Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 23: Nhóc Hồ Ly Tinh




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tề Diệu Tưởng tức giận xoay người đi xuống cầu thang.

Kỷ Sầm ở phía sau hỏi: "Cậu không cần bài thi nữa à?"

"Không cần nữa." Tề Diệu Tưởng không quay đầu lại, nói: "Nếu cậu cảm thấy hứng thú với bài thi của mình như vậy thì mình tặng cậu đấy, chúc cậu lần thi tới bằng điểm với mình."

Đi được hai bước, Kỷ Sầm đuổi tới, ỷ vào chiều cao và đôi chân dài, cậu chặn trước mặt cô, đưa tờ bài thi trong tay cho cô.

Trong lòng Tề Diệu Tưởng hừ một tiếng, thầm nghĩ rốt cuộc mình cũng thắng rồi.

Cứ phải để cô rủa cậu thì cậu mới chịu trả cho cô.

Quả nhiên học sinh giỏi cũng sợ thi không tốt.

Cô cầm tờ bài thi, cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện đây là bài làm của Kỷ Sầm.

Cô nhanh chóng nói: "Kỷ Sầm, cậu đưa nhầm rồi, đây là bài của cậu."

"Mình biết." Kỷ Sầm chậm rãi nói: "Nếu cậu đưa bài thi của cậu cho mình thì mình cũng sẽ đưa bài của mình cho cậu, chúc cậu lần sau có thể đạt được số điểm của mình."

Nói xong, cậu nói cậu phải về học tiết tự học buổi tối, nếu không bị thầy giáo phát hiện thì xong đời, cậu bước hai ba bước lên cầu thang rồi biến mất ở chỗ rẽ.

Tề Diệu Tưởng thậm chí còn không kịp nói gì.

Nhưng lúc này Kỷ Sầm đã quay về lớp, nếu cô lại đi trả thì sẽ thu hút sự chú ý của các bạn trong lớp A29.

Không còn cách nào khác, cô đành nhét bài thi của cậu vào cặp, mang nó về nhà.

Trên đường về nhà, cô liên tục nghĩ đến câu kia của Kỷ Sầm.

Cô nói chúc cậu lần tới sẽ thi được số điểm bằng cô, vì bài thi Toán lần này cô chỉ được 108, dù hơn ba chữ số nhưng cô khá hài lòng. Song đối với Kỷ Sầm mà nói, mức điểm này chắc chắn không phải là thành tích tốt.

Kỷ Sầm đưa cho cô bài làm của cậu, là hy vọng cô lần thi tới có thể đạt được số điểm cao như cậu sao?

Mặc kệ như thế nào, có thể được học sinh giỏi chúc phúc thì cô vẫn rất vui vẻ, ai mà chẳng muốn đạt 148 điểm chứ.

Đã cho rồi thì không nên bỏ phí. Về đến nhà, cô lấy bài làm của Kỷ Sầm ra khỏi cặp sách, sau đó đối chiếu với đáp án và cuốn chữa lỗi sai để so sánh sự khác biệt giữa cách giải quyết đề bài giữa cô và Kỷ Sầm.

Thầy Đổng chủ nhiệm nói cách giải quyết câu hỏi của Kỷ Sầm ăn may, nhưng Tề Diệu Tưởng lại cảm thấy đây là sức hấp dẫn của toán học. Toán vốn là môn học đơn giản hóa logic và tính toán, mà Kỷ Sầm vừa khéo lại chứng minh được điều này.

Lúc này Kỷ Sầm gửi tin nhắn tới, hỏi cô không vứt tờ bài làm của cậu đi chứ.

Tề Diệu Tưởng khó hiểu, cô vứt bài làm của cậu làm gì?

Tề Diệu Tưởng: [Không vứt mà.]

Tề Diệu Tưởng: [Mình đang nghiên cứu bài làm của cậu, nhân tiện hít vận may của học sinh giỏi để phù hộ cho mình lần sau thi được điểm cao hơn]

Đây là Vương Thư Huỷ dạy cô. Cậu ấy nói bình thường gặp người may mắn hay tài giỏi thì phải hít nhiều một chút, như vậy vận may của mình sẽ tốt lên, gọi tóm tắt là "hít vận may".

Cô không chơi game, bình thường cũng không rút card, vì vậy hít vận may của học sinh giỏi để cô làm bài thi tốt hơn.

Kỷ Sầm: [Muốn hít vận may của mình thì sao lại hít tờ bài làm]

Kỷ Sầm: [Chi bằng đến hít mình đi, không phải càng hiệu quả hơn sao?]

Cô có phải ma cà rồng đâu.

Mấu chốt là làm sao cô có thể hít cậu trực tiếp được. Giấy làm bài thi thì cô còn có thể đặt tay mình sờ vào nó, chẳng lẽ cô có thể dùng sức để sờ người Kỷ Sầm à?

Thế không phải cô thành con gái lưu manh sao?

Tề Diệu Tưởng từ chối: [Vậy thì thôi]

Kỷ Sầm trả lời một chữ: [Nhát]

Tề Diệu Tưởng lại bị cậu chọc giận, cô không sờ mó cậu, sao lại bảo là nhát?

Cô hơi giận dỗi mà trả lời cậu: [Mình sợ đến lúc đó cậu sẽ báo cảnh sát là mình lưu manh.]

Kỷ Sầm: [Mình mà báo cảnh sát thì mình là chó]

Tề Diệu Tưởng không còn gì để nói.

Qua một phút, thấy Tề Diệu Tưởng không trả lời, Kỷ Sầm lại hỏi: [Cậu định lúc nào hành động? Để mình chuẩn bị chu đáo một chút]

Tề Diệu Tưởng nghĩ hoặc: [Cậu chuẩn bị cái gì?]

Kỷ Sầm: [Tắm rửa đó]

Kỷ Sầm: [Cậu cũng nhớ rửa tay nhá]

Tề Diệu Tưởng cắn môi, gửi biểu tượng cảm xúc "tạm biệt", định không để ý đến cậu nữa.

Bề ngoài là một học sinh giỏi đứng đắn lịch sự như vậy, tại sao bên trong lại là kiểu này.

...

Cứ tưởng chuyện này cứ thế qua đi, kết quả ngày hôm sau, Tề Diệu Tưởng không "hành động", ngược lại cậu tìm đến tận cửa lớp.

Kỷ Sầm đến vào giờ nghỉ trưa, trong phòng học không có nhiều người đang nghỉ ngơi. Chàng trai nhìn vào bên trong, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tề Diệu Tưởng đang ngồi tại chỗ, bị bạn cùng bàn Lư Văn Giai lôi vào cùng đọc tiểu thuyết.

Cuốn tiểu thuyết đang đến thời điểm quan trọng, nam chính trong tiểu thuyết sắp tỏ tình. Lư Văn Giai kích động không chịu được, bình thường đọc lướt nhanh như gió, bây giờ ước gì có thể nghiền ngẫm từng từ từng chữ cả mấy phút, phải lật từng trang một, sợ bỏ sót chi tiết tuyệt vời.

Cô ấy vừa xem vừa kích động chụp lấy vai Tề Diệu Tưởng: "Tỏ tình, sắp tỏ tình rồi, aaaaa! Cuối cùng thì aaaa! Mình theo dõi lâu như vậy chỉ vì giây phút này thôi đó aaa!"

Cô ấy làm Tề Diệu Tưởng cũng kích động theo, nín thở mong đến đoạn nam chính tỏ tình.

"Đang xem gì đấy?"

Lúc này, một câu hỏi bất ngờ chợt vang lên trên đầu.

Hai cô gái đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kỷ Sầm đang đứng trước bàn học của họ.

Chưa bao giờ cảm thấy khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Sầm đáng sợ đến thế, Tề Diệu Tưởng mở to mắt, Lư Văn Giai lại sợ hãi hét lên, suýt chút nữa không cầm chắc điện thoại.

Vài học sinh đang nghỉ trưa trong lớp bị đánh thức, chậc một tiếng, ngẩng đầu khó chịu nhìn xem ai đến làm ồn vào giờ nghỉ trưa này.

Kết quả nhìn thấy Kỷ Sầm của lớp bên cạnh đang đứng trong lớp mình, tất cả đều sửng sốt.

Nhận ra mình quá ồn ào, Lư Văn Giai nhanh chóng bịt miệng lại, sau đó nhìn Kỷ Sầm bằng ánh mắt trách móc.

"Cậu đừng đột nhiên xuất hiện dọa người được không, suýt chút nữa bị cậu làm cho tái phát bệnh tim đấy." Lư Văn Giai nói.

Kỷ Sầm chớp mắt, hơi vô tội: "Rõ ràng vừa nãy tôi đứng ở cửa gọi mấy tiếng rồi mà."

Lư Văn Giai tức giận: "Cậu gọi ai?"

"Tề Diệu Tưởng đó." Kỷ Sầm nhìn về phía Tề Diệu Tưởng: "Vừa nãy các cậu xem gì mà mê mẩn thế, mình gọi cậu mà cậu không nghe thấy."

Lư Văn Giai chột dạ trợn mắt: "Cậu quan tâm bọn mình xem cái gì làm gì."

Sau đó đứng dậy, nói với Tề Diệu Tưởng: "Tưởng Tưởng, nhích qua một chút, mình đi vệ sinh."

Đi nhà vệ sinh để đọc phần còn lại của cuốn tiểu thuyết.

Tề Diệu Tưởng "ừ" rồi nhanh chóng đứng dậy nhường đường, trước khi đi Lư Văn Giai trừng mắt nhìn Kỷ Sầm, thậm chí trịnh trọng tuyên bố: "Kỷ Sầm, lần sau cậu còn như vậy, mình sẽ từ fan biến thành antifan đấy."

Kỷ Sầm: "..."

Cậu đã làm gì chứ?

Nhưng Lư Văn Giai rời đi cũng đúng lúc, cậu nhìn Tề Diệu Tưởng rồi chỉ vào chỗ ngồi của Lư Văn Giai: "Cậu ngồi vào bên trong đi."

Tuy không biết cậu muốn làm gì, nhưng bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, phải ít gây ra động tĩnh nhất có thể, Tề Diệu Tưởng ngồi vào bên trong, chiếm chỗ của Lư Văn Giai.

Kỷ Sầm lập tức ngồi xuống chỗ của cô.

Ngay lập tức Tề Diệu Tưởng nhớ lại những gì Kỷ Sầm nói với cô trong QQ ngày hôm qua.

Không phải tối qua cậu ấy nói đùa sao? Cậu muốn cô sờ cậu thật đấy à?

Trong lớp còn có nhiều người khác nữa đấy!

Ngoại trừ một số người đang nằm ngủ trên bàn, những người còn thức trong lớp đều tò mò tại sao Kỷ Sầm lớp bên cạnh lại đột nhiên đến lớp của bọn họ, mà Cố Dương lúc này cũng không có ở đây.

Kết quả Kỷ Sầm ngồi xuống chỗ của Tề Diệu Tưởng, chẳng khách sáo chút nào, cứ coi nơi này như là lớp của mình.

Nhận thấy những ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía mình, Tề Diệu Tưởng hoảng sợ trợn to mắt, sợ Kỷ Sầm mở miệng nói ra chuyện đùa với cô trên QQ tối qua.

Trong lúc lo sợ bất an, Kỷ Sầm đặt tờ bài thi lên trên bàn.

Tề Diệu Tưởng: "Hả?" Đây không phải là bài làm của cô sao?

"Tối qua mình cũng đã nghiên cứu bài làm của cậu." – Kỷ Sầm cầm cây bút trên bàn lên, chỉ vào tờ bài thi, thấp giọng nói: "Câu hỏi trắc nghiệm và điền khuyết không có bước tính toán nên mình không biết, nhưng mấy câu hỏi tự luận, có rất nhiều chỗ vì cậu bất cẩn mà đã tính sai."

Tề Diệu Tưởng ngơ ngác nhìn tờ bài làm.

Hóa ra cậu tới đây để giảng bài cho cô à?

Thấy cô ngơ ngác, Kỷ Sầm cầm bút vẫy vẫy trước mặt cô: "Ngây ngốc gì vậy?"

"Cậu..." Tề Diệu Tưởng sắp xếp lại lời nói: "Sao lại giảng bài cho mình?"

Kỷ Sầm nói: "Không phải ngày hôm qua cậu nói muốn hít vận may của mình để lần sau thi tốt hơn sao?"

Tề Diệu Tưởng gật đầu.

"Bạn học Tiểu Tề, rất tiếc phải nói với bạn là mê tín phong kiến không đáng tin đâu."

Kỷ Sầm nhìn cô ngoắc ngoắc ngón tay.

Tề Diệu Tưởng khó hiểu tiến lại gần, tiếp đó Kỷ Sầm cũng sát gần.

Cả núi sách trên bàn che khuất bọn họ, Tề Diệu Tưởng cảm nhận được dường như hơi thở của Kỷ Sầm phả vào mặt mình mang theo mùi bạc hà mát lạnh, trong ngày đông lạnh giá này, nó khiến tim cô đập nhanh hơn.

Cậu nói với cô bằng giọng vô thanh: "Nếu cậu không thay đổi cái tật bất cẩn, thì cậu có định hít cạn mình cũng vô ích thôi."

Tề Diệu Tưởng: "..."

Hít cạn?

Từ này cũng quá đáng sợ đó. Lúc cô còn đang bối rối, cô lại thấy đôi mắt nâu sáng của cậu cong lên cười.

Gần quá, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đó.

Tim đập nhanh, Tề Diệu Tưởng đột nhiên ngẩng đầu lên.

Cô phát hiện vài người bạn trong lớp vẫn thỉnh thoảng quan sát họ, như thể bọn họ cực kỳ mong chờ bắt được khung cảnh nào đó giữa cô và Kỷ Sầm.

Tề Diệu Tưởng chột dạ vuốt vuốt tóc mái, vừa lúc Lư Văn Giai đi vệ sinh về.

"Ớ?"

Nhìn đến chỗ ngồi của mình bị Tề Diệu Tưởng chiếm, còn Kỷ Sầm lại chiếm chỗ của Tề Diệu Tưởng, Lư Văn Giai sửng sốt.

Lúc này Kỷ Sầm cũng nhìn thấy Lư Văn Giai trở về, cậu nói với Tề Diệu Tưởng: "Nhường đường chút, mình về lớp đây."

"Ừm ừm."

Tề Diệu Tưởng nhanh chóng tránh đường.

Kỷ Sầm đứng dậy, trước khi đi nói với cô: "Mấy câu hỏi tự luận trong bài thi cậu làm sai mình đã đánh dấu lại giúp cậu hết rồi, chắc là không sao chứ?"

Tề Diệu Tưởng vội vàng lắc đầu. Đương nhiên là không sao, học sinh giỏi đánh dấu lại cho cô, cô cầu còn không được.

Kỷ Sầm rời đi, những học sinh không nghỉ trưa lập tức thu hồi ánh mắt hóng hớt.

Mất công đến lớp họ mà chỉ ngồi có mấy phút, nói chuyện với Tề Diệu Tưởng vài câu, nội dung thì không nghe được gì, nhìn mà chẳng khác nào không nhìn.

Lư Văn Giai hỏi Tề Diệu Tưởng là Kỷ Sầm tới tìm cô làm gì.

Tề Diệu Tưởng đưa bài làm của mình cho Lư Văn Giai.

Lư Văn Giai nhìn một chút rồi hỏi: "Mấy ghi chú về lỗi sai này đều là do Kỷ Sầm viết?"

Tề Diệu Tưởng gật đầu.

Lư Văn Giai "woa" lên một tiếng."

"Cậu nhờ Kỷ Sầm dạy toán cho cậu à? Chi phí một buổi là bao nhiêu? Mình cũng muốn nhờ cậu ấy dạy kèm."

Tề Diệu Tưởng nói: "Không đòi tiền, cậu ấy tình nguyện."

"Nhiệt tình như vậy á?"

Ánh mắt của Lư Văn Giai bỗng trở nên kỳ quái, giọng điệu cũng vậy.

"Tưởng Tưởng, cậu không cảm thấy Kỷ Sầm đối với cậu hình như có chút đặc biệt sao?"

Tề Diệu Tưởng chớp chớp mắt, hỏi: "Đặc biệt chỗ nào?"

"Là làm cho người khác cảm thấy mối quan hệ của hai người rất không bình thường." – Lư Văn Giai không biết nên diễn tả thế nào: "Giống như được viết trong tiểu thuyết vậy."

Tề Diệu Tưởng nói: "Nhưng trong tiểu thuyết cậu cho mình đọc, chẳng phải mối quan hệ không bình thường là kiểu..."

"Cả trường đều biết nam nữ chính như mây với bùn, người trên trời người dưới đất, dù có dựng tám cái sào cũng chẳng với tới được nhau. Cho đến một ngày nọ có người thấy nam chính áp nữ chính lên tường, đôi mắt đỏ bừng, giọng nói kìm nén cầu xin nữ chính đừng chia tay. Khi đó ai nấy đều sốc, hóa ra mối quan hệ giữa hai người là kiểu này!"

"..."

Học thuộc thơ cổ thì không học vào, chứ đọc tiểu thuyết thì vừa đọc qua đã nhớ.

Lư Văn Giai vội bịt miệng Tề Diệu Tưởng: "Đừng đọc nữa, cậu không thấy ngại à?"

Cái kiểu tình tiết này ngày thường đọc lén là đủ rồi, đọc thành tiếng như vậy xấu hổ lắm.

Lư Văn Giai sợ Tề Diệu Tưởng lại đọc thêm mấy cái tình tiết xấu hổ đó nữa nên cô ấy không dám nói gì thêm.

Thấy Lư Văn Giai không còn để ý mình, Tề Diệu Tưởng lại tiếp tục nghiền ngẫm tờ bài làm của cô.

Ban nãy Lư Văn Giai đi vệ sinh, tuy chỉ có vài phút ngắn ngủi nhưng vài phút đó không hiểu sao lại cho Tề Diệu Tưởng cảm giác như mình và Kỷ Sầm là bạn cùng lớp, hơn nữa lại còn là bạn cùng bàn.

Dù hai người đã từng ăn McDonal's cùng nhau, nhưng cái cảm giác ngồi cùng bàn trong một lớp học hoàn toàn không giống như vậy.

Có thể cùng nhau nghe giảng, thì thầm trong giờ học, lúc mất tập trung có thể quay sang hỏi cậu giáo viên giảng tới đâu rồi, không kịp làm bài tập thì chép bài của cậu.

Nghĩ tới đây, không hiểu sao Tề Diệu Tưởng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Nhưng mà chuyện này là điều không thể, không biết lớp A29 có cho phép nam nữ ngồi cùng bàn hay không chứ lớp A28 bọn cô thì tuyệt đối không được. Đổng Vĩnh Hoa giám sát rất nghiêm, nam chỉ có thể ngồi cùng nam, nữ chỉ có thể ngồi với nữ.

Thay vì ảo tưởng về những thứ viển vông, chi bằng cô cầu nguyện về việc đổi chỗ sắp tới. Kỳ thi giữa kì kết thúc sẽ bị đổi chỗ, cầu cho cô tiếp tục được làm bạn cùng bàn với Lư Văn Giai.

Lư Văn Giai bị Tề Diệu Tưởng nhìn đến mức toàn thân không thoải mái.

"Gì đấy?"

Tề Diệu Tưởng nói: "Mình đang cầu nguyện lúc đổi chỗ chúng ta có thể tiếp tục ngồi cùng nhau."

Được cô nhắc nhở, Lư Văn Giai cũng nhớ đến chuyện sắp đổi chỗ, cô ấy vội vàng chắp hai tay lại nhắm mắt cầu nguyện: "Mình cũng vậy, xin các cụ phù hộ."

...

Cầu xin thành công, sang tuần Đổng Vĩnh Hoa thông báo đã sắp xếp xong sơ đồ chỗ ngồi mới. Lúc đổi chỗ, khá nhiều đôi bạn thân bị tách ra nhưng Tề Diệu Tưởng và Lư Văn Giai vẫn ngồi cùng nhau, chỉ có điều không ngồi ở chỗ cũ nữa.

Lúc này trong phòng học như đang chuyển nhà, mọi người đều đang tìm chỗ mới của mình. Hai cô gái vui vẻ kê bàn tới vị trí mới, Tề Diệu Tưởng phấn khích nói: "Ai bảo mê tín phong kiến không đáng tin, không phải tụi mình cầu nguyện thành công rồi đấy sao."

Lư Văn Giai cười hì hì: "Thực ra chẳng liên quan gì tới chuyện cầu nguyện đâu, là mình lén đi nói với thầy chủ nhiệm đấy."

Đang nói thì Vương Thư Hủy và La Yên cũng kéo bàn của họ tới.

"Sao các cậu đã ngồi buôn chuyện rồi? Qua kéo bàn giúp bọn mình nhanh lên."

Chỗ ngồi của hai người họ được xếp đằng trước Tề Diệu Tưởng một hàng, cứ vậy xem như là bốn cô gái đã tập hợp lại rồi.

Đợi đổi chỗ xong bọn họ mới nói cho Tề Diệu Tưởng biết, trước đó vài ngày bọn họ đi tìm Đổng Vĩnh Hoa để nói là Tề Diệu Tưởng vừa chuyển tới nên vẫn chưa thân quen với các bạn khác trong lớp, khi đổi chỗ có thể sắp xếp cho bọn họ ngồi gần Tề Diệu Tưởng hay không?

Khi ấy Đổng Vĩnh Hoa đang sửa bài tập về nhà, giọng điệu rất mất kiên nhẫn, thầy còn hỏi có phải ngồi gần nhau để nói chuyện riêng trong giờ không.

Ba cô gái vội vàng nói chắc chắn sẽ không nói chuyện riêng, Đổng Vĩnh Hoa hừ một tiếng nói chỗ ngồi đã xếp xong rồi, không cần bọn họ nhọc lòng nữa.

Lúc ấy bọn họ còn nghĩ là hết hi vọng rồi nên không nói cho Tề Diệu Tưởng biết, ai mà ngờ thầy lại cho cả bốn người bọn họ ngồi cùng một chỗ thật.

Vừa nghĩ tới chuyện sau này có thể ngồi cùng ba người bạn thân, đi học hay tan học đều có nhau, Tề Diệu Tưởng vui không chịu được, trước đó cô còn ảo tưởng làm bạn cùng bàn với Kỷ Sầm là cảm giác gì, giờ cô đã đá văng chuyện này ra sau não.

"Nhường đường với."

Một giọng nói bỗng cắt ngang tâm trạng phấn kích của Tề Diệu Tưởng, cô quay đầu thì nhìn thấy Cố Dương và lớp trưởng Ngô Trừng. Hai cậu ấy đang kê bàn đổi chỗ nên muốn đi qua chỗ cô.

Tề Diệu Tưởng vội kéo bàn mình vào trong một chút.

Ngô Trừng kéo bàn tới phía sau Lư Văn Giai, Cố Dương ngồi phía sau Tề Diệu Tưởng.

Tề Diệu Tưởng ngẫm một lát rồi mới hỏi: "Cậu ngồi phía sau mình à?"

Cố Dương ngước lên, đôi mắt dưới cặp kính rất bình tĩnh đáp: "Ừ, sao thế?"

"Không có gì." Tề Diệu Tưởng vội vàng quay đi.

Lúc này Lư Văn Giai rất vui vẻ vì lớp trưởng ngồi sau mình, bắt đầu nịnh nọt người ta: "Lớp trưởng ơi, giờ chúng ta đã là bạn bàn trước bàn sau rồi, sau này tiết tự học cậu có thể đừng nhớ tên của mình nữa không?"

Ngô Trừng cười híp mắt: "Không được, bớt lôi kéo làm thân đi."

Lư Văn Giai nũng nịu: "Lớp trưởng ơi!"

Ngô Trừng cũng nũng nịu theo: "Nồ nố nô nồ nô."

Lư Văn Giai: "..."

Trước sau đều là người quen, đây chắc là thiên đường nhỉ?

Tề Diệu Tưởng thầm nghĩ.

Sau khi tất cả đều đổi chỗ xong, Đổng Vĩnh Hoa đứng trên bục giảng nói mục đích của đợt chuyển chỗ này chủ yếu là để tách những đôi bạn ngày thường thích nói chuyện riêng trong giờ ra.

"Có vài bạn đừng tưởng là lần này thầy chưa tách các em ra mà vội đắc ý rằng trong mắt thầy các em không có vấn đề gì. Nói cho các em hay, nếu biểu hiện không tốt thì lúc nào thầy cũng chuyển chỗ ngồi được hết, rõ chưa?"

Bên dưới tiếng trả lời vang lên thưa thớt.

"Vâng..."

"Được rồi, chỗ ngồi tạm thời cứ như vậy đi. Ai có ý kiến gì thì cũng đừng than với thầy, lần sau thi cử tốt đi rồi thầy sẽ tự xếp cho chỗ ngồi như ý. Còn nữa, cố gắng học tập, không được phụ lòng thầy xếp cho chỗ tốt như vậy, hiểu chưa?"

Tề Diệu Tưởng ngồi bên dưới biết ơn gật đầu với Đổng Vĩnh Hoa.

"Hiểu rồi ạ." Cô thầm nhủ trong lòng.

Không biết Đổng Vĩnh Hoa có thấy dáng vẻ cô bé đang ra sức gật đầu bên dưới hay không mà khóe môi thầy khẽ cong lên.

Tề Diệu Tưởng tính nhẩm trong đầu, cả lớp có 56 người, thi giữa kì này cô xếp thứ 23 cũng xem như trên trung bình. Toán, Văn, Anh ba môn chính cũng ổn, điểm tối đa là 150 thì cô đều được trên 100 điểm. Những môn khác thì kém hơn một chút, nhất là ba môn Vật Lý, Hóa Học và Địa Lý. Vật Lý thụt lùi nhiều, 62 điểm vừa hay đạt yêu cầu.

Được rồi, lần sau cô sẽ cố gắng lọt vào top 20 của lớp.

Cố lên.

Tề Diệu Tưởng thầm cổ vũ chính mình.

Đổi chỗ ngồi xong, tiết học Toán này cũng gần hết, Đổng Vĩnh Hoa không định giảng bài mới mà nói với học sinh về hai chuyện khá quan trọng là họp phụ huynh và tiệc tối Tết dương lịch.

Trước đó đã thông báo một lần qua điện thoại, Đổng Vĩnh Hoa lại bảo Ngô Trừng phát giấy mời họp phụ huynh cho từng bạn để bọn họ về nhà đưa cho ba mẹ. Nếu có thời gian tới họp thì ký tên, bận thì viết rõ nguyên nhân không thể tham gia họp.

Có bạn giơ tay: "Thầy ơi, họp phụ huynh em nói ba hay mẹ đi thì được ạ?"

Giọng điệu Đổng Vĩnh Hoa bình bình: "Em thích cho ai đi thì để người đấy đi. Nếu ba mẹ em đều rảnh thì cùng đi họp cũng được. Vừa hay tôi đỡ phải mách hai lần."

Tiếng cười vang lên, mọi người ai nấy đều thấy để một người đi là được rồi, nếu không thì về nhà lại bị song kiếm hợp bích tẩn cho một trận.

Đổng Vĩnh Hoa nói tiếp: "Chuyện họp phụ huynh cứ như vậy đi. Còn về Đêm hội Tết tây, vì lớp 12 không tham gia, lớp 11 kì sau phải chuẩn bị thi đánh giá năng lực nên đăng kí tự do. Còn lớp 10 chúng ta rảnh rỗi hơn nên cả khối yêu cầu mỗi lớp phải có một tiết mục, sau đó sẽ chọn vài tiết mục hay để biểu diễn trong đêm hội. Hiểu rồi chứ, việc này lớp phó văn nghệ chuẩn bị nhé, xem xem lớp chúng ta sẽ cho ra tiết mục thế nào."

La Yên là lớp phó văn nghệ, vừa nghe thầy nói xong thì phấn khích luôn, cô ấy lập tức hành lễ với thầy.

"Yes sir! Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Đổng Vĩnh Hoa cười hừ: "Vừa nhắc đến chuyện chẳng liên quan gì tới học hành thì em là người tích cực nhất."

La Yên cười khúc khích.

Đêm hội Tết dương lịch!

Có cái để chơi rồi!

Không phải học Toán lại sắp tới đêm hội Tết tây nên buổi trưa tan học không khí trong lớp vô cùng sôi động.

Buổi trưa đi căn tin ăn cơm, không biết có phải các lớp khác cũng nghe thấy tin tức liên quan tới đêm hội không mà hôm nay trong căn tin ồn ào hơn ngày thường nhiều.

Để tiện thảo luận về đêm hội Tết tây, Lư Văn Giai thích lo bao đồng còn giúp La Yên lôi kéo lớp trưởng Ngô Trừng tới cùng, định vừa ăn vừa nói ý tưởng của mình.

Ngô Trừng cảm thấy một đứa con trai ngồi ăn chung với bốn cô gái cứ sao sao nên lôi kéo Cố Dương đi cùng.

Trong căn tin đông đúc rất khó tìm được chỗ cho cả sáu người. Khó lắm mới đợi được một bàn ăn xong đứng lên để ngồi xuống.

Vừa ngồi được vài phút, Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn đang tìm chỗ ngồi cũng đã nhìn thấy bọn họ.

Bách Trạch Văn đi tới: "Hey bro~ trùng hợp quá phải không?"

Không ai để ý tới cậu ta.

Kỷ Sầm hỏi: "Hai chỗ này không có ai đúng không?"

"Không có." Ngô Trừng vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Ngồi đi."

Tám người vừa khéo ngồi đủ một bàn.

Chỉ cần không bị mù thì có thể nhìn ra hôm nay mấy cô gái đều vô cùng phấn khích, Bách Trạch Văn cười hỏi: "Các cậu trúng số hả? Sao vui thế?"

Lư Văn Giai kể chuyện hôm nay đổi chỗ, thầy chủ nhiệm vô cùng tốt bụng xếp các cô ngồi cùng nhau, vì thế nên mới vui vẻ.

"Lớp các cậu cũng đổi chỗ rồi à? Hôm nay lớp tôi cũng đổi."

Lư Văn Giai rất tò mò lớp chọn bọn họ sẽ xếp chỗ như thế nào, chủ nhiệm sắp xếp hay là được tự chọn chỗ.

Kết quả chính là vế sau, cô Bùi lớp bọn họ lười vô cùng, cô ấy không muốn động não thế là dứt khoát cho học sinh chọn chỗ dựa theo thành tích. Sau khi chọn xong thì cô Bùi điều chỉnh lại một xíu là được.

Ngô Trừng nói: "Như thế thì tốt, cậu với Kỷ Sầm có thể làm bạn cùng bạn rồi."

Bách Trạch Văn: "Không. Lần này bọn tôi không ngồi cùng nhau, cậu ta không cần tôi nữa."

"Hả? Tại sao?"

"Không biết nữa." Bách Trạch Văn lau những giọt nước mắt vốn chẳng hề tồn tại, giọng điệu ai oán: "Có một hôm đi từ bên ngoài về, cậu ta nhìn tôi rồi bỗng nhiên nói chán tôi, không muốn tiếp tục làm bạn cùng bàn với tôi, không muốn cùng nhau trải qua những ngày tháng sau này nữa. Đồ đàn ông đểu cáng, không biết có phải lén lút tìm hồ ly tinh nào ở bên ngoài rồi không."

Nói xong thì cậu ta lén liếc nhìn cô gái để tóc mái bằng nào đó.

Ngô Trừng rất chi là hối hận vì sao mình lại đi hỏi vấn đề này.

Lư Văn Giai thì lại nói thầm với La Yên: "Cái kỹ năng diễn xuất này được đấy."

La Yên cũng gật đầu.

Đáng tiếc là không cùng lớp, nếu không thì hai cô cũng muốn cho Bách Trạch Văn một vai.

Kỷ Sầm bị nghẹn cơm, cậu quay đầu ho đến mức hai lỗ tai đỏ bừng.

Bách Trạch Văn diễn vai oán phụ vô cùng hăng say, cậu ta chỉ Kỷ Sầm nói: "Mọi người nhìn đi, bị tôi nói trúng rồi chứ gì. Tên đàn ông đểu cáng chột dạ rồi đấy."

Lo Kỷ Sầm chết vì nghẹn, Cố Dương ngồi bên cạnh vừa giúp cậu vỗ lưng vừa nói với Bách Trạch Văn bằng giọng điệu ghét bỏ: "Tên chó chết tiệt, có thấy buồn nôn không. Cậu im mồm đi."

Kỷ Sầm mãi mới hết nghẹn, cậu ra hiệu bảo Cố Dương không cần vỗ lưng giúp mình nữa, sau đấy nói với mọi người trên bàn bằng giọng điệu bất đắc dĩ: "Các cậu hiểu tôi mà đúng không."

Ai nấy đều nhịn cười gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.

Bách Trạch Văn thấy không ai lên tiếng vì mình, cậu ta bê bát đứng lên.

Sau đó đi tới bên cạnh Tề Diệu Tưởng đang ráng nhịn cười rồi chọc vào trán cô bạn.

"Tôi thấy cậu cười vui vẻ nhất đấy. Nói đi, có phải cậu chính là nhóc hồ ly tinh mà Kỷ Sầm lén lút tìm ở bên ngoài không?"

Tề Diệu Tưởng bị chọc vào trán: "?"

Kỷ Sầm: "..."

Đúng thật là tên thần kinh hâm dở lên đến 99,99%.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.