(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn nhìn nhau một cái.
Bách Trạch Văn hất cằm: "Lên không?"
Kỷ Sầm gật đầu: Lên.
Lúc này Cố Dương đã nói sướng mồm rồi đeo tai nghe lên ngồi trước máy tính để chuẩn bị cho ván tiếp theo. Cậu ấy vừa đụng vào con chuột thì bỗng nhiên cả người bị tóm lên khỏi ghế.
Cậu ấy trợn mắt: "Này..."
Còn chưa dứt lời thì đã bị Kỷ Sầm xuyên hai tay qua nách, Bách Trạch Văn túm nâng hai chân, hai người họ hợp sức nâng Cố Dương lên.
Bách Trạch Văn: "Làm thế nào đây?"
Kỷ Sầm: "Vứt xuống thùng rác dưới lầu."
Bách Trạch Văn: "Thùng rác nào? Cố Dương là rác gì nhỉ?"
Kỷ Sầm: "Rác độc hại."
Bách Trạch Văn: "OK."
Cố Dương: "..."
Nói xong, hai người nâng "rác thải độc hại" Cố Dương ra bên ngoài.
Còn chưa tới cửa thì Cố Dương đã giãy giụa thoát được, cậu ấy tháo kính ném sang một bên rồi xông thẳng về phía hai người.
Kỷ Sầm bình tĩnh ra lệnh: "Cù nách đi, cậu ta sợ nhột."
Bách Trạch Văn tự tin nghe lệnh: "Được luôn!"
Cố Dương nhếch miệng cười lạnh: "Hai tụi bay tự tìm đường chết."
...
Bách Trạch Văn: "Ha ha ha ha ha!"
Kỷ Sầm: "... Thằng chó, bảo cậu cù cậu ta cơ mà, cười cái rắm gì thế."
Bách Trạch Văn: "Nhưng tôi cũng sợ nhột mà!"
Kỷ Sầm: "Thế còn cần cậu làm gì nữa?"
Trong phòng game không rộng lắm, ba chàng trai lao vào đánh nhau. Phe Cố Dương ít người sức kém nên chẳng mấy chốc đã thảm bại rơi xuống thế yếu, bị Kỷ Sầm với Bách Trạch Văn đè trên đất cù nách.
Cố Dương cười đến mức nước mắt chảy dài trên má, hình tượng lạnh lùng thường ngày biến mất không còn tí gì. Cậu ấy đành đồng ý bồi thường cho Bách Trạch Văn và Kỷ Sầm mỗi người một bộ trang phục trong game thì trận đánh này mới kết thúc.
Cố Dương đầu tóc rối tung đeo kính lên, đã đánh thua lại còn mất trắng hai bộ trang phục vào tay hai kẻ nhân lúc cháy nhà đi hôi của, Cố Dương vừa cạn lời vừa bực bội, không biết bản thân rốt cuộc đang làm cái gì.
Vì socola của Tề Diệu Tưởng mà vừa bị ăn đòn vừa mất hai bộ trang phục, đến nông nỗi này sao.
Trong đầu Cố Dương không hiểu sao lại nhảy ra bốn chữ dùng để mô tả Tề Diệu Tưởng:
"Hồng nhan họa thủy."
Nhưng ngoại hình của Tề Diệu Tưởng là đôi mắt to tròn, tóc mái bằng, khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng người cũng nhỏ nhắn, nhìn kiểu gì cũng không giống "hồng nhan họa thủy".
Có điều, Kỷ Sầm có ý kiến với cậu ấy thì cho qua đi, cái thằng Bạch Trạch Văn cũng nhảy vào làm gì không biết.
Nghĩ tới đây, Cố Dương đá Bạch Trách Văn.
"Ui."
Bách Trạch Văn: "Làm gì đấy."
"Chó chết, Tề Diệu Tưởng cho tôi socola, Tam Cân ghen đã đành, cậu ghen cái quái gì vậy?"
Không đợi Bách Trạch Văn lên tiếng, Cố Dương nhếch môi: "Lẽ nào cậu cũng thích Tề Diệu Tưởng?"
Bách Trạch Văn ậm ừ khó hiểu. Kỷ Sầm nghe được thì thái dương giật giật nhìn về phía Bách Trạch Văn.
Bách Trạch Văn: "..."
Nói Cố Dương là đồ rác thải độc hại đúng là chẳng sai chút nào, giỏi ném mâu thuẫn sang người khác thật đấy.
Bách Trạch Văn không phải là thích Tề Diệu Tưởng, trong lòng cậu ta chỉ hơi khó chịu khi Tề Diệu Tưởng tặng socola cho Cố Dương mà không tặng cho mình.
Đúng là vì có Kỷ Sầm nên cậu ta mới quen biết Tề Diệu Tưởng, nhưng trong khoảng thời gian này cậu ta đã thật lòng xem cô là bạn bè.
Trước đây lúc đi gác cổng trường cùng Kỷ Sầm, Tề Diệu Tưởng chủ động mang bữa sáng cho cậu ta khiến cậu ta cảm động không thôi, cảm thấy nhóc đáng thương cũng được đấy. Nhưng mới qua bao lâu, lúc ấy cảm động bao nhiêu thì giờ thất vọng bấy nhiêu.
Bách Trạch Văn mím môi: "Tôi chỉ hơi thất vọng thôi."
Nỗi thất vọng khi bị bạn bè phớt lờ.
Nói xong, cậu ta lại khẽ thở dài, không biết bản thân vì sao bỗng nhiên lại ngang ngược như vậy.
Cậu ta lại nhìn thấy Kỷ Sầm đang cầm hộp socola mà ba Cố đưa cho Cố Dương và nhìn một lúc lâu. Cố Dương thấy Kỷ Sầm cứ nhìn socola mãi thì nói nếu thích ăn thì cho cậu cả hộp đấy.
Nghe thấy câu này, Kỷ Sầm ném socola qua, nói lạnh nhạt: "Không cần, không thèm đồ của cậu."
Cố Dương cười ha hả, không thèm quan tâm dáng vẻ kiêu ngạo của Kỷ Sầm. Không thèm thì không thèm, cậu ấy cầm hộp socola cất vào tủ lạnh.
Ý tứ của Kỷ Sầm không thể rõ ràng hơn được nữa, nếu Bách Trạch Văn và Cố Dương không hiểu thì đúng là lãng phí bao nhiêu năm quen biết.
Chỉ cần socola của Tề Diệu Tưởng, chỉ thèm socola của Tề Diệu Tưởng thôi.
Không nhận được socola của Tề Diệu Tưởng, có người còn khó chịu hơn mình. Vừa nghĩ như vậy, Bách Trạch Văn đột nhiên cảm thấy cũng chẳng khó chịu đến thế.
Tề Diệu Tưởng ở bên kia chẳng hề biết gì, cô chẳng hay chỉ vì socola của mình mà khơi mào một trận gió tanh mưa máu giữa ba chàng trai. Cô hỏi mẹ link mua socola sau đó vui vẻ gửi vào trong nhóm.
Tề Diệu Tưởng: [Là cái này nè!]
Mấy người hỏi link mua vẫn chưa lên tiếng, Bách Trạch Văn nãy giờ im lặng lại xuất hiện: [Cười mỉm.jpg]
Bách Trạch Văn lưu trữ rất nhiều meme, cậu ta chưa từng thua bất cứ một cuộc đấu meme nào trong nhóm. Lúc này bỗng nhiên lại gửi một meme bình thường như vậy khiến mọi người có hơi không quen.
Sau đó cậu ta lại gửi thêm vài cái meme cười mỉm nữa, gửi xong thì @Tề Diệu Tưởng, ý tứ quá đỗi rõ ràng.
Nhất định phải tag @Tề Diệu Tưởng, bằng không thì nhóc chậm chạp chắc chắn sẽ không nhận ra trận meme cười mỉm này là cậu ta cố ý cà khịa cho cô xem.
Tề Diệu Tưởng: [Sao vậy?]
Bách Trạch Văn: [Cậu làm gì thì tự bản thân cậu rõ.]
Tề Diệu Tưởng ngơ ngác, cô thật sự không biết mà.
Cô chỉ biết là trước đó cô và mọi người nói chuyện rất vui vẻ. Lư Văn Giai bảo socola cô mang đến trường rất ngon. Vương Thư Hủy hỏi xin link mua, cô đi hỏi mẹ sau đó gửi vào trong nhóm, từ lúc đó Bách Trạch Văn bắt đầu công kích meme mỉm cười.
Sau khi vứt lại một câu chẳng đầu chẳng đuôi, Bách Trạch Văn không nói thêm gì nữa.
Tề Diệu Tưởng suy nghĩ hồi lâu, cô nghĩ mãi cũng chẳng hiểu rốt cuộc mình đã làm gì mà khiến cho Bách Trạch Văn không vui.
Lúc này mẹ cô tới gõ cửa phòng hỏi có muốn ra ngoài đi dạo rồi nhân tiện đi siêu thị ở nơi khác xem có socola hay không, chuỗi siêu thị ở gần nhà không có vậy thì đi siêu thị nhập khẩu xem sao. Dù gì thì đợi order thực sự quá chậm, đến khi socola tới nơi có khi bạn bè đã chẳng còn hứng ăn nữa rồi.
Tề Diệu Tưởng lập tức đồng ý, cô chẳng còn thời gian tiếp tục đoán tâm trạng của Bách Trạch Văn nữa, thu dọn đồ rồi vội vàng ra ngoài với mẹ.
...
Tề Diệu Tưởng đi theo mẹ tới một siêu thị nhập khẩu cách nhà khá xa, tìm trong đó hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy loại socola tương tự.
Tề Tư nói: "Giờ thì vui rồi nhé, con mua đi."
Tề Diệu Tưởng cười hì hì, đang lúc muốn lấy vài hộp lớn sau này chia cho các bạn thì cô nhìn thấy giá tiền niêm yết của socola.
Một hộp socola 12 viên, 258 tệ.
Giá này còn đắt hơn giá order rất nhiều, một viên hơn 20 tệ, là socola hay là vàng thế?
Tề Diệu Tưởng rụt tay lại nhìn mẹ.
"Hay là mình nhờ order đi ạ?"
Tề Tư cười rồi lấy vài hộp socola lớn ném vào xe đẩy hàng: "Con cất công đi đường xá xa xôi tới tận đây rồi, vả lại cũng chẳng đắt hơn bao nhiêu. Kiếm tiền chẳng phải để tiêu sao? Cứ mua đi."
Tề Diệu Tưởng muốn ngăn cản: "Nhưng mà thật sự đắt quá..."
Tiện tay nhặt vài hộp đã hơn một nghìn tệ.
Hơn một nghìn tệ đủ để cho cô ăn không biết bao nhiêu bữa ở căn tin trường.
Tề Tư vỗ vai con gái nói: "Chăm chỉ làm việc, tiết kiệm tiền bạc là nhiệm vụ của mẹ chứ không phải của con. Nhiệm vụ của con bây giờ là chăm chỉ học hành, sau này kiếm thật nhiều tiền cho mẹ dưỡng già."
"Hơn nữa một nghìn tệ thật ra vẫn còn ổn mà. Mẹ con thường ngày mua một lọ kem nền cũng đã 500 tệ rồi. Chỗ socola này con mang đến trường chia cho các bạn, thúc đẩy tình bạn giữa mấy đứa, mẹ thấy một nghìn này đáng giá lắm."
Tề Tư thật sự cảm thấy tiêu số tiền này rất đáng, không hề nói quá chút nào.
Nếu có thể giúp Tưởng Tưởng kết giao được với những người bạn thật sự, bảo bà tiêu thêm nhiều lần một nghìn tệ cũng chẳng sao hết, cùng lắm thì tăng ca thêm vài buổi là được rồi.
Dường như Tề Diệu Tưởng cũng hiểu được ý của mẹ nên không ngăn mẹ nữa.
Mua socola xong, hai mẹ con tiếp tục đi siêu thị, khó lắm mới đi ra ngoài một chuyến, xem xem có thứ gì khác cần mua không. Tề Diệu Tưởng vừa đẩy xe vừa kể cho mẹ nghe về những người bạn của mình.
Kể về Lư Văn Giai, Vương Thư Hủy, La Yên, Cố Dương và Ngô Trừng, còn có Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn nữa.
Tề Tư hỏi: "Kỷ Sầm là cậu bé hạng nhất toàn khối mà trước đây con kể với mẹ đúng không?"
Tề Diệu Tưởng đáp: "Vâng, là cậu ấy đấy ạ. Cậu ấy thực sự giỏi lắm luôn, lần này thi giữa kỳ vẫn là cậu ấy xếp hạng nhất toàn khối, hơn nữa Toán được 148 điểm lận."
Nhắc đến 148 điểm môn Toán, cô còn tự hào ngẩng đầu lên như thể mình chính là người thi được con số 148 ấy.
Tề Tư buồn cười: "Kỷ Sầm nhà người ta thi được 148 điểm chứ có phải con đâu, con tự hào cái gì thế?"
Tề Diệu Tưởng cũng không biết mình đang tự hào cái gì nữa.
Kỷ Sầm người ta còn chẳng tự hào đến vậy.
Có điều cô vui như vậy đó, Kỷ Sầm thi tốt, cô mừng thay cho cậu, cũng tự hào vì cậu.
Có lẽ giữa bạn bè với nhau là vậy nhỉ. Thấy đối phương tốt thì vui thay cho người ta. Có thứ gì tốt cũng muốn chia sẻ với đối phương ngay, ví dụ như socola hôm nay cô mua.
Nhìn socola trong xe đẩy, Tề Diệu Tưởng bỗng nhiên a một tiếng.
Hình như cô biết vì sao Bách Trạch Văn không vui rồi.
...
Nghĩ ra mình sai ở đâu, thứ hai hôm ấy Tề Diệu Tưởng lập tức mang socola tới trường.
Trước tiên cô chia cho các bạn cùng lớp trước. Bọn Lư Văn Giai sau khi biết Tề Diệu Tưởng đã chạy tới siêu thị nhập khẩu cách nhà rất xa để mua socola thì cảm động đến mức không biết nên nói gì. Để thể hiện sự cảm động ấy, Lư Văn Giai ôm Tề Diệu Tưởng nói yêu cậu yêu cậu.
Cố Dương và Ngô Trừng ngồi phía sau cạn lời luôn.
Đúng là làm con gái thật tuyệt, có thể tùy tiện nói câu "Mình yêu cậu" mà chẳng sợ ai nghi ngờ tình bạn giữa họ không trong sáng. Con trai bọn họ nếu dám ôm nhau rồi nói "mình yêu cậu", bị giáo viên thấy thì chắc chắn trăm phần trăm sẽ bị tóm đi học tiết tư vấn tâm lí.
Cho bạn cùng lớp xong, phần còn lại là của Bách Trạch Văn và Kỷ Sầm.
Vốn dĩ chỉ cần đi tới cửa lớp A29 là xong chuyện, nhưng bây giờ Tề Diệu Tưởng vẫn chưa dám làm vậy.
Lần trước đi trả giấy làm bài thi cô đã gặp phải cô gái ngăn mình ở nhà vệ sinh, tuy tờ bài thi được trả rồi nhưng vẫn trả nhầm, đã thế lại còn xảy ra một chuyện dở khóc dở cười.
Tề Diệu Tưởng định nhờ Cố Dương giúp, thế nhưng lần trước nhờ cậu ấy đưa bữa sáng giúp hình như có hơi phiền cậu ấy.
Vẫn nên đừng làm phiền người ta, tự mình tìm cơ hội vậy.
Trong giờ giải lao giữa tiết học thứ hai, khi đi tập thể dục, Tề Diệu Tưởng vốn dĩ muốn đợi tập xong thì gọi bọn họ lại. Nhưng khi tập xong, hàng ngũ lớp nào cũng lộn xộn, cô thấy bọn họ đang nói chuyện với mấy người trong lớp họ, hoàn toàn không để ý đến cô, thế là lúc đang định cất tiếng gọi tên thì ngay lập tức lại nuốt vào bụng.
Lúc ăn trưa, căn tin có quá nhiều người nên không thể gặp họ.
Buổi chiều lại đi sang tòa thí nghiệm bên kia để tham gia lớp thí nghiệm vật lý. Cả buổi cô đều theo lớp nên một ngày trôi qua cô không thể đưa một viên socola nào.
Sau khi học xong tiết tự học buổi tối trở về nhà, Tề Diệu Tưởng cầm điện thoại, vốn định liên lạc với bọn họ nhưng cô nghĩ nên đợi bọn họ gửi tin nhắn trước.
Để điện thoại sang một bên, vừa làm bài tập vừa đợi, kết quả làm bài tập xong rồi mà điện thoại vẫn im lìm.
Họ không liên lạc với cô.
Cô không giỏi chủ động giao tiếp, nhưng khi cô không chủ động, bọn họ cũng chẳng để ý cô nữa.
Hình như bọn họ tức giận thật rồi.
Tề Diệu Tưởng cuối cùng không biết phải làm như thế nào.
Làm sao bây giờ?
Thực ra trong lòng cô hiểu rõ, chỉ cần đi tìm bọn họ là được rồi, nhưng vấn đề là cô khó chủ động tiến lên một bước.
Trước khi chuyển đến Nhất Trung, ở trường cũ, cô đã cô đơn quá lâu, cũng đã quen với sự cô đơn.
Cho dù cô thực sự không muốn ở một mình, nhưng có rất nhiều lúc thà ở một mình chứ không chủ động hòa nhập, vì sợ bị đối xử lạnh nhạt, sợ bị phớt lờ, sợ sự dũng cảm mình vất vả gom góp được lại bị người khác hất nhẹ nhàng như hất đổ bát nước, lại lần nữa bị dập tắt.
Tề Diệu Tưởng phiền não muốn lấy sách đập vào đầu, lúc này cô mới nhận ra hình như mỗi lần gặp nhóm Kỷ Sầm, đều là họ chủ động tìm cô.
Một khi bọn họ không chủ động, cô sẽ hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với họ ở trường.
Vậy cô gửi tin nhắn QQ nhỉ?
Không được.
Không thể dựa vào điện thoại, cũng như không thể lợi dụng điện thoại để tránh những vấn đề mà bản thân cô cần cải thiện.
Ngày mai, ngày mai nhất định phải đi tìm họ.
Tề Diệu Tưởng thề thốt ở trong lòng.
Nhưng mà...
Ngày hôm sau, cô không đi tìm. Ngày kế tiếp cũng không đi tìm, cứ như vậy cho đến thứ Sáu Tề Diệu Tưởng vẫn chưa đi tìm bọn họ, ngày mai là họp phụ huynh, học sinh không cần đi học.
Vẫn đang trong giờ ăn trưa, Lư Văn Giai chợt nhận ra, hình như tuần này không gặp mấy bạn lớp A29, rõ ràng tuần trước bọn họ còn cùng nhau ăn cơm ở căn tin.
"Gần đây lớp A29 bận việc lắm sao?" Lư Văn Giai hỏi: "Không phải đang bí mật chuẩn bị cho tiệc tối mừng Tết tây đấy chứ?"
La Yên kêu một tiếng: "Không thể nào, gấp gáp như vậy á, còn chưa đến tháng 12 mà."
Để đề phòng, sau bữa cơm La Yên lập tức đi tìm Cố Dương hỏi thăm.
Cố Dương quen Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn, nếu lớp A29 bọn họ đang bí mật chuẩn bị tiệc năm mới, Cố Dương chắc chắn sẽ biết.
Nhưng Cố Dương nói không có, Lư Văn Giai khó hiểu: "Vậy sao tuần này không gặp nhóm Kỷ Sầm nhỉ?"
Xoay bút trong tay, Cố Dương liếc mắt nhìn Tề Diệu Tưởng đang ở một bên yên lặng chờ đợi câu trả lời.
Nhận thấy ánh mắt của Cố Dương, trong lòng Tề Diệu Tưởng sửng sốt.
Cố Dương: "Không biết, chắc là đang chuẩn bị họp phụ huynh."
Họp phụ huynh thì có cái gì cần chuẩn bị, không phải chỉ cần chuẩn bị tư tưởng mình bị mắng khi về nhà thôi sao?
Nhưng nếu họ không bí mật chuẩn bị tiệc mừng năm mới thì La Yên là lớp phó văn nghệ tạm thời cảm thấy nhẹ nhõm.
Mấy cô gái nằm bò trên bàn chuẩn bị nghỉ trưa, chỉ có Tề Diệu Tưởng không ngủ, thỉnh thoảng quay đầu lại, nhưng chỉ quay đầu lại mà không nói lời nào.
Trong tình huống như vậy, Cố Dương không có cách nào tiếp tục làm việc của mình, cậu ngẩng đầu nói: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì thì nói đi, đừng như chong chóng quay tới quay lui."
Sợ đánh thức người khác đang nghỉ trưa, Tề Diệu Tưởng lấy tay che miệng, do dự một lát, nhỏ giọng nói: "Ừm, gần đây bọn họ không ăn cơm với bọn mình, có phải là bởi vì..."
Cố Dương không cần suy nghĩ mà nói ngay: "Đúng, là bởi vì cậu."
Bây giờ Tề Diệu Tưởng không có lí do gì để tự lừa mình dối người nữa.
Thì ra là do giận cô thật.
"Được rồi."
Tề Diệu Tưởng buồn bã quay đầu lại.
Cố Dương chịu rồi.
Tại sao lại có người ngay cả cái gáy cũng toát ra cảm xúc, chỉ xem cái gáy cũng có thể nhìn ra được là cô đang buồn.
Buồn nhưng không hành động.
Thật không ngờ hai người kia ở lớp bên cạnh lại có thể hạ quyết tâm đến vậy, chỉ vì một miếng socola mà lại đi so đo với một cô gái.
Mấu chốt là cậu ấy cũng bị liên lụy, nguyên một tuần này hai người kia đều không để ý đến cậu.
Cố Dương thở dài trong lòng.
Cậu dùng nắp bút gõ nhẹ lên vai Tề Diệu Tưởng.
Tề Diệu Tưởng quay đầu.
"Hai người đó đang giận cậu vì lần trước cậu cho socola nhưng bỏ quên bọn họ."
"Nếu cậu có chút lương tâm thì đừng cho bọn họ ra rìa, bù đắp cho bọn họ hai viên socola đi."
Tề Diệu Tưởng mở to mắt: "Mình không có cho họ ra rìa, mình cũng định tặng socola cho bọn họ mà."
Để chứng minh chuyện này với Cố Dương, cô nhanh chóng lấy socola trong cặp ra, nó đã ở trong cặp cô cả một tuần rồi, cô chưa bao giờ lấy nó ra.
Cố Dương nhíu mày: "Vì sao một tuần rồi mà cậu chưa đưa?"
"Mình..." Tề Diệu Tưởng cúi đầu, cảm thấy hơi thất bại: "Mình không dám."
"Tại sao không dám?" Cố Dương không hiểu.
Tề Diệu Tưởng ngập ngừng nói cho Cố Dương nghe những suy nghĩ rối rắm trong lòng.
Cố Dương phục rồi.
Chỉ là một hai chuyện vặt vãnh, sao lại làm quá như vậy.
Cậu đặt bút xuống, nêu cho cô một ví dụ: "Cậu và một người có mâu thuẫn, cậu muốn hòa giải với người ta nhưng lại không biết mở miệng thế nào. Dưới góc nhìn của cậu, cậu không mở miệng được là rất bình thường, dù sao thì chẳng ai muốn lấy lòng người khác lúc họ lạnh lùng hờ hững với mình. Nhưng dưới góc nhìn của người kia, cậu đang phớt lờ người đó, đang chiến tranh lạnh với người đó."
Cố Dương chỉ vào Lư Văn Giai đang nghỉ trưa ở hàng ghế đằng trước: "Giả dụ cậu cãi nhau với Lư Văn Giai, dù đúng hay sai thì một lần hai lần cậu ấy sẽ tìm cậu trước, nhưng ba lần bốn lần, cậu ấy không tìm cậu nữa, cậu có chủ động tìm cậu ấy không?"
Tề Diệu Tưởng không chút nghĩ ngợi: "Có."
"Vậy tại sao với Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn thì cậu lại không?" Cố Dương nói: "Bọn họ không phải bạn của cậu sao?"
Một lúc sau, Tề Diệu Tưởng gật đầu: "Bọn họ đương nhiên là bạn rồi. "
"Vậy tiếp theo nên làm gì, cậu tự nghĩ đi." Cố Dương nói: "Nếu như mỗi lần cậu đều chờ người khác tới tìm mình để nói chuyện, thời gian lâu dần, người khác cũng sẽ mệt."
Nói xong, Cố Dương cảm thấy mình đã làm hết trách nhiệm của người trung gian rồi.
Thế nhưng ngay lúc cậu định thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe thấy cô gái nhỏ giọng gọi tên mình: "Cố Dương, Cố Dương."
Cố Dương cảm thấy bất đắc dĩ hoàn toàn: "Lại sao thế?"
Tề Diệu Tưởng thận trọng nói: "Cậu có thể giúp mình nói với hai người họ một tiếng được không? Mình muốn mang socola cho bọn họ."
Cố Dương nhíu mày: "Bọn họ ở ngay sát vách, cậu không thể tự đi nói sao?"
Tề Diệu Tưởng mím môi, yếu ớt nói câu "được rồi".
Nghe như đang tủi thân, khiến Cố Dương có một loại cảm giác nếu cậu ấy không giúp đỡ thì cậu sẽ có cảm giác tội lỗi.
Thôi kệ, không thể yêu cầu một người gầy ăn một miếng thì béo lên ngay, càng không thể bắt một người ngại giao tiếp trở thành trùm giao tiếp được.
Coi như cậu thiếu nợ hai người kia, cũng thiếu nợ cô.
"Tôi gọi giúp cậu." Cố Dương chọn đầu hàng.
Vào khoảnh khắc cậu thỏa hiệp, vẻ mặt tủi thân của Tề Diệu Tưởng đột nhiên biến mất và đổi thành gương mặt vui vẻ: "Thật sao?"
Cố Dương: "..."
Có phải cậu bị cô lừa rồi không?
"Cảm ơn cậu nhé, mình lại mời cậu ăn socola." Tề Diệu Tưởng lấy socola từ trong cặp ra: "Hai viên này có nhân là hạt phỉ và đậu phộng, cá nhân mình thấy hai vị này là ngon nhất."
Cố Dương cho socola vào miệng.
Không ngon, quá ngọt rồi, cậu không thích ngọt, vậy nên ba mua socola cho cậu, đến nay cậu chưa ăn một miếng nào.
Tề Diệu Tưởng còn đang đợi cậu phản hồi, tích cực hỏi: "Thế nào, ăn ngon không?"
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời đầy mong đợi của cô, socola trong miệng tan chảy, vị ngọt của nhân tràn ngập trong miệng, Cố Dương khe khẽ ừ một tiếng: "Khá ngon."
...
Ăn socola của người ta rồi thì phải giúp đỡ người ta, Cố Dương nói với Tề Diệu Tưởng rằng trước tiết tự học buổi tối bọn họ sẽ đến sân bóng rổ chơi một lát, cô có thể đi đến sân bóng rổ tìm họ.
Tề Diệu Tưởng có hơi lo lắng: "Sẽ không có ai khác ở sân bóng rổ chứ?"
Không phải chỉ là đưa socola thôi sao, sao lại kiêng dè đến nỗi này?
Cố Dương nói không có, sau đó gửi tin nhắn cho Kỷ Sầm, bảo bọn họ tối nay chơi bóng rổ đừng cho người khác đến xem.
Quả nhiên sau khi ăn tối xong, Cố Dương dẫn Tề Diệu Tưởng đến sân bóng rổ, trên sân bóng rổ ngoại trừ một số học sinh lớp khác cũng đang chơi thì không còn người nào khác.
Vốn dĩ Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn đều cảm thấy đây là chuyện nhỏ, nhưng bởi vì bị phớt lờ nên trong lòng cảm thấy không vui, hơn nữa suốt tuần vừa rồi, Tề Diệu Tưởng không có biểu hiện gì, điều đó càng khiến bọn họ không thoải mái tẹo nào.
Vì vậy khi thấy Tề Diệu Tưởng xuất hiện ở trên sân bóng rổ, nỗi khó chịu trong lòng hai chàng trai biến mất trong tích tắc.
Có socola hay không thì không thành vấn đề, cho hay không cho đều được, thật ra điều bọn họ muốn chính là thái độ, chỉ cần cô không phớt lờ bọn họ là được.
Nhưng Tề Diệu Tưởng không cảm thấy như vậy, nếu muốn bù đắp thì phải bù đắp đến cùng, cô lấy ra hai hộp socola chưa mở trong cặp sách, đưa tận tay cho Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn mỗi người một hộp.
Đột nhiên được cho cả hộp socola, trong lòng Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn kinh ngạc lẫn vui mừng và không thể bình tĩnh được, ngược lại sắc mặt Cố Dương lại tối sầm.
Tề Diệu Tưởng, cả đời này đừng mong cô bạn có thể học được cách bình đẳng không thiên vị ai.
Tuy nhiên, từ trước đến nay Bách Trạch Văn không hiểu hai chữ "khiêm tốn" viết như thế nào. Sau khi nhận socola của Tề Diệu Tưởng, cậu ta còn khoác vai Cố Dương mà nói: "Cố Dương, cả một hộp socola. Cả, một, hộp, này."
Tề Diệu Tưởng đang ở đây nên không thể nổi giận, Cố Dương không nói gì, thẳng tay kéo Bách Trạch Văn đến sân bóng, Kỷ Sầm không đi cùng bọn họ, ngồi bên cạnh Tề Diệu Tưởng quan sát trận chiến.
Lần đầu tiên Tề Diệu Tưởng xem bọn họ chơi bóng, nhịn không được hỏi: "Bình thường các cậu đều chơi bóng rổ như này sao?"
Chơi bóng rổ không phải là ném bóng vào rổ sao? Tại sao họ lại ném bóng vào đầu nhau?
"Đúng vậy, đây là phong cách chơi của bọn mình." Kỷ Sầm nghiêm túc nói: "Ném trúng tay chân tính một điểm, ném trúng bụng tính hai điểm, ném trúng đầu tính ba điểm. Khi chơi bóng rổ, ai lại không muốn ghi được ba điểm chứ?"
"...Ồ."
Không thể hiểu được cách chơi bóng rổ tự chế này, Tề Diệu Tưởng quyết định không tìm hiểu nữa, suy nghĩ vài giây rồi trực tiếp xin lỗi Kỷ Sầm: "Xin lỗi cậu, lần trước lúc mình cho socola, vì nhiều nguyên nhân mà mình quên mất không tặng cho các cậu."
"Không cần xin lỗi." Kỷ Sầm nói: "Chỉ là bọn mình quá so đo thôi."
Bởi vì một viên socola mà lại giận cô, nói thật lòng, mấy ngày nay cố ý không đi tìm cô nhưng trong lòng cậu cũng đang giằng co, bắt buộc phải như vậy sao?
Tề Diệu Tưởng lắc đầu: "Không phải các cậu so đo, đúng thật là vấn đề của mình. Không những phớt lờ các cậu mà lần nào mình cũng chờ các cậu tới tìm mình. Thực ra giữa bạn bè nên có sự liên lạc trao đổi, không thể luôn là một bên chủ động, một bên bị động, sau này mình sẽ chú ý hơn."
"Mình nghĩ rồi, nếu đổi lại mình bị các cậu phớt lờ, chắc chắn mình sẽ so đo nhiều hơn các cậu."
Cô nói cực kỳ quyết tâm: "Từ bây giờ mình sẽ đối xử bình đẳng với tất cả bạn bè của mình!"
Kiên quyết không để bất kỳ người bạn nào buồn vì cô!
Nhìn dáng vẻ này của cô, trong mắt cô lộ ra vẻ kiên định cùng một chút chân thành ngốc nghếch, Kỷ Sầm nói: "Thật ra cũng không cần tuyệt đối như vậy, bởi vì có một kiểu bạn có lẽ sẽ được thiên vị hơn một chút."
Tề Diệu Tưởng lập tức hỏi: "Hả? Kiểu bạn nào?"
Kỷ Sầm nghiêng đầu, nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói: "Bạn trai nha."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");