(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kỷ Sầm đứng dậy, không nói lời thừa thãi mà đi đến trước mặt Tề Diệu Tưởng, túm cổ áo của Bách Trạch Văn kéo cậu ta về chỗ ngồi
Miệng Bách Trạch Văn còn đang hét lớn: "Được lắm, cái tên đàn ông đáng chết, anh thế mà lại còn bảo vệ con nhóc hồ ly tinh này!"
Vừa nói cậu ta vừa dùng đũa chỉ vào mũi Kỷ Sầm.
Kỷ Sầm dùng đũa của mình hất văng đũa của cậu ta ra.
"Không sai, vậy nên cậu đừng tự rước lấy nhục cho mình nữa, lo ăn cơm của cậu đi."
Những người khác nghe thấy thì nghĩ Kỷ Sầm bị làm ồn đến nỗi thấy phiền, lười tranh cãi nên mới trả lời có lệ với Bách Trạch Văn.
Nhưng Bách Trạch Văn lại không cảm thấy như vậy. Vốn dĩ cậu ta chỉ cố ý diễn vẻ tức giận, nhưng hiện giờ vẻ mặt lại vô cùng sâu xa đầy ẩn ý
Cậu ta nghiêng đầu liếc nhìn Tề Diệu Tưởng.
Đúng lúc Tề Diệu Tưởng đang nhìn bọn họ, Bách Trạch Văn nheo đôi mắt hồ ly của cậu ta, dùng khẩu hình nói với cô:
"Nhóc hồ ly tinh."
Tề Diệu Tưởng nhanh chóng dời mắt về.
Vụ việc nhỏ nhặt này qua đi, mọi người cười cười rồi tiếp tục ăn cơm. Lư Văn Giai ở bên cạnh hào hứng thảo luận với La Yên về tiết mục sẽ biểu diễn vào đêm hội Tết dương lịch.
Ngoại trừ Bách Trạch Văn và cô, dường như không có ai để ý đến những lời Kỷ Sầm vừa nói.
Tôi thiên vị "nhóc hồ ly tinh" đó, thì sao nào.
Trong lòng Tề Diệu Tưởng muốn phản bác.
Cô chẳng phải là "nhóc hồ ly tinh" đâu.
Kỷ Sầm không muốn tiếp tục làm bạn cùng bàn với Bách Trạch Văn nữa, đó là mâu thuẫn giữa hai người bọn họ, không liên quan gì đến cô.
...
Ăn xong, Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn trở về ký túc xá nghỉ trưa, chia tay sáu thành viên của lớp A28 tại cửa căn tin.
Bách Trạch Văn nói: "Khi nào lớp các cậu quyết định xong tiết mục biểu diễn thì nói cho chúng tôi biết với, chúng tôi tham khảo xem sao."
La Yên nói: "Không được, lỡ như lớp các cậu copy ý tưởng của lớp chúng tôi thì sao?"
"Gì cơ? Lớp chúng tôi copy lớp các cậu?" – Bách Trạch Văn cười ha hả một tiếng: "Có lầm không vậy, lớp chúng tôi đều có chỉ số IQ 180 đấy, sao có thể copy được chứ?"
Ngô Trừng chen vào nói: "Vậy phiền lớp các cậu tự lên ý tưởng đi, đừng hỏi thăm tiết mục của lớp chúng tôi nữa."
Bách Trạch Văn "xí", tự tin phun ra một câu: "Chờ xem, đến lúc đó ý tưởng sáng tạo của lớp chúng tôi nhất định sẽ đánh bại lớp các cậu."
Sau đó lôi kéo Kỷ Sầm rời đi.
Sau khi người lớp khác đi rồi, sáu người bọn họ vừa đi về lớp vừa tiếp tục thảo luận xem nên biểu diễn tiết mục gì.
Các tiết mục biểu diễn trong tiệc tối đơn giản chỉ là những hình thức trình diễn cũ rích như ca hát hay nhảy múa, các lớp khác chắc chắn cũng sẽ nghĩ như vậy.
La Yên nói: "Nếu không thì diễn kịch đi, chắc là sẽ không có nhiều lớp làm cái này đâu."
Vương Thư Huỷ nói: "Sao cũng được, miễn là đừng cho mình lên sân khấu diễn là được."
La Yên hỏi những người khác: "Các cậu cảm thấy thế nào?"
Lư Văn Giai hỏi: "Diễn kịch gì đây? Kịch của Triệu Bản Sơn* sao?"
(*) Triệu Bản Sơn là diễn viên hài kịch nổi tiếng ở Trung Quốc
"Không phải, tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn quá kinh điển, rất khó để làm tốt." – La Yên nói: "Tuần này về nhà mình sẽ xem lại các tiết mục Xuân Vãn để coi có cái nào phù hợp không."
Ngô Trừng xua tay: "Ầy, cậu đừng vội. Tôi chỉ nói một câu thế thôi, diễn kịch gì cũng được, mấu chốt là lớp chúng ta có ai chịu lên sân khấu diễn hay không."
Hiện tại trong số các học sinh cấp ba, mười người thì có tám người mắc chứng sợ xã hội, đến chuyện đi mượn phấn của lớp khác mà có người còn xấu hổ chứ đừng nói đến việc lên sân khấu biểu diễn kịch trước mặt toàn trường.
"Cũng đúng ha." La Yên chớp chớp mắt.
Trong số sáu người bọn họ thì đã có Tề Diệu Tưởng, Cố Dương và Vương Thư Huỷ kiên quyết không muốn lên sân khấu.
La Yên đề nghị: "Vậy thì lấy một tiết tự học dùng để họp lớp? Hỏi ý kiến của mọi người?"
Ngô Trừng gật đầu: "Được, buổi chiều tôi sẽ đi tìm thầy Đổng chủ nhiệm để bàn bạc xem sao."
...
Buổi chiều, Ngô Trừng đến văn phòng tìm Đổng Vĩnh Hoa nhưng khi trở về thì sắc mặt không tốt lắm.
La Yên hỏi tình hình như thế nào, chủ nhiệm lớp có đồng ý không.
Ngô Trừng nói không phải, thầy ấy nói hiện giờ mới giữa tháng mười một, còn lâu mới đến tiệc mừng Tết tây, huống chi còn có kỳ thi tháng lần thứ hai mới đến Tết tây, chủ nhiệm lớp bảo bọn họ đừng chỉ nghĩ đến tiết mục này tiết mục nọ, lo học tập tốt trước đi đã.
Hơn nữa tuần sau là họp phụ huynh, cho dù có họp lớp thì là để thảo luận về buổi họp phụ huynh tuần sau, lúc đó phụ huynh đến lớp thì cả lớp muốn sắp xếp thế nào.
Phiền chết mất, trên thế giới này, ngoại trừ ba mẹ ra thì giáo viên chủ nhiệm chính là người thích giội gáo nước lạnh nhất.
Bây giờ chỉ có thể đợi đến buổi họp phụ huynh tuần sau kết thúc rồi lại đến tìm chủ nhiệm lớp để xin mở họp lớp lần nữa.
...
Tiết tự học buổi tối kết thúc, Tề Diệu Tưởng cầm thông báo buổi họp phụ huynh do chủ nhiệm lớp phát lúc sáng về nhà để nhờ mẹ ký.
Kết quả khi cô về đến nhà, mẹ cô vẫn chưa về, bên trong nhà tối om.
Có lẽ là đột ngột tăng ca rồi.
Trước kia lúc hai mẹ con cô sống ở thành phố Thanh Hà, công việc của mẹ là nhờ người quen tìm cho, lúc đó mẹ cô làm thư ký tại cơ quan nào đó thuộc Ủy ban nhân dân thành phố, tuy lương không cao nhưng công việc ổn định, không cần tăng ca lại còn có hai ngày nghỉ cuối tuần.
Hơn nữa lúc đó trưởng phòng đánh giá cao năng lực của Tề Tư, cảm thấy Tề Tư còn trẻ, có vẻ ngoài xinh đẹp lại khéo ăn khéo nói, nghe đâu người chống lưng cho Tề Tư hình như là lãnh đạo của sở xây dựng thành phố, cho nên nhiều lần thị trưởng xuống kiểm tra, trưởng phòng đều bảo Tề Tư đích thân tiếp đãi và báo cáo.
Trưởng phòng còn nói Tề Tư ráng làm việc chăm chỉ, mấy năm nữa ông ta thăng chức, nói không chừng Tề Tư sẽ là trưởng phòng trẻ nhất.
Khi đó ngay cả Tề Diệu Tưởng cũng cho rằng mẹ cô sắp được thăng chức. Kết quả là hiện giờ mẹ từ bỏ công việc ổn định ở cơ quan mà đến thành phố Đồng Châu làm thư ký của chủ tịch, vất vả hơn trước kia nhiều. Khoan nói đến việc có thể tan làm đúng giờ hay không, có đôi khi vào thứ bảy hay chủ nhật nếu ông chủ gọi điện thì bà phải chạy đến công ty.
Tất cả đều là tại cô.
Nếu không phải vì chuyện chuyển trường của cô thì mẹ cũng sẽ không đổi việc, đến giờ vẫn chưa về nhà.
Nghĩ đến đây, động lực làm bài tập của Tề Diệu Tưởng lại lớn hơn một chút.
Tháng sau sẽ có kỳ thi tháng lần thứ hai, cô nhất định phải tiến bộ hơn kỳ thi tháng lần trước một chút thì mới xứng đáng với sự vất vả của mẹ.
Làm xong bài tập về nhà, Tề Diệu Tưởng duỗi thẳng người, định đứng dậy đi ra phòng khách rót ly nước.
Nước trong bình lọc nước kêu òng ọc, Tề Diệu Tưởng bỗng dưng nghe thấy hình như có tiếng gì đó bên ngoài ban công.
Hai mẹ con sống ở khu chung cư cũ có tổng cộng sáu tầng, nhà Tề Diệu Tưởng ở tầng bốn, cho nên dưới tầng có động tĩnh gì thì trên này vẫn có thể nghe thấy.
Có lẽ giữa ba mẹ và con cái đều có sự ăn ý thần kỳ nào đó, chỉ cần nghe được tiếng động nào, không cần căn cứ khoa học gì cả thì vẫn có thể cảm giác được có phải ba mẹ (con cái) đã về nhà rồi không.
Mở cửa ban công ra, Tề Diệu Tưởng đang mặc bộ ngủ bằng vải cotton thò đầu ra khỏi lan can nhìn xuống.
Một chiếc ô tô màu đen ẩn mình dưới màn đêm đang đậu dưới tầng, hai bóng đèn pha đằng trước cực sáng.
Mẹ không có xe, Tề Diệu Tưởng nghĩ thầm: chẳng lẽ linh cảm của mình sai?
Nhưng không, bởi vì lúc này cửa sau xe mở ra, người từ bên trong bước ra chính là mẹ cô.
Vào tháng mười một, vì muốn xinh đẹp mà mẹ chỉ mặc một chiếc áo khoác ngắn, bên dưới để lộ đôi chân dài thon thả mang đôi giày cao gót, lúc vừa bước xuống xe hơi lảo đảo một chút.
Tề Diệu Tưởng theo bản năng lảo đảo theo, suýt nữa là không nắm được lan can.
Nhưng cũng may mẹ không té ngã, vì đã có một người nhanh chóng xuống xe đỡ mẹ.
Tề Diệu Tưởng nheo đôi mắt lại, cẩn thận nhìn rõ mặt đối phương trong bóng đêm.
Chỉ nhìn ra được đó là một người đàn ông, hơn nữa là một người đàn ông rất cao.
Ông ấy đỡ lấy mẹ cô rồi mẹ cô cúi người chào ông ấy, chắc là đang nói cảm ơn, sau đó mẹ xoay người rời đi nhưng người đàn ông không buông tay mà vẫn đỡ lấy cánh tay của mẹ.
Tề Diệu Tưởng chống cằm nghiên cứu, cảm thấy hình ảnh này đã thấy qua ở đâu đó rồi.
Đây không phải là cảnh trong bộ phim thần tượng cô xem cùng mẹ vào tuần trước sao?
Hai người ở dưới tầng cứ như vậy nói chuyện thêm vài phút, cuối cùng mẹ cô chào tạm biệt người đàn ông, xoay người đi lên tầng.
Tề Diệu Tưởng nhanh chóng rời khỏi ban công, trở lại phòng khách.
Chờ một lúc, cầu thang vang lên tiếng giày cao gót đang đi lên tầng, âm thanh mở khoá vang lên, cửa được mở ra.
Tề Tư vừa vào cửa liền nhìn thấy con gái đứng ở ngay cửa nhìn bà nhiều ẩn ý.
Bà khiếp sợ, không nhịn được mà chửi một tiếng "đệt" ngay trước mặt con gái, sau đó bà nhận ra mình chửi thề nên nhanh chóng bịt miệng lại.
May mà Tề Diệu Tưởng cũng không để ý đến việc mẹ bị dọa sợ đến mức chửi bậy một tiếng, chỉ nói: "Mẹ về rồi ạ."
"Hả? Ừ mẹ về rồi, sao con còn chưa ngủ? Chưa làm xong bài tập à?"
Tề Tư đóng cửa lại, cởi giày cao gót rồi thay sang dép lê.
"Con còn chưa làm xong ạ." Tề Diệu Tưởng bỗng nhiên nhăn mũi ngửi khịt khịt, sau đó lại nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng bất thường của mẹ, hỏi: "Mẹ, mẹ uống rượu à?"
"Ừm, đi xã giao với sếp, uống một chút rượu."
Tề Tư thản nhiên cởi túi xách để lên ghế sofa, sau đó lại tiếp tục cởi áo khoác rồi nói: "Mẹ mệt chết đi được, đến đôi mắt còn không mở nổi, mẹ đi ngủ trước đây. Con làm xong thì cũng nhanh đi ngủ đi, con nít không được thức khuya, nếu không sẽ không cao được đâu."
Nhưng khi bà đi được hai bước, quay đầu lại vẫn thấy Tề Diệu Tưởng đi theo sau mình.
Tề Tư khó hiểu: "Con đi theo mẹ làm gì?"
"Mẹ, mẹ có chắc là đi xã giao uống rượu với sếp không, chứ không phải là..." Tề Diệu Tưởng dừng một chút rồi hỏi: "Đi hẹn hò rồi uống rượu?"
Tề Tư sửng sốt, ngay sau đó bà lập tức đoán được vì sao Tề Diệu Tưởng lại hỏi như vậy.
"Ồ, thì ra con vừa nhìn thấy chiếc xe kia đúng không?"
Tề Diệu Tưởng gật đầu.
Không ngờ mới đây mẹ khẳng định chắc nịch rằng sẽ không tìm ba dượng cho cô, vậy mà giờ đã âm thầm tìm rồi.
Nhưng Tề Tư nói: "Đó là xe của sếp mẹ, trong xe là ông ấy. Mẹ và ông ấy đi xã giao rồi uống rượu, ông ấy không yên tâm để mẹ về một mình nên bảo tài xế của ông ấy tiện đường đưa mẹ về nhà."
Tề Diệu Tưởng chớp chớp mắt: "Sếp của mẹ?"
"Đúng vậy, là sếp của mẹ." Tề Tư nói.
Tề Diệu Tưởng nghĩ thầm trong lòng.
Hoá ra chỉ là sếp.
"Vậy sếp của mẹ cũng rất tốt ạ."
"Đúng là rất tốt, chủ yếu là ông ấy hào phóng, trả lương tăng ca cao, nếu không thì mẹ đã nghỉ việc từ sớm rồi."
Tề Tư vừa ngáp vừa đi vào phòng ngủ: "Chỉ cần có tiền tăng ca thì làm trâu làm ngựa cũng chẳng sao cả, chỉ cần trả đủ tiền tăng ca thì sếp chính là cha là bố của mẹ."
Tề Diệu Tưởng nghĩ thầm, nếu sếp thực sự là cha của mẹ cô, vậy chẳng phải là ông ngoại của cô sao?
Sao mà rối lung tung vậy này. Bị mẹ đánh lạc hướng, suýt nữa thì quên mất việc chính, Tề Diệu Tưởng vội nói với mẹ đừng tháo trang sức rồi đi ngủ ngay mà giúp cô ký giấy họp phụ huynh trước đã.
Tề Diệu Tưởng hỏi: "Thứ bảy tuần sau có buổi họp phụ huynh, mẹ có tăng ca không ạ?"
"Không biết nữa, nhưng nếu mẹ không muốn tăng ca cũng không sao, chỉ cần xin phép sếp một tiếng là được." Tề Tư ký tên xong, hài lòng nhìn chữ ký của mình rồi tắm tắc khen ngợi: "Nhìn chữ ký của mẹ này, có giống bà chủ không? Mẹ học từ sếp đấy."
"Cũng giống giống." Tề Diệu Tưởng cất tờ giấy, nhìn khuôn mặt dù đang say nhưng vẫn quyến rũ động lòng người của mẹ, lại hỏi: "Vậy tuần sau đến trường, con có cần nói... mẹ là dì út của con không?"
Tề Tư sửng sốt, xua tay: "Không cần, nơi này không ai nhận ra chúng ta, con nói mẹ là mẹ con cũng được, nếu thầy cô không tin thì con cứ nói là mẹ mở thẩm mỹ viện, chăm sóc da dẻ tốt."
Không cần phải để mẹ giả làm dì út của cô nữa, xem ra chuyển đến một thành phố xa lạ không phải là không có ích lợi gì, Tề Diệu Tưởng gật đầu: "Được ạ."
"Tuần sau họp phụ huynh, vậy hôm nay mẹ phải ngủ sớm một chút, mấy ngày tới đắp thêm vài miếng mặt nạ, tuần này đi chăm sóc da, tranh thủ tuần sau làm toàn trường ngạc nhiên vì vẻ đẹp của mẹ."
Tề Tư tính toán xong thì đi về phòng ngủ.
Thật ra cũng không cần dưỡng da thì bà vẫn có thể làm toàn trường kinh ngạc.
Vì từ nhỏ đến lớn mỗi lần đi họp phụ huynh cho Tề Diệu Tưởng, Tề Tư luôn là người trẻ tuổi nhất, là phụ huynh xinh đẹp nhất.
Thậm chí có rất nhiều lần, vài phụ huynh là ba đơn thân đến họp phụ huynh xong đều đến tìm Tề Tư muốn xin phương thức liên lạc, buổi họp phụ huynh bỗng biến thành một nơi xem mắt.
Hi vọng lần này không bị biến thành buổi xem mắt như vậy nữa.
Tề Diệu Tưởng thầm cầu nguyện trong lòng.
...
Thông báo họp phụ huynh lớp A28 đều đã được gửi đến tay phụ huynh, lớp A29 cũng không ngoại lệ. Các học sinh ngoại trú đã mang thông báo về nhà cho phụ huynh xem ngay trong buổi tối nhận được. Còn các học sinh nội trú thì đợi đến khi nghỉ cuối tuần mới mang về nhà để phụ huynh ký.
Thứ Bảy, Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn cầm tờ thông báo về nhà cho phụ huynh ký. Sáng sớm Chủ Nhật, họ lẻn ra khỏi nhà, chạy đến nhà Cố Dương chơi game.
Đến nhà Cố Dương, đặt cặp sách xuống, Kỷ Sầm tình cờ nhìn thấy tờ thông báo mà Cố Dương tiện tay ném lên bàn phòng khách, phần chữ ký của phụ huynh trên đó vẫn còn trống trơn.
Kỷ Sầm đi vào phòng hỏi Cố Dương: "Tuần này cậu không về nhà à?"
Cố Dương đang mày mò trên máy tính, cặp kính trên sống mũi phản chiếu ánh sáng xanh từ màn hình.
"Không."
Bách Trạch Văn nói: "Ồ, mối quan hệ giữa cậu và ba cậu đã tệ đến mức cậu không thèm về nhà nữa hả?
"Không có." Cố Dương nhìn màn hình máy tính nói: "Dù sao thì ông ấy cũng thường xuyên vắng nhà, tôi có về hay không cũng không quan trọng."
Kỷ Sầm hỏi: "Vậy ba cậu không gọi điện thoại hỏi thăm à?"
"Không phải tôi nói rồi à, ông ấy thường xuyên không có ở nhà." Cố Dương nhếch môi đầy châm chọc: "Có khi ông ấy còn chẳng biết tuần này tôi không về nhà đấy."
Kỷ Sầm không nói gì, nhưng Bách Trạch Văn lại đột nhiên mím môi, sờ sờ đầu Cố Dương đang ngồi trên ghế chơi game, trông rất đau lòng.
"Anh Thang của chúng ta, câu này nói ra nghe thật chua xót."
Cố Dương mím môi nhưng cũng không đẩy Bách Trạch Văn ra, kết quả là Bách Trạch Văn vừa mới cảm thấy đau lòng, câu tiếp theo của cậu ta là: "Này anh Thang, nếu không thì cậu nhận tôi làm ba nuôi đi? Ba ruột không thương cậu thì sau này để ba nuôi thương cậu. Từ giờ chúng ta sẽ gọi nhau theo cách riêng, tôi gọi cậu là anh, còn cậu gọi tôi là ba."
Kỷ Sầm: "..."
Quả nhiên không nên mong đợi đồ chó chết này nói ra được lời nào tử tế.
Cố Dương bỗng nhiên hất tay Bách Trạch Văn ra, quay người hung hăng cảnh cáo: "Cút đi đồ chó chết này, tránh tôi xa chút, đừng ép tôi phải tát cậu."
Trong phòng chỉ có hai chiếc máy tính lớn, ba người phải thay phiên nhau chơi. Bởi vì Bách Trạch Văn vừa mới nói năng bậy bạ khiến Cố Dương tức giận nên cậu ta không được chơi trận đầu tiên mà chỉ có thể đứng xem.
Kỷ Sầm và Cố Dương đều chơi giỏi hơn cậu ta nên cậu ta không có quyền chỉ đạo hay can thiệp gì trong lúc xem, Bách Trạch Văn thấy chán nên ngồi một bên chơi điện thoại.
Tình cờ lúc này trong nhóm chat iPhone của mười người bọn họ đang thảo luận rất sôi nổi xem thứ Bảy tuần tới họp phụ huynh, bọn họ có nên hẹn nhau ra ngoài chơi ở đâu không.
Lư Văn Giai hỏi trong nhóm: [Tưởng Tưởng, socola lần trước cậu cho bọn mình có hình không? Ăn ngon lắm, mình muốn tuần sau đi siêu thị tiện thể nhìn xem có bán không~]
Ngoại trừ Địch Gia Lương và Đồng Bác của lớp A29, những người còn lại trong nhóm đều phụ họa nói rằng socola rất ngon.
Bách Trạch Văn nghĩ: socola gì vậy?
Ngay sau đó, Tề Diệu Tưởng gửi hình socola vào nhóm.
Tề Diệu Tưởng: [Nhưng mẹ mình nói socola này là do đối tác nước ngoài tặng, hình như siêu thị trong nước không bán, nên chỉ có thể mua trên mạng hoặc nhờ người mua hộ thôi.]
Lư Văn Giai: [Không thể nào]
Lư Văn Giai: [(khóc thút thít).jpp]
Vương Thư Huỷ hỏi: [Vậy có link không? Gửi cho mình xem với.]
Tề Diệu Tưởng: [Chờ một chút, mình hỏi mẹ đã.]
Lúc này Bách Trạch Văn bấm vào hình socola, nhận ra đúng là mình chưa từng nhìn thấy loại socola này bao giờ, hơn nữa cậu ta cũng chắc chắn rằng Tề Diệu Tưởng chưa từng đưa socola này cho cậu ta ăn.
Ngay lúc cậu ta đang chuẩn bị mở micro xả hết nỗi lòng vào nhóm thì một trong hai chiếc di động còn lại trên bàn đột nhiên rung lên.
Cậu ta nhìn thấy là điện thoại của Cố Dương, màn hình hiện lên một thông báo cuộc gọi đến rất đơn giản:
"Ba".
Là cuộc gọi của ba ruột Cố Dương.
Bách Trạch Văn cầm lấy điện thoại: "Cố Dương, ba ruột của cậu gọi điện, cậu có nghe máy không?"
Cố Dương đang tập trung chơi game bỗng ngẩn ra, ngay lúc Bạch Trạch Văn tưởng cậu ta sẽ nói "không nghe" thì cậu ta lại tháo tai nghe ra đứng dậy.
"Cậu đánh giúp tôi một chút, tôi đi nghe điện thoại."
Sau đó Cố Dương cầm điện thoại đi ra ngoài.
Lúc này Kỷ Sầm đeo tai nghe, thúc giục: "Thằng chó kia, đừng đứng đờ ra đó, nhanh tay lên, đang đánh team đấy!"
Chuyện socola để nói sau, Bách Trạch Văn nhanh chóng tham gia trận chiến.
Bên ngoài phòng chơi game, Cố Dương nhìn tên người gọi, cuối cùng vẫn bắt máy.
Cậu ấy không nói gì, người ở bên kia lên tiếng trước.
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông cất lên, mang theo chất giọng nghiêm nghị của một người cha: "Cố Dương, con đang ở đâu?"
Cố Dương nói: "Con ở trường."
Người đàn ông hiển nhiên không tin: "Thật sao?"
Cố Dương nói dối mà mặt vẫn không đổi sắc: "Thật mà, con đang ở cùng Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn. Nếu ba không tin thì có thể hỏi bọn nó."
"Không cần, miễn là con không chạy lung tung là được. " Người đàn ông nói: "Ngưng đây."
Như vầy là định cúp máy sao?
Liếc nhìn thời gian cuộc gọi, thậm chí còn chưa đến một phút.
Cố Dương bật cười trong lòng, nhưng khi ba cậu sắp cúp điện thoại, cậu không nhịn được mà nói: "Ba, chờ chút đã."
Người đàn ông: "Chuyện gì vậy?"
Cố Dương: "...Thứ bảy tuần sau họp phụ huynh, ba có rảnh không?"
Không đợi ba trả lời, cậu ấy lại nói: "Nếu ba không có thời gian thì thôi vậy."
"Chắc là rảnh." Người đàn ông ngừng lại một lúc rồi nói: "Lúc đó ba sẽ thu xếp."
Cố Dương im lặng. Sau vài giây im lặng, cậu đáp "vâng" một tiếng.
"Được rồi, ba cúp máy đây."
Nhưng vừa định cúp máy, người đàn ông lại hỏi: "Con ăn socola lần trước ba đưa cho con chưa?"
Lúc này Cố Dương mới nhớ tới socola mà mình đã quên, nói: "Con vẫn chưa ăn."
Người đàn ông nói: "Socola đó là do đối tác nước ngoài của ba có lòng gửi tặng. Nếu không thích ăn thì đưa cho đám Kỷ Sầm. Đừng lãng phí."
Sau khi giải quyết xong chuyện socola, cuộc trò chuyện giữa hai cha con thực sự kết thúc.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Dương suy nghĩ một lát rồi đi tới tủ lạnh lấy hộp socola ra.
Trở lại phòng chơi game, ván game đã kết thúc, đội của họ giành chiến thắng. Bách Trạch Văn đắc ý ngẩng mặt lên: "Thế nào, kỹ thuật đánh hộ của tôi có ổn không?"
"Được." Cố Dương trông khá vui vẻ, hiếm khi không cãi nhau với cậu ta, ném socola lên bàn nói: "Đây, tôi thưởng socola cho cậu."
Bách Trạch Văn nhìn socola Cố Dương đưa cho, sao trông quen thế nhỉ. Cậu ta rít lên, cầm điện thoại, bấm vào bức ảnh trong nhóm rồi liên tục so sánh.
Cố Dương và Kỷ Sầm hỏi cậu ta đang làm gì.
Bách Trạch Văn đưa điện thoại cho Cố Dương: "Sao socola này của cậu lại giống hệt socola mà nhóc đáng thương gửi vào nhóm thế?"
Cố Dương không cầm điện thoại, nhưng Kỷ Sầm lại tò mò là socola gì nên cầm lấy điện thoại của cậu ta.
Cố Dương cảm giác Bách Trạch Văn đang làm quá lên.
"Vậy thì sao? Đâu phải trên thế giới chỉ sản xuất một hộp socola."
"Socola này là mẹ của nhóc đáng thương đưa cho cậu ấy, siêu thị trong nước không mua được đâu."
Bách Trạch Văn suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên kêu lên: "Vãi chưởng, cậu ấy đối xử đặc biệt với cậu thế. Socola mắc thế này mà chỉ cho đám Lư Văn Giai một viên, còn cậu thì cho hẳn một hộp!"
Sau đó cậu ta tức giận nói với Kỷ Sầm: "Tam Cân, cậu có chịu nổi không?"
Kỷ Sầm ngẩng đầu lên khỏi điện thoại với vẻ mặt khó đoán, nhìn chằm chằm Cố Dương, bình tĩnh mở miệng, rõ ràng là có ý tra hỏi:
"Cậu ấy cho cậu một hộp socola thật à?"
Cố Dương đành phải giải thích: "Socola này là ba tôi cho."
Kỷ Sầm nheo mắt lại: "Thật sao?"
Cố Dương: "Tôi có cần phải lừa cậu không?"
Kỷ Sầm nửa tin nửa ngờ nhưng Bách Trạch Văn lại tin, thở phào nhẹ nhõm: "Ồ, thế này thì còn chấp nhận được. Tôi nói mà, bình thường tôi và Tam Cân đối xử tốt với nhóc đáng thương như thế, làm sao cậu ấy có thể cho cậu cả một hộp socola lớn mà không chia cho chúng tôi ăn được."
Sắc mặt Cố Dương lập tức tối sầm: "Ý cậu là sao? Tôi không đáng được cậu ấy cho socola hả?"
Cậu ấy tệ lắm sao? Cậu ấy không tốt với Tề Diệu Tưởng à?
Bách Trạch Văn dời mắt, nhìn lên trần nhà: "Tôi có nói gì đâu."
Cố Dương lại nhìn Kỷ Sầm.
Kỷ Sầm khẽ mỉm cười, cầm socola lên, đổi chủ đề: "Trùng hợp thật, ba cậu cũng có loại socola này."
Cố Dương cười lạnh.
Vì một cô gái mà nói năng mỉa mai với cậu ấy đúng không? Vậy thì đừng trách cậu ấy.
"Mặc dù hộp socola này là ba tôi cho, nhưng Tề Diệu Tưởng cũng cho tôi socola đấy, chỉ là tôi đã ăn hết rồi."
"Nhân tiện nói với các cậu luôn, cậu ấy cho nhiều người trong lớp bọn tôi loại socola này lắm."
Trước vẻ mặt ngưng trệ của Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn, Cố Dương nhấn mạnh: "Đúng, là, không, cho, hai, cậu."
Sau đó Cố Dương hài lòng nhìn sắc mặt hai người đồng thời tối sầm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");