được."
Tề Diệu Tưởng mím môi.
Lần này không cần cô giúp trả lại sao? Cô còn tưởng nhân cơ hội này đi trả bài thi rồi nói lời cảm ơn với Kỷ Sầm.
Đúng lúc cũng muốn đi sang lớp cậu rèn luyện sự can đảm, dù gì lần trước cô đưa bài thi cho một bạn nữ lớp họ, nhờ cô gái đó chuyển giúp cho Kỷ Sầm mà ai dè lại cầm nhầm, cuối cùng vẫn là Kỷ Sầm đến gặp mặt hỏi cô.
Cố Dương đã nói rõ là không cần, Tề Diệu Tưởng cũng không thể cưỡng ép muốn đi trả thay cậu ấy nên chỉ ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Cố Dương làm việc hiệu suất hơn Tề Diệu Tưởng nhiều. Cậu ấy đi sang lớp bên cạnh, trực tiếp gọi Kỷ Sầm, sau đó đưa bài thi cho bạn học ngồi gần cửa bảo cậu ta chuyển giúp cho Kỷ Sầm.
Toàn bộ qua trình không quá hai mươi giây, Cố Dương xoay người rời đi thì bị Kỷ Sầm gọi lại.
Cố Dương: "Còn có chuyện gì sao?"
"Sao lại là cậu tới trả?" – Kỷ Sầm liếc nhìn lớp A28 bên cạnh: "Cô ấy vẫn không dám một mình hành động à?"
Vẻ mặt Cố Dương vô cảm: "Cậu muốn Tề Diệu Tưởng tới trả, vậy khi chủ nhiệm lớp bọn tôi tới mượn bài thi của cậu, sao cậu không nói với thầy ấy là cậu chỉ định Tề Diệu Tưởng tới trả bài cho mình đi?"
Kỷ Sầm buồn cười nhướng mày: "Nếu tôi nói như vậy thật thì thầy chủ nhiệm của cậu nhất định sẽ cảm thấy giữa tôi và cô ấy có chuyện gì đó."
Cố Dương nhếch môi.
"Chẳng lẽ giữa các cậu không có gì sao?"
"Nếu cậu bận tâm lo lắng cho cô ấy, làm cố vấn cuộc đời cho cô ấy thì xin hãy tự mình bận tâm, đừng liên lụy đến tôi, tôi không có nghĩa vụ đó đối với Tề Diệu Tưởng."
Lời này nói ra rất không khách sáo, thậm chí còn có chút lạnh lùng, nếu đổi là người bình thường thì sớm đã bị dọa rồi, nhưng trên mặt Kỷ Sầm lại không có vẻ tức giận. Cậu khoanh tay dựa vào tường, bình tĩnh nhìn Cố Dương, hỏi thẳng cậu ấy: "Cậu bị sao vậy? Lại cãi nhau với ba nên tâm trạng không tốt à?"
Cố Dương cau mày: "Tôi đang nói với cậu về Tề Diệu Tưởng, liên quan rắm gì đến ba tôi."
"Nhưng không phải ba cậu là sếp của mẹ cô ấy sao?" – Kỷ Sầm nói: "Hơn nữa ba cậu không phải cũng dặn cậu bình thường ở trường chăm sóc Tề Diệu Tưởng nhiều hơn à?"
Vẻ mặt Cố Dương khựng lại.
Ba cậu có nói qua. Ngày đó sau khi họp phụ huynh về, buổi tối cậu cố ý về nhà rồi nói với ba cậu về chuyện của mẹ Tề Diệu Tưởng.
Bình thường hai cha con rất ít khi trò chuyện với nhau, số lần tâm sự đếm trên đầu ngón tay, đây là lần đầu tiên kể từ khi Cố Dương vào cấp ba hai cha con mới ngồi nói chuyện với nhau.
Tám mươi phần trăm tính cách của Cố Dương đều được di truyền từ Cố Minh Chu. Con trai luôn lạnh lùng nhắc đến mẹ của bạn cùng lớp, kết quả phản ứng của ba lại càng lạnh lùng, nói rằng đây là chuyện giữa ông và thư ký nên không cần cậu ấy bận tâm, con trai mình và con gái thư ký là bạn cùng lớp thì cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ công việc giữa ông và thư ký.
Sau đó Cố Minh Chu lại dặn dò Cố Dương, bảo cậu ấy ở trường quan tâm đến con gái của thư ký Tề nhiều hơn một chút.
Cố Dương cảm thấy chuyện này thật buồn cười.
Tại sao ai cũng bảo cậu ấy chăm sóc quan tâm Tề Diệu Tưởng, Kỷ Sầm cũng vậy, cả ba cậu ấy cũng thế.
Đời trước cậu ấy nợ tiền Tề Diệu Tưởng à? Nên kiếp này làm mẹ cho Tề Diệu Tưởng để trả nợ ư?
Cậu ấy là người không muốn xen vào chuyện của người khác nhất và sợ vướng vào rắc rối nhất, không hiểu sao, dưới sự giao phó của ba ruột và người bạn thuở nhỏ, cậu ấy lại sinh lòng lo lắng cho một cô gái, thậm chí còn trở thành mẹ của cô.
Vì tương lại sự nghiệp của mẹ mình, cô nịnh nọt cậu ấy, lấy lòng cậu ấy, mỉm cười với cậu ấy, đây đều là đạo lý đối nhân xử thế, nhưng người mà cô thực sự sùng bái trong lòng và gần gũi không phải cậu ấy mà là Kỷ Sầm.
Trong khoảng thời gian này, Cố Dương bất lực nhìn mối quan hệ giữa Tề Diệu Tưởng và Kỷ Sầm ngày càng tốt hơn. Ban đầu cô tránh mặt Kỷ Sầm khắp nơi, ước gì có thể trốn xa Kỷ Sầm, mà hiện tại cô muốn chủ động đi tìm Kỷ Sầm, khi nhìn thấy Kỷ Sầm thì khuôn mặt cô cười tươi như hoa nở.
Quả thực Kỷ Sầm có sức hút này, cậu ấy đã quen biết Kỷ Sầm rất nhiều năm, đã từng chứng kiến Kỷ Sầm lớn lên trong hào quang từ khi còn nhỏ, dù là người lớn hay bạn bè đồng trang lứa thì khi nhắc tới Kỷ Sầm đều là lời khen ngợi không dứt.
Cố Dương không bao giờ khó chịu vì điều này, chính vì Kỷ Sầm là người kiểu như vậy nên hai người bọn họ mới có thể chơi cùng nhau từ nhỏ đến giờ, cũng chỉ có Kỷ Sầm mới có thể bao dung sự lạnh nhạt của cậu ấy.
Nhưng bây giờ Cố Dương rất khó chịu, trong lòng cậu ấy mơ hồ không biết tại sao mình lại không vui như thế.
Cố Dương thở dài, đột nhiên hỏi: "Tam Cân, cậu không lo lắng chút nào sao?"
Kỷ Sầm nhướng mày: "Lo lắng cái gì?"
Im lặng nhìn Kỷ Sầm vài giây, Cố Dương nói: "Bỏ đi, không có gì."
Dù cậu ấy và Kỷ Sầm đã quen nhau nhiều năm như vậy, hiểu rõ hai người không dễ rạn nứt, nhưng Cố Dương hiểu rằng có những trò đùa không thể tùy tiện nói ra và có những tâm tư không thể xao động.
...
Chuông vào học sắp vang lên, Cố Dương xoay người về lớp.
Thời gian vừa khéo, mới vừa vào lớp thì chuông vang lên, bạn cùng bàn Ngô Trừng còn chưa về lớp. Cố Dương nhìn hai hàng ghế đằng trước, phát hiện La Yên cũng chưa trở về. Cậu đoán bọn họ vẫn đang ở văn phòng để họp với thầy chủ nhiệm.
Tiết học này trôi qua mười mấy phút thì hai người họ mới từ văn phòng trở về, lúc về trên mặt mang theo nụ cười thần bí.
Cố Dương không có hứng thú, nhưng một số người trong lớp bao gồm Tề Diệu Tưởng lại rất hào hứng. Song khi hỏi La Yên và Ngô Trừng thì cả hai đều không nói gì, nói rằng họ muốn giữ bí mật, đợi đến chiều thứ sáu tuần này họp lớp sẽ thông báo cho cả lớp biết.
Dùng dầu ngón chân suy nghĩ cũng biết là có liên quan đến đêm hội Tết tây, nhưng chính xác nó liên quan như thế nào thì phải đợi đến thứ sáu mới được bật mí.
Học xong tiết tự học buổi tối về nhà, hôm nay Tề Diệu Tưởng làm bài tập rất chậm. Cô luôn cầm điện thoại đọc tin nhắn của nhóm lớp. Trước đó không lâu Ngô Trừng đã thêm cô vào nhóm lớp, quả nhiên như Lư Văn Giai đã nói, cuộc trò chuyện trong đó không có gì hay ho, thường chỉ có vài người gửi meme. Nhưng nhóm lớp thường im lặng hôm nay lại ồn ào cả ngày, đến tận bây giờ vẫn chưa dừng lại, tin tức mới liên tục xuất hiện, mọi người trong lớp vẫn đang bàn tán về đêm tiệc mừng năm mới.
Dù sao đây cũng là hoạt động đầu tiên mà học sinh lớp 10 mới vào trường như bọn họ được trải qua, đương nhiên tất cả mọi người đều không nhịn được mà chờ mong hoạt động này có thú vị như những dòng mô tả trong tiểu thuyết và trên tivi hay không.
Tề Diệu Tưởng cũng rất mong chờ, hậu quả của sự mong chờ là khi cả nhóm lớp cuối cùng cũng yên tĩnh lại, đồng hồ đã quá mười một giờ mà cô vẫn còn bài tập Sinh học và bài tập báo tuần Tiếng Anh chưa động đến.
Không được rồi, không thể nhìn điện thoại tiếp nữa, xem đống bài tập về nhà này thì đừng mong làm xong.
Tề Diệu Tưởng để điện thoại ra xa, sau đó viết được khoảng hai mươi phút thì lại cào móng tay vào quyển bài tập.
Cô thà cào móng tay còn hơn tập trung làm bài tập, Tề Diệu Tưởng biết hôm nay cô không làm xong bài tập được rồi, tốt nhất là nên đi ngủ sớm. Ngày mai cô dậy sớm, đến trường rồi lại nghĩ cách, tới kịp thì bổ sung, không kịp thì... chép của người khác vậy, ừm, chỉ chép lần này thôi.
Thuyết phục chính mình xong, Tề Diệu Tưởng đứng dậy đi đánh răng.
Mở cửa phòng, đèn phòng khách vẫn tắt, trống huơ không có người.
Mẹ vẫn chưa trở về sao?
Tề Diệu Tưởng vừa đánh răng vừa đi ra ban công, muốn xem xem mẹ đã về hay chưa.
Ở trên ban công đứng vài phút, chỉ có ngọn đèn cũ dưới khu dân cư chiếu sáng lờ mờ thì bỗng nhiên xuất hiện đèn xe ô tô.
Về rồi!
Tề Diệu Tưởng đang nóng lòng chờ mẹ xuống xe nhưng nhìn hồi lâu mà cửa xe vẫn không có động tĩnh gì, thay vào đó là đi động cô đặt trong phòng vang lên.
Tề Diệu Tưởng chạy nhanh về phòng, điện thoại trên bàn hiển thị mẹ cô gọi.
Hả? Không phải mẹ đang ở dưới lầu sao, còn gọi điện thoại cho cô làm gì nhỉ.
Tề Diệu Tưởng không nghĩ nhiều, bấm nghe máy ngay, vì trong miệng còn đang ngậm bàn chải đánh răng nên giọng nói hơi líu lại: "Mẹ~ ơi~"
Bên kia im lặng, Tề Diệu Tưởng lại gọi một tiếng mẹ ơi.
Bên kia mở miệng, thế mà lại là một giọng nam trầm thấp hiền hậu: "Mẹ con uống say rồi."
"..."
Cô không cẩn thận nuốt luôn bọt kem đánh răng xuống, cổ họng bị tê xót, khuôn mặt nhăn lại, qua một hồi lâu mới hết.
Tề Diệu Tưởng đại khái đoán được là ai, cô không chắc chắn lắm, hỏi: "À, sếp... Cố sao ạ?"
"Con không cần kêu chú là sếp đâu, con gọi chú là được rồi." – Cố Minh Chu hỏi: "Con ngủ chưa? Có tiện xuống lầu một chuyến không?"
Tề Diệu Tưởng hỏi: "Mẹ con sao vậy ạ?"
"Uống say rồi." Dừng một chút, Cố Minh Chu nói: " Đang ngủ trên xe, gọi không tỉnh."
Tề Diệu Tưởng hít hà một hơi: "Con xuống ngay, chú đợi con một chút ạ."
Không kịp nghĩ nhiều, Tề Diệu Tưởng vội vàng mặc áo khoác rồi nhanh chóng xuống lầu.
Cô xuống lầu rồi chạy tới xe, Cố Minh Chu lúc này đã ra khỏi xe, đứng cạnh xe chờ cô.
Cảm giác khác với lần trước họp phụ huynh, tuy người đàn ông vẫn mặc áo khoác dài tối màu trông khiêm tốn và chín chắn, gần như hoà vào màn đêm đen nhưng Tề Diệu Tưởng vẫn ngửi thấy mùi rượu trên người ông.
Ông ấy và Cố Dương cho người ta cảm giác thật sự rất giống nhau, nhất là cái khí chất lạnh lùng xa cách ấy còn rõ rệt hơn cả Cố Dương.
Tuy rằng khí chất mạnh mẽ và không dễ gần nhưng đây là một vị sếp tốt biết đưa thư ký uống say về nhà.
Cố Dương cũng vậy, mặc dù trông có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra lại thích giúp đỡ người khác.
Tề Diệu Tưởng kính cẩn gọi một tiếng chú, người đàn ông nhàn nhạt đáp ừ, mở cửa xe ra.
Sau đó Tề Diệu Tưởng nhìn thấy Tề Tư ở hàng ghế sau xe, mẹ cô thản nhiên coi xe của ông chủ là giường ngủ.
Tề Diệu Tưởng thò người vào trong xe vỗ vỗ Tề Tư, vì bà uống say lại thêm điều hòa trong xe thổi gió nóng mà mặt bà đỏ bừng. Tề Tư không phản ứng lại, cô lại đẩy vai lần nữa, vẫn chẳng có phản ứng gì.
"Vô ích thôi." Cố Minh Chu ở phía sau nói: "Cô ấy ngủ say như chết nên chú mới kêu con xuống."
Tề Diệu Tưởng ồ một tiếng.
"Nhưng mà chú Cố, chú kêu con xuống cũng vô ích thôi ạ." Cô thành thật nói: "Con không thể khiêng mẹ con được."
Trong mắt cô lộ ra vẻ bất đắc dĩ, Cố Minh Chu trầm giọng, kiên nhẫn giải thích với cô: "Chú bảo con xuống không phải là để ôm mẹ con lên lầu."
"Chú bảo con xuống đây là để dẫn đường cho chú, vì chú không biết hai người sống ở tầng bao nhiêu."
"Con có để bụng chuyện chú ôm mẹ con lên lầu không?"
Lời tác giả: Ba Cố sau này: Con có để bụng chuyện chú theo đuổi mẹ con không? Con có để tâm chuyện chú kết hôn với mẹ con không? Con có ngại gọi chú là "ba" không?
Bé Bảy: ...
Cân: Con không ngại gọi chú là ba vợ đâu.
Thang: ?
Vì trong tiếng Trung họ Tề đọc gần giống số 7 nên tác giả đặt nickname cho bé Tưởng là Bảy nha~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");