Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 29: Nhìn Đến Nỗi Đỏ Mặt




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi tối hôm đó Tề Diệu Tưởng bỗng nhiên có hứng xem lại Conan.

Cô cố ý tìm tuyển tập về tuyến tình cảm của Shinichi và Ran rồi chùm trăn xem lén, xem cho đến khi buồn ngủ không chịu được nữa thì mới thôi.

Chiều chủ nhật ngủ dậy lại xem tiếp, Tề Tư gọi con gái xem phim cùng mình, tuy Tề Diệu Tưởng ngồi ở phòng khách nhưng mắt lại vẫn nhìn vào điện thoại.

Tề Tư tưởng con gái đang xem gì đó rất nghiêm túc nên liếc qua xem thử, không ngờ lại là phim hoạt hình.

Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.

Tề Tư dở khóc dở cười mặc kệ con gái.

Tề Diệu Tưởng cứ thế xem cả một ngày. Thứ hai đi học, cô cố ý mang theo huy hiệu mà Kỷ Sầm tặng cô.

Lư Văn Giai là người đầu tiên phát hiện trên cặp cô có thêm một cái huy hiệu, cô ấy ngạc nhiên: "Ơ, Tưởng Tưởng cậu cũng xem Conan á, mua cả huy hiệu kìa."

Thực ra có thể thoải mái nói rằng cái này là Kỷ Sầm tặng, thế nhưng Tề Diệu Tưởng không làm thế.

Lúc ấy Kỷ Sầm chỉ là rút ra được một chiếc huy hiệu mà cậu không cần rồi tiện tay tặng nó cho cô mà thôi, không có ý gì đặc biệt cả. Nhưng nếu bọn Lư Văn Giai biết, nhỡ đâu lại cảm thấy Kỷ Sầm chỉ tặng cho cô chứ không tặng cho người khác rồi thấy Kỷ Sầm thiên vị, có ý kiến với Kỷ Sầm thì phải làm sao?

Dù gì trước đây cô cũng đã nhận được một bài học vì chia socola không đều rồi.

Không thể liên lụy Kỷ Sầm bị người khác oán trách được.

Nghĩ ngợi giây lát, Tề Diệu Tưởng ngầm thừa nhận là mình tự mua huy hiệu.

Lư Văn Giai vui vẻ nói: "Được lắm, đi thành phố hoạt hình xong thì cũng bước nửa bước vào hố thế giới giả tưởng rồi. Sau này cậu sẽ không còn là người ngoài giới chuyện gì cũng không hiểu nữa."

Ngô Trừng đang làm đề ở phía sau nghe thấy câu này thì vội vàng nói với Tề Diệu Tưởng: "Cậu lọt hố rồi hả? Xong luôn, người ngoài giới duy nhất cũng đã lọt hố, vậy sau này ai sẽ giúp tôi mở blind box đây?"

Lư Văn Giai nói: "Lớp trưởng này, xin cậu hãy học cách tự mình bước đi có được không hả? Muốn rèn sắt thì phải tự mình rèn, tộc trưởng tộc xui xẻo thì vẫn là tộc trưởng tộc xui xẻo thôi, đó là số mệnh, cậu chấp nhận số mệnh của mình đi."

Ngô Trừng cười khinh bỉ: "Thế sao lúc cậu chép bài của tôi không nghĩ tới việc tự mình bước đi vậy?"

Lư Văn Giai xịt keo.

Hai người đấu võ mồm, Tề Diệu Tưởng ngồi một bên hóng chuyện tiện thể v.uốt v.e huy hiệu cài trên balo một cách vô cùng yêu thích.

"Thích như vậy thì cất đi, treo trên balo dễ bị xước lắm." – Cố Dương ngồi phía sau bỗng nhiên lên tiếng: "Không thì mua một cái bọc huy hiệu."

Tề Diệu Tưởng ngơ ngác: "Cái huy hiệu này cũng bán bọc á?"

Cố Dương cau mày: "Lúc Kỷ Sầm đưa cho cậu không nói à?"

Tề Diệu Tưởng trợn to mắt.

"Sao cậu..."

... biết cái huy hiệu này là Kỷ Sầm tặng mình.

Cố Dương nói: "Cậu đi nhìn balo của cậu ta thì biết."

Chủ nhật tuần trước, Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn đến nhà cậu ấy chơi game như thường lệ. Vốn dĩ cậu ấy và Bách Trạch Văn không phát hiện ra nhưng Kỷ Sầm rất chi là cố tình, hỏi họ một câu: các cậu có thấy trên balo của tôi có gì khác không?

Sau đấy thì hai người họ mới thấy trên balo Kỷ Sầm đã đổi đồ trang trí.

Kỷ Sầm nói là cậu đã tặng chiếc còn lại cho Tề Diệu Tưởng.

Bách Trạch Văn lập tức hiểu luôn, cậu ta nói Kỷ Sầm đúng là "boy mưu mô".

Lúc ấy Cố Dương chỉ thấy Kỷ Sầm rất nhàm chán, ai ngờ hôm nay vừa nhìn đã thấy Tề Diệu Tưởng cũng đeo huy hiệu cậu ta tặng lên balo.

Tạo thành một đôi với cái của Kỷ Sầm. Mà người nào đó bị con sói đuôi to đưa vào tròng lại chẳng hề hay biết.

Cố Dương nhìn thấu sự tương tác bí mật giữa hai người, chỉ cảm thấy quá ư vô vị.

Trừ vô vị ra thì còn hơi ngứa mắt.

Nhất là khi thấy Tề Diệu Tưởng trân trọng huy hiệu mà Kỷ Sầm tặng tới như vậy. Cậu ấy vừa nói nếu sợ huy hiệu bị xước thì cất đi hoặc mua bao bọc thì giờ nghỉ trưa cô đã chạy ra cửa hàng văn phòng phẩm ở cổng trường mua bọc lại rồi.

Tề Diệu Tưởng còn đặc biệt cảm ơn cậu ấy vì đã nhắc nhở cô, nếu không thì mấy ngày nữa kiểu gì huy hiệu cũng bị xước mòn mất.

Hai ngày sau, Cố Dương thấy huy hiệu trên balo của Kỷ Sầm cũng có thêm một lớp bọc bảo vệ, kiểu dáng giống y hệt của Tề Diệu Tưởng.

Không cần đoán cũng biết Tề Diệu Tưởng sợ huy hiệu của Kỷ Sầm cũng bị xước nên đã mua thêm một cái để đưa cho cậu ta.

Cả tuần nay cứ mỗi ngày tan học, lúc Tề Diệu Tưởng đeo balo chuẩn bị đi thì cái huy hiệu đó lại lắc lư trước mặt Cố Dương. Mỗi lần Kỷ Sầm đến nhà cậu ấy chơi game, tiện tay ném balo một chỗ, cậu ấy liếc mắt cũng thấy được cái huy hiệu ấy.

Trừ vài chàng trai biết chuyện ra thì dường như chẳng có ai nhìn ra vấn đề. Tuy huy hiệu của hai người họ là một đôi nhưng cái huy hiệu này chỗ nào cũng bán, ai cũng mua được. Trong trường có rất nhiều người xem Conan, người mua huy hiệu Conan cũng rất nhiều mà người đeo lên cặp cũng chẳng thiếu.

Nhưng chỉ có mình Cố Dương cảm thấy phiền một cách khó hiểu, cũng chả hiểu sao lại bị Kỷ Sầm nhét cho một mồm toàn cơm chó mà cậu ấy chẳng hề muốn ăn.

Thỉnh thoảng cả nhóm ăn trưa ở căn tin cùng nhau, cậu ấy nghe thấy Lư Văn Giai kể dạo này Tề Diệu Tưởng đang bổ túc Conan. Người không biết chuyện như tụi Ngô Trừng và Vương Thư Hủy hỏi sao bỗng nhiên lại xem Conan, mà người biết chuyện thì cắn đũa cười tiện thể trêu Kỷ Sầm.

Sau khi Kỷ Sầm nghe được chuyện Tề Diệu Tưởng đang xem Conan thì chu đáo giới thiệu cho cô vài tập phim có cốt truyện xuất sắc. Tề Diệu Tưởng ghi nhớ, sau đấy mỗi lần cả nhóm tụ tập ăn trưa ở căn tin, Kỷ Sầm hỏi cô xem tới đâu thì cả hai bắt đầu thảo luận rất tự nhiên.

Mọi người đều đã xem Conan nên cùng nhau trò chuyện.

Buôn chuyện hoạt hình là chuyện rất bình thường. Thế nhưng vừa nhìn vào đôi mắt vương vấn ý cười của Kỷ Sầm và bộ dạng nghiêm túc lắng nghe Tề Diệu Tưởng kể mình xem đến tập nào rồi của cậu ta, cộng thêm dáng vẻ Tề Diệu Tưởng vui vẻ báo cáo tiến độ với Kỷ Sầm là Cố Dương lại cảm thấy đồ ăn trong đĩa của mình không phải là cơm gạo nữa mà là cơm chó.

Cậu ấy nhìn ra được Kỷ Sầm đang dùng một phương thức rất tinh tế để kéo Tề Diệu Tưởng vào chủ đề nói chuyện của mọi người, khiến cuộc sống ngoài giờ lên lớp của cô trở nên phong phú hơn. Để cô không còn là một người chỉ yên tĩnh lắng nghe nữa, để cô học được cách chủ động biểu đạt ra bên ngoài, để một cô gái dịu dàng hướng nội như cô từ từ trở nên vui tươi tích cực.

Nhưng người nào đó lại ngốc nghếch không hiểu được điều ấy. Thậm chí cô nàng còn không nhận ra rằng bản thân mình đã thích cười hơn khi vừa chuyển tới đây rất nhiều.

...

Việc lớn đầu tiên sau khi họp phụ huynh kết thúc đó chính là kỳ thi tháng thứ hai đã sắp đến.

Trong lớp ai nấy đều bận rộn ôn tập. Sau khi thi giữa kỳ xong, Tề Diệu Tưởng đã hạ quyết tâm rằng lần thi này nhất định phải tiến bộ hơn lần trước.

Bởi vì học khác lớp với cậu bạn Kỷ Sầm xếp hạng nhất toàn khối, hơn nữa nếu đi tìm cậu ấy hỏi bài thì có vẻ quá cố tình, trước đấy Tề Diệu Tưởng từng nghe Bách Trạch Văn nói nhiều lẩn rằng có mấy bạn nữ lớp khác cố ý cầm đề sang lớp bọn họ hỏi Kỷ Sầm.

Thế là Tề Diệu Tưởng từ bỏ ngay cái ý định ấy. Hơn nữa cô sợ bài mình muốn hỏi quá đơn giản nên cũng ngại đi hỏi các thầy cô bộ môn.

Trời sinh cô đã rất kính sợ các thầy cô giáo, nhất là giáo viên chủ nhiệm, nên trừ khi bắt buộc còn không thì cô sẽ cố gắng để không phải lên văn phòng tìm giáo viên.

Cũng may phía sau cô là hai học sinh giỏi, hơn nữa quan hệ giữa cô và hai học sinh giỏi ấy cũng không tệ nên có thể không ngại ngùng khi hỏi bài họ.

Gần đến ngày thi tần suất Tề Diệu Tưởng hỏi bài trở nên nhiều hơn, hầu như mỗi khi hết tiết cô đều sẽ quay xuống hỏi Ngô Trừng và Cố Dương.

Ngô Trừng là lớp trưởng nên thỉnh thoảng sẽ bị thầy cô gọi lên văn phòng. Khi cậu ấy không ở lớp thì hỏa lực sẽ dồn hết lên người Cố Dương.

"Cố Dương ơi, cậu xem giúp mình câu Vật Lý này được không?"

"Cố Dương ơi, đề thi thầy phát lần trước câu cuối cùng cậu đã giải ra chưa? Có thể giảng cho mình được không?"

"Cố Dương..."

Mỗi lần cô hỏi đều có thái độ rất tốt, giọng điệu cầu xin, giọng nói nhỏ nhẹ gọi tên cậu ấy.

Cố Dương còn nói gì được đây, cậu ấy chỉ có thể dẹp chuyện của mình sang một bên để giải đề giúp cô.

Trước đây cậu ấy đã hứa với người nào đó ở lớp kế bên rằng sẽ chăm sóc Tề Diệu Tưởng, nhưng khi đó cậu ấy bị người kia uy hiếp nên mới không cam lòng mà đồng ý.

Tuy nhiên thời gian trôi qua, cho tới hiện tại thì tâm trạng không kiên nhẫn ban đầu đã không còn nữa. Dù cho trước đó Kỷ Sầm không nhờ vả thì có lẽ hiện giờ Cố Dương cũng sẽ không từ chối mỗi lần Tề Diệu Tưởng hỏi bài.

Hôm nay Tề Diệu Tưởng lại hỏi bài, sau khi giảng xong thì cô sợ bản thân quên mất nên đã mượn tạm bàn của cậu ấy vội vàng chép lại những gì cậu ấy đã giảng vào vở để nhớ cho kỹ.

Cố Dương nhường bàn của mình, dựa lưng vào ghế rồi cứ thế nhìn cô gái ghi chép.

Vốn dĩ nhìn tay cô, bỗng nhiên lại chú ý đến đầu cô đang cúi thấp.

Tề Diệu Tưởng có khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc này cô cúi đầu như vậy khiến cho nửa khuôn mặt đều bị tóc mái che kín, chỉ để lộ đôi môi nho nhỏ khi thì mím lại khi thì lẩm bẩm gì đó. Cô vừa viết bài vừa đọc thầm.

Qua tròng kính, ánh mắt Cố Dương dừng trên gương mặt Tề Diệu Tưởng.

Tóc mái không che khuất tầm mắt ư?

Dù không che mất tầm nhìn thì lẽ nào nó không vướng vào lông mi à?

Vì tò mò nên Cố Dương hỏi một câu: "Có phải cậu nên cắt tóc mái rồi không?"

"Hả?" Tề Diệu Tưởng ngẩng đầu, cô sờ tóc mái của mình rồi nói: "Nhưng mà tuần trước mình mới cắt mà."

Cố Dương à một tiếng: "Tôi không nhìn ra đấy."

"Vì mình chỉ cắt một ít thôi." Tề Diệu Tưởng dùng ngón trỏ và ngón cái chỉ cho cậu xem một độ dài rất ngắn.

Cố Dương không hiểu tại sao mỗi lần cắt tóc con gái chỉ cắt một chút xíu như vậy, cắt như không cắt, cần thiết ư?

Nhưng cậu ấy không hỏi, Tề Diệu Tưởng lại cúi xuống viết tiếp.

Cố Dương nhìn cô càng viết thì cúi đầu càng thấp.

Cậu ấy tặc lưỡi, vươn tay ra gõ nhẹ lên mặt bàn. Trong ánh mắt ngơ ngác của cô, Cố Dương nói: "Ngồi thẳng lên, cậu muốn bị cận à?"

Tề Diệu Tưởng nhìn gọng kính trên sống mũi cậu rồi vội vàng ngẩng đầu ngồi thẳng dậy.

Một khi đã chú ý đến cô thì sẽ phát hiện rằng chỗ nào cũng cần phải nhọc lòng, ngay cả tư thế ngồi cũng phải có người nhắc cô sửa.

Là Kỷ Sầm thích cô chứ không phải cậu ấy thích, vậy nên rốt cuộc là tại sao ban đầu cậu ấy lại đồng ý với Kỷ Sầm là chăm sóc cô nhỉ?

Gần đến ngày thi, vì để giúp cô mà cậu ấy không những phải hi sinh thời gian mà còn phải hi sinh cả sự chú ý của bản thân. Có đôi lúc lên lớp rõ ràng đang chăm chú nhìn bảng mà không hiểu sao lại đi nhìn gáy của cô.

Trong lòng rối rắm, lúc này Tề Diệu Tưởng viết xong thì ngẩng lên nói cảm ơn với cậu ấy.

Nói xong cô lại ngưỡng mộ những bước giải đề hoàn hảo rồi giơ ngón cái với Cố Dương.

"Đỉnh quá, không hổ danh là người có thể thi toán được 140 điểm."

Nghe thấy lời khen hào phóng của cô, Cố Dương ngẩn ra sau đấy hơi cong môi.

Bỗng nhiên cậu ấy hỏi: "Nếu như so với Kỷ Sầm thì sao, tôi hay cậu ta giỏi hơn?"

Tề Diệu Tưởng bị câu hỏi này làm cho ngơ luôn.

"Hả?"

Cố Dương nhìn phản ứng của cô cũng đoán được đáp án trong lòng cô rồi.

Mà cậu ấy cũng không hiểu sao sau khi nghe được lời khen ngợi của cô, bản thân lại mừng thầm rồi theo bản năng lôi Kỷ Sầm ra để so sánh trước mặt cô.

Kiểu so sánh như vậy, sau cùng người không vui nhất chỉ có thể là bản thân. Ở trong lòng Tề Diệu Tưởng, có lẽ chẳng có ai ưu tú hơn Kỷ Sầm.

Cố Dương mím môi rồi nhắm mắt lại.

"Tôi chỉ hỏi bừa thôi. Tôi phải làm đề rồi, đợi lát nữa nếu cậu vẫn còn câu hỏi thì hỏi Ngô Trừng nhé."

Câu nói này tương đương với lệnh trục xuất, ý tứ rất rõ ràng. Cô đi hỏi người khác đi đừng phiền cậu ấy nữa.

Nói xong, Cố Dương cúi đầu không để ý đến cô.

Tề Diệu Tưởng quay lên, trong lòng đang tua lại cuộc trò chuyện vừa rồi với Cố Dương.

Cô cảm thấy cả quá trình thái độ của mình đều rất tốt mà, tại sao bỗng nhiên cậu ấy lại mất kiên nhẫn?

Có phải cô hỏi nhiều quá rồi không?

Cô suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu bản thân không đúng mực chỗ nào.

Đó giờ cô vẫn luôn chú ý đến cảm nhận của người khác, nếu Cố Dương đã không muốn cô hỏi vậy thì cô sẽ không hỏi nữa.

Sau này nếu có chỗ nào thắc mắc thì cô sẽ không hỏi Cố Dương mà đi hỏi Ngô Trừng.

Ngô Trừng rất nhiệt tình, chỉ cần cậu ấy biết làm thì chắc chắn sẽ giảng cho Tề Diệu Tưởng.

Nhưng nếu cậu ấy không biết thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Trước khi đến tiết tự học buổi tối, Tề Diệu Tưởng hỏi Ngô Trừng một câu toán tổng hợp. Cậu ấy nháp tính cả buổi cũng không có ý tưởng nào để giải.

Với tư cách là lớp trưởng, chắc chắn cậu ấy muốn giúp cô giải ra đáp án. Hơn nữa bản thân cậu ấy cũng rất muốn biết bài này nên làm như thế nào, thế là cậu ấy quay sang hỏi Cố Dương.

Nhưng lại bị cho ăn bơ, Cố Dương nói cậu ấy đang viết Tiếng Anh nên không rảnh.

Tề Diệu Tưởng nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Cố Dương, cô mím môi nói: "Hay thôi vậy, đợi về nhà mình lại tính xem sao."

"Thế không được đâu, hôm nay mà tôi không làm được câu này thì đêm về ngủ không yên giấc."

Là lớp trưởng, cậu ấy nhất định phải giúp cô giải quyết bài toán này.

Ngô Trừng cầm lấy quyển vở của Tề Diệu Tưởng rồi dẫn cô đi tìm đại biểu môn Toán Vu Diệp, đáng tiếc là Vu Diệp cũng không làm được.

Ngô Trừng trực tiếp lên văn phòng tìm Đổng Vĩnh Hoa.

Vài phút sau, Ngô Trừng chán nản quay về lớp.

"Thầy không ở văn phòng." Ngô Trừng về chỗ ngồi, cậu ấy lại nhìn đề bài một lúc lâu: "Kỳ ghê, câu này bi.ến th.ái đến thế à? Chẳng phải nó chỉ bắt tìm khoảng thôi mà?"

Tề Diệu Tưởng phụ họa: "Đúng vậy..."

Cố Dương đang chăm chú viết tuần báo Tiếng Anh thì tay cầm bút khựng lại.

Cậu ấy thở dài buông bút, đang lúc định nói gì đó thì Lư Văn Giai ngồi phía trước "ôi chao" một tiếng.

"Khó lắm mới có thời gian đọc truyện mà lại nghe hai cậu cứ rối rắm giải đề mãi. Lúc thi đâu chắc chắn sẽ ra câu này đâu, rối rắm làm gì chứ."

Ngô Trừng đáp: "Cậu hiểu cái gì gọi là tinh thần học hỏi không? Thế nên thành tích môn Toán của cậu rất không ổn đấy."

"Ồ, cậu thì ổn ha, sao không thấy cậu làm được câu này vậy?" Lư Văn Giai xí một tiếng rồi nói: "Không làm được là không làm được, cậu có nghĩ đến trọc đầu cũng vô dụng thôi. Mình khuyên các cậu đừng cố chấp nữa, tìm ai đó hỏi đi."

Ngô Trừng nói: "Tôi không cố chấp, vấn đề ở đây là thầy không ở văn phòng."

"Thế thì đi hỏi Kỷ Sầm ấy." Lư Văn Giải chỉ bức tường ngăn cách với lớp kế bên: "Lần trước thi giữa kì khó như vậy mà cậu ấy chỉ thiếu có hai điểm là được điểm tối đa. Đi hỏi đi, chắc chắn cậu ấy giải ra được."

Ngô Trừng ngồi thẳng lưng ngay lập tức.

"Ừ nhỉ, sao tôi lại quên cậu ấy." Ngô Trừng đứng dậy vẫy tay với Tề Diệu Tưởng: "Đi, chúng ta đi sang lớp kế bên."

Gọi Tề Diệu Tưởng vẫn chưa đủ, cậu ấy còn gọi cả đại biểu môn Toán: "Vu Diệp, tôi định đi hỏi Kỷ Sầm câu vừa nãy, cậu đi không?"

Vu Diệp nói luôn: "Đi, đợi tôi với, tôi lấy quyển vở."

Sau đấy Vu Diệp gọi thêm vài chàng trai nữa. Ban nãy Ngô Trừng đưa cậu ấy xem câu toán đó, cậu không làm được nên đưa nó cho mấy bạn xung quanh. Vì thế nên lòng hiếu kì của bọn họ trỗi dậy, ai cũng muốn biết câu toán đó tính kiểu gì.

Lư Văn Giai chớp mắt: "Hỏi một câu Toán thôi mà nhiều người đi thế á? Thế mình cũng đi góp vui vậy."

Vốn dĩ Tề Diệu Tưởng không muốn đi hỏi Kỷ Sầm lắm, thế nhưng thấy cả đội ngũ đi hỏi bài như vậy thì cô không hoảng nữa.

Cả nhóm người cuồn cuộn kéo sang lớp bên cạnh, ai không biết còn tưởng là kéo đi đánh nhau.

Thấy cả đám đi ra ngoài, khóe miệng Cố Dương giật giật.

Thôi bỏ đi, không liên quan đến cậu ấy.

Mười mấy phút sau, cả đám quay lại.

Ngô Trừng vừa về, còn chưa ngồi vào chỗ đã bắt đầu oang oang: "Vãi chưởng, Kỷ Sầm đúng là trâu bò. Tôi tính cả nửa ngày cũng không làm được, cậu ta vừa nhìn rồi nháp vài nét đã làm tính ra rồi. Phục luôn."

Phản ứng của vài người còn lại thì không lố như vậy, có điều nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ thì có lẽ cũng đã bị Kỷ Sầm làm cho khuất phục.

Cho nên nói giữa học sinh giỏi với nhau cũng có khoảng cách. Giống như một môn thi vậy, bọn họ thi được 98 điểm nhưng Kỷ Sầm lại thi được 100 điểm. Nhìn cách biệt chỉ có 2 điểm, thế nhưng trên thực tế bọn họ được 98 điểm là bởi vì thực lực của bọn họ chỉ có thể thi được 98 điểm, mà Kỷ Sầm được 100 điểm là bởi vì điểm tối đa chỉ có 100.

Người duy nhất thờ ơ chỉ có Lư Văn Giai, bởi vì vốn dĩ cô ấy nghe không hiểu tư duy giải đề của Kỷ Sầm.

Có điều cô ấy không thể không thừa nhận rằng khi Kỷ Sầm giảng bài thì tỏa ra một sức cuốn hút không thể lý giải. Dù nghe không hiểu thì cũng không ảnh hưởng đến việc người khác cảm thấy cậu rất đỉnh.

Mọi người về chỗ trong âm thanh kinh ngạc, Cố Dương nhìn chỗ ngồi trống không phía trước, hỏi: "Tề Diệu Tưởng đâu?"

"À, cậu ấy vẫn ở bên đó." Lư Văn Giai nói tiếp: "Cậu ấy vẫn còn chỗ không hiểu nên dứt khoát để Kỷ Sầm dạy cho hết luôn."

Ngô Trừng vỗ vai Cố Dương: "Cười chết mất, vừa nãy cậu không đi mà xem, lúc Kỷ Sầm chỉ bài, Tề Diệu Tưởng nhìn cậu ta mà hai mắt phát sáng lên. Ôi mẹ ơi, cái ánh mắt sùng bái ấy khiến Kỷ Sầm đỏ cả mặt luôn á."

Kỷ Sầm ở trước mắt mọi người vốn dĩ đang rất thoải mái chỉ bài, sau đấy bắt đầu nói lắp, sau cùng cắn môi dưới khẽ nhắc cô: "...Tề Diệu Tưởng, cậu nhìn bài đi, đừng nhìn mình."

Lúc này những người khác mới phát hiện ra bọn họ đều đang nhìn Kỷ Sầm giải toán, chỉ có duy nhất mình Tề Diệu Tưởng là nhìn Kỷ Sầm.

Ai nấy đều cười ẩn ý, có điều không ai nói rõ ra mà chỉ mặc định là vì lúc Kỷ Sầm chỉ bài quá đẹp trai nên Tề Diệu Tưởng mới sơ ý mê đắm cậu.

Cố Dương: "..."

Cậu ấy không phát biểu ý kiến gì, xòe tay về phía Ngô Trừng: "Thế cậu có viết lại đề bài câu đấy không? Cho tôi xem."

Ngô Trừng: "Viết rồi đây. Không cần xem đâu, Kỷ Sầm đã..."

Cố Dương ngắt lời: "Đưa tôi xem."

Ngô Trừng ờ một tiếng rồi đưa vở cho cậu ấy.

Cố Dương liếc đề bài rồi lấy giấy nháp ra bắt đầu tính.

Mấy phút sau, cậu ấy cũng tính ra đáp án.

Cố Dương nhếch môi.

Còn tưởng đề này khó cỡ nào mà làm Tề Diệu Tưởng sùng bái Kỷ Sầm như vậy.

Thế thì Kỷ Sầm có gì hay ho để sùng bái như thế chứ?

Lời tác giả: Đại chiến toán học giữa em rể và anh vợ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.