Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 17: Cậu Tưởng Cậu Đang Cầu Hôn Đấy À




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tề Diệu Tưởng không hiểu nổi, chuyện này sao lại nghiêm trọng đến mức phải bị kiểm điểm trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường chứ?

Cho dù có làm kiểm điểm thì sao chỉ yêu cầu một mình Kỷ Sầm làm?

Hai người phạm lỗi, chẳng lẽ cô không cần làm sao?

Lư Văn Giai đứng ở phía sau cô cũng nghĩ như vậy, khều cô hỏi sao lại thế này.

Tề Diệu Tưởng lắc đầu với Lư Văn Giai.

Hai cô gái nhìn nhau, Kỷ Sầm đứng trên bục đã bắt đầu phát biểu bài kiểm điểm của mình.

Vốn dĩ học sinh lớp 11 và lớp 12 là những người không quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền nên không biết cậu đàn em lớp 10 này, là kiểu chỉ nghe tên chứ không biết mặt. Bọn họ chỉ biết lớp mười có một chàng trai rất giỏi, là thủ khoa của kỳ thi tuyển sinh lớp mười năm nay, nghe nói ngay khi vừa có kết quả, có rất nhiều trường cấp ba đến tranh giành, có trường thì đưa ra tiền thưởng, miễn học phí, phí nội trú và các khoản phí linh tinh, tương đương với việc mời cậu đến học miễn phí. Nhưng cuối cùng trường Nhất Trung vì có vị trí địa trí thuận lợi nên mới thắng lợi giành được cậu về.

Chàng trai đó thật sự rất đẹp, thời tiết của tháng mười một mấy ngày nay đều âm u xám xịt, cậu đứng trên khán đài với vẻ ngoài cao ráo, gió thổi bay phần tóc mái trên trán, để lộ ra ngũ quan trong sáng tràn ngập sức sống của thiếu niên. Giống như mọi thứ xung quanh đều được bừng sáng.

Ai mà ngờ hôm nay cậu lại đứng trên khán đài để đọc bài kiểm điểm trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường.

Nhưng cậu chẳng cảm thấy xấu hổ tí nào, câu chữ của cậu rõ ràng, vừa ung dung vừa bình tĩnh.

Một bản kiểm điểm mà lại đọc như thể đang đọc lời cảm nghĩ khi nhận giải thưởng.

"Hôm nay, trong lòng em cảm thấy vô cùng áy náy và hối hận, em đứng đây là để suy ngẫm và kiểm điểm hành vi sai trái của mình. Với tư cách là một cán bộ học sinh, em không những không làm tròn trách nhiệm mà còn lợi dụng chức vụ của mình để trục lợi cá nhân, trái với nội quy trường học. Vì điều này, em muốn gửi lời xin lỗi đến các thầy cô và các bạn cùng lớp đã tin tưởng em."

Bài kiểm điểm thật sự rất chân thành. Hơn nữa là văn phong cũng cực kỳ tốt.

Thầy chủ nhiệm giáo vụ ở bên cạnh gật đầu.

Nếu trước đó mà chân thành được như vậy thì tốt rồi, đâu cần đợi đến ngày hôm nay đứng ở chỗ này đọc kiểm điểm chứ.

Câu tiếp theo, Kỷ Sầm nhìn bên dưới khán đài một cái rồi tiếp tục nói: "Hai tuần trước, khi em phụ trách trực ban, em đã bắt nạt bạn học Tề Diệu Tưởng lớp 10A28, lợi dụng thân phận học sinh chuyển trường của bạn ấy, ức hiếp bạn ấy không biết nội quy của trường, em không những bảo bạn ấy lén mang bữa sáng vào trường giúp mình mà còn bắt bạn ấy phải nộp khoản phí bịt miệng là một tệ, nếu không sẽ mách giáo viên."

Hả?

Gì cơ?

Trên đầu tất cả giáo viên và học sinh bên dưới khán đài đầy dấu chấm hỏi.

Tề Diệu Tưởng là ai? Khổ như vậy sao?

Tề Diệu Tưởng ở dưới khán đài mở to mắt, toàn thân cứng đờ tại chỗ.

Một giây trước cô còn thắc mắc tại sao chỉ có một mình Kỷ Sầm bị yêu cầu làm kiểm điểm, một giây sau Kỷ Sầm lại nhắc họ tên cô trước mặt mọi người.

Quả nhiên số mệnh không buông tha cho cô mà.

Các bạn học lớp A28 cũng rất kinh ngạc, bạn học đứng trước mặt Tề Diệu Tưởng thì quay đầu lại nhìn, người đứng phía sau cô thì thò đầu ra thăm dò, ngay cả chủ nhiệm lớp Đổng Vĩnh Hoa cũng dùng ánh mắt hỏi Tề Diệu Tưởng chuyện gì đang xảy ra.

Đọc bản kiểm điểm thì cứ đọc đi, sao còn nhắc đến lớp A28 bọn họ vào làm gì, còn chỉ đích danh Tề Diệu Tưởng, sợ cả trường không ai biết lớp A28 bọn họ có một học sinh chuyển tới tên là Tề Diệu Tưởng sao?

Kỷ Sầm còn đang tiếp tục đọc bản kiểm điểm, cậu nói, bởi vì lòng tham nhất thời của mình vào ngày hôm đó mà làm cho bạn học Tề Diệu Tưởng bị liên luỵ, bị gọi đến văn phòng còn bị mời cả phụ huynh.

Dưới khán đài đột nhiên có người bừng tỉnh thốt ra một tiếng "Àaa".

"Sự kiện Kỷ Sầm yêu sớm" gây ồn ào huyên náo nửa ngày trời trên confession trường mấy ngày hôm trước thì ra là có nguyên nhân như vậy.

Bàn tán nửa ngày trời, kết quả không phải yêu sớm mà là vi phạm nội quy trường học.

Hơn nữa chuyện mang bữa sáng đến trường học này, về cơ bản 90% học sinh trong trường đều vi phạm nội quy trường học.

Hoá ra nhân vật chính của sự việc này là một bạn nữ tên Tề Diệu Tưởng.

Kỷ Sầm đứng trên khán đài còn chưa đọc xong bài kiểm điểm của mình, cậu tiếp tục nói: "Tại đây, tôi trịnh trọng gửi lời xin lỗi đến bạn học Tề Diệu Tưởng lớp A28, mong cậu hãy tha thứ cho tôi. Hy vọng cậu không vì chuyện này mà có khúc mắc gì với tôi. Mong sau này chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn bè."

Chàng trai nhìn về hướng nào đó dưới khán đài, giọng điệu thanh thoát hỏi: "Cậu có bằng lòng không?"

Bằng lòng cái quỷ á, cậu tưởng cậu đang cầu hôn đấy à.

Người hiểu Kỷ Sầm nhất là Bách Trạch Văn ở bên dưới bắt đầu bóc phốt.

Tóm lại là, Kỷ Sầm làm trò trước mặt thầy cô như vậy, lợi dụng bản kiểm điểm của mình mà đẩy Tề Diệu Tưởng lên đầu ngọn sóng gió.

Tề Diệu Tưởng nhìn lên khán đài, ánh mắt cô vừa mờ mịt vừa khiếp sợ, Kỷ Sầm chính xác bắt được ánh mắt cô.

Trong cuộc họp sáng thứ Hai, tất cả các giáo viên và học sinh đều tập trung tại sân thể dục trong trường. Gió trong sân rất lớn, ánh mắt của chàng trai trên khán đài và cô gái dưới khán đài giao nhau. Cô gái hoảng loạn dời mắt đi, chỉ thoáng thấy chàng trai tuy ngoài miệng nói xin lỗi nhưng đôi mắt lại tràn ngập ý cười.

Đôi khi suy nghĩ của học sinh đứng đầu khối thật khiến người ta khó hiểu, rốt cuộc cậu muốn làm gì!

Biểu cảm của rất nhiều người bên dưới khán đài cũng trở nên kỳ lạ.

Bài đăng trên trang confession trường cứ coi như là hiểu lầm đi, nhưng sao lại cảm thấy giữa hai người này thật sự có chuyện gì thế nhỉ?

Lúc này Tề Diệu Tưởng hoàn toàn không dám ngẩng đầu, cô cúi đầu thấp xuống, tất cả mọi người lớp A28 đều đang nhìn cô, ngay cả lớp A29 bên cạnh cũng đang nhìn cô.

Làm gì có ai viết bản kiểm điểm như vậy chứ. Suy ngẫm về bản thân chẳng có là bao, toàn bộ nội dung đều là nói về một người khác.

Từ lúc còn rất nhỏ, khi mẹ đặt cho cô cái tên này, cô vẫn luôn thích nó.

Lần đầu tiên trong đời cô hối hận vì mình tên là Tề Diệu Tưởng.

Những bạn học không biết cô đều tò mò bạn Tề Diệu Tưởng mới chuyển trường này rốt cuộc là ai.

Thầy chủ nhiệm giáo vụ không nghĩ bài kiểm điểm lúc đầu nghiêm túc như vậy, càng về sau càng không đứng đắn, nhưng thầy ấy lại không thể khiển trách Kỷ Sầm vì bài kiểm điểm của cậu có vấn đề được.

Cậu xin lỗi con gái người ta chân thành như vậy, thầy còn có thể nói gì?

Thầy chủ nhiệm giáo vụ chỉ có thể nhanh chóng lấy lại micro từ tay Kỷ Sầm, tuyên bố cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc, các lớp giải tán theo thứ tự, trật tự trở về lớp học.

Tề Diệu Tưởng hoàn toàn không để ý đến lời dặn đi theo thứ tự của thầy chủ nhiệm giáo vụ, cô quay đầu bỏ chạy.

Lư Văn Giai một bụng nghi ngờ nhưng không kịp giữ cô lại.

Song, sự thật chứng minh cô chạy là đúng, vì rất nhanh sau đó các lớp khác đều hóng hớt đến đây xem Tề Diệu Tưởng rốt cuộc là ai.

Bọn họ cực kỳ muốn biết nhân vật truyền kỳ này là ai mà được học sinh đứng đầu khối như Kỷ Sầm đứng ra xin lỗi trước mặt mọi người như vậy.

Có thể trốn tránh nhất thời nhưng không thể trốn tránh cả đời.

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày đều sẽ có một vài người lơ đãng đi ngang qua hành lang của lớp A28. Không chỉ là học sinh lớp 10 mà còn có các đàn chị lớp 11 và lớp 12, bởi vì hành động ngày đó của đàn em Kỷ Sầm làm mọi người rất kinh ngạc, ai đi qua lớp A29 nhìn Kỷ Sầm cũng thuận tiện đi sang đây để nhìn luôn đàn em Tề Diệu Tưởng.

Một số người gửi bài lên confession của trường, thậm chí còn chụp ảnh của cô đăng lên.

Có ảnh chụp Tề Diệu Tưởng đang ở căn tin trường, có ảnh chụp cô trong giờ nghỉ giải lao tập thể dục, có ảnh chụp cô đang đợi xe buýt sau khi tan học.

Cô gái để mái bằng, mái tóc đen bóng mượt mà ngang vai, làn da trắng nõn, trông có vẻ thanh tú và trong trẻo. Ngoài đôi mắt to đen như quả nho ra thì cái mũi và khuôn miệng trông rất nhỏ xinh, tóm lại cả khuôn mặt chỉ to bằng bằng tay.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú một cách tiêu chuẩn.

Khu vực bình luận có đủ loại ý kiến khác nhau.

[Đây là nữ chính của câu chuyện yêu sớm... à nhầm câu chuyện bữa sáng sao?]

[Xác định là bữa sáng chứ không phải yêu sớm?]

[Em gái thật dễ thương!]

[Tại sao tôi không biết học sinh chuyển đến trường chúng ta lại đáng yêu như vậy, sao lớp A28 các cậu không truyên truyền xíu nào thế?]

[Thật sự là một cô bé đáng yêu hahahaha]

[Chủ thớt hơi quá rồi, vậy mà không tính là chụp lén à?]

[Tường Tường sao thế này? Không phải đã nói là khi đăng ảnh của người khác thì phải thông qua sự đồng ý của chính chủ sao?]

Lư Văn Giai cho Tề Diệu Tưởng xem bài viết được đăng trên diễn đàn của trường, thuận tiện còn nói thêm một câu: "Chúc mừng, cậu nổi tiếng rồi."

Tề Diệu Tưởng: "..."

Trên tường confession trước đây cũng có đăng ảnh của những người khác. Thông thường, người gửi bài sẽ tình cờ nhìn thấy một người khác phái trên đường, cảm thấy họ trông rất đẹp và hợp mắt mình nhưng lại không đủ dũng cảm để tiến đến làm quen nên đã đăng lên confession để tìm người đó. Bằng cách này, ngay cả khi bị từ chối thì họ cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ.

Nhưng cũng có những đương sự bị chụp được lại cảm thấy phản cảm với hành động này, họ sẽ nói confession gỡ bài đó xuống.

Tề Diệu Tưởng lấy hết can đảm kết bạn với tài khoản QQ của trang confession trường, quả nhiên bài viết này nhanh chóng bị xóa, không lâu sau đó trên confession lại có một hoạt động mới nói là đương sự yêu cầu gỡ xuống.

Phong cách bình luận lần này đồng đều đến bất ngờ, toàn là copy paste.

[Bạn học Tề Diệu Tưởng, cậu có bằng lòng không ~]

[Bạn học Tề Diệu Tưởng, cậu có bằng lòng không ~]

Ngẫu nhiên cũng sẽ có một vài bình luận "phá hư đội hình" như "Hahahaha".

Tề Diệu Tưởng sợ tới mức lập tức thoát khỏi confession trường.

Không thể tưởng tượng được, làm sáng tỏ tin đồn với Kỷ Sầm lại biến mình thành tâm điểm của sự chú ý.

Hiện tại tất cả mọi người đều biết cô và Kỷ Sầm quen biết nhau, Kỷ Sầm còn làm trò trước mặt toàn trường nói muốn tiếp tục làm bạn với cô.

Cô cũng không thể nói rõ là vì sao, rõ ràng là đã làm sáng tỏ rồi nhưng cô vẫn thấy xấu hổ. Nhất là mấy hôm trước, thậm chí cô còn nghĩ đến chuyện xin vắng học, vì mỗi lần đi ngang qua lớp A29 là cô rất sợ đụng phải Kỷ Sầm.

Cũng may thứ Tư bắt đầu kỳ thi giữa kỳ nên sự việc mới hạ nhiệt một chút, Tề Diệu Tưởng thở phào nhẹ nhõm.

Trưa thứ Sáu, sau khi làm xong bài thi Địa Lý buổi sáng, buổi chiều học sinh lớp 10 làm bài kiểm tra cuối cùng là môn Sinh Học. Hôm nay không cần học tiết tự học buổi tối, thứ Bảy cũng không cần đi học, thi xong là có thể về nhà, cho nên bữa trưa hôm nay ở căn tin trường rất náo nhiệt, mọi người đều đang thảo luận xem thi xong thì sẽ đi đâu chơi.

Đương nhiên cũng có người thảo luận về đề thi buổi sáng.

Lư Văn Giai tự tin cảm thấy lần này mình chắc chắn sẽ đạt được 85 điểm môn Địa Lý, cô ấy chủ động đối chiếu đáp án với mọi người, nhưng kết quả là ngay từ câu đầu tiên đã chọn đáp án sai.

Vương Thư Huỷ nói: "Cậu học lộn rồi, hiểu không? Rừng lá rộng thường xanh phân bố ở vùng cận nhiệt đới gió mùa, còn rừng lá rộng rụng lá mới là của vùng ôn đới gió mùa và ôn đới hải dương."

Lư Văn Giai: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào."

Vương Thư Huỷ lười nói, chỉ chỉ vào Tề Diệu Tưởng và La Yên: "Không tin thì hỏi các cậu ấy đi."

Tề Diệu Tưởng và La Yên quả thật cũng nhớ như vậy. Tuy nhiên bài địa lý khí hậu này vốn dĩ đã phức tạp, khó nhớ cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Lư Văn Giai vẫn cố chấp: "Mình không tin, mình không biết điểm Địa Lý của Tưởng Tưởng thế nào, nhưng kỳ thi tháng lần trước điểm Địa Lý của hai cậu còn không cao bằng mình, cho nên lời nói của các cậu không có sức thuyết phục."

Hai người còn lại trợn trắng mắt, không tin thì thôi, chờ có điểm Địa Lý đi rồi biết.

"Lần thi tháng lần trước môn Địa Lý mình được 93 điểm, mình sẽ chứng minh cho cậu thấy cậu nhớ sai rồi."

Giọng nói mang theo ý cười của con trai vang lên, bốn cô gái đồng thời ngẩng đầu.

Chàng trai có đôi mắt hồ ly đang cầm khay đồ ăn đứng bên cạnh bàn các cô gái.

Gặp nhau mấy lần, Lư Văn Giai "ấy" một tiếng: "Cậu không phải là Kỷ Sầm..."

"Không sai, tôi chính là ba của Kỷ Sầm." Bách Trạch Văn chủ động giới thiệu.

"Tôi mới là ba cậu." Một âm thanh quen thuộc khác vang lên.

Quả nhiên thấy Kỷ Sầm tới sau vài bước, thậm chí còn có Cố Dương. Kỷ Sầm bưng khay đồ ăn đi phía trước, thẳng thừng đá ống quần của Bách Trạch Văn.

Kể từ khi nghe Kỷ Sầm, Bách Trạch Văn và Tề Diệu Tưởng đi ăn cùng nhau thì Cố Dương làm mặt lạnh với bọn họ đã mấy ngày. Bách Trạch Văn đơn phương cho rằng Cố Dương đang ghen, đối với vấn đề này, Cố Dương chỉ đáp: "Ghen mẹ cậu đấy."

Vốn dĩ là một chàng trai mang kính trông rất nho nhã lạnh lùng, nhưng một khi dỗi lên lại chẳng ra làm sao. Bách Trạch Văn cũng chẳng ra làm sao nhưng cậu ta không hề để ý, mỗi lần đi ăn đều gọi Cố Dương theo, phòng ngừa cậu ta lại ghen tị.

Mặc dù Cố Dương rất khinh thường nhưng thân thể lại vô cùng thành thật.

Chiếc bàn bốn cô gái đang ngồi thật ra là dành cho tám người, đúng lúc bốn bạn nữ kia vừa ăn xong rời đi, Bách Trạch Văn nói: "Bàn khác hết chỗ rồi, có thể cho chúng tôi ngồi ghép bàn không?"

Chuyện này thì có lý do gì để từ chối, Lư Văn Giai sảng khoái đồng ý: "Được thôi."

Bàn tám người có bốn vị trí ngồi đối diện nhau. Vương Thư Huỷ và La Yên ngồi đối diện nhau ở hàng ghế ngoài cùng, tiếp đến là Tề Diệu Tưởng và Lư Văn Giai ngồi đối diện nhau ở hàng ghế thứ hai. Bách Trạch Văn nhanh chân, tự nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh Lư Văn Giai. Còn Cố Dương lại chọn ngăn cách mình với mọi người xung quanh, cho thấy sự lạnh nhạt của cậu ấy lên đến đỉnh điểm, rõ ràng bên cạnh Tề Diệu Tưởng vẫn có chỗ ngồi, nhưng dường như cậu ấy không nhìn thấy, đi đến bên cạnh Bách Trạch Văn ngồi xuống, chủ động cô lập chính mình.

Tề Diệu Tưởng hơi bội phục Cố Dương, nếu là cô, chắc chắn cô sẽ không muốn ngồi một mình đơn độc.

Cứ như vậy, chỉ còn một chỗ ngồi, nếu Kỷ Sầm không ngồi bên cạnh Tề Diệu Tưởng thì chính là cách Tề Diệu Tưởng một cái ghế, ngồi đối diện với Cố Dương.

Nếu đổi thành Tề Diệu Tưởng, vì quan tâm đến tâm trạng của bạn mình, cô nhất định sẽ chọn ngồi bên kia, nhưng Kỷ Sầm rất tự nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh cô.

Chẳng ai nghĩ ngợi nhiều, dù sao thì mấy hôm trước Kỷ Sầm làm trò trước mặt toàn trường nói cậu và Tề Diệu Tưởng là bạn bè, bạn tốt ăn cơm ngồi cùng nhau là chuyện rất bình thường. Hơn nữa bàn này còn có rất nhiều người.

Lư Văn Giai vẫn còn đang loay hoay với môn Địa Lý. Cô ấy lại hỏi đáp án của Bách Trạch Văn một lần nữa, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Bách Trạch Văn, cô ấy không từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi Cố Dương và Kỷ Sầm.

Ba chàng trai đều lọt vào top 20 trong kỳ thi tháng lần trước, nhất là Kỷ Sầm, đè bẹp tất cả mọi người để đứng nhất khối, cuối cùng Lư Văn Giai hoàn toàn hết hi vọng.

Cô ấy thầm thề sau này thi xong mà còn dò đáp án với người khác thì cô ấy chính là chó, đặc biệt là dò đáp án với học sinh giỏi, ngoại trừ làm nhục chính mình ra thì không nhận được bất kỳ giá trị cảm xúc nào.

Chỉ có Tề Diệu Tưởng còn đang suy nghĩ chuyện Cố Dương ngồi một mình cô đơn bên kia. Cô cũng từng như vậy cho nên biết nó khổ sở như thế nào.

Cô mím môi, nói với Kỷ Sầm: "Ờm, cậu có muốn nhích qua ghế bên kia ngồi không?"

Chàng trai có hơi sửng sốt, đôi mắt màu nâu sáng hiện lên một tia không thể tưởng tượng được, cậu không ngờ mình bị cô bạn đuổi ra ngoài ngồi.

Nhưng cái tên Bách Trạch Văn cố tình không cho cậu mặt mũi, trực tiếp cười thành tiếng.

"Hahahaha có người ghét bỏ cậu kìa! Kỷ Sầm cậu cũng có ngày hôm nay!"

"..." Sắc mặt Kỷ Sầm đen sì ngay tại chỗ.

Tề Diệu Tưởng nhanh chóng giải thích: "Không có, ý mình là..."

Cô còn chưa nói xong, Kỷ Sầm không nói một lời, bưng khay đồ ăn sang vị trí bên cạnh, cách cô một khoảng.

Cậu tức giận rồi sao?

Nhưng cô thật sự không có ý ghét cậu.

Không lâu sau, Kỷ Sầm bưng khay đồ ăn đứng dậy. Tề Diệu Tưởng tưởng là cậu tức giận đến mức ngay cả cơm cũng không muốn ăn nữa, cô không chút nghĩ ngợi, vội vàng đứng dậy đuổi theo, đến khay đồ ăn cũng bỏ luôn.

Lư Văn Giai ở phía sau hét lên: "Tưởng Tưởng, sao cậu bỏ đi thế?"

"Mình đi thêm cơm!"

Lư Văn Giai: "..."

Vậy sao không lấy khay đồ ăn theo, định dùng tay không đựng cơm à?

Sao Kỷ Sầm lại không nghe thấy tiếng chân lạch bạch của cô gái đang đuổi theo sau lưng mình.

"Kỷ Sầm, Kỷ Sầm..." Tề Diệu Tưởng nhanh chóng đi đến phía sau cậu, nhưng chân của cô không dài bằng chân của chàng trai, hơn nữa căn tin rất đông, Kỷ Sầm lại không đợi cô, cho nên rất khó để bắt kịp cậu.

Cô gọi tên cậu bằng giọng điệu mềm mại như bông, khiến người ta nghe mà thấy mềm lòng. Kỷ Sầm mím môi, hạ quyết tâm không để ý đến cô.

Đi thẳng một đường đến cửa sổ múc cơm, Kỷ Sầm đưa khay đồ ăn qua.

"Dì ơi, con muốn thêm cơm ạ."

Vì có nhiều bạn học sẽ đi lấy cơm hộ, cho nên dì ấy hỏi một câu: "Thêm phần cơm cho mấy người?"

Chàng trai bình tĩnh nói: "Thêm phần cơm không bị ghét bỏ ạ."

Dì: "?"

____

Lời tác giả:

Dì căn tin: Bạn học, xin hãy nói tiếng người.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.